CHAP 8: QUANH CO
( Chap này có chút gọi là 13+, các bạn nên cân nhắc nha! Chút xíu thôi chứ không còn gì ghê gớm hơn nữa đâu )
Ran’s POV
Đã được một tuần kể từ khi tôi và Shinichi chính thức quay lại cuộc sống cũ. Hằng ngày cùng ăn, cùng học, cùng đi về, cùng chia sẻ, cười đùa trong một ngôi nhà, một không gian. Tôi không rõ là từ lúc nào, bản thân nhận ra mình bắt đầu xuất hiện những cảm xúc kì lạ vô cùng.
Tôi tự nhiên lại thấy buồn khi thấy Shinichi học nhóm với một cô gái khác, tự nhiên lại giận khi thấy anh ta nhìn một ai đó trên đường khi đang đi cùng tôi, tự nhiên lại thấy nhớ khi Shinichi hôm nào ở lại trường muộn để làm luận án. Nói chung là khó hiểu, khó giải thích. Tâm trí tôi dạo này chẳng khác gì có mấy con bướm dập dờn, đầu tôi cứ khó chịu khi nghĩ về anh ta, về những cảm xúc gần đây dâng lên trong lòng tôi.
Và đỉnh điểm là hôm nay, tôi thấy Shinichi nắm tay một cô gái khác đi trong trường, xin nhấn mạnh lại nhé các bạn, LÀ MỘT CÔ GÁI ĐÓ!!!
Tôi cảm thấy mình bị coi thường, là anh biết tôi giờ giải lao nào cũng chạy đi tìm anh, là anh biết tôi giờ giải lao nào chỉ muốn ngồi cạnh anh, nhâm nhi một lon Coca. Vậy mà giờ giải lao hôm nay, anh lại nắm tay một cô gái khác trong trường. Tôi quyết định nhốt mình trên lớp học, không bước nửa bước xuống sân mặc dù Aoko có năn nỉ, gào thét đến như thế nào.
Ra về.
Tôi ngồi trên xe Shinichi, mặt đanh lại. Hai chữ “khó chịu” không cần nói cũng hiện khủng bố trên mặt tôi.
-Em sao vậy? – anh hỏi.
-Không gì.
Shinichi quay qua nhìn, hơi nhíu mày. Tốc độ xe chạy cũng đột nhiên chậm hơn.
-Là em bực mình chuyện gì? Không thể nói tôi nghe à?
-Đúng vậy! Không thể nói.
Tôi nghe anh thở hắt một cái rõ dài. Anh đang mệt mỏi sao, hay anh đang bất lực với tính ngang bướng của tôi? Nhưng dù sao đi nữa, lần này là anh sai trước. Anh đã bỏ mặc tôi để đi với một cô gái khác, điều này làm tôi muốn giết chết cô ả.
-Nếu em không nói thì thôi vậy, tôi không quan tâm nữa.
-Không quan tâm? Anh nói vậy nghe được á, em bực bội tất cả là do anh, do anh hết. Anh đã hứa với em rằng giờ giải lao sẽ xuống ngồi cạnh em, mua Coca cho em uống, giải những bài tích phân nâng cao cho em nghe nếu em không hiểu. Là chính miệng anh hứa, mà anh không giữ lời, quân tử nuốt lời là quân tử dỏm.
Sau tràn bắn rap một hơi siêu lẹ đó, tôi thở nặng nhọc, tưởng như không khí trong phổi đã bay sạch. Tôi lấy chai nước ra, uống một ngụm, đóng nắp chai lại, điều hòa hơi thở cho đều đặn lại, rồi tiếp tục:
-Vậy mà hôm nay, anh đi với một cô gái khác nhá. Em thấy cả rồi, đừng cố bạo biện. Anh nắm tay cô ấy, hai người còn cười cười, nói nói ngứa mắt. Bây giờ cho dù anh có giải thích gì đi nữa, em cũng không tin, cũng không nghe, tất cả lời anh sẽ nói từ bây giờ sẽ là bằng chứng trước tòa.
-…
Một quãng im lặng dài tiếp theo anh đã để lại sau trận nói liến thoắng vừa rồi của tôi. Thiệt tức mình quá mà, anh đang khinh thường tôi sao? Lúc nào cũng cho rằng tôi trẻ con, không biết giận ai bao giờ.
-Tôi không có ý định sẽ bạo biện, hay giải thích gì cho em nghe, vì tất cả em nói là đúng.
Đồ ngạo mạn, chảnh chọe, khó ưa, khó ở. Anh dựa vào gì mà có thể ngông cuồng như vậy à? Làm lỗi còn tự tin khoe ra, “ăn cướp mà la làng”, đúng là không thể chịu đựng nổi mà. Tôi quay mặt ra ngoài, thở phì phò, có thể nói rằng cơn giận dữ trong tôi bây giờ như ngọn núi lửa sắp phun trào vậy. Là tức tối cực đỉnh.
-Nhưng tôi có một thắc mắc.
-Gì?
-Tại sao em lại bực mình khi thấy tôi trong tay đi với người khác?
-…
-Ran Mori?
-…
Đầu óc tôi chính thức ngừng hoạt động ngay từ lúc này. Là tại sao nhỉ? Sao tôi lại tức tối? Nói một cách khác, tôi chính thức câm lặng với câu nói của Shinichi. Shinichi là con trai, đã qua độ tuổi trưởng thành, độc thân, lại hào hoa phong nhã, đối với con gái thì nhõ nhặn, ga lăng cực kì. Tính ra, anh ta đi với cô gái nào khác, vốn lẽ đương nhiên, và đặc biệt vốn không can dự đến tôi.
-Em không định trả lời tôi sao?
-Không – tôi lắp bắp – Là em lo đó là một cô gái xấu tính, anh có thể sẽ bị lợi dụng – tôi cố phân bua.
-Ôi em gái à, anh đây lớn hơn em một tuổi. Khả năng phân biệt tốt xấu đương nhiên hơn em rồi, em yên tâm.
-… - tôi cứng họng. Những điều Shinichi nói, đều đúng cả. Tôi thì hiểu biết bao nhiêu mà đánh giá người khác.
-Em ghen? Em thích tôi?
Cậu hỏi của Shinichi sượt qua nhẹ như gió, nhưng dư chấn để lại là vô cùng nặng nề. Tôi bất giác giật mình, đầu óc bắt đầu rối rắm, anh nói gì, là tôi thích anh? Là tôi ghen với cô gái đó? Xời, anh tự cao vào đâu mà cho mình có giá vậy? Tôi kể ra cũng là một cô gái đẹp, còn rất nổi tiếng, nữ hoàng quyến rũ. Ghen? Không thể nào…
-Không có, vớ vẩn.
Câu trả lời của tôi cũng nhẹ và mơ hồ tựa như câu hỏi của Shinichi. Hai chúng tôi lại trả cho nhau những khoảng lặng, tự bản thân mỗi người chìm vào một suy nghĩ riêng biệt.
Về đến nhà.
Tôi nhanh chóng xách túi và đi thẳng lên lầu. Chuyện vừa rồi làm tôi thẹn kinh khủng, muốn khủng bố anh, cuối cùng lại bị anh khủng bố. Biết vậy, nên tôi muốn tránh mặt đi. Tôi đi được vài bậc thang, lại nghe tiếng anh nói.
-Tôi sẽ không đi với cô gái nào nữa, cô gái kia chỉ là bị thương, tôi đưa cô ta vào phòng y tế. Em đừng hiểu lầm. Tí nữa xuống ăn tối.
Tại sao lại phải giải thích? Chẳng phải nói không có ý định đó sao, đã vậy còn bảo tôi đừng hiểu lầm, bảo tôi xuống ăn tối. Vừa mới nãy khiến tôi bực mình đến thổ huyết, bây giờ lại hành xử ngọt ngào như vậy? Anh ta có ý gì, cũng không chối được, lúc này tôi thấy lòng nhẹ hẳn, như trút được nổi lo nghìn cân.
-Vâng – tôi đáp gọn.
Giờ ăn tối, tôi đang ăn ngon lành những món ăn anh làm.
-Shinichi, tí nữa đến Secret nha, được không? – tôi đề nghị.
-Không được, em ở nhà đi. Học bài cho kì kiểm tra sắp tới.
-Anh lo gì, em lúc nào kiểm tra chẳng điểm A. Đầu óc em, là thông minh bẩm sinh rồi.
-Dù sao tôi cũng không muốn.
-Tại sao? Tại sao chứ? – tôi dỗi, bĩu môi.
Shinichi thấy bộ dạng tôi làm dỗi bây giờ cũng phì cười. Nói vậy thôi, chứ anh vẫn lắc đầu nguầy nguậy, dáng vẻ thật khó ưa mà. Tôi cố dùng hết tuyệt chiêu kawaii để dụ dỗ, hết nhẹ nhàng thỉnh cầu, lại làm mặt lạnh sang chảnh cả giận dữ ra lệnh và câu trả lời luôn là không. Tôi bực mình rồi đấy nhé.
-Okay, em tự đi vậy! Anh không có quyền gì ngăn cản em hết.
Nói rồi, tôi dứng dậy. Đem bát cơm mình vừa ăn xong, cho vào bồn rửa chén. Với bộ mặt tự cao bây giờ, tôi thật hả hê khi thấy từng nét giận dữ bắt đầu thoáng qua trên gương mặt thanh tú của Shinichi. Tại sao anh ta lại tức giận nhỉ?
-Tôi bảo em ở nhà.
-Đương nhiên em sẽ…không nghe lời anh rồi.
-Em…được lắm! Đợi đó, tôi sẽ đưa em đi.
-Yeahhh – hiệu quả tức khắc.
Tôi chạy biến lên lầu. Tối nay, nhất định tôi phải là người quyến rũ nhất, bọn con trai trong đấy, nhất định sẽ phải trố mắt ra mà nhìn xem ai mới là người xứng đáng danh hiệu nữ hoàng. Tôi đã vắng bóng bao lâu rồi nhỉ, giờ thì nên thể hiện thôi.
~*~
Au’s POV
Tối nay, Ran đã chọn cho mình một chiếc váy xanh bạc hà tươi trẻ. Chiếc váy trên đầu gối một chút, không ôm sát cơ thể nhưng đủ thanh thoát để cho người ta thấy được đường cong hoàn mĩ, chỉ cần cử động nhẹ thôi gấu váy cũng lập tức gợn sóng. Những phụ kiện như vòng cổ, túi xách cô mang theo đều rất hợp, màu son đỏ cam chính là điểm nhấn cho gương mặt xinh đẹp ấy.
Ran khoan thai những bước xuống cầu thang và tiếp tục đi thẳng tới gara xe – nơi Shinichi đã ngồi chờ từ khi nào. Vẻ mặt vốn tĩnh lặng của Shinichi nay đã có chút cau mày khi thấy Ran, cô đẹp một cách không mĩ từ nào lột tả cho trọn được nét đẹp đó của cô. Shinichi ngẩn ra một chút rồi cũng nhanh chóng ho húng hắng vài cái lấy lại phong độ. Ran bước lên xe, cẩn thận gài dây an toàn.
Đường đi trở nên yên lặng lạ thường, tại sao không ai nói với ai câu nào. Là không có chuyện cần nói hay là ngượng ngùng đến nỗi không thốt nên lời?
-Shin..Shinichi – Ran gọi khẽ.
-Gì? – anh đáp khá điềm tĩnh.
-…
-Em quên mất phải nói gì với anh rồi.
-…
Ngốc thật, khóe miệng anh nhếch lên một ý cười. Chiếc xe tốc độ vẫn đều, băng qua mọi nẻo đường, ánh đèn lập lòe xanh đỏ ngoài kìa mở ảo khi nhìn qua kính xe. L.A phồn hoa như vậy, đông đúc như vậy, gặp được anh quả là kì tích. Có thể xem là duyên trời định được không?
Thoáng chốc, xe đã dừng trước Secret. Từ ngoài, đã thoảng hương rượu, âm nhạc sôi động cũng vang nhẹ ra. Ran và Shinichi sánh bước vào, không quên khiến cho dân tình trong club bàn tác xôn xao. Các cô gái gần như hét lên điên cuồng khi thấy “bad boy” Shinichi, khuôn mặt tự cao tự đắc, ánh mắt chẳng cần làm gì cúng ánh lên nét thu hút. Điều này làm Ran có chút tự mãn khi được sánh bên anh, nói sao nhỉ, được làm những gì mà người khác luôn ôm mộng ao ước là một cảm giác thú vị cực kì.
Ran không hề kém cạnh, chiếc váy hôm nay cô vận để trống cả một bờ vai trắng ngần, quyến rũ khó nói. Bao ánh mắt si tình, thèm muốn hướng đến bờ vai ấy, không như Ran đang thoải mái tự tin, ai đó bắt đầu khó chịu.
Vai cô bỗng chốc cảm nhận được sự ấm áp, cô qua, là một chiếc áo vest ai đó khoác cho cô. Shinchi!? Ran hơi ngượng, mặt thoáng đỏ, rồi nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
-Không thắc mắc, không hỏi. Đi nhanh lên – anh trả lời cho ánh mắt hiếu kì của cô, một cách ngắn gọn.
Độc tài, bảo thủ. Đó là những mặt trái của Shinichi mà các cô gái ôm mộng yêu anh chưa bao giờ có thể thấy được. Là Ran xui xẻo nên lần lượt được nhìn thấy hết sao?
Phòng VIP, lầu 2.
-Rannn – Aoko gọi tên cô bạn thân.
-Chào các cậu – Ran mỉm cười.
-Hôm nay Shiho em ấy không đến, nghe nói là bận công tác gì đó ở chuyên đề cho trường.
Shiho giỏi giang thật, chuyện gì cũng có thể làm. Đã đa tài mà còn vẹn sắc, dễ khiến bao trái tim nam giới vì thế mà thổn thức. Không như cô, ngoài học hành được được một chút, còn lại cái gì cũng từ tệ đến hại, nữ công gia chánh, công dung ngôn hạnh phát chán.
-Thế Hakuba?
-Không rõ, anh ấy biết Shiho không đến cũng tỏ ý chán nản, đi đâu đó rồi – Kaito trả lời.
-Ý là…
-Ai mà biết được hai người họ - Kaito nhún vai.
Tiếng nhạc sập sình vẫn phát, không gian trong này tách biệt bên ngoài kia, rất dễ chịu. Phục vụ đem đến cho Ran một ly coctail nhiệt đới, kì vậy, rõ ràng ban nãy cô order một ly Hennessy mà.
-Là tôi đổi đó – Shinichi nói.
Ran nghe thế, định phàn nàn cô anh phục vụ nhưng lại thôi. Nhưng kể đến anh phục vụ này cũng lạ, cứ nhìn Ran mãi thôi, nét mặt ngạc nhiên thấy rõ. Ánh mắt đó không giống những gã háo sắc ngoài kia, có chút trìu mến và thân thuộc. Là Ran đã thấy ở đâu rồi ?
Song, điều này cũng khó qua ánh mắt diều hâu của Shinichi, anh tỏ ý bực mình. Nhẹ nhàng nói:
-Nếu không còn gì, xin mời anh lui ra.
-Vâng, vâng ạ - anh phục vụ mau chóng rời bước, lúc đến cửa, không quên quay lại nhìn Ran.
-Anh ta để mắt đến cậu kìa – Aoko trêu.
Ran không nói gì, chỉ ngồi thẩn thờ ra nhìn bóng dáng đã khuất đó. Quen! Đó chính là điều nãy ra đầu tiên trong đầu Ran từ nãy đến giờ, cô có chút khẳng định đã gặp anh ta đâu rồi. Cũng không tiện nói với mọi người nên Ran im lặng, chỉ nhẹ lắc đầu phủ nhận trước câu trêu chọc của Aoko.
-Này Ran, Eisuke đã về nước rồi?
-Thật sao?
Ran ngạc nhiên, vội để ly coctail mình xuống, ngồi gần Aoko hơn để hỏi rõ tình hình. Thái độ này của cô đã vào mắt Shinichi không xót một tí, điều này ít nhiều làm anh hơi khó chịu. Cô nhất thiết phải thản thốt đến thế ư?
-Ừm thật, anh ấy gửi lời chào đến cậu.
-Haizz, cũng không tiễn được anh ấy ra sân bay cho đàng hoàng.
Ran thở dài, đầu óc nghĩ vẩn vơ. Thời gian Eisuke ở đây, cô nói chuyện với anh cũng không nhiều, đã thế còn bị tên Shinichi này giận tới giận lui, cuối cùng còn gặp tai nạn. Nghĩ là mà rùng mình, nói là bạn thân thiết mà không tiếp đãi Eisuke ra hồn, Ran hơi buồn phiền.
-Tớ đi vệ sinh một lát – Ran nói với Aoko.
Cô đứng dậy, len chân ra giữa khoảng trống bàn và ghế, đến chỗ Shinichi, chợt khựng lại. Là anh đang nắm tay cô, sao vậy? Ran hơi giật mình, nhìn xuống, bàn tay có ý muốn rút ra nhưng Shinichi vẫn kiên quyết giữ chặt.
-Để tôi đi theo em..
Gì chứ? Như thế có phần biến thái quá rồi, đi vệ sinh mà cũng đi chung, đã thế còn một nam một nữ. Chậc, khó tránh thị phi người đời.
-Ơ…thôi, em đi một mình cũng được. Không có chuyện gì cả.
Shinichi vốn lo lắng, ngoài kia không đơn giản vậy. Lắm kẻ háo sắc, đê tiện đang ngắm nhìn thân hình nhỏ bé của cô, lắm kẻ cứ thèm thuồng nhìn đôi vai trắng nõn ấy. Chỉ liên tưởng thôi cũng đủ làm anh tức giận.
Nói rồi, Ran đi thẳng một mạch ra cửa. Cô nhanh chân đến khu vệ sinh nữ, ngồi bên trong cô nghe rõ mồn một đoạn hội thoại của hai cô gái ngoài cửa.
-Này, lão ta như thế nào? – cô gái thứ nhất hỏi.
-Không tồi, lão ta cho tao khá nhiều tiền – cô thứ hai đáp.
“Là gái điếm sao?” – Ran ở bên trong, không định ra ngoài, cô tò mò câu chuyện giữa hai người phụ nữ này. Đúng là xã hội đều có hai mặt của nó, đáng tiếc mặt tiêu cực con người ta thường không có xu hướng muốn biết và còn tránh né nó. Cuộc đời Ran Mori vốn trước giờ toàn màu hồng nên cô luôn muốn đi tìm những mảng màu khác trong cuộc sống, cô nhận ra, nơi đây – tại club – là nơi thấy được hầu hết khía cạnh đen tối của xã hội. Đây có thể gọi là thực nghiệm cho nghề nghiệp cô sau này không nhỉ?
-Dạo này tao toàn đi với mấy lão già, chán muốn chết.
-Mày tưởng sẽ có bạch mã hoàng từ ở nơi này sao? Họa chăng là Jimmy thôi, nhưng tao biết anh ta sẽ không đi với mày đâu.
Là Shinichi? Họ đang nhắc tới Shinichi, Ran tự nhiên lại càng tò mò về câu chuyện hơn nữa. Câu chuyện của họ cứ kéo dài, nhưng tiếc rằng cô đi cũng lâu rồi, nếu không về sẽ làm mọi người lo lắng mất. Ran đẩy nhẹ cửa ra, chiếc vai trắng ngần của cô cùng hình xăm Wings đó vẫn thu hút kể cả các cô gái. Ran đi đến bồn rửa tay, định là sẽ xem lại lớp trang điểm rồi nhanh về. Nhưng.
-Này công chúa – ai đó lên tiếng.
Ran hơi ngơ ngác nhìn lên, họ kêu cô phải không?
-Tôi gọi cô đấy, công chúa váy xanh.
-Có chuyện gì sao – Ran đáp lại.
-Vóc dáng nhỏ bé của cô quả là không hợp nơi đây – giọng nói ả đàn bà đó có phần chế giễu.
Ran cười, một nụ cười mang theo chút mỉa mai. Tại sao lại biết hợp hay không hợp? Nơi đây ai đủ 18 tuổi đều có quyền được vô, chẳng nhẽ làm điếm như các cô mới được vào hay sao. Ran khá bất mãn nhưng khuôn mặt vẫn không chút thay đổi, vẫn yêu kiều.
-Thế nào mới là hợp?
Cô gái đi bên cạnh, nãy giờ im lặng bất chợt lên tiếng.
-Cô là Rachel?
Ran không nói gì, khẽ gật đầu. Đáy mắt xen chút không vui, mọi chuyện có vẻ đã lệch hướng, tốt nhất nên dừng cuộc nói chuyện không ý nghĩa này đi.
-Mấy đám đàn ông luôn miệng khen cô là thiên thần, thực chất cũng điếm như bọn tôi thôi. Bị nét ngoài công chúa đánh lừa, nực cười thật - ả đàn bà đó trở nên đanh đá.
-Tôi không giống các cô.
-Gì mà không giống, đừng ra vẻ trong sáng như thế chứ công chúa! Cô đang là thê thiếp của ai thế?
Ả ấy đang từ từ bước lên, có ý lấn tới. Định ăn hiếp cô sao? Thế thì nhầm người rồi. Ran đang định đáp trả, từ đâu vang lên giọng nam trầm ấm áp, nghe quen thuộc vô cùng. Shinichi?!
-Là của tôi.
Hai cô ả quay lại, thấy bóng dáng Shinichi, bỗng dưng đang từ đanh đá chuyển sang mềm mỏng, giọng nói cũng dịu dàng muôn phần.
-Jimmy, Jimmy sao? – giọng ả ghe nổi cả da gà lên, kinh chết được.
Shinichi không trả lời, cũng không tỏ vẻ gì mà muốn quan tâm ả kia. Anh đi thằng vào nhà vệ sinh nữ, nắm tay là lôi Ran ra như một bao cát. Anh không nhục nhã sao? Đây là nhà vệ sinh nữ cơ mà, cô quê muốn chết đi được.
Ra khỏi nơi đó được một đoạn, Shinichi bỏ tay Ran ra, dựa vào tường. Khuôn mặt đó, hai chữ KHÓ CHỊU hiện lên to đùng.
-Anh sao vậy?
-Còn hỏi? Tôi bỏ em ra vài phút là em có chuyện, tôi cảnh báo em bên ngoài nguy hiểm như nào rồi mà.
-Tại hai ả kia, họ thật quá đáng.
-Thế nên tôi mới nói em phải luôn đi bên cạnh tôi.
Giọng Shinichi cũng thể hiện rõ nét bực bội đấy. Ran hơi sợ, nhưng vốn mình chẳng làm gì sai, sao lại bực mình với cô vô duyên vậy? Thật tức chết.
Ran quay lưng, bỏ đi. Chưa được ba bước, tay cô đã được một bàn tay khác níu lại. Shinichi dùng sức mạnh lôi cô lại, cổ tay cô đỏ ửng lên.
-Em không trả lời tôi sao? Tôi nói em luôn đi bên cạnh tôi.
-Vớ vẩn, em cũng có quyền tự do riêng mình. Okay? Đây là nước Mĩ.
Shinichi lúc này càng siết chặt cổ tay cô hơn, sự đau đớn lên đến tột đỉnh. Ran nhăn mặt lại, cố gắng dùng sức gỡ tay anh ra,
-Nếu vậy hãy để tôi nói cho em biết lí do em phải đi bên cạnh tôi.
-Là gì? – Ran nhíu mày.
-VÌ EM, THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA TÔI.
Thời gian như lắng đọng lại sau câu nói ấy. Ran không còn bất cứ cảm giác gì, kể cả sự đau đớn ban nãy, thứ duy nhất cô nghe được là nhịp đập không ổn định của tim mình lúc bấy giờ. Dạ dày cô như có acid bên trong, tự nhiên cô thấy bản thân mất hết tự chủ.
Còn chưa kịp thích nghi câu nói ban nãy của Shinichi xong, Ran đã đón nhận được bất ngờ khác.
Cô thấy được, môi Shinichi đang ở trên môi mình. Một cảm giác lạ thường ập đến, cô phản khán, nhưng Shinichi không nề hà gì cả, cứ cố chấp. Là hôn sao, cái hôn này mang ý nghĩa gì chứ? Bất ngờ có, giận dữ có nhưng hơn hết chính cô cũng thấy có một dòng ngọt ngào từ môi Shinichi len vào tim mình, ấm áp đến lạ.
Là họ hôn nhau, họ dùng cách đó để truyền tải cảm xúc cho nhau nghe.
Là họ để trái tim mỗi người lên tiếng chắc cũng bởi tiếng nói trái tim chân thật hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Và cứ thế, nụ hôn kéo dài.
…
..
.
~*~
Chuyển phân cảnh khác. Lúc này Shiho đang mày mò muốn điên cho bản chuyên đề cô phải nộp lên phòng giáo viên hôm sau. Vậy mà cạnh cô, cái tên lãng tử tóc vàng, mắt nâu đó cứ phá rối.
Người gì đâu mặt dày đến phát sợ, đuổi không đi, đánh không về, nằng nặc đứng trước cửa la hét đòi cô mở cửa. Shiho thấy có lỗi hàng xóm, cũng mở cửa anh ta vào. Có ngờ, vào nhà anh ta phá tung lên, làm cô trễ nải mọi chuyện.
-Hakuba, nếu anh không ngồi yên, tôi gọi 911.
-Được được, anh ngồi yên.
Shiho cứ thế soạn bản chuyên đề bên máy tính. Tay cứ gõ lạch cạch, mặc xác mọi thứ mà quên mất đôi đồng tử nâu đó, đã ngắm nhìn cô nãy giờ.
-Shiho, anh có chuyện này.
-Im ngay, tôi không muốn nghe anh nói.
-Em từng nói là tình yêu sét đánh có thật phải không?
Shiho đang gõ gõ máy tính, tay cũng chợt khựng lại. Tên này, hôm nay bị gì vậy, lên cơn đến nơi rồi sao? Nói toàn điều linh tinh vớ vẩn, nhưng nghĩ kĩ, thì trước đây cô cũng từng thuyết phục anh nghe về tình yêu sét đánh giữa Shinichi và Ran.
-Ừ, thì sao?
-Có lẽ anh đang bị sét đánh.
-Là cô nào xui xẻo lại bị sét đánh phải anh – Shiho mỉa mai.
Một khoảng im lặng kéo dài, Shiho tưởng anh đã bị cô làm cho quê độ nên không còn muốn nói nữa, vậy thôi, càng khỏe.
-Là em đang tự nhậm mình xui xẻo sao?
Shiho quay qua nhìn Hakuba, anh cũng không ngại ngần nhìn cô lại bằng ánh mắt trìu mến, miệng nở nụ cười phong nhã.
Tiếp theo đó, lại là một khoảng im lặng kéo dài….
Đôi lời tám nhảm của Au khi đang chà bụi cho fic
Xin chào các reader, thời gian qua đã để các bạn chờ lâu, thật có lỗi *cúi đầu*
Đã bao lâu rồi nhỉ? Không nhớ nữa, chỉ biết lâu lắm rồi, vì lí do học tập và thi cử nên ngâm fic hoài. Hôm nay Au đã quay trở lại, sẽ bớt bệnh lười và chăm nom fic mình hơn
Hãy thưởng thức chap mới và cho mình ý kiến các bạn nhé!
~ Author with love ~