Lâu rồi không up hy vọng còn người đọc fic của mình dịch.
@kato chan chap này mới đúng là Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài em ah !
@winterangel289 có phải là vụ án em tưởng tượng thế này không ?
Chap 17: Tớ cũng đã từng ở bên cậu
Ba đứa trẻ không thể chờ thêm một chút nào nữa để bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới, Shinichi và Shiho - hai người bạn lớn tuổi đi theo sau chúng.
“Hy vọng có một kho báu !” Genta ngẩn đầu nói với vẻ mặt mơ mộng.
Không gian trong hang động lúc này chỉ dựa vào ánh sáng từ những chiếc đồng hồ đeo tay của họ mới có thể thấy được bởi xung quanh toàn là đất đá và chẳng có một tia sáng từ mặt trời nào có thể xuyên qua.
“Hình như đã có người đến đây trước chúng ta”
Mitsu cẩn thận xem xét dưới mặt đất, những dấu chân với nhiều kích cỡ giày khác nhau để lại trên mặt đất khiến bọn trẻ cảm thấy hứng thú.
“Có ba người” Shinichi cúi xuống quan sát cùng bọn trẻ rồi nói.
“Hả ? Họ đến đây làm gì ? Giấu kho báu hay là kẻ cướp ?” Ayumi mở đôi mắt to đầy lo lắng khi nhìn xuống mặt đất.
“Mọi người hãy cẩn thận, đi sát vào nhau đứng tách ra”
Trực giác của một thám tử khiến Shinichi linh tính một điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra với họ
Và mọi thứ dường như càng được khẳng định chắc chắn hơn …
“ Áh … !”
Một tiếng thét xuyên qua bóng tối trong hang động vọng về nơi họ đứng rõ hơn bất cứ âm thanh nào.
“Ở trong đó !”
Shinichi chiếu ánh đèn về hướng vừa phát ra tiếng hét đáng sợ kia, cậu nhanh chóng chạy về hướng đó trong khi ba đứa trẻ như một thói quen kì lạ cũng vội vàng theo chân cậu. Shiho bỗng nhiên cảm thấy rất đau đầu … những hình ảnh mờ nhạt về một cậu bé đeo mắt kính mà cô luôn tìm kiếm bỗng xuất hiện rồi bất chợt biến mất trong tâm trí của cô. Shiho quỳ xuống đất với gương mặt đầy khó chịu, hai bàn tay ôm lấy hai bên thái dương vì giờ đây đầu cô vô cùng đau đớn. Những kí ức trong tâm trí cô như kéo đẩy, xô lấp vào nhau, mọi thức thật lộn xộn … kí ức của cô như giọt nước hòa tan trong biển cả. Nhưng Shiho cố gắng bình tĩnh lại để bước theo những người bạn, tuy vậy khi cô vừa đứng dậy th.ì cảm giác choáng váng khiến đầu óc cô quay cuồng … và rồi Shiho chỉ nhìn thấy màn đêm sâu kín kia, cô tựa lưng vào bước tường hang động rồi trượt dài xuống đất.
Khi Shinichi đến hiện trường thì người đàn ông trung niên đang nằm trên mặt đất kia đã tắt thở. Một con dao găm cắm sâu vào trong ngực, chiếc áo thun đã ướt đẫm máu khiến bọn trẻ thét lên hoảng sợ.
“Hình như ông ta chỉ vừa mới chết và hung thủ là người thuận tay trái”
Mitsu chỉ tay về phía người đàn ông rồi nhìn Shinichi cẩn thận nói.
“Những thứ có giá trị vẫn còn, rõ ràng không phải giết người cướp của”
Genta bắt đầu đi tới gần và ánh mắt cậu bé dừng lại ở chiếc ví và đồng hồ đeo tay của nạn nhân.
“Hình như không có dấu vết chứng tỏ họ đã xô xát, đánh nhau ở đây, có thể là người quen của nạn nhân đã ra tay chăng ?”
Ayumi nhìn xung quanh khắp nơi rồi nói với giọng run run.
Và ngay lúc này đây, Shinichi đứng quan sát ba đứa trẻ từ phía sau, cậu cảm thấy vô cùng hài lòng bởi những suy luận của chúng. Sự thật là dù không có Conan nhưng nhóm thám tử nhí vẫn đang cố gắng phá án. Có lẽ trước kia cậu chính là người dẫn dắt bọn trẻ tham gia những vụ án cùng với mình thì giờ đây ba đứa trẻ đã có thể tự mình đặt ra những suy luận và tìm câu trả lời của vụ án mạng này. Cậu nhận ra rằng mình không cần phải lo lắng nhiều cho bọn nhóc nữa, chúng hoàn toàn có thể phá giải những bí ẩn mà không cần có Conan. Bởi bọn trẻ đã giống như cậu và giữa họ là sự tin tưởng, bảo vệ và niềm đam mê tìm kiếm lời giải cho những bí ẩn. Tất cả mọi thứ gắn kết họ lại với nhau bằng một tình bạn thật hoàn hảo và cũng rất thiêng liêng.
“Cậu thấy không ? Bọn trẻ suy luận tốt đấy chứ, không phải … sao ?”
Cậu quay lại như một thói quen bởi cậu luôn nghĩ người đứng sau lưng sẽ là người mà trong trái tim cậu luôn nghĩ đến.
Nhưng … không ! Cô ấy không ở đây. Shinichi bỗng nhận ra một điều kì lạ đáng lo ngại bởi cậu chỉ nhìn thấy vách tường hang động bằng đá, chẳng có gì cả … cô ấy không đi theo cậu và bọn trẻ hay sao ?!
“Haibara … Haibara !”
Cậu gọi cô bằng tất cả sự lo lắng và hoảng sợ lúc này đây. Trong lòng tự trách mình vì sao chỉ mải quan tâm những vụ án mà bỏ mặc tất cả mọi thứ mà cậu có, Ran, những vụ án, tất cả mọi thứ như cố tình làm cậu quên đi một người rất quan trọng đối với mình. Shinichi thầm nguyền rủa bản thân cậu, chết tiệt ! Cậu hoàn toàn quên rằng cô ấy hiện tại là một người mất trí nhớ. Nếu có ai đó cố ý làm hại khiến cô ấy gặp nguy hiểm thì cậu sẽ mãi mãi không tha thứ cho bản thân mình, bởi vì chính cậu đã bỏ quên Haibara. Mỗi một giây trôi qua là mỗi lúc trái tim cậu tự nguyền rủa chính mình. Ba đứa trẻ cũng đã nhận ra và vội theo chân cậu đi tìm cô bạn thân thất lạc, trong lòng chúng cũng lo lắng không kém.
Họ men theo đường cũ trở về và bất chợt nhìn thấy cô nằm bất tỉnh trên nền đất lạnh. Bên cạnh là một người đàn ông trung niên đang xách mang khá nhiều đồ đạc. Nhìn thấy chàng trai và ba đứa trẻ đi tới người đàn ông có làn da rám nắng nở nụ cười hiền hoà nhìn cô gái đang hôn mê.
“Haibara !”
Shinichi lo lắng hét lên tên cô rồi vội vàng chạy đến bên ôm chầm lấy người con gái đang nằm trên đất.
“Cậu đang tìm cô ấy àh ? Tôi thấy cô ấy ngất đi trong hang động, tôi không biết phải làm thế nào nên đành đứng đây một lúc với cô ấy vì sợ cô ấy gặp nguy hiểm.”
Người đàn ông gãi gãi đầu nhìn vẻ lo lắng bất an của Shinichi, ông biết họ quen nhau và vì thế ông không cần bất đắc dĩ đứng đây trông chừng cô gái này nữa. Nhưng khi ngước đầu lên, ông nhìn thấy nạn nhân nằm sấp trên đất với một con dao trên ngực, ông bàng hoàng vội vàng quên đi cô gái lạ mà bước nhanh đến cạnh nạn nhân.
“Fukutsu !”
Shinichi ôm cô bạn đang bất tỉnh trong vòng tay mình, trái tim đập liên hồi bởi sự lo lắng và bồn chồn trong lòng vẫn không giảm đi khi tìm thấy cô mà lại còn tăng lên. Tại sao cô ấy lại ngất đi ? Cậu tự hỏi mình rồi nhìn cô đau xót khôn xiết bởi th.ân thể mỏng manh yếu đuối tựa vào người cậu lúc này vẫn như trước chỉ có điều tinh thần không ổn định không biết lúc nào có thể tỉnh lại. Hàng lông mày của cậu nhăn lại vì lo lắng và trái tim dường như bị ai đó siết chặt. Shinichi cẩn thận đỡ Shiho nhẹ nhàng nằm tự vào một góc tường hang động mà cậu thấy rằng cũng khá phẳng sẽ không là cô ấy bị đau. Ba đứa trẻ nghe tiếng cậu gọi Haibara thì đã vội vàng chạy đến. Có bọn trẻ trông chừng cô ấy thì cậu có thể phá vụ án này nhanh chóng và đưa mọi người ra khỏi đây rồi. Shinichi quay lại nhìn người đàn ông trung niên đang quỳ xuống trước nạn nhân mà than khóc.
“Fukutsu ah ! Ai đã ra tay tàn nhẫn như vậy ? Là ai đã nhẫn tâm như vậy ?”
Ông ấy không ngừng khóc, gương mặt đau khổ khiến cậu cảm thấy thật đáng thương. Có lẽ nạn nhân Fukutsu là bạn của người đàn ông này.
“Fukutsu ! Chuyện gì … tại sao cậu …?”
Từ sâu trong hang động, một người phụ nữ trung niên bước ra với giọng nói thản thốt. Gương mặt gầy và gò má cao cùng ánh mắt mở to đang nhìn vào nạn nhân nằm trên đất với vẻ ngạc nhiên. Người phụ nữ bật khóc khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng, bà lấy một chiếc khăn tay từ trong ba lô ra mà lau nước mắt rồi chậm chậm nói.
“Chúng tôi đã hẹn cùng nhau đi chơi hôm nay và sẽ đi tìm một kho báu trong truyền thuyết của quân đội trong hang động này …”
Cả hai người buồn bã khóc lóc rồi cùng nhau kể về tình bạn và mục đích chuyến đi của họ với Shinichi.
Ngoài mặt cậu thấy họ rất buồn, cả hai đều muốn ở bên nạn nhân mà không muốn rời đi. Tuy nhiên Shinichi phát hiện dường như đôi mắt của người đàn ông vẫn luôn dán vào chiếc chìa khoá nhỏ trên vòng cổ của người phụ nữ. Chiếc ba lô của người phụ nữ và nạn nhân có cùng một kiểu dáng và đều được khoá chặt khiến cậu càng thêm nghi ngờ.
Shinichi chỉ có thể kết luận rằng kẻ giết người là một trong số họ hoặc cả hai đã cùng nhau giết nạn nhân.
“Ai-chan ! cậu tỉnh lại đi Ai-chan”
Ayumi níu lấy cánh tay Shiho xúc động khi thấy đôi mắt cô bạn thân vừa cử dộng.
“Tốt quá ! Haibara-san cuối cùng thì cậu cũng tỉnh lại !”
Mitsu và Genta vui vẻ thở ra như vừa lấy được tảng đá đè nặng trong tim.
“Cậu không sao chứ ?”
Cậu vội vàng chạy đến ngồi bên cạnh Shiho không giấu được sự vui mừng trong đôi mắt và giọng điệu dịu dàng.
“ Ơ … Không có gì !”
Shiho nói khẽ rồi chớp chớp mắt nhìn cậu. Sự chăm sóc của cậu tuy khiến cô cảm thấy có chút thân quen nhưng cảm giác ngạc nhiên lại rõ ràng hơn bởi cô đã quen nhận được sự quan tâm chăm sóc như thế này từ Hakuba. Sâu trong ánh mắt xanh dương ấm áp kia là sự lo lắng của cậu, Shiho hiểu rõ và vì thế cô muốn thoát khỏi đôi mắt thân thuộc ấy. Và cô nhìn ra đằng xa vô tình nhìn thấy nạn nhân cùng hai người lạ đứng cạnh đó.
“Uh … Một vụ án sao ? Người đàn ông đó còn cứu được không ?”
Shiho nhìn Shinichi hỏi bằng giọng nói bình lặng và điều này khiến cậu thám tử bỗng nhoẻ miệng cười.
“Cuối cùng cũng tỉnh lại. Cậu vẫn dễ thương như trước vậy !”
Shinichi thật sự lo lắng Haibara sẽ không tỉnh lại nhưng may mắn thay cô ấy vẫn ổn và cậu cảm thấy an tâm một chút.
“Vậy các nhóm các cháu cũng đến đây chơi sao ? Các cháu có biết ai là người đã ra tay với Fukutsu không ?”
Người đàn ông trung niên tiến đến gần Shinichi và hỏi.
“Không, khi chúng cháu đến đây kẻ sát nhân đã trốn thoát và bỏ nạn nhân ở lại”
Mitsu cất tiếng nói đáp lại câu hỏi của người đàn ông kia.
“Hung thủ có thể vẫn còn ở trong kia, chúng ta nên đi ra ngoài để an toàn hơn”
Người đàn ông trung niên nhìn bọn trẻ rồi nói.
“Cũng tốt, chúng ta nên rời khỏi đây.”
Người phụ nữ lên tiếng vội bước đi tuy nhiên bị Shinichi kéo lại chỉ bằng một câu nói.
“Đợi đã ! Tại sao các người lại lo lắng muốn bỏ đi ?”
Cậu đứng dậy dõng dạc quay lại nhìn họ và nói với giọng đầy tự tin.
“Trước khi đi … hãy để tôi phá vụ án này”
“Ah ! Conan, cậu đã biết kẻ giết người là ai sao ?”
Genta mở to đôi mắt vô cùng phấn khích khi nghe người bạn của mình nói.
“Cậu nói cậu đã biết người đã ra tay giết Fukutsu sao ?”
Người đàn ông trung niên nhìn Shinichi không giấu được niềm vui, nhưng trái lại gương mặt người phụ nữ thể hiện một cú sốc lớn, bà từ từ lùi lại phía sau với ánh mắt lo lắng không yên.
“Đúng vậy, hung thủ là bà ấy”
Cậu giơ tay chỉ thẳng và kết tội người phụ nữ bằng một giọng nói mạnh mẽ của một thám tử.
“Sau khi giết nạn nhân Fukutsu, bà nghe tiếng bước chân của chúng tôi nên đã vội vã trốn đi. Hoàn cảnh trong hang động khá tối nên chúng tôi chỉ để ý nạn nhân mà không nhận ra kẻ giết người đang lẩn trốn là bà. Rồi khi nghe thấy người đàn ông quen với ba đã thấy nạn nhân thì bà giả vờ đi ra như thể vừa tìm thấy chúng tôi. Bạn của bà đã ở đây trông chừng Haibara - cô bạn của chúng tôi nên ông ấy hoàn toàn không có đủ thời gian để ra tay giết người. Đó chính là bằng chứng ngoại phạm của ông ấy, người không có bằng chứng ngoại phạm về thời gian chỉ có bà”
“Cậu đang nói gì ? Thật vô lí khi cậu chẳng có một bằng chứng nào cả !”
Bà hét lên và đôi mắt mở to đảo quanh rồi nhìn chằm chằm vào Shinichi.
“Khi bà mở ba lô lấy khăn giấy tôi đã nhìn thấy những hành động của bà, bằng chứng chính là việc bà là người thuận tay trái. Và tôi tin rằng dấu vân tay của bà vẫn còn trên ba lô của nạn nhân vì nó cũng được khoá chặt về phía bên trái”
Shinichi chỉ ra bằng chứng khiến người phụ nữ thản thốt kinh ngạc.
“Ah .. đúng rồi ! Fukutsu không phải là người thuận tay trái, chỉ có bà mới thuận tay trái”
Người đàn ông trung niên nghĩ ngợi một chút rồi bất ngờ chỉ tay về phía người phụ nữ.
“Oh ! Tôi không ngạc nhiên đâu.”
Shinichi lấy điện thoại trong túi ra định gọi cho cảnh sát nhưng người phụ nữ đã hành động nhanh hơn cậu một bước…
“Ai-chan !” Ayumi hét lên đầy hoảng sợ
“Haibara-san !”
Genta và Mitsu bàng hoàng hét lên khi nhìn thấy người phụ nữ sát nhân rút một con dao găm ra chĩa sát vào cổ Haibara. Gương mặt bà ta hằn lên vẻ dữ tợn đầy đe doạ khiến tất cả mọi người hốt hoảng vì lo lắng.
“Đứng lại ! Cậu không được gọi cảnh sát. Nếu không tôi sẽ giết bạn gái của cậu.”
“KHÔNG !”
Shinichi hét lên không giấu được vẻ lo lắng khi nhìn thấy Haibara đang bị người khác uy hiếp nhưng khi nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của cô như thể họ chưa từng quen nhau khiến cậu đau đớn. Cậu đang rất hoảng sợ và lo lắng cho cô ấy, nhưng lẽ nào cô ấy không hiểu sao. Hay vì cô ấy không quan tâm đến mạng sống của chính mình, dù vậy nhưng chính cậu lại rất quan tâm cuộc sống, sự tồn tại và sinh mạng của cô ấy.
Tức giận, lo lắng,… là những cảm xúc đang xen lẫn vào nhau trong tâm trí cậu lúc này. Tất cả cảm xúc dồn nén tích tụ lại trong trái tim khiến cậu kích đông mà thét lên
“HAIBARA …!”
Trong đầu Shiho như thể vừa bị ai đó giáng xuống một tảng đá. Trong khoảnh khắc đó, kí ức của Shiho hiện ra những câu nói mơ hồ, những hình ảnh về cậu từ một khoảng thời gian xa xôi nào đó. Từng câu nói của cậu ấy vọng về trong kí ức như đánh thức cô, nhắc cô nhớ về tình yêu của họ … một tình yêu xa xôi và đau khổ.
“Haibara … đừng trốn tránh số phận của cậu ...... “
“Haibara … cậu thấy đó ! Cậu không phải bọn chúng…….”
“Haibara … đừng lo lắng, tớ sẽ bảo vệ cậu ......"
“Haibara … cậu thật dễ thương ! ....."
“Haibara … Tại sao lại ra đi ? ……”
.
.
.
“Buông cô ấy ra ! HAIBARA”
Shinichi thét lên khi thấy gương mặt cô dần dần biến sắc và ánh mắt xanh biếc ấy đang long lanh nước nhìn cậu.
Cô thấy họ đang đứng trước một sân bóng và cậu ấy nắm tay cô rồi họ cười nói với nhau, cô thấy họ chơi ném tuyết với bọn trẻ trong những lần cùng nhau đi cắm trại và cô thấy cậu đang chạy thật nhanh với vẻ mặt đầy tuyệt vọng khi tưởng rằng cô định bỏ đi. Tất cả mọi thứ trong kí ức hiện về …
"Kudo ……"
Cuối cùng đôi môi cô thốt lên tên cậu khiến trái tim cậu bất ngờ. Ánh mắt cô ấy nhìn cậu giờ đây rất thân quen mà cũng đầy vẻ sợ hãi lẫn bối rối. Cách cô ấy gọi cậu vẫn như vậy, họ không hề xa lạ với nhau. Quen thuộc … chẵng lẽ ? Trí nhớ đang hồi phục sao ?
“Các người không được qua đây !”
Người phụ nữ hét lên giận dữ rồi từ từ lùi ra đằng sau, đôi tay siết chặt Shiho và cán dao khiến mọi người càng thêm hoảng sợ.
Shinichi siết chặt nắm tay, hôm nay là một ngày tồi tệ với họ bởi cậu không mang theo giày tăng lực, thắt lưng bắn bóng, mà đồng hồ kim thuốc mê chỉ có thể bắn lén chứ không thể dùng được trong trường hợp này. Chẵng lẽ cậu phải nhìn bà ta uy hiếp Haibara rồi bỏ trốn hay sao ? Không, cậu không thể tổn hại cô ấy.
Đoàng … Một tiếng súng vang lên dứt khoát và sau đó là tiếng la đau đớn của người phụ nữ bị bắn vào bàn tay. Bà ta buông Shiho ra, con dao găm cũng vì thế mà rơi xuống. Một nhóm cảnh sát xông vào bắt giữ lấy người phụ nữ sát nhân khiến mọi người bất ngờ.
“Cháu không sau chứ Ai-kun ? Nhờ Mitsu mở liên lạc bằng huy hiệu thám tử mà bác mới biết là các cháu gặp nguy hiểm. May là bác gọi cảnh sát đến kịp lúc !”
Tiến sĩ vội vàng chạy đến bên Shiho và siết chặt bàn tay cô cháu gái của mình, trong lòng không ngừng cảm ơn chúa trời.
“Tiến sĩ, cháu vẫn ổn mà”
Cô mỉm cười nhẹ gật gật đầu, mái tóc nâu đỏ rung rinh lấp lánh ánh sáng xinh đẹp.
"Thật kì lạ, ông chú lúc nãy đâu rồi ?”
Ayumi chớp mắt nhìn xung quanh và nói, bất chợt Shinichi nghĩ đến một điều gì đó trong đầu
“Chẵng lẽ … có gì đó !”
Cậu vội vàng chạy vào bên trong hang động và nhìn thấy những cơ quan trong hang đang dần thay đổi.
“Oh !”
“Conan” Bọn trẻ vội vàng theo chân cậu.
“Shinichi-kun !” Ông bác Agasa cũng lật đật chạy theo cùng với Shiho và ba đứa nhóc. Họ đi sát vào nhau vô cùng thận trọng.
“Ah … !"
Hang động đột nhiên bị chấn động dữ dội và những hòn đá bắt đầu sụp xuống ngay trên đầu họ.
“Nhanh lên … chạy đi ah !”
Người đàn ông trung niên từ bên trong chạy ra với vẻ mặt xanh mét.
“Nhanh lên ah ! Tôi đã cố mở kho báo trong hang tuy nhiên lại chạm phải cơ quan, nên hang động này sắp sụp xuống rồi !"
“Cái gì !”
Ba đứa trẻ hét lên hoảng sợ, trong đầu chúng lúc này trống rỗng không nghĩ được gì nữa.
“CẨN THẬN … !”
Một tảng đá lớn rơi xuống từ phía trên Shiho nhưng Shinichi nhanh chóng ôm chầm lấy cô trong vòng tay mình. Kết quả là tảng đá rơi xuống đè trên đùi cậu khiến cậu không thể di chuyển. Còn Shiho vì bị ngã bất ngờ nên đầu va vào tảng đá khiến cô rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự.
“Nhanh lên bác Agasa, đưa bọn trẻ rời khỏi đây !”
Shinichi hét lên bằng giọng nói yếu ớt
“Nhanh lên ! Để bác kéo cháu ra” Tiến sĩ chần chừ cố gắng nâng tảng đá trên chân cậu.
“Conan ! …Conan”
Ba đứa trẻ bật khóc bởi chúng không muốn rời đi khi nhìn thấy bạn thân của mình hoàn toàn bất lực mà không thể làm gì.
“Đồ ngốc ! Mọi người muốn bị chôn chung với nhau hay sao ? Mau gọi cứu hộ đến sớm thì chúng cháu sẽ có cơ hội sống sót”
Vô số tảng đá rơi xuống mang theo bụi tung mịt mù. Giờ đây việc duy nhất Shinichi có thể làm là ôm thật chặt cô gái của cậu trong vòng tay và che chở cho cô ấy bằng mọi cách. Đá rơi xuống ngày càng nhiều đến nổi gần như lấp đầy hang động và khiến cậu tuyệt vọng hơn. Nhưng dù vậy cậu vẫn mỉm cười …một nụ cười hạnh phúc. Và rồi bóng đen xung quanh bủa vây họ, đôi mắt cậu mờ dần đi cho đến khi chỉ còn một màu u tối.