CHAP 32
"Cô đi thật sao?" Bảo Nam muốn khẳng định lại lần cuối, hi vọng An Vi thay đổi quyết định. Cô mà đi anh sẽ rất buồn...
Nào ngờ cô lại chẳng chút mảy may suy nghĩ đã gật đầu cái rụp khiến anh thất vọng tràn trề
"Cô đúng là vô tình!"
"Sau này anh sẽ hiểu. Tôi muốn tốt cho anh thôi" Nếu hai người cứ tiếp tục sống chung sẽ gây nên những phiền phức không đáng có, hơn nữa để Nhã Thanh hiểu lầm như thế thì thật tội nghiệp cho cô ấy. Một người là bạn, một người là ân nhân. Cả hai người đều xứng đáng có được hạnh phúc...
"Tôi đã nói tôi không để ý mấy chuyện đó mà. Đứa bé của cô cứ để mọi người nghĩ là con tôi cũng được."
Vi vẫn một mực lắc đầu "Không chỉ vấn đề đó. Anh đừng cố chấp nữa. Rồi từ từ sẽ quen thôi. Trước đây anh cũng sống một mình còn gì."
"Nhưng..." Bảo Nam định tiếp tục cãi lại thì bị Vi cắt ngang
"Yến Nghi đang chờ tôi ở dưới. Thôi tôi đi nhé. Khi nào rảnh nhớ hẹn tôi đi ăn nha. Dù không ở chung nhưng mình vẫn là bạn tốt mà, đúng không?"
Từ "bạn tốt" được Vi cố ý nói ra để khẳng định rõ ràng với Bảo Nam rằng giữa họ không thể tồn tại thứ tình cảm nào khác ngoài tình bạn được cả
"Tôi biết rồi. Bảo trọng!" Thấy không thể lay chuyển Vi được nữa, Bảo Nam đành bỏ cuộc, cố gắng nở nụ cười tạm biệt cô
"Anh cũng vậy. Tạm biệt!"
Nhìn bóng lưng An Vi mất hút sau thang máy, Bảo Nam càng nghĩ càng không cam tâm. Rồi một ngày nào đó Vi cũng sẽ trở về bên Nhật Phong. Một người tham lam như hắn thật không xứng đáng để có được cô. Người đủ khả năng mang đến hạnh phúc cho Vi bây giờ chỉ có thể là một mình Bảo Nam anh mà thôi. Anh tuyệt đối không cho phép cô thuộc về người khác. Tuyệt đối không!
Đôi mắt Bảo Nam tối sầm lại cứ như biến thành một người khác. Đầu óc hiện tại đã bị lấp đầy bởi những suy tính làm sao giành lại An Vi. Anh chợt nhớ đến một người có thể giúp anh việc này.
Anh liền lấy điện thoại và bấm gọi đi, đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ khiến anh thấy rùng mình ghê sợ vì cái vỏ bọc giả tạo quá hoàn hảo của cô ta, có ai ngờ rằng người sở hữu chất giọng như thế lại là một con người thâm độc, chua ngoa. Bảo Nam cố nén sự khó chịu, lạnh lùng nói:
"Chúng ta gặp nhau đi!"
-------------------------------------------------------------------
"Kế hoạch của cô là gì?" Bảo Nam hẹn Phương Chi ra gặp mặt, khi cô ta vừa mới ngồi xuống, anh đã vào thẳng vấn đề
"Haha... Lúc trước còn có người nói chuyện mạnh miệng như thế, giờ đã bắt đầu thấy sợ rồi à?" Phương Chi đắc ý chế giễu Bảo Nam, cô ta biết chắc chắn sớm muộn gì anh cũng sẽ gọi lại
"Đừng nói nhảm nữa. Mau nói kế hoạch của cô đi. Nhưng tôi nói trước... nếu làm tổn hại đến An Vi tôi sẽ không tha cho cô đâu."
Phương Chi cười nhếch mép khinh thường "Được! Không tổn hại thì không tổn hại. Nhưng để xem anh có làm theo lời tôi không cái đã"
Cô ta đăt lên bàn một lọ thuốc khiến Bảo Nam đầy thắc mắc "Đây là gì?"
"Thuốc an thần..."
"Để làm gì?"
"Đây là loại thuốc các bác sĩ dùng để điều trị tâm lý cho bệnh nhân vấp phải những tổn thương tinh thần. Công dụng của thứ thuốc này có thể khiến người ta quên đi những chuyện trong quá khứ..."
Bảo Nam trợn mắt nhìn Phương Chi không thể tin nổi "Đừng nói với tôi là cô định cho 2 người đó uống đấy nhé. Cô điên rồi!"
"Nếu anh không muốn thì thôi vậy. Cứ để vợ mình bị người khác cướp đi nhé" Phương Chi định lấy lại chai thuốc thì bị anh ngăn lại
"Có tác dụng phụ gì không?"
"Thuốc chữa trị cho bệnh nhân. Chưa thấy bác sĩ nào đi tù"
"Cô chắc chứ?" Bảo Nam cảm thấy vô cùng hoang mang, thứ thuốc dùng cho bênh nhân tâm thần lại cho người thường uống liệu có vấn đề gì không đây?
"Tin hay không tùy anh."
"Dùng thế nào?"
"Mỗi ngày 2 lần, bỏ vào thức ăn. Buổi tối khi đã ngủ say, thôi miên cô ta những điều cô ta cần nhớ. Uống khoảng 2 tháng cô ta sẽ mất đi tất cả kí ức. Chỉ nhớ được những điều anh nói với cô ta mỗi tối mà thôi."
"Cô cũng đang cho tên Nhật Phong uống thứ thuốc này à?"
"Đúng! Nhưng điều quan trọng là trong thời gian 2 tháng này, thuốc chỉ phát huy tác dụng một khi không có thứ gì nhắc họ gợi nhớ về chuyện cần quên"
"Vậy nên cô muốn hợp tác với tôi để ngăn hai người họ gặp nhau?"
"Một mình tôi làm được đã không cần nhờ đến anh"
"Nhưng An Vi đã dọn ra ngoài. Nên giờ việc tôi cho thuốc vào thức ăn và mỗi tối thôi miên cô ấy là chuyện không thể"
Tình huống bất ngờ, Phương Chi suy nghĩ tính toán một hồi thì tự tin đáp "Tôi sẽ khiến cô ta quay về. Cứ làm theo kế hoạch của tôi"
------------------------------------------------------------------------
Bảo Nam cầm chai thuốc Phương Chi đưa, suy nghĩ 2 ngày trời vẫn chưa thể quyết định được. Liệu anh có nên làm hay không? Nếu lỡ xảy ra biến chứng gì, cả đời này anh hối hận cũng không kịp. Bắt tay với hồ ly tinh, chắc chắn phải dùng những cách tà đạo. Nhưng nếu không như vậy thì làm sao để đạt được thứ mình muốn đây?
Anh không ngừng đấu tranh nội tâm dữ dội. Rốt cuộc vẫn không thể nào đưa ra được quyết định cuối cùng.
Tan giờ làm, Bảo Nam định ghé qua văn phòng rủ An Vi cùng đi ăn thì đồng nghiệp cho biết cô ấy vừa mới về. Anh vội vã đuổi theo ra đến cổng, không nghĩ rằng sẽ bắt gặp cảnh tượng không muốn nhìn thấy...
-------------------------------------------------------------------------
An Vi ra đến cổng trường liền thấy Nhật Phong đang đứng chờ cô ở đó, vẻ mặt không được vui xen lẫn mệt mỏi khiến cô bối rối, né tránh ánh mắt anh
"Tại sao không nghe điện thoại?"
"Ơ... tớ... tớ... điện thoại tớ hư rồi"
"Nói dối! Em cố ý tránh mặt anh?" Mấy ngày nay anh liên lạc với cô không được, đến chung cư chờ cũng không gặp được cô. Sức chịu đựng của anh có giới hạn, có phải cô muốn chọc cho anh điên lên, đem cô nhốt vào lồng, mỗi ngày chỉ được tiếp xúc với một mình anh thì cô mới hài lòng phải không?
Anh thật sự cảm thấy quá mệt mỏi với tiểu yêu tinh không ngoan ngoãn này... nhưng lại không cách nào buông xuống được...
"Không phải..." Vi bị Nhật Phong dọa hoảng sợ định tìm cách giải thích, nhưng nghĩ lại cô cần gì phải như thế, cứ nói cho anh biết sự thật, cắt đứt với anh để sau này hai người không cần dây dưa nữa
"Là tớ tránh mặt cậu... hôm bữa chúng ta đã làm chuyện không thể tha thứ được nên... giờ không cách nào đối diện với cậu"
Từ trước tới giờ Nhật Phong chỉ xem một mình An Vi là vợ nên việc thể hiện tình cảm với cô lại bị cô xem như là một chuyện tội lỗi khiến anh vô cùng tức giận...
Anh xúc động nắm chặt tay cô "Lẽ nào em còn chưa hiểu được tình cảm của anh hay sao? Anh yêu em! Từ đầu tới cuối chỉ yêu một mình em thôi"
"Tớ không muốn nghe... không muốn nghe... cậu làm ơn đừng nói nữa..." Vi điên cuồng bịt chặt hai tai, kích động như sắp khóc. Đây chính là câu cô sợ nghe nhất.
Không thể kiên nhẫn thêm được nữa, cũng không thể làm chủ được chính mình, anh tức giận kéo cô vào một góc khuất, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi cô.
Vi cố gắng chống cự nhưng không thể nào ngăn anh lại, ngay cả chân cũng bị anh kẹp chặt không thể cử động. Hai cơ thể ép sát vào nhau đầy mờ ám khiến đầu cô muốn nổ tung. Cuối cùng Vi đành buông xuôi để mặc anh làm càng...
Không thấy sự phản kháng của cô nữa, động tác của anh cũng trở nên dịu dàng hơn. Nụ hôn của anh dần khiến cô bình tĩnh trở lại, cô cảm nhận nước mắt đang chảy trên má nên cứ ngỡ đó là nước mắt của mình. Đến khi môi anh rời khỏi môi cô, Vi mới phát hiện mắt anh đỏ hoe
Là anh đang khóc ư? Cô quá đỗi kinh ngạc, quen anh tận 10 năm nhưng chưa bao giờ cô thấy anh khóc. Lúc trước cô còn tưởng anh là sinh vật không có nước mắt, anh luôn có tài kiềm chế cảm xúc rất giỏi
Vi đưa tay sờ vào mặt anh để xác nhận xem đây có thật sự là Nhật Phong mạnh mẽ mà cô quen biết hay không... Vi thấy tim mình đau nhói.... Những giọt nước mắt này là vì cô sao?
"Chỉ có em mới có thể khiến anh trở nên như vậy. Anh đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng. Nếu cho anh lựa chọn lại anh sẽ không mạo hiểm như vậy nữa..."
"Anh nói vậy là sao?" Lẽ nào anh cảm thấy việc yêu cô là một sai lầm? Nghĩ tới việc đó khiến nước mắt cô như muốn trào ra
"Anh đã quá tự tin vào bản thân mình và đánh giá người khác quá thấp nên mọi việc mới đi theo chiều hướng không mong muốn như thế. Nếu có thể làm lại, anh nhất định sẽ không để em rời xa anh"
Nói rồi anh ôm chặt lấy cô như giữ lấy một vật báu, trái tim cô đong đầy những cảm xúc không thể nói thành lời. Hạnh phúc... vui mừng... hồi hợp... và cả lo sợ... Càng hạnh phúc sẽ lại càng lo sợ... Đến ngày nào đó nếu mất đi hạnh phúc một lần nữa cô sẽ như thế nào đây? Liệu có nên thử tin tưởng?
-------------------------------------------------------------------
Cảnh tượng ngọt ngào hạnh phúc của hai người từ đầu đến cuối đều bị Bảo Nam nhìn thấy. Quả đúng như anh nghĩ, trong mắt Vi chỉ có một mình Nhật Phong mà thôi. Cho dù anh có cố gắng như thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi được điều đó.
Hiện tại... chỉ có một cách duy nhất có thể giúp được anh, đó là khiến Vi phải quên hắn ta đi. Chỉ có cách đó thì cô mới thuộc về anh mà thôi, là cô ép anh phải làm như vậy...
-------------------------------------------------------------------
"Sao hôm nay tốt bụng dẫn tôi đi ăn vậy?"
"Thái độ của cô là sao đây? Có lòng tốt dẫn cô đi ăn còn nghi ngờ"
"Hì... Tại anh đột nhiên rộng rãi quá làm tôi hơi bất ngờ. Có phải quán đó có chương trình khuyến mãi gì không đây?"
"Giờ có ăn không thì bảo"
"Ăn chứ! Ăn chứ! Miễn phí mà"
"Cô làm tôi bị tổn thương lắm rồi đó. Nói nữa là tôi đi về liền á" Bảo Nam làm điệu bộ uất ức giống như thiếu nữ bị kẻ xấu ức hiếp khiến Vi nổi cả da gà
"Thôi! Thôi! Cho tôi xin. Cái phong cách này chẳng hợp với anh chút nào. Anh là phải như vậy nè, haha..." Vi bắt chước dáng đi của đại ca xã hội đen để trêu chọc anh làm cho cả hai đều phì cười
Do mải mê nói chuyện với Bảo Nam nên Vi không chú ý phía sau đang có người chạy tới, va thật mạnh vào cô, đẩy cô té xuống lòng đường. Đúng lúc đó lại có một chiếc xe vồ tới, Vi không kịp đứng dậy né tránh chỉ còn cách nhắm mắt chịu trận. Nhưng kì lạ thay, chờ mãi chẳng thấy đau đớn gì cả. Vi còn tưởng mình bị tông một cú lên tận thiên đường nên chẳng còn cảm giác nữa rồi chăng?
Cô hồi hợp mở mắt ra xem thử thì thấy Bảo Nam đang nằm phía trước mình, nhăn mặt ôm lấy cánh tay có vẻ rất đau đớn.
Là Bảo Nam đã chắn cho mình sao?
Vi hốt hoảng nhào tới đỡ anh lên, mặt mày trắng bệt "Bảo Nam! Anh có sao không? Anh nghe tôi nói không? Cấp cứu!!!! Làm ơn có ai đó gọi cấp cứu giúp chúng tôi với!"
------------------------------------------------------------
"Cậu ấy không sao. Đầu chỉ va đập nhẹ. Cánh tay bị gãy. Nếu nghỉ ngơ tốt, đừng cử động nhiều thì không có vấn đề gì"
Nghe bác sĩ nói thế, Vi mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là không sao. Nếu Bảo Nam mà bị gì nghiêm trọng, cô sẽ rất áy náy >_<
"Tay anh còn đau không?"
"Không sao! Bó bột cố định nên không đau nữa"
"Cám ơn anh... Tại tôi mà anh mới bị như thế..." Vi cảm thấy có lỗi vô cùng, phải chi cô đi đứng chú ý hơn thì đâu hại anh ra nông nổi này
"Chúng ta là bạn bè. Thấy cô gặp nạn không lẽ tôi đứng im nhìn được à?"
Nghe Bảo Nam nói thế làm cô cảm động không thôi. Có được người bạn như anh, quả nhiên kiếp trước cô đã làm rất nhiều việc thiện.
"Hay là tôi lại dọn về nhà anh nhé" Chợt nhớ đến cánh tay anh như thế, sinh hoạt sẽ rất bất tiện. Anh vì cô mà bị thương nên cô đương nhiên phải có trách nhiệm chăm sóc
"Cô nói thật chứ? Nè nè... đừng vì tôi đỡ cho cô một nạn mà định hiến thân cho tôi đó chứ" Bảo Nam dù đang bị thương nhưng vẫn không bỏ thói trêu chọc
"Xí... anh mơ đấy hả? Thấy anh tội nghiệp nên dọn về để tiện cưu mang anh thôi."
"Cũng được... Cưu mang thì phải bao gồm cả việc nấu ăn, tắm rửa, còn đút tôi ăn nữa"
"Nấu ăn thì còn tạm chấp nhận được, mấy cái khác thì miễn đi ha. Anh bị gãy tay chứ đâu có bán thân bất toại. Hay là anh muốn như vậy?" Vi tiến tới cười nham hiểm, làm ra vẻ chỉ cần anh gật đầu cô sẽ cho anh toại nguyện
"Haha... Giỡn thôi mà. Đừng tưởng thật chứ. Hay cô đi mua cháo giúp tôi đi. Tôi thấy hơi đói bụng" Thấy mình đùa hơi quá nên Bảo Nam làm bộ đánh trống lảng
"Cũng phải ha. Lúc nãy chúng ta vẫn chưa ăn gì. Vậy anh nghỉ ngơi đi. Chút tôi quay lại."
Khi Vi vừa đi khỏi, người đồng lõa với anh trong kế hoạch lần này liền bước vào, vẻ mặt vô cùng đắc ý
"Sao hả? Tôi giữ đúng lời hứa đúng không? Cô ta quay về với anh rồi đó"
Vừa thấy gương mặt yêu hồ ly của Phương Chi, Bảo Nam tức giận quát
"Khốn kiếp! Sao cô có thể dùng cái cách nguy hiểm như vậy hả? Liên quan đến mạng người mà cô dám đem ra đùa à?"
"Đùa? Không hề. Tôi hoàn toàn nghiêm túc. Chỉ có cách này cô ta mới chịu trở về với anh thôi. Nó có tác dụng rồi đó" cô ta nhúng vai tỏ vẻ bất cần
"Chết tiệt! Cô có biết An Vi đang..." Bảo Nam định nói An Vi đang mang thai nhưng nghĩ lại nếu để cô ta biết được đó là cái thai của tên Nhật Phong, chắc chắn người đàn bà độc ác này sẽ không buông tha cho đứa bé. Tốt nhất nên giữ bí mật.
"Sao cô không nghĩ tới việc lỡ tôi không chỉ có bị gãy tay mà còn bị nghiêm trọng hơn nữa?"
"Nếu vậy chả trách anh quá xui xẻo"
"Cô..." Phương Chi nói ra câu ấy với vẻ mặt tỉnh bơ khiến cho Bảo Nam chỉ muốn đấm cho cô ta một cái thật mạnh, hợp tác với người nham hiểm như cô ta liệu có phải là một sai lầm lớn? Anh cảm thấy bản thân mình thật đáng khinh thường.
"Cút ra khỏi đây cho tôi! Nếu không có việc gì tốt nhất đừng cho tôi thấy bộ mặt kinh tởm của cô"
"Haha... Anh nói tôi kinh tởm, anh nghĩ anh khá hơn tôi chắc? Nhớ cho cô ta uống thuốc đúng giờ." Nói rồi Phương Chi thông thả bỏ đi. Để lại Bảo Nam tức giận đấm tay vào tường đến rướm máu...
Bắt tay với quỷ dữ, trái tim của người đó sẽ bị biến chất. Máu cũng không còn là màu đỏ nữa...
------------------------------------------------------------
"Trùng hợp vậy. Chị cũng đi mua quần áo à? Lâu rồi chúng ta không gặp" Phương Chi vui vẻ chào hỏi An Vi
"Ở đây chỉ có hai người. Không cần đeo mặt nạ như thế." Vi lạnh lùng đáp, cô đã biết quá rõ bộ mặt thật của Phương Chi rồi, cô ta cũng đâu cần phải giả tạo như thế.
"Hừ... Cô đúng là nhàm chán. Lịch sự chào hỏi một chút cũng không biết cách. Hèn chi mới bị chồng bỏ"
Mặc dù lời lẽ của cô ta rất khó nghe, nhưng Vi vẫn không thèm để ý, coi như cô ta không hề tồn tại. Có điều Phương Chi đâu dễ dàng bỏ qua như thế, mục đích hôm nay của cô ta vẫn chưa đạt được thì có chết cô ta vẫn bám lấy cô.
"Hình như thỉnh thoảng anh Phong có tìm cô nhỉ?"
Nghe Phương Chi hỏi thế, Vi liền giật mình. Sao cô ta lại biết chuyện đó? Suy cho cùng thì cô và anh đã từng làm chuyện có lỗi với cô ta nên trong lòng có chút áy náy
Không chờ Vi trả lời, Phương Chi lại tiếp tục nói
"Cô đừng hiểu lầm. Là do anh ấy quá cô đơn nên tìm nơi để trút tâm sự thôi. Cô cũng biết đó. Tôi đang mang thai, trong người rất khó chịu, vì vậy đôi lúc có hay cằn nhằn cũng không để đáp ứng nhu cầu cho anh ấy nên... đàn ông mà, suy cho cùng cũng chỉ là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Có điều sau đó anh ấy đều thú tội với tôi. Tôi là người rộng lượng nên cũng không trách anh ấy. Nhưng cô thì khác. Làm ơn đừng bám theo chồng tôi nữa. Cô có liêm sĩ không vậy?"
Vi không thể nào tin được những điều Phương Chi vừa nói. Nhật Phong chắc chắn không bao giờ là người như vậy.
"Cô đừng quên cô cũng giựt chồng người khác. Nếu nói tới liêm sĩ, chắc hẳn phải hỏi cô trước mới phải"
"Hừ... Đừng tưởng mình thanh cao. Anh Phong đã kể hết cho tôi nghe về cái quá khứ ngu xuẩn của cô rồi. Cố gắng làm việc cực khổ để dành tiền đám cưới, ai ngờ chồng sắp cưới lại bỏ trốn theo người khác, cả tiền cũng gom đi hết. Haha... Cô nói xem còn chuyện gì nhục nhã hơn thế?
Chuyện đau lòng mà cô cất giấu bấy lâu nay không hề cho ai biết ngoài dì cô và Nhật Phong, cô không thể ngờ được giờ đây đến cả Phương Chi cũng biết, lại còn chính do Nhật Phong kể. Trong phút chốc kích động, cô không còn tâm trí để phân tích xem đó có phải là nói thật hay không nữa, chỉ cảm thấy mình bị xúc phạm một cách nặng nề...
Vi nhìn thẳng vào Phương Chi, đôi mắt đã trở nên đỏ ngầu đáng sợ
"Dù có nhục nhã cũng không liên quan đến cô. Đừng có chúi mũi vào chuyện của người khác."
"Tôi chỉ tốt bụng tội nghiệp cho cô thôi. Người ta coi cô là công cụ kiếm tiền để đem cung phụng cho người phụ nữ khác, chứ yêu thương gì hạng người ngu ngốc như cô, xong rồi lại bị vứt bỏ như một con chó đáng thương"
Những lời nói như đâm từng mũi dao vào tim cô, vết thương đó cô vốn nghĩ nó đã lành, nhưng không ngờ bị động tới vẫn còn đau nhức nhối như thế. Cô không muốn.. không muốn nghe thêm nữa... dù chỉ là một phút một giây nào...
"Cô im đi!!"
Trong lúc đánh mất lí trí, vì muốn ngăn Phương Chi tiếp tục nói, nên cô giơ tay tát mạnh vào mặt cô ta mà quên mất rằng cô ta đang mang thai.
Cú tát làm Phương Chi té xuống đất, bụng đập vào kệ để đồ gần đó...
Nhìn thấy Phương Chi ôm bụng nằm trên đất, Vi mới ý thức được mình đã làm cái gì, cô vội chạy đến đỡ cô ta, một dòng máu tươi chảy dọc theo chân Phương Chi khiến cô vô cùng hoảng loạn...
"Phương Chi! Cô không sao chứ?"
"Gọi...gọi cho bác sĩ của tôi..." Phương Chi lấy trong túi xách tấm danh thiếp đưa cho Vi rồi ngất xỉu...
----------------------------------------------------------------------------------
"Sức khỏe người mẹ không có vấn đề, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ khỏe lại. Nhưng còn em bé thì... thành thật xin lỗi... không thể giữ được"
Phương Chi vừa nghe bác sĩ nói thế, liền kích động gào khóc
"Không... không thể như thế được... bác sĩ... anh nhầm lẫn rồi đúng không? Sao có chuyện như vậy được, huhuhu... Không thể như vậy..."
Sau một hồi khóc lóc, Phương Chi quay sang nhìn An Vi đầy thù hận
"Là cô... là cô đã hại tôi mất con... mau trả con lại cho tôi... trả con lại cho tôi đi, huhu..."
Phương Chi kích động nhào tới cào cấu Vi trong khi cô vẫn để yên chịu trận. Phải... là cô... chính cô đã hại cô ta ra nông nỗi này... Giờ đây cô không còn lời lẽ nào để biện minh cho mình được nữa... Đứa trẻ ngây thơ vô tội đã mất đi sinh mạng trong tay cô. Cô chính là một kẻ sát nhân...
Nhật Phong nghe tin chạy vào bệnh viện thì thấy cảnh Phương Chi đang vừa khóc vừa đánh An Vi nên anh liền lao đến cản cô ta lại...
"Anh đừng cản em. Em phải giết chết cô ta. Cô ta đã hại chết con mình rồi, huhu... Em phải giết cô ta"
"Phương Chi! Em bình tĩnh lại đi." Cảm thấy nếu Vi còn tiếp tục ở đây Phương Chi sẽ không thể nào bình tĩnh lại được nên Nhật Phong quay sang An Vi bảo cô cứ về trước, mọi chuyện để anh lo.
Vi như cái xác không hồn, nghe theo lời anh lặng lẽ ra về... chuyện cô gây ra hôm nay cả đời này cô cũng không quên được. Liệu sau này cô phải đối mặt với anh như thế nào đây?
------------------------------------------------------------