- Tham gia
- 14/12/2008
- Bài viết
- 18.532
The Sad Cafe - The Eagles Out in the shiny night, the rain Was softly falling The tracks that ran down the boulevard had All been washed away Out of the silver light, the past came softly calling And I remember the times we spent Inside the sad cafe Oh, it seemed like a holy place, Protected by amazing grace And we would sing right out loud, the Things we could not say We thought we could change this world With words like love and freedom We were part of the lonely crowd Inside the sad cafe Oh, expecting to fly, We would meet on that beautiful shore in the Sweet by and by Some of their dreams came true, Some just passed away And some of the stayed behind Inside the sad cafe. The clouds rolled in and hid that shore Now that glory train, it dont stop here no more Now I look at the years gone by, And wonder at the powers that be. I dont know why fortune smiles on some And lets the rest go free Maybe the time has drawn the faces I recall But things in this life change very slowly, If they ever change at all Theres no use in asking why, It just turned out that way So meet me at midnight baby Inside the sad cafe. Why dont you meet me at midnight baby, Inside the sad cafe. | Quán Cafe Buồn Trong đêm trăng ngoài kia, mưa đang rơi nhẹ nhàng Quét sạch những con hẻm dẫn xuống đại lộ Xuyên qua ánh trăng bàng bạc, quá khứ nhẹ nhàng quay về nhắc nhở Và anh nhớ về những lúc ta bên nhau Trong quán cà phê buồn Ừ, nơi đó có vẻ như là một nơi linh thiêng Được bảo vệ bởi những ân huệ thần kỳ Và chúng ta có thể hát to cả lên những điều mà chúng ta không thể nói Chúng ta đã nghĩ rằng chúng ta có thể thay đổi được thế giới này Với những ngôn từ như yêu thương và tự do Chúng ta là một phần của đám đông cô độc Trong quán cà phê buồn Ừm, mong chờ có thể cất cánh, Chúng ta gặp nhau một cách ngọt ngào trên bãi biển tuyệt đẹp ngay lát sau. Một số giấc mơ trở thành hiện thực Một số lại trôi tuột đi Và một số giấc mơ bị bỏ lại phía sau Trong quán cà phê buồn Những đám bây cuộn đến và che dấu bãu biển đó Bây giờ thì chuyến tàu lộng lẫy đó không còn dừng ở đây nữa Bây giờ, tôi nhìn vào tháng năm qua đi Và tự hỏi về cái quyền năng đó là gì Tôi không hiểu sao may mắn lại mỉm cười với một số người Và để mặc những người còn lại. Có lẽ thời gian đã kéo những mặt mà tôi triệu hồi Nhưng mọi thứ trong cuộc sống này thay đổi chậm chạp lắm Nếu mà chúng có thay đổi đi chăng nữa Thì hỏi tại sao cũng chả có ích gì Nó chỉ là thành như vậy Vì vậy hãy đến gặp anh vào giữa khuya nhé Trong quán cà phê buồn Sao em không đến gặp anh vào giữa khuya Trong quán cà phê buồn? |