Buồn mà chẳng dám buông

ly quoc

I'm fine!
Thành viên thân thiết
Tham gia
18/4/2013
Bài viết
12.616
Buồn mà chẳng dám buông, vì buông rồi thì làm sao còn biết mình đang có cảm xúc như thế nào nữa.

img-20140502111301596.jpg

21 tuổi, có nhiều việc được thực hiện như cho-có-lệ. Giống việc phải yêu một ai đó, phải có những người bạn, phải học, phải làm thêm… cứ thế rồi không biết từ khi nào đã đánh mất chính bản thân mình, lừa dối cảm xúc thật của mình.

Sống ở một nơi mà đến cả thở còn chẳng cảm nhận được sự thoải mái. Vì những cạm bẫy, sự lợi dụng luôn chờ sẵn, chỉ cần thả lỏng cảm xúc là có thể bị bất kỳ ai đó nắm lấy rồi điều khiển. Bỗng cảm thấy cuộc sống thật đáng sợ, những nụ cười giả tạo, những cái ôm chứa dao nhọn, những lời ngọt ngào ngâm thuốc độc… ai biết lúc nào đó sẽ rơi vào nơi tăm tối mà không hề hay.

Tưởng trốn tránh là sẽ tốt, thế nên chìm đắm trong thế giới ảo. Mỗi ngày đăng thật nhiều status thể hiện cảm xúc, kể câu chuyện đời thường. Rồi nhận được những lượt like, comment mang tính chất gì thì không thể biết được, trước mắt là sự cảm thông – chia sẻ hoặc đùa giỡn. Nhưng một thời gian cảm thấy chán việc chia sẻ một điều gì đó của bản thân đối với những con người xa lạ trên thế giới ảo thì đáp lại sự im lặng cũng chỉ là sự lặng im.

img-201402211924383502.jpg

Rồi lại chẳng muốn cố kiếm tìm một bờ vai, một đôi tay đáng tin để dựa vào. Tạm bỏ rơi thế giới ảo, đắm mình vào thế giới phim. Những bộ phim Hàn lãng mạn, lấy không ít nước mắt của người xem, nhưng lại chẳng khiến trái tim của một cô nàng Ma Kết 21 tuổi có lấy một chút lung lay. Giật mình hoảng sợ, phải chăng đã quá vô cảm?

Có những khoảnh khắc, chẳng khóc, không bực tức, mà chỉ thấy buồn – buồn muốn chết. Nhưng buồn đến mấy cũng không dám buông, vì buông rồi làm sao biết mình đang có cảm xúc như thế nào nữa. Vậy là cứ để buồn, cứ để đến lúc bỗng dưng bật khóc rồi tự cười khi mọi việc đã qua.

Cuối cùng, chẳng cần chứng kiến bất cứ thói đời xấu xa nào nữa, tự bản thân hình thành những nụ cười giả tạo, cái nhìn vô cảm, miệng lưỡi ngọt nhưng chứa độc…

Một cuộc sống cô đơn, cô độc đến đau lòng. Nhưng lại chẳng muốn thoát ra, bởi càng trong tĩnh lặng, ta càng suy nghĩ được nhiều hơn. Biết cô đơn là gì thì cũng sẽ biết hạnh phúc là như thế nào. Biết cô độc rồi sẽ ra sao thì càng quý hơn những giây phút bên cạnh những người thân yêu thật sự.Và, ai cũng sẽ phải trải qua cảm giác này thôi!

Theo Trí thức Trẻ
Nguồn

 
×
Quay lại
Top