Đam mê, Niềm tin và Hi vọng

wangsky1712

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/10/2011
Bài viết
319
22 tuổi, quá đẹp khi nắm trong tay tấm bằng đại học. Rất nhiều người qua cái tuổi ấy còn phải vất vả trả nợ môn, nhiều người còn phải trầy trật lắm mới lấy được tấm bằng cử nhân. Nó, may mắn hơn những bạn bè cùng tuổi, vào đại học khi vừa tròn 18, tốt nghiệp khi vừa bước sang tuổi 22. Nó bước vào đời với những mơ ước đẹp đẽ. Nó đâu biết rằng cuộc đời không hoàn hảo như nó mong đợi.



Từ chối hết cơ hội này đến cơ hội khác chỉ để dành thời gian thi vào dự án biên kịch, lý luận phê bình điện ảnh tại Hà Nội, nó làm bao nhiêu người ngạc nhiên, thất vọng. Ai cũng tưởng nó sẽ đi theo con đường được định sẵn bởi bố mẹ. Nhưng không, nó chọn lối rẽ cho riêng mình. Một lối đi chưa ai từng nghĩ tới! Trở thành biên kịch phim truyền hình!

Một mình bơ vơ giữa đất thủ đô, không bạn bè, không người thân thích, vì nó đến từ thành phố cao nguyên xinh đẹp. Nó chưa từng nghĩ Hà Nội lại náo nhiệt thế, đông đúc thế và phố nào cũng …giống nhau đến thế…

Ngày thi, nó dậy sớm. Vội vàng ăn bát miến trộn Hà Nội, nó đành bỏ dở vì lạ miệng. Trả tiền còn tiếc hùi hụi. 3h chiều, thi xong nó lang thang Hồ Gươm chụp ảnh Tháp Rùa, cầu Thê Húc, nó những tưởng Hà Nội chỉ có thế.

Buổi tối nó lân la đến khu phố cổ, xem hết Hàng này đến Hàng khác, thế mà cuối cùng nó lại bị lạc ở phố Hàng Đào. Phải mất hai ngày lang thang nó mới tìm được đúng khách sạn nó trọ. Nó phờ phạc như lữ khách trong chuyến độc hành mệt mỏi.

Rời Hà Nội trong tâm trạng không mấy vui vẻ, nó uể oải chờ đợi kết quả thi tuyển, nó lọt vào vòng phỏng vấn! Thế mà ông thầy người Mỹ “đang tâm” đánh rớt khi nó tin chắc đã đặt chân vào dự án. Cuối cùng nó đành ngậm ngùi chấp nhận: Khả năng tiếng Anh quá kém cộng với kỹ năng thuyết phục còn hạn chế đã làm cho nó “ rớt đài”. Buồn…khóc…chán chê, nó lên mạng vào ngay trang web timviecnhanh.com với quyết tâm đi làm…kiếm tiền…học tiếp!

Giấc mơ trở thành biên kịch chuyên nghiệp cứ hiện ra trước mắt và thôi thúc nó thực hiện. Nó, đứa con gái cứng đầu, bất trị của bố đã bỏ qua lời đề nghị hấp dẫn “ đi làm rồi bố mua cho chiếc vespa cho” để làm cuộc “Nam tiến” tìm ước mơ cho chính mình!

22 tuổi, còn quá trẻ để đánh đổi và trả giá. Nó chưa biết cuộc đời nghiệt ngã và cay đắng như lời bố nó nói, nó vẫn tin câu “trời không phụ lòng người”!



Nó yêu cuộc đời của nó, nó muốn viết cuộc đời theo ý của nó chứ không phải của bất kỳ ai. Nó ngang ngạnh và cố chấp – nhưng nó biết, nó cần phải làm gì!

22 tuổi, cái tuổi chưa hết dại khờ cũng chưa đủ chín chắn để xét đoán mọi việc, nhưng tuổi 22, đủ để hiểu hai từ trách nhiệm. Một mình vượt hàng ngàn cây số ra Hà Nội dự tuyển, nó có quá mạo hiểm? Không! Nó biết rằng nó chỉ có một cơ hội để thi vào dự án điện ảnh ấy, nó có thể kiếm việc làm vào bất cứ thời điểm nào nhưng dự án chỉ còn một năm nữa kết thúc, nó không muốn bỏ lỡ cơ hội. Dù kết quả hôm nay nó nhận được thật sự đáng thất vọng, kết quả đã phụ công sức chờ đợi của nó suốt 4 tháng trời!

Nhưng nó không bỏ cuộc, vì nó biết cuộc đời còn nhiều lối đi để đến với mục tiêu mà mình ngắm.

Nó, lần đầu tiên học hết ý nghĩa của cụm từ trách nhiệm cũng là lần đầu tiên nó học được rằng đam mê phải đi cùng với niềm tin và hi vọng. Và nó tin nó sẽ thực hiện được giấc mơ của mình!

Nó, đã qua cái tuổi 22 và bước sang tuổi 23 với nghị lực và quyết tâm thật lớn! Nó phải học cách chấp nhận và kiên cường bởi vì giờ đây nó đã hiểu ra một điều: Cuộc đời cay đắng và nghiệt ngã. Nó sẽ đẩy những ai không đủ niềm tin và sức mạnh sang một bên, sẽ vùi dập những ai yếu đuổi, sẽ đánh gục những ai hèn nhát và đào thải những ai thiếu năng lực. Nó, đứa con gái tuổi 23 phải đứng vững trên đôi chân của mình để không chỉ mua được chiếc vespa như ý mà còn phải tìm cho mình một vị trí xứng đáng trong xã hội.

Lựa chọn con đường này, nó biết sẽ rất gian nan vất vả, nhưng nó sẽ không tử bỏ, không buông tay để mơ ước mãi mãi chỉ là giấc mơ không có thật. Nó muốn thực hiện ước mơ của nó. Nó muốn chạm tay vào những gì sao và thắp sáng ước mơ của mình. Lựa chọn đó là đúng hay sai, nó không biết được, nhưng nó biết đó là con đường mà nó muốn đi nhất.

Đứa con gái ấy chính là tôi! Con bé hai lần thi rớt vào ngành biên kịch nhưng vẫn không từ bỏ ước mơ! Tôi tin rằng sự đam mê dành cho phim ảnh cùng với niềm tin và hi vọng vào tương lai sẽ giúp tôi “mã hóa” giấc mơ của mình vào một ngày không xa.

23 tuổi chưa muộn để tôi viết nên cuộc đời mình.

Bạn thì sao?
Nguồn: Đam mê, Niềm tin và Hi vọng
 
×
Quay lại
Top