Đến với hạnh phúc hay đau thương…?
@Giới thiệu
tên: Đến với hạnh phúc hay đau thương…?
Tác giả: juliet_97
Ratting: ko bít nữa
thể loại: tình cảm,lãng mạn, một chút hài,tưởng tượng…
*vì đây là tác phẩm đầu tay của mình nên có j sai sót xin hãy đóng góp ý kiến nha.Nếu thấy hay thì các bạn hãy cm ngay khi đọc xong chương này để mình có thêm động lực viết tiếp.Bởi mình chuẩn bị đi học hè rùi, có ít thời gian để viết nên nếu như ko có ai ủng hộ có lẽ mình sẽ nản mất*
chương I
Người con gái mặc trên mình chiếc váy trắng tinh khôi.Chiếc váy ấy h đây thấm đẫm máu và nước mắt.Cô gào khóc trong tuyệt vọng,hụt hẫng,đau đớn với hình ảnh trước mắt.Người con trai vẫn nằm bất động cho dù cô có gọi anh nhiều như thế nào.Xung quanh mọi người đang rất ồn ào.Nhưng người con gái h đây chẳng còn để tâm được bất cứ diều j khác.Tiếng xe cấp cứu càng lúc càng rõ, bác sĩ chạy vội vã tới bên người con trai.Nhưng quá muộn,người con trai đã mất quá nhiều máu.Trước mắt người con gái như tối sầm lại,chút hy vọng trong cô đã hoàn toàn biến mất.Người ta đưa anh đi,bước chân cô nặng trịch đuổi theo.Nhưng
- tránh xa con trai tôi.Cô là đồ khắc tinh – Mẹ của người con trai nói như gào lên.
Cô ngã quỵ bàng hoàng trước câu nói ấy.Nhìn sang bên cạnh.Lại một người nữa cũng đang nằm trong máu.Rất nhiều.Cô căm ghét nhìn cảnh này.Người nằm đó làm cô hận.Anh ta đã cướp đi người quan trọng nhất đời cô.
Trong nhà thờ vài phút trước,một cái kết đẹp cho tình yêu 5 năm trong sáng và lãng mạn của 2 nhân vật chính trong câu chuyện đã diễn ra – một lễ cưới dưới sự chung vui của gia đình,bạn bè.Nhưng trớ trêu thay,có lẽ định mệnh đã an bài.Sau lời thề trước chúa
- Ngọc khôi,con có đồng ý lấy Vũ Phong làm chồng ? Cho dù giàu có hay sang hèn.Mạnh khỏe hay ốm đau(lời này mih cũng ko bít chính xác ntn.nên đừng ai thắc mắc nếu như sai nha^^)
- con đồng ý – Ngọc khôi mỉm cười đáp
- Vũ Phong, con có đồng ý lấy Ngọc khôi làm vợ? Cho dù giàu có hay sang hèn.Mạnh khỏe hay ốm đau.
- con đồng ý – Phong quay sang hạnh phúc nhìn người con gái mình yêu
- hai con đã là vợ chồng. H có ai phản đối xin lên tiếng,nếu ko thì hãy giữ im lặng mãi mãi. Hai con có thể trao nhẫn cho nhau được rồi
Cha xứ dứt lời,cửa lễ đường bật mở. “Tôi phản đối”-Giọng người con trai cất lên.Vũ Phong ngạc nhiên
- Triệt Lâm cậu nói j vậy? Đừng đùa nữa. Sao h cậu mới nói tới.Tớ đã bảo cậu là phù rể thì cần đến sớm mà.Vào chỗ ngồi đi.
Triệt Lâm ko nói gì quay sang nhìn Ngọc Khôi một cách khó hiểu.Cô mỉm cười ái ngại với anh.Triệt Lâm nhìn Vũ Phong: “Cậu ko xứng đáng với cô ấy”
sau đó một tiếng súng nổ lên,nghe thật gai người.Vũ Phong ngã xuống.Ngọc khôi hoảng hốt,xụp xuống đỡ.Sợ hãi tràn nghập trong cô: “anh,anh Phong”.Mọi người xung quanh hét lên kinh hoàng.Thêm một phát súng nữa.Lần này kẻ bắn ra phát súng lúc nãy tự bắn vào mình – Triệt Lâm.Trước đó đã nói một câu: “Vĩnh biệt em, người tôi yêu” – rất nhỏ chỉ đủ cho bản thân nghe thấy.
Lễ đường vắng,chỉ còn ba mẹ,chỉ còn Mai-bạn thân của cô.Khôi ngồi nép vào một góc của lễ đường,thật cô đơn,với khuôn mặt thất thần.
- về thôi con – ba mẹ cô trầm giọng nói
- hai bác cũng mệt rồi để cháu đưa Khôi về cho ạ - Mai đến ngồi bên cạnh khôi
Ngọc Khôi ôm chầm lấy Mai khóc nức nở: “ Mình đau quá,ko phải là sự thật đúng ko Mai.Mình muốn gặp anh ấy”
Bà Lan ngồi xuống lau nước mắt trên khuôn mặt con gái mà đau lòng ko cầm được rơi lệ.Ông Trương ôm lấy vợ an ủi
--------------------------------------------------------------------------------------
- cậu đưa mình đến biệt thự ở abc được chứ
Mai lái xe đưa bạn tới biệt thự abc – ngôi nhà tân hôn của Phong và Khôi
- mình đưa cậu lên phòng – Mai buồn bã vừa nói vừa đỡ Khôi lên căn phòng chứa nhiều kỉ niệm của bạn cô và Phong
- Cậu để tớ một mình được chứ - Ngọc Khôi mệt mỏi nói
- ừm.tớ sẽ xuống tầng dưới pha cho cậu nước hoa quả.
Mai vừa đi khỏi,Khôi nhìn quanh căn phòng nước mắt lại trực trào.Tiếng cười của cô và anh như đang ùa về trong kí ức.Khôi mệt nhọc nằm xuống gi.ường,khóc…
---------------------------------------------------------------------------------
Ánh nắng ấm buổi sáng len lỏi vào cửa sổ đánh thức Khôi,đánh thức cho tâm trạng ko mấy tốt đẹp của cô.Cô nhìn xung quanh căn phòng,thật lạ.Dụi mắt để nhìn thật kĩ: “sao mình lại ở đây,chẳng phải hôm qua mình ở biệt thự.sao h lại nằm ở nhà”- Khôi cố lục lọi lại kí ức
- Khôi à,dậy mau thôi con.Chẳng phải hôm qua con nói là hnay với cái Mai đi mua đồ dùng cá nhân để chuẩn bị cho buổi tình nguyên ở miền núi hay sao? – Khôi nghe thấy tiếng mẹ vọng ở tầng dưới vs một loạt thắc mắc…..???tình nguyện
Bật dậy khỏi gi.ường đẻ hỏi xem chuyện này là sao thì điều kinh ngạc lại tiếp diễn khi Khôi đi qua tấm gương lớn trong phòng
What? sao chiếc váy ngủ này vẫn còn, rõ ràng mình đã vứt nó từ tám đời nào rồi sau khi nó bị rách bởi chú chó mimi bằng cách nào đó đã lôi ra nghịch.Rồi cả mái tóc nữa nó dài đến ngang lưng trong khi cô nhớ rõ rằng mình đã cắt ngắn nó tới ngang vai trước ngày cưới 1 tuần.
Chạy xuống dưới tầng,khi liếc qua lịch treo tường Khôi thực sự chắc chắn hơn mọi thứ dường như kì lạ hơn…Lịch từ năm 2008,trong khi bây h đã là 2012 rồi.
- Mẹ - cô gọi to
- sao mẹ treo lịch cũ vậy nè.
- Con bé này mới có 19t mà đã đãng trí rồi à.mau vào ăn sáng đi cô nương – Mẹ nhấn yêu vào trán Khôi rồi đẩy cô ngồi xuống bàn ăn.
CHuyện kì cục gì đang diễn ra vậy nè,mình quay trở về 5 năm trước sao? Mơ chăng? Vừa nghĩ Khôi tự nhéo vào má mình thật mạnh.ĐAU.KO PHẢI MƠ.THẬT ĐIÊN RỒ CHẮC MÌNH ẢO TƯỞNG MẤT
@Giới thiệu
tên: Đến với hạnh phúc hay đau thương…?
Tác giả: juliet_97
Ratting: ko bít nữa
thể loại: tình cảm,lãng mạn, một chút hài,tưởng tượng…
*vì đây là tác phẩm đầu tay của mình nên có j sai sót xin hãy đóng góp ý kiến nha.Nếu thấy hay thì các bạn hãy cm ngay khi đọc xong chương này để mình có thêm động lực viết tiếp.Bởi mình chuẩn bị đi học hè rùi, có ít thời gian để viết nên nếu như ko có ai ủng hộ có lẽ mình sẽ nản mất*
chương I
Người con gái mặc trên mình chiếc váy trắng tinh khôi.Chiếc váy ấy h đây thấm đẫm máu và nước mắt.Cô gào khóc trong tuyệt vọng,hụt hẫng,đau đớn với hình ảnh trước mắt.Người con trai vẫn nằm bất động cho dù cô có gọi anh nhiều như thế nào.Xung quanh mọi người đang rất ồn ào.Nhưng người con gái h đây chẳng còn để tâm được bất cứ diều j khác.Tiếng xe cấp cứu càng lúc càng rõ, bác sĩ chạy vội vã tới bên người con trai.Nhưng quá muộn,người con trai đã mất quá nhiều máu.Trước mắt người con gái như tối sầm lại,chút hy vọng trong cô đã hoàn toàn biến mất.Người ta đưa anh đi,bước chân cô nặng trịch đuổi theo.Nhưng
- tránh xa con trai tôi.Cô là đồ khắc tinh – Mẹ của người con trai nói như gào lên.
Cô ngã quỵ bàng hoàng trước câu nói ấy.Nhìn sang bên cạnh.Lại một người nữa cũng đang nằm trong máu.Rất nhiều.Cô căm ghét nhìn cảnh này.Người nằm đó làm cô hận.Anh ta đã cướp đi người quan trọng nhất đời cô.
Trong nhà thờ vài phút trước,một cái kết đẹp cho tình yêu 5 năm trong sáng và lãng mạn của 2 nhân vật chính trong câu chuyện đã diễn ra – một lễ cưới dưới sự chung vui của gia đình,bạn bè.Nhưng trớ trêu thay,có lẽ định mệnh đã an bài.Sau lời thề trước chúa
- Ngọc khôi,con có đồng ý lấy Vũ Phong làm chồng ? Cho dù giàu có hay sang hèn.Mạnh khỏe hay ốm đau(lời này mih cũng ko bít chính xác ntn.nên đừng ai thắc mắc nếu như sai nha^^)
- con đồng ý – Ngọc khôi mỉm cười đáp
- Vũ Phong, con có đồng ý lấy Ngọc khôi làm vợ? Cho dù giàu có hay sang hèn.Mạnh khỏe hay ốm đau.
- con đồng ý – Phong quay sang hạnh phúc nhìn người con gái mình yêu
- hai con đã là vợ chồng. H có ai phản đối xin lên tiếng,nếu ko thì hãy giữ im lặng mãi mãi. Hai con có thể trao nhẫn cho nhau được rồi
Cha xứ dứt lời,cửa lễ đường bật mở. “Tôi phản đối”-Giọng người con trai cất lên.Vũ Phong ngạc nhiên
- Triệt Lâm cậu nói j vậy? Đừng đùa nữa. Sao h cậu mới nói tới.Tớ đã bảo cậu là phù rể thì cần đến sớm mà.Vào chỗ ngồi đi.
Triệt Lâm ko nói gì quay sang nhìn Ngọc Khôi một cách khó hiểu.Cô mỉm cười ái ngại với anh.Triệt Lâm nhìn Vũ Phong: “Cậu ko xứng đáng với cô ấy”
sau đó một tiếng súng nổ lên,nghe thật gai người.Vũ Phong ngã xuống.Ngọc khôi hoảng hốt,xụp xuống đỡ.Sợ hãi tràn nghập trong cô: “anh,anh Phong”.Mọi người xung quanh hét lên kinh hoàng.Thêm một phát súng nữa.Lần này kẻ bắn ra phát súng lúc nãy tự bắn vào mình – Triệt Lâm.Trước đó đã nói một câu: “Vĩnh biệt em, người tôi yêu” – rất nhỏ chỉ đủ cho bản thân nghe thấy.
Lễ đường vắng,chỉ còn ba mẹ,chỉ còn Mai-bạn thân của cô.Khôi ngồi nép vào một góc của lễ đường,thật cô đơn,với khuôn mặt thất thần.
- về thôi con – ba mẹ cô trầm giọng nói
- hai bác cũng mệt rồi để cháu đưa Khôi về cho ạ - Mai đến ngồi bên cạnh khôi
Ngọc Khôi ôm chầm lấy Mai khóc nức nở: “ Mình đau quá,ko phải là sự thật đúng ko Mai.Mình muốn gặp anh ấy”
Bà Lan ngồi xuống lau nước mắt trên khuôn mặt con gái mà đau lòng ko cầm được rơi lệ.Ông Trương ôm lấy vợ an ủi
--------------------------------------------------------------------------------------
- cậu đưa mình đến biệt thự ở abc được chứ
Mai lái xe đưa bạn tới biệt thự abc – ngôi nhà tân hôn của Phong và Khôi
- mình đưa cậu lên phòng – Mai buồn bã vừa nói vừa đỡ Khôi lên căn phòng chứa nhiều kỉ niệm của bạn cô và Phong
- Cậu để tớ một mình được chứ - Ngọc Khôi mệt mỏi nói
- ừm.tớ sẽ xuống tầng dưới pha cho cậu nước hoa quả.
Mai vừa đi khỏi,Khôi nhìn quanh căn phòng nước mắt lại trực trào.Tiếng cười của cô và anh như đang ùa về trong kí ức.Khôi mệt nhọc nằm xuống gi.ường,khóc…
---------------------------------------------------------------------------------
Ánh nắng ấm buổi sáng len lỏi vào cửa sổ đánh thức Khôi,đánh thức cho tâm trạng ko mấy tốt đẹp của cô.Cô nhìn xung quanh căn phòng,thật lạ.Dụi mắt để nhìn thật kĩ: “sao mình lại ở đây,chẳng phải hôm qua mình ở biệt thự.sao h lại nằm ở nhà”- Khôi cố lục lọi lại kí ức
- Khôi à,dậy mau thôi con.Chẳng phải hôm qua con nói là hnay với cái Mai đi mua đồ dùng cá nhân để chuẩn bị cho buổi tình nguyên ở miền núi hay sao? – Khôi nghe thấy tiếng mẹ vọng ở tầng dưới vs một loạt thắc mắc…..???tình nguyện
Bật dậy khỏi gi.ường đẻ hỏi xem chuyện này là sao thì điều kinh ngạc lại tiếp diễn khi Khôi đi qua tấm gương lớn trong phòng
What? sao chiếc váy ngủ này vẫn còn, rõ ràng mình đã vứt nó từ tám đời nào rồi sau khi nó bị rách bởi chú chó mimi bằng cách nào đó đã lôi ra nghịch.Rồi cả mái tóc nữa nó dài đến ngang lưng trong khi cô nhớ rõ rằng mình đã cắt ngắn nó tới ngang vai trước ngày cưới 1 tuần.
Chạy xuống dưới tầng,khi liếc qua lịch treo tường Khôi thực sự chắc chắn hơn mọi thứ dường như kì lạ hơn…Lịch từ năm 2008,trong khi bây h đã là 2012 rồi.
- Mẹ - cô gọi to
- sao mẹ treo lịch cũ vậy nè.
- Con bé này mới có 19t mà đã đãng trí rồi à.mau vào ăn sáng đi cô nương – Mẹ nhấn yêu vào trán Khôi rồi đẩy cô ngồi xuống bàn ăn.
CHuyện kì cục gì đang diễn ra vậy nè,mình quay trở về 5 năm trước sao? Mơ chăng? Vừa nghĩ Khôi tự nhéo vào má mình thật mạnh.ĐAU.KO PHẢI MƠ.THẬT ĐIÊN RỒ CHẮC MÌNH ẢO TƯỞNG MẤT