Chap 4:
Màn đêm đã dần buông xuống. Bạn bè đã kéo nhau ra về. Từng người, từng người một.
Shizuka đứng ở ngưỡng cửa, vẫy tay chào tạm biệt một người bạn và cũng là khách mời cuối cùng trong buổi sinh nhật hôm nay.
- Shizuka ngủ ngon nhé!
- Ừ, tạm biệt cậu. Cảm ơn cậu đã đến!
Khi bóng người cuối cùng khuất đi, nụ cười trên môi cô cũng vụt tắt, bàn tay đang vẫy giữa khoảng không bỗng dưng thấy chơi vơi đến lạ.
" Vậy là... cậu ấy đã không đến."
Shizuka đóng cửa lại. Hôm nay không phải là một ngày tồi tệ, nhưng cô thấy thiếu vắng một người vô cùng quan trọng, và nó trở thành một điểm khuyết xấu xí trong ngày hôm nay.
" Lẽ ra Nobita phải đến chứ? Jaian, Suneo, và Dekisugi đã khẳng định điều đó mà. Cả mình cũng tin chắc như vậy. Nhưng... tại sao... tại sao... cậu lại như vậy... Nobita? Cậu đã hứa sẽ đến mà?"
Shizuka chạy ào về phòng. Cô úp mặt vào gi.ường và những giọt lệ nóng đang lăn xuống má. Ngay cả cô cũng không hiểu mình đang làm sao. Ngay cả cô cũng không thể kiềm chế được nữa.
- Shizuka...? – Tiếng mẹ cô gọi khẽ ngoài cửa.
- C... Con ổn. Mẹ đừng vào. Con muốn được yên tĩnh một chút thôi. – Giọng cô nấc nghẹn, mặc dù cô đã cố lấy lại bình tĩnh.
"Cạch..." - Tiếng cửa mở vang lên nhẹ nhàng.
- Mẹ à. Con...
Lần này lời nói của Shizuka bị ngắt lại, vì người vừa vào phòng không phải mẹ cô. Mà là Nobita. Chàng trai đang ngơ ngác nhìn cô, và một tay cầm hộp quà.
- Nobita?
- À ừ... Shizuka...
Cả hai người đều ngạc nhiên như nhau.
- Nobita? – Shizuka đứng dậy, tiến lại gần cậu. – Tại sao cậu lại đến trễ vậy? Mà... mặt còn dính kem với bột gì thế kia? Cả quần áo cũng bị bẩn nữa?
Nobita ấp úng rồi bất ngờ đưa món quà chạm vào tay cô gái:
- À ~ Cái này... là quà cho cậu. Xin lỗi, mình đến trễ. Vì cả ngày hôm nay mình làm bánh tặng cậu, lại gặp vấn đề với cái lò nướng nên... như thế này đây. – Cậu cười hề hề.
Shizuka lẳng lặng, mở hộp quà. Bên trong là một chiếc bánh kem méo mó, đính vài trái dâu, trên mặt bánh có đề dòng chữ nét hơi run run: Happy Birthday to Shizuka.
- Sao lần này Nobita không mua cái gì đó có sẵn nữa? – cô chợt hỏi.
- Vì mình muốn cho cậu biết rằng mình đã thay đổi. Trước giờ thì hiếm khi nào mình quyết tâm làm được việc gì, hoặc mình toàn dựa vào người khác. – Nobita mỉm cười – Có lẽ mình không khỏe mạnh như Jaian, mình không giàu có như Suneo, cũng không thông minh khéo léo như Dekisugi. Nhưng mình hứa sẽ luôn ở bên cạnh cậu, sẽ cho cậu thấy rằng mình quyết tâm bảo vệ cậu đến thế nào. Dù điều đó có khi không trọn vẹn đi nữa, nhưng mình sẽ cố gắng. Và một khi đã cố gắng hết sức rồi thì không còn gì phải hối hận nữa phải không?
Shizuka im lặng nhìn cậu. Đôi mắt cô vẫn ngân ngấn nước, nhưng lần này cô không cảm thấy buồn nữa, thay vào đó là niềm hạnh phúc vô bờ. Nobita không biết điều đó, cậu lúng túng và thấy đôi chân như đang quíu lại:
- À à... Cái bánh không đẹp, không hoàn hảo, nhưng mình đã cố gắng. Và ... hãy để nó là minh chứng cho lời nói của mình ngày hôm nay nhé Shizuka?
- Nobita...
Shizuka đặt hộp bánh xuống chiếc bàn bên cạnh và chạy đến ôm chầm người bạn mình. Về phần Nobita bị bất ngờ, nên mặt cậu đỏ lên và lấp bấp không ra tiếng.
- Cảm ơn cậu. – Shizuka cười – Cảm ơn về món quà, về tất cả những gì cậu đã cố gắng làm vì mình. Cậu biết không, mình cũng phải mạnh mẽ lên. Mình không thể để gánh nặng trên vai cậu hay ai nữa.
- Mình hiểu mà.
Shizuka ngước lên, nhìn gương mặt đang mỉm cười với mình dịu dàng mà cảm thấy khó tả. Tưởng chừng qua bao năm người ấy không thay đổi, vậy mà cũng có ngày hôm nay.
" Nobita có lẽ đã trưởng thành hơn rồi, nhưng... ngốc thì cậu vẫn ngốc thôi, có biết không? Cậu có làm bánh cho mình hay không thì mình vẫn tin cậu thôi."