Chap 15: Vị chúa tể thật sự.
Bóng Tối và Ánh Sáng
Không bao giờ dung hòa làm một.
Ta và Ngươi
Không bao giờ có thể tha thứ.
" Cuộc đời thường rất bất công!"
" Đôi khi muốn thay đổi lại vận mệnh"
"Nhưng số phận định trước lại không xoay chuyển
Tại một đồng cỏ xanh bát ngát, những cơn gió dịu nhẹ cùng ánh sáng mặt trời rực sáng lan tỏa khắp chốn. Đằng xa, những ngôi nhà nhỏ trong thị trấn lại đang cháy dữ dội trong ngọn lửa màu đen, tiếng kêu than vang khắp trời đất, những con người chạy toán loạn, họ chỉ còn cách bỏ của lấy người, những gương mặt sợ hãi kinh hoàng, tiếng gào thét cùng tiếng khóc của những đứa trẻ mất mẹ mất cha chỉ còn biết ngồi bên xác đã cháy rụi mà thét gọi " Mẹ...! Cha...!"
Trong ánh hắc hỏa, những con dã nhân tay cầm đinh ba đẫm máu tươi, chúng giẫm đạp lên những xác người chết la liệt, tay chúng cầm những chiếc bình đồng lớn chứa toàn máu người. Những đôi mắt đỏ rực sự sung sướng, những tiếng cười kinh dị, những chiếc răng nghiến chặt phát ra những tiếng " Két ... két...!".
" CỨU! Huhu...CÓ AI KHÔNG....CỨU TÔI VỚI!!!"
" CHÚA ƠI! HÃY MAU CỨU CHÚNG CON! CHÚA ƠI!!!"
" CHẠY NHANH LÊN! ÁC QUỶ ĐẾN RỒI!"
" CHA ƠI! MẸ ƠI! CỨU CON! HUHU..."
Bao nhiêu tiếng gáo thét trong tuyệt vọng, những con người yếu đuối chỉ biết chạy trốn trong nỗi sợ hãi. Bóng tối bao trùm khắp thị trấn, sau vài giờ chỉ còn lại những cột khói tàn của một trận hỏa hoạn kinh hoàng. Không còn một ai, không còn một kẻ sống sót, không có máu, không có xác chết, chỉ còn lại những đám bụi đen bay ngập trời, đống đổ nát, đống tro tàn. một thị trấn ở nhân gian đã bị xóa sổ hoàn toàn.
" Ôi không!!?" Sư Tử đi đến, nàng hét lên trong sự kinh hoàng tột cùng.
Xử Nữ từ đằng sau, liếc nhìn xung quanh, hắn hoàn toàn không biểu hiện chút xúc cảm trên khuôn mắt.
" Hắc khí nồng nặc, có phải do lũ Ác Quỷ các ngươi làm?" Sư Tử quay mặt lại, trau mày nhìn Xử Nữ.
Xử Nữ tiến sau vào thị trấn, sự tan hoang của nơi này khiến hắn cảm thấy kì lạ.
" Trước giờ, chỉ có vài con Quỷ trốn đến nhân gian sát hại vài con người để ăn!"
" Ngươi nói vậy là sao?" Sư Tử tò mò theo sau Xử Nữ.
" Chắc hẳn, hắn đã được giải trừ!" Xử Nữ khẽ nói thầm trong miệng.
Sử Tử nhanh nhạy nghe thấy, nàng kéo cánh tay Xử Nữ lại hỏi gắt:" Hắn là ai? Tại sao các ngươi lại giết những con người tội nghiệp này tàn bạo như vậy?"
Câu nói của Sư Tử làm Xử Nữ cảm thấy khó chịu, hắn giật tay lại, quay mặt bước đi nhanh tránh xa Sư Tử.
Sư Tử liền rút kiếm, nàng khua kiếm kề cổ Xử Nữ:" Mau nói cho ta biết sự thật!"
" Sự thật ?" Xử nữ mặt lạnh tanh, ngoảnh đầu lại nhìn Sư Tử chằm chằm.
" Ngươi đưa ta từ khu vườn của Clay đến đây là có ý gì? Tại sao bọn ngươi lại sát hại người dân ở đây?"
Xử Nữ nhẹ nhàng đưa hai ngón tay lên đẩy mũi kiếm ra khỏi cổ, hắn nhanh chóng rút thanh kiếm ra khỏi tay Sư Tử, thanh kiếm cắm phập ra sau Xử Nữ.
" Ngươi!!!"
Đôi mắt nhìn trừng trừng, Sư Tử ngạc nhiên trước hành động của Xử Nữ. Hắn tiến từ từ lại gần nàng, Sư Tử lại lùi bước dần ra sau, những chẳng mấy chốc Xử Nữ đã nắm chặt hai cánh tay nàng bẻ ngửa ra sau. Sư Tử chống cự, mắt nhìn trừng trừng vào Xử Nữ, nàng hoàn toàn không hiểu hắn muốn gì.
" Ngươi hỏi ta đưa ngươi tới đây làm gì à? Ta cũng không biết sao lại cứu ngươi khi ngươi sắp thành món tráng miệng cho thứ hoa ngu ngốc trong vườn Clay nữa!"
" Ngươi..!"
" Ta cũng chẳng việc gì nói cho ngươi biết kế hoạch của bọn ta!"
Sư Tử mắt tròn vo nhìn Xử Nữ đầy ngạc nhiên, nàng chẳng thể nói gì hơn. Hắn đã cứu nàng, điều không thể phủ nhận, hắn mang nàng trốn tới đây lại không thể thoái thác. Nhưng điều đang khiến nàng mơ hồ nhất là: "tại sao hắn lại cứu nàng, tại sao nàng lại nhìn thấy giọt nước mắt kì lạ trên khuôn mặt lạnh tanh kia của hắn?"
" Ngươi mau biến đi! Ta phải trở về!" Xử Nữ buông tay Sư Tử, trong khi nàng vẫn đang mơ hồ nghĩ đến những suy nghĩ thật sự của Xử Nữ.
" Ta cũng đi!" Sư Tử cầm lấy thanh kiếm trút vào trong vỏ, giắt bên thắt lưng.
" Ngươi muốn thành món tráng miệng thật sự?" Xử Nữ vẫn đi tiếp, hắn khẽ hỏi nàng.
Sư Tử trợn tròn mắt, nàng hét lên:" Ngươi điên à? Ta chỉ muốn biết chân tướng!"
" Xử Nữ, hãy nói ta biết thức chất các ngươi định làm gì?" Sư Tử đứng trước mặt Xử Nữ, nàng cản bước chân của hắn.
Xử Nữ nắm chặt bàn tay, hắn trau mày nhìn vào đôi mắt rực sáng của Sư Tử:" Ngươi biết rồi...Sẽ làm gì?"
" Ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi nơi đấy!" Sư Tử không chút suy nghĩ, nàng nói thẳng thừng, nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của Xử Nữ, cười vô tư.
" Ngươi cứu ta!? Ngươi còn không cứu nổi thân ngươi!" Xử Nữ khẽ cười khẩy, bước qua Sư Tử.
Sư Tử bĩu môi, nàng vịn lấy vạt áo của hắn:" Ngươi chưa thử sao biết được?"
" Thử...?" Xử Nữ chợt dừng lại.
Sư Tử thấy hơi kì kì, vẫn mạnh mồm nói:" Phải !!!"
Xử Nữ quay người lại, tiến về phía nàng. Đột nhiên hắn giang rộng cánh tay, hắn nhìn nàng chăm chăm. Sư Tử vẫn ngơ ngác đứng nhìn, không hiểu hắn muốn làm gì.
" Ta rất lạnh, hãy giúp ta sưởi ấm!" Xử Nữ dừng lại trước mặt nàng, khẽ nói.
Sư Tử nhăn mặt lại, khuôn mặt đỏ bừ bừng:" Ngươi...ngươi lạnh thì tự đốt lửa đi chứ!"
Xử Nữ nâng cánh tay nàng lên đặt vào ngực trái của hắn. Sư Tử có thể nhận thấy, nhịp đập yếu ớt của hắn, cùng sự lạnh lẽo sau lớp áo mỏng manh.
" Xử Nữ...Ngươi...Cơ thể ngươi!?" Sư Tử nắm lấy cánh tay hắn, khuôn mặt hiện lên nỗi lo ngại.
Xử Nữ nhíu mắt lại, chân hơi run lên, hắn thì thào nói:" Có lẽ...Ta hơi mệt!"
Bỗng, Sư Tử nhận thấy sự nhớp nháp ngay dưới ngực, nàng xé toạc lớp áo ngoài.
" Ngươi...Ngươi bị thương rồi!" Sư Tử nhìn thấy một mảng vệt thương đang rỉ máu, nàng hét toáng lên.
" Có lẽ vậy!" Xử Nữ ngả người bắt đầu chao đảo, hắn nói nhỏ dần và gục đầu xuống vai nàng.
Nhẹ nhàng nâng cánh tay Xử Nữ, Sư Tử quàng tay hắn trên vai mình, kéo lại gần một tảng đá gần đấy, khẽ đặt hắn ngồi xuống.
" Ngươi...!" Xử Nữ gượng người dậy, miệng cố nói.
Không thể chịu được những lời nói của Xử Nữ nữa, Sư Tử bịt mồm hắn lại, nàng xé tấm vải của chiếc áo choàng, nàng dùng để lau đi những vết máu loang lổ trên bụng và ngực Xử Nữ.
" Không muốn chết thì để yên ta băng bó!" Sư Tử bứt một chiếc lông vũ trên cánh nàng, nhẹ bay lơ lửng trên bàn tay nàng rồi đột nhiên bùng chày biến thành tro tàn màu trắng. Sư Tử nắm lấy đống tro ấy đắp thật mạnh vào vết thương đang rỉ máu của Xử Nữ. Tự nhiên Sư Tử trở lên dịu dàng lạ thường, nàng ân cần và nhẹ nhàng. Đôi mắt sâu lắng chăm chăm nhìn vào vết thương của hắn.
" Hự!!!" Xử Nữ nhăn nhó mặt lại tỏ ý rất đau đớn.
" Sẽ có tác dụng ngay thôi, hãy đợi ta ở đây!"
Đứng phắt dậy, liếc quanh một hồi quay bước đi về phía lối ra khỏi thị trấn. Xử Nữ ngạc nhiên nhìn theo, bỗng hắn với tay như muốn níu kéo nàng lại:" Ngươi...Muốn đi đâu?"
Nàng quay đầu lại nhìn hắn, khuôn mặt lo sợ như bị bỏ rơi của hắn khiến nàng không khỏi bật cười:" Ta đi kiếm chút nước, sẽ trở lại nhanh thôi!"
Sư Tử sải dài đôi cánh tung bay trên bầu trời rộng lớn, Xử Nữ ngước mắt nhìn theo, hắn nhìn bóng hình to lớn của nàng cùng ánh hào quang bao quanh cơ thể nàng biến mất dần xa trên bầu trời trống trải.
Xử Nữ buông lỏng tay, hắn duỗi thẳng chân khẽ nhắm đôi mặt lại, cảm giác chóa lòa của thứ ánh sáng kia khiến hắn khó chịu, d.a thịt hắn như muốn cháy xém dưới ánh mặt trời rực rỡ. Vết thương vẫn rỉ máu đau nhức từng hồi. Hắn cảm thấy trống rỗng, sự cô đơn hịu quạnh khó tả. Xử Nữ tưởng chừng mọi xúc cảm đã tan biến nhưng vẫn không thể từ chối ánh hào quanh bé nhỏ trong dòng máu đang chảy trong cơ thể hắn.
Bỗng, một hình bóng che đi thứ ánh sáng đang chiếu xuống th.ân thể nhức nhối kia. Những ngón tay dịu dàng xoa nhẹ lên khuôn mặt lạnh giá. Xử Nữ khẽ mở con mắt nhìn chăm chăm.
" A...Ta tưởng ngươi ngủ?" Sư Tử vội rút tay lại, mặt ngại ngùng nói.
Xử Nữ tay để trên đầu gối, tay còn lại cầm lấy cán đao đặt xuống đất:" Ngươi về nhanh hơn ta nghĩ!"
Sư Tử trau mày lại, khó chịu nói:" Ta đã nói sẽ trở lại nhanh mà!"
" Nhanh thật 1 phút 3 giây!" Xử Nữ giơ ngón tay đưa ra trước mặt Sư Tử.
" Ngươi rảnh rỗi nhỉ?" Nàng khua tay hất bàn tay của Xử Nữ xuống.
Xé một tấm vải trên áo choàng, Sư Tử nhúng tấm vải vào một thùng gỗ chứa đầy nước, nàng vắt nhẹ rồi khẽ lau cho Xử Nữ. Bắt đầu từ trán, xuống khuôn mặt , lại tiếp tục nhúng nước lau quanh vết thương. Xử Nữ mắt dõi theo từng cử chỉ của Sư Tử, hắn không nói một lời.
" Ta tìm được một hốc đá, tránh ánh sáng rất tốt! Ta sẽ đưa ngươi đi!" Nàng nhẹ nhàng nâng cánh tay hắn lên vai, Xử Nữ không có ý từ chối, hắn mặc cho Sư Tử tự làm theo ý mình. Sư Tử vác theo Xử Nữ bay sâu vào một khu rừng cạnh thị trấn, một hốc đã khá lớn bên cạnh một dòng suối nhỏ trong veo. Nàng đưa hắn vào trong, nằm dựa trên thành đá, còn nàng thu đôi cánh lại, ngồi đối diện hắn.
Xử Nữ đưa mắt liếc nhìn quanh hốc đá, lại nhìn ra phía dòng suối nhỏ đang trôi từ từ. Đôi mắt hắn nhíu lại, dường như hắn đang nghĩ về một quá khứ xa xưa mà hắn đã từng trải qua.
" 500 năm trước..."
Sư Tử đang thiu thiu ngủ bỗng nghe thấy tiếng nói của Xử Nữ, nàng hướng đôi mắt nhìn Xử Nữ chằm chằm.
" Ta đã từng sống tại một thành phố giàu có, những con người cao quý thuộc mọi tầng lớp đều tập trung tại đấy...!"
"..."
" Và ta là thứ trưng bày được bọn quý tộc ưa thích! Đôi cánh đen và trắng.."
Sư Tử ngớ mặt ra nhìn Xử Nữ, cơn buồn ngủ như tiêu tan, nàng dõi theo từng lời nói của hắn, trong lòng lại phập phồng cảm giác giác kì lạ.
" Nhưng chẳng lâu sau, Ma Kết và Bảo Bình đến, cùng một cô bé nữa, tất cả bọn họ đã đốt cháy thành phố này giống như cái thị trấn kia. Tất cả đều chạy loạn, đều kêu gào, đều giẫm đạp lên nhau mà thoát thân, nhưng bọn chúng đều bị thiêu chết sạch...!"
" Còn ngươi, ngươi thì sao?"
" Ta được Ma Kết giải thoát khỏi chiếc cũi sắt, hắn đã đưa ta theo. Chính hắn đã cho ta sự tự do, cho ta biết đến sức mạnh thật sự. Cho ta biết kẻ thù ta phải giết là ai!"
" Ta biết...!" Sư Tử co hai chân, nàng để tay lên đầu gối, hàng mi rủ xuống buồn bã.
" Bọn ta đi khắp nơi để tìm đến cánh cửa dẫn đến vùng đất Hắc Ám, đi qua bao nhiêu thị trấn làng mạc, ta đã nhuộm đầy máu tanh bằng bàn tay này!" Xử Nữ giơ bàn tay của hắn lên, nhìn chăn chăm vào bàn tay đang run rẩy.
" 100 năm sau, bọn ta vẫn chưa tìm được cánh cổng đen, nhưng lại gặp Song Tử! Hắn ẩn mình trong một ngôi làng bỏ hoang toàn xác người đã chết khô, chính hắn đã giết chết họ!"
Sư Tử tức giận, nàng gào lên:" Sao có thể, không ai can thiệp sao?"
Xử Nữ đưa mắt căm phẫn liếc nhìn Sư Tử:" Can thiệp? con người yếu đuối có thẻ làm gì bọn ta!? Các ngươi đã bao giờ nghe thấy lời kêu than kia chưa!? Hay các ngươi hoàn toàn đã lờ đi!"
" Bọn ta...!" Sư Tử cố thanh minh, nhưng sự thật nàng chưa từng nghe thấy, bất kì lời kêu than nào từ dưới hạ giới, nàng lại khẽ liếc nhìn Xử Nữ, trong đầu hiện lên ý nghĩ:" Phải chăng ngươi cũng từng cầu cứu Chúa!?"
" Song Tử có năng lực rất tuyệt vời, hắn có thể hút linh hồn con người để hồi sinh cho kẻ khác! Là một con Quỷ hữu dụng, Ma Kết đã cho hắn gia nhập và tiến vào vùng đất Đen!"
"..."
" Sau 200 năm tìm kiếm, bọn ta đã bước qua cánh cổng được nhưng lại không thể vào được tòa lâu đài!"
" Tại sao?" Sư Tử tò mò hỏi.
" Ngươi hoàn toàn không biết sao?" Xử Nữ khẽ hỏi,
Sư Tử nắm chặt bàn tay:" 1000 năm trước, chỉ có Cenlila tiến vào lâu đài và phong ấn Thiên Yết, bọn ta hoàn toàn không biết cô ta đã làm gì!"
" Máu cô ta bao quanh lâu đài, quyền trượng của cô ta cắm trung tâm tòa thành, pháp lực cuối cùng của cô ta đã đóng kín cánh cống của tòa lâu đài!"
" Cuối cùng cô ta đã giữ lời hứa với bọn ta!" Sư Tử nhíu mày lại, giọng nói có chút thương tâm.
Xử Nữ nhếch mép cười khẩy:" Hừm...Cô ta chỉ muốn cứu kẻ cô ta yêu thôi! Lời hứa với các ngươi chỉ là cái cớ!"
" Ngươi thì biết cái gì! Cenlila đã tan thành tro bụi mãi không thể chuyển kiếp chỉ vì hắn được sao?" Sư Tử giận dữ hét lên, đôi mắt nàng hằn lên những tia nhìn căm phẫn.
Xử Nữ nhìn Sư Tử trong giây lát, hắn lại quay mặt đi kể tiếp câu chuyện:" Đợi, bọn ta đã đợi 300 năm nữa để có thể vào nơi phong ấn Thiên Yết!"
Lặng im nghe Sư Tử hoàn toàn không còn muốn hỏi bất kì điều gì chạm vào quá khứ thương tâm của Xử Nữ nữa. Tuy lòng hận thù lũ Ác Quỷ vô tâm nhưng sao vẫn thấy chúng cũng thật tội nghiệp. Tuy chỉ cảm nhận được chút lòng thương cảm, nhưng những điều chúng đã làm vẫn không thể khiến những kiếp nạn đau đớn vơi đi phần nào. Chúng dựa vào cái lý do đó và làm những việc, gây ra những kiếp người khốn khổ như chúng.
" Những ngày tháng đi lanh quanh trong vùng đất ấy, bọn ta đã phải chống chọi lại lũ dị nhân quái thú, phải nhúng mình trong vũng lầy hắc thủy cốt để trở thành một phần của bóng đêm, ăn thịt uống máu để tiếp tục sinh tồn!"
" Khi đã vào được tòa lâu đài, giải trừ phong ấn, Ma Kết đã tìm ra một căn phòng bị phong ấn khác, nằm sâu dưới lòng đất lạnh giá!"
Sư Tử ngẩng mặt lên, nàng giương đôi mắt tròn to nhìn Xử Nữ:" Căn phòng phong ấn???"
" Phải, căn phòng đóng chặt với cánh cửa đinh sắt dày chắc chắn, những sợi dây xích chằng chịt. Chốt khóa có đặt một chiếc lông vũ trắng dài chặn lại mọi sức mạnh từ Quỷ!"
" Các ngươi đã làm gì tiếp?"
" Ma Kết đã cố tìm cách mở chiếc khóa ấy! Bằng cách..." Xử Nữ ngập ngừng hồi lâu, dường như hắn không muốn nói tiếp.
Sư Tử mặt mày nóng bừng, nàng gắt lên:" Cách gì? Mau nói đi!"
Xử Nữ nắm chặt bàn tay lại, hắn nói chần chừ:" Nhuộm chiếc lông vũ ...bằng máu người!"
Sư Tử như cứng đờ người, nàng mấp máy đôi môi, nhìn trừng trừng Xử Nữ:" Hóa ra...Hóa ra các ngươi giết hết con người trong thị trấn vì điều đấy sao?"
Xử Nữ không ngần ngại nhìn thẳng vào con mắt giận dữ của nàng:" PHẢI!!!"
Sư Tử nghiến chặt hàm răng, nàng rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, chĩa thẳng vào mặt Xử Nữ, hét lên:" VÔ LẠI, LŨ QUỶ CÁC NGƯƠI THẬT ĐÁNG CHẾT!!!"
Xử Nữ vẫn ngồi dựa lưng vào thành đá, liếc nhìn mũi kiếm trước mặt, lại trừng mắt nhìn Sư Tử:" Giết, sao ngươi không mau giết ta đi!"
" Ngươi tưởng ta không dám à? Thật to gan!"
" Hừm...Nếu làm được, ngươi đã để ta chết từ lâu rồi!" Xử Nữ vẫn bình thản nói.
Sư Tử bĩu môi lại, mặt mày nhăn nhó vừa tức lại vừa hận, nàng hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì mà lại đi cứu tên Quỷ như hắn, khi muốn giết lại càng không đành lòng. Trách nhiệm, thân phận của nàng giờ không biết đã để đâu nữa.
" Ngươi đã không còn là ngươi và ta cũng không còn là ta!" Xử Nữ nắm lấy lưỡi kiếm, những giọt máu chảy đẫm tay hắn. Bàn tay ấy lại nắm chặt lấy bàn tay nàng.
Đôi mắt lại trợn tròn, Sư Tử ngạc nhiên, nhìn chăm chăm vào bàn tay đầy máu của hắn đang nắm lấy tay nàng, những giọt máu lạnh tanh lăn dài trên làn da trắng nõn.
" Ngươi biết vì sao, những đứa con lai như ta lại luôn bị đuổi giết không?" Xử Nữ khẽ nói, hắn nhìn những dòng máu chảy từ bàn tay Sư Tử nhỏ giọt xuống thanh kiếm.
Sư Tử ngỡ ngàng nhìn, nàng lắc đầu nhẹ.
" Dòng máu Thần và Quỷ của ta là thứ độc có thể giết cả Thần lẫn Quỷ! Ta là vũ khí tiêu diệt Chúa!"
Xử Nữ giương đôi mắt vô hồn lên nhìn gương mặt trắng nghệt của Sư Tử. Nàng chao đảo đôi mắt , lắc đầu, nàng giật phắt tay Xử Nữ ra khỏi tay mình, chân lùi lại vài bước, nàng hoàn toàn không muốn tin sự thật đấy.
" Ngươi...NGƯƠI NÓI LÁO!!!" Sư Tử ôm lấy đầu, nàng nhằm nghiền mặt lại gào thét.
" Hãy giết ta đi! Trước khi quá muộn!" Xử Nữ đứng dậy, hắn tiến về phía nàng.
Sư Tử vung kiếm lên:" Đừng...Đừng tiến lại đây!!!"
Xử Nữ dừng bước, hắn nhìn nàng chằm chằm, hàng lông mày nhíu lại, miệng khẽ mỉm cười, nụ cười như làn gió thoảng qua.
" Ngươi biết rõ...Ta...Ta không thể giết một kẻ như ngươi...!" Sư Tử tránh ánh mắt của hắn, nàng quay mặt đi, nói từng lời lắp bắp.
" Ta cũng không thể giết các ngươi!" Xử Nữ cúi thấp đầu, tay nắm chặt cán đao của hắn, mái tóc vàng che đi đôi mắt thù hận và bi thương.
" Xử Nữ...Ngươi...!"
Chưa kịp nói thành lời, Xử Nữ nắm lấy cánh tay nàng kéo sát lại gần hắn. Khi hai đôi môi khẽ chạm vào nhau, khi hai ánh mắt giao nhau tại một điểm, khi thời gian ngừng đọng trong khoảng không gian tĩnh lặng. Sư Tử đứng như trời trồng, nàng mở tròn đôi mắt ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào đôi mắt đỏ sẫm gần kề kia, nàng đã không thể kháng cự lại sự bi thương của đôi mắt ấy.
" Dòng máu của ta, thanh kiếm của ngươi! Món quá cuối cùng ta tặng ngươi!"
Xử Nữ buông tay khỏi nàng, ánh mắt lẩn tránh, hắn quay đầu bước đi, hắn tung đôi cánh đen và trắng bay lên bầu trời rời khỏi cánh rừng. Chỉ còn lại Sư Tử, nàng khẽ chạm vào đôi môi đỏ hồng của mình, những cảm giác lạnh buốt từ đôi môi hắn vẫn còn đọng lại chút dư vị, vẫn còn đây sự luyến tiếc không lời. Sư Tử nhìn vào bàn tay hắn đã nắm chặt cùng thanh kiếm nhuộm một màu máu đen.
" Thật ngốc! Ngươi thật ngốc! Xử Nữ!"
*****
Thiên Thần cho dù là Thần vẫn cũng chỉ là những linh hồn tinh khiết dễ lầm đường lạc lối trong dòng thời gian không ai định trước. Những bông hoa bách hợp dù có đẹp mấy, trong trắng mấy cùng sẽ bị vấy bẩn bới chính nhị hoa của nó.
Tại một vườn hoa hồng trắng xinh đẹp, có một nữ thần ngày ngày vẫn dõi theo hình bóng xa vời nơi xa xăm. Những lọn tóc ánh bạc tỏa lấp lánh trong ánh hào quang của nắng trời, nàng nổi bật giữa ngàn bông hoa xinh đẹp, những đôi mắt lại buồn vời vợi khiến hoa cũng úa sắc theo nàng.
" Ục...ục..." Bỗng mặt nước trong hồ giữa vườn hoa bỗng sôi sùng sục rồi chuyển dần sang máu đỏ của máu.
Thiên Bình buông rơi bông hồng trong tay, cơ thể nàng run lên, lòng ngập tràn nỗi lo sợ. Nàng chạy vội ra khỏi khu vườn, ánh mắt hoảng loạn, nàng không ngừng nghĩ đến Bạch Dương.
" Thiên Bình, ngài định đi đâu vậy?" Một tiểu thần gọi nàng lại.
Thiên bình mặc kệ những lời nói vô can, nàng tung cánh bay lên tầng mây cao nhất, nơi Người ấy đang nghỉ ngơi.
Những thiên thần canh cánh cổng cố ngăn nàng lại, nhưng không ai có thể ngăn được quyết tâm của nàng. Dù nước mặt vẫn đang rơi, dù cơ thể nàng vẫn đau nhức nhưng nàng không thể dừng lại tại nơi này được nữa.
" Tránh ra, ta phải gặp ngài Michael, hãy cho ta gặp ngài ấy!" Thiên Bình cố gào lên, Thiên Thần canh cổng vẫn không cho nàng tiến vào.
" NGÀI MICHAEL, ĐỨA CON CỦA CHÚA SẮP CHẾT RỒI!" Thiên Bình bấu chặt vào cánh tay của hai Thiên Thần kia, dùng chút sức lực gào thét vang khắp chốn linh thiêng.
" Kẹt...Kẹt..." Cánh cống sắt đá cuối cũng đã mở, trước mắt nàng là khoảng không rộng lớn với những tầng mây đang trôi nhẹ nhàng, đằng xa là ngồi đền bằng đá thạch trắng, tỏa ánh sáng hào quanh sáng rực cả chốn này.
Hai Thiên Thần canh cổng buông tay nàng, Thiên Bình bay vào trong cùng sự ngỡ ngàng trước vẻ đẹp nơi linh thiêng khó lòng bước vào này.
Một tiểu thiên sứ bay lại gần nàng, nói từ tốn:" Xin nữ thần đi theo tôi!"
Thiên Bình bay theo sau vị thiên sứ kia, lòng phập phồng lo sợ. Nơi đây không có mặt trời chói lòa, không có sao lấp lánh hay những dòng sông thiên hà, cây cỏ vạn vật. Nơi này chỉ có mây trôi cùng bầu trời xanh rộng lớn, cùng ngôi đền ngự đằng xa kia.
" Mời nữ thần!" Đứng trước cánh cửa lớn của ngôi đền, thiên sứ dừng lại mời nàng vào.
Thiên Bình đạp chân xuống khoảng không, thu gọn đôi cánh trắng, chờ đợi cánh cửa mở rộng. Không phải chờ đợi quá lâu, cánh cửa dần mở, những làn khói trắng tỏa ra, Thiên Bình hướng mắt vào trong, nàng nhìn thấy Người đang nằm nghiêng mình trên chiếc ngai cao cùng những chiếc nệm trắng, tay chống mặt nhìn nàng dịu dàng.
" Hãy vào đây! Đứa con của ta!" Người đưa tay về phía Thiên Bình, ra hiệu cho nàng bước vào.
Thiên Bình bước từng bước chậm dãi lại thận trọng, ánh mắt không thể rời khỏi Người xinh đẹp cao quý kia.
" Ngài Michael!" Thiên Bình dừng trước mặt Người, khẽ gọi cái tên muôn đời của Người.
Người khẽ mỉm cười nhẹ, giọng nói thanh tao vang vọng khắp ngôi đền:" Con có phải nữ thần sắc đẹp - Thiên Bình!?"
Thiên Bình khẽ gật đầu.
" Con có việc gặp ta?"
Thiên Bình không chần chừ, nàng đưa tay về phía trước, những hình ảnh hiện lên trước mắt Michael. Người vẫn dõi theo, nụ cười dần tắt, bàn tay cầm ly rượu bỗng vỡ choang.
" Lucifer đã xuất hiện tại vùng đất Hắc Ám, chắc Người biết điều này!" Thiên Bình khua tay, mọi hình ảnh tan biến.
" Hừm...Đây là lỗi lầm của ta!" Người khẽ nói, hàng mi rủ xuống như đang hồi tưởng lại.
" Xin Người, có thể kể cho con biết được không?" Thiên Bình qùy hai đầu gối xuống, lắng nghe.
" Cũng được!" Michael bắt đâu nói.
" Xưa kia, khi con người còn chưa xuất hiện trên cõi đời này, Ngài đã tạo ra bảy vị Tổng Lãnh Thiên Thần cai quản Thiên Đường, và ta - Michael là kẻ đầu tiên được tạo ra cũng là đứa con vĩ đại nhất của Chúa. Không lâu sau, ngài tạo ra Lucifer có nghĩa là "kẻ mang ánh sáng", hắn vô cùng xinh đẹp lại tài giói hơn hẳn các Thiên Thần khác, Chúa vô cùng thích hắn, không lâu sau hắn đã trở thành cánh tay trái của ngài!"
" Vậy sao hắn lại bị Chúa phong ấn?" Thiên Bình không khỏi tò mò hỏi.
" Lucifer muốn lấy lại công bằng cho Ác Quỷ! Sự kiêu ngạo và khinh thường các Thiên Thần khác của hắn khiến Chúa vô cùng tức giận, đã đẩy hắn xuống địa ngục. Nhưng..."
"..."
" Hắn đã tập hợp những con Quỷ khác. Những con Quỷ được sinh ra từ những tội lỗi của con người, được coi là tội phẩm của Chúa, chính là Mammom - Kẻ hà tiện, Asmodeus - kẻ dâm dục, Satan - kẻ hờn giận và thù hằn, Beelzebul - Kẻ tham ăn, Leviathan - Kẻ ghen ghét, đố kị cuối cùng là một Thiên Thần bị trục xuất là Belphegor - Kẻ lười biếng thờ phụng Chúa!"
" Lucifer đã chốn khỏi địa ngục và tạo lên vùng đất Hắc Ám!" Thiên Bình nói, mắt vẫn ngước nhìn chăm chăm vào Người.
" Phải! Hắn đã giết con người tạo thành vùng đất Đen kia, những linh hồn tàn ác bị biến thành Ác Quỷ mãi không thể siêu sinh. Lucifer đã trở thành chúa tể của loài Quỷ! Chúa đã không thể khoan nhường cho hắn, Ngài đã sai ta đi tiêu diệt chính đứa con của Ngài. Sau 200 năm giao chiến với hắn, ta đã có thể giết hắn...!"
" Nhưng Người lại không làm thế!"
" Ta hiểu hắn đã nghĩ gì! Hắn là kẻ lầm đường lạc lối, nhưng tội vẫn là tội! Ta đã phong ấn hắn vĩnh viễn sâu dưới lòng đất của vùng đất ấy, chiếc lông vũ của ta là chốt khóa không một kẻ nào có thể gỡ bỏ. Những con Quỷ còn lại cũng bị ta tiêu diệt! Vùng đất đấy ta nghĩ nó đã hoàn toàn biến mất! Không ngờ chúng lại sống lại!"
Thiên Bình quỳ lạy Michael, nàng nói:" Xin Người, hãy một lần nữa cứu lấy đứa con của Người!"
" Ta không thể! Số phận đã sắp đặt cho các ngươi phải tiêu diệt hắn!"
" Sao có thể, xin Người, Michael!" Thiên Bình gào trong tuyệt vọng, nước mắt rơi lã chã.
" Hãy đi đi!" Michael phẩy tay, Thiên Bình bị hất ngược lại, nàng bị đẩy bay khỏi ngôi đền, ra khỏi cổng Thượng Giới rơi xuống Thiên Đường của các Thiên Thần.
" Thiên Bình, ngài vừa đi đâu vậy?"
" Ngài không sao chứ?"
Thiên Bình nước mắt đầm đìa, cố gượng người đứng dậy:" Tránh ra, các ngươi tránh hết ra, ta phải đi! Ta phải đến bên Ngài ấy!"
Thiên Bình tung sải cánh lớn, bay về phía khu vườn của nàng, hít một hơi dài, lau đi những giọt nước mắt nàng nhảy xuống hồ nước Thánh. Hồ nước này vốn là khoảng không trung gian giữa tam thế, có thể đưa nàng đến đâu nàng muốn. Thiên Bình chìm sâu trong làn nước tối đen, chỉ chút ánh sáng thôi, chỉ chút ánh sáng xuất hiện, nàng với tay tới và có thể đến bên người nàng cần lúc này.
*****
Trong khi đó, Lucifer vẫn đang bình thản đi khắp lâu đài. Hắn nhìn mọi vật xung quanh với con mắt mới lạ, hắn đã ngủ cả vạn niên thập kỉ. Nơi đây không còn vẻ trang hoàng, lộng lẫy, đẹp đẽ khi xưa. Nó đã lụi tàn, hoang phế và vô dụng. Cái vùng đất này như đang kêu gọi hắn, mong chờ hắn biến cái nơi quỷ quái này thành vùng đất trù phú, tàn bạo như xưa.
" Cộp...Cộp.." Tiếng bước chân rung nhẹ trên mặt sàn, đang tiến lại gần hắn.
Lucifer dừng lại, tiếng nói vang lên từ xa đang gần kề hắn:" Tên kia! Ngươi là ai? Ta chưa từng thấy ngươi xuất hiện ở đây!"
" Hửm...!" Lucifer quay đầu lại nhìn kẻ đang nói, đôi mắt đầy hắc khí liếc nhìn lạnh người.
" Ngươi...Ngươi là...!?"
Lucifer khẽ mỉm cười, hai tay chắp sau lưng:" Clay, con đẹp hơn ta tưởng đấy!"
" C..ha...!!!" Clay sửng sốt khi nhìn thấy Lucifer, đôi chân run bần bật, mồ hôi toát đẫm cơ thể.
Lucifer bước lại gần Clay, vẫn khẽ mỉm cười trên môi:" Sao vậy? Con không vui khi nhìn thấy ta sao?"
" K..hông...Không...Phải...!" Clay đứng trời trồng, Lucifer đứng ngay trước mặt nàng ta, khẽ nâng khuôn xinh đẹp lên, hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt.
" C...ha...Cha đã...thoát...ra...như thế...nào vậy?" Clay hoảng sợ, thốt từng lời khó nhọc.
Lucifer ôm chặt lấy khuôn mặt trắng bạch của Clay, khiến nàng có phần đau đớn, nàng ta nhíu mày nhăn mặt lại. Trong khi hắn lại thấy hứng thú, nhếch miệng cười khẩy.
" Con đoán xem!" Hắn trợn mắt nhìn trừng trừng vào con mắt run rẩy của Clay, làn môi nàng mấp máy:" Thả...Mau thả con ra!" Clay bấu móng tay vào bàn tay kia của hắn, chân giẫm đạp lên bàn chân hắn. Lucifer buông tay, lùi lại vài bước.
Clay đưa bàn tay lên mặt xoa nhẹ, tay còn lại quất chiếc roi xuống sàn, tuy vẫn sợ hãi những nàng cố nói đanh thép:"Ông muốn gì?"
Lucifer tắt nụ cười, hắn khẽ nói:" Các ngươi cai quản nơi này quá tệ, ta đã hồi sinh, nơi này sẽ lại do ta cai trị!"
" Không được! Vùng đất này thuộc về Thiên Yết!" Clay hét lên.
" Thiên Yết! Đứa con ngu muội của ta! Ta sẽ nhẫn chìm thế gian này!" Hắn đưa tay lên nắm chặt lại như muốn bóp nát tất cả trong sự sung sướng.
" Ông...!"
" Hãy đi tìm cô dâu cho ta!" Lucifer chỉ tay vào đầu Clay, nàng ta khẽ rùng mình, hình ảnh của một người con gái hiện lên trong nàng, thân thuộc mà cũng xa lánh.
" Nhớ lấy! Ta là chúa tể, các ngươi chỉ là đầy tớ của ta!" Lucifer nói xong, hắn phá lên cười, quay mặt bước đi theo lối hành lang.
Con ngươi chao đảo trong hoảng loạn, Clay đứng đấy, chiếc roi trên tay buông rơi xuống sàn, những giọt mồ hôi lăn dài trên má. Nàng ta lo sợ sự trở lại của người " Cha" tàn bạo năm xưa. Hắn sẽ lại nhấn chìm tất cả trong bóng tối hủy diệt của hắn. Và hắn có thể sẽ giết chết cả đứa em trai bé bỏng của nàng ta nữa.
Chap 16: Chạy trốn!?
Tuyệt vọng hay Hi vọng
Cũng không thể ngăn Ta nghĩ đến Ngươi
Cái chết hay Sự sống
Chỉ làm Ta thèm khát có Ngươi mãi mãi
"Nhắm mắt và buông tay rất đơn giản
Nhưng...Là khi Ta đã hoàn toàn vô cảm"
" Ta ghét bóng tối!"
" Ta nguyền rủa các ngươi!"
Lạnh giá bao trùm lấy cơ thể mỏng manh của nàng."Thật đáng thương!"
Bóng đêm tuyệt vọng ngập tràn con tim nàng." Thật tội nghiệp!"
" Thình...Thịch..."
" Thình...Thịch...Thình...Thịch..."
" Thình...Thịch...Thình...Thịch...Thình...Thịnh..."
Nhịp đập càng lúc càng yếu ớt, xa dần hơi ấm của cơ thể kia. Đẹp làm sao, hòa trộn của máu và bóng đêm vĩnh hằng. Đôi mắt nàng đang nhìn về đâu? Bàn tay nàng đang cố níu giữ điều gì? Nàng còn muốn nói gì khi đã quá muộn!?
" Khi con người tuyệt vọng, có thể cầu xin quyền năng của Chúa!"
" Nhưng...Khi những kẻ quyền năng tuyệt vọng...Nghĩa là cái chết đang đến!"
" Nàng đang nghĩ gì vậy?"Những cơn gió bay qua hỏi nàng.
" Nàng muốn làm gì?"Những bông hoa nơi đâu đó hỏi nàng.
" Nàng ước ao điều gì thế?"Những giọt nước hỏi nàng.
Và nơi xa kia, một ánh sáng chói lòa, nàng khẽ nhíu đôi mắt và tiến lại gần nơi đó.
" Cái gì vậy?"Nàng bỏ lơ tất cả, vật ấy vẫn đứng giữa khoảng không mờ nhạt, nàng cảm thấy hoang mang, sự ngờ vực, nỗi bồn chồn đang cuốn lấy tâm trí nàng.
Bóng dáng ấy quay lại nhìn nàng, chắc vậy!?
Nhưng hắn là ai!?kẻ mang đi quá nhiều thứ và để lại cho nàng hai thứ
" Tình cảm" và
" Kí ức" , những thứ quá nặng nề với một thân phận như nàng.
Nàng dừng lại, cố nhìn kĩ thật kĩ, cố nhớ lại hắn là ai, nhưng những gì hiện trước mặt nàng chỉ là chiếc bóng đen lòm, nàng không thể nhận ra hắn là kẻ nào trong đầu. Nàng biết hắn!? Lại không thể nhớ, nàng muốn quên lại càng không thể quên, tất cả chỉ là một vòng luẩn quẩn không biết lối thoát.
" Ta biết...!?"Nàng khẽ nói, hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt lim dim trước ánh sáng chói loà phía trước.
Hắn quay đầu lại, những vẫn chỉ là một kẻ toàn màu đen, hắn đến gần nàng, đưa tay để trước mặt nàng:" Ngươi đã chết!"
Như có một cơn lốc từ phía sau cuốn lấy nàng, nàng trợn tròn mặt hoảng loạn nhìn hắn, nàng sợ hãi, nàng nhìn đôi bàn tay mình đầy máu, những vết máu loang lổ trên cơ thể nàng. Nàng đang bị cuốn đi về đâu?
"Thiên Đàng hay Địa Ngục? Không, quyền năng kia sẽ biến mất mãi mãi!"
Những cơn gió đen cuốn chặt cơ thể nàng, khẽ nói:
" Nàng là kẻ tội đồ!"
Những bông hoa tàn lụi nhìn nàng rầu rĩ, nói với nàng:
" Nàng sẽ tiêu tan!"
Những giọt nước đỏ thẫm, hút cạn dòng máu trong cơ thể nàng, nói:
" Nàng là ai!?"
Đứng trước cái chết đang gần kề, có thể làm gì, chỉ có thể gào thét trong tuyệt vọng tràn trề:
" Không ... Không...KHÔNG!!!"
Từ trong bóng tối sâu thẳm, khi nàng đã hoàn toàn nhắm mắt buông xuôi tất cả, khi những giọt nước mắt cũng đã cạn khô, khi đã không còn chút hi vọng nào hiện hữu trong tâm trí của nàng. Lại có một cành tay kéo nàng ra khỏi vũng lầy tuyệt vọng ấy. Những giọng nói văng vẳng bên tai, vừa xa lại rất gần, dường như họ đang muốn nàng hãy cố với lấy một sợi dây mỏng manh kia và tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.
" Kim Ngưu! Kim Ngưu, mau tỉnh lại đi!!!" Giọng nói khàn đặc vang lên bên cơ thể nàng.
Như có một luồng sóng điện chạy dọc cơ thể, những ngón tay khẽ cứ động, đôi mắt hé mở từ từ. Từ mờ nhạt đến rõ ràng, những người đang ngồi cạnh nàng đây.
" Ngài....Bạch Dương...Nhân Mã..." Kim Ngưu chao đảo con ngươi, nhìn Bạch Dương lại nhìn Nhân Mã, miệng mấp máy nói từng tiếng đứt hơi.
" Rốt cuộc ngươi đã tỉnh lại!" Bạch Dương thờ phào nhẹ nhõm, một đầu gối qụy xuống đất nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên.
Kim Ngưu lại liếc mắt nhìn xung quanh nàng, vẫn là căn phòng phong ấn ấy, hơi lạnh len lỏi qua từng lớp da lạnh buốt. Nàng chuyển động cánh tay, mọi khớp nối, xương hay gân đã liền lại. Quan trọng nhất, nàng vẫn chưa chết, vẫn chưa tan biến, tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Làn môi tái bạch, khô han nứt nẻ của nàng rung nhẹ.
Bạch Dương tuy đã kịp thời cứu lấy tính mạnh của Kim Ngưu, nhưng năng lực của ngài vẫn không thể bằng khả năng chữa trị của nàng. Nhưng kẻ chứa năng lực ấy lại không thể chữa trị cho chính bản thân mình, Kim Ngưu dường như đang xuống sức bởi chính sức mạnh Hắc Ám tích tụ từ căn phòng này.
" Đi thôi, căn phòng này không thể ở lâu!" Bạch Dương bồng Kim Ngưu trên tay, cùng Nhân Mã và Song Tử tiến về phía cánh cửa ra khỏi đây.
Nhưng Bạch Dương đã phải dừng chân lại ngay lập tức khi nhìn thấy một Thiên Thần canh bên ngoài, cơ thể bầm dập tả tơi bị ném vào căn phòng ngay trước mặt ngài.
" Ngài...Ngài...Bạch Dương...!!!" Thiên Thần ấy cố với tay chạm vào chân Bạch Dương, giọng nói yếu ớt, thân thế nhanh chóng tan biến thành cát bụi.
" Các ngươi đã giải thoát cho hắn ư?" Clay bước vào, đôi mắt căm phẫn nhìn ba người như muốn lao vào xâu xé xác thành từng mảnh mới hả giận.
Bạch Dương nhìn Clay trau mày lại, ngài nhìn xuống bàn tay đẫm máu vẫn đang nhỏ giọt xuống sàn nhà, ngài nghiến răng, rít lên:" CLAY, NGƯƠI ĐÃ GIẾT..."
Clay nhìn xuống đống cát bụi ngay trước mắt nàng ta, khẽ nhếch miệng cười khẩy, đưa bàn tay vấy máu kia ngay bên miệng, nàng ta thản nhiên liếm dòng máu ấy:" Phải, ta đã giết đây! Thì sao nào?"
Bạch Dương giận sôi sùng sục, ngài chỉ muốn lao đến phi ngọn giáo đâm chết ả ta. Nhưng Song Tử đã ngăn ngài lại, hắn tiến lên nhìn Clay và nói:" Có lẽ ngươi đã hiểu nhầm rồi! Lucifer được Ma Kết mở phong ấn!"
Clay nghiến răng kèn kẹt, chiếc roi gai nhanh chóng quấn lấy cổ Song Tử, những chiếc gai đâm vào cổ hắn đau đớn tột cùng.
" Bọn rác rưởi các ngươi...Đáng lẽ ra ta phái giết chết hết các ngươi mới phải!" Clay kéo căng dây gai, nàng ta như muốn kéo đứt đầu Song Tử.
Nhận thấy nguy hiểm, Nhân Mã đưa tay khua ngang, những đợt lưỡi gió lao thẳng về phía Clay, sợi dây gai cũng bị cắt đứt. Song Tử ho hụ hụ chân bước lùi lại, tay xoa nhẹ chiếc cổ còn hằn vết tím bầm cùng những lỗ máu rỉ ra quanh cổ.
" Ngươi không sao chứ Song Tử?” Nhân Mã nắm lấy tay hắn, nhìn vết thương trên cổ, lo lắng hỏi. Song Tử chỉ lắc nhẹ đầu, không nói lên lời.
Clay quật mạnh chiếc roi xuống sàn, vết đứt nhanh chóng mọc lại một đoạn dây mới, Clay cuốn sợi dây gai vào cánh tay của nàng ta, khẽ nói nhẹ nhàng:" Hừm...Ta sẽ không giết các ngươi bây giờ!"
" Clay...Ngươi thật ngông cuồng...Dám nói những lời vô lễ với những Thiên Thần tối cao!" Bạch Dương tức giận, ngài gào lên. Tiếng gào vang động khắp căn phòng, rung chuyển cả mặt đất.
Clay nhíu mày, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt giận dữ của Bạch Dương, nàng ta vẫn bình thản ôn tồn nói:" Ta cần các ngươi giết chết...LUCIFER!"
Bạch Dương ngạc nhiên trước câu nói của Clay:" Ngươi...Lucifer không phải cha ngươi sao?"
" Thứ ta cần là Thiên Yết...Ông ta là mối nguy hại cho Thiên Yết của ta!" Clay nắm chặt bàn tay, đay nghiến nói, đôi mắt đỏ sọc hiện lên sự căm thù.
Bạch Dương đứng như trời trồng, sự thù hận trong đôi mắt của Clay khiến ngài thấy hãi hùng, nàng ta đúng là một con Ác Thú, những mối nguy hại có thể đe dọa đều bị nàng ta dùng mọi thủ đoạn để nhổ bỏ.
Clay lại liếc nhìn Song Tử đang qùy gối xuống sàn, nàng ta khẽ nói:" Song Tử, hãy nói cho ta biết con bé đi cùng Bảo Bình đang ở đâu?"
Song Tử liên tưởng đến Song Ngư, có lẽ nàng ta đã trốn đi cùng Bảo Bình rồi, chắc gì còn ở đây. Song Tử vẫn im lặng, hắn hoàn toàn không có ý định sẽ nói cho Clay biết căn phòng mà Song Ngư vẫn ở, hay bất cứ nơi đâu Song Ngư có thể đi.
" Xí!!!" Song Tử phát một tiếng dài, quay đầu đi không thèm trả lời Clay.
Clay tức sôi máu, mặt nhăn nhó đỏ phừng phừng như cái đít khỉ, nàng ta nắm chặt lấy cán roi, hỏi lại:" CON BÉ ĐANG Ở ĐÂU???"
Song Tử vẫn câm lặng, phớt lờ sự giận dữ trên khuôn mặt xinh đẹp của Clay, Nhân Mã đứng bên cạnh có phần lo lắng, nàng ta mà thật sự không kìm được chắc chắn sẽ có một trận đại chiến ở dưới lòng đất, tòa tháp bên trên nhất định sẽ sụp đổ ngay trên đầu.
" Song Tử, cô bé mà nàng ta nói có phải Song Ngư đi cùng chúng ta không?" Nhân Mã ghé sát tai Song Tử, khẽ thì thầm to nhỏ.
Clay đứng nhìn Nhân Mã có vẻ thân mật với Song Tử, nàng ta khẽ nhếch miệng cười, lộ ra chiếc nanh sắc nhọn:" A ha, Song Tử, ngươi còn dụ dỗ được một con bé Thiên Thần nữa à?"
Hiểu ý lời Clay nói, Song Tử vội vàng kéo lấy tay Nhân Mã đẩy nàng về phía sau hắn. Nhưng sợi dây gai của Clay bất ngỡ bay đến cuốn chặt hai cánh tay Nhâm Mã lôi nàng lê lết dưới chân Clay.
" CLAY, NGƯƠI...!!!" Bạch Dương và Song Tử hét lên, đôi mắt trợn tròn lên nhìn Nhân Mã lôi đi mà vẫn đứng như trời trồng.
" Haha...Sao nào? Các ngươi không thể dịch chuyển được nữa phải không? Đây là đất của ta, các ngươi không thể bước ra khỏi nha giam của ta...Haha...!" Nàng ta ngả người cười sung sướng, khẽ cúi người nắm lấy cằm, bấu những ngón tay vào má Nhân Mã, nàng nhăn mặt đau đớn, giương đôi mắt lên nhìn Clay sợ hãi.
Bạch Dương cố cử động đôi chân, nhưng chân vẫn bị bám rễ chắc chắn xuống sàn nhà, Song Tử vừa sốt ruột vừa căm phẫn, hắn nhìn Clay trừng trừng, gào lên:" Clay, buông nàng ấy ra!!!"
Clay liếc nhìn Song Tử rồi lại nhìn Nhân Mã, thú vui hành hạ hiện rõ trên khuôn mặt nàng ta. Những chiếc móng nhọn hoắt càng bấu chặt vào làn da của Nhân Mã. Nàng cắn chặt răng chịu đứng sự đau đớn, không một lời van xin. Song Tử đau xót nhìn Nhân Mã, đôi mắt bi thương nhìn nàng, lòng quặn đau như đứt từng khúc ruột.
" Thiên Thần các ngươi, không ngờ lại là một lũ ngu ngốc như vậy? " Clay khẽ cười phì, nhìn Nhân Mã đầy ẩn ý.
Nhân Mã bất chợt, gượng người hỏi:" Ngươi... nói vậy... là sao?"
Song Tử mặt đẫm mồ hôi lạnh, dường như hắn đang lo lắng điều gì đấy. Clay cười đầy ẩn ý, lại quay ra nhìn Song Tử:" Kẻ rác rưởi luôn đi cùng ngươi kia....Chính là..."
Bất chợt, Song Tử hét lên chặn lại lời nói của Clay:" DỪNG LẠI...Dừng lại...Ta sẽ nói cho ngươi biết!!!"
Sự ngờ vực hiện hữu trên khuôn mặt, Nhân Mã nhíu mày, đưa mắt nhìn vẻ mặt suy tư lẫn sợ hãi của Song Tử, Clay lại càng cười đắc ý. Nhân Mã lòng mơ hồ, tâm trí nàng cũng rối bời theo, những câu nói của Clay cứ lanh quanh, luẩn quẩn trong đầu nàng.
" Buông Nhân Mã ra, ta sẽ nói!" Song Tử nắm chặt tay, từng lời nặng trịch như cả ngàn tấn đang đè lên cơ thể hắn.
Clay tắt đi nụ cười trên mặt, nàng ta từ tốn nói:" Hãy nói đi! Ngươi biết đây, các ngươi còn có ích với ta, ta sẽ không hại cô ta đâu!"
Song Tử nhằm nghiền mắt, cắn chặt răng cố nói từng từ:" Song...Ngư, đang ở...căn nhà phía sau lâu đài gần bìa rừng phía đông!"
" Hừm..." Clay ngẩng đầu lên nhìn Song Tử, nàng ta đã thắng, Nhân Mã bị Clay xô ngã ra sàn. Chiếc roi quật mạnh xuống chân Bạch Dương và Song Tử, rồi nàng ta bỏ đi trong im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng dày đều đặn phát ra khi chạm xuống mặt sàn.
Song Tử lao đến ôm lấy Nhân Mã, hàng lông mày nhíu lại, hắn hít một hơi thật dài cảm nhận mùi hương cũng như hơi ấm từ cơ thể nàng. Nhân Mã trau màu, khẽ vòng tay ôm lấy tấm lưng đang run rẩy của hắn.
Bạch Dương đã đứng yên lặng dõi theo, ngài nhìn chằm chằm vào Song Tử, ngài nghĩ có lẽ hắn hoàn toàn không có ý lợi dụng Nhân Mã, hắn đơn thuần chỉ làm theo nhưng gì cảm xúc mách bảo. Ngài nghĩ đến Cenlila, đã có một thời, tình cảm này bị ngài cấm đoán, Cenlila cũng đã phải dìm mình trong vạc dầu địa ngục. Nhưng nàng vẫn nhất quyết không từ bỏ thứ " Tình cảm" ấy.
" Ngài là thần toàn năng...
Hay phải chăng...Ngài đã quên mất một thứ
Một thứ mang tên " Tình thương"!"
" Ngươi nói ra như vây...Song Ngư..." Nhân Mã buông tay, nàng khẽ cúi đầu nói, có phần thấy tội lỗi.
Song Tử vịn lấy vai nàng:" Không sao đâu! Chắc chắn Bảo Bình đã đưa Song Ngư đi rồi!"
Bạch Dương đứng bên cạnh, tò mò hỏi:" Clay muốn bắt cô bé ấy làm gì?"
Song Tử tay nắm chặt, khẽ nói:" Ta không biết!!!"
Rồi họ lại đưa mắt nhìn nhau trong im lặng. Bạch Dương im lặng, Nhân Mã cũng im lặng, tất cả chìm trong im lặng, Kim Ngưu đã ngất lịm đi từ bao giờ. Hơi thở ngắt quãng, từng tiếng rên đau đớn từ vết thương của nàng làm bọn họ bừng tỉnh lại. Bạch Dương bồng Kim Ngưu trên tay cùng những người còn sống sót thoát ra ngoài, họ lại tiếp tục bước đi.
*****
" Do hận thù và căm phẫn
Hay...Do ta đã mang trái tim của ngươi
...Để thành kẻ Vô Tình"
Lucifer đi khắp lâu đài, hắn dừng lại ngay trước căn phòng của Thiên Yết. Dường như cái mùi lẫn lộn giữa Quỷ và Thần đã lôi kéo hắn đến đây, hắn đứng lại khẽ nhắm mặt hít một hơi dài, chiếc miệng cười khẩy, dường như hắn cảm thấy hứng thú với việc này. Hắn đưa tay khẽ đẩy cánh cửa, bên trong căn phòng là một khoảng không thanh tịnh, không có hắc khí, không quá tăm tối, ngọn nến nhỏ vẫn đủ thắp sáng một gian phòng. Trên chiếc gi.ường, một cô gái vẫn đang say ngủ, nàng hoàn toàn không có một chút đề phòng, nằm co quắp ôm khư khư chiếc gối dài.
Nhẹ nhàng, tiến bước từ từ lại gần chiếc gi.ường, Lucifer cúi thấp đầu xuống nhìn chằm chằm khuôn mặt đang nhắm nghiền mắt kia, bàn tay chống xuống mép gi.ường, mái tóc rủ xuống chạm vào gò má đỏ hồng, nàng khẽ nhíu mày quay ngửa người, những lọn tóc phủ xuống mặt làm nàng khó chịu.
Cự Giải chợt tỉnh, mở đôi mắt từ từ, khuôn mặt Lucifer đang nhoẻn miệng cười, đôi mắt hắn trợn trừng lên nhìn nàng:" AAAAAAA....!!!". Cự Giải hét toáng lên, nàng vội vàng chồm người dậy nhưng lại bị ngã lăn xuống gi.ường, tay bấu chặt lấy chiếc gối, gương mặt sợ hãi, hoảng loạn nhìn Lucifer run rẩy.
Lucifer vẫn bình thản ngồi nhìn nàng, vẫn là nụ cười khinh khỉnh trên môi:" Ngươi là một Thiên Thần!??"
Cự Giải vẫn im lặng, đôi mày nhíu lại nhìn Lucifer chằm chằm.
" Hừm, Ngươi bị câm sao?" Lucifer khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, hắn đứng dậy khỏi gi.ường tiến về phía Cự Giải.
Nàng lê người, sau lưng đã là bức tường cụt lối, Lucifer càng tiến lại gần, Cự Giải lại càng lùi sâu, nàng chỉ còn cách nép mình vào tường tránh ánh mắt khát máu kia.
" Hay ta còn phải giúp ngươi?"
Hắn khẽ mở rộng chiếc miệng, chiếc lưỡi thè lè như một con rắn thèm khát thịt tươi. Chiếc cổ của Cự Giải một lần nữa lại phải chịu đau đớn, Lucifer bóp nghẹt cổ họng nàng nâng lên gí sát vào vách tường. Hắn khẽ chuyển động chiếc lưỡi kinh tởm nhẹ nhàng lên gò má nàng, đôi mắt trừng trừng ánh tia nhìn đỏ kinh tởm.
Cự Giải quay đầu tránh, khuôn mặt nhăn lại đầy sự khó chịu và phẫn uất, nàng mở to con mắt hết cỡ, cố không cho những giọt nước mắt tràn ra ngoài, hàm răng cắn chặt vào nhau.
" Ngươi thật cứng đầu!" Hắn dừng lại, liếc nhìn bao quát cơ thể nàng.
" PHỤT!!!" Cự Giải đột nhiên thổ huyết, dòng máu đỏ bắn tung tóe lên người Lucifer, hắn vẫn mở mắt nhìn nàng như không.
" Hụ...Hực..." Cự Giải đau đớn khắp toàn thân, những dòng máu trong cơ thể nàng nổi dưới làn da trắng nõn, chúng cương lên như muốn nổ tung ngay lập tức. Nàng đưa con mắt đau đớn lên nhìn Lucifer, sự vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt hắn, bàn tay đang bóp lấy cổ nàng đã chuyển màu đen từ bao giờ.
" Một Thiên Thần như ngươi, ta có thể bóp chết như giẫm một con kiến vậy!" Khuôn mặt gần sát mặt nàng, hắn khẽ thì thầm từng từ một kề tai nàng.
Cự Giải đến thở cũng cảm thấy nặng nhọc, lồng ngực nàng phập phồng theo nhịp thở ngắt quãng.
" Đây là nơi ở của con trai ta - Thiên Yết, sao ngươi lại ở đây?" Lucifer lại khẽ hỏi.
" Ta...Không...nói!!!" Cự Giải đay nghiến nói, đôi mắt trừng trừng nhìn không còn vẻ sợ hãi, có lẽ nàng đã quen với cảnh tra hỏi này rồi.
Lucifer cười khẩy, hắn ghì chặt tay hơn và nhanh chóng hất nàng thật mạnh. Cơ thể Cự Giải va vào thành tường đối diện, nàng lại thổ huyết, cơ thể nhức nhối, rung lên bần bật không thể đứng dậy. Bàn tay run rẩy chống xuống sàn, tay còn lại hứng những dòng máu phun ra từ miệng, mái tóc lòa xòa bao lấy cơ thể nhỏ bé. " Không một kẻ nào có thể chống đối ta! Ngươi không phải ngoại lệ!" Lucifer đưa tay lên trước mặt, những chiếc móng bắt đầu mọc dài ra, tiến từ từ về phía nàng.
Hắn liên tiếp đá vào thân xác của Cự Giải, bàn chân hắn đạp lên đầu nàng. Cự Giải vẫn gặng gượng, nàng cắn chặt môi không để hắn được thỏa mãn. Những kẻ hạnh phục trên nỗi đau ngươi khác.
Cự Giải khẽ cười, tiếng cười khe khẽ vang lên, Lucifer càng tức tối, hằn không thể cười như lúc nãy nữa. Lòng tự tôn của hắn dường như đã bị Cự Giải cười nhạo báng, hắn giẫm mạnh lên đầu nàng, ép sâu xuống sàn. Cự Giải nhíu mắt lại, tay bấu chặt xuống sàn chống đỡ cơ thể. Làn môi đẫm máu vang lên:" Gió...Lốc...Màu đen...!"
Lucifer đứng khựng lại, hắn hoàn toàn không hiểu những gì nàng đang nói. Những ngón tay khe cử động, di chuyển chầm chậm ra phía đằng xa. Lucifer cũng đưa mắt nhìn về hướng mà nàng đang cố với tới.
" VỤT!!!" Cây trượng từ trong một lỗ đen bay vút đến đâm thẳng về phía Lucifer, hắn đưa tay cản lại, chân bước lùi ra đằng sau. Bàn tay hắn đã bị sây sát bởi lực xoáy của cậy trượng thần thánh.
" NGƯƠI!!!" Lucifer tức giận, hắn gào lên.
Cự Giải vịn tay nắm lấy cây trượng gượng người đứng dậy nặng nhọc. Nàng nhìn chăm chăm vào đôi mắt hằn học đang nhìn nàng. " Ta không thể chết trong tay ai...trừ
Hắn!" Nàng thì thào nói, cơ thể còn không thể đứng thẳng được, vẫn cố nói rõ từng từ.
Lucifer hoàn toàn không để ý đến lời nàng vừa nói, hắn chỉ muốn đến xé xác nàng. Hắn là một kẻ kiêu ngạo điên cuồng. " Ta sẽ giết ngươi!" Lucifer lao đến, những chiếc móng sắc nhọn như những lưỡi dao.
Tay vẫn giữ nguyên cây trượng, một màng ánh sáng hiện lên bao quanh thành một quả cầu bảo vệ Cự Giải. Lucifer bị cản lại, hiện tại hắn chỉ có 1/4 sức mạnh vẫn có thể giết nàng nhưng không phải điều dễ dàng. Cự Giải khép chân lại, nhấc cây trượng trong tay, trụ vững hai chân, bắt đầu xoay người vòng vòng, những lưỡi dao màu vàng nhạt như mặt trăng khuyết hình lưỡi liềm lao đến Lucifer tới tấp. Hắn tránh, những lưỡi dao vẫn đuổi theo, thành tường của căn phòng bị phá hỏng, nát vụn. Toàn căn phòng đã trở thành chiến trường thu nhỏ.
" Không ngờ cùng một ngày, ta lại tiếp hai nữ thần! Thật thú vị!" Lucifer khẽ nhếch miệng cười khẩy.
Cự Giải trau mày lại, nàng ngạc nhiên hỏi:" Ngươi...Ngươi đã gặp...ai?"
Lucifer liếc nhìn Cự Giải, khuôn mặt lo lắng của nàng làm hắn thêm phần thú vị, hắn đối với mọi thứ chỉ là một trò chơi được sắp đặt trong lòng bàn tay.
" Đợi ta giết ngươi rồi, ta sé nói cho ngươi biết!"
Cự Giải lặng im, nàng bắt đầu nghĩ đến Sư Tử, Thiên Bình, Kim Ngưu và Nhân Mã. Lòng lại lo sợ, sốt ruột như lửa đốt, cho dù là ai nếu gặp tên Ác Quỷ này có ai lại có thể lành lặn hay sống sót kia chứ. Nàng nắm chặt cây trượng trong tay, nhìn hắn chăm chăm, với tình trạng hiện giờ nàng thật vô dụng.
" Ngươi hận ta, ngươi sợ ta, ngươi khao khát giết ta!" Lucifer nhếch mép cười, hắn khoái chí nói.
Mím chặt làn môi, Cự Giải lại buông lỏng cơ thể, khẽ nói:" Không!!! Ta hận bản thân ta quá yếu đuối, ta sợ bản thân ta quá vô dụng, ta muốn giết chết đi sự hèn nhát trong tâm trí!"
" Hừm!???" Lucifer nhìn nàng, dường như một kẻ luôn tự phụ như hắn không thể nào hiểu nỗi sợ hãi của Cự Giải. " Dù thế nào, thì hôm nay cũng là ngày chết của ngươi!" Hắn vừa nói dứt lời lại phi như bay đến, hắn giơ bàn tay với những ngón tay đâm thẳng vào cổ nàng.
Đứng như trời trồng, Cự Giái cúi thấp đầu, cơ thể đã không còn sức kháng cự sao có thể đấu chọi hắn. Cây trượng trong tay cũng đã rơi xuống mặt sàn, Lucifer nắm lấy đầu nàng tàn bào ném mạnh xuống đất, Cự Giải hộc máu ho hụ hụ. Nàng cố gượng người đứng dậy, Lucifer dù có đánh nàng bao nhiêu nàng vẫn tiếp túc đứng dậy. Dù cơ thể kia đã đầu hàng, hắn lại càng giận dữ hơn bao giờ hết.
" CON Ả LÌ LỢM, MAU CHẾT ĐI!!!" Lucifer gào thét ghê rợn.
"..." Nàng lau vệt máu khóe miệng, tay nắm lấy vạt váy đẫm máu. cơ thể run bần bật.
Lucifer nhìn sự thản nhiên của Cự Giải, lòng thấy bực bội, hắn càng tàn bạo hơn, bàn tay bóp chặt cổ nàng, hắn nghiến chặt răng, mặt mày nhăn nhó lại, đôi mắt với những tia nhìn đỏ thẫm. Cự Giải buông thõng tay, nàng khẽ nhăn mặt lại vì khó thở và đau đớn, đôi mắt nhíu lại cố nhìn hắn.
Dường như, trước cái chết mọi sinh linh luôn hồi tưởng lại những gì quan trọng đã xảy ra trong cuộc đời của họ. Nàng khẽ cử động những ngón tay, cố nâng cánh tay nặng nhọc chạm nhẹ lên gò má của hắn. Lucifer trau mày lai, hắn ngạc nhiên trước hành động của nàng, đôi mắt hắn liếc nhìn theo cử động của những ngón tay yếu ớt đang run rẩy.
" Ngươi...Ngươi...Thật giống...Hắn!"
Cự Giải trực trào dòng lệ đã chôn dấu từ lâu, miệng khẽ cười đầy đau khổ. Có lẽ chẳng vết thương thể xác nào có thể đau bằng vết thương thầm kín trong tim. rong lúc này đây, nàng vẫn cố dặn lòng. Có lẽ số phận đã sắp đặt từ trước, cái giá của nàng, có lẽ nàng đã quá tham lam, có phải thứ "tình cảm" kia quá đắt chỉ có thể trả bằng tính mạng. Nhưng nếu phải dùng chính tay mình giết chết người mình yêu thì thà nhận lấy cái chết của chính mình lại hạnh phục hơn.
" Cenlila, xin lỗi! Con không thể làm như Người!"
Nhắm nghiền đôi mặt lại, buông xuôi tất cả, nàng đã hoàn toàn đầu hàng, đã chuẩn bị nhận lấy cái chết kia. Lucifer vừa ngỡ ngàng vừa kinh ngạc, với một con mồi đã chịu đầu hàng, hắn hoàn toàn đã không còn hứng thú. Vẫn nụ cười kiêu ngạo trên môi, hắn buông tay, nhìn nàng gục xuống sàn mà đi mất. Nhưng hắn biết rõ, với tình trạng kia, nàng chẳng thể sống được lâu.
"..." Nàng nắm trên sàn, nhìn theo bước chân đã rời phòng của Lucifer, lệ lại tuôn rơi.
Nhưng có lẽ, nàng đã phát hiện ra, kẻ ấy vô tình đến thế nào. Thiên Yết đã chứng kiến tất cả, hắn đã luôn ở đâdõi theo ngay từ đầu.
Thiên Yết kéo vạt áo đen, hắn bước ra từ bước tường gần bên, bước chân chạm nhẹ xuống mặt sàn, hắn tiến lại gần nàng, dừng ngay bên cơ thể tàn tạ của nàng, hắn chỉ đứng và nhìn.
" Khả năng tiên tri của ngươi đâu rồi???" Thiên Yết cúi đầu nhìn nàng, hắn khẽ nói.
"..." Cự Giải vẫn im lặng, nàng cắn chặt môi, nước mắt vẫn không ngừng chảy. Hắn sao có thể hiểu, sức mạnh quyền năng của nàng đã hoàn toàn vô dụng khi nàng chấp nhận cái chết của nàng vì hắn.
Thiên Yết đứng hồi lâu, vẫn không thấy chút động tĩnh từ Cự Giải, hắn khụy một đầu gối xuống, kéo lấy cánh tay nâng cơ thể nàng ngồi dậy. Nhưng trước mặt hắn chỉ còn một khuôn mắt chỉ có máu và nước mắt hòa quyện làm một. Một đôi mắt chẳng còn chút niềm hãnh diện của một Thiên Thần.
" Ngươi...!" Thiên Yết trau mày, hắn chao đảo con ngươi nhìn nàng ngỡ ngàng.
Kiêu ngạo cũng chẳng thay đổi một sự thật, lạnh nhạt cũng không thể che dấu một trái tìm nóng, nụ cười có tươi bao nhiêu cũng không xóa nhóa nỗi đau trong lòng, Một câu nói cũng không giãi bày hết nỗi khổ tâm.Cự Giải khẽ mở làn môi, nói thì thào:" Ta...Muốn...Chết...!"
Thiên Yết cứng đờ người, rồi hắn lại nhíu mày nhìn nàng.
Dù đó có phải là thứ " Tình cảm" thương hại vốn có, thì nàng cũng không muốn nhận nó nữa. Trái tim nàng đã quá chật hẹp để nhận thêm một thứ chẳng đáng có. Nàng không phải Cenlila, Cenlila cũng không phải nàng. Nàng chẳng bao giờ có thể mạnh mẽ như thứ Ánh Sáng ấy, đến chết Người vẫn thật xinh đẹp, một Thiên Thần toàn năng. Còn nàng, nàng chẳng bao giờ, chẳng bao giờ có thể trở thành một Thiên Thần như vậy, nàng đã từ bỏ trách nhiệm, sứ mệnh mà Chúa giao phó, nàng cuối cùng chỉ mang thân xác của một Thiên Thần mà một linh hồn hèn nhát của con người tầm thường.
Nhưng đến giờ, nàng vẫn không thể nói cho kẻ vô tình kia biết đến thứ " Tình cảm" của nàng, nàng sợ, thật sợ hình bóng hiện lên trong con ngươi kia không phải của nàng.
" Ngươi...Hãy...Đi!" Cự Giải cúi gằm mặt, nàng khẽ nói từng từ lạnh lùng mà chính nàng lại cảm thấy đau đớn.
" Mau...Đi đi...Ta...Cũng chẳng thể...Sống...Được nữa...!Ngươi ...Đi...Đi!" Cự Giải cắn chặt răng, ngăn cho dòng nước mắt rơi từng giọt xuống sàn.
Thiên Yết nắm chặt lấy cánh tay nàng, hắn khẽ nói:" Ngươi biết đang nói gì không?"
" Ta biết!!!" Giọng nói khàn đặc phát ra từ cổ họng đang ứa máu của nàng.
Hắn khựng người lại một lúc, buông tay khỏi nàng, hắn đứng dậy và bước đi, đến một cái nhìn cuối cùng hắn cũng không quay lại nhìn nàng.
Cự Giải khẽ mỉm cười, nàng nằm vật ra sàn, nhắm mắt chờ đợi tử thần mang nàng đi, vô tình đôi khi lại tốt hơn bất cứ điều gì, không có hy vọng sẽ không có tuyệt vọng, không có tuyệt vọng sẽ không cảm thấy đau. Chỉ trong phút chốc, chất độc từ cổ bắt đầu lan ra toàn thân, những vết đen loang trên khuôn mặt tái nhợt, xuống vùng ngực đến cánh tay, đến một chiếc cánh của nàng cũng đang dần chuyển thành màu đen. Có lẽ đây là thứ sức mạnh đã khiến Lucifer từ một Thiên Thần vĩnh viễn trở thành một Ác Quỷ. Nhưng, với một Thiên Thần không tự nguyện để bóng tối nuột chửng như nàng thì sự sống thành Ác Quỷ không bao giờ xảy ra.
Hắc khí bao trùm lấy toàn cơ thể nàng, hút dần sinh khí. Cự Giải đã hoàn toàn chìm trong màn đêm đen, đau buốt như ngàn kim châm không chừa một chỗ nào trên cơ thể. Nhưng, nàng chợt thấy nhói đau vùng cổ, dường như có thứ gì đó đang cắn sâu vào d.a thịt của nàng, nhưng khi đã hoàn toàn buông xuông, cảm nhận cái chết đang đến, mất toàn cảm giác đau đớn.
Bật giác mở to con mặt, Cự Giải ngỡ ngàng nhìn Thiên Yết đang cắn vào cổ nàng, Hai chiếc răng nanh ghim chặt vào cổ. Toàn thân bất động, nàng cũng không thể phát ra tiếng nói. Đôi mắt liếc nhìn, từ đầu đến chân, da toàn một màu đen, mái tóc ánh tím cũng đang chuyển màu nhanh chóng.
Thiên Yết hai tay vịn chặt lấy vai nàng, hắn không ngừng hút đi thứ độc của Lucifer đang lan tràn trong người Cự Giải. Trong khi đó, Cự Giải không thể kìm h.ãm sự đau đớn trong cơ thể, nàng nhắm tịt mắt, mặt nhăn nhó, cắn chặt răng chịu đựng.
Chỉ trong chốc lát, Thiên Yết dừng lại, hắn buông tay khỏi vai nàng khẽ lau đi vệt máu đen trên môi. Cự Giải khẽ giãn người, nàng nằm ngửa mình, mắt nhìn trần nhà bắt đầu thở dốc. Lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở, mọi vết đen trên cơ thể đã biến mất ngoại trừ mái tóc nửa đen nửa tím cùng một chiếc cánh đã không còn máu trắng tinh khiết.
Nàng khẽ đưa mắt liếc nhìn Thiên Yết, hắn dường như đã xuống sức rất nhiều, Thiên Yết một tay để trên ngực, hắn cúi thấp người lê lết từng bước tiến ra khỏi phòng. Nàng nhìn theo, đau lòng ứa nước mắt, chỉ muốn chạy lại ôm lấy hắn nhưng nàng chỉ có thể nằm bất động nhìn hắn khuất dần sau bức tường ngăn cách.
*****
Tại căn phòng của Song Ngư, nàng vẫn đang bận rộn chăm sóc Bảo Bình. Hắn vẫn đang hôn mê bất tỉnh, Song Ngư đã thử đưa hắn đi khỏi đây nhưng với sức lực yếu đuối, nàng hoàn toàn không thể làm được.
Bảo Bình nằm trên gi.ường, còn Song Ngư ngồi bên gi.ường, tay nàng vẫn nắm chặt lấy tay Bảo Bình, mắt không ngừng rời khỏi khuôn mặt hắn. Nàng vẫn luôn chờ đợi Bảo Bình tỉnh dậy và đi khỏi nơi này, tìm đến những vùng đất khác sống qua ngày. Nhưng tương lai đâu bao giờ trọn vẹn, sự bất hạnh lại ấp đến gần kề nàng.
Clay đứng từ bên ngoài, pháp lực của Bảo Bình vẫn còn tác dụng, Clay không thể nào nhìn thấy bất cứ căn nhà nào hết. Nàng ta dùng những con chó ba đầu canh cửa để đánh hơi, nhưng mọi giác quan cũng bị đánh lừa. Clay cảm thấy bị sỉ nhục, nàng ta giận dữ tiến lại thành tường, quật túi bụi cả đám chó ba đầu cũng những cái cây gần đấy. Những sợi gai cứng hơn sắt, dẻo dai quật mạnh đã làm rạn nứt tấm lá chắn của Bảo Bình.
Bức rào chắn vỡ vụn, căn nhà cũng đổ vỡ, Song Ngư ngơ ngạc quay đầu lại nhìn, sau lưng cô là đoàn chó ba đầu và kẻ đứng trước bọn chúng lại là Clay mặt mày giận dữ vừa ngạc nhiên nhìn nàng chằm chằm.
" C..Lay...!" Song Ngư mắt trợn tròn nhìn Clay sợ hãi, miệng lắp bắp gọi tên nàng ta.
Clay nhìn nàng không rời mắt, bước chân tiến lại gần, chiếc roi vẫn cầm chắc trong tay. làn môi khẽ mỉm cười.
Song Ngư tay nắm chặt lấy bàn tay Bảo Bình vẫn còn nằm trên gi.ường, nàng run rẩy dõi theo từng bước chân của Clay. Những giọt mồ hôi lạnh tuôn đẫm trán, nỗi sợ hãi ngập tràn tâm trí. Bảo Bình vẫn còn bất tỉnh, nàng thật sự không biết phải làm gì nữa, một kẻ yếu kém như nàng chẳng thể chặn lại một Nữ Hoàng như Clay.
" C...Lay!!! Tôi...!" Song Ngư nhìn Bảo Bình, lại quay ra nhìn Clay.
Clay dừng lại, cách nàng vài bước chân, khẽ đưa tay trước mặt nàng, nói:" Song Ngư, lại đây!"
Song Ngư vô cùng ngạc nhiên, nàng lo lắng có phải Clay muốn giết Bảo Bình. Nàng đứng bật dậy, giang hai tay ra cản Clay, che chắn cho Bảo Bình vẫn đang nắm trên gi.ường.
" Ngươi đang làm cái gì vậy???" Clay trau mày lại trước động tác kì lạ của Song Ngư.
" Xin Người, hãy tha cho Bảo Bình...Đừng...Giết Ngài ấy!" Song Ngư cúi gằm mặt, run sợ nói từng lời.
Clay nhìn nàng, nhếch miệng cười khẩy, hạ cánh tay:" Ngươi không có thì giờ lo cho hắn đâu! Con bé ngu ngốc!"
" Hơ???" Song Ngư ngỡ ngàng nhìn, miệng khé mở kinh ngạc.
" Ta không có thời gian chơi với ngươi! Mau theo ta!!!" Clay thét lên ra lệnh, chiếc roi quật chan chát xuống đất.
Dù có hoảng sợ, tay chân đang run rẩy không ngừng, nàng vẫn không muốn rời khỏi đây. Song Ngư liếc nhìn Bảo Bình, tay vẫn không chịu buông, dù không biết vì sao Clay lại muốn nàng đi theo nhưng nàng thật lòng không thể rời xa Bảo Bình được nữa, nàng không thể để hắn lại một mình ở nơi tan hoang này.
" Tôi...Xin lỗi...Tôi không thể!" Song Ngư vịn chặt những ngón tay của Bảo Bình, nàng nhìn Bảo Bình khẽ khàng nói.
Clay nghe từng từ phát ra từ chiếc miệng của Song Ngư, giận dữ nghiến chặt răng, nàng ta lao đến nắm lấy cánh tay nàng lôi đi :" Ta tới đây không phải để hỏi ý kiến ngươi!!! Đi!!!"
Song Ngư vẫn không chịu buông, vẫn nắm chặt tay hắn, nhìn hắn và gào thét cùng những giọt nước mắt tràn mi:" Không! Tôi không thể đi!!!"
" CHÁT..T...T...T!!!" Clay không ngần ngại giơ tay cho Song Ngư một bạt tai, Song Ngư trọn mắt ngừng khóc, khựng người lại đưa tay ôm lấy má vừa bị đánh vẫn còn bỏng rát.
" Ngươi thật to gan khi từ chối lời mời của ta!" Clay cúi đầu nhìn Song Ngư trừng trừng.
" Xin Người...Hãy cho tôi ở lại với Ngài ấy!" Song Ngư quỳ gối, tay chống xuống đất, cô van nài Clay.
Clay nhíu mày khó chịu, nàng ta vung chân đá Song Ngư bật ra sau.
" Ở lại à? Ta không đủ sức nhẫn nhịn với ngươi nữa đâu!" Clay quất chiếc roi lên người Bảo Bình, Song Ngư vội chồm người dậy lao đến đỡ những cứ quật từ chiếc roi thay cho hắn.
Clay cắn chặt môi, nàng ta liên tục quất roi không chỉ vào Bảo Bình mà cả Song Ngư cũng không thể tránh. Nàng ôm lấy đầu Bảo Bình, nhắm nghiền mắt chịu đau đớn, những giọt nước mắt rơi từng giọt xuống khuôn mặt của hắn. Song Ngư khẽ xoa gò má nhẹ nhàng mỉm cười hạnh phúc trong đau khổ.
" NGƯƠI!!!" Clay trừng mắt nhìn, càng thêm tức tối, nàng ta vòng chiếc roi vào chân BảoBình dốc ngược hắn lên.
Song Ngư ngỡ ngàng với tay níu lại nhưng không thể, nàng hét lên:" KHÔNG!!! KHÔNG...!"
Clay kéo dài dây roi, nâng cơ thể Bảo Bính ngay trước mồm lũ chó ba đầu đang chờ sắn, những giọt dãi chảy không ngừng, chúng banh mõm thật rộng chờ đợi Bảo Bình chui vào và chén.
" Nói đi!" Clay tay cầm cán roi, dây roi cứ từ từ hạ thấp hắn xuống, nàng ta vẫn nhìn Song Ngư bò lê dưới đất.
Song Ngư tay cào xuống mặt đất, nàng hoàn toàn bất lực, nàng lau đi những giọt nước mắt khẽ nói:" Vâng!!!"
Clay nhỏe miệng cười đắc thắng, nàng ta kéo dây roi về quăng cơ thể Bảo Bình va thật mạnh vào tường, nàng ta nhanh chóng cuốn lấy eo và hai cổ tay nàng lôi đi, tất cả ẩn mình trong lỗ đen
Song Ngư đưa mắt liếc nhìn Bảo Bình nằm trên mặt đắt lạnh giá mà con tim nàng lại nhói đau. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cùng lời nói cuối cùng.
" Bảo Bình, tôi yêu Ngài!!!"
Clay đưa Song Ngư đi mất, căn nhà nhỏ tan hoang không một tấm mái. Bảo Bình vẫn nằm im lỉm trên mặt đất, nhưng sâu thẳm trong tiềm thức, dường như hắn có thể nghe thấy tiếng nói văng vẳng đâu đây của một người con gái thân yêu nhất. Hắn có thể cảm nhận dư vị mắn đắng của những giọt nước mắt ấm nóng khẽ rơi chạm vào làn da lạnh băng kia. Trái tim hắn cũng không ngừng thắt lại mỗi khi bóng hình mơ nhạt kia biến mất. Vô hình, hắn cũng đã rơi nước mắt cùng người hắn yêu.