Huyền thoại pháp sư 12 Chòm sao_Preview 2: Song Tử

Caroline Hannah Norwood

mem p~h \(^o^)/
Thành viên thân thiết
Tham gia
11/2/2012
Bài viết
419
Núi tuyết muôn trùng, tuyết tô vẽ cả một vùng mênh mông trong màu trắng tinh khiết. Chỉ có bầu trời là xám xịt, cuồn cuộn, vần vũ trong bão tuyết. Một thành trì lừng lững mịt mờ sau bức màn tuyết, cờ vải rách bươm chao lượn trong gió. Những con đường vắng ngắt, chỉ có gió không ngừng cào xé từng ngõ ngách. Tưởng chừng những con người sống trong cái thành trì đó hãi sợ thứ gì đó bên ngoài, họ trốn biệt vào những ngôi nhà nép san sát theo triền núi. Hàng ngàn mái nhà, con lộ chính là một bậc thềm cao đến nghìn thước dẫn lên đỉnh ngọn núi. Ngự tại đỉnh của thành trì này là một tòa Giáo điện. Dường như chỉ có nơi này là phát ra ánh sáng.

Chàng đứng ở một đỉnh núi khác, bộ quần áo mùa xuân bình thường, thế nhưng không cảm giác lạnh lẽo. Một chàng trai cực kì xinh đẹp, mái tóc màu nâu gạch ngắn và dợn sóng, đôi mắt màu nhựa thông với hàng mi rậm tinh ranh và quyến rũ vô cùng. Chàng đứng đó, nhìn cảnh tượng vĩ hùng trước mắt, ngẩn ngơ, lạ lẫm. Chàng không biết vì sao mình lại đứng đó, vì sao mình không thấy lạnh. Chàng chỉ biết rằng có cái gì đó bên trong thành trì kia kêu gọi chàng. Trong tiếng gió rít dữ tợn, chàng nghe tiếng người ta xì xào, âm thanh trầm thấp pha lẫn nỗi lo sợ. Những âm thanh đó phát ra từ Giáo điện kia. Kì lạ thay, tầm nhìn của chàng bỗng chuyển vào bên trong Giáo điện. Một căn nhà nguyện vĩ đại với trực diện là bức tranh cổ bằng đá, bức tranh vẽ một thành trì lộng lẫy, nhưng mờ ảo, lơ lửng trong không trung. Rìa bức tranh có một dấu ấn màu đỏ máu, tượng như chữ S nhưng lại có thêm cặp cánh bằng gai đổ nhọn về hai bên. Đó là biểu tượng của Đấng Sáng Tạo, hay Thượng Đế theo như ngôn ngữ của một số bộ tộc ở vùng đất Zodiacus vẫn thường gọi. Giáo hội tin vào Đấng Sáng Tạo dùng người để uy trấn nhân dân. Còn người dân thì thờ phụng các vị thần. Giáo điện hay nhà thờ là của Giáo đồ còn đền thờ thì dành cho tất cả mọi người. Sự thật về Đấng Sáng Tạo, chẳng ai biết, ngay cả chàng cũng không biết, có lẽ các vị thần mới biết, chàng cho là như thế. Suy nghĩ của chàng bị cắt đứt bởi một giọng nói vừa tức giận vừa sợ hãi:

- Thủ Lĩnh Cristoes đã xâm nhập vào Thành phố Vàng Son rồi ! – Một người đàn ông mặc Hồng Y thẳng thốt.

Những người còn lại trong Giáo điện, kẻ thì trang phục tu sĩ, kẻ thì trang phục thuật sĩ. Ai nấy đều kinh hãi nhìn về phía bức tranh đá. Giữa bức tranh, một vết đen với rìa đỏ đột nhiên xuất hiện rồi từ từ lan rộng, y như người ta đốt một mảnh giấy trên ngọn lửa.

- Hắn đã giải thoát Vết ố ! – Hồng Y tu sĩ lại hét lớn.

Những người còn lại ai nấy đều thẫn thờ, mấy người tu sĩ lần lượt nắm chặt mặt dây chuyền mà cầu nguyện:

- Xin Đấng Sáng Tạo thương xót. Xin ngài nhân từ bởi sự xâm phạm vào lãnh địa của ngài được gây ra bởi một kẻ mất trí !
Vết đen tiếp tục lan rộng, giờ nó đã chiếm hai phần ba bức tranh, họa tiết thành trì trên đó từ màu vàng chuyển sang màu đen ảm đạm. Dường như trên bức họa đó, một thành phố khác. Một pháp sư đứng gần đó, lẩm bẩm:

- Đen, thành phố đen. Thành phố Bóng tối.

Lời nói rất nhỏ, nhưng ai nấy trong Giáo điện đều nghe rõ, họ kinh hãi đến độ không dám nhìn lên bức tranh đá nữa.

Chàng đứng đó, dường như không ai thấy chàng cả. Chàng muốn hỏi, nhưng không thể cất tiếng được. “Ầm”, mặt đất chấn động dữ dội. Tòa Giáo điện rung lên bần bật, đất đá từ mái Giáo điện vỡ ra rơi xuống, tung bụi mù mịt. Những con người bên dưới hỗn loạn né tránh. Giây phút sau, tầm nhìn của chàng lại lùi về bao quát cả thành trì. Một cảnh tượng tàn phá kinh hoàng, thành trì đổ nát, người người hỗn mang mà chạy. Những căn nhà nứt nẻ rồi đổ sụp, cái bậc thang dài nghìn thước đột nhiên rung mạnh, nó tách ra một vết nứt dài mấy trăm thước, sâu hun hút. Một dòng dung nham trào ra từ đó, cháy, gào thét, cả một thành trì vùi trong nháy mắt.

***

Chớp ! Ánh sáng ! Giật mình, chàng ngồi bật dậy. Hổn hển mà thở.

- Song Tử, con cuối cùng cũng chịu dậy. Bỏ đi mấy ngày rồi về lăn ra ốm khiến cho mẹ lo lắng quá chừng. –Fye dịu dàng trách con.

Song Tử ngồi nhỏm dậy, trán chàng đẫm mồ hôi. Thì ra mọi chuyện vừa qua là một giấc mơ. Một thành trì kì lạ, xa về phương Bắc. Tòa giáo điện, bức tranh bằng đá, dung nham, người chết. Chàng nhớ như in, cứ y như chàng đã tận mắt chứng kiến khung cảnh đó.

Tộc trưởng Danisa đứng trầm ngâm trước lều của mình. Bà phóng tầm mắt ra cái thung lũng rộng bao la trước mặt. Vô số những lều vải, những củi lửa đã nguội của bữa tiệc tùng đêm qua. Bộ tộc Tiên Yêu mà bà dẫn dắt đã tồn tại hàng triệu năm và qua vô số đời tộc trưởng. Tộc Tiên yêu đến Zodiacus khoảng hơn mười triệu năm trước, khi thế giới này kết nối với Vùng Đất Thiêng. Loài Tiên Yêu rất giống với con người về hình dáng lẫn thể lực, tuy nhiên Tiên Yêu có những năng lực nhiệm màu bẩm sinh mà loài người không có được. Một trong số đó là khả năng âm nhạc bậc thầy và những pháp thuật truyền thừa hết sức hữu ích. Từ khi đến Zodiacus, Tiên Yêu được các vị thần biệt đãi ban cho thung lũng Eura linh thiêng, tộc này không xây nhà để tránh phạm đến sự linh thiêng của đất, họ chỉ dựng những lều vải, đêm đêm họ lửa củi, vui đùa, dùng bữa bên nhau. Cũng vì lối sống đạm bạc này mà có nhiều Tiên Yêu trẻ qua các thế hệ đã chọn rời bỏ thung lũng Eura quê hương mà đi chu du khắp nơi, sống hòa nhập với con người. Hiện tại chỉ còn một phần nhỏ Tiên Yêu ở lại bộ tộc. Điều đó không khỏi khiến Danisa buồn phiền. Bà nhớ lại ngày xưa khi tộc trưởng đời trước mang đến cho bà hai lựa chọn, một là rời khỏi Eura, tìm vinh quang riêng cho bản thân, hai là ở lại, thay người trấn giữ sự linh thiêng của bộ tộc, Danisa đã lựa chọn ở lại. Dầu ngày ấy, nếu chọn ra đi, bà hoàn toàn có thể đứng vào hàng ngũ những pháp sư hùng mạnh nhất toàn lục địa Zodiacus. Tuổi trẻ ngày nay, dường như không coi trọng trách nhiệm này như thời của bà nữa. Danisa thở dài rầu rĩ.

- Tộc trưởng đáng kính ! – Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên. Song Tử đứng cạnh bà từ lúc nào, hai tay chàng ôm lấy ngực, cuối đầu.

Danisa quay lại, nhìn chàng trìu mến. Đứa trẻ nhỏ năm nào cùng mẹ tìm đến Eura để cầu mong bà che chở, nay đã lớn khôn trở thành một thanh niên tuấn tú, là nỗi si tình của biết bao cô gái trẻ trong tộc. Đối với Song Tử, bà không khỏi có một cảm giác thương yêu, như là con, là cháu. Những nếp nhăn trên trán bà như dãn nhẹ, Danisa mỉm cười:

- Con đã khỏe hẳn chưa ? Ta nghe mẹ con nói con bệnh suốt hai ngày qua.

Chàng trai trẻ trong lòng ấm áp vô bờ. Người tộc trưởng thương yêu và che chở chàng từ lúc nhỏ.

- Nhờ dược thảo của người, con đã khỏe hẳn. – Ánh mắt chàng lấp lánh đầy yêu thương.

Tộc trưởng nhìn chàng hài lòng, nhưng chợt bà gương mặt bà khẽ động. Đôi mắt già nua nhưng vẫn còn tinh anh quét qua vầng trán Song Tử. Chàng trai không khỏi ngạc nhiên. Danisa chợt hỏi:

- Ta nhìn thấy Bóng tối rất gần con. Đêm qua con đã mơ thấy gì ?

- Tộc trưởng sáng suốt, con đến đây cũng vì điều ấy. – Song Tử không khỏi khâm phục vị tộc trưởng của mình. Chỉ với cái nhìn đơn sơ, bà đã có thể phát hiện dấu ấn của Bóng tối.

Chàng kể lại toàn bộ giấc mơ kì lạ của mình cho Danisa và cầu xin bà giải đáp. Bởi lẽ không ai có kiến thức sâu rộng bằng Tộc trưởng tộc Tiên Yêu đã sống hơn ba trăm năm. Danisa lặng lẽ, bà suy nghĩ rất lâu rồi từ tốn nói.

- Điều mà con vừa trải qua, là phúc hay là họa ta không thể nói trước. Cõi Mộng và thành phố Vàng Son, không phải ai muốn thấy cũng thấy được. Nó tìm đến con người ta đều có mục đích.
Có một sức mạnh vô cùng to lớn đang kêu gọi con vào Cõi Mộng. Có đi hay không, là tùy ở con vậy. Con cũng đã lớn khôn, ta không thể bảo vệ con mãi mãi.

Song Tử mở tròn mắt, ngẩng đầu nhìn Danisa:

- Ý người là ?

- Ý ta là, vận mệnh của con, con phải tự tìm kiếm. Để giải đáp thắc mắc của con, chỉ có một cách duy nhất là đi tìm nó.Con hãy về suy nghĩ, về phần mẹ con, ta tự có cách khuyên giãi. – Tộc trưởng điềm đạm nói. Đối với đứa trẻ này, bà vô cùng tin tưởng. Từ ngày đầu bà gặp Song Tử, bà đã thấy ở chàng một tương lai trải dài không thể nói trước được.

Tuổi trẻ, thì phải bay cao. Cuối cùng Danisa cũng hiểu được. Bà không thể gò bó bất cứ ai theo con đường của bà được. Vùng đất linh thiêng này có bà trấn giữ, ít nhất cũng an bình trong hơn hai trăm năm nữa. Chỉ có điều, bà cảm thấy Bóng tối lớn dần. Hằng đêm xa về phía chân trời, những thế lực đen tối lại cuồn cuộn sôi sục. Sẽ có một trận đại chiến, không thể tránh khỏi. Tộc trưởng già nua chỉ có thể dùng hết sức lực để cùng bộ tộc tồn tại qua kiếp nạn đó.

(To be Continue)

tac gia: Thor

MN12CS
 
Hay quá! Nhớ đăng thêm nha bạn :KSV@12: :KSV@12: :KSV@12: :KSV@12:
 
×
Quay lại
Top