Im lặng không có nghĩa là chấp nhận

myngo92

Banned
Tham gia
4/10/2014
Bài viết
0
Trong cuộc đời, ai cũng từng có những lần tiếc nuối. Tám năm về trước, khi chuyển đến Việt Nam sinh sống, tôi gần như bỏ mặc người thân ở Hà Lan – nơi tôi sinh ra và lớn lên. Mọi quan tâm của tôi đều đổ dồn vào sự nghiệp và gia đình riêng. Lúc nào tôi cũng có lý do để trì hoãn việc về thăm nhà: “Cứ đợi Santi - đứa con nhỏ của tôi đủ lớn đã.”
Và thật đột ngột, năm 2003, điều chẳng lành đã xảy ra với anh trai tôi – Patrick. Anh ấy bị gãy cổ khi nhảy xuống một cái hồ nông và liệt hoàn toàn từ phần cổ trở xuống. Năm đó, anh mới 25 tuổi. Do tác dụng phụ của thuốc giảm đau, anh bị xuất huyết não. Anh gần như không thể giao tiếp và mất cả khả năng cử động. Suốt mấy năm đầu, tuần nào tôi cũng vào thăm Patrick. Những lần như thế, tôi hay ngồi trên gi.ường bệnh và tôi thích thú trêu chọc mấy cô y tá để tinh thần của anh được thoải mái hơn. Còn trẻ mà anh phải sống lệ thuộc hoàn toàn vào bệnh viện và người khác như thế, thật không dễ dàng chút nào!

Tháng 8-2006, tôi chuyển đến Việt Nam sinh sống nhưng vẫn thường xuyên về Hà Lan thăm nhà. Hai năm sau, Indy ra đời. Cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu khiến việc kinh doanh resort gặp nhiều sóng gió. Công ty chỉ mới thành lập, cộng với bé gái mới sinh khiến tôi như rơi vào khủng hoảng vì có quá nhiều việc phải lo lắng. Cuối năm 2009, gia đình nhỏ của tôi chào đón thêm thành viên thứ tư, cậu nhóc Santi. Lẽ hiển nhiên, tôi toàn tâm toàn ý cho gia đình riêng và sự nghiệp của mình.

Tình anh em của tôi và Patick rất thân thiết, nhưng chúng tôi ít có dịp gặp nhau. Anh cũng hiểu rằng, chúng tôi có cuộc sống riêng. Tình trạng bệnh tật khiến anh không thể bay qua thăm các cháu, nhưng anh thường chẳng bao giờ lên tiếng đòi hỏi chúng tôi về thăm mình. Vợ chồng tôi cũng mời bố mẹ tôi đến Việt Nam nhiều lần, nên những chuyến bay về Hà Lan của tôi càng ít lại. Trong đầu tôi luôn nghĩ rằng, đợi đến khi Santi khoảng 5 tuổi, cả gia đình tôi sẽ cùng về quê nhà. Chúng tôi sẽ lại thăm anh, tôi hy vọng vào cột mốc ấy – năm 2014. Tuy nhiên, những biến động cuộc đời không chờ đợi chúng ta. Ngày 6 tháng 12 năm 2013, mẹ tôi gọi điện thông báo, sức khỏe của Patrick đang chuyển biến theo chiều hướng xấu. Anh bị tràn dịch màng phổi. Sau 22 cuộc phẫu thuật trong gần 11 năm, Patrick đã quyết định không đặt ống dẫn lưu dịch trong cổ họng thêm nữa.

Gác máy xong, tôi chỉ kịp xỏ đôi dép lê, tức tốc ra sân bay Tân Sơn Nhất. 16 tiếng sau, tôi có mặt ở Hà Lan trong cái lạnh buốt giá, mẹ tôi đã ở sẵn trên chiếc xe lăn và nhanh chóng cùng tôi đến bệnh viện. Thời gian chưa bao giờ là trở ngại giữa những mối quan hệ ruột thịt. Mọi thứ dường như không thay đổi kể từ 6 năm về trước. Tôi lại buông vài câu bông đùa và cảm nhận ngay, sợi dây liên kết giữa chúng tôi chưa bao giờ đứt đoạn. Nhìn vào mắt Patrick, tôi hiểu được, dù là người cứng rắn đến thế nào, anh đang cố tìm cách kết thúc cuộc sống không may của mình. Anh đã chịu đựng quá đủ. Tôi ở bên anh suốt 36 tiếng cuối cùng, trò chuyện và nắm tay nhau trong khi nhịp tim của anh đang yếu dần. Cho đến khi ngón tay tôi đặt lên cổ Patrick và không còn cảm nhận được gì. Đau thương đè nặng lên cả gia đình tôi.

Patrick biết tôi sẽ luôn có mặt bên cạnh mỗi khi cần, nhưng anh không bao giờ đòi hỏi. Tôi cũng hiểu, Patrick chẳng trách cứ tôi khi tôi không về Hà Lan thường xuyên. Thế nhưng, chưa ngày nào trôi qua mà tôi không khỏi hối tiếc vì đã ngừng đến thăm anh trai mình và tạo cơ hội để anh gần gũi với gia đình tôi. Biết đâu, sự gần gũi thân thuộc gia quyến đó, có thể giúp cho tinh thần anh tốt hơn chăng! Đời người có được những tri kỷ thân thiết là cả một phúc phần lớn. Lẽ dĩ nhiên, họ cũng xem trọng bạn không kém. Sau tất cả mọi chuyện, tôi nhận ra rằng, gặp gỡ những người bạn trân quý không chỉ để cho bản thân ta. Khi đã thật sự gần gũi, họ không bao giờ đòi hỏi ta phải thăm hỏi hay chú ý nhiều hơn kể cả khi ta nên làm như vậy. Thế nhưng, đừng nhầm lẫn rằng họ im lặng nghĩa là ta đang làm điều đúng đắn. Hãy hành động, và trao họ những quan tâm đủ đầy khi còn có thể.

Hôm nay, ngày 16 tháng 7 năm 2014 là ngày tôi cùng gia đình nhỏ của mình tổ chức sinh nhật cho anh Patrick, đây là sinh nhật đầu tiên của anh khi không còn sống trên đời này nữa. Tôi đã khóc. Đây là lần đầu tiên tôi khóc kể từ khi anh mất. Trước đó, tôi đã cố dằn nước mắt, dù rất nhiều tuần thương nhớ anh . Chúng tôi mặc quần áo của Patrick, nghe những bản nhạc mà anh yêu thích và cùng khóc với nhau, tất cả nhớ thương trào dâng trong ngày hôm nay. Santi đề nghị cả nhà cùng “gọi điện” cho Patrick ở trên trời kia. Tiếc là đường truyền Internet quá kém! Nhất định năm sau chúng tôi sẽ thử liên lạc lại với anh!

Theo Thatmah
 
×
Quay lại
Top