chap 2: Vụ án rắc rối
Shiho vẫy tay chào tạm biệt mọi người lần cuối. cảm giác của cô lúc này thật bồi hồi, xúc động nhưng cô vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, môi hơi nhếch lên. Có lẽ sẽ rất lâu cô mới được gặp lại họ- những con người thân thuộc ấy.
Chiếc máy bay chuẩn bị cất cánh. Shiho nhanh chóng bước đến hàng ghế của mình và ngồi xuống. Cô cảm thấy một cảm giác trống trải đang hiện hữu trong đầu mình. Cô thật sự không muốn rời xa nơi này nhưng cô phải bắt buộc làm điều đó, để mình có thể quên đi được tất cả những chuyện đã xảy ra, quên đi hắn và bắt đầu sống một cuộc sống mới. Miên man trong dòng suy nghĩ , chợt cô quay đầu lại và bắt gặp một chàng trai trẻ cao lớn với mái tóc vàng hoe, gương mặt cực kỳ điển trai, điểm đặc biệt trên khuôn mặt ấy là đôi mắt màu đỏ hổ phách. Có lẽ anh ta là con lai. Anh mặc một bộ vest màu đen thanh lịch. Chợt, anh bắt gặp ánh mắt của cô, cô liền quay đi như không có chuyện gì xảy ra. Anh ngồi sát cạnh cô, cô cố nhích ra sát cửa để không động chạm gì đến anh. Sau đó, cô lấy ra một quyển sách y học . Máy bay cất cánh, cô thở dài mệt nhọc, có lẽ phải mất một ngày từ Tokyo đến London, hết nhìn cảnh vật qua ô cửa lại chăm chú nghiên cứu sách. Chợt, giọng nói bên cạnh vang lên:
- Đọc sách khi đang đi trên máy bay sẽ có hại cho mắt đấy, cô gái trẻ- cô bất ngờ liếc qua chàng trai bên cạnh, anh ta đang cầm một chiếc đồng hồ quả quýt nhỏ được lấy ra trong túi trong của áo vest, đó là chiếc đồng hồ nhỏ được mạ vàng sáng bóng, là thương hiệu “Patek Philippe” nổi tiếng của Thụy Sĩ
- Không liên quan tới anh- cô cố chấp trả lời.
Nhưng dường như chàng trai đó đã nói đúng, cô cảm thấy hơi mỏi mắt khi đọc cuốn sách ấy. Thế rồi, cô gấp cuốn sách lại, dựa đầu vào cửa kính và ngủ mà không để ý rằng có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của mình.
-AAAAAAAAAAAAAAh…-một tiếng kêu thất thanh vang lên làm cô giật mình tỉnh giấc. Cô quay sang bên cạnh thì đã không thấy anh chàng kia đâu cả. Hành khách trên máy bay trở nên nhốn nháo, ai cũng bất ngờ và giật mình thảng thốt. Cô liền đứng dậy và đi đến nơi có phát ra tiếng kêu đó. “Hình như là nhà vệ sinh thì phải” cô nghĩ thầm. Và quả thật ,cô đoán không sai. Có rất nhiều tiếp viên đã đứng sẵn ở đó. Chợt, có một giọng nói vang lên:
-Nạn nhân đã ngừng thở lúc 8 giờ 54 phút, chết vì một nhát dao đâm, hung khí chính là một con dao 20 cm.
Là anh chàng kỳ lạ đó, anh ta có mang một đôi găng tay và tay vẫn cầm chiếc đồng hồ đó, ngồi xổm xuống bên xác chết. Hình như anh ta là cảnh sát thì phải. Bỗng nhiên, có người hỏi:
- Anh là ai vậy?
Anh ta ngẩng cao đầu lên và nói:
- Tôi là Hakuba Saguru, thám tử.
Mọi người hốt hoảng nhìn nhau, “trời! không ngờ là cậu thám tử Anh quốc đó”, “trông đẹp trai và oai quá đi!!!”
Thám tử sao, trừ mái tóc ra, trông anh ta giống như…giống như… tên thám tử đó, Kudo. Sao cô lúc nào cũng có duyên với những tên thám tử nhỉ, hết Kudo, giờ lại là anh chàng này. Đang suy nghĩ, chợt cô bắt gặp ánh mắt ấy đang chĩa thẳng vào mình. Cô vội quay đi, nhưng lại chợt suy nghĩ “nếu như là Kudo, mình sẽ đi đến bên xác chết đó và kiểm tra, dù sao mình cũng là một nhà khoa học và cũng từng có kinh nghiệm tiếp cận với những thứ như thế này”. Nghĩ rồi cô lách qua đám tiếp viên và đi và nói một cách bình thản:
- Tôi là bác sĩ và tôi đã từng nghiên cứu về vấn đề này, phiền mọi người tránh ra một bên
Đám tiếp viên bất ngờ nhìn cô, có người lên tiếng “À, thám tử và bác sĩ đi cùng nhau à, tôi thấy 2 người này ngồi cùng nhau thì phải”. Cô lạnh lùng nói:
- Xin lỗi, tôi đi một mình.
Họ lách sang 2 bên để cô đi vào, lại bắt gặp ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô và nhếch mép cười. Anh tránh sang một bên để cô khám nghiệm, đồng thời đưa cho cô một đôi găng tay, nhưng cô lại liếc anh và thẳng thừng từ chối.
Sau một hồi khám xét kỹ lưỡng, cô liền nói ra những suy nghĩ của mình:
- Nạn nhân là một cô gái, cỡ 24-28 tuổi, bị đâm thẳng vào tim và chết ngay tại chỗ. Không những vậy, xung quanh nạn nhân cũng có những vệt máu rất mờ, chứng tỏ hung thủ đã kéo lê nạn nhân từ bồn rửa mặt đến bồn vệ sinh và đặt nạn nhân ngồi vào nó.
Chợt, cô nhìn vào đám tiếp viên:
- Ai là người đã nhìn thấy xác chết đầu tiên?
Những cánh tay chỉ vào cô gái đang đứng ở góc phòng, mặt mày tái mét. Shiho liền hỏi:
- Cô nhìn thấy xác chết này như thế nào?
- Tôi thấy trong phòng vệ sinh này không có tiếng động, gõ cửa mấy lần mà không thấy ai hết, thế là tôi liền đẩy cửa vào và thấy…thấy…- cô gái hoảng hốt.
- Nhân viên ở đây đâu? Có ai nhìn thấy người nào khả nghi hoặc ai đã vào nhà vệ sinh không?- anh chàng thám tử lên tiếng
- À có, tôi có thấy 3 người vào toilet- một anh chàng giơ tay- một người đàn ông và hai người phụ nữ.
- Trước hết hãy điều tra xem thông tin về nạn nhân cho tôi-tên thám tử đó dõng dạc nói, rồi quay lại người tiếp viên- anh hãy tìm 3 người đó đến đây.
- À vâng- anh chàng tiếp viên đó đáp.
Thế là anh ta lại quay sang Shiho:
- Cô có phát hiện gì không?
- Hiện giờ vẫn chưa- cô tránh ánh mắt dò hỏi của anh và nói
Anh liền quay mặt đi và mỉm cười, có 3 người đi đến.
- Này này, các người làm gì vậy, tôi…chợt cả 3 đều tỏ vẻ hốt hoảng trước xác chết đáng sợ đó.
Saguru lên tiếng:
- Giờ mọi người đã biết lý do vì sao mọi người đến đây rồi chứ. Bây giờ, mới từng người vô phòng kín với tôi. À còn cô Miyano nữa, cô mau đến đây lấy lời khai với tôi.
Mặt mũi Shiho biến sắc, tại sao anh ta lại biết tên mình nhỉ, mình đã nói cho anh ta bao giờ đâu. Thế nhưng gương mặt của cô lại trở lại bình thường. Saguru mỉm cười nhìn biểu hiện của cô gái này, trông cô thật kỳ lạ.
Anh chàng tiếp viên đó nói nhỏ với Shiho một điều gì đó và đưa cho cô một tờ giấy, cô đem đến và nói nhỏ với Sagu:
- Nạn nhân tên là Shiwari Makako, 25 tuổi, nghề nghiệp phóng viên