[Longfic] Blade Children: Chuyến xe đẫm máu

Các bạn suy luận xem ai là hung thủ của vụ án?


  • Số người tham gia
    52

Ran_Aizu_726

Aizu bế quan mới zề (*...*)
Thành viên thân thiết
Tham gia
11/11/2012
Bài viết
563
Author: ran_aizu_726


Couple: ShinRan, HeiKaz, Kaitou-Aoko ...


Disclaimer: họ thuộc về GA-sensei nhưng trong fic này là do em quản :KSV@01:


Rating: em cũng không biết nữa ???

Tài liệu sử dụng: SGK + Google + các tác phẩm trinh thám, kinh dị đã đọc: Thám tử Kindaichi, Trại Hoa đỏ, Đề thi đẫm máu, DC, ...

*Note: Fic của mình chưa được hoàn thiện nhưng nếu các bạn muốn post sang một trang khác thì hãy ghi rõ nguồn, tên tác giả và link dẫn nhé!
... ... ...
Mục lục
Chap 1: Điềm báo ...
Chap 2: Thực tại ...

Chap 3: Bức thư dính máu ...
Chap 4: Chuyến xe của người chết ...
Chap 5: Vùng đất mới ...
Chap 6: Những người bạn mới ...
Chap 7: Người không nội tạng ...
Chap 8: Bé gái ...
Chap 9: 'Con ơi' ...
Chap 10: Ayumu Nayumi ...
Chap 11: Tiếng khóc ...
Chap 12: Khúc dạo đầu ...
Chap 13: Start ...
Chap 14: Bức thư của một đứa trẻ ...
Chap 15: Sát thủ liên hoàn vô tổ chức?! ...
Chap 16: Vết mổ ...
Chap 17: Mảnh ghép đầu tiên ...
Chap 18: 'Vật tế cho ngươi đấy, Sera!'
Chap 19: Methamphetamine ...
Chap 20: Bóng ma trong đêm tối ?! ...
Chap 21: Chào mừng. Chàng thám tử! ...
Chap 22: Mất tích ...
Chap 23: Tiếng nói của người âm ti ...
Chap 24: Blade Children ...
Chap 25: Linh hồn thứ hai ...
Chap 26: Manh mối cuối cùng ...
Chap 27: Bùa hộ mệnh ...
Chap 28: Một nửa sự thật ...
Chap 29: Lộ diện ...
Chap 30: Laser ...
Chap 31: Tiếng súng khai màn ...
Chap 32: Bùa hộ mệnh ...
Chap 33 : Kế hoạch B …

Chap 34: Bước ngoặt …
Chap 35: Con tin …
Chap 36: Cuộc đấu tiếp diễn …
Chap 37: Vũ khí ngầm …
Chap 38 : Kaitou Kid …
Chap 39 : Đảo ngược ván cờ …
Chap 40: Lời giải đáp …
Chap 41 : Trái tim chết …
Chap 42 : Vĩ Thanh.

... ... ...
Summary:


Có người nói với tôi … ma quỷ chẳng hề tồn tại trên cuộc đời này …
Có người đã nói … tất cả là do bàn tay con người tạo ra …
Người đó chắc chắn rằng … sự thật dù bị vùi chôn trong máu thì cậu vẫn sẽ tìm ra …
Nhưng … đã có một khoảnh khắc … tôi thực sự không còn tin lời người đó nữa …
Tôi đã phải tin … ma quỷ …
Tôi đã phải nói … không phải con người …
Khoảnh khắc đó … tôi đã thay đổi rồi ?! …


-------------------------

Chuyến xe đẫm máu



Chap 1 : Điềm báo …
… … …
Tôi nắm chặt lấy bàn tay cậu …
Cái chất lỏng tanh đỏ cứ theo tay cậu chảy vào lòng bàn tay tôi … rồi lan sang tay áo … nhuộm màu áo trắng bằng cái màu đỏ đen ghê tởm …
-------------------------------------
Đôi mắt tôi nhòe dần đi … mọi vật thể xung quanh dường như đang bay lơ lửng trên không trung … hồn ma hay cái gì vậy ? …
-------------------------------------
Tối om … mọi thứ đều đen như mực … tôi chẳng nhìn thấy gì cả … màn đêm bao trùm lên khắp thành phố … tôi đang ở đâu đây? Tôi không thể nhớ bất kỳ sự việc gì trước đây …
Từ từ đứng dậy, chân tay tôi tê mỏi hết cả … tôi cố nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, mong làm quen được với bóng tối nhưng vẫn là một viễn cảnh màu đen kịt chẳng có gì …
Cái cảm giác lo sợ bắt đầu ùa đến … tay tôi ướt đẫm mồ hôi … đôi chân dần lùi lại về phía sau …
Khoan đã … có cái gì đó đang tiến đến từ đằng xa … ánh sáng … cái gì vậy ? … nó lao về phía tôi rất nhanh … rồi lại chậm dần, có phải nó nhìn thấy tôi nên giảm tốc độ không ? …
… ... … Tôi đưa tay lên bịt chặt miệng mình, cố không phát ra tiếng động … tôi ngồi sụp xuống đất vì cái cảnh trước mắt mình … Máu … toàn là máu … ánh sáng đó là của chiếc xe buýt nhưng sao khắp thân mình nó đều là máu … còn có cả những vết chém chằng chịt xung quanh … bên trong thì toàn một màu đen … cửa kính như một con mắt rỗng tếch không có con ngươi vậy …
Tôi ngồi yên bất động … nhắm chặt hai mắt lại cố xóa đi cái cảnh tượng ghê rợn vừa rồi, tự thuyết phục mình tất cả chỉ là ảo ảnh …
Cái ánh sáng đó … hình như đang chuyển động … về phía tôi … tôi cố mở mắt để nhìn lại chiếc xe buýt …
-------------------------------------
“Cố lên …” tôi nói khẽ với cậu … Máu từ người cậu chảy ngày càng nhiều hơn … nó chảy mãi … chảy mãi … cứ chảy như dòng nước không bao giờ cạn … nó dâng lên nhẫn chìm chúng tôi …

… … …

Tôi giật mình thức giấc …
Lại cái màu đen ấy bao quanh tôi … nhưng không, tôi nhận ra được đây là phòng mình … tôi thở nhẹ, giờ tôi mới biết mình vừa mơ … những hình ảnh không liên quan đến nhau cứ chắp nối lại mà chạy trong đầu tôi … Tôi ra khỏi gi.ường, bước đến bên cửa sổ tìm một chút ít ánh sáng của đèn đường … Đây là lần đầu tiên tôi có một giấc mơ xấu đến như vậy, tôi chẳng hiểu ý nghĩa của những sự việc đứt quãng ấy nhưng hình ảnh cậu nằm giữa vũng máu cứ ám ảnh tôi …
‘Thôi, kệ nó, chỉ là mơ mà …’ tôi lắc đầu để xua đi cái nỗi lo sợ đang dần xâm chiếm tâm hồn tôi …
Nhìn đồng hồ mới có hơn 2 giờ sáng nhưng tôi chẳng còn muốn ngủ tiếp nữa … tôi đi sang phòng bố xem ông đã về chưa … hôm qua ông đi uống rượu với mấy người hàng xóm, lúc tôi đi ngủ ông còn chưa về nhà …
Bật điện lên, hình ảnh ông bố yêu quý đập ngay vào mắt tôi, chăn đệm đạp lung tung hết xuống gi.ường, quần áo thì vẫn để nguyên toàn mùi rượu … ‘Kiểu này chắc phải uống nhiều lắm đây …’ tôi thở dài chán nản, lần nào cũng thế. Đắp cái chăn lại cho bố, tôi quay sang chỗ Conan …
‘Sao lại đắp chăn kín mít thế này, không tốt cho sức khỏe chút nào …’ tôi lại đến chỉnh lại chăn cho cu cậu …
Tôi sững người lại … trong chăn chỉ có mấy cái gối … thằng bé đi đâu rồi? …
“Conan? Em có ở đó không? Nửa đêm đi đâu vậy …?” – Tôi tìm khắp nhà nhưng chẳng thấy đâu … ‘Hay thằng bé đi đâu rồi … sao lại nửa đêm thế này …’ nghĩ vậy, tôi chạy ra chỗ để giày … đúng là không có giày của Conan … ‘nó có thể đi đâu được chứ? …’
Ngồi một lúc trong phòng khách không thấy nó về, tôi khoác tạm chiếc áo bông rồi cầm chiếc đèn pin ra phố … ngoài những ngọn đèn đường thì chưa hề có nhà nào mở cửa hay bật đèn … mọi thứ đều im ắng, chỉ thỉnh thoảng có những chiếc xe phóng vụt qua … như chiếc xe buýt ấy vậy … Ý nghĩ đó làm tôi rợn người … Tôi quyết định sang nhà bác tiến sĩ Agasa trước, có thể thằng bé sang đó chơi trò gì mới nhưng không muốn cho tôi biết, nhưng nửa đêm nửa hôm thế này thì …
Cứ nghĩ mông lung, tôi đã đến nơi lúc nào … ‘Chắc nó đến đây thật rồi, điện đang bật mà …’ tôi thở phào …
Tôi gõ cửa hai ba lần nhưng chẳng thấy ai ra … tôi vặn thử cửa …
“Kịch …” …
‘Không khóa sao?’ … đóng cửa lại tôi bước dọc theo hành lang …
“Bác tiến sĩ? Conan? Haibara?” … chẳng ai đáp lại … ‘Họ ở đâu nhỉ? Dưới tầng hầm sao …’ Nghĩ rồi tôi bước ngay xuống dưới …
… … …
“CẬU CÓ BỊ VẤN ĐỀ Ở CHỖ NÀO KHÔNG ĐẤY?” – Tôi giật mình đứng sững lại … giọng nói này, là của Hattori sao? … sao cậu ấy lại ở đây? …
------------------
Mọi người ủng hộ em nhé :KSV@06:
 
Hiệu chỉnh:
emyeuconan : Ran k thử gọi điện cho bác Agasa là vì ... mình cũng chẳng biết nữa =)) Như thế nó với là fic =))
Tks đã ủng hộ mình, đọc tiếp ná :KSV@03:
----------------------------------
Chap 2: Thực tại …
... ... ...
Gọi là tầng hầm nhưng nó cũng chỉ là một căn phòng nhỏ ở bên dưới mặt đất, bác tiến sĩ hay nghiên cứu mấy phát minh lạ lùng ở dưới này, còn nhớ hồi nhỏ tôi và cậu hay đến nơi này chơi … hồi đó vui thật … Nghĩ rồi tôi lại tự cười vào bản thân mình …

“CẬU CÓ BỊ VẤN ĐỀ Ở CHỖ NÀO KHÔNG ĐẤY?” – Tôi giật mình đứng sững lại … giọng nói này, là của Hattori sao? … sao cậu ấy lại ở đây? …

Tôi nhẹ nhàng đi về phía cánh cửa đang đóng hờ phía trước, bên trong phòng đang bật điện … ‘Họ đang làm gì ở đó vậy?’

Tôi lén nhìn vào bên trong, không muốn cho họ biết về sự tồn tại của mình … không hiểu tại sao nữa, lòng tôi trộn rộn rất khó chịu …

“Hattori nói đúng đấy, Shinichi. Cháu không thể liều cả tính mạng trong khi chưa biết chuyện gì đang diễn ra được!” – Giọng bác tiến sĩ vang lên từ bên trong.

‘Shinichi?’ … ‘Shinichi làm gì có ở đây?!’ … Đầu tôi bắt đầu ong ong … hàng loạt câu hỏi và giả thiết liên tục hiện ra trong đầu … Và … tiếp theo đó là giọng cậu bé đang ngồi bên cạnh đáp lại …

“Nếu không phải lần này sẽ không có lần thứ hai đâu!” – Là Conan … Conan đang đáp lại … “Đây là cơ hội duy nhất để biết tên đạo tặc đó thực sự là ai!”

Đạo tặc? … Bọn họ lại đang dấn thân vào vụ án nguy hiểm nào sao? … mà tôi cũng chẳng quan tâm bây giờ, chỉ là tại sao Conan lại trả lời khi người bác tiến sĩ gọi là Shinichi?! … tại sao nửa đêm nửa hôm lại phải bí mật đến nơi này? … tôi chỉ muốn đẩy cửa vào hỏi cho rõ nhưng nếu cái giả thiết đang ong ong trong đầu tôi bây giờ là sự thật thì chắc tôi sẽ không làm chủ được bản thân mình mất …

“Tên Kid đó, tớ cũng muốn biết là ai!” – Hattori lên tiếng “Nhưng chẳng phải rất lạ nếu hắn gửi thư trực tiếp và mời cậu đó sao? Ai biết có phải bọn áo đen mạo danh không? Nếu chúng phát hiện ra thân phận thật sự của cậu rồi thì sao?”

Thân phận thật … Bọn áo đen … hay thật, giờ thì đúng là bí mật rồi! …

“Cậu quên là tớ và Kid đã hợp tác một vụ đó sao? Trên con tàu tốc hành đó!” – Conan gằn từng tiếng, à không, có lẽ bây giờ không phải là Conan nữa …

“Nhưng ở đó cũng có bọn áo đen đấy!” – Giọng của một cô bé vang lên … Ai Haibara?! … tại sao cô bé lại biết chuyện này?

“Vermouth đã biết tớ là Shinichi từ lâu rồi nhưng cô ả cũng có nói cho bọn chúng biết đâu, mặc dù lý do thì tớ vẫn chưa hiểu lắm. Còn Sera và anh Subaru … cậu cũng biết là người phe ta mà!”

“Nhưng cũng không đảm bảo được bọn áo đen đó không biết về cậu! Chúng đang truy tìm tớ đấy – kẻ đào tẩu ra khỏi tổ chức đây này!” – Ai đáp lại

“Nếu người gửi thư là bọn áo đen thì càng tốt chứ sao! Tớ cũng muốn đối đầu trực tiếp với cái bọn làm tớ teo nhỏ ấy một lần đấy!”

“Cậu cũng biết bọn chúng rất ...”

“NGUY HIỂM! Tất nhiên là tớ biết! Nhưng cứ ngồi yên mãi như thế này thì khi nào mới bắt được bọn chúng ! Cảnh sát, tất cả mọi người đều không được cho biết, mãi rồi cũng chỉ có vài đứa như thế này biết chuyện ! Cứ như vậy thì đến khi nào mới bắt được bọn chúng ! »

Tôi chẳng biết phải giải thích tâm trạng của mình lúc này như thế nào … có lẽ là rối bời … đầu tôi chẳng nghĩ được gì cả … nhẹ nhàng buông tay khỏi nắm đấm cửa, tôi rời khỏi tầng hầm. Tôi không muốn ở lại nơi đó một giây phút nào nữa, không biết nếu cứ đứng đó tôi còn nghe được những bí mật nào của những chàng thám tử tài hoa ấy nữa?! …

… … …

Bước ra khỏi nhà bác tiến sĩ … trước mặt tôi lại là một ngôi nhà khác – ngôi nhà cất chứa bao kỉ niệm … tôi ngồi xuống cạnh chiếc cổng sắt, tay men theo bức tường gạch thô, ráp có những cây nấm mốc dần dần mọc lên trong cơn mưa phùn đang rơi … giống như lòng tôi bây giờ vậy …

Mưa phùn … hay thật … sao nó không đổ ầm ầm, xối xả xuống một lúc luôn đi! … tại sao không trút xuống hết một lần đi … để sau này không còn nữa! Tại sao cứ phải là những cơn mưa nhẹ, không hề đau nhói nhưng thấm sâu vào tận tâm can này?! …

Tại sao vậy? Tại sao không nói cho tôi biết cái bi kịch cậu đang phải chịu? Tại sao phải dấu tôi cái điều cậu cho là bí mật rồi lại đi tâm sự với người khác vậy? … Vì tôi không đủ thông minh hay quá ngây thơ để hiểu được cái vấn đề của cậu? Vì tôi không đủ sắc sảo để giúp cậu điều tra bọn tội phạm đó? Hay vì tôi không đủ chín chắn để tự bảo vệ mình, để giữ bí mật cho cậu? … Nực cười thật đấy, cậu cứ giấu tôi, ở bên cạnh tôi, và cười thầm cái điệu bộ mong ngóng, lo sợ của tôi?! Nhưng đâu có trách ai được, là vì tôi thôi … tôi đã quá tin cậu rồi …
 
Mọi người đọc rùi cho em ý kiến zới :KSV@06: (chap này nó hơi ảo một tí ^^)
-----------------------------------------------

Chap 3: Bức thư dính máu …

“Ê, Kudo! Bức thư này có gì đó …” – Hattori chộp lấy mảnh giấy đang để trên bàn, quay sang Conan

“Cái gì là cái gì?”

« Ở mép đây này, hình như bức thư được ghép từ hai mảnh giấy khác nhau ! » - Heiji vừa nói vừa tách bức thư thành hai mảnh … một thứ chất lỏng màu đen ngòm dần thấm đều vào hai bàn tay cậu …

« Máu … Tại sao ? … » - Conan thốt lên kinh ngạc

« Tên này muốn chơi nhau à … @$#&%^ !!! » - Heiji tuôn một tràng … có thể là … tiếng người “Mà sao lúc nhận thư cậu không phát hiện ra ?”

« Lúc đầu sờ bức thư có cảm giác ẩm ẩm nhưng cứ tưởng chỉ là do thời tiết … Không ngờ tên đó … » - Nói rồi cậu xem xét cái thứ chất lỏng nhầy nhụa giữa hai mảnh giấy và trên bàn tay của Hattori … dính … rất dính … « Đây là … » - Conan như phát hiện ra điều gì đó

« Keo 726 (mình bịa đấy, chẳng có loại nào thế này đâu) » - Heiji tiếp

« Là cái gì vậy ? » - Ông tiến sĩ hỏi

« Một loại keo rất đặc biệt ... nó dính được tất cả mọi thứ, kể cả chất lỏng … nhưng … cần phải có máu người … máu từ động mạch chủ ! » - Conan tối sầm mặt lại « Tên này muốn làm gì đây ! »

« Ta chưa bao giờ nghe nói đến ! » - Ông Agasa nhăn mặt lại « Nhưng tại sao dính rồi giờ lại bong ra ? »

« Mục đích của hắn là để chúng ta phát hiện ra mà ! Vì có máu người nên khi dán chặt để trong thư, ít tiếp xúc với không khí mới, máu sẽ không biến động nhiều nhưng khi lấy ra bên ngoài, máu sẽ lập tức chuyển động mạnh và phản ứng liên tục với các phân tử chất mới tiếp xúc qua thành giấy, do đó qua một thời gian sẽ tự động bong ra và chất lỏng ghê tởm đó sẽ từ từ chảy ra ! » - Conan giải thích

« Loại keo này chỉ có phần ít người biết thôi, nó được tạo ra bởi tên giết người hàng loạt của Mỹ cuối thế kỉ 20 mà lực lượng cảnh sát trên toàn thế giới khi đó đều không thể điều tra ra được là ai ! Hắn thu thập tất cả các mẫu máu ở động mạch chủ của tất cả các nạn nhân mà hắn giết để dính vào bức thư mà hắn gọi là sách khải huyền và gửi cho cảnh sát ! Sau đó đến thế kỉ 21 thì không còn xuất hiện loại keo này nữa và tên tội phạm đó cũng biến mất! » - Mọi người đều rùng mình vì lời kể của Heiji (tội phạm giết người hàng loạt và sách khải huyền là có thật, còn lại đều là bịa cả đấy ^^ )

“Tình hình này thì mai không đi không được nhỉ hai anh thám tử!” – Haibara đứng dậy đi về phía chiếc bàn để trong góc “Tên Kid này cũng biết cách kích thích trí tò mò đấy!” – Lấy ra một viên thuốc nhỏ trong hộc bàn, cô ném cho Conan “Nếu cần thiết hãy dùng!”

Conan còn chưa kịp mở miệng hỏi lý do đã bị cô nàng cướp lời “Còn bây giờ thì mời cậu quay về văn phòng thám tử ạ, sáng mai bọn cậu phải bắt kịp chuyến xe buýt RM74464244 để đi đến nơi hẹn trong thư còn gì! Dính cả máu vào thế này chắc chắn không phải bọn áo đen đâu … Bên này cũng buồn ngủ lắm rồi!”

“Rồi rồi!! Cảm ơn vì viên thuốc!” – Nói rồi, cậu đi thẳng ra phía cửa

“Làm ơn trả lại đây lá thư đi bé ơi!” – Heiji gọi với theo “Bà chị già ở văn phòng thám tử mà phát hiện ra là xong đời cả hai đứa đấy! Chịu khó để đây đi! Có đói đây cũng không ăn mất đâu mà sợ!”

“…” – Lườm Hattori đang nhe răng cười, cậu đặt lá thư xuống bàn rồi đi thẳng

… … …

Tôi cố gắng lê từng bước chân về nhà, cố tìm một lý do hợp lý cho cái bí mật của cậu, một lý do để tôi có thể chấp nhận, có thể tha thứ cho cậu, một lý do để tôi có thể tin cậu một lần nữa …

Thay bộ quần áo đã thấm đẫm nước mưa, tôi trải mình trên chiếc ghế sofa ngoài phòng khách … nhắm mắt … yên tĩnh … mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh … không có tiếng mưa rơi, không có tiếng của động cơ xe vẫn thỉnh thoảng vụt qua, không có tiếng kêu của mấy con côn trùng trong màn đêm như bên ngoài kia … nhưng cái sự yên tĩnh này bắt đầu làm bụng tôi trộn rộn, cảm xúc trong tôi bắt đầu trào dâng … lo lắng, căm phẫn đều đang nghẹn lại ở cổ tôi chỉ trực trào ra ngoài với hai hàng nước mắt … không, tôi không muốn khóc, tôi không muốn khóc vì cậu một lần nào nữa … tôi đã rơi nước mắt vì cậu quá nhiều rồi, có phải vì cái tính mềm yếu ấy nên cậu không tin tưởng ở tôi ?! …

Tôi dần chìm vào giấc ngủ, tôi muốn tìm lại sự bình yên … giá như lúc đó, tôi đã không giật mình thức giấc, giá như tôi cứ chìm vào giấc mộng kinh hoàng đó còn hơn cái cơn ác mộng của thực tại này … tôi muốn ngủ, ngủ để không thể cảm nhận được giọt nước mắt đang dần chảy ra từ đôi mắt này …

… … …

« Chị Ran ! Chị Ran ?! » - Có ai đó đang lay gọi tôi dậy « Sao chị lại ngủ ngoài này ! » - Là giọng của một đứa trẻ … Tôi dần mở mắt làm quen với ánh sáng chói lọi của vầng thái dương một lần nữa lại hiện hữu … Trước mặt tôi là Conan, à không, là Shinichi mới đúng – cậu bạn tôi, Kudo Shinichi …

« Sao chị lại ngủ ngoài này vậy ? » - Conan hỏi lại lần nữa

« Hôm qua không thấy em trong phòng, em đi đâu vậy ? » - Tôi ngồi thẳng dậy hỏi cậu, một lần thôi, chỉ một lần này thôi, làm ơn hãy nói thật với tôi đi, nói ra cái bí mật mà cậu vẫn dấu tôi bấy lâu nay … để tôi còn có thể tha thứ cho cậu …

« Em … em … hôm qua em sang nhà bác tiến sĩ xem đá bóng … Kênh đó nhà mình không có nên em không xem ở nhà được ... Em sợ chị không cho, nên em trốn đi mà không nói …”

Hay lắm … điệu bộ lúng túng, lo sợ, hối lỗi thật giống một đứa con nít vừa mới phạm lỗi với người lớn … nhìn cậu bây giờ, tôi đã suýt nghĩ rằng có phải mình đã nhìn nhầm không ? có phải hôm qua chỉ là mơ không ?! Cậu nói dối tôi đã là một thói quen rồi nhỉ ? Không hề lúng túng, không một giây khó xử hay sao ?! …

« Ừ … » - Tôi nhẹ nhàng gật đầu, cười nhẹ … « Lần sau đừng như thế nữa nhé» - Nói xong tôi bước trở vào phòng mình

Thả mình xuống chiếc gi.ường êm ái … cũng không hiểu tại sao lúc nãy tôi lại làm thế nữa … lẽ ra tôi nên cho cậu một trận vì lời nói dối đó, rồi tra hỏi đầu đuôi câu chuyện … lý do cậu dấu tôi … như trước đây tôi vẫn vậy … có lẽ tôi cũng trưởng thành hơn trong cái khoảng thời gian … khoảng thời gian mà tôi nghĩ rằng không có cậu bên cạnh …

Cứ nằm như vậy, tôi lại rơi vào giấc ngủ … cái cảm giác sợ hãi lại bắt đầu len lỏi đến khắp cơ thể tôi …

… … …
 
ran_aizu_726 ối :O mình sợ nhất cái thể loại này nè hix T.T thôi mình sẽ cố gắng vì đọc fic rất hấp dẫn
Mà thông báo nha . Mình mà có mệnh hệ gì là au chịu trách nhiệm hết đấy. Ai kêu viết hay qúa làm chi :)
 
Sao lại gọi tác giả là ad vậy? :-O
admin forum là sếp newsun, còn ng viết fic gọi là author bạn ơi! ;) :-P
hê hê, càng kinh dị càng tốt, ai k đọc đc thể loại kinh dị nên back or chuẩn bị tâm lí. ^^
 
Chap 4 : Chuyến xe của người chết …

Cứ nằm như vậy, tôi lại rơi vào giấc ngủ … cái cảm giác sợ hại bắt đầu len lỏi đến khắp cơ thể tôi …

« Chuyến xe buýt này đi đâu vậy ạ ? » - Tiếng một người con trai vang lên đâu đó quanh đây … mờ ảo, tôi chẳng nhìn thấy gì cả … mọi thứ trước mắt tôi đều đang bị bao phủ bởi một lớp xương mù dày đặc … như một chiếc áo trắng ma mị của ma quỷ nhấn chìm cả nhân gian …

Im lặng … không có tiếng trả lời, tiếng nói ấy lại vang lên lần nữa « Đi đậu vậy ạ? » Tôi nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm bất kì một vật nào mà tôi có thể nhìn thấy ngoài cái màu trắng toát của sương khói này …

Thấy rồi … nhìn thấy rồi, một chiếc xe buýt đang đậu trước mặt tôi, nhưng ngoài ra tôi chẳng nhìn thấy gì nữa cả … có lẽ tôi đang ở bến xe và cái tiếng nói ban nãy là của một hành khách nào đó muốn đi xe … đây rồi, tôi nhìn thấy anh ta rồi, anh ta đang đứng bên cạnh chiếc cửa xe đang mở và nhìn vào trong, chắc là do sương mù nên anh ta không thể nhìn thấy điểm đến được in trên đầu xe … nhưng tại sao anh ta không đi đến gần đầu xe mà nhìn cho rõ, lại cứ đứng một chỗ mà hỏi vậy ?

«Xe buýt này đi đâu vậy ạ ? » - Vẫn đứng đó, anh ta lại hỏi tiếp khi chưa nghe thấy tiếng trả lời nào … nhưng giọng nói này, sao lại quen quá … ai vậy nhỉ ?! Là người tôi biết ư ?! Tôi cố nhìn nhưng không thể nào thấy rõ gương mặt của anh ta … tôi có thể nhìn thấy dáng người thậm chí là cả bộ quần áo nữa, nhưng khuôn mặt lại bị màn sương quấn lấy … như người không đầu vậy …

Vẫn không có tiếng trả lời, có lẽ người lái xe không để ý đến những việc ở bên ngoài, tôi liền tiến lại gần đầu xe tìm kiếm nơi ghi điểm đến để nói cho anh ta biết, nhưng không, tôi đứng khựng lại … tại sao không khí xung quanh anh ta không hề chuyển động ? có thể là anh ta đứng yên không nhúc nhích nhưng khoảng sương mù ở phần đầu của anh ta không hề có biến chuyển nào ? Tại sao vậy ? Nếu anh ta thở … nếu anh ta thở thì tại sao … … … tôi chết đứng người một lúc, cứ nhìn chằm chằm vào khoảng sương trắng toát trên phần cổ đó, tôi phải nắm chặt hai bàn tay đang run lên của mình … nhắm chặt hai mắt, tôi lại tự cố thuyết phục mình là nhìn nhầm … nhầm thôi ! … nhưng cái hình ảnh đó vẫn nguyên vẹn như vậy khi tôi mở mắt ra … không hề dịch chuyển đi một milimet nào … Tôi còn không nhận ra rằng trí tò mò đang điều khiển cho bước chân tôi tiến lại gần chiếc xe buýt đó hơn nữa …

... … …

Mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán và trong hai lòng bàn tay tôi … lại một cơn ác mộng thật khủng khiếp … tôi ngồi dậy, nép vào đầu gi.ường … dù chỉ là mơ nhưng tôi không thể nào quên được cái hình ảnh đó … gương mặt của người lái xe … thật kinh tởm, xác một người đàn ông trên chiếc ghế lái … đôi mắt mở trừng trừng hướng về phía cửa kính, không, là nhìn thẳng vào tôi … dòng máu đen ngòm từ cặp mắt ấy chảy dần xuống gương mặt nhăn nheo, trắng bệnh, không còn một giọt máu tươi … nó cứ chảy mãi … chảy mãi … chảy mãi rồi nhấn chìm chúng tôi …

« Ran ?! » - Tôi giật mình vì tiếng gọi đột nhiên phát ra từ phía ngoài cửa … tiếng một người con gái …

« Cậu có nhà không Ran ? Kazuha nè ! » - Thì ra là Kazuha … tôi thở phào nhẹ nhõm rồi đi ra ngoài mở cửa, phải công nhận rằng âm lượng giọng nói của cô nàng càng ngày càng lớn !

« Cậu có thấy Heiji đâu không ? » - Chẳng chào hỏi gì, mới chạm mặt nhau, Kazuha đã lao vào tôi hỏi tới tấp. Nhưng tôi có thể hiểu tại sao cô bạn lại lo lắng đến vậy, bọn họ gặp nhau để bàn bí mật như vậy chắc cũng không cho Kazuha biết lý do … không, nếu Kazuha biết sự thật thì sao? Nếu Hattori đã nói cho Kazuha biết hoặc cô tình cờ phát hiện ra … nếu cô lo lắng như thế này vì nghĩ rằng Heiji đã dấn thân vào chỗ nguy hiểm … tổ chức áo đen đó … nếu thực sự như vậy thì sao? Còn ai tôi có thể tin không? Làm ơn nói cho tôi sự thật … tôi không muốn chơi trò thám tử này với chính những người bạn của mình …

“Không … Tớ không thấy … Cậu ấy lên Tokyo sao?” – Tôi lắc đầu đáp lại … rồi tôi lại thấy sợ chính bản thân mình …

“Ừ! Cả ngày hôm qua không thấy cậu ấy rồi, tớ cứ tưởng cậu ấy đi điều tra một vụ án nào đó! Nhưng hôm nay Heiji không đến trường, có vụ án thế nào thì bố mẹ cậu ấy cũng không bao giờ cho Heiji bỏ học mà không có lý do như vậy … Tớ hỏi thì bác ấy bảo Heiji lên Tokyo từ hôm qua … Nhưng tớ gọi hàng trăm lần rồi mà cậu ta không nghe máy …” - Kazuha kể một mạch … tôi có nên tin cô không đây? …

“Chắc cậu ấy đi chơi đâu đó thôi, việc gì cậu phải lo như vậy? Hay cậu sợ Heiji đi cặp với cô gái Tokyo nào?!” – Tôi hỏi dò nhưng Kazuha không đáp lại, ánh mắt cô nhìn chằm chằm xuống mặt đất …

“Cậu thực sự không biết Hattori đi đâu?” – Tôi nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi

“K…Không … Chỉ là … Có lẽ lý do của tớ hơi trẻ con, nhưng tớ có cảm giác xấu lắm Ran ạ … cũng không hiểu sao nữa … hôm nay sang nhà Heiji, chiếc gương trong phòng cậu ấy bị vỡ nhưng chẳng ai biết lý do … lúc đi cậu ấy còn không mang chiếc bùa hộ mệnh nữa … nên tớ … tớ …” – Giọng cô run run, tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng của cô bạn lúc này … nhưng … tôi … tôi lại đang tự thuyết phục mình không được tin cô … tại sao tôi lại như thế này chứ? …

“Điện thoại của Heiji có lắp định vị không? Có nối với máy điện thoại của cậu không?” – Bất giác tôi hỏi

“Có! Sao tớ không nghĩ ra nhỉ?” – Cô bạn tôi lấy ngay chiếc điện thoại trong túi quần ra “Lần này mà tớ bắt được thì …”

Nhìn Kazuha như vậy, tôi lại khẽ cười bản thân mình … tại sao tôi lại không tin cô chứ? … tại sao tôi lại nghi ngờ những người bạn của mình? … tôi đã ở bên Shinichi gần 20 năm rồi, tôi cũng hiểu cậu như cậu hiểu tôi chứ … có lẽ Shinichi không nói cho tôi biết là vì một lý do nào đó … và có lẽ trong câu chuyện cậu đang giấu tôi có sự thật mà tôi không nên biết … vì có một vài điều … tôi không biết thì tốt hơn … nhỉ?! …

“Thấy rồi Ran ơi!” – Kazuha gần như là gào lên

“Ở đâu vậy?” – Tôi tiến lại gần

“Ngoại ô của Tokyo … ở bến xe buýt … nhưng sao lại ở đó? Cậu ta muốn đi đâu à? … Về Osaka làm sao đi bằng xe buýt được … »

Lời nói của Kazuha cũng giống hệt suy nghĩ của tôi bây giờ ... Sao Heiji lại đi ra đó ? … Khoan đã … đêm qua … nếu nó liên quan đến chuyến đi mà đêm qua họ nói đến …

« Conan ? Conan ? Em có đó không ? » - Tôi chạy xộc vào trong nhà, hét ầm lên … nhưng không hề có tiếng đáp lại …

“Sao vậy Ran? Conan làm sao à?” – Kazuha theo sau tôi

“Thằng bé … không có nhà, nó … nó đi …” – Tôi dừng lại khi nhìn thấy một mảnh giấy nhớ dán trên bàn … “Có thể ở cùng Heiji đấy …” – Tôi nói sau khi đọc xong mảnh giấy

“Sao cậu lại biết?” – Kazuha nhìn vào tờ giấy “Nó viết là sang nhà bác tiến sĩ để xem phát minh mới mà …”

“Đợi tớ một tí, tớ thay quần áo rồi mình đến đó nhé!” – Không trả lời Kazuha, tôi cầm tờ giấy rồi chạy và phòng

… … …
 
Tấm vải đỏ cũng là chuyện kinh dị ạ :KSV@13:
em tài năng đến thế sao *tự sướng* :KSV@10:
mà ss đọc "Thần đang nhìn ngươi đấy" chưa ?
 
Hiệu chỉnh:
Xin lỗi bạn nha, mình đọc fic này từ khi bạn mới post mà quên không nhận xét. Mà nếu mình có nhận xét thì chỉ viết được hai từ: hấp dẫn và CỰC HAY!
 
Mọi người đọc nhớ cho em ý kiến đó :KSV@07:^^
-----------------------

Chap 5: Vùng đất mới …

Part 1: Tạp âm …

“Này, sao mãi không thấy bóng dáng cái xe nào đi qua đây vậy?” – Heiji sốt ruột nói với cậu bé ngồi bên cạnh

“Vội gì chứ! Mà đã bảo đừng đi rồi còn bám theo!” – Conan đáp lại vẻ không quan tâm đến thái độ của anh bạn mình

“Tưởng đây muốn hả? Chỉ sợ đây không đi thì ai đó không còn xác mà vác về thôi!” – Heiji lẩm bẩm trong miệng – “Mà người ta gọi đây là ngoại ô của Tokyo sao? Đến một bóng người cũng không có …” - Cậu nói sau khi nhìn xung quanh một lượt …

Quả đúng như vậy, xung quanh nơi này chẳng có gì ngoài cây cối um tùm bao quanh một điểm chờ xe buýt cũ kĩ … những cái ghế tróc sơn, mái hiên cũng gãy vì những trận gió đủ thấy rằng đã một thời gian dài chẳng có ai đi qua nơi này … ngoài những hồn ma lai vãng … Mọi thứ xung quanh hai chàng trai đều im lặng như tờ … chẳng có gì ngoài tiếng động vật, tiếng côn trùng vang lên đâu đây … khu rừng sâu đến vô tận trước mặt họ mang đầy vẻ bí ẩn lôi cuốn ánh mắt hai chàng thám tử … liệu rằng nó có đang che giấu một âm mưu ghê tởm đến rợn người nào đó …

“Này … Nếu trên chuyến xe đến nơi đó chỉ có mỗi hai đứa mình thôi thì sao nhỉ?” – Conan quay sang anh bạn đang nằm dài trên chiếc ghế cũ

“Thì thế chứ sao nữa … Sao? Muốn có mấy cô em đi cùng mới vui à?” – Heiji liếc nhìn Conan bằng ánh mắt không thể đểu giả hơn

“Bớt đùa đi cha nội! Ai cũng như cha đấy!” – Conan lấy chiếc cặp phang vào mặt Heiji

“Này!” – Hattori ngồi thẳng dậy “Nhưng cái thằng cha đó rủ cậu đến nơi khỉ ho cò gáy đó làm gì! Muốn làm gì nhau à? Nếu thế thì đây phải rút sớm …” – Cậu lắc đầu ngán ngẩm

“Thôi ạ! Mà cậu đi mà không nói cho Kazuha biết à?” – Conan quay sang

“Không! Dại gì … Nói thì kiểu gì cô ả chẳng bám theo! Phiền chết được!” – Heiji nhún vai đáp … nhưng rồi … cậu cảm thấy có gì đó đằng sau lưng mình … lành lạnh …

“Phiền lắm sao cậu?!” – Một giọng nói thật ngọt ngào, thật dịu dàng vang lên

“#$@%^&*** ...” - Sau khi phát ra một loạt âm thanh … của người, cậu bổ nhào xuống đất vì hình ảnh người con gái đằng sau lưng mình

“Giỏi đấy! HATTORI HEIJI!” – Kazuha túm lấy cổ áo cậu bạn lôi lên “Cậu còn giám làm thế một lần nữa thì BIẾT TAY TÔI!!!”

“Ừ … tớ biết mà! Tớ đâu giám giấu cậu cái gì?” – Heiji lập tức nở nụ cười hiền lành trên môi “Kazuha tha lỗi lần này cho tớ nhé!”

Tôi nhìn cảnh hai người này mà cũng phải bật cười … mặc dù tâm trạng tôi bây giờ chẳng có gì đáng để cười cả …

Cậu đang ngồi trước mặt tôi … với vỏ bọc một cậu bé … cậu vẫn bình thản như thế … chẳng tỏ ra khó xử hay gì cả … chắc cậu đã nghĩ ra một lời nói dối rất hợp lý cho mình rồi nhỉ!? …

Tôi có nên nói với cậu là tôi đã phát hiện ra chuyện của cậu rồi không? …

Tôi có nên hỏi cậu lý do cậu dấu tôi không? …

Nếu tôi nói … cậu có trả lời thành thật với tôi không …

Nếu tôi hỏi ... cậu có nói cho tôi biết không …

Nếu tôi thực sự hỏi …

Giá như tôi thực sự có thể hỏi …

“Sao Conan lại ở đây vậy?” – Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu

“À … em …”

“Tớ vừa nhận được bức thư nói về một vụ án bí ẩn, thấy hay hay nên rủ thằng nhóc đi cùng ấy mà!” – Heiji chen vào

“Thế hả … Nhưng sao em lại không nói thật với chị?” – Quay sang Conan, tôi hỏi

“Em sợ chị không cho mà …” – Cậu bé đưa tay lên gãi đầu rồi cười xòa với tôi … thật ngây thơ …

Tôi chợt thấy thật khinh bỉ cái nụ cười ấy của cậu … tại sao cậu phải giả vờ đến mức như vậy? …

Tại sao cậu phải nói dối đến mức thế này? …

Cái lý do đó là gì để cậu phải dày vò tôi như vậy … cái lý do đó ra sao mà cậu giẫm đạp lên lòng tin tưởng của tôi thế này … cái lý do đó … liệu cậu lại sẽ không bịa ra để an ủi tôi chứ?! …

“Xe buýt đến rồi kìa!” – Tiếng gọi của Kazuha cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi “Đi thôi Ran! Chúng ta phải xem vụ án nào hấp dẫn các chàng thám tử đến thế chứ!” – Kazuha nói giọng hờn dỗi rồi kéo tôi đi … thật cảm ơn cô bạn quá … nếu không có hành động đó đánh thức tôi trở về thực tại, có lẽ … trên môi tôi giờ đây là vị của nước mắt …

… Tôi đứng khựng lại trước đầu chiếc xe buýt …

“Sao vậy Ran? …” – Kazuha nhìn tôi lo lắng … mặt tôi giờ đây chắc phải trắng bệch vì kinh sợ …

Tôi có thể cảm nhận được … hai bàn tay tôi đang run lên … chiếc cặp trên vai tôi rơi xuống đất …

Giống hệt … nó giống hệt … chiếc xe buýt này … giống hệt trong giấc mơ của tôi … Có thể trong giấc mơ, nó bị sương mù bao phủ nhưng … nhưng hình ảnh con búp bê đang quay lưng lại phía cửa kính được đặt ở trước vô lăng thì tôi không thể nào nhầm được … tôi đã nhìn thấy nó ở cùng với cái xác đó …

Tấm lưng con búp bê đó được phủ tấm vải màu đỏ … còn cả những vết rạch ghê rợn … giống hệt con búp bê đặt trước vô lăng này …

“Chị Ran … chị không sao đấy chứ?” – Giọng Conan có xen chút lo lắng …

“Này!” – Kazuha phải đỡ lấy vai tôi khi hai đôi chân tôi đang run lên vì sợ …

“Có lên không đây!” – Giọng người lái xe từ trong vọng ra … không hiểu sao … sống lưng tôi bắt đầu lạnh toát …

“Có ạ! Đây đây!” – Heiji đẩy cả bọn lên xe ... tôi lê từng bước đi nặng nhọc vào chỗ ngồi … tôi cố tình ngồi xuống dãy ghế cuối cùng để tránh mặt người tài xế … ‘Chuyến xe buýt này đi đâu vậy ạ ?’ … giọng nói ấy lại vang lên trong đầu tôi … không … không phải trong đầu tôi … là một cảm giác khác …

“Cậu có nghe thấy tiếng gì không?” – Kazuha bất giác nắm lấy tay tôi hỏi … tay cô nàng … có cảm giác như đang run lên …

… … …

“Tiếng gì …” – Khó khăn lắm, hai từ ấy mới thoát ra khỏi cổ họng đang dần khô khốc lại của tôi …

Kazuha im lặng một lát không nói gì … cô đưa ánh mắt sang Heiji đang ngồi bên cạnh …

“Nhìn gì vậy cô nương?” – Heiji phẩy tay đáp “Biết là đẹp trai nhưng cô nương ngắm gần 20 năm rồi mà không chán sao?”

“Cậu … không nghe thấy gì sao, Heiji?” – Chẳng quan tâm đến vẻ đùa cợt rất khó chịu của Hattori, Kazuha hỏi … “Nó nghe như … tạp âm ý ...” – Từng chữ của cô bạn khiến tôi lại rùng mình … giọng nói của cô run run … bàn tay cô đang xiết chặt lấy tay tôi càng lúc càng chặt hơn …

Chuyến xe buýt này đi đâu vậy ạ ?’ … lại tiếng nói đó vang lên …

“Có …” – Heiji cất tiếng …

“Nó như một thứ âm thanh bị nhiễu … pha lẫn rất nhiều thứ khác …” – Conan nói nhỏ …

“Cậu nghe thấy không, Ran?” – Kazuha quay sang tôi

“… …” – Tôi không trả lời …

Cái tiếng tôi nghe được … đâu phải tạp âm hay âm thanh bị nhiễu …

Nó rất rõ ràng … rất rành mạch …

Nó không hề có một âm thanh hỗn loạn nào …

Phải rồi … mỗi lần nó vang lên trong đầu tôi … đều trong suốt … nó trong suốt, không hề có một âm thanh nào khác ngoài câu nói đó … ngay cả đến tiếng động cơ xe buýt đang chạy tôi cũng không hề nghe thấy …

Cái gì vậy … rốt cuộc là cái gì …

Chuyến xe buýt này đi đâu vậy ạ ?’ Chuyến xe buýt này đi đâu vậy ạ ?’ Chuyến xe buýt này đi đâu vậy ạ ?’ Chuyến xe buýt này đi đâu vậy ạ ?’ Chuyến xe buýt này đi đâu vậy ạ ?’

“Mấy đứa bật cái gì mà tạp âm lắm thế!” – Người lái xe quay lại quát

“Chúng cháu có bật gì đâu …” – Heiji nói lí nhí … không phải cậu giật mình vì lời nói của người lái xe … mà có lẽ … cậu cũng nghe thấy cái tạp âm kinh khủng ấy …

Tôi quay sang Conan … mặt cậu đang dần tái nhợt đi … vì sợ?! … Cái tạp âm đó như thế nào vậy?! … lần đầu tiên tôi thấy Shinichi như vậy … nhưng tại sao … họ đều chỉ nghe thấy tạp âm, còn tôi thì nghe được những lời nói rõ ràng … rất rõ ràng …

“Thật là …” – Người lái xe lẩm bẩm rồi nhấn ga phòng vụt đi

Part 2: Cát …

“Đến rồi đấy mấy đứa! Xuống hộ đê!” – Người tài xế quay xuống quát cả đám

Đã hơn 3 giờ đồng hồ kể từ khi chúng tôi bắt đầu chuyến đi trên chuyến xe buýt này … Cũng đã hơn 3 giờ từ khi cái “tạp âm” hay đúng hơn với tôi là một “âm thanh trong suốt” vang lên …

“Vâng ạ!” – Tôi trả lời lí nhí rồi đánh thức ba con người đang ngủ lăn quay bên cạnh … có lẽ họ đã không còn nhớ đến cái “tạp âm” đó nữa …

Tôi là người đầu tiên bước xuống xe … ‘Đẹp thật …’ – đó là ý nghĩ duy nhất của tôi trước một khung cảnh đang trải dài ra trước mắt …

“Wowww!” – Kazuha đi đến bên cạnh tôi ngay sau đó “Sao nơi này lại không xây dựng thành khu du lịch chứ?”

Ngước đôi mắt lên bầu trời không một gợn mây, tôi cũng đang tự hỏi mình câu hỏi đó … những ngọn núi nối nhau trập trùng bao bọc lấy cả bốn phía xung quanh chúng tôi … chúng xếp sát nhau, núi này nối núi kia … chỉ toàn là núi … như những bức tường thành vững chắc đang bảo bọc cho chiếc hộp Pandora, che dấu cho một bí mật kinh hoàng của loài người … mà chính chúng tôi là những người đã mở nó ra … quả thực đứng ở nơi này, tôi có cảm tưởng như bước chân quay trở về thời kỳ cổ đại … của những loài khủng long … của loài sinh vật ăn thịt người không ghê răng - một ý nghĩ sượt ngang qua đầu làm tôi rùng mình …

Con người đứng ở nơi này quả là nhỏ bé … quá nhỏ bé so với tự nhiên …

“Đây là ở Nhật Bản đó hả?” – Heiji ngạc nhiên đến nỗi làm rơi cả túi hành lý

“Đẹp thì đẹp đấy … nhưng làm gì có ngôi nhà nào …” – Conan quẳng túi đồ xuống dưới đất thở mệt nhọc “Mấy anh chị làm cái gì mà cái túi nặng nhất lại để lại cuối cùng cho thằng bé ngây thơ này đây …” – Cậu xị mặt

“Làm gì mà vất vả thế cậu nhóc!” – Vẫn tiếp tục nụ cười trên khóa miệng, Heiji hướng mắt ra xa “Chẳng phải có con đường trải nhựa hẳn hoi thế này còn gì!”

Tôi nhìn theo hướng tay của Hattori … cách chỗ chúng tôi đang đứng một bãi cát rộng là một con đường trải nhựa phẳng lì …

“Xây gì mà buồn cười quá vậy? Sao không xây đường nhựa từ trạm xe buýt này luôn mà còn cách một bãi cát nữa …” – Conan càu nhàu

Tôi cũng cảm thấy như vậy … ở nơi hoang vu này lại có một con đường trải nhựa phẳng lì, không một ổ gà, ổ chuột trên mặt đường, chứng tỏ nó được xây dựng rất cầu kì và được đầu tư rất nhiều … nhưng ai là người đã xây dựng nó? Chủ nhân của bức thư mà Hattori nhận được ? …

Tôi hướng mắt theo con đường nhựa … có cảm tưởng như nó dài đến vô tận … dẫn đi sâu hun hút … màu xanh đậm của mặt đường cứ kéo dài mãi … dài mãi như không hề có điểm dừng … dài mãi như thôi miên chúng tôi cất bước theo nó … dài mãi như nó dẫn đến một thế giới mộng mị khác … thế giới của những linh hồn

‘Lại nghĩ lung tung …’ – Tôi lắc mạnh đầu để ngắt đi dòng suy nghĩ của mình … không hiểu sao … tôi luôn cảm thấy … những đôi mắt vô hình luôn theo sau chúng tôi … sự chết chóc luôn đeo bám chúng tôi … và đứng ở đây … sự sợ hãi đang dần xâm chiếm lấy tâm hồn tôi …

“Hay chúng ta quay về đi … ở đây …” – Cái cảm giác lo sợ đang thôi thúc tôi cất tiếng “… làm gì có ai đâu …”

“Làm sao mà về được ạ? Mình đã hứa với người ta rồi mà chị …” – Conan ngẩng lên

“Mà có muốn về cũng không được” – Heiji đang cúi xuống buộc lại đôi giầy cũng đế thêm “Mỗi tuần ở đây chỉ có một chuyến xe buýt đến thôi, nếu muốn về phải đợi đến tuần sau”

“Thật á?” – Kazuha trố mắt “Thế sao cậu không nói từ đầu!!!”

“Ai mà biết … bà cô đòi theo mà …” – Giọng nói của Hattori ngày càng nhỏ

“Tức là chúng ta bị cô lập ở đây một tuần đấy … không sóng … không liên lạc …” – Conan vừa nhìn chiếc điện thoại không vạch sóng vừa cất tiếng … một điều mà đến bây giờ mọi người mới để ý …

Phải rồi … chúng tôi phải ở đây một tuần và bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài …

Chúng tôi sẽ ở đây … với những bóng ma …

Có lẽ tôi đã mệt quá rồi … sau cái thông tin mà tình cờ tôi nhận được đêm hôm qua và cái hành trình 3 tiếng đồng hồ này … Tôi cần phải nghỉ ngơi để đầu óc không còn nghĩ lung tung nữa ….

“Đi nào! Mấy chị lề mề quá!” – Heiji cầm túi hành lý rồi bước lên bãi cát

“Anh Heiji này!” – Conan vừa đi vừa gọi với theo “Anh có thấy cát ở bãi này không giống với xung quanh không?”

Mọi nơi đều là đất cứng màu nâu sẫm hơi dinh dính, bện lại với nhau sau những trận mưa, chỉ riêng cát ở bãi này có màu vàng nhạt, tách rời nhau thành từng hạt một … dường như cơn mưa chẳng hề ảnh hưởng gì đến nó … Bãi cát như một cái ao khô tinh khiết nằm giữa một vùng đất tăm tối mà bên trong chứa đầy rắn rết …

“Nóng …” – Kazuha kêu lên khi sờ thử vào bãi cát

“Quả thật rất nóng … tại sao lại thế?” – Tôi cũng đưa tay xuống rồi hướng mắt về phía Conan … thói quen rồi … tôi luôn tìm kiếm hình ảnh cậu mỗi khi có khó khăn hay thắc mắc … tôi nên bỏ đi cái tính cách này thôi nhỉ?! …

“Mấy người có định đi không đây?” – Hattori đã đi qua bãi cát, đứng trên con đường trải nhựa từ lúc nào … “Thắc mắc gì đến hỏi người dân là biết mà!”

… … …

Chúng tôi đang bước đi trên con đường nhựa phẳng lì … hai bên đường là cây cối cùng những dãy núi bao quanh, dường như chỉ có con đường này là độc đạo trong cái chốn thâm sơn cùng cốc này …

“Phải rồi, chúng ta đang đi đâu?” – Chợt nhớ ra, tôi hỏi

“Đến khách sạn Blue Moon ạ” – Conan ngẩng lên “Trong thư, người ta nói ở khách sạn đó vừa xảy ra một vụ án rất bí ẩn vào sáng hôm qua”

“Đúng hơn là tối hôm kia!” – Heiji nói thêm vào “Người con trai của chủ khách sạn đó bị giết, được phát hiện vào sáng sớm hôm qua nên có người viết thư mời tớ đến xem thử.”

“Sao không mời cảnh sát mà mời cậu làm gì?”

“Sao biết được …” – Heiji lẩm bẩm “Thằng thần kinh đó …”

“Vụ án đó thế nào?” – Kazuha thắc mắc

“Em nghĩ hai chị chẳng muốn biết đâu … nếu hai chị có ý định đi đến đó!” - Conan nhe răng nói

… … …

Đi qua một quãng đường – mặc dù không thể gọi là ngắn, nhưng chúng tôi lại thấy rất nhanh … có lẽ bất cứ ai cũng bị thu hút bởi cái màu xanh của tự nhiên … Trước mắt chúng tôi bây giờ là một dãy núi chắn ngang trước mặt … con đường chúng tôi đang đi xuyên ngang qua lòng núi … Nhìn vào trong, nó dẫn đi sâu hun hút, thẳng tắp, tưởng chừng như không hề có đường ra … Đứng trước cửa hang, hơi lạnh của hang núi từ bên trong tỏa ra làm tôi run người … Luồng hơi đó man mát, nhưng đan xen một thứ gì đó gai gai, thấm sâu vào tận d.a thịt con người …

“Thoải mái thật!” – Kazuha giang rộng cánh tay đón lấy luồng gió từ cái nơi sâu hun hút đầy cạm bẫy kia … Nếu ở hoàn cảnh bình thường, có thể tôi cũng sẽ cảm thấy giống cô nàng, tôi sẽ đón nhận luồng gió mát lạnh này bằng một tâm hồn vui tươi nhất … nhưng bây giờ … nó lại mang đến cho tôi cảm giác của sự chết chóc … Có lẽ tôi thực sự cần nghỉ ngơi sau một cuộc hành trình dài …

Chúng tôi theo con đường vào trong lòng núi … càng đi mọi vật càng tối om lại … chỉ còn một chút tia sáng héo hắt của mặt trời len lỏi được vào nơi đây … Tôi đưa tay ra cầm lấy bàn tay của Conan … nhưng rồi trong khoảnh khắc, tôi rụt tay lại … tôi chợt nhận ra nó không phải là đứa em cần tôi bảo vệ hay chăm sóc nữa … nó không phải một đứa trẻ con để mà tôi cầm tay nó dắt qua đoạn đường nguy hiểm này … nó không phải …

“Á!!!” – Kazuha bỗng nhiên kêu lên thất thanh … “Cái gì vậy?” – Cô nàng khua chân tay loạn xạ …

Lúc đó tôi cũng kịp nhận ra thứ gì khiến cô bạn kêu lên như vậy … Có một sinh vật nào đó ở trong hang núi này … không … không phải một, mà là một đàn … rất nhiều … Chúng bay tứ tung xung quanh chúng tôi khi nhận ra có người đến …

“Rơi đấy! Chạy nhanh ra ngoài đi!” – Hattori hét lên rồi cầm tay Kazuha chạy nhanh ra miệng hang bên kia

Conan cũng cầm tay tôi kéo đi …

Tôi nhìn cậu chạy ở đằng trước với hình dáng một đứa trẻ … thậm chí khi là một đứa trẻ, cậu vẫn coi tôi là một người con gái mềm yếu cần bảo bọc?! … cậu vẫn coi tôi là một đứa nhát gan không thể tự đứng vững trên đôi chân mình?! … phải rồi … tôi đúng là thế mà … cậu luôn ở cạnh tôi lâu nay … chắc cậu hiểu rõ như thế mà … Tôi nhớ lại ngày đầu tiên gặp Conan … hôm đó, tôi đã nói … tôi thích Shinichi … tôi thích cậu … TÔI NÓI TÔI THÍCH CẬU NGAY TRƯỚC MẶT CẬU!!! …

Tôi có thể cảm nhận gương mặt tôi bắt đầu đỏ lên khi tôi nhớ lại từng điệu bộ và lời nói của tôi khi đó … không, phải là trong suốt thời gian qua … Tôi còn từng … tắm chung với cậu nữa … Nghĩ đến đây, thực sự tôi không thể chịu nổi nữa … Có lẽ bàn tay tôi đang xiết chặt lấy tay của thằng bé trước mặt …

“Chị làm sao vậy, chị Ran?” – Conan ngẩng lên hỏi tôi

“Ờ … không … không sao …” – Tôi lắp bắp trả lời … Nhưng không hiểu sao, cái cảm giác ngượng ngùng này lại làm tôi bớt giận cậu … nỗi buồn ở trong tôi cũng đã vơi đi … suy nghĩ của tôi về hành động của cậu cũng thay đổi … có thể cậu có lý do thật sự chính đáng để dấu tôi … cậu luôn thế mà, cậu làm việc gì đều có lý do … từ trước đến giờ đều như vậy … còn tôi … luôn là cái đứa con gái giận hờn một cách vô cớ …

Đi qua lòng núi đó, trước mắt chúng tôi như trải ra một thiên niên kỉ mới … dòng thác ở phía xa được “cắt tỉa” như một con rồng phun nước khổng lồ … hai bên con đường trải nhựa chúng tôi đang đi được lắp đèn điện đầy đủ … nhưng cảnh vật đối với tôi vẫn âm u, hoang dã như vậy … dấu hiệu duy nhất của con người ở nơi này là một tòa nhà cao 7 tầng quay lưng về nơi chúng tôi đang đứng và tôi nhận ra con đường này dẫn đến phía trước của tòa nhà ấy …

“Khách sạn Blue Moon đây hả?” – Kazuha hỏi

“Chắc thế …” – Tiếng Heiji bé dần, một nỗi lo sợ, hoang mang lại hiện lên trên gương mặt của ba người họ … và tôi hiểu lý do tại sao … Mẹ ơi … Mẹ ơi …

“Cái tạp âm đó …”
-----------------
S...Sao up lên nó d...dài vậy @@
 
Cho chị xin tem. Chap này của em dài hơn trước nhiều rồi. Miêu tả về cảm xúc của Ran, Kazuha, Heiji và Conan cũng rất rõ ràng và chi tiết, kỹ lưỡng. Đồng thời em cũng miêu tả được sự đáng sợ khi bốn người họ ở trạm xe buýt, trên xe buýt và khi đến ngôi biệt thự kì quái kia. Chap này chị thấy em đã viết rất tốt, ủng hộ em nhiều:KSV@03:
 
Lưu ly giá băng : "cái tạp âm đó" em cũng đang thắc mắc nó ra làm sao đây :KSV@05:, căn bản là tại vì em chẳng biết diễn tả nó ra sao cả =.=, chỉ có cái câu Conan nói miêu tả về nó thôi ^^
P/s: ss thông cảm, em bị bệnh trầm trọng hóa vấn đề :KSV@19:

Thiên thần Ran Mori: Tks ss ủng hộ, nhưng em thấy chap này đớ hơn mấy chap trước ý :KSV@08:
P/s: Tình hình là mấy chap sau sẽ trở về độ dài như cũ ạ :KSV@01:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Thiên thần Ran Mori : em sẽ cố gắng ! *quyết tâm* (và em biết sẽ không làm được :KSV@10:)
Fic này mình đã thay đổi cốt truyện trong khi viết nên cái sự việc Kid viết thư đó nó không được logic lắm (mọi người đọc chap này sẽ biết) :KSV@01:
---------------------------------------------
Chap 6: Những người bạn mới …

Trước mặt chúng tôi là phần sau của một tòa nhà 7 tầng, mà đúng hơn là khách sạn Blue Moon có người chủ đã viết thư cho Hattori nhờ điều tra một vụ án … Bên ngoài khách sạn được sơn màu xanh nhạt, đúng với tên gọi của nó … một màu xanh huyền ảo … nhẹ nhàng … thướt tha như ánh trăng … Tôi quan sát kĩ từng tầng một, cái màu xanh nhẹ nhàng, thanh thoát ấy bắt đầu ám ảnh vào tâm trí tôi … Từ tầng hai đến tầng bảy, mỗi tầng đều có 4 chiếc cửa sổ xếp cạnh nhau với một khoảng cách nhất định, mỗi chiếc cửa sổ hình vuông, dài khoảng chừng ba gang tay người lớn … Ánh mắt tôi dừng lại ở một chiếc cửa sổ trên tầng 7, nó nằm cuối cùng trong 4 chiếc nếu tính từ phải sang trái … không hiểu sao, màu đen kịt sâu thẳm trong nó cứ hút lấy ánh mắt của tôi … như mộng mị …

“Khách sạn Blue Moon đây hả?” – Kazuha cất tiếng hỏi

“Chắc thế …” – Tiếng Heiji bé dần, một nỗi lo sợ, hoang mang lại hiện lên trên gương mặt của ba người họ … và tôi hiểu lý do tại sao … Mẹ ơi … Mẹ ơi … Một âm thanh trong suốt vang lên bên tai tôi …

“Cái tạp âm đó …” – Conan lẩm bẩm “Cái quái gì …”

… … …

“Cuối cùng mấy người cũng đến!” – Trước cổng khách sạn có hai người đứng đợi, một trai một gái, có lẽ bằng tuổi chúng tôi … Người con trai chạy ra kéo chúng tôi vào khách sạn

“Eh! Này …” – Bước vào trong khách sạn, Heiji kéo giật lại “Quen nhau không cậu?!”

“Giời! Thì giờ giới thiệu!” – Cậu quay mặt lại phía chúng tôi rồi nói bằng một vẻ ‘rất quan tâm’

Cả bốn chúng tôi đều sửng sốt khi nhìn kĩ người con trai này … Giống … Rất giống …

Bỗng nhiên, Conan kéo tay cậu ta, tỏ vẻ con nít “Anh đi phẫu thuật cho giống người nổi tiếng đấy à?”

Còn Heiji thì ôm lấy mặt cậu ta bằng hai tay “Ở đâu mà làm giỏi vậy … Giống hệt à! Mà sao không cắt luôn quả tóc cho giống nhau! Còn ngại!”

Tôi phì cười trước hành động của hai người đó, nhưng cũng không thể phủ định, họ giống nhau như hai giọt nước …

“Các bạn nói gì vậy? Đây là bạn tớ mà, có phẫu thuật gì đâu?” – Người con gái đứng gần đó chen vào, đó là cô gái đã đứng đón chúng tôi ở cửa cùng với cậu con trai này. Nãy giờ vì tập trung vào “vẻ quyến rũ” của cậu ta mà chúng tôi đã quên mất cô nàng. “Đây là Kaitou Kuroba, còn tớ là Aoko Nakamori. Rất vui được làm quen mọi người!” – Cô cố nở nụ cười với chúng tôi nhưng tôi vẫn nhận ra cái sự mệt mỏi, lo lắng mà cô đang che dấu đằng sau đôi mắt ấy …

“Thấy chưa mấy ông! KAITOU KUROBA!” – Cậu ta giật tay Conan và Hattori ra “Ai thèm phẫu thuật thành cái thằng thích xới móc đó làm gì!”

‘Xới móc …’ – Conan cười “rất kiềm chế” trước câu nói của người bạn mới

Heiji có vẻ chưa tin, tay cậu đang véo má Kuroba “Mặt có bảo hành nên tát thử chắc không sao nhỉ?”

“Này!” – Kaitou lập tức nhảy ra xa “Không tin thì hỏi cái tên bên kia kìa! Mấy người quen đấy!” – Cậu bực tức chỉ tay sang phía bên phải - nơi có một dãy bàn ăn, có lẽ đó là nơi ăn dành cho khách

Cả dãy chỉ có một cái bàn có người ngồi … Người con trai đó có mái tóc vàng, có lẽ không phải người Nhật Bản. Ngồi trước mặt anh ta còn một người con gái … KAZUHA ?!?

Hành động đầu tiên tôi nhìn thấy là … anh ta đút cho cô bạn của tôi một thìa bánh kem. Và ngay lập tức … Heiji phóng sang …

“Anh đang làm … cái trò gì vậy?” – Hattori nhẹ nhàng hỏi rất ‘tình cảm’

Người con trai ấy nhẹ nhàng đứng lên, cầm tay Kazuha rồi cúi chào, đúng kiểu cách của hoàng gia Anh … Tôi biết Heiji đang nổ đom đóm mắt.

“Lâu rồi chưa gặp, anh bạn!” – Nói rồi anh nâng tay của Kazuha lên “Tại sao một cô gái dịu dàng, đài các như thế này lại có một người bạn không hiểu lễ nghĩa như anh đây nhỉ?”

“Cậu …” – Tôi thề rằng Hattori đang rủa thầm trong bụng

Không để ý đến Heiji, cậu con trai đó tiến lại phía tôi, dù chỉ trong một giây thôi, tôi cũng nhận ra Conan đang trợn tròn mắt “Rất hân hạnh được làm quen, quý cô! Tôi là Hakuba Saguru!” - Anh cầm tay tôi nghiêng người nói

“Mori Ran … Rất vui được làm quen …” – Tôi bối rối gật đầu đáp

Cùng lúc đó, Conan ‘tặng’ cho anh chàng thám tử Anh quốc một cú đá vào chân khiến anh ta gập người lại, rồi cậu đặt tay lên vai anh kèm theo một nụ cười ‘an ủi’

“Mà sao mấy người lại ở đây? Chẳng phải ...” – Hattori cất tiếng về phía Kaitou

“Mấy người nhận được thư của Kid hả? Tôi viết đấy!” – Kuroba tỉnh bơ trả lời “Giả mạo ấy mà! Mà không thì cứ nghĩ đây là học trò cưng của siêu trộm đại tài, cả thế giới chỉ có một ấy cũng được, tôi thay mặt cho người sự phụ vĩ đại trăm công nghìn việc ấy cảm ơn mọi người đã ghé thăm!” – Vừa nói, cậu vừa giơ cao hai tay lên trời vẻ tôn vinh

“Anh làm em thật xúc động!” – Conan “xụt xịt”

“Mọi người cũng biết ở đây có án mạng mà! Sao đùa hoài vậy!” – Từ nãy đến giờ, Aoko mới cất tiếng nói, cũng đến lúc đó, tôi mới nhớ ra lý do thực sự đưa chúng tôi đến đây. Nhìn điệu bộ run run, mệt mỏi của cô từ đầu đến giờ, tôi đã có linh cảm rằng đã có một sự việc thực sự rất khủng khiếp đã xảy ra ở nơi này …

Nhưng lúc đó tôi vẫn không tưởng tượng được ... … …

“Phải rồi, vậy người bị giết là con của chủ khách sạn đúng không? Xác để đâu rồi? Sao không mời cảnh sát đến? Chủ khách sạn đâu? Mà từ từ, thằng này cũng là thám tử còn gì, sao lại còn mời chúng tôi?” – Heiji chỉ vào Hakuba rồi lại tiếp tục tuôn một tràng “Mà có mỗi bức thư thôi, giả mạo Kid làm gì cho nó khổ?! Còn bày đặt máu me, lắm chuyện! Keo đó cậu lấy ở đâu thế? Mà sao mấy người lại ở đây? Sao khách sạn gì mà chẳng thấy mặt ai cả vậy?”

Nghe xong một tràng câu hỏi đầy tâm huyết của Heiji, Hakuba rất “nhẹ nhàng” hỏi lại một câu … “Cậu có thể nhắc lại từ đầu được không? Tôi chẳng nhớ cậu hỏi những gì nữa!” … như đấm thẳng vào mặt chàng thám tử.

Heiji ngồi xuống ghế, hít một hơi dài như để kiềm chế cảm xúc sắp nổ tung, gương mặt của anh quay sang Conan có ý “không thể chịu được lũ này!!! Nhường cậu đấy …”

“Xin chào mọi người!” – Đằng sau chúng tôi, một cô gái bước ra từ khu phòng nghỉ dành cho nhân viên. Cô mang trên mình chiếc áo trắng và quần bò đơn giản “Chẳng hay đây có phải là khách mà cậu Kuroba mời đến?” – Giọng nói của cô gái vang lên nhẹ nhàng, cô có mái tóc đen, giống kiểu tóc của Haibara vậy, nó ôm lấy một gương mặt thanh tú, dịu dàng, từng bước đi của cô ra dáng một thiếu nữ, cô không hề cho tôi cảm giác của một người con gái lớn lên ở cái khu rừng núi hoang vắng này

“Phải, tôi là Hattori Heiji, rất vui được làm quen!” – Lập tức Heiji đứng dậy, tiến về phía cô gái, Conan cũng lẽo đẽo theo sau “Còn em là Edogawa Conan!” – Cậu bé nở một nụ cười thật ‘hồn nhiên’

“Con nít ra chỗ khác chơi!” – Ngay lập tức, Hattori đẩy cậu nhóc bé nhỏ đang ở dưới chân ra rồi lại quay về phía cô gái kèm theo một nụ cười không thể ‘ngây thơ’ hơn. Cơ miệng của cậu chỉ dừng lại khi nhìn thấy Kazuha đang liếc về phía mình với một ánh mắt rất “thân thiện”

“Cô đây là phục vụ phòng của khách sạn” – Từ đằng sau, Kaitou tiến về phía Heiji “Cô ấy tên là Aizu Duzopho, không cần phải xúc động như vậy đâu anh bạn!” – Nhẹ nhàng đặt tay lên vai chàng thám tử, cậu nói bằng giọng không thể nào “xoắn” hơn

“Phải, tôi là Aizu Duzopho, 27 tuổi, phục vụ phòng kiêm lễ tân ở đây!” – Cô gái cất tiếng nói sau khi mời mọi người ngồi xuống chiếc bàn gần đó. Tôi cũng có thể hiểu lý do tại sao bọn con trai lại như vậy, không chỉ một dáng người cao chuẩn, đôi mắt nâu đó như có ma lực, thu hút tất cả những gì xung quanh nó … như một hố sâu đầy xúc cảm … mà chỉ cần trượt chân vào đó thì sẽ không bao giờ trèo lên được với ánh nắng mặt trời …

“Chắc trong thư mà cậu Kuroba đây gửi đi, mọi người cũng đã được nghe kể về vụ án đã xảy ra ở đây ngày hôm qua …” – Giọng của Aizu ngày càng nhỏ, gương mặt của cô cũng có gì đó lo sợ, mệt mỏi như Aoko, có lẽ cô không muốn nhớ đến cái cảnh tượng khiếp khủng đó nữa …

“Tôi chưa kể cụ thể lắm đâu, cô kể lại đi!” – Kuroba ngả lưng vào ghế

“Khoan đã, cho tôi hỏi, ở khách sạn này có những ai, tại sao lại ít khách vậy?” – Heiji ngắt lời khi cô gái đang định cất tiếng

“Khách sạn của chúng tôi chỉ đông người, thậm chí không còn phòng trống vào cuối mùa đông và mùa xuân – khi mọi người được nghỉ, chứ đầu đông như thế này lại rất ít người … Vì có ít khách đến nên ông chủ của chúng tôi chỉ giữ lại ba phục vụ phòng – trong đó có tôi, một bếp trưởng và một phụ bếp. Hồi trước còn có bà chủ, cậu con trai của hai người … nhưng đã bị giết tối hôm kia …” – Nói đến đây, giọng cô phục vụ run run, Hakuba phải đặt tay lên vai để trấn tĩnh “Cảm ơn anh … Tôi không sao …” – Cô quay sang Saguru mỉm cười

‘Thằng này biết chớp cơ hội nhanh phết …’ – Chẳng quan tâm đến câu chuyện, Kaitou chỉ nhìn vào bàn tay của Hakuba trên vai cô gái

“Ngày trước …” – Aizu tiếp tục kể “Khách sạn chúng tôi còn có bà chủ, cậu con trai, thêm một người phụ bếp và một phục vụ phòng nữa … nhưng họ đều đã bị giết … Ông chủ tôi ngày càng suy sụp … nhất là sau cái chết của cậu con trai tối hôm trước, bây giờ ông ấy đang phải nghỉ dưỡng ở trong phòng …”

“Cho em hỏi một chút … cậu con trai ấy bao nhiêu tuổi ạ?” - Conan có vẻ ngạc nhiên vì câu hỏi của tôi

“Cậu ấy mới chỉ 14 tuổi thôi … Thật thương xót làm sao … Còn nhỏ như vậy mà đã chết thảm …”

“Vậy chị kể cho bọn em nghe về vụ án đi! Cậu con trai bị giết như thế nào?” – Conan đang ngồi trên đùi Hattori hỏi chen vào

“Chị cũng không biết …” – Nghĩ về vụ án, cô gái lại run lên “Cậu này đang còn giữ lại cái xác ở đằng sau khách sạn mà … cậu dẫn họ đi xem …” – Cô quay sang Kuroba

“Chị về phòng nghỉ đi, em sẽ dẫn họ đi!” – Kaitou đưa tay về hướng phòng nghỉ của nhân viên rất lịch thiệp, và cái anh nên nhận cũng ngay lập tức được nhận – ánh mắt hình viên đạn của Aoko đang nhìn chằm chằm vào cậu “Ơ … không có gì … A … Aoko có cần … nghỉ không?” – Kuroba biết thân biết phận lùi lại phía sau

“Không thèm!” – Aoko nguýt cậu một cái dài rồi đi theo Hakuba cùng chúng tôi ra khỏi khách sạn để xem cái xác

“May mà tôi còn độc thân, cô nương nhỉ?” – Saguru vừa nói vừa quay sang nhìn tôi

“Anh đang dẫn chúng tôi đi xem xác chết hay đi xem hài vậy?” – Tôi hỏi lại, tôi không thể hiểu nổi cái sự vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra của mấy anh chàng thám tử

“AAAAAAAAAAAAA” …
 
Hiệu chỉnh:
Chap này em viết hay ghê luôn á! Mà câu nói ở đầu chap của em ss thấy vô lý quá! Chưa thử thì mình không thể biết được kết quả đâu! Em phải có lòng tin vào bản thân chứ! Cố lên, ss biết em sẽ làm được mà! :)À quên, cho ss xin tem và phong bì nha! ( vì bạn kimie nguyễn không lấy):KSV@05:
 
×
Quay lại
Top