Muốn em yêu anh... như ngày đầu - Wolf

Trạng thái
Chủ đề đang đóng.

key_kei

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
18/3/2011
Bài viết
73
KenhSinhVien-86220.jpg




Tên tác phẩm:
Muốn em yêu anh… như ngày đầu.

Author (tác giả): Wolf

Category (thể loại): Tình cảm, thù hận, hành động…

Status (tình trạng truyện): On-going

Warning: 16+

Casting:

Lưu Điệp Hy ( Rose) : 22 tuổi

Mark Nicholas Howard ( Mac): 26 tuổi




Người con gái ấy… đã từng là một thiên thần…

Người con gái ấy… đã từng có một nụ cười đẹp tựa nắng mai…

Người con gái ấy… đã từng có một trái tim thuần khiết không bị vẫn đục…


Rồi một ngày… anh đến…

Mang cho cô tình yêu…

Cho cô biết thế nào là đau, thế nào là hạnh phúc…


Rồi một ngày… anh đi…

Để lại cho cô nước mắt của sự nhớ thương…

Để lại cho cô sự thật bị giấu kín…


Một đêm…

Cơn ác mộng trong đời cô bắt đầu…

Giờ đây… chỉ còn máu… và nước mắt…


Người con gái ấy… đã trở thành một ác quỷ…

Người con gái ấy… giờ đây chỉ còn lại cái nhếch môi đầy khát máu…

Người con gái ấy… trái tim đã đầy rẫy vết sẹo cắt sâu vào lòng…



“ Con người mà… ai lại không muốn những thứ tốt đẹp nhất cho mình…”



Rồi một ngày… anh quay lại…

Trái tim cô giờ đây liệu có còn đủ mềm yếu để tha thứ?

Liệu những vết thương hằn sâu ấy có thể được chữa lành?



“ Tổn thương cũng giống như vết thương vậy, để lâu có thể lành lại, nhưng sẹo vẫn ở nguyên nơi ấy, không thể xóa bỏ được…”



P/s: Tác phẩm thứ 2 của Wolf ^^~.


 
Mở đầu:


Cơn mưa rả rít tưởng chừng kéo dài không bao giờ chấm dứt. Trong căn biệt thự xa hoa, bữa tiệc vừa mới bắt đầu đầy ắp người... Những cô gái ăn mặc xinh đẹp, như muốn gây sự chú ý cho các chàng công tử ở đó.

Nơi góc tối, một cô gái khoát lên mình vẻ lạnh lẽo, khó gần đang nhấm nháp ly rượu trên tay mình. Cô mặc một chiếc váy màu đen tuyền dài, che lấp cả đôi chân thon. Những hạt kim sa đính trên áo trải một đường từ trước ngực xuống eo khiến cô toát ra vẻ thần bí đầy quyến rũ. Đôi mắt đen láy vô cảm quan sát những người có mặt trong bữa tiệc.

Cô khẽ nhíu mày, thầm khinh bỉ những kẻ đang khoát lên mình vẻ tươi cười giả tạo. Những khuôn mặt tưởng chừng như đẹp đẽ ấy, thực chất là những chiếc mặt nạ che dấu bộ mặt thật xấu xí.

Một người đàn ông mặc âu phục xám bạc tiến lại gần cô, đưa bàn tay, khẽ cúi người: " Tôi có vinh hạnh mời quý cô xinh đẹp này nhảy một bản không?"

Cô liếc mắt nhìn người đó một cái, sau đó quay mặt đi. Người đàn ông bị từ chối ngượng ngùng rút tay lại, không từ bỏ ý định của mình, anh tiếp tục lên tiếng: " Cô đã có bạn nhảy?"

Cô gái vẫn im lặng, coi như người đàn ông không tồn tại. Ánh mắt vẫn nhìn về một nơi nào đó...

Dường như đã hết kiên nhẫn, người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh. Cô gái quay người, nhìn anh ta bằng ánh mắt chán ghét.

Không thèm giữ hình tượng lịch lãm như lúc ban đầu, anh ta mắng: " Con khốn này, mày có biết ông là ai không hả? Được tao để ý là vinh hạnh của mày đó, dám lơ tao à?"

Cô liếc mắt, khẽ phun hai từ: " Cặn bã."

Người đàn ông dường như tức giận, giơ tay lên định tát cô một cái, nhưng bị một bàn tay khác ngăn lại. Anh quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông mặc âu phục trắng, trên người toát lên vẻ điềm tĩnh, nho nhã, trong ánh mắt còn chứa nét cười tinh nghịch, anh hỏi: " Mày là ai?"

" My name's Mark Nicholas Howard."- Anh cười cười.

Người đàn ông nghe vậy, liền tái mặt, sau đó cuống cuồng bỏ chạy. Những kẻ xung quanh thấy trò vui đã hết liền tản ra, chỉ có mấy cô gái trẻ đẹp luôn đưa mắt liếc nhìn Mac.

" Hi, honey."- Mac tươi cười lên tiếng.

Cô gái từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặc sắt đá, xoay người bỏ đi. Đôi mắt ánh lên vẻ thống hận tột cùng.

Mac không đuổi theo cô, nụ cười vẫn giữ trên môi nhưng ánh mắt đã thay đổi. Mang theo một chút nhớ nhung, thương xót...

Em nghĩ thoát được tôi sao?

Người con gái như có thể cảm nhận được ý nghĩ của anh, khẽ dừng bước chân. Sau đó đi nhanh hơn, mất hút khỏi dòng người đông đúc.

Đã đi rồi, sao còn quay lại? Anh tưởng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh sao? Không! Tôi, Lưu Điệp Hy này, vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho anh!

Cơn mưa xối xả vẫn không dừng... âm u và nặng nề...

Tựa như ngày hôm ấy...

Muốn biết chuyện gì đã xảy ra đây sao?

Vậy cùng quay lại 3 năm trước... theo dấu của hai người...

Theo dấu mối tình mang nhiều đau đớn...


 
Chương 1.1: Lần đầu gặp mặt

Trên con đường tràn ngập ánh nắng tươi mát, một cô gái xinh đẹp mang nụ cười tỏa nắng thu hút ánh nhìn của người đi đường. Bước chân chậm rãi, cô ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, trên người toát lên nét thuần khiết khiến người khác không dám vấy bẩn.

Cô nhẹ nhàng đi về phía con hẻm nhỏ, ánh mắt không vươn chút tạp chất nào khẽ cong. Hôm nay cô có hẹn với một người bạn sẽ đến nhà chơi, nhưng con hẻm này quả thật không đủ để xe của cô chạy vào, Điệp Hy đành phải tự đi bộ.

Sau một hồi, cô nhận ra rằng, đi dạo trên con đường này rất vui. Khung cảnh xinh đẹp, dễ chịu khiến cô nhanh chóng thư giản. Vừa bước đi, cô vừa ngân nga một câu hát nào đấy.

Lúc tới con hẻm nhỏ, không biết từ đâu, một người lao nhanh ra đụng phải cô. Điệp Hy bị tông bất ngờ, không giữ được thăng bằng nên ngã xuống đất.

" Ối!"- Cô khẽ kêu lên.

Nhìn người vừa đụng phải mình, Điệp Hy bất giác ngẩn người. Cô gái này... thật sự là quá xinh đẹp!

Mái tóc vàng dài nhẹ nhàng uốn lượn, đôi mắt xanh ngập trong nước khiến người khác thấy xót thương. Miệng cô khẽ chu như muốn khóc, cả khuôn mặt toát lên vẻ đáng thương làm cô chạnh lòng.

" Cô không sao chứ?"- Điệp Hy nhẹ nhàng lên tiếng.

Cô gái khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt tràn ngập vẻ khó hiểu. Thấy vậy, Điệp Hy sực nhớ ra, cô ấy là người nước ngoài, có lẽ là không hiểu cô nói gì.

" Can you speak English?"- Cô hỏi lại lần nữa, khuôn mặt nở nụ cười tươi.

" Yes..." - giọng cô gái hơi run, nhưng Điệp Hy có thể nhận ra, giọng nói cô hình như hơi khàn, không giống như giọng nói của một cô gái.

"Are you ok?"

" Help me, please."- cô gái khẽ cất giọng khẩn thiết.

Điệp Hy nhìn cô, rồi chợt nghe đâu đó vang đến tiếng bước chân gấp gáp. Cô gái khẽ run lên, nước mắt như chỉ chực trào ra...










( cont)
 
Trạng thái
Chủ đề đang đóng.
×
Quay lại
Top