Nhật ký nhảm nhí

Well, this couple maybe interesting =))

dg2z8TR.jpg


Btw, tôi mới kiếm được con ảnh này trên pixiv. Trời ơi ume với nét đẹp của bả quá!!

A2A8C133-EEDB-43FB-BEAF-F90F813060C5.jpeg


Pixiv ID: 80466109
Artist: にもちゃん
 
Một thú vui tao nhã của tôi lúc rảnh rỗi là chơi với Siri. Mặc dù cô nàng này trên máy tôi chưa được kết hợp với AI nên chắc chắn sẽ không đáp lại một cách thông minh lắt léo như những video j4f trên Youtube được. Tuy nhiên thỉnh thoảng tôi vẫn khám phá ra kha khá điều thú vị =)))
À nói chuyện với Siri cũng là một tip để học tiếng Anh đấy. Cứ thử xem!
LSI5AUf.jpg
 
Không hiểu tại sao mà tôi ít khi tìm được fanart xinh xẻo của hai bạn này lắm luôn ấy, nên bắt được cái phải lưu vội luôn. Hai tình yêu to thật to của đời tôi hehe =v=

Artist: [@_燕回_](https://www.weibo.com/u/5235409672?refer_flag=1005055010_)

Via: Động kín nhà We Love Haibara Ai

FBCsPQT.jpg
 
[Recommend] Một tác giả gần đây mà mình cực thích

Link: https://m.fanfiction.net/u/13388992/

Để mà nói thì lượng fanfic mình đã đọc thì cực nhiều, bao gồm cả Anh lẫn Việt, nhưng mà review thì mình ít viết lắm, có khi từ trước đến giờ còn chưa có bài nào ấy. Chả là sau hai tháng tạm xa với thế giới fanfiction để học hành, thì mình đã quay lại và vô tình phát hiện ra những mẩu chuyện nhỏ nhưng cực hay của chị tác giả này (mình không biết là nam hay nữ nhưng xin phép xưng chị cho thân thiện ^^). Phải nói là mình đổ chị luôn từ những câu chuyện đầu tiên mà mình đọc. Cái mình ấn tượng là plot mà chị xây dựng cho mỗi câu chuyện và những cú twist có mơ mình cũng không bao giờ mơ nổi luôn ấy. Mà thôi, nói chung chung quá, mình sẽ đi vào từng câu chuyện một nhé.

1. Drunken I love you (s)

Bộ đầu tiên của chị ý mà mình đọc. Ôi má ơi nó dễ thương cực kỳ luôn ạ. Dễ thương mà cũng hơi lươn lẹo, dù sao vẫn khuyến cáo các bạn đội mũ bảo hiểm 20k mua trong dịp sale off trên Shopee khi đọc. Một phiên bản “mượn rượu tỏ tình” của tên thám tử nào đấy cùng với sự “tung hứng” của nhà khoa học trẻ đang ở tít London. Mà kể ra thì sự chịu đựng của Shiho cũng cao cực ấy, người ta toàn gọi vào “giờ cao điểm” mà bả vẫn lịch sự nhấc máy được. Xong còn kiên nhẫn nghe mấy lời xàm xí của kẻ đang say cơ chứ (say vì gì thì các bạn tự tìm hiểu nhé). Phải mình là mình méo mèo meo cho mấy phát luôn chứ ở đấy mà tỏ với tình (Hic nói vậy thôi chứ có ai như thế với mình là mình ngất vì sướng mất *LOL*) Trong fic này cũng không có gì gọi là cua gấp cả, nếu các bạn muốn va vấp chút cẩu lương trong một ngày hè nóng nực thì Drunken I love you (s) là một sự lựa chọn hợp lý.

Ps: Đến giờ mình vẫn chưa hiểu chữ s trong dấu ngoặc đơn kia có ý nghĩa gì...

2. Unchained Melody

Bạn nào thuộc tuýp người dễ bị tổn thương hoặc con tim mỏng manh thì... cứ đọc nếu tò mò. Tính cách nhân vật được tác giả trong truyện này khá là quen thuộc đối với ai hay đọc fic. Kiểu một người EQ thấp lè tè, đến khi nhận ra được tình yêu của mình thì vẫn còn trên vai trách nhiệm với cô gái khác. Còn một người chẳng lúc nào đấu tranh cho hạnh phúc bản thân, luôn chọn cách rời đi thay vì đối mặt. Họ mất nhau một thời gian, nhưng thật may sau đó vẫn tìm lại được. Chi tiết khiến mình ấn tượng nhất là lúc Shinichi thông báo rằng mình đã ly hôn, trong khi Shiho chỉ đáp đơn giản là “I see”. Đó là khoảnh khắc mà cảm xúc dồn nén vỡ oà, anh đã mong một điều hơn thế, và cô cũng có thể nói một câu hơn thế. Để rồi một năm trước, họ chọn bỏ lỡ nhau và một năm sau, cái sai lầm ấy tưởng chừng suýt lặp lại khi Shinichi quay gót định ra về.

“Bây giờ không phải lúc em nghĩ về cảm nhận của người khác. Hãy nghĩ về hạnh phúc của em...”

Thông qua câu chuyện này mình cũng muốn gửi tới các bạn đôi điều. Yêu là phải nói cũng như đói là gói mang về. Chứ tình cảm mà cứ dây mơ rễ má như này chỉ có khổ nhau thôi, khổ cả người đọc nữa. Huhu

3. Fate (Regrets and Acceptance, Back To You, Denial)

Bộ này có 3 phần theo thứ tự như trên, lần lượt được kể dưới góc nhìn (POV) của Shinichi, Shiho và Heiji. Đúng rồi, các bạn không nhìn nhầm đâu, là Heiji Hattori - thám tử miền Tây, quê Osaka với nước da đen nhẻm đấy. Một tuyến nhân vật khá lạ lùng mà thú vị đúng chứ? Nhưng xin đính chính đây là một câu chuyện tình luẩn quẩn rất phức tạp và ngược đến tan xương nát thịt. Mình đã bị sang chấn nhẹ ngay sau khi đọc xong phần 1, à không đọc xong một nửa phần 1, từ chi tiết Shiho tiến vào lễ đường đan xen vào đó là dòng hồi tưởng của Shinichi.

Lần này hai người họ vẫn là để lạc mất nhau, mất cả “thiên thần của ngày thứ Năm”, mất đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi tưởng chừng ngay trước mắt, và rồi lạc cả một đời. Cách viết dưới góc nhìn của từng người là một sự lựa chọn hoàn hảo đối với plot như này. Nó khiến mình cảm nhận được tâm tư của từng nhân vật, cũng như những day dứt mà họ đang phải gồng mình chịu đựng.

Mình ấn tượng nhất với Regrets and Acceptance (Shinichi's POV), ám ảnh nhất câu buột miệng “Do I still love you?” của anh, rồi cả cái cách anh nói về Castiel, về hạnh phúc mà đáng lẽ ra anh đã có được.

Mình thấy hụt hẫng nhất là Denial (Heiji's POV), bởi kể từ đầu cho đến lúc kết thúc, anh vẫn chẳng biết những gì mình làm là sai hay đúng. Anh nghi ngờ về mọi thứ, đến nỗi tưởng tượng ra những vụ trụ song song, nơi mà mọi chuyện có thể diễn ra theo nhiều chiều hướng khác. Tưởng chừng Heiji là người tỉnh táo nhất trong cuộc tình này, nhưng không. Rốt cuộc tất cả vẫn bế tắc như thế.

Mặc dù tác giả có để lại ghi chú rằng có thể sẽ có phần tiếp theo, một cái kết hậu hơn. Nhưng mình thực sự thích kết mở như hiện tại, vừa lưu luyến, vừa day dứt mà cũng đọng lại nhiều cảm xúc khác.

4. Một vài fic khác thích thì đọc mà không thích thì đọc, bởi nó hay lắm các bạn ạ.

- An Ex-Boyfriend and a Favor

- A not so Ex-Girlfriend and a Proposal

- Love is not enough

- Possible Endings

- You're still the one (chuẩn bị khăn giấy ạ :[[ )

Chị ấy còn rất nhiều bộ khác nhưng hiện tại mình vẫn chưa đọc, một phần lý do là nó chưa hoàn thành. Với lại chị còn viết cả về ReiShi nữa. Nếu có thời gian các bạn có thể đọc và review ủng hộ chị ấy ^^

P/s: Chỉ là hôm nay mình định ngồi viết và đăng fic nhưng wattpad cứ lỗi nên mình lại mò qua đây để viết review. Nếu các bạn quan tâm có thể tìm tài khoản @IamCc19 để đọc vài câu chuyện nhỏ về ShinShi của mình.

995385A2-DB10-4393-830C-F1236A388C74.jpeg
 
Mình rất thích chụp ảnh bầu trời mà mỗi tội khả năng không cho phép =))

C5BC99B6-F4AE-4F04-A35D-8F5F0BD9106E.jpeg
 
Nay đọc bình luận của một reader. Bạn ấy bảo vừa đọc vài dòng là nhận thấy ngay văn phong của mình, mặc dù mình đăng trên facebook bằng một tài khoản hoàn toàn xa lạ với wattpad. Bạn ấy nói có follow mình nên nhận được cách hành văn luôn.
Chỉ một câu đơn giản mà khiến mình vui thực sự, muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất tới những độc giả siêu đáng yêu.
 
Đây là tôi mỗi lần miêu tả một địa điểm nào đó cho đứa bạn. Chả hiểu văn hay chữ tốt bay hết đi đâu trong trường hợp này. Tả xong khéo tôi cũng quên luôn đấy là chỗ nào :[[
F5084A13-950F-435C-97F2-A2205202BA08.jpeg
 
[Lâu lâu một thứ gì đó]

Với một đứa đam mê phim lẻ như tôi thì chỉ muốn có ai đó cùng xem với cùng cảm nhận với mình thôi. Mà muốn thì phải làm sao? Phải ngồi viết ngay một vài recommend nho nhỏ cho mọi người nhờ :))

Đại loại là cách đây 1 tuần gì đấy, tôi mơ mình lạc vào giữa bầy zombie. Khung cảnh các thứ đầy ấn tượng như phim Hollywood. Ôi mà bọn zombie đấy còn vừa thông minh vừa nhanh cơ. Làm tôi chạy với trốn mệt nghỉ luôn. Mà lạ là tỉnh dậy tôi nhớ như in từng chi tiết luôn. Cứ kiểu là tôi đang tham gia game nhập vai chứ chẳng phải mơ mộng gì hết.

Thế nên hôm nay tôi sẽ giới thiệu một vài bộ phim về zombie mà tôi đã từng xem. Tất nhiên, phim nào cũng có yếu tố máu me, kinh dị, kết hợp các pha hành động siêu ngầu. Khuyến cáo đối với người yếu tim mà có trí tưởng tượng phong phú và dễ mất ngủ.

1. World War Z

Bộ này chắc kinh điển lắm luôn. Dạo đây Fox Movie hay chiếu nên tôi xem lại vài lần. Cá nhân tôi thấy các chi tiết trong phim không đáng sợ, chỉ hơi nổi da gà khi thấy lũ zombie cứ lúc nhúc mà đông kinh khủng thôi. Với lại có lẽ chi tiết diễn viên buộc phải chatwj tay sẽ hơi thốn một chút. Còn lại thì nội dung khá ổn.

2. Train To Busan

Phim này quá nổi luôn rồi ha. Nói chung ai chưa xem thì nên xem. Còn ai xem rồi thì xem lại cũng được. Nội dung cực đỉnh, vừa kết hợp yếu tố kinh dị của thây ma với tình cảm giữa con người với con người, lại cho thấy những góc khuất tính cách tuy thô nhưng thật của con người.

3. Peninsula

Phần tiếp theo của Train To Busan, cơ mà chẳng có gì gọi là tiếp diễn phần 1 cả. Có lẽ sẽ hợp với những bạn đam me PUBG, vì tôi thấy đây chẳng khác gì bản live-action của PUGB cả. Đi xem vì lúc đó rảnh chẳng có gì làm mà xem xong cũng thấy ổn áp. Hiện tại phim vẫn đang chiếu tại các rạp nha. Cũng có bản lậu trên mạng rồi mà tôi khuyên ra rạp xem cho đã haha

4. Zombieland

Một bộ phim về zombie mà chẳng có gì khác ngoài cười ỉa. Đoạn intro hơi máu me xíu mà đoạn sau vui lắm. Tôi cực u mê với nhan sắc của chị nữ chính luôn.

5. 28 weeks later

Zombie trong này hơi cao cấp một tí, nên phim cũng kinh dị hơn rất nhiều. Huhu nhớ lại vẫn thấy sợ vì nó quá khủng khiếp.

Thôi vậy là đủ cho một tuần rồi nhỉ? Nói chung dịch dã đang rất phức tạp, mọi người chú ý giữ sức khoẻ. Nếu rảnh quá không có gì làm thì ở nhà coi phim cho vui chứ đừng đi linh tinh kẻo lại hại mình hại người *lmao*
 
Mình thuộc tuýp người cực chung thuỷ với đồ ăn thức uống. Đi đâu làm gì cũng sẽ kêu những món tủ mà mình mê chữ ê kéo dài. Đặc biệt là trà đào và mình cảm thấy nó bơ phẹt vô cùng luôn.

Tất cả các quán nước trải dài từ địa đầu Móng Cái tới đất mũi Cà Mau (nói thế thôi chứ mình chưa đi đến Cà Mau đâu, có cơ hội chắc chắn sẽ đi), bất kỳ nơi nào mình đặt chân tới thì kiểu gì trong bill tính tiền cũng sẽ có trà đào. Đấy, nên là có một số người, đi với họ lần 1, lần 2 là lần 3 mình chưa kịp mở mồm đã bảo với nhân viên là cho bạn này một cốc trà đào cam sả rồi.

Nhiều người đi với mình từng hỏi sao uống mãi không chán thế? Vì sao ư? Vì nó ngon. Ôi một tinh hoa ẩm thực như thế thử hỏi làm sao có thể chán được. Làm sao mình có thể quên được cái hương thơm của đào thoang thoảng, vị thanh thanh của trà kết hợp với cái mát dịu của đá? Đây nhá, còn chưa kể tới vị ngọt vừa đủ, không gây cảm giác bị ngấy và chỉ cần uống một ngụm thôi là giọng đã trong vắt ra rồi. Những lúc mệt mỏi chỉ cần có cốc trà đào thôi là cũng đủ tỉnh táo để tiếp tục trên con đường gây dựng đất nước thêm giàu mạnh.

Cái gì nhiều quá thì cũng... tốt. Tốt ở đây là gì? Là vị giác của mình trở nên nhạy bén hơn. Mình còn phân biệt được cả mùi vị trà đào của từng nơi từng quán mình từng uống. Như là trà đào pha từ gói ra hay tự làm, bỏ nhiều đường hay ít đường, hàm lượng nước như nào... nói chung là cái mịa gì mình cũng phân tích được hết.

- Đi trà sữa ở Mi2Tea đi
- Nhưng mà quán đấy không có trà đào
- Ơ hay bảo đi trà sữa mà
- Hay m đèo t qua Tmore mua cốc trà đào xong sang Mi2 cho m uống trà sữa
- Thôi dẹp mẹ đi

- Lại trà đào à?
- Không, cái khác mà
- Thế m vừa gọi gì kia?
- Trà đào cam sả hê hê

Thực ra bạn nào kết bạn fb với mình thì biết, mỗi lần đi uống nước (thỉnh thoảng mình có đăng trên story đó) cốc của mình toàn trà đào thôi, lần nào mà xui xẻo không có trà đào thì đa phần mình đều không uống được :[[[[

Khéo sau này mình lại mở một quán trà đào cho thoả niềm đam mê ấy chứ. Nên là tìm các bạn cũng thích trà đào có gì sau này kinh doanh với mình nhaaa
 
Tôi có một thú vui lúc chán là ngồi đọc lại những gì bản thân viết ra lúc buồn. Xong tôi bắt đầu nhớ lại kiểu: “Eo ôi sao lúc đấy buồn gì ghê thế?”

Thú thật là mỗi lần hết buồn tôi lại thấy những thứ đã xảy ra bé như con muỗi thôi, không đáng để buồn đến như thế. Nhưng mà, những lúc tâm trạng đang tệ ơi là tệ thì lại chẳng tỉnh táo được như vậy.

Đôi khi, tôi thấy mình kỳ quặc lắm. Lúc buồn ai cũng cần có người để tâm sự đúng chứ, thì tôi cũng thử nhắn tin cho đứa bạn. Nó cũng động viên các kiểu, nhưng tôi chẳng bao giờ thấy nhẹ hơn cả. Nỗi buồn của tôi đến và đi chớp nhoáng lắm. Có khi chỉ cần một giấc ngủ, một bữa ăn nhẹ, hoặc học một bài thơ... vậy là tôi quên. Cũng có lúc tôi lên Nhật ký nhảm nhí để viết vài ba dòng linh tinh.

Bài post hôm 29/10 thì đúng hôm đấy tôi buồn cực, rất rất tệ luôn. Ban đầu định viết một cái gì đó sướt mướt dài dòng, sau cùng lại chỉ có một câu và một bức ảnh. Thế là đủ. (Kiểu lúc buồn tôi thích viết những gì sâu xa chỉ cho mình hiểu thôi ấy)

Nói chung là, không biết có ai còn ngó tới cái góc này không, nhưng đột nhiên đọc được một bài post khó hiểu giữa muôn vàn bài review, giải trí thì cứ kệ quách nó đi. Tôi viết lúc đang bị dở đấy.
 
Xin phép tự xưng Cờ Cờ trong mỗi câu chuyện kể từ nay cho đến lúc mình nghĩ ra một cái khác hay ho hơn.

Thì kiểu là, mọi người gặp mình lần đầu, ai cũng kêu mình ngoan với hiền.

Mấy đứa bạn hay chơi với mình cũng từng kể đợt trước tưởng mình hiền như đất, dễ bắt nạt các thứ. Có bạn thi KHKT cùng mình năm lớp 10 cũng bảo ấn tượng với mình vì “Cờ Cờ có nụ cười hiền nhỉ?”, ban đầu mình nghĩ nó đùa, hỏi có phải hiền trong ngoặc kép không, nhưng nó bảo hiền thật, lành kinh khủng. GVCN bây giờ của mình cũng bảo mẹ mình là mình hiền, với ngoan nữa. Thậm chí chủ nhiệm cấp II còn bảo mẹ mình là mình nhát, sau này khó thành công được ? (mình hứa sau này mình sẽ dành hẳn một bài để viết về những thứ mẹ phải nghe cô này nói, MÌNH - XIN - THỀ). Xong cũng có nhiều người nhiều chuyện, cứ nói này nói nọ, kiểu là:

“Eo ôi, nhát thế ra đường chỉ có bị bắt nạt thôi.”

Hahahaaa...

Cảm ơn lời khen của mọi người. Cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều. Cảm ơn chân thành sâu sắc. Cháu xin khép đít cảm ơn những người nghĩ cháu hiền.

Nói không ngoa, ngoài những lúc không hiền ra thì mình hiền thật.

Thực ra nếu bạn không làm gì động chạm đến giới hạn của mình, không cư xử với mình kiểu nốn lừng mong manh thì mình cũng sẽ hành xử bình thường thôi. Với lại mình cũng là con gái, nên định nghĩa hai từ “bình thường” là kiểu nhỏ nhẹ, dịu dàng, hiền lành. Làm mẹ gì có ai tự dưng xửng cồ lên khi đang yên đang lành không ạ, có đấy nhưng kệ họ. Mình là kiểu người công bằng, ai tốt với mình thì mình tốt lại, ai lịch sự với mình thì mình cũng thế. Do đó việc một người ít tiếp xúc nghĩ mình hiền hoặc nhát cũng không có gì lạ.

Nhưng làm ơn mọi người ơi, mình hiền chứ mình không lành, hmu hmu. Mình không dễ bị bắt nạt chút nào và mình thề là mình sẵn sàng xắn ống tay ống chân nhảy vào xanh chín với cái đứa hỗn làm với mình đấy.

Mình sinh ra thì chả có tài năng thiên bẩm gì đâu, chỉ được mỗi cái một khi đã cãi nhau thì chục cái camera chạy bằng cơm cũng chẳng đọ lại được. Xin lỗi các bạn tí là mình hơi tục (à mình chỉ thế trước bạn bè thôi ạ, với người lớn vẫn lễ phép lắm nhó), nhưng khi đã tức mà còn chửi nhau thì mình không bao giờ văng tục. Mình ưa những lời “văn” thoát tục mà sâu sắc hơn là cứ nhổ hết phụ khoa vào mặt nhau.

Nói chửi thì hơi quá, mọi người lại nghĩ mình đanh đá. Mình chỉ nói đểu thôi. Kiểu yêu ai yêu cả đường đi, còn ghét ai là kháy cả tông chi họ hàng ấy. Cơ mà vì cà khịa là niềm đam mê rồi, nên bình thường mình hay nói cho vui, chứ không nhằm công kích hay đá đểu ai hết (trừ những ai tự nhột thì vẫn hoàn nhột thôi).

Mình chẳng bao giờ muốn bản thân phải chịu thiệt, cũng không muốn bạn bè người thân mình bị thiệt. Các bạn mình vẫn hay đùa rằng, có mình bên cạnh thì sau này yêu fuccboi cũng không sợ. Vì mình sẽ thay chúng nó nhổ tận gốc rễ mấy cái sừng và trừng trị những chú chim cu hư đốn. Hoặc mình sẽ kháy cho lòi cái bản tính ra mới thôi.

Mình biết là có thể sẽ có nhiều người không thích mình. Lại bảo mình là kiểu chui vào chăn mới biết chăn có rận, bên ngoài ngoan hiền bên trong giang hồ. Mình cũng không ý kiến gì đâu bởi mình chẳng có nghĩa vụ phải làm người ngoài hài lòng. Hơn nữa, tuổi trẻ mà. Mình còn đang ở cái tuổi thích xông pha, cái tuổi gan to dạ lớn, có thể sau này mình sẽ khác, sẽ không thích cái tính cách bây giờ. Nhưng lo làm gì xa, mai ăn gì mình còn chả biết nên kệ đi. Nói tóm lại là mình vẫn rất hiền nhá hihi.

13FCE1D9-86FE-4753-B2CB-C615541026A0.jpeg
 
Mình bắt đầu viết fanfic cách đây hơn 1 năm. Tính đến nay cũng được kha khá những câu chuyện nho nhỏ, và mình cũng không ngờ mình lại viết được từng đấy. =))

Ban đầu viết vì đói mà “hàng” thì ít thôi. Dần dà người đọc cũng tăng lên, còn mình thì càng chăm viết hơn. Một phần là muốn cải thiện văn phong và mảng sáng tạo nội dung - thứ mà sau này mình sẽ cần rất nhiều. Phần đa còn lại là muốn níu kéo readers.

Nhìn lại chặng đường vừa qua trên Wattpad, mình cũng kiểu tự hào lắm. Thậm chí có những câu văn giờ mình vẫn thấy hay và phải chụp lại ngay lập tức. Điển hình như câu dưới đây, trong SFA. À thì đây là fic buồn duy nhất của mình cho đến hiện tại, nội dung xoay quanh Shiho thôi, còn Shinichi ngỏm củ tỏi ngay từ đầu rồi. Viết từ khi chưa lên 11, mà giờ đã già nửa 12 rồi, cũng ổn áp nhỉ =))

5F4D3D24-64B5-429D-8FC2-BB541FBD75AF.jpeg
 
Mình vừa mới thi xong và đây là một trong số những gì khiến mình cảm thấy thực sự hạnh phúc.

Mình muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến những người thân yêu đã luôn ở bên mình, động viên và dành cho mình những lời chúc tốt đẹp nhất. Huhu những cảm xúc khó thể thành lời...

4B36E2F3-D7FF-4B9F-9060-F0F41E9D7B94.jpeg
 
[Thi Đại học xong mình đã làm những gì?]
Việc đầu tiên mình làm vào tối ngày hôm qua là lập một cái list về những điều mình sẽ làm trong khoảng thời gian tới. Trong lúc đang ôn thi thì mình nghĩ ra vô số điều để làm nhưng đến lúc viết ra thì quên sạch :)) Hi vọng là trước khi xách balo bước chân vào cánh cửa ĐH thì cái list này sẽ toàn là dấu tích =))
72B7D318-3EBD-49B9-A80D-DEF5860E8509.png
 
[Thi Đại học xong mình đã làm những gì?]

Nhắc tới vấn đề ngủ nghỉ.

Mình thi 2 hôm, thì đêm hôm trước ngày thi đầu tiên, mình mất ngủ. Cũng không hẳn là trằn trọc suốt đêm, mà là ngủ chập chờn, không sâu, may sao sáng ra vẫn đủ tỉnh táo để thi Văn.

Trong lúc ôn thi mình có hay đùa với bạn bè rằng thi xong sẽ là những tháng ngày ngủ 12h/ngày. Ý nghĩa đơn giản chỉ là ngủ bù thôi.

Nhưng mọi người biết gì không, một đứa đi thi gật gà gật gù trong phòng, nghe tiếng trống kết thúc một cái là tỉnh như sáo và tối qua mình thức đến gần 2h sáng luôn. Lại còn 6r sáng đã tỉnh ngủ rồi, tính ra hôm nay mình ngủ được gần 5 tiếng, còn ít hơn lúc ôn và thi nữa.

Và tất nhiên, thứ đáng ra phải được tích đầu tiên trong to-do list vẫn bị bỏ trống ở đấy.

(Dù sao cũng do dậy sớm nên mình cũng đã hoàn thành được hai việc rồi :)))
 
[Thi Đại học xong mình đã làm những gì?]

Sửa laptop. Sửa laptop. Sửa laptop.

Điều quan trọng phải nói 3 lần.

Không biết có phải do thời gian học online và ôn thi mình dùng máy tính nhiều hay không mà đến mức bản lề của cái laptop nó gãy luôn. Gãy một cách trầm trọng.

Mọi người cứ tưởng tượng đơn giản là phần nối giữa màn hình với bàn phím nó hỏng, khiến mình không thể gập màn hình xuống như bình thường nữa, hoặc gấp xuống nhưng phải nghe thấy những âm thanh “rắc rắc” mà xót ruột kinh khủng.

Mình phát hiện ra điều này cách đây 1 tháng, nhưng hồi đó bận quá, lại còn cần dùng nhiều, nên mình không mang đi sửa và quyết định kệ. Trong vòng từng đấy thời gian, laptop của mình luôn trong tình trạng màn hình mở và lúc nào cũng lung lay như thể chỉ cần mình đẩy nhẹ một cái là nó rơi ra thành 2 phần luôn. :worried:

May quá ông trời phù hộ cho em nó vẫn sống sót cho tới khi mình thi xong. Rồi mình mới phát hiện ra lap hết bảo hành từ 1 năm trước rồi *khóc part 2* nhưng không đành lòng, vẫn phải ngậm ngùi mang ra thegioididong (mình mua máy chỗ này) với tinh thần vớt vát được tí gì hay tí ấy.

“Anh ơi bên mình có hỗ trợ kĩ thuật cho laptop không ạ?”
“Máy sao đấy em?”
“Gãy bản lề anh ạ, không đóng xuống được.”

Xong cái mình đưa cho nhân viên kĩ thuật xem. Anh ấy ngắm nghía một hồi, rồi “nhẹ nhàng” gập màn hình xuống cái “rắc”...

“Rắc, rắc...”

Tiếng trái tim mình vỡ tan...

“Đúng là gãy rồi em ạ.”

Ô kìa, hoá ra là gãy thật hả anh? Ui anh phán giỏi quá, em có nghĩ nó gãy đâu, em nghĩ nó hỏng bản lề thôi chứ chắc giờ màn hình cũng bay theo chiều gió rồi.

“Cái này anh nghĩ phải đưa về trung tâm bảo hành. Mà đang dịch như này vận chuyển mất kha khá thời gian đấy. Có lẽ tầm 1 tháng.”

“Vậy sửa thì hết khoảng bao nhiêu anh nhờ”

“Con này thì chắc họ sẽ phải thay toàn màn hình. Tầm mấy triệu thôi.”

Mấy triệu thôi...

Mấy triệu????

“Vâng thế thôi anh cho em xin lại máy.”
“Ơ không sửa nữa à?”
Thôi ah, có lẽ bạn ấy mệt rồi, em mang về nhà cho bạn ấy an nghỉ. Cố quá đâm ra lại quá cố. *khóc part 3*

...

Sau đó mình mang ra máy ra quán ngoài sửa. “À cái này hàn lại thôi. Ba chăm rưỡi.”

Ba trăm năm mươi nghìn Việt Nam đồng.

350000 VND

Lúc đấy trong đầu mình lại văng vẳng tiếng anh nhân viên kĩ thuật ở thegioididong.

“Tầm mấy triệu thôi.”

Bonus: Không biết có phải do thế lực nào đó đứng đằng sau hay không nhưng trong thời gian ôn thi, đồ đạc của mình cứ thay phiên nhau ra đi. Thứ nhất là máy tính. Sau đó, điện thoại mình rơi hỏng luôn camera sau và đèn flash. Rồi balo hỏng khoá, vòng tay bị gãy... Ôi đời...
 
×
Quay lại
Top