Nàng quản gia của tôi

24/12
Cuối cùng đã đến ngày Giáng sinh, sau vài ba ngày kể từ cái lần ở trên con phố Nawashi đó. Và dĩ nhiên, để dành cho 47 người "học trò" cực đáng yêu trong lớp 10A1 của tôi, tôi đã mang theo người 47 thanh socola tự làm sau khi năn nỉ gãy lưỡi bác tài xế vì đống socola quá tải. Tên Jun thì chỉ tặc lưỡi quay đi, đúng là thật đáng ghét mà! Nếu ko phải cái tội "đẹp trai, nhà giàu, hoàn hảo" của hắn làm chúng tôi chạy chết sống chết dở để thoát khỏi bọn fan cuồng để rồi tìm ra cửa hàng socola ở đó thì có lẽ tôi sẽ ko khổ sở như thế này. Nhưng mà cái cảm giác lũ "học trò ngoan" của tôi nhận đc món socola bao công sức của tôi tạo nên làm tôi thấh thoải mái hơn hẳn. Cái tên Jun thì...hừ, hắn sẽ ko có phần đâu, phải để nhận socola của ai đó chứ, tôi đã có kế hoạch rồi mà, Giáng sinh năm nay sẽ tuyệt lắm đây!
- Chúc mừng Giáng sinh cô giáo!!!!!!!!!!!
Hơ...ko phải "cô giáo" chính thức nhưng mà tôi đảm bảo tôi đc coi trọng hơn hẳn mấy cái cô giáo *chính thức* kia. Chắc là vì công tôi hét + doạ dẫm + tống tiền nên bọn nó học hết bài tại lớp -> về nhà đc xả hơi thoải mái nghỉ ngơi, cuối tuần lại đc bố mẹ cho đi chơi rông  (điểm số cao chót vót, hê hê!) nên bọn nó biết ơn tôi lắm. He he, tôi cũng viết tên bọn nó lên socola nữa, mất cả tiếng lận. Còn thừa 2 thanh tôi để trống, xem có nên viết tên Jun lên đấy và đưa cho hắn ko...hay là thôi, tôi ăn luôn nhỉ?
Thôi kệ nó, để sau đi!
- Chúc mừng Giáng sinh mọi người nhé! Socola của mọi người đây!!
Ngay lập tức, bọn nó lao đến (=những con mãnh thú), bỏ mặc mấy đứa con gái đằng sau đang giữ khư khư thanh socola muốn đưa cho người mà đã chạy mất từ khi nào (tội nghiệp!). Tôi liền hét lớn:
- Ê! Quay lại mau! Nhận hết socola đã rồi mới đc nhận socola của cô giáo! Mau lên!
Vừa dứt lời, bọn "học sinh ngoan" của tôi đã quay lại và "ngoan ngoãn" nhận hết số socola của mấy cô gái *tội nghiệp!* vừa nãy. Phải, thế mới phải chứ! Đúng như dự đoán, bọn nó nhét chỗ socola rất *nhẫn tâm* vào trong ngăn bàn rồi quay trở lại "mục tiêu chính". Tôi chỉ thẳng tay lên, nói:
- 2 hàng, tập hợp!!
Và lần lượt đưa 46 thanh socola àh nhầm 43 thanh cho 43 học trò của tôi. 43 đứa bóc ra và...ăn hết sạch. 3 thanh còn lại, tôi bước xuống khỏi bục, tiến đến 3 vị trí đã-định-trước:
- Hato, có muốn nhận ko hay là đợi của...người ấy? (mắt gian xảo)
- Đưa đây, đói lắm rồi đó! (*đỏ mặt* ái chà chà, nghi ngờ quá ta!)
- Đây đây! (để ta về hỏi "người ấy" của ngươi là biết ngay ý mà)
Hê hê, sắp Giáng sinh rồi, phải để *tỏ tình* lúc G/s mới đc. Xem mặt anh chàng kìa, có vẻ có thêm 1 cặp nữa rồi. 2 người này đúng là dễ thương như nhau mà!

- Hyuuga, ăn ko? (hươ hươ thanh socola trước mặt)
- Như thế này mà Jun ko ghen hả? (cười)
- H...Hở!!?? 
- ... (giơ cái điện thoại có cái *xxxx* ra)
Click!
- Làm ơn...có ăn ko? (dù đã ấn nút xoá nhưng biết trước đây ko phải bản duy nhất nên đang có vẻ muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt)
- Đưa đây!
Bốp! Vào mặt!
- Liệu hồn mà xoá đi đấy!!! (mặt gườm gườm)
Tôi biết thừa là anh ta sẽ ko xoá đi đâu. Haizzz...tôi đã cố coi như vụ đó chưa bao giờ xảy ra rồi mà...hix...thôi thôi thôi, việc gì *chưa bao giờ* xảy ra thì tôi nhắc đến làm gì nhỉ? 

- Ăn ko Shin?
- Hana, cậu (từ "em" đã chuyển thành "cậu") có thể giúp tớ đc ko?
- Giúp gì? (hay là anh chàng có "vấn đề" vs con gái?)
- Giúp tớ trừng trị cái con nhỏ dễ ghét đó (chỉ có thể là...). Nó thừa biết tớ sợ nhện nên đã cho 1 con nhện giả ở trong chăn tớ! Nó thừa hiểu tớ thích lên Facebook chat nên đã dựng bẫy hất luôn cái ipad của tớ vào xô nước...lau nhà! Nó thừa rõ tớ thích ăn tương cà chua nên đã dán "cà chua" lên lọ ớt siêu cay bỏng lưỡi để tớ rưới cả tá tương ớt siêu cay lên chiếc pizza của tớ! Cậu làm ơn...!!!
- Shin...cậu sợ con gái sao?
- Ko...Ko bao giờ! Cậu nói đúng! Tớ ko thể thua nó đc!
- Vậy có ăn ko?
- Thôi khỏi! Socola đảm bảo chất lượng thì tớ mới ăn. Hôm trước bị nó cho ăn socola kem-đánh-răng là tớ đã đủ gặp ác mộng rồi!
Bốp!
- Ô ngon phết!
Hừ, ko ăn thì vứt vô thùng rác đi, ta đây hok thèm!
Hứ, cái bọn này...thôi kệ, tập trung vấn đề chính: tối nay sẽ có 1 buổi party, kế hoạch là gần hết party thì gọi hắn ra địa điểm, Hikaru sẽ đợi hắn ở đó. Từ khoảng 8 -> 9h đi, vậy thì 10h nhắn Miki ra và gọi Hato ra luôn. Xem bọn nó thế nào. Giáng sinh này...thật là đầy những cặp đôi!
...
- Chúc mừng Giáng sinh!!!!!!! 
- Cạn ly!!!
- 1...2...3...DZÔ!!!!!!!
Bữa tiệc Giáng sinh diễn ra ngay tại phòng học rộng rãi sau khi mấy bộ bàn ghế đc chuyển ra ngoài. Bọn con trai thì cạn ly, chơi bài, khoe "chiến lợi phẩm" (ở đây là socola đó bạn ạ!) hay đơn giản chỉ...ăn, ngủ & chơi. Thức ăn thì rất là "giáng sinh": xúc xích nướng, khoai tây chiên, thịt bò khô, nem chua rán, chả cá xiên, mực chiên bơ, bò xiên xả ớt,.., socola, bánh su kem, bánh kem, bánh flan, kẹo dẻo, kẹo mút, kẹo ngậm, kẹo viên,... Gần giống 1 bữa tiệc ngọt của những kẻ "mê đồ vỉa hè" chính hiệu. 
- Ối trời ơi, nhiều đồ vặt dễ sợ! 
- Ngon mà!
- Đâu đến lượt anh nói nhỉ?
- Ngon thật - Cô ăn thử ko?
Bữa tiệc ngọt này lại ko làm tôi hứng thú cho lắm. Quen ăn đồ trong quán rồi nên mấy cái thứ này...tôi mù tịt, chỉ nhìn qua loa trên báo, tivi thôi nên thấy mấy cái thứ mơ mỡ này làm tôi...hơi ghê khi nhìn chính diện. Tên Jun lại khá là thích (đầu não của "bữa tiệc ngọt" đây, chắc ko đc ăn vặt nên tranh thủ cơ hội này đây), đang cầm 1 xiên mực chiên và chả cá, miệng nhai nhai miếng bò khô (hơi mất hình tượng đoá!). Chẳng thể hiểu nổi, trông nó cứ béo béo thế nào ấy, chẳng...ăn nổi nữa, sao bọn lớp tôi ăn kinh vậy nhỉ? Thế nên khi nghe lời đề nghị của tên cậu chủ, tôi ngay lập tức lùi lại:
- Xin...kiếu! Tôi ko ăn đâu!
- Cô...chưa ăn bao giờ đúng ko? (nhìn chằm chằm)
- (trúng tim đen!) Hơ...tôi cũng ko biết nữa...
- Ăn thử đi! (tiến đến)
A...làm ơn, tôi ko ăn đâu...đừng đừng, tôi ko muốn chết (ko phải thuốc độc đâu chị ơi!)...no no no!!! Tránh xa tôi ra!!! Tôi ko muốn chết, nhưng sao càng lùi lại anh càng đi theo hả cái tên kia!!!!! Noooo.........á!
- Bắt được cô rồi! (giơ tay túm lấy cổ áo, miệng cười cười)
Oái oái...đừng có giơ cái thứ kinh kinh đó trước mặt tôi chứ...ko...ko muốn ăn đâu...!!! Làm ơn tha cho tôi...hãy bỏ tay khỏi cổ áo tôi, tôi mới 16 tuổi...hức...KO ĂN ĐÂU!!!!!!!
- ...
Thấy khuôn mặt khiếp đảm của tôi, anh ta ko hươ hươ nó trước mặt tôi nữa. Phù...tạ ơn Trời, lần đầu tiên tôi thấy anh ta thật tuyệt vời biết bao (chị quên mất anh ấy định làm gì sao?). Haaa...con yêu Trời! (trời: *đỏ mặt* Hihi, ngượng lắm nha bé Hana!).
Á! Anh ta tự nhiên dí sát vào mặt tôi, cách mặt tôi có đúng 10cm, tôi có thể nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của anh ta. Đây người ta gọi là "4 mắt chạm nhau". Ặc...đúng là rất khó nhìn thẳng vào mặt 1 người như anh ta. Thứ nhất, anh ta có màu mắt giống tôi, và đôi mắt đó rất đáng sợ, kiểu như bề ngoài trông rất "đáng yêu, dễ thương" (tại sao tôi lại sử dụng những tính từ này?) nhưng thực ra trong đó có những mưu mô tính toán rất chi là "ko đáng yêu, ko dễ thương" (tại sao đáng yêu và dễ thương lại đc dùng để chỉ 1 người như anh ta?). Thứ hai, anh ta cũng ko phải loại "tôi xấu trai nhưng tôi nghĩ mọi người xung quanh đều nghĩ tôi đẹp trai" (những kiểu người này thường có trí tưởng tượng rất phong phú). Vì anh ta đẹp trai thật, đến cả tôi nhìn vào cũng thấy...lỡ 1 nhịp tim cơ mà (*đỏ mặt*)...thôi, để chuyện đó sau đc ko? Thứ ba...cực kì tế nhị và cũng cực kì tuyệt mật: tôi vs anh ta đã xxxx nên nói thực là khi nhìn vào khuôn mặt mà đã cướp mất first xxxx của mình (đầu tiên dĩ nhiên là tức) thì tôi cũng hơi gọi là...nói thế nào nhỉ...chẳng biết nói thế nào nữa...nói chung là ko thể nhìn vào mặt anh ta mà *cư xử như bình thường* đc (đầu tiên là muốn đấm nhưng phải kiềm chế). Thế nên khi chỉ cách anh ta có 9.95 cm tôi đang hơi khó khăn trong việc...kiềm chế để đấm anh ta 1 cái hoặc bẹo má anh ta điên cuồng (đáng yêu quá!!!...oá, tôi đang nói gì thế này?). 
Tôi có cảm giác mặt mình có *hơi hơi* nóng lên...
Nhưng ngay lập tức đã tỉnh ngay khi nhận ra: 1 que mực chiên đang nằm gọn trong miệng mình từ lúc nào ko hay!?
AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Ăn.Đi. (1 lời ra lệnh? Tên này gan to gớm!)
- Ưm...ưm... (đang cố nuốt hoặc nhổ ra)
Tên...tên chết tiệt, cố tình lợi dụng lúc người ta bị đông cứng mà nhét cái thứ *** *** này vào miệng tôi. Mà từ từ...tại sao tôi lại bị đông cứng? Hừ...phải...cho cái thứ này...nuốt...hay là nhổ ra đây?
- Nuốt vào đi!
Ực!!! Đành nuốt vào vậy...ặc...
- Ê cẩn thận ko nghẹt thở bây giờ...! Ê ê! Con điên kia!!!
A...cái cảm giác này...cái thứ ****** đấy đã xuống dạ dày tôi rồi sao...tôi sắp xuống địa ngục sao...?
Từ...từ đã...! Á á á...chóng mặt quá...
Tôi mất đà ngã ra đằng sau, nhưng ko hề chạm đất. Ơ...tôi ngả người lên cái gì vậy...Jun? A...cảm ơn anh...mà ko, ko phải chính hắn là thứ thả cái thứ ****** vào miệng tôi sao? (quá chuẩn!)
Chóng...chóng mặt quá...khuôn mặt anh ta hiện ra mập mờ chiếm đến hơn 90% tầm nhìn của tôi hiện giờ.
- Con...con điên!!! Người ngoài hành tinh! Ác quỷ đội lốt người! Cô ngất đấy àh? Vì 1 món ăn mà cô đã ngất rồi sao? Ê ê!!!
Cái tên chết tiệt, tạo ở đâu ra 1 đống nickname vớ vẩn cho tôi (tg: em thấy đúng mà!; Hana: *lườm cháy mặt*) vậy hả!
Hix...càng ngày càng mờ hơn...sao tôi quên mất là tôi bị dị ứng vs mấy cái thứ này vậy? (đồ ăn vặt, nhiều mỡ đó các bạn - thảo nào chị ấy chẳng béo chút nào)
Tôi chết sớm thế này sao? ...còn chưa nhận lương tháng này (bó tay vs chị! ToT)...huhuhuhuhu...con xin lỗi Chúa vì đã ném trứng...Chúa ơi hãy cứu vớt lấy...đống tiền lương của con, đừng để tên Jun lấy...
(chúa: zzzzzzzzzzz (đang say giấc nồng))
...
"HANA!!!!!!!"
Tôi tỉnh dậy. Ôi...đau đầu quá...chuyện quái quỷ gì vậy...àh, mực chiên...nếu tôi trở thành tổng thống, việc đầu tiên cần làm có lẽ là dẹp hết tất cả cửa hàng ăn vặt vỉa hè đi (chị đang phá vỡ hạnh phúc của hàng trăm vạn người đấy chị có biết ko? ToT)! Tên Jun nữa...mi chết vs ta!
Mà vừa nãy ai gọi tôi bằng tên vậy?
Tôi quay sang bên phải, ngay lập tức đập vào mắt tôi...tên cậu chủ! Á à...mi chết chắc rồi...ớ, có mỗi hắn ta, đây là phòng y tế...Vậy hắn là người gọi tên tôi sao? Hèn chi thấy quen vậy...Nhưng đó là 1 chất giọng lo lắng vô cùng, tưởng như...Hắn lo lắng cho tôi? Thật đáng...khó tin. Chẳng biết có nên tin ko? Hay chỉ là tưởng tượng của tôi?
Hắn đang ngủ rất ngon lành ở bên gi.ường. Thế này...ai mà lại nỡ đánh hắn ta chứ? Mái tóc vàng bù xù...anh ta vừa chạy sao? Mái tóc đẹp đẽ thường ngày giờ mất đi vẻ cuốn hút vốn có, vì tôi sao? Hay là đã có sẵn rồi? Liệu tôi có đang tưởng bở ko? Anh ta...
Bàn tay tôi tự nhiên nâng lên, khẽ vuốt mái tóc vàng của anh ta. Mềm mượt, nhưng xù lên ko ít. Chứng tỏ chủ nhân của nó đã ko chỉ chạy mà còn chạy rất vội vã, rất nhanh, tưởng như chỉ chậm chân vài phút là trái đất sẽ huỷ diệt vậy. Tôi vén mái tóc sang 1 bên, nhìn khuôn mặt đang ngủ rất yên lành của anh ta. Da trắng muốt, lông mi cong và dài,...hơ, mĩ nam sao? Trông thật vô hại khi đang ngủ. Nhưng lại rất cuốn hút. Tôi...oa, vừa làm gì vậy? Tôi...
- Á!!!!!
- Á!!!!!
Anh ta bật dậy, làm tôi giật bắn mình, hét theo anh ta theo phản xạ, ko quên rụt tay lại.
- Cô...tỉnh rồi àh?
- À...ừ, tỉnh rồi...anh...
- Xin...xin lỗi! Tôi ko biết là cô bị dị ứng. Cô...ko sao đâu đúng ko?
- Anh...ờ, ko sao, nhưng mà sao anh biết tôi bị dị ứng?
- Cô y tá nói vậy. 
- Cô ấy đâu rồi? 
- Cô ấy về rồi, cũng 7h rồi, tiệc sắp hết rồi, cô lên ăn gì trước khi về ko?
- Thôi khỏi, tôi no lắm rồi!
Tôi ra khỏi gi.ường. 7h rồi sao? 8h là bắt đầu kế hoạch rồi, phải thực hiện ngay mới đc.
- Hôm nay Giáng sinh đấy, đi chơi ko?
- Đi chơi? Cô vs tôi? Cô đang rủ tôi đi chơi đó hả?
- Ko thì thôi, tôi đi vs Hikaru vậy.
- Mấy giờ?
- 7h30. (nếu nói là 8h thì dám chắc đến 300% là anh ta sẽ đến lúc 8h30)
- Được rồi.
Hê hê, xin lỗi nhé, nhưng bữa tiệc Giáng sinh lần này tôi bị ốm, nên anh đi 1 mình vs Hikaru nhé! Dĩ nhiên tôi ko bao giờ nói câu đấy ra miệng rồi. Giờ thì gọi điện nhắc Hikaru thôi. Tôi bước ra khỏi phòng y tế, theo sau tên Jun đã phắn ngay lên lớp. (để ăn nốt, chắc thế) thì đụng phải 1 người đàn ông trung niên đeo kính và cầm 1 chiếc hộp có dấu cộng màu đỏ. 
Ế, từ từ đã, dấu cộng? Hộp cứu thương ư? Ông này làm gì ở đây? Ko phải y tá trường tôi, vậy thì đến đây làm gì?
- Ơ...
- Cháu là Hana đúng ko?
- Vâ...Vâng! Có việc gì ạ?
- Không. Ta thấy cháu khoẻ rồi, thế mà thằng Jun cứ làm loạn cả lên.
- Là sao ạ?
- Vừa nãy, nó gọi điện cho ta bảo đến khám cho cháu vì cháu tự nhiên ngất giữa lớp, giọng nó có vẻ hốt hoảng lắm nên ta cứ tưởng chuyện gì kinh khủng lắm, nên vội đến nhanh. Nhưng cháu chỉ bị dị ứng thành ra ngộ độc, dạ dày phản ứng mạnh quá nên làm cháu mất ý thức tạm thời thôi. Thế mà khi bế cháu đến nó cứ như sắp có người chết đến nơi, làm ta cũng đến hoảng lây.
- Thế ạ?
- Nhưng cháu khoẻ rồi nên thôi, ta đi đây. Cháu nhớ bảo nó về sớm nhé!
- Vâng ạ!
Vậy đúng là dành cho tôi sao? Đúng là ko thể nói đc câu gì. Thôi...phải tập trung. Kế hoạch bắt đầu lúc 8h. Điện thoại...
- Hikaru, em đến đó lúc 8h nhé. Jun sẽ đến khoảng đó. Nhớ là chị bị ốm đó, lúc đó chị sẽ gọi cho em. Chuẩn bị cẩn thận nhé!
- Vâng ạ! Cảm ơn chị nhiều lắm!
Cụp! 
Vậy là tối nay, có thể anh ta và Hikaru sẽ trở thành 1 cặp đôi, tôi sẽ sang chỗ Hyuuga làm việc; hoặc họ ko trở thành cặp đôi...ko, ko thể chứ nhỉ? Ko phải Jun thích Hikaru sao? (ai nói vậy? đến tg cũng ko biết!) Thôi, hy vọng là trong Giáng sinh này ai cũng có đc nụ cười trên môi. Anh ta có quan tâm đến tôi thật, và tôi ko tưởng bở. Thậm chí anh ta còn rất lo lắng là đằng khác. Nhưng anh ta đã có Hikaru rồi. Và chỉ Hikaru mà thôi!
(cho tg hỏi 1 câu: cái nhận định trên của chị lấy ở đâu ra vậy? Chỉ cho tg xem có đc ko?)
...
Jun's POV:
- Cái con bé chết tiệt đó ở đâu vậy hả??!!
Tôi đến đúng giờ (hiếm thấy) và ngồi đợi. Đến chính tôi còn thấy ngạc nhiên: tôi đến đúng giờ, chính xác là sớm 24 giây, và đứng chờ tại quảng trường Shea, ở con phố Sheada sầm uất và đông đúc những *cặp đôi* thưởng thức ngày Giáng sinh tuyệt đẹp. Và năm nay cũng có tuyết nữa, trắng xoá cả 1 mảng. Thật đẹp đẽ, thơ mộng làm sao...thế mà đại công tử ta đây lại ngồi 1 mình trên ghế đá như 1 thằng ngốc bị cho leo cây là sao??? 
Thực ra lúc đầu, tôi đến lúc 7h29' 36 giây, ngồi trên ghế đá đeo earphone nghe nhạc và chờ đợi, khuôn mặt chắc là rất lãng tử (hê hê hê) và cực kool (tg: như 1 kẻ độc thân). Lần đầu tiên tôi ko có 1 cô gái bên cạnh ngày Giáng sinh; nhưng mà khỏi có lo mọi người, vài phút nữa thôi (hoặc là vài năm nữa) tôi sẽ có 1 con bé cực kì xinh đẹp đi cùng, và có thể tôi sẽ cưa đc cái con bé cực-kì-khó-cưa cũng như vẻ đẹp của nó vậy. Ko thể ko thừa nhận, nó có thu hút sự chú ý của tôi, khá nhiều là đằng khác, chắc là do nó là đối tượng khó nhằn nhất của tôi: sau vài tháng lận sống chung vậy mà nó ko hề đổ tôi chút nào, ngược lại tôi lại hơi hơi "rung rinh" mới đáng lo chứ. Ko sao; 1 người như nó đáng để tốn công sức để cưa đổ mà (có đc ko đấy?). Tự nhiên tôi nghĩ đến cái cảnh tôi vs nó nắm tay nhau như mấy cái cặp đôi kia mà...chẳng biết thế nào nữa, chỉ thấy sống mũi nong nóng lên...
Nhưng mà phải công nhận, tôi gần như tưởng mình có vấn đề về tai khi nó rủ tôi đi chơi ở cái nơi này cơ. Chắc là định lợi dụng túi tiền của tôi, hơ, ngây thơ thật, tôi còn lâu mới chịu trả 1 xu nhé. Hoặc nó vs tôi đơn giản đều rảnh rỗi trong ngày Giáng sinh, nên nó rủ tôi đi chơi thôi nhỉ? Tôi cũng chẳng biết nữa. Nói là "rung rinh" nhưng giờ tôi cũng chẳng biết là tôi cảm thấy thế nào về nó nữa. Đầu tiên chỉ là 1 đối tượng cần-phải-cưa, sau đó trở thành 1 đối thủ cần-phải-hạ-gục, rồi ko biết từ lúc nào đã quay trở lại 1 đối tượng lớn rất-cần-phải-cưa, và tôi cảm thấy có khá nhiều điều lạ lùng xảy ra nữa. Ở tiệc Pegasus, nó hoàn toàn làm tôi choáng ngợp bởi vẻ đẹp đến là Trời sinh của nó, và lại cộng thêm vụ "bị nhốt trong phòng" và "chưa thay đồ xong", tôi thật sự thấy có khá nhiều vấn đề. Cả khi nó đi vs Hato, rồi khi nó bị ngộ độc mực chiên đến mức ngất xỉu, tôi cảm thấy vấn đề cứ chồng chất lên nhau. Nhưng...vấn đề là ở ai? Nó hay là tôi? Là nó thay đổi làm đảo lộn mọi thứ hay là tôi, chính tôi mới là người lạ lùng? Chỉ có 1 điều chắc chắn là: nó đã ko còn là 1 con bé bình thường như tôi tưởng lần đầu tiên tôi gặp nữa...
Có 1 vấn đề lớn hơn cả mà tôi phải nói ngay: từ cái lúc 7h29' 36 giây đến 7h59', tôi đã chờ đợi như 1 thằng điên ở trên ghế đá, nghĩ đi nghĩ lại mấy cái thứ linh tinh (ở trên ý) mà quên mất là nhân vật chính àh nhầm phụ, hay là nó, vẫn CHƯA đến. Rút Iphone ra, tôi định bấm gọi thì nhận đc 1 cuộc gọi đến từ Hikaru. Haizzz...lại gì nữa đây, hy vọng là nó ko biết là tôi đang ko ở nhà, chứ nếu ko dù có ở bên kia Trái đất nó cũng bay trở lại đây để đi chơi Giáng sinh vs tôi cho mà xem (thế mới phải bịa ra mấy cái cớ chứ, kiểu như bố mẹ bắt ở nhà vs hôn thê ý). Thôi kệ nó, cứ nghe đã:
- Hello em. Có việc gì thế?
- Anh đang ở Quảng trường Shea đúng ko?
Ối trời ơi, cái quái gì vậy, 1 phát đúng luôn là sao? Cả quả đất này có bao nhiêu địa danh mà đoán 1 phát chuẩn luôn vậy? Ko lẽ...
- A, em thấy anh rồi!
Biết ngay! Nếu vậy, 3...2...1...Điện thoại!
Reeng! Reeng! Reeng!
Và người gọi ko ai khác chính là nhân vật phụ đc đợi chờ từ nãy đến giờ!
Calling: QuangiaHana
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!
...
- Anh Jun ơi...anh sao vậy? Chị Hana bảo là bị ốm mà?
Ko bực mới là chuyện lạ đấy! Làm người ta đến rõ là sớm, để người ta đợi dài cả cổ, thấp thỏm mong chờ (mong đến thế cơ à?) rồi đẩy con bé này đến vs 1 cái cớ rất linh tinh "Ốm"! Nếu ko phải cô ta đang ở nhà và cách đây khoảng vài chục cây số thì tôi đã phóng thẳng về nhà mà "tính sổ" vs cô ta rồi. Được lắm, cứ để tôi về nhà thì cô biết tay vs tôi. Lúc đó thì kể cả cô có đang hấp hối, thoi thóp trên gi.ường thì tôi cũng sẽ quăng cô từ tầng 3 xuống (xuống đâu thì mọi người tự hiểu). Phí công người ta ăn mặc, chải chuốt rõ đẹp đẽ, cẩn thận, vân vân và vân vân, cô "bụp" vào mặt người ta 1 câu như vậy hả? Giáng sinh năm ngoái, mấy cô bồ của tôi còn phải tranh giành lẫn nhau, thậm chí là *chém giết* lẫn nhau để đc sát cánh bên tôi trong cái đêm Giáng sinh mỗi năm chỉ 1 này. Thế mà cô gan to đến mức dám để bổn thiếu gia đây LEO CÂY giữa toàn dân thiên hạ (khiếp, có ai biết đâu!)!!!!! Cô chuẩn bị xuống CHÍN TẦNG ĐỊA NGỤC đi! Nghe rõ ko: CHÍN TẦNG ĐỊA NGỤC!!!!!!!!!!!!!!!
Tút tút tút...
"Thue bao quy khach vua goi hien tai ko lien lac duoc, xin quy khach vui long thu lai sau."
Hay ở chỗ là: cô ta tắt máy. 
Oke, bình tĩnh...Phải bình tĩnh, đây là điện thoại của tôi...điện thoại của tôi, iphone của tôi, công cụ liên lạc của tôi, máy nghe nhạc của tôi, kho game + ảnh của tôi,...v...v...Phải bình tĩnh...
Tút tút tút...
"Thue bao quy khach vua goi hien tai ko lien lac duoc, xin quy khach vui long thu lai sau."
Bốp!
Cái Iphone dấu iu đã ra đi.
- A...Anh Jun!!!!!!!!
Quên mất, Hikaru. Hừ, để xem, có vẻ đây là âm mưu của 2 chị em sao? Khéo tôi điên lên mất.
- Anh...có thể nhận lấy socola của em có đc ko ạ?
- ...!
Ặc, sao tôi ngu thế nhỉ? Cái âm mưu này rõ ràng đc bày ra là đúng ngày Giáng sinh mà. Ôi...sao lại quên béng mất mấy cái truyền thuyết vớ va vớ vẩn ấy nhỉ? Thảo nào hôm nay nhiều cặp đôi, nhiều socola vậy. Sặc...tôi đúng là chậm hiểu. Vậy...nhận hay ko đây? Nhận là đồng nghĩa vs việc chấp nhận Hikaru làm bạn gái, còn ko nhận thì chắc sẽ nổ ra 1 cơn bão mất. Tôi...hay làm gì nhỉ? Cứ nhận đại đi, rồi lúc sau cho 1 câu "Anh đã chán em!" rồi bỏ thôi. Dù con bé trong sáng thật, nhưng cũng là con gái chứ có phải con trai đâu?
- Anh sẽ...
.........Tôi tự nhiên dừng lại.
...nhận ư? Nếu vậy còn nó thì sao? Hay là tôi cứ lấy Hikaru làm bạn gái xem nó phản ứng thế nào nhỉ? Nó sẽ giận? Dỗi? Bỏ việc? Hay là chỉ cười và lờ tịt tôi đi? Hoặc đơn giản là...vui? Vui cho ai? Cho Hikaru, cho tôi,...chắc giờ đang nghĩ tôi vs Hikaru đã thành cặp. Chẳng phải tất cả âm mưu này hoàn toàn là chủ ý của con bé điên đó sao? Tôi hiểu nó lắm: nếu thật sự có hẹn, nó sẽ luôn đến rất sớm. Nhưng vấn đề là nó chẳng khi nào mời ai cả; chỉ có mọi người mời nó thôi. Tại sao tôi ko nhận ra?
- ...anh xin lỗi...!
Ko, ko thể để mọi chuyện theo ý nó được. Chả lẽ vs nó, tôi chỉ là...người mà 1 người bạn nó thích, và nó sẵn sàng bày ra trò này, lừa dối tôi để tạo cơ hội cho người bạn đó - Hikaru - sao? Sao tôi ko nhớ ra nhỉ: Miki và Hato đấy thôi? Nhưng tôi ko muốn. Ko đâu. Ko muốn bị mai mối.
- Em...em...
Hikaru cúi gằm mặt. Ko sao...lần này tôi sẽ chống đỡ đc cơn bão mà, tôi biết chắc điều đó.
- ...cảm ơn anh! Vì đã ko nói dối em.
Hả? Cảm ơn sao? Tôi thực sự ko lường trước đc điều này...
- Em đã nghĩ anh sẽ nói dối em, và để em trở thành 1 trong vô số những cô bạn gái "hờ" của anh. Em sẵn sàng, và chỉ thế là em đã hạnh phúc lắm rồi, kể cả anh có nói dối em. Nhưng anh đã nói thật. Em ko có gì để giận anh cả.
- Em...anh ko hề biết là em nghĩ vậy...
Làm sao nghĩ 1 đứa 15 tuổi như nó, thật trong sáng và đáng yêu, lại có thể nghĩ được như vậy chứ?
- Anh nói thật. Em biết lí do đấy.
- Lí do? Em biết sao?
- Em nghĩ mình đúng. Anh đã tìm được người con gái của mình, phải ko?
- Người-con-gái-của-anh?
- Đôi lúc tình cảm đến nhanh hơn mình tưởng, anh ạ!
Tình cảm đến nhanh hơn mình tưởng? Người con gái của tôi? Vậy...là sao?
Tôi...dường như nhận ra 1 vài điều...
...
Đúng là nhận ra, thậm chí là khá nhiều điều là đằng khác. 
Thứ nhất, Hikaru chắc chắn khác rất nhiều vs vẻ bề ngoài trong sáng, ngây thơ, ko nỡ bắt nạt.
Thứ hai, Hikaru biết nhiều hơn tôi tưởng, biết rất nhiều là đằng khác, về những thông tin mà chính tôi cũng ko rõ ràng.
Thứ ba, hầu hết những điều nó nói là đúng, và tôi hiện nay đang *freak out* (=crazy) vì điều đó.
Tình...tình cảm? Người con gái của tôi? Từ từ đã...tôi vừa hỏi lại 1 lần nữa 2 câu hỏi tôi vừa tự hỏi chính mình chỉ vài giây trước. Haizzz...bị lú mất. Nó đúng là có quan trọng vs tôi thật. Bằng chứng là tôi đã khủng hoảng thế nào khi nó bị ngất. Đến chính cả tôi cũng chẳng biết là đối vs tôi nó đã quan trọng như thế nào, vs tư cách 1 quản gia hay 1 đối tượng cần-phải-cưa, 1 đứa bạn cùng lớp hay 1 cô giáo, hay đơn giản chỉ là 1 cô gái? Tôi cũng ko hiểu đầu óc tôi thế nào nữa. Hay là tôi đã thích nó? Vs tư cách...ôi trời ạ, thích nó? Nhưng đến tôi cũng chẳng hiểu nữa. Tôi có thích nó thật hay ko hay chỉ đơn thuần là sự thích thú đối vs 1 đối thủ đáng gờm rất-cần-thiết-phải-cưa? Thích thú...từ trước đến giờ, ngoại trừ con phù thuỷ (nó chắc cũng ko phải con người), chỉ có nó là làm tôi thực sự thích thú. Cái bọn con gái kia chẳng có đến 1 người nhận thức ra đc là tôi ko hề thích bất-cứ-ai trong bọn nó mà chỉ nhằm mục đích cưa cho đổ cái rầm bọn nó là xong nhiệm vụ. Cái con này thì lại khác hoàn toàn: chưa nói đến việc tôi ko cưa đc nó, nó lại còn đi mai mối tôi vs bọn kia nữa chứ. Nhưng ko thể phủ nhận là...tại sao bất cứ lúc nào nó ở gần là ánh mắt tôi lại ngay-lập-tức hướng về phía nó? Tôi ở lại học thêm vì lo nó 1 mình giữa 1 đống con trai dù thừa biết nó vẫn ổn mà ko có tôi; tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nó ko thích Hato và còn sử dụng cả "chiêu thức" để bắt nó đi cùng vs tôi & Hikaru khi biết điều đó; tôi hoảng loạn và gọi cả bác sĩ chuyên môn đến tận trường khi thấy nó ngất xỉu bởi vì miếng mực chiên tôi đưa cho và bế nó xuống tận phòng y tế ko-dùng-thang-máy (đợi thang máy thì thà chạy xuống còn nhanh hơn)... Đã bao giờ tôi trở nên như thế này đối với 1 người con gái chưa vậy?
- Anh ơi...Anh Jun!!!!!!
Oa...giật thót cả tim. Quên mất là Hikaru đang ở đây. Chắc vừa nãy trông tôi ngu lắm, thộn cả mặt ra, trông vẻ mặt cứ như đang ở trên mây. Tôi đúng là đang ở trên mây, ko ở trên mặt đất, mải suy nghĩ mấy vấn đề linh-tinh-mà-ko-hề-linh-tinh-chút-nào. Nếu những điều Hikaru là đúng, đúng hết chứ ko phải hầu hết, thì tôi biết đối xử thế nào với nó đây? Chẳng lẽ...cứ như bình thường?
- Anh Jun, anh nhận socola của em đi!
- Ko đc Hikaru ạ, anh đâu có thích em.
- Nhưng anh CÓ thích chị ấy đúng ko; vậy thì hãy đợi xem phản ứng của chị ấy thế nào.
- Anh đoán là con bé đó chắc chỉ cười, rồi vui mừng chúc hạnh phúc 2 chúng ta, rồi bắt đầu đăng lên facebook "Jun & Hikaru đã trở thành 1 đôi!!!", "Hãy chúc hạnh phúc cho họ!!" cho mà xem.
- Thế nên anh mới ko giả vờ nhận socola của em đúng ko? Và anh cũng đã đồng ý vs việc mình THÍCH chị ấy rồi đúng ko?
- Ờ. Nhưng ko. Anh vẫn ko rõ mình có thực sự thích hay ko. Thật là...!
- Hôm nay là ngày Giáng sinh đó! Sau đó là năm mới. 1 tháng nữa là Valentine, sau đó là Valentine trắng. Anh có cả đống thời gian để xác định tình cảm của mình mà.
- Nếu là thật thì...em...
- Anh hãy thật lòng chút đi. Đời người chỉ có 1 thôi đó! 
- Em đúng là...chẳng khác gì 1 bà cụ non!
- Haha...
Hikaru đi mất. Tôi lại ngồi trên ghế đá, vắt chân sang và lại nghe nhạc, lần này là "độc thân" thực sự đây (có nên rơi nước mắt ko nhỉ?). Tôi đang đợi ai vậy? Sao tôi cứ có linh cảm là...nó sẽ đến thế nhỉ? Nó ko thể nào bỏ qua được. Nếu nó bỏ qua, chằng lẽ nó ko muốn đến? Ko muốn nhìn thấy tôi chấp nhận lời tỏ tình của Hikaru theo như âm mưu của nó? Càng ngày...nó càng trở nên khó hiểu là sao?
Ông Trời ơi...hãy cho con 1 lời gợi ý đi!
(Trời: gợi ý hả con? Gợi ý tình yêu trị giá $2000, trao bằng tiền mặt hay qua thẻ hả con?)
[Jun: Hừ, cái ông bủn xỉn! Thôi khỏi!]
Tuyết...đang rơi! 1 cơn gió khẽ lướt qua khuôn mặt qua tôi, từ đằng sau, luồn qua kẽ tóc tôi, bay thẳng về phía trước, mang theo những bông tuyết khiến tôi có thể nhìn thấy rõ "hình dáng" cơn gió uốn lượn như 1 chiếc khăn trắng. Nhưng nó giống như đang dẫn đường cho tôi. Bật dậy, tôi chạy theo hướng cơn gió tuyết mát lạnh dẫn ra ngoài đường. Cơn gió đúng là ko bình thường, như cảm tính của tôi, vì nó vẫn ko dừng lại hay tan biến; nó vẫn tiếp tục thổi, và còn nhanh hơn. Tôi thở hồng hộc chạy theo. Ôi Chúa ơi...ông Trời ơi! Từ từ thôi! 
Cuối cùng cơn gió lạ kỳ cũng tan biến mất; trước cửa quán Breadupro, 1 quán ăn nổi tiếng ở con phố Sheada với món bánh nướng xốt rượu vang cực ngon và cực đắt, tôi đã ăn vài lần (con nhà VIP, đặt hàng tại nhà có người mang đến tận cửa) nhưng nó chỉ ngon nhất trong ngày Giáng sinh. Đặc điểm của nó là ngon nhưng sẽ bị say với những người tửu lượng kém...1 người ngoài hành tinh như nó thì làm sao có thể bị say vs món này, với lại nó ở đây làm gì? Ở nhà gọi ko phải thích hơn sao?
Tôi bước vào. Hơi ấm của bánh mì nướng phả vào mặt, và mùi thơm ngậy của bánh mì hoà quyện với hương rượu thơm ngon...ở đây đúng là 1 nơi lí tưởng cho 1 tối Giáng sinh lạnh. Và đúng như tôi dự đoán: nó đông nghẹt người, chắc cái hơi ấm vừa nãy có cả hơi ấm của nhiều người nữa (oẹ!). Tôi lên thẳng khu VIP và hỏi người lễ tân: 
- Có 1 vị khách nào tên là Hana đến đây ăn ko hả cô?
- Hana? Có ạ thưa công tử, cô ấy trình thẻ ăn VIP và vào phòng VIP 02 rồi ạ! Công tử có dùng gì ko ạ?
- Cô Hana ấy đặt món gì?
- Suất đặc biệt Giáng sinh: Bánh mì nướng Baguett với pho mát Gouda, rượu Johnny Walker loại đặc biệt; đến cả tôi cũng hơi ngạc nhiên vì loại rượu này đặc biệt nặng, khả năng say là rất cao, nhất là khi lại là nữ...
- (cô ta có phải là nữ đâu, người ngoài hành tinh mà...)Ko sao, cho tôi 1 suất đó.
- Công tử còn muốn dùng gì nữa ko? 
- Ko cần. Cảm ơn cô.
- Cảm ơn công tử đã đặt món tại Breadupro.
Tôi mở cửa vào phòng VIP 02. Có rất nhiều lò nướng và nhiều người quây lại nướng món bánh mì nóng hổi thơm phức, mỗi 1 nhóm 1 cái lò nướng. Lần đầu tiên tôi đến tận đây và...thử làm món bánh như 1 khách hàng bình thường như bao khách hàng khác (lần trước toàn đặt hàng tại nhà). Tôi nhìn xung quanh thử tìm con bé, nhưng chẳng thấy đâu. Chưa biết làm gì thì 1 cái mâm đc đem đến chỗ tôi. Bên trong là vài chiếc bánh mì nóng hừng hực với 1 chai rượu Johnny Walker mới cóong. Tôi khẽ thở dài, rồi tự nhiên cái bụng "Ục...ục...ục...!", tôi liền ôm cái mâm về 1 cái lò nướng ở trong góc có tên mình ở trên. Có mấy cô gái chạy lại và giúp tôi (chuyện, hotboy thì ở đâu cũng đc chào đón), họ nướng cho tôi những cái bánh nóng giòn và xốt với rượu rất điệu nghệ, và thậm chí còn đề nghị...đút cho tôi. Chắc là do tôi giả đò "Không biết làm thế nào nhỉ?", "Bạn ơi, làm ơn giúp tôi có đc ko?" (đây người ta gọi là "dân lành nghề"), chẳng mấy chốc cái lò nướng của tôi đã đông nghẹt những cô gái "thấy anh hotboy đẹp trai quá nên ko nỡ bỏ đi, đành phải ở lại giúp (dù lòng thì muốn đến chết luôn!)". Cứ như 1 thói quen vậy, tôi lại làm nữa rồi. Nhưng người tôi muốn tìm thấy nhất thì chẳng thấy đâu...
- Xin lỗi...có phải chai Johnny Walker ở đây đúng ko ạ? Lễ tân có nói...
Giọng nói đó...có phải như tôi nghĩ ko? Tôi bật dậy, chen quan đám con gái vừa mới cưa vài phút trước đang đon đả giúp tôi nướng bánh (thực ra là làm hết), tiến rất nhanh về phía phát ra giọng nói. Hừ...cái bọn con gái này...cái lúc cần dẹp đi hết thì lại đông thêm là sao??!? Thôi được rồi, chỉ còn 1 cách...
Tôi giơ chai Johnny Walker và hét lên:
- Ở ĐÂY!!!!!!!!!!!!
Ngay tức khắc, tôi có cảm giác mặt đất hơi rung lên, sau đó...
RẦM!!!!!!
Tất cả bọn con gái đều nhảy lên, hay nói đúng hơn là bị bật tung lên bởi 1 lực rất mạnh, giống như động đất, và tôi biết nguồn của nó ở đâu. 1 bóng đen chạy vù về phía tôi và định giật lấy chai rượu ở trên tay tôi. Tôi liền giữ cánh tay đó lại và nhìn thật rõ khuôn mặt của "bóng đen":
- Hơ...Jun đó à? Anh ở đây làm gì?
- Tôi mới phải hỏi cô câu đó đấy! Cô cho người ta leo cây vậy hả? Tưởng cô đang ốm?
- Hơ...không, ai ốm chứ...anh nhận được socola của Hikaru chưa?
- Xin lỗi cô, nhưng tôi không có thích Hikaru.
- Hơ...tôi tưởng...sao lại thế được?
- Cô đang tưởng tượng hả? Có ai bảo là tôi thích Hikaru đâu?
- Thế à? Hơ...Thế sao? Anh...không phải giấu...tôi biết mà...
- Cô cứ Hơ nọ Hơ kia là sao? Tôi bảo là không rồi mà!
- Bái bai...Hơ...
Cô ta làm sao vậy? Cứ Hơ...hay là cô ta say? Không thể...loại rượu cỏn con này mà cũng đủ làm cô ta say sao? Đúng là bất bình thường...
Ko thể để cô ta ở lại đây được
Tôi rút điện thoại ra và bấm gọi: chuAishimaBreadupro.
- Jun đấy à, có chuyện gì đấy cháu?
- Chú Aishima à, cháu có thể nhờ chú 1 việc được không ạ?
- Được thôi, cháu thì gì chả được, trừ việc bắt ta phá sản.
- Chú đừng lo, cháu chỉ nhờ chú đuổi tất cả các khách trong phòng VIP 02 trừ 1 người và cháu có được không ạ?
- À, việc đấy thì thoải mái thôi. Cô Rena, đuổi tất cả khách trong phòng VIP 02 trừ công tử Jun và người đồng hành cùng cậu ấy. Được rồi đấy, mà ta hỏi cháu nhỏ nhé: có phải đấy là 1 cô gái không?
- Chú... Vâng, đúng là 1 cô gái ạ.
- Vậy ta đoán đó chính là bạn gái của cháu đúng không? Chúc mừng nhé!
- ...Cũng không hoàn toàn ạ. Ý cháu là...cháu cũng không rõ nữa...
- Nhóc con, cháu nói gì cơ? Ôi Chúa ơi, cô gái đó là ai mà đã hớp hồn cháu đến mức độ này...ta thậm chí còn không nhận ra cháu nữa rồi!
- Thật vậy sao hả chú? Cháu chỉ thấy con bé ấy vào và đảo lộn hết cả cuộc đời cháu. 
- Giờ này tháng trước cháu còn đang "tay trong tay" với mấy cô bé liền 1 lúc, vậy mà bây giờ đã chỉ tập trung suy nghĩ về 1 người...nhóc con, cháu làm ta ngạc nhiên đó!
- Con bé đó...nhưng chú ơi...cháu vẫn...
- Ôi cái thằng nhóc này, thật tội nghiệp cho cô gái đó! Thôi chào nhé!
- Chú Aishi...
Ôi, chú ấy cúp máy rồi sao. Hừ, nhưng mà chú ấy nói đúng: tôi đã thay đổi 1 cách chóng mặt, mà không thay đổi bình thường mà thay đổi 180 độ mới đáng sợ chứ. Chẳng lẽ là vì nó?
Tuyệt, bây giờ thì phòng chỉ có mỗi tôi với nó. Lôi nó ngồi xuống sofa, tôi ngồi xuống bên cạnh, cầm 1 miếng bánh và ăn. Ngon thật...cùng 1 miếng bánh nhưng mà ngồi trên sofa ăn thì chắc chắn sẽ ngon hơn, và đúng thế thật. Tôi quay sang, nó cũng đang nhóp nhép miếng bánh với cốc rượu, mặt đỏ lừ mà tôi cá 100% là vì say chứ không phải là do xấu hổ hay ngại ngùng. 
- Hana, cô say đấy àh?
- Hơ...(đây là điệp khúc của những người say) Say hả? Ừ có lẽ...
Dấu 3 chấm hình như cũng là sở thích của những người say thì phải?
- Cô nói thật không đấy?
- Tôi hy vọng thế...tối Giáng sinh là phải sayyyy~! Người ta có đôi có lứa thì tôi với anh Johnny Walker cũng phải hưởng thụ Giáng sinh chứ~!
- "có đôi có lứa"? Tôi độc thân rành rành đây này!
Tôi bực mình nói. Johnny Walker gì chứ? Cô ta quay sang nhìn tôi, rất chăm chú. Đôi mắt xanh biếc lần đầu tiên nhìn thẳng vào mặt tôi, chỉ tôi mà thôi chứ không phải bất cứ ai ở bên cạnh hay ở gần tôi. Khuôn mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác, ngạc nhiên, tuy đang say, khuôn mặt đỏ lừ vì say nhưng vẫn nhìn tôi chăm chú như tìm 1 câu trả lời. Lại cái cảm giác đó...hôm ở trên tàu Pegasus, khi nó ở thật gần tôi, cái cảm giác đã điều khiển đôi tay tôi nâng lên và nhẹ nhàng vòng qua người nó, thử nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng óng của nó. Tự nhiên tôi có cảm giác...tôi muốn làm lại cái kiss đó 1 lần nữa. Tôi bị làm sao vậy...?
- Anh...một mình? Hikaru...
- Tôi không thích Hikaru.
Bừng tỉnh ra khỏi cái cảm giác kia, tôi trở lại với câu hỏi của nó. Và tôi trả lời, rất vững chắc. Đúng, tôi không hề thích Hikaru. 
- Anh...đã làm Hikaru khóc à?
- Không, cô ấy chấp nhận.
- Chấp...nhận? Chấp nhận ư? Chấp nhận...?
- Chấp nhận điều đó. 
- Cô ấy có buồn...không? Dĩ nhiên rồi... Anh...không nói dối cô ấy à?
- Không, tôi chẳng muốn.
- Thương cô ấy à? Rất...trong sáng, đáng yêu...không nỡ làm hại...
- Tôi không muốn lừa dối tình cảm của mình nữa.
- Tại sao...?
Lại 1 ánh mắt làm tôi mất tập trung. Cảm giác thình thịch trong tim làm tự nhiên tôi bật ra 1 câu không lường trước:
- Bởi vì tôi đã thích 1 người!
Oá...tôi vừa nói cái gì vậy?
- Thi...Thích? Ai...vậy?
- ...
Thích ai? Thích ai? Tôi đang nói gì vậy? Thích ai? Thích ai? Thích ai????!!!!
- ZzzzzzzzzzzzZzzzzZzzzzZzZZZZzzzzzzzZZzZzzzzz
Ơ...nó...đang ngủ?
Hừ...dám ngủ trong lúc tôi đang nơi chuyện sao?
Kiểu gì mà lại ngủ ngay trên người tôi thế này?
Nhưng mà...nó thật đáng yêu...thứ rượu vừa nãy bỗng nhiên nóng lên trong người tôi...từ từ, tôi chìm vào giấc ngủ...
...
 
Hana's POV:
Tôi đang ở trong quán ăn Breadupro, và giờ là 7h30.
Không hiểu tôi nghĩ gì mà đến đây, trong khi với tư cách quản gia của tên cậu chủ đó tôi có thể gọi đến tận nhà mà không phải tốn đến 1 xu. Mà tôi cũng chẳng thèm bánh nướng rượu đến mức phải đến tận nơi để ăn. Cái cảm giác ở nhà 1 mình thì tôi cũng không lạ gì, dù sao tôi cũng là con một  và có bao giờ tin vào ma quỷ đâu mà sợ ở nhà 1 mình. Nhưng cứ 1 lúc, nghĩ đến tên cậu chủ và Hikaru là tôi lại không muốn nghĩ nữa. 
Dĩ nhiên tôi không điên mà chạy đến quảng trường Shea nơi đang diễn ra 1 cuộc tỏ tình không-thể-nào-lãng-mạn-hơn mà phá đám rồi, đó là luật lệ đầu tiên của bộ luật "Bà Mối": "không bao giờ phá bĩnh 1 cuộc tỏ tình kể cả bạn có muốn đi chăng nữa!". Tôi muốn Hikaru hạnh phúc, nó thật trong sáng và đáng yêu, thật không nỡ làm hại hay trêu chọc. Người nó thích lại là cái tên chủ chẳng-ra-gì của tôi, người mà tôi không thể hiểu nổi tại sao lại có thể thu hút bọn con gái đến vậy, dù anh ta có đáng yêu, đẹp trai, dễ thương,...thật nhưng mà...1 kẻ lừa dối tình cảm người khác như anh ta đâu có xứng được nhiều người thích đến vậy! Dù vậy, vì luật lệ thứ hai mà tôi không thể nào quên: "luôn luôn ủng hộ 1 tình yêu chân chính!" nên tôi sẵn sàng giúp đỡ em ấy "tình cờ" gặp tên cậu chủ tại quảng trường Shea. Nhưng chính vì họ ở quảng trường Shea, nơi mà có cái tên đã được tôi viết ở ngay chính giữa kế hoạch đi chơi Giáng sinh của tôi nên tôi thật sự chẳng có chỗ nào mà đi chơi trong cái ngày Giáng sinh tuyệt đẹp này. 
Đi trên đường, tôi đội 1 cái khăn to xùm xụp che đến hơn nửa khuôn mặt, vừa đi vừa suy nghĩ mấy chuyện mông lung. Nhưng không hiểu sao nghĩ chuyện gì cũng quay trở lại chuyện Hikaru với tên cậu chủ đang tỏ tình với nhau. Cái đầu cực sáng tạo của tôi bộc lộ tài năng tiềm ẩn không-hề-đúng-lúc-chút-nào khi tưởng tượng ra vô số cảnh 2 người đó "tay trong tay", "sát cánh bên nhau", "lá lành đùm lá rách",...và thậm chí là xxxx. Bỗng nhiên 1 cái cảm giác khó hiểu dấy lên trong lòng tôi. Tên cậu chủ đã xxxx, mà không, kiss tôi, và tôi dám chắc đó là nụ hôn đầu của tôi, và tôi cũng dám chắc không kém là điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến hắn ta cả, dù sao cũng chỉ là nụ hôn thứ n+1 trong vô số những nụ hôn khác. Khéo khi bây giờ hắn đang hôn thắm thiết với Hikaru chứ. 
Hắn cũng đã từng nhảy với tôi, dù là step dance đến gần phá vỡ sàn tàu; cũng đã đánh thắng Ruka dù mục tiêu cực vớ vẩn là cưa đổ được tôi. Nhưng khi hắn nói tôi "rất quan trọng" tôi đã cảm thấy vui. Khi 2 đứa bị nhốt trong phòng kín, hắn "nhìn thấy", lại giữ tôi lại khi tôi chuẩn bị trèo ra ngoài nữa & kết cục là ôm tôi, làm tôi mất đà ngã vào người hắn. Nhưng không phải trống ngực tôi đã đập thình thịch đến ù cả tai mỗi khi nghĩ đến chuyện đó sao, đến bây giờ vẫn thấy. Gần đây, tôi càng cảm thấy hắn đẹp trai hơn, sau lại 1 lần nữa ngã khi hắn đòi miếng socola yêu quý của tôi. Mới chiều nay, tôi bị ngộ độc mà ngất xỉu, hắn ta đã lo cho tôi đến mức độ mang tôi xuống tận phòng y tế, còn gọi cả bác sĩ riêng nữa. Và hắn chấp nhận đi chơi chỉ với 1 lời mời của tôi, trong khi những bọn con gái kia thì có năn nỉ gãy lưỡi cũng chỉ nhận được cái lắc đầu của hắn. Có phải với hắn, tôi quan trọng lắm không?
Nhưng hắn sắp trở thành bạn trai của Hikaru, chỉ hy vọng hắn đừng lừa dối tình cảm nữa, cả những cô gái xung quanh và chính bản thân hắn.
Cái hình ảnh 2 người đó nắm tay nhau như đang ám ảnh tôi, chực xuất hiện bất cứ lúc nào hù tôi đến chết khiếp. Tôi lắc lắc đầu nguầy nguậy, như muốn xua bằng được cái hình ảnh đáng ghét ấy ra khỏi đầu. Mà tôi cũng không hiểu tại sao lại đáng ghét nữa. Đúng như lẽ thường, đáng lí ra tôi phải đang mỉm cười sung sướng vì đã ghép thêm được 1 cặp đôi hạnh phúc nữa chứ nhỉ? Nhưng lần đầu tiên...1 trong 2 đối tượng lại có nhiều kỉ niệm với tôi thế này. Đã từ khi nào Jun, hay là tên cậu chủ, có nhiều kỉ niệm với tôi thế này? Tôi đến không thể điều khiển nổi mớ cảm xúc hỗn độn trong đầu mình nữa. Một cái là vui vẻ vì 1 cặp đôi hạnh phúc đã thành đôi. Một cái là man mác buồn 1 điều gì đó tôi không thể hiểu nổi. Một cái là cô đơn khi phải thưởng thức ngày Giáng sinh tuyệt đẹp chỉ có 1 mình. 
Nếu như tôi không thực hiện âm mưu đó...phải chăng bây giờ tôi với hắn đang đi trên con đường này, đang cãi nhau hoặc có thể đơn giản ngắm những bông tuyết trắng muốt rơi xuống xung quanh. Thưởng thức không khí mùa đông với 1 người khác sẽ tốt hơn rất nhiều ở 1 mình, tôi biết điều đó hơn ai hết. Phải chăng trong đống tình cảm lộn xộn chen lấn lẫn nhau trong lòng tôi, còn có một cái nữa: là hối hận sao?
Tôi nhìn cái biển quán ăn. Ngán ngẩm, tôi định bỏ qua, tìm xem có thấy quán ramen nào còn mở không đi ăn giết thời gian. Nhưng cái áp phích giữ tôi ở lại khi có dòng chữ này đập vào mắt tôi:
"Bánh mì nướng xốt rượu vang - sản phẩm đặc biệt ngày Giáng sinh, khuyến cáo chỉ dành cho người tửu lượng tốt: hãy thoả sức uống và quên đi mọi nỗi buồn của năm trước!"
Có phải cái này là quá hợp với 2 đứa đang vừa vui, vừa buồn, vừa cô đơn, vừa hối hận như tôi không? Tôi không chần chừ bước ngay vào và đặt phòng.
1 tiếng sau, cảm thấy đầu óc choáng váng. Lờ mờ thấy 1 tên tóc vàng...y hệt như hắn vậy! Nhưng hắn thì làm gì ở đây? Chẳng gì cả! Chắc tôi nhìn nhầm...
3 tiếng sau, cảm thấy rất tỉnh táo, dù cơn đau đầu vẫn âm ỉ trong đầu, tôi tỉnh dậy trên một chiếc ghế sofa. 10h, vẫn sớm lắm. Hôm nay là Giáng sinh cơ mà. Tôi chắc đã say, say thật, cái khoảng thời gian say thì đúng là không biết trời đất là gì luôn, thậm chí tôi phải nói thật là tôi không nhớ dù chỉ là 1 mống kí ức về 2-3 tiếng vừa qua. Nhưng chắc chắn 1 điều: tôi không mặc cái áo khoác này đi. Và tôi đang nói đến cái áo khoác lông màu đen 100% cashmere - hàng hiệu đắt tiền đấy! - được đắp lên người tôi. 
- Cô tỉnh rồi à?
Một giọng nói mà có chết tôi cũng không thể quên được; tôi quay ngoắt lại đến gần 180 độ, mắt mở to, tưởng như đánh rơi bộp cái cằm xuống đất khi...tên cậu chủ đang đứng lù lù ở ngoài cửa vừa mới bước vào. Và trông bộ dạng của hắn, tôi có thể đoán được ngay: chủ nhân của cái áo lông đen vừa nãy và hắn đã đến đây từ lúc nào. Nhưng tại sao...Hikaru không đi cùng hắn? Chẳng lẽ hắn tỏ tình và bị con bé đá, đến đây xả nỗi buồn? Mà không, con bé ấy đi tỏ tình cơ mà, nếu vậy sao tên này ở đây mà không vui vẻ bên cạnh người yêu ngày Giáng sinh? Máu lạnh quá, nỡ để người yêu về nhà trong ngày Giáng sinh thế này sao?
Tôi liền hỏi ngay:
- Hikaru đâu rồi?
Hắn ta có vẻ hơi khó chịu 1 chút, rồi trả lời:
- Về rồi. Cô cứ làm như nó đi chơi với tôi không bằng!
Không phải vậy chắc? Chả lẽ bây giờ các cặp đôi không còn đi chơi với nhau nữa?
- Dĩ nhiên! Vậy...thế nào?
- Thế nào là sao?
Anh ta hỏi lại. Ơ hay, tôi đang hỏi về vụ anh ta với Hikaru mà. Nhưng mà anh ta cứ lườm lườm tôi như cái vụ đó có liên quan trực tiếp đến tôi không bằng. Có liên quan không nhỉ...ngoài việc tôi cho hắn leo cây và để Hikaru "tình cờ" bắt gặp hắn thì...ơ, hắn vẫn còn giận sao?
- Thì cái vụ...Hikaru đó!
- Hikaru hả? Nếu cô nói đến vụ tỏ tình, tôi nói rồi, tôi không thích nó! Từ chối rồi!
Anh ta có vẻ bực, đúng không nhỉ? Nhưng mà anh ta nói với tôi lúc nào? "Tôi nói rồi" là sao?
- Anh nói với tôi lúc nào mà bảo là rồi?
- Lúc...nãy đấy thôi!
- Lúc nãy ư, anh có nói gì đâu, tôi còn chẳng nhớ là có gặp anh nữa là!
Oa, có phải anh ta vừa suýt ngất không? Có chuyện gì xảy ra trong lúc tôi say chăng? Hoặc anh ta nói cái gì đó...tôi cũng có thể nói cái gì đó...ặc, không biết có nói cái gì linh tinh không, lại hiểu lầm thì chết. Mà anh ta có vẻ nhẹ nhõm, chắc chỉ có anh ta lỡ mồm thôi!
- Phù, may quá, cứ tưởng cô nghe thấy hết!
- Tôi nghe thấy hết mà!
- WHAT????!!!!!!
- Đùa thôi mà! Anh nói cái gì lúc nãy thế, nói lại có được không?
- Có nói gì đâu, thôi cô quên đi!
- Cái gì? Nói đi! Hay là...cái gì đó bí mật? Để tôi đi xem camera xem anh nói gì...
- Không không không! No no no no no!!!!!
- Anh giấu cái gì chứ, tôi là quản gia của anh mà!
- Không...
Nhìn mặt anh ta tôi có cảm giác: chính vì tôi là quản gia của anh ta nên tôi mới không được xem. Hừ, để xem!
Mà bây giờ là mấy giờ nhỉ...10h10...ờ...
CÁI GÌ CƠ?????!!!!! MƯỜI GIỜ MƯỜI????!!!!!
Chết rồi...! Muộn mất, 10h15 đã bắt đầu rồi, thế này thì sao mà kịp nổi! À từ từ đã...
- Jun!!!! Anh có mang tiền theo không?
- Có...thì sao?
Lạy Chúa...biết thế tôi mang tiền nhiều hơn...hy vọng anh ta rủ lòng từ bi cho mình...
- Anh có thể...bắt cho tôi 1 chiếc taxi đến quảng trường Shea được không? NGAY BÂY GIỜ!!!!!!
Mặt anh ta ngây ra, rồi hỏi lại:
- Để làm gì?
- Cái này...đến nơi tôi sẽ giải thích! Làm ơn mau lên!!!
- Nhưng mà...
- Đi thôi!!!!!!!!!!
Tôi kéo hắn ta chạy phăng ra ngoài đường, nhảy vèo lên chiếc taxi ngay bên ngoài. 7 phút sau mới đến được nơi. Tôi vội nhảy xuống, để lại tên Jun chắc là đang ngớ người ra khi bác tài xế chìa tay đòi tiền xe. Rồi hắn ta cũng chạy theo tôi luôn, miệng lầm bầm mấy câu kiểu như "Cô liệu mà ra ít bài tập đi, vì lần này cô nợ tôi 1 lần!!!". Đúng là cái tên bủn xỉn, thôi kệ nó. Đến nơi rồi!
Hắn dừng lại, thở hổn hển vì phải chạy, rồi hỏi ngay:
- Đến đây làm gì?
- Tí nữa Miki sẽ tỏ tình với Hato đó!
- Thật á? Sao nó không bảo với tôi?
- Anh cứ làm như nó biết con bé sẽ tỏ tình với nó ý! Chỉ có tôi biết thôi!
Tỏ tình đêm Giáng sinh luôn lãng mạn hạng nhất, được chấp nhận thì còn gì bằng! 
- Vậy thì...ta đến đây để...?
- Để xem, ngốc ạ! Thế nếu không thì làm gì?
- Tôi quay phim có được không?
Sặc! Định tống tiền người ta sao? Hyuuga cũng từng doạ tôi chết khiếp bằng bức ảnh kiss đáng xấu hổ đó. Đúng là 2 người này...thật là đen tối!
Cộp!
Tiếng giày...Miki đến rồi!
...
Oke, chính tôi cũng không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.
Vâng, lúc 10h20, muộn giờ hẹn 5 phút, Miki xuất hiện. 1 phút sau, Hato đến. Dự định sẽ là 1 cuộc tỏ tình mùi mẫn mà kết thúc = 2 người đó "tay trong tay" đi về, và tôi đoán là Hato không thể nào để người yêu của mình trở về nhà 1 mình trên taxi. Thế mà mọi chuyện ngược lại hoàn toàn; thế mới nói cuộc đời lúc nào chả lắm điều diệu kỳ, rằng mọi chuyện không thể nào hoàn-hảo-tới-từng-mi-li-mét như trong những câu chuyện tiểu thuyết lãng mạn có thể đọc được chỉ bằng 1 từ khoá search trên Google. Thậm chí, phải nói là chệch đi theo 1 cái hướng ngốc-xít-đến-đáng-ngạc-nhiên khi ta xem lại kĩ càng nội dung của cuộc nói chuyện đó.
Biết thế, trước cuộc nói chuyện này tôi đã không dành khoảng 1 tiếng đồng hồ để phân tích cho nó nghe những tình-huống-tệ-nhất-có-thể khi tỏ tình với Hato. Haizzz...có ai ngờ là 1 cô bé đáng yêu, lạc quan, yêu đời,...và nhất là TỰ TIN lại có thể thay đổi đến...170 độ trước mối tình đầu mang tên Hato đâu cơ chứ. Hỏng hết cả kế hoạch rồi!
Để tôi kể cho mọi người nghe cái "cuộc nói chuyện" đó:
10h21, Hato đến. Trông rất điển trai với áo trắng, quần jeans xanh và khăn len màu xám - đúng hotboy chính hiệu, mái tóc vàng hơi bị xù lên bởi gió đông thổi vun vút xung quanh. Miki cũng dễ thương không kém: áo len đen hở vai, váy ngắn đỏ & tất đen dài, khăn đỏ với mũ đỏ chùm bông nhỏ xinh ở trên đầu. Chuyện, không thể nào không dễ thương, stylist là tôi mà lị! Hato cũng chẳng phải là ngoại lệ, có thể nhìn thấy hai má cậu ta hơi đo đỏ lên khi nhận ra Miki. Co bé có vẻ *rất* ngượng khi Hato nhìn mình, chắc là đã *rất* cố gắng để gọi cậu ấy trở về thực tại:
- H...Hato!
- Ơ...à...
Cậu ta bừng tỉnh và ú ớ vài câu - cặp này đúng là đáng yêu quá cỡ. Tôi thề rằng lúc đó tôi không thế nào ngờ tới chuỗi sự việc xảy ra tiếp theo, mà theo tôi là nằm hoàn toàn ngoài khả năng phán đoán của mình. 
Miki tiếp tục: 
- Hato, tớ...tớ có chuyện muốn nói với cậu...!
- Chuyện gì vậy?
- Ừm...tớ...tớ...
Hato đã trở về hiện thực, nhưng vẫn đang ngắm nhìn cô bạn bé nhỏ đứng ở trước mặt mình cố lấy hết can đảm để làm theo kế hoạch đã vạch sẵn. Tôi biết là nó có khả năng mất hết dũng khí thường ngày trước mặt nửa-kia-của-nó nên đã viết sẵn cho nó cả 1 bản kịch bản dài ngoằng để nó học thuộc trước ngày Giáng sinh, và vô tình viết thêm cả 1 đoạn tình-huống-tệ-nhất nữa. Sao tôi có cảm giác tội lỗi thế nhỉ?
Cái chuỗi-sự-việc tệ hại tôi nói ở trên chưa xảy ra đâu. Ít nhất là cái điều ngốc-xít-đến-đáng-ngạc-nhiên vẫn chưa xảy ra. Và đến giờ thì kế hoạch vẫn đang đi đúng hướng. CHƯA bị chệch đi thôi.
Miki tiếp tục, đã đỡ lắp bắp hơn trước:
- Tớ muốn nói là...từ cái hôm mà cậu đưa tớ đi ăn takoyaki ở hội chợ đêm Shinagawa, tớ đã...tớ đã...
À, về cái chuyện hội chợ đêm, tôi sẽ kể sau nhé!
Hato vẫn không nói gì, nhìn chằm chằm vào cô bạn như đợi chờ câu nói tiếp theo của Miki:
- ...tớ biết cậu không thích mấy cô gái lại gần cậu chỉ vì cậu là hotboy lắm tiền & đẹp trai, và cậu làm bạn với tớ vì điều đó...nhưng rất xin lỗi cậu...tớ...
Tôi có viết đoạn này trong kịch bản không ý nhỉ?
- ...tớ đã...
- Cậu đã thích tớ đúng không?
Hato đang im bặt bỗng nhiên nói ra 1 câu làm tôi suýt thót cả tim, còn Miki thì có thể nhìn thấy tim nhảy hẳn ra ngoài. Woa...cái việc Hato nói câu đấy là 1 trong những việc ngoài tầm dự đoán của tôi đấy nhé! Hơi sờ sợ...sao tôi có cảm giác xấu về chuyện này thế nhỉ?
Trong bản kịch bản của tôi, ở mục "Tình huống tệ nhất" có ghi như sau: "Nếu người cậu thích chỉ coi cậu là bạn, cậu có 2 lựa chọn. Quyết tâm tỏ tình đến cùng mặc cho sự từ chối của tên đó và có đến 80% 2 người sẽ không còn là bạn như xưa, hoặc quyết tâm nén tình cảm đó trong lòng và trở thành người bạn thân mãi-mãi-không-bao-giờ-thay-đổi của người đó."
Và theo như tính cách thay đổi 170 độ của Miki, tôi có 1 dự cảm không hề lành 1 chút nào...
Miki im bặt trước lời nói đó, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang cúi gằm của Hato. Tôi có cảm giác tôi đã nhìn thấy 1 dòng nước mắt khẽ tuôn rơi trên khuôn mặt bầu bĩnh hay cười đó, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô ấy lại lau hết đi như dòng nước mắt đó chưa hề tồn tại vậy. Đôi mắt kiên định như đã tìm được giải pháp thích hợp - dù theo tôi chẳng thích hợp 1 chút nào. Đôi môi khẽ nhếch lên, rồi cười thành tiếng. Cười thật. Cười như trước mặt mình là 1 clip hài nổi tiếng với vài tỉ lượt xem trên Youtube. Cười như cái kiểu...bạn chẳng còn gì để làm nữa ngoài việc cười, nếu không cười...thì chẳng lẽ lại khóc? Thế còn thảm hơn...Đó là điều tôi đọc được từ điệu cười đó. Hato ngẩng mặt lên, nhìn Miki không nói 1 tiếng nào, khuôn mặt lộ tõ vẻ ngạc nhiên. Còn Miki thì sau khi cười xong thì nói với giọng...châm chọc:
- Cậu thực sự nghĩ mình đang tỏ tình với cậu đúng không? Đúng không?
- Ơ...vậy cậu...
- Ya~y! Cậu bị lừa rồi! Ngốc ạ, tớ chỉ thử xem thế nào thôi mà trông mặt cậu cứ đần ra như thằng ngốc vậy!
- ...
- Hê...làm sao tớ lại thích cậu được! Tớ là BẠN THÂN của cậu cơ mà!
- ...có nghĩa là, cậu không hề thích tớ đúng không?
- ...Dĩ nhiên rồi, bạn tốt ạ!
- Trò đùa được lắm, biết thế tớ nhận lời luôn cho xong!
- ...Cần gì chứ, tụi mình là bạn mà!
- Ờ...vậy cậu gọi mình ra đây để...gài bẫy mình à? Rất thành công đó!
- Ha, đương nhiên là không rồi! Cầm lấy nè, bánh ngọt mua ở cửa hàng Appetike trên đường Nawashi đó, hàng hiếm hẳn hoi! 
- Quà Giáng sinh à?
- Quà tớ đâu? Đừng nói là cậu đi tay không...
- Hơ...bạn tốt của tớ...Tớ chính là quà nè!
- Cậu đúng là...
Và ở trên là đoạn hội thoại ngốc-xít-cực-độ mà tôi nhắc đến. Và đây cũng là đoạn mà cái "cuộc nói chuyện" này chệch hướng đến gần 45 độ ra khỏi kế hoạch ban đầu. Và tôi cũng cược rằng tôi đã gần ngất đi khi nghe xong cái cuộc hội thoại rất chi là "BFF" của 2 con người mà đáng lẽ ra phải thành đôi lứa trong cái ngày Giáng sinh này.
Không thể hiểu nổi tại sao trong 2 lựa chọn, Miki lại chọn cái này!
Hato vẫy tay chào Miki, cô bé chạy ra bắt taxi. Hức, đàn ông gì mà chẳng ga lăng gì cả! Tôi đang định chạy theo Miki thì thấy Hato không đi luôn mà đứng im như chưa muốn về, cầm trên tay hộp socola mà tôi cá đến 100% là handmade, vì teacher không ai khác chính là tôi mà. Cậu ta nhìn chằm chằm hộp socola, không biết có đoán ra được nguồn gốc thực sự của nó không nhỉ? Rồi cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía cái taxi chở Miki đang đi xa dần, đôi mắt như giấu đi 1 nỗi buồn sâu thẳm. Rồi thở dài, và quay người bước đi.
Nếu đúng như là tôi dự đoán, thì vụ này chắc phải cần đến sự trợ giúp của Jun rồi. Tôi cũng phải chuẩn bị sẵn điện thoại + tinh thần để an ủi cô bạn đáng yêu hay cười đang-bị-thất-tình nữa.
Còn tên Jun thì ngồi bên cạnh, mặt vẻ chán chường. Tôi hỏi:
- Jun, có việc này anh làm giúp tôi có được không?
Để xem cái cặp đôi này có đến được với nhau hay không!
...
 
pót đây!!!!!
- CHÚC MỪNG NĂM MỚI MỌI NGƯỜI!!!!!!!!
Tôi hét lên khi thấy bọn Shin, Yuri, Hyuuga, Shiho, Hato, Miki đến. Nhân ngày năm mới, tôi đã tổ chức 1 bữa tiệc năm mới tại nhà, hay chính là biệt thự của Jun. Tên đó có vẻ thoải mái khi tôi không mời Hikaru, vì con bé đang bị ốm nằm bẹp tại nhà. Thực ra tôi biết nó vẫn khoẻ như vâm, nhưng...bạn biết đó, nhớ hôm Giáng sinh không? Tên cậu chủ của tôi đã từ chối thẳng thừng nó. Nếu vậy chắc tôi không phải sang xin việc ở chỗ Hyuuga đâu nhỉ? Haizzz...không biết đến bao giờ tên đó mới có tình yêu chân thật nhỉ? Nếu cái con bé đó có nhờ tôi như Hikaru, thì tôi sẽ tránh ngày Giáng sinh ra, không thì lại hối hận như lần trước vì chẳng có ai đi cùng. Nhưng cũng có thể tôi sẽ không giúp đỡ nữa đâu. Tôi chẳng thấy thích tẹo nào. Nói chung là tội nghiệp con bé!
Bữa tiệc này còn có thêm 1 mục đích nữa cơ: đó là dò hỏi tín hiệu từ cái cặp đôi ngốc-xít-nhất-trần-đời đêm Giáng sinh, Hato & Miki. Và có vẻ đúng là họ, không phải chúng tôi nhầm với người khác vì dù vẫn đối xử với nhau như bình thường nhưng rõ ràng là có sự khó xử, như khi họ chẳng may chạm tay nhau hay đứng gần quá thì lại đẩy nhau tít ra xa. Tội nghiệp thật! Nhưng không sao, thật may là với điều kiện được giảm bài tập 50% tên Jun đã đồng ý thám thính cho tôi bên phía Hato. Còn về phía Miki thì đương nhiên, còn ai khác nữa ngoài tôi?
Ở trong vườn:
- Cậu nói cái gì cơ???!!! Trong 2 phương án cậu lại chọn cái thứ 2 sao??!!
- Xin lỗi, nhưng mà...
Chẹp, đừng hỏi tại sao tôi phải giả vờ như tôi không hề biết chút gì về cái cuộc tỏ tình "ngốc-xít-đến-phát-nản" đó. Bây giờ Miki đang sụt sịt rồi đây, lại còn cúi gằm mặt nữa, thế mà vừa nãy thì ngược lại 170 độ mới sợ chứ! Nhưng mà không được, tôi phải tìm mọi cách để thay đổi nó trở về "nguyên hình" mới được!
- Nhưng mà sao?
- Khi mà tớ tỏ tình, thực ra là chưa kịp nói thì cậu ấy đã đoán ra luôn, tớ có cảm giác...cậu ấy đang thất vọng vì tớ.
- Thất vọng?
- Rằng tớ cũng chẳng khác gì bọn con gái khác, cứ ở gần cậu là thích cậu, và lợi dụng điều đó để có được tình cảm của tớ. Thà rằng tớ làm bạn với cậu ấy...còn hơn, cứ như vậy, mãi mãi không thay đổi...còn hơn Hana à...
Lần đầu tiên, ở trên khuôn mặt vốn dĩ sáng bừng sức sống của Miki là 1 nụ cười nhạt. Rằng sự tràn đầy sức sống của cậu ấy khi đến đây chỉ là cái mặt nạ cậu ấy đeo lên, đằng sau đó là 1 nỗi buồn sâu thăm thẳm. Tại sao? Miki, tại sao cậu lại phải làm khổ mình như vậy? Cậu chỉ cần nói hết ra thôi, có lẽ bây giờ cậu sẽ không phải cố dựng lên 1 nụ cười giả tạo đến mức này.
- Cậu thực sự nghĩ mình sẽ kìm nén được nó cho đến hết đời hay sao?
- Chắc chắn!
- Nếu Hato có người yêu thì sao?
- Tớ sẽ chúc mừng cậu ấy!
- Nếu cậu ấy kết hôn và buộc phải cắt liên lạc với cậu?
- ...Tớ sẽ chịu được thôi!
- Cậu đừng cố nữa! Nói thật ra đi!
- Tớ hoàn toàn ổn mà!
Tôi sắp phát điên lên rồi đây. Khuôn mặt cậu, đôi mắt cậu, cả cái nụ cười kia nữa...tất cả đều thể hiện rằng cậu không hề ổn chút nào Miki!
- Cậu hãy đối mặt đi!
- Làm sao?
- Cậu sẽ không chịu được đâu!
- Cậu không phải là tớ!
- Cậu sẽ chết mất!
- Cũng không sao đâu!
- Đừng có nói như thế nữa!
- Ừ!
Bốp!
Oke, giờ thì tôi điên lên thật rồi!
Tôi vừa giơ tay lên và tát ngay vào mặt Miki. Cậu ấy trơ ra nhìn tôi. Tôi nhìn lại, có cảm giác tôi không thể kiểm soát được mình nữa:
- Nếu Hato là người đã biến cậu trở nên nhu nhược thế này, thì tớ sẽ cho cậu ta 1 trận!
- Không!
Ngay khi tôi vừa quay đi, Miki đã dùng cả 2 tay giữ tôi lại. Giọng cậu ấy nghẹn đi:
- Đừng...tớ van xin cậu, đừng nói cho cậu ấy biết...
Và cậu ấy khóc. Khóc thành tiếng. Khóc như cái nỗi buồn trong người cậu ấy bị vỡ thành từng mảnh. Tôi cúi xuống nhìn cô bạn đang cố lau đi những giọt nước mắt đang tuôn trào:
- Cậu...đã thích cậu ấy đến thế này sao?
Cậu ấy không ngẩng lên, giọng như lạc đi trong tiếng khóc:
- ...tại sao hả Hana, tại sao mình lại thích cậu ấy đến thế?...tại sao cậu ấy không thể nhìn mình như 1 người con gái? Tại sao mình chỉ là 1 con bạn, 1 cạ cứng chơi game, 1 kỳ phùng địch thủ với cậu ấy...mà chưa bao giờ là 1 người con gái hẳn hoi?
- Nếu vậy, hãy để cậu ấy nhìn cậu như 1 người con gái.
Xin lỗi, nhưng cái câu trên không phải tôi nói, mà là của 1 người bỗng nhiên xuất hiện ở cửa vườn: Shiho. Miki ngẩng lên, còn tôi quay đầu lại. Shiho, khuôn mặt gần như vô cảm xúc, bước lại gần và nói:
- Hãy tỏ tình với cậu ấy và để cậu ấy biết cậu là 1 người con gái và cậu thích cậu ấy.
...
Shiho? Shiho đúng không nhỉ? 1 cô gái mái tóc màu bạch kim, đôi mắt xanh biếc, hàng mi cong vút & làn da trắng muốt như tuyết - đúng là mĩ nhân. Nhưng mĩ nhân này không phải mấy ả mĩ nữ có thể tìm thấy ở Pady hay là Bar; đó là 1 người đẹp băng giá, lạnh lùng, gần như vô cảm trên khuôn mặt hoàn mĩ đến mức lạnh cả sống lưng. Cả người cô ấy toát ra 1 vẻ cao quý, kiêu kì đến ngạc nhiên, khác hoàn toàn những cô gái nhà giàu sẵn sàng hạ mình trước bọn hotboy. Nhưng điều cô ấy nói ra lại còn ngạc nhiên hơn nữa:
- Hãy tỏ tình với cậu ấy!
Giống như 1 lời khuyên. Đôi mắt cô ấy khẽ lướt qua Miki, 1 sự thấu hiểu hiện lên trên đôi mắt xanh. Tôi có cảm giác...cô ấy đã từng trải qua chuyện này sao? 1 người như cô ấy cũng có lúc vướng vào những tình cảm như thế này sao?
Đôi mắt xanh hơi cụp xuống, như đằng sau đó là 1 nỗi lòng bị kìm nén đến gần như vô cảm. Tôi nghĩ mình đã đoán đúng. Cô ấy bước lại gần, đứng ngay trước mặt Miki đang ngước lên nhìn cô tìm 1 lời giải thích. Vẫn khuôn mặt đó, cô ấy nhẹ nhàng nói:
- Kể cả bị từ chối, sau đó 2 người không còn được như trước nữa...nhưng ít nhất hãy cho cậu ấy biết rằng cậu thích cậu ta. Còn hơn là giấu nhẹm trong lòng và cố kìm nén nó qua ngày.
- Tớ...giấu thì đã sao? Tớ chỉ muốn được ở bên cậu ấy...
Miki cố không khóc nữa, nhưng dòng nước mắt vẫn rỉ ra. Có lẽ nỗi đau ấy không thể diễn tả nổi trên giấy đâu. Shiho vẫn tiếp tục, mặc cho cô bé trước mặt mình run lên vì khóc:
- Như một người bạn sao? Vâng, cậu sẽ được toại nguyện, nhưng trái tim cậu, lý trí cậu, tình cảm của cậu,...sẽ không tha cho cậu đâu. Và cậu thực sự nghĩ mình sẽ còn được ở bên cậu ấy lâu sao? Sớm hay muộn cậu ấy cũng sẽ tìm được tình yêu của mình, cậu chắc chắn sẽ mất cậu ấy. Vậy tội gì phải đợi tới tận lúc đấy rồi hối hận?
- Tớ...ít nhất, tớ cũng sẽ được ở bên cậu ấy cho đến lúc đó, mà không bị từ chối, hay tránh xa...cậu không hiểu nổi đâu!!!!!!
- Tớ không hiểu...ừ, tớ không hiểu cậu, nhưng tớ nói cho cậu nghe: cậu cứ thử đi, ở bên cạnh người mình yêu mà phải giấu nhẹm tình cảm đi cũng chẳng khác gì bị từ chối đâu, chỉ đau đớn hơn gấp ngàn lần thôi!
- ...
- Cậu...còn cơ hội thì hãy nói ra lòng mình đi, đừng để tuột mất cơ hội để bày tỏ lòng mình, cho dù có bị từ chối...cái cảm giác ở ngay gần mà thực ra là ở rất xa, tưởng rằng trong tầm với nhưng chỉ 1 câu nói cũng không thốt ra được, rằng tất cả đã là quá muộn...
Shiho...có phải cái cảm giác đó chính cô ấy đang cảm nhận sao?
Miki nhìn cô ấy không chớp mắt, dòng nước mắt đã ngưng lại từ khi nào. Shiho khẽ quay đầu đi:
- ...đau đớn lắm...!
Miki cúi gằm mặt, sau đó bỗng nhiên đứng bật dậy, dùng cả 2 tay ôm lấy khuôn mặt vô cảm Shiho quay về phía mình:
- Tớ quyết định rồi! Nhưng cậu...cậu mới là người cần nói ra tất cả!
- ...Nói ra? Không, đã quá muộn rồi...
- Không phải cậu bảo là kể cả bị từ chối thì ít nhất cũng phải nói ra sao?
- Tớ không có quyền được nói!
Miki sững lại. Tôi cũng ngạc nhiên đến đơ người ra. Không-có-quyền-được-nói? Tại sao...?
Miki cũng cùng 1 suy nghĩ, nắm lấy bả vai Shiho đang chực quay người bước đi:
- Cậu nói thế có nghĩa là sao?
- Tớ không có quyền được nói...tớ không có tư cách làm vậy...tớ...
Trên khuôn mặt hoàn mĩ đó, 1 dòng nước mặt chát chảy xuống. Như kí ức từ ngày nào bỗng nhiên ùa về... Shiho khẽ lau nó đi, ngồi xuống và bắt đầu kể:
- Tớ và người ấy có 1 hôn ước. Thực ra đó chỉ là âm mưu của bố mẹ tớ để lợi dụng sức mạnh của dòng họ đó để làm ăn thôi. Việc tớ cần làm đó là giữ hoà khí với người thừa kế của dòng họ đó, hay chính là người ấy. Sau 1 thời gian sống với nhau, tớ đã đem lòng yêu người ấy, nhưng cứ chần chừ không muốn bày tỏ. Đến cái ngày bố mẹ tớ đã trở nên quyền lực không kém gì dòng họ của họ, bố mẹ tớ bắt tớ li hôn. Tớ không đồng ý, họ liền đưa cho tớ tờ đơn đã có chữ kí của người ấy. Khi thấy vậy, tớ đã quyết định li hôn, vì người ấy muốn vậy. Thế mà khi xem lại, tớ mới nhận ra bố mẹ tớ đã lừa tớ bằng chữ kí giả, chất vấn thì bố mẹ tớ bảo là nếu 2 bên giữ thông gia với nhau thì khó phát triển. Tớ thừa biết 2 con người đó chẳng coi tớ ra gì, chỉ là 1 quân cờ giúp họ có thêm nhiều tiền. Tớ đã đến tận nhà người ấy để giải thích, nhưng rồi nhận ra rằng: tớ thiếu niềm tin vào người ấy, tớ phản bội người ấy, và tớ không có tư cách thậm chí là nói chuyện với người ấy.
Cả 2 bọn tôi lặng đi. Cô ấy thậm chí không được phép nói chuyện với người mình yêu. Còn Miki thì có thể nói bất cứ lúc nào, vậy mà còn chần chừ. Hèn chi cô ấy tức giận như vậy.
Miki nhìn Shiho đang cúi gằm mặt. Tưởng như cô ấy sẽ bật khóc bất cứ lúc nào. Cô ấy đã cố gắng thế nào chỉ để kìm nén sự đau đớn đó. So với Shiho thì nỗi đau của Miki có là gì?
Tôi đứng dậy, đứng trước mặt Shiho và khẽ ôm cô ấy vào lòng.
Có cảm giác những giọt nước mắt đang thấm đẫm áo tôi.
...
Jun's POV:
Chẹp...không biết đây có phải năm mới hay tận cùng Trái đất không nữa?
Năm mới, đi ra ngoài thì thấy ai cũng mắt sáng chớp chớp: người lớn thì hửng đi nhận tiền thưởng ngày tết, chuẩn bị sẵn quà cáp để "đến thăm" nhà sếp; trẻ con thì tí tởn đi mua lợn, ống đựng tiền để nhận "lì xì", sẵn sàng "những câu chúc hay nhất".
Thế mà ở đây, tôi có cảm tưởng như thế chiến lần thứ 3 sắp bùng nổ vậy. Có 3 tên, thì 1 tên mặt mũi hắc ám như vừa ăn phải ớt, quyết tâm trả thù bốc lên tận đỉnh đầu, đang ngồi co ro trong góc loạt xoạt viết lách cái gì đó; 1 tên thì mặt cúi gằm, lại gần thì được tặng 1 cái lườm cháy cả mặt, cả người toả ra...không khí u ám; 1 tên còn lại thì chẳng khác gì từ Nam cực trở về, lại gần đóng băng luôn.
Thế mà đây, cái con bé đó bảo tôi là: đi "thám thính" Hato.
Dĩ nhiên, 1 thám tử chuyên nghiệp bằng cấp GÀ như tôi thì chuyện này là quá đơn giản. Nhưng ta đừng quên đến mục tiêu của tôi: 1 trong 3 quả bom nổ chậm nói trên. Hơ...hôm trước có vẻ tên đó đã từ chối thẳng thừng con bạn của nó, mà thực ra là chặn ngay họng, sau đó thì con bé đó giả vờ như tất cả chỉ là 1 trò đùa. Thật là...
...ngốc xít hết cỡ!
Tôi tiến lại chỗ cái thằng đang toả ra không khí hắc ám đang ngồi trên ghế đá. Vừa nãy bị tặng cho mấy cái lườm cháy cả mặt, lần này tôi đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi. Hắn ngẩng lên. Tôi nói:
- M (Mày) bị làm sao thế hả? Năm mới mà mặt mũi bí xị như thế giới sắp huỷ diệt là sao?
Hắn vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt "tên lửa" như có ý "Biết mặt mũi tao bí xị sao mày còn hỏi?". Tôi lườm lại hắn. Hắn trả lời:
- T (Tao) bị đá mày ạ!
Ặc! Tôi suýt ngất xỉu khi nghe thấy nó nói. Ấy chết, không được để nó biết là mình nghe trộm cuộc nói chuyện của bọn nó không thì tàn đời mất. Tôi giả vờ, mắt mở to, cằm rơi xuống:
- M? Bị đá? Ngạc nhiên quá đó! Ai vậy?
- T.
Ặc! Nó tự đá chính mình? Thế là sao dzậy? Chẹp...nó nói thế đố ai hiểu nổi! Làm bộ mặt đưa đám như thằng thất tình, hỏi thì bảo là nó bị đá, bởi ai thì nó bảo là nó. Chẳng thể hiểu nổi những người thất tình nữa!
Tôi lại hỏi tiếp, chỉ thế này thôi thì chưa biết được gì cả:
- M yêu chính mình à?
- Điên à! T không đùa đâu!
Khiếp đảm! Ê cưng bình tĩnh chút nào, năm mới mà cứ làm như chiến tranh không bằng!
- M cứ bình tĩnh. T chỉ hỏi thôi mà! M nói thế thì ai hiểu được chứ!
- Hừ.
- (đây là ác quỷ sao dzậy?)Thôi được rồi, M giải thích đi!
- Sao T phải làm vậy?
- "Bạch mã hoàng tử", M mà đến trường như thế này... (liếc)
- M...thôi được...
......
Tôi bước ra khỏi vườn. Việc đầu tiên tôi làm là...thở ra. Ngoài đó đúng là áp lực thật, đến cả thở cũng khó nữa, cái bọn này khi tức lên thì đúng là ác mộng của thế giới, khéo có ngày thế giới thật sự bị "huỷ diệt" bởi chúng nó mất. Lúc đó phải...hợp tác với bọn nó mới được! Tôi đi ra vườn sau để tìm con nhỏ quản gia. Đúng là cái cặp đôi này rắc rối thật mà! Nghe câu chuyện của thằng Hato mà thấy hơi tội cho cô người yêu cũ của nó. Tội cho cả thằng đó nữa. Thế mới bảo giàu có, đẹp trai, quyền lực,...không những không phải là 1 cái tội mà là 1 cái gánh nặng đối với tình yêu.
Vừa lúc đó, con bé đó cũng chạy vào.
- Anh tìm được gì rồi?
- Cô sẽ không tin nổi đâu. Còn cô thì sao?
- Đừng có lo, đủ cả. Tôi còn phát hiện ra được 1 số điều nữa cơ. Anh nói trước đi!
- Hato có 1 người yêu cũ. 2 người yêu nhau. Nhưng bố mẹ Hato không cho phép. Thế là đuổi việc nhà bố mẹ cô ấy. Không có tác dụng nên họ cho người giết cô ta. Hato đã cố ngăn cản nhưng bị chính mẹ mình lừa đánh thuốc mê nên đã không kịp. Từ ngày đấy cậu ấy thề rằng sẽ không bao giờ yêu bất cứ ai nữa.
- Đúng là...1 lời thề vớ vẩn! Bố mẹ cậu ta cũng thật là xấu nữa. Chỉ vì cần người thừa kế mà làm vậy sao? Đúng là con người đã thay đổi rồi...
- Cô cũng là con người đó!
- Anh có thể không bắt bẻ tôi từng chữ một có được không? Vậy Hato có thích Miki không?
- Cô nghĩ là có hay không?
- Anh đang đánh đố tôi đây à?
- Tôi...không biết!
- (xỉu!) Thế mà cũng nói!
- Nhưng ta sẽ biết nhanh thôi. Sắp đến ngày Valentine rồi. Còn hôm nay...thì ăn mừng năm mới đi đã! Cô đi chuẩn bị tiệc đi!
Tôi quay người bước đi. Chắc con bé ấy đang đấm đá loạn lên sau lưng tôi cho mà xem. Không sao. Tôi không biết chắc về tình cảm của Hato, nhưng mà có 1 điều tôi chắc chắn là: 14/2 năm nay mọi chuyện sẽ rõ ràng hết thôi.
Kể cả...tình cảm của tôi với con nhỏ đó nữa...
...

 
Hôm nay là ngày 12/2. 
Hê hê, khỏi phải nói mọi người cũng biết 2 ngày nữa là ngày gì rồi (sao anh vui vậy?). Hả, vì sao tôi lại vui á? Thú thực thì, tôi cũng không hiểu tại sao nữa. Cái ngày đó, cặp đôi ngốc xít kia cuối cùng sẽ tỏ tình với nhau - tôi dám chắc luôn - và từ đó sẽ có cả tá thứ để chọc thằng Hato, tiện thể trả thù bữa hôm trước nó doạ tôi gần chết. Nhưng không chỉ thế, có 1 việc sẽ xảy ra...mà không, nói là việc cũng không đúng lắm. Tôi đang suy nghĩ về Hikaru, à nhầm những lời nói của Hikaru thì đúng hơn. Con bé nói đúng 1 phần: tôi coi con bé quản gia khác xa so với bọn con gái xung quanh, kể vả Hikaru & Yuri. 
Đầu tiên tôi nghĩ là vì con bé đó...đâu phải con gái, là người ngoài hành tinh cơ mà, giống kiểu gì được. Nhưng nghĩ lại thì thấy...không được chính xác cho lắm (chính xác kiểu gì được?), nên sau khi đi hỏi bọn bạn và cố hết sức lấp liếm rằng cái nhân vật chính trong câu chuyện tôi kể thực ra chính là tôi, bọn nó bảo với tôi rằng: cứ thử mời con bé ấy đi chơi, làm tất cả mọi thứ như 1 cặp đôi thực thụ, thì khắc sẽ biết ngay (có thể bọn nó đã đoán ra ngay là nvc chẳng phải ai khác ngoài anh). Tôi đã chuẩn bị cả 1 kịch bản cực lớn & dài, và đã nhồi tất cả vào đầu sau cả ngày trời nhốt mình trong phòng. Vài lần tôi tự hỏi: tôi làm như thế để làm gì? Tại sao tôi phải tốn công sức & stamina đến mức này chỉ vì 1 cuộc hẹn nhằm xác định tình cảm của tôi dành cho 1 con bé người ngoài hành tinh? Nếu như bình thường, tôi chỉ việc chuẩn bị quần áo đầu tóc và...ví tiền cho 1 cuộc hẹn, mà đối với "dân chuyên" như tôi cùng lắm là mất 15'. Thế mà đây, riêng 1 cuộc hẹn NÀY thôi đã ngốn của tôi mất 24 tiếng đồng hồ tròn.
Có thể là vì đối tượng lần này chẳng phải con gái, và cũng chẳng phải người thường (trí tưởng tượng phong phú thế!). Mà chưa kể, mục đích của cuộc hẹn cũng khác nữa. Và tôi thậm chí còn chưa ngỏ lời mời với đối tượng (đến thua với anh!). Và tôi cũng không dám chắc đến 60% là đối tượng sẽ chấp nhận, thay vì đập + đánh + tăng gấp đôi bài tập của anh. Và...đối tượng không phải đã thích tôi từ trước như những đối tượng trước kia; hoàn toàn là chủ ý của tôi muốn mời cô ta đi. Sao tôi có cảm giác cô ta đang nhích dần từ phía "kẻ thù cần-đánh-bại" sang bên "đối tượng cần-cưa-đổ" nhỉ?
Đấy; thế nên tôi mới bảo không hiểu tại sao lại thấy vui vui. Háo hức vì sắp biết được cái cảm giác lạ lùng của bản thân trước mặt con bé sao? Có thể...!
- Ê M ơi!
Oái, đang suy nghĩ thì tự nhiên có ai đó gọi. Giật cả mình. (vừa bị gọi trở lại Trái đất) Ủa, thằng Shin?
- Sao?
- Tại M cứ ngơ ngơ...T tưởng M đang mơ giữa ban ngày...
Mơ giữa ban ngày? Tôi? Có mà chính cậu ta mới đang mơ ngủ ý. À mà nó cũng nói đúng, tôi ĐÚNG là đang mơ thật. Nhưng mà nếu nói như vậy quê quá à, không được!
- Mơ giữa ban ngày? M nghĩ T là ai hả?
- 1 con người - dĩ nhiên. Cho T hỏi cái này cái...
- (T là con người thượng cấp M ơi!) Chuyện gì? 
- M có thích...con phù thuỷ không?
Ối trời ơi, nghe nó hỏi mà cứ tưởng nó hỏi tôi có thích...cái con bé quản gia không, làm tôi sợ quá đi. Ủa, nó nói gì cơ? Phù thuỷ? Cái con đấy á, có cho các vàng tôi cũng không dám nhận đâu!
- Lạy M, T không bị điên!
- Nếu vậy thì...T thích nó mất rồi M ạ!
Ơ...nó nói nghe nhẹ nhàng nhỉ? Ừ, nó thích con bé phù thuỷ mất rồi...
NÓ THÍCH CON BÉ PHÙ THUỶ MẤT RỒI!!!!! 
Tôi đảm bảo là mình suýt nữa đã hét lên điều đó ngay trước lớp nếu như không kịp kiềm chế lại. Đã đoán trước được điều này do con bé quản gia vài lần đã nói, nhưng khi nghe trực tiếp mới biết nó đáng sợ đến mức nào. Vài hôm trước, nó còn đang bày mưu tính kế trả thù con bé đó, vậy mà hôm nay đã nói ngay câu "T thích nó rồi!". Thằng này đúng là...thay lòng đổi dạ rõ nhanh!
Mà tôi cũng có khác gì đâu nhỉ? Từ 1 đối tượng phải cưa thành 1 kẻ thù cần tiêu diệt, rồi lại quay về 1 đối tượng phải cưa. Có phải con trai dễ thay lòng đổi dạ lắm không?
Để chắc chắn, tôi hỏi lại nó 1 lần nữa với ánh mắt "M đùa đấy à?":
- M...chắc chắn 100% là M không bị...mất trí chứ? (phù thuỷ cũng là con người mà anh ơi!)
- Hay để T tẩn cho M 1 trận xem M có đang mơ hay không nhé?
- Được rồi, tao hiểu. Nếu vậy...M muốn gì?
- M giúp tao dẫn nó đi chơi đâu đó, sau đó làm cách nào để lại mỗi mình T với nó!
- Đòi hỏi nhiều quá đó. M không nghĩ là hơi tham lam à? (anh sắp được phong chức "Ông mối")
- M thì có khác gì! Cứ thử yêu đi, M sẽ hiểu thôi!
Ơ, hay nhỉ, cái thằng này giờ lại giở giọng "người lớn", "người từng trải" ra với tôi sao? Hừ, nể tình M đang mắc phải "lưới tình", T tha cho đấy! Sau này nếu bọn M có thành đôi lứa, T sẽ trả thù cho đủ! (quân tử trả thù 10 năm vẫn chưa muộn!)
Tôi quay trở lại chỗ ngồi. Tiếng cô giáo giảng vẫn đang "líu lo" đi vào 1 tai của tôi...và đi ra tai kia của tôi. Tôi lại bắt đầu suy nghĩ, mà cũng có thể nói là mơ ngủ giữa ban ngày. Nếu như thằng Shin nói, thì có 1 giải pháp mà tốt cho cả đôi mà không cả ba bên. Cũng có thể là bốn bên, nếu tính cả Hyuuga. Hôm đó phải bảo nó kiếm 1 cô bạn đi cùng mới được!
- GIÊ Ê Ê Ê Ê Ê Ê!!!!!!!!!!!!!!!
Rầm 1 cái, tôi cá rằng tôi vừa ngã 1 cú đau điếng xuống bề mặt của Trái đất. Hừ, thật là căm thù cái ông già Niu-tơn đã "phát minh" ra cái gọi là "trọng lực" mà! (điểm Vật Lý anh bao nhiêu vậy?)
Tôi nhìn xung quanh, thấy bọn nó đang hò hét vẻ sung sướng lắm, liền kéo tay thằng Shin hỏi:
- M ơi, có chuyện gì vậy?
- M không nghe sao? Đúng là mơ ngủ thật, đang nghĩ đến ai thế?
- Thích chết à? (với 1 số người, nói chuyện = nắm đấn dễ dàng hơn)
- À...có cái cuộc cắm trại vào rừng chiều nay, 2 ngày 1 đêm.
CẮM TRẠI????!!!!
- Trời ạ, hết việc để làm rồi hay sao?
...
Hiện tại chúng tôi đang ở trong 1 khu rừng có tên Shiden. Và chuẩn bị cho 1 cuộc cắm trại 2 ngày 1 đêm. Không thể tin nổi là nhà trường lại có thể nghĩ ra 1 cái hoạt động như thế này. Nhưng mà không sao, tôi đã lường trước được viễn cảnh xấu nhất nên đã...không quên mang theo tập kịch bản để ôn lại và tập tiếp. Cuộc hẹn đó - theo tôi - phải thật sự hoàn hảo, bằng không có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết được cái sự "rung rinh" của tôi trước con nhỏ đó.
Tập trung vào việc chính: hiện tại chúng tôi đang phân công nhóm. Bởi vì hoạt động theo nhóm 4 người sẽ tốt hơn và nếu có bị lạc thì còn có cơ may...thoát được. Và vì tỉ lệ dân số nam nữ lên đến 5:1 như ở cái lớp học siêu giỏi này, nên dĩ nhiên nếu có nhóm 1 nữ 3 nam thì cũng không có gì ngạc nhiên lắm cả.
Đúng hôm nay lại có 1 học sinh mới: chính là cái cô Shiho mà tôi gặp ở tiệc Pegasus. Thằng Hyuuga chắc có quan hệ gì với cô ta - theo suy đoán của tôi - vì nó có vẻ khá là sốc, rất khác với bộ dạng lạnh lẽo không quan tâm mọi thứ như mọi ngày của nó.
Mải suy nghĩ quá, tôi nhận ra là đã phân công nhóm xong.
Vừa xem xong 1 cái, tôi gần như "xỉu" ngay tại chỗ khi thấy cái tên "Hana" của con bé chình ình ở nhóm 4, nơi mà có Hyuuga & 2 tên con trai khác. Ặc, sao tôi quên mất là CON BÉ ĐÓ cũng là con gái nhỉ - ít nhất là trong mắt mọi người. Mà từ từ đã, tại sao tôi lại phản ứng như vậy? Hơn ai hết, tôi hiểu rõ là nó dù có ở giữa 1 đống đứa con trai đi chăng nữa thì vẫn "miễn nhiễm" cơ mà.
Nhưng khi mà thấy nó & Hyuuga nói chuyện ăn ý cứ như...tư tưởng lớn gặp nhau (những người có IQ cao chót vót), tôi lại thấy hơi bừng bực và cứ 5 phút lại liếc nhìn 1 lần. Chẳng hiểu sao mình lại quan tâm đến thế, nhưng tôi vẫn không thể dừng lại 5 phút/1 liếc. Chẹp...đúng là có vấn đề mà!
Sau nửa tiếng vừa cố dựng lều vừa cố liếc mắt sang nhóm 4 đến gần lác cả mắt, cuối cùng cô giáo cũng cho tụ tập mọi người lại để tìm gỗ, củi để đốt lửa trại. Tôi đang định lại gần nhóm 4 hỏi xem vừa nãy bọn nó nói chuyện gì mà...rôm rả như bạn thân vậy thì bị cô giáo chặn đứng:
- Các em đi lấy củi nhé! Cứ theo nhóm mà làm!
Hừm, khi nào phải bảo bố mẹ đuổi việc cái cô giáo chết tiệt đã nghĩ ra cái nhóm nhiếc này mới được. Thế là không kịp rồi. Tôi bực tức quay đi bước đến chỗ nhóm 7, hay là nhóm tôi, và cố căng mắt lên nhìn sang bên nhóm 4 đến khi đau rã rời cổ & mắt thì mới dừng lại. Đến khi nhóm đấy đã khuất, tôi mới quay lại xem những thành viên nhóm mình. 
Thật lạ là tôi không hề nhận ra lí do tôi nhận được những ánh mắt "lửa điện xèn xẹt" từ bọn bạn, trong khi nó ở ngay bên cạnh tôi, thậm chí còn khá là thu hút sự chú ý của những người xung quanh: học sinh mới hoàn hảo không khác gì 1 con búp bê băng giá đang đi bên cạnh tôi, nhặt nhạnh những mảnh củi gỗ trên đường mặc cho những thành viên nhóm khác cố sức trong vô vọng..."hiến dâng" cả tá củi gỗ cho cô nàng. Hừm...đúng là cô ta rồi. Tôi đã từng đoán là cô ta với Hyuuga có liên quan gì đó, nhưng mà bây giờ đang phân vân đây. Bởi vì có thể không chỉ đơn thuần "liên quan" thôi mà lại là 1 cái gì đó hơn thế nữa. Và tôi nói thật nhé: nếu nói đến Hyuuga mà có 1 con bé "liên quan" đến là chuyện đáng quan tâm rồi đó!
Thôi kệ nó, cũng chẳng liên quan đến mình!
Nhặt gỗ mau lên để lẻn xem bọn nhóm 4 kia đang nói cái gì mới được! Mà...tôi trở nên tò mò như thế nào từ khi nào thế nhỉ?
Đi sâu vào trong rừng, tôi lọ mọ nhặt mấy thanh củi nằm rải rác dưới đất. Tôi cá đến hơn nửa chỗ củi này là nhờ mấy "người hâm mộ bí mật" của nàng học sinh mới "tiện tay giúp đỡ" chúng tôi. Hê, càng tốt. Hoá ra có cô nàng "bình hoa di động" này đi kèm cũng không đến nỗi nào. Đủ rồi, tôi phải trở về thôi. Chắc bọn nhóm 4 cũng chưa đi xa lắm đâu nhỉ?
- A a a a a a a a a a a a!!!!!!!!!!!!
Ê, cái giọng này nghe quen quá ta...chẳng phải là cái giọng của 1 con người mà tôi dành đến hơn 90% thời gian sáng nay nghĩ về sao? Nếu thế thì...
- Cô! Mang đống củi này về cho tôi! Tôi có việc đi trước!
Sau khi "thẳng tay" ném cả bó củi lớn tướng xuống dưới chân cô nàng "bình hoa" thậm chí còn chẳng phản ứng chút gì trước sự "phản bội" của tôi, tôi chạy bay tôi với tốc độ...ánh sáng trừ 1 sang phía phát ra cái tiếng hét. Tại sao tôi lại quan tâm thế nhỉ? Tôi dám chắc 1 điều, lúc này đây trong đầu tôi đang có 1 giọng nói như thế này: "Cô ta bị làm sao mà lại hét lên như thế?" với 1 sự lo lắng rất lớn. Và...giọng nói đó không phải là tôi thì là ai được chứ? Tại sao tôi lại lo lắng đến mức này? Có lẽ không chỉ đơn thuần là sự tò mò...
Tôi dừng lại ngay khi đến đầu đoạn dốc. Có vẻ cái con dốc này đích thực là thủ phạm cho tiếng hét lúc nãy. Bị ngã xuống? Nhóm 4 có 5 người cơ mà, chả lẽ mấy người còn lại ngã xuống hết? Hoặc không, có thể...
...con bé ấy với Hyuuga đi 1 mình!
Hừ, sao không để nó ở đấy với Hyuuga nhỉ? Dù sao cả 2 cũng chẳng phải người thường, toàn bọn người ngoài hành tinh đột biến gien. Lúc nãy tôi còn muốn biết 2 bọn họ tám chuyện gì mà *thân mật* thế, nhưng bây giờ thì cái tò mò đó hết ngoẻo rồi. Sao không để bọn nó 1 mình với nhau *hàn huyên tâm sự* nhỉ? Tôi đi xuống cứu khéo lại bị **** cho!
Toan quay bước đi, tôi sững lại vài giây. Sau đó quay lại, lấy 1 thân cây rỗng ra, bẻ nửa rồi...nhảy lên nó, trượt xuống con dốc trơn tuồn tuột.
Đây là...tò mò sao? Không phải tôi vừa bảo sẽ không xuống sao? Thế sao lại nhảy xuống? Tại sao cái đầu tôi khó bảo thế không biết. Cả tay, chân tôi nữa. Phản chủ hết rồi sao? Thế này là hết cách quay lại rồi, chỉ có việc tiến lên thôi...
Tôi muốn xuống đó làm gì?
...
 
Sượt sượt...kí í í í í ít!
Tôi phanh gấp khi nhận ra ngay trước mặt mình là 1 cái cây cực lớn và không có cách nào quẹo sang 2 bên để tránh được cả. Sau bao nhiêu công "hi sinh" đôi converse đen trắng mới mua để giảm tốc, cuối cùng tôi cũng đã phanh kịp khi chỉ cách cái cây đúng...2 cm. Tôi nhảy ra khỏi cái vỏ cây, và nhận ra mình đã trượt hết phần dốc. Tôi bắt đầu đi về phía trước. Chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn hơi hơi lén lút nữa. Đang trốn ai vậy? Tôi tự hỏi chính mình. Nói trốn cũng không đúng lắm. Tôi nửa phần khô-ông muốn phá bĩnh 2 cái con người kia, nửa phần muốn thử nghe xem họ nói cái gì. Đi được 1 đoạn, tôi ra khỏi khu rừng. Bên ngoài khu rừng là một cái hồ tuyệt đẹp và rất rộng. Hôm nay không nắng lắm, nhưng mặt hồ vẫn lấp lánh và hơi hơi gợn sóng trông rất đẹp mắt.  Cái hay nhất đó là cái hồ hoàn toàn sạch đến 99,99%, không như mấy cái hồ thường thấy rác bị vứt xuống thật là bẩn. 
Tôi đang định đi ra uống thử nước hồ thì bỗng nhiên có giọng nói sau lưng:
- Ê, Hyuuga cậu có chắc là đúng đường không đấy?
- Ai mà biết được!
- Hay nhỉ. Nhưng tớ không đùa đâu. Hẳn hoi đi, đói quá rồi!
- Thì mở cặp ra mà ăn!
- Cái này tớ mang theo đề phòng bị lạc, ai ngờ...lạc thật!
Chắc chắn rồi. Chắc chắn luôn. Phải chạy vô vụi rậm thôi!
Loạt xoạt xoạt...!
Chẳng thoải mái gì cả! Mà con bé ấy còn chuẩn bị sẵn thức ăn vì biết có chuyện này? Hừ...đúng là *chu đáo* ghê cơ!
Thế mà lúc nào cũng bảo "đàn ông là phải ga lăng, chuẩn bị đầy đủ trước cho người phụ nữ" trong khi mình thì chẳng khác gì cô vợ mới cưới! Mà cái người xui xẻo hết mức cưới phải nó là Hyuuga.
Hơ...đúng là xui thật. Khéo 2 người đó được phong làm cặp vợ chồng "rượu chè" nhất xóm luôn. Còn tôi thì chắc lúc đấy đang "tay trong tay" với 1 nàng xinh đẹp tiểu thư con nhà tỉ phú nào đó... Cứ như thế không biết tôi có ế vợ không nhỉ?
Haizzz...nói chung là...nghe tiếp đi thôi!
- Cái gì đây?
- Bánh curry. Dậy lúc 8h chen mãi mới mua được đấy!
- Ăn cái này làm gì?
- Cậu đâu có được ăn? (Tưởng bở à?)
- Thế à, thôi, thế thì ăn đi, tớ NHÌN THÔI vậy.
- Cậu ăn cái bánh xốt rượu ở Breadupro đây này! Đừng có ăn hết đấy! Và đừng có say.
- Cái này? Đừng đùa.
Ô, đúng là hợp nhau thật. Hợp. Sao nó nói chuyện với ai cũng thấy hợp mà nói với mình cứ tí lại hoạnh hoẹ lên thế nhỉ? Chẳng khi nào nói chuyện được tự nhiên "như những người BẠN" cả. Trừ khi nó đang cần tới sự trợ giúp của tôi, hoặc nó và tôi đang thoả thuận.
Hơ...tôi đang giận chuyện gì vậy?
Lại tiếp tục...
- Cái này cũng say được à?
- Đừng coi thường. Thi không?
- Ai thắng được phép ra lệnh.
- Chơi thì chơi!
Đúng là bọn "rượu chè" mà. Ở cái nơi như thế này mà ngồi thi uống rượu. Hay là tôi cũng ra đó nhập hội nhỉ? Chắc cũng chẳng sao đâu. Dù sao tôi cũng chẳng muốn ngồi đây.
Tôi ra nhé!
Không.
Tôi ra đây!...
Không.
Tôi chạy ra đây...!
Không.
Tôi...
KHÔNG!!!!!!!!
Ặc, tôi bị cái quái gì vậy trời!!!!!! Ở đây vừa nóng lại vừa bẩn, còn cả bùn đất nữa. Muỗi, kiến, bọ, ruồi,...ôi trời, tại sao tôi phải tự hành hạ mình thế này? Không ra đấy ngồi vừa mát, vừa sạch, vừa có thức ăn thức uống đầy đủ,...lại chọn cái nơi ẩm thấp hạng nhất này sao!!?? Tại sao tôi lại không muốn ra đấy? Tôi muốn ra lắm, lắm, LẮM! Nghe bọn nó nói chuyện vui vẻ thoải mái thế kia mà đến GHEN TỊ!!!! Ghen vì bọn nó thì ngồi chỗ 5 sao hạng bạch kim, còn tôi thì lăn lộn trong bãi bùn đất hạng nhất. Hơ...thế có đáng ghen không chứ? Bọn nó lại còn nói chuyện vui vẻ sung sướng nữa chứ...cứ như người ta không ở đây không bằng! Người ta nằm sờ sờ ra ở đây mà không ra đón là sao!!! Cái con quản gia chết tiệt kia!!!! N-G-U-Y-Ề-N R-Ủ-A M-I!!!!!!!!
Mà có ai biết tôi ở đây đâu chứ...
Thế lại càng bực hơn!
Càng nghe càng thấy vô lý! 
Tôi muốn ra phá bĩnh bọn nó, cho bọn nó 1 trận, chen ngay vào giữa bọn nó, cho bọn nó hết cái "hàn huyên tâm sự", "trò chuyện thân thiết" cho đỡ chướng mắt!
Nhưng tôi (lại) không thể chen vào! Tôi chẳng có đủ sức để chạy ra! Không đùa...chân tôi như đang dính chặt không di chuyển được là sao? Các cơ chân...mẹ nó, phản chủ hết cả rồi sao?
Cũng chẳng phải là phản chủ. Giận dữ, ghen tuông,...phải, nhiều lắm nhưng đi kèm theo đó vẫn là 1 câu: "Mày chỉ là KẺ THÙ của nó thôi, chỉ thế thôi!!!". Hơ...bây giờ đến cả tôi cũng không biết nó nằm trong cái list nào nữa.  "Cần-phải-hạ-gục" hay là "Cần-phải-cưa-đổ"? 
Tôi làm gì có cái quyền được phá bĩnh bọn nó?
- Th...thua đi!
- A...Anh đ...được...l...lắm...ấc! ...anh...đá...đáng...ghé...ét...ấc! m...muốn gì...ấc! Nói...tr...trước...tôi sa...say...không moi...được...ấc!...cái gì đâu...!
- Nào nói đi...nghĩ gì về Jun?
Hớ? Cái tên của tôi phải không nhỉ?
Có vẻ Hyuuga vừa chiến thắng. Yêu cầu của nó là...biết xem con bé ấy nghĩ gì về tôi sao?
Sao tôi có cảm giác...thằng Hyuuga đang liếc về phía này nhỉ? Lạnh cả sống lưng...!
- J...Jun? A...nhớ rồi...!
- Nói đi!
- Là...ai vậy?
AAAAAAAAAAA!!!!!!! Cái con bé chết tiệt này! Dám quên mất tôi sao? Grrrrrrrrrrrrr...Liệu hồn đấy, về tôi sẽ bảo bố trừ tiền cô!
- Là cái thằng nhóc ở cùng nhà cô mà nhà giàu, hotboy, cưa được vài trăm cô gái và có 1 hôn thê là phù thuỷ ý!
- Aa...nghe...quen quen...tôi chưa bao giờ gặp đúng không?
Hừ.
Thôi đừng cố nữa Hyuuga ạ, tốn công giải thích cho con ngỏ N.G.U này chỉ tổ tốn thời gian thôi. (dù IQ nó cao hơn hẳn tôi 1 bậc)
Phải trừ tiền. Phải trừ tiền. Phải trừ tiền.
- Có thật không?
- ...Không chắc...có thể gặp rồi...tên tóc vàng?
Nó...nhớ ra rồi? Có lẽ nó cũng không N.G.U như tôi tưởng...
- Đúng rồi.
- Tên đó...
Thịch thịch thịch!
Làm ơn, ai có thuốc giảm căng thẳng cho tôi 1 viên cái!
...
- ...tên là Jun à?
...Trời ạ! Cứ tưởng cái gì chứ. Tôi thề rằng lúc vừa nãy nhịp tim của tôi đã lên tới 150 lần/1 phút rồi đấy. Cái con bé này đúng là khác hẳn khi say thì phải, IQ chắc giảm đi mấy trăm.
- Phải, thì...?
- Tên đó rất đáng yêu!
HẢ Ả Ả?????!!!!!!!  "đáng yêu"? Tôi có phải con thú cưng đâu? Chả lẽ 2 từ "đẹp trai", "man lỳ" khó nói lắm sao? Mà quên mất, nó đang say.
- Đáng yêu? (không tin nổi cái tai)
- Ừ! Tóc vàng này, mắt xanh nữa... Rất giống tôi, nhưng đáng yêu hơn tôi nhiều...!
- Con trai đấy nhé! (mồ hôi nhỏ giọt)
- Ơ...thế không phải con trai thì con gái chắc?
- Không, đúng là con trai, nhưng mà...
- Và hắn ta cực lẳng lơ nữa!
"lẳng lơ"? Nghe cứ như tôi là cô gái "dễ thương xinh xắn" sử dụng sự "đáng yêu trong sáng" của mình để đi quyến rũ hàng loạt đàn ông con trai ý nhỉ?
Hoá ra đến cả người ngoài hành tinh cũng có lúc mất tỉnh táo...
- Tại sao lại lẳng lơ?
- Vì...hắn được rất nhiều người yêu, vậy mà không chịu thật lòng với ai cả...tức thật mà...
- Cô đang tức chuyện gì? Việc hắn ta không thật lòng, hay việc hắn ta có nhiều người yêu?
- Cả hai...
...
......
.........
Oé, bọn nó vừa nói cái gì vậy? 
Đừng bảo tôi bị ngu hay gì nhé. Tôi nói thật đó, vừa rồi bọn nó nói cái gì vậy?
- Vừa nãy bọn nó nói cái gì vậy?
Câu này không phải của tôi.
Hơ, và cái sự ngu-ngốc-mà-không-phải-ngu-ngốc này của tôi là nhờ vào phúc đức của cái bình hoa di động tôi đi cùng nãy giờ mà không hiểu bằng cách gì đã xuống đây được. Giờ thì cái bình hoa đó đang ngồi ngay cạnh tôi, chiếm những 2/3 diện tích bụi rậm chật chội mà vừa nãy tôi phải chật vật mãi mới ngồi yên được, còn bây giờ thì khỏi dám nhúc nhích nữa rồi. Tại sao ư? 1 cử động và chúng tôi sẽ bị phát hiện. Chỉ có người mù mới không nhìn thấy thôi. Mà đây lại là kẻ có mắt "đại bàng" nhất nhóm, kiểm tra mắt chưa bao giờ dưới 10/10: Hyuuga. Dĩ nhiên với IQ siêu cao của nó thì có thể nó đã đoán được là tôi đang trốn rồi.
- Nói gì vậy? Nói tôi nghe đi!
Hừ, cái con bé bình hoa này. Tên là Shiho đúng không nhỉ? Tôi còn chưa xử cô ta vì tội "chiếm lĩnh đất bất hợp pháp" thì thôi nhé, lại còn hỏi tôi như thế là sao hả?
- Cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?
Mặt cô ta lộ vẻ thất vọng thấy rõ, rồi nói giọng khá bực tức:
- Hừ, thế tai anh điếc à?
- Bình hoa, cô nói nhỏ đi!
Bình hoa, đúng rồi, từ bây giờ nick của con bé này sẽ là bình hoa. Mà nó thay đổi ghê thật. Vừa nãy thì lạnh chẳng kém cạnh gì Hyuuga, còn bây giờ thì không khác gì con bé Hana!
Ấy, suýt nữa thì quên mất bọn nó, phài nghe tiếp thôi. Nó đang nói mình lẳng lơ đúng không nhỉ? Hừ, về quyết tâm phải trừ lương mới được. Quyết tâm quyết tâm quyết tâm...
- Quyết tâm làm gì thế? Quyết tâm nghe trộm à?
Ơ...sao tôi cứ thấy...lành lạnh sống lưng ý nhỉ...? Giọng nói này...Oái, bình hoa đâu rồi? Nó chạy từ lúc nào vậy? Đúng là loại bình hoa, khôn lỏi từ bé. Nhưng mà nó chạy rồi, vậy ai đang...
- Chú định đi đâu thế hả Jun?
- Hơ...Hyuuga, M cứ bình tĩnh, T chẳng may ngã xuống đây ý mà, chẳng may bắt được...
Ôi chết tôi rồi, chết con rồi mẹ ơi. Thằng Hyuuga đang có nụ cười *đó* trên khuôn mặt. Đó là 1 nụ cười mà bạn sẽ KHÔNG BAO GIỜ nhìn thấy trên khuôn mặt đá tảng của Hyuuga -> khi nó cười, mọi người tự hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thậm chí tôi còn nhìn thấy cả...sừng cắm trên đầu nó nữa. Chẳng biết là ảo giác hay không, nhưng nếu bạn là tôi bây giờ, tôi bảo đảm bạn không có đủ can đảm nhìn lên đầu nó đâu. Đấy là tôi còn có...tinh thần thép đấy nhé!
Hix...có mà tinh thần "hợp kim chống thấm chống nhiệt chống gỉ" cũng không đọ nổi với nụ cười "ma cà rồng thức tỉnh" của anh Hyuuga đâu!
- Bắt được cái gì?
Oái oái oái M ơi, M cứ bình tĩnh tí...mọi người ơi, tác giả ơi, CỨU!!!!! Thằng đó chống tay vào cây, tay còn lại chống nạnh, khuôn mặt vẫn đang cười cười...nó không chỉ chặn "đường chạy" của tôi mà vẫn tiếp tục cái "nụ cười" đó là sao? Chả lẽ...nó quyết chí "sống mái" với tôi?
Thôi kệ, cứ trả lời đã, rồi thử tìm kế đánh lạc hướng để thoát thân vậy.
- Bắt được...M với con bé quản gia của T đánh lẻ ngoài này!
- Thì sao? M ghen à?
Sao tôi có cảm giác câu này...cứ như câu mỉa mai thế nhỉ? Mà không, đúng hơn như câu khiêu khích mới chính xác. Khiêu khích? Và khuôn mặt bây giờ của nó cứ kiểu như đang thách thức tôi vậy. Vẫn nụ cười đáng sợ ấy...chẹp, tôi có ghen không? Ghen là gì ý nhỉ? Ô, tôi bị làm sao thế này? Ghen mà cũng không nhớ sao? Ghen là cảm xúc tức giận, tủi thân, bực bội khi người yêu của mình ở bên người đàn ông khác...
CÁI QUÁI GÌ CƠ??!!!!!
Ý nó là tôi GHEN khi con bé Hana ở với nó sao? Hơ, còn lâu đi nhé, ta đây đẳng cấp cao vời vợi, không bao giờ hạ mình trước những cảm xúc tầm thường đó! Và con bé đó cũng chẳng ở với nó, chỉ...gần giống như đi chơi với nó thôi...
Con bé đó đâu phải người yêu của tôi?
Vấn đề là tôi đang bực bội vì chuyện gì đây?
- Sao thế M? Ghen thật à?
Thằng Hyuuga nhìn tôi với vẻ thích thú như nhận ra điều gì đó, nụ cười "ma cà rồng" đã chuyển sang nụ cười "gian xảo kiểu bà mối". Hắn hỏi 1 câu làm tôi ngay lập tức tỉnh. Tôi ngước lên, vẻ tức giận, dù không rõ lí do. 
- T không có ghen!
- Nhưng M đang bực! Lí do gì vậy?
Hơ, nó hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây? Giá mà tôi biết - tôi nói thật đó - tại sao tôi lại bực như thế. Cực kì vô cớ, cực kì linh tinh, cực kì vô căn cứ,...tôi bắt đầu không hiểu chính bản thân mình rồi đó.
- Làm sao T biết được!
- M biết, M biết mà, chắc chắn M biết...!
- M có im đi không!
Thằng đó cuối cùng đã im. Mọi người chắc đang tự hỏi làm sao tôi có đủ "thần kinh thép" để hét vào mặt Hyuuga "sừng quỷ" hả? Đơn giản thôi, vì hắn đâu có đang trong "sừng quỷ" mode. Hắn chỉ giả như thế thôi. Đúng là ác quỷ trong tận tâm hồn mà.
Tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại tức giận. Tại sao? Tôi biết ư? Hay là tôi chỉ giả vờ không biết? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
"Bởi vì tôi đã thích 1 người!"
Oái! Cái câu này...ở đâu ra vậy? Sao lại tự nhiên xuất hiện trong đầu tôi? Không...câu này là ai nói?
Thích ai? Thích ai? Thích ai?
- zzzzZzzZzZzZzZZzZzzzzzz
Hơ...đúng là say xong thì ngủ khò khò, đúng là ngây thơ vô số tội mà. Nhưng mà...sao thằng Hyuuga lại đưa cho tôi cái "thứ" ngây thơ đến quá nhiều tội này?
- Sao...
- Của M, liệu mà chăm sóc đó!
Chăm sóc? Có mà mơ đi nhé! Tranh thủ vụ này trả thù cô ta luôn. Vì dám đi đánh lẻ với Hyu...
Ơ, sao tôi lại giận vụ đó? Chẳng lẽ đó chính là lí do cho sự giận dữ của tôi sao?
...
- Ư...cô nặng quá đó Hana, bao nhiêu cân vậy?
- zzzZzZzzzZzZzzzzzzZZzZzZzzzz
Tôi gồng hết sức định kéo cô ta đi nhưng mà thất bại. Có lẽ không khả thi rồi. Tôi định vác cô ta lên vai (như cái bao tải) nhưng khi nghĩ kỹ thì nếu tôi vác cô ta như thế thì tí về lớp sẽ bị đám "học trò ngoan" của cô ta không tha cho mất. Tiếc là không có cái cáng nào ở đây, nếu có thì tôi sẽ phủ thêm cái khăn trắng lên người cô ta rồi đẩy về trại, tôi cá sẽ có 46 đứa sợ đến phát khiếp luôn. Nhưng sau đó thì có lẽ người "phát khiếp" lên sẽ là tôi khi bị cả bọn tụ tập đánh hội đồng "trả thù". Nói chung thì 2 phương án đầu đều không khả thi. Nhưng nếu tôi sử dụng phương án C thì sẽ còn khủng khiếp hơn nữa. Thú thực thì, tôi nghĩ nó sẽ không quá khủng khiếp đâu, tuy nhiên xét theo 1 phương diện nào đó thì nó lại quá khủng khiếp.
- M chỉ việc bế nó lên là xong thôi. 
Hơ...cái thằng Hyuuga này nói cứ như đùa nhỉ, thế mà đúng phương án C của tôi mới chán chứ. Hết cách rồi. Hết đường tránh luôn. Tôi không muốn bế nó đâu!
- T không bế đâu, M đừng có mơ!
Sao cái thằng đá tảng này IQ cao thế nhỉ? Tôi còn chưa kịp nói câu gì, mới chỉ *khẽ* liếc mắt nhìn nó mà nó đã chối bần bật rồi. 
Tại sao lại khủng khiếp ư? Bạn không đoán được ư?
Thứ nhất, nó RẤT nặng. Tôi không hề phóng đại hay nói quá đâu nhé, nó đang say nên tôi mới *dám* tiết lộ đó, như thường thì chắc tôi đã ăn ngay quả đấm vào mặt ngay khi vừa dứt lời rồi. Bế nó lên ngọn đồi cao *chót vót* thì không khác gì tự tử đâu.
Thứ hai, nó đang SAY. Hay nói cách khác, nó mất kiểm soát về hành động của mình. Suy ra, nó sẽ làm bất cứ những việc gì nó sẽ KHÔNG BAO GIỜ làm khi tỉnh táo. Và rất cay cú là: tôi cá đến 300% là nó sẽ không còn chút ký ức nào về chuyện xảy ra lúc đó.
Thứ ba, tôi vẫn chưa xác định rõ được TÌNH CẢM tôi dành cho nó là cái QUÁI QUỶ gì, thế nên tôi không dám liều lĩnh đâu. Hay là tôi gọi cấp cứu nhỉ, tiện thể doạ bọn lớp tôi 1 phen hú vía luôn. 
Ờ, quên mất, sau đó thì tôi sẽ được chuyển vô bệnh viện cấp cứu trong tình trạng *thoi thóp, hấp hối*. Còn nó sẽ được bọn kia đưa đi mời nhà hàng!
Hix...với BẰNG ẤY bất lợi mà tôi vẫn phải *bế* con bé này lên. Nghe thì rất lãng mạn đó, nhưng với tình trạng "mập mờ chưa rõ trạng thái status" như tôi hiện giờ đối với nó thì tôi lại chẳng thấy lãng mạn tí nào cả.
Tôi quỳ xuống, tay phải vòng qua người nó, tay trái vòng qua chân của nó. Tạ ơn Trời hôm nay nó không mặc váy, không thì riêng quá trình này cũng tốn cả tá thời gian rồi (vì lí do gì thì mọi người tự hiểu). Sau đó, tôi nhấc nó ra khỏi mặt đất. Phải công nhận, bế thế này nhẹ nhàng hơn hẳn, nhưng đấy là tôi nói việc đưa nó đi dễ dàng hơn, còn cân nặng của nó thì không tự nhiên mà giảm đi đâu.
- zzzZzZzzZZzzzZZzzZzZzZzzzzzzZzZzzzz
Hơ...oái! Thấy con bé đó gật gà gật gù, tôi cứ tưởng nó đang mơ cái gì, thế mà tự nhiên 1 phát dựa vào ngực tôi làm tim tôi suýt nhảy ra ngoài. Huyết áp cũng 1 phát cao lên như nhịp tim, 1 lúc sau khi tôi dừng lại dựa người vào thân cây nào đó thì mới trở lại bình thường. Tôi nhìn lên trời, thở dốc do vừa mới "hồi sức" (đi được 3 bước đã chóng mặt, vì nhiều lí do), sau đó vì lợi ích của tim & huyết áp của mình, tôi đã quyết tâm: tránh không nhìn vào khuôn mặt nó đang "zzzZZzzZz". Cũng vì 1 số lí do tế nhị không muốn nói. (>///<)
Ô, thế mà đến đôi mắt dấu yêu của tôi cũng phản chủ: nó *lại* quay về cái-phía-mà-ai-cũng-biết-là-gì-rồi-đấy.
Tôi dám chắc là mặt tôi có đỏ lên. Thật may là có mỗi tôi ở đây.
Tôi lại dừng lại, ngồi sụp xuống, cho nó nằm trên đùi. Chẹp...đi được 3 bước thì tạm nghỉ vì mệt, đi được 5 bước thì dừng lại lấy sức, con bé này đúng là ngốn hết năng lượng của người ta mà. Lại không chỉ bằng 1 cách, bằng rất nhiều cách mới đau chứ!
Giờ tôi mới nhận ra: da con bé trắng muốt, hơi hồng lên vì say, rất mềm và mịn. Chắc đây chính là lí do mà cả tim lẫn huyết áp của tôi đồng thời cùng nhảy dựng lên khi nó dựa mặt vào ngực tôi. Haizzz...tội nghiệp chính tôi, mới có tí tuổi đầu đã có dấu hiệu mắc bệnh huyết áp cao rồi. Mà virus này lại không có vắc xin, vắc xin mà đến khéo bị virus đem đổ vào thùng rác mất. Virus này...còn khoẻ hơn cả người cơ!
Virus giờ đang "zZzZzZzzzzZ" trên đùi tôi đây này!
Đúng là thật nguy hiểm. Nhưng không sao, đến ngày 14/2 tôi sẽ có được vắc xin thôi. Nhờ vào kế hoạch "cuộc hẹn hoàn hảo" đã được lên từ trước đó vài tuần và tốn hơn 75% thời gian 1 ngày để học thuộc. Ấy chết, tôi quên mất, tí phải lên học tiếp mới được!
Rồi, nghỉ xong rồi, giờ phải đi tiếp thôi, ai nhìn thấy tôi như thế này khéo tôi không sống nổi tới ngày mai mất!
Rầm rầm rầm...
Vù vù vù...
Sượt sượt sượt...
Kí í í í í í ít!!!!!!
1 dãy các tiếng động gần như phá màng nhĩ của tôi vì chúng ở ngay gần tôi. Hê, có vẻ có kẻ nào đó cũng sử dụng phương pháp "trượt ống cây" như tôi thì phải? Nhưng hắn quả thật là dân gà, ngay 1 phát đâm vào cái cây trước mặt. Đúng là tội nghiệp quá! Có thể là 1 người lần đầu làm, hoặc là con gái...
Là con gái!!!!!!
Nó không phải là bình hoa thì là ai?
- Bình hoa! Cô xuống đây làm gì? Tôi còn chưa cho cô 1 trận vì dám để tôi lại với "ma cà rồng" đấy nhé!
- Hyuuga đâu?
Ối chà, lâu lắm rồi mới thấy 1 kẻ đủ "thần kinh thép" để gọi Hyuuga bằng tên, người thường thì hoặc là không dám bép xép nửa câu, hoặc "Ngài Hyuuga này" "Ngài Hyuuga nọ". Được lắm Bình hoa di động! Nhưng cô ta tìm Hyuuga làm gì nhỉ?
- Ở đằng kia.
- Cảm ơn!
Cô ta chạy xuống dưới, rất nhanh là đằng khác, chẳng khác gì tia chớp. Nếu là như vậy...có nghĩa là giả thiết "cô gái có liên quan đến Hyuuga" là thật sao?
Tò mò quá, không biết bọn nó nói gì nhỉ?
 
Tôi hối hận vì đã có suy nghĩ đó. Suy nghĩ gì hả?
"Tò mò quá, không biết bọn nó nói gì nhỉ?"
Đấy, cái đó đấy. Biết thế này thì tôi đã không nghĩ như thế nữa. Đúng là "sự tò mò giết chết con mèo" mà ("Curiousity kills the cat" - là châm ngôn đó mọi người ạ). Nhờ cái tò mò đó ngay bây giờ tôi lại đang ở trong cái bụi rậm vừa-bẩn-vừa-ướt-vừa-khó-chịu mà tôi mãi mới thoát được vừa nãy. Và dĩ nhiên, không phải cái chân phản chủ đâu, kể cả nó có muốn thì cũng là chân của tôi mà. Vấn đề là cái con Virus huyết-áp-cao bỗng nhiên tỉnh dậy và kéo tôi nhảy vào đây. Bạn thừa biết "Virus huyết-áp-cao" chẳng phải ai khác chính là con bé quản gia của tôi mà vừa nãy say bí tỉ rồi ngủ khò khò đó.
Chuyện của chính mình thì chẳng bao giờ quan tâm, còn chuyện người khác thì cái gì cũng biết. "Chuyện" ở đây ý tôi nói là chuyện tình cảm, đương nhiên rồi.
Giờ con bé đó đang ở ngay bên cạnh tôi. Hừm, ít nhất nó con đỡ hơn con bé bình hoa, nó chỉ chiếm đúng 1/2 diện tích đất. Nhưng không ai bảo là cái bụi rậm là 1 nơi thích hợp để nghe trộm. Tôi nói thật đó, nếu xem trong truyện hay phim thì có vẻ nó là nơi lí tưởng và sẽ được nghĩ đến đầu tiên nếu bạn muốn nghe trộm 1 cuộc nói chuyện & không bị phát hiện, nhưng thực tế hà khắc lắm. Bạn cứ thử nhảy vào 1 cái bụi rậm mà xem, kể cả bạn có đang mặc quần dài bạn cũng chỉ muốn nhảy ra khỏi đó ngay tức khắc thôi.
Nói chung: chúng tôi đang nghe trộm Hyuuga và 1 cô gái có-liên-quan-tới-hoàng-tử-băng-giá-Hyuuga, hay chính là cái bình hoa mang tên Shiho. Hy vọng bọn nó nói chuyện nhanh nhanh lên chút để tôi có thể ra khỏi cái xó ẩm ướt này. Nếu bị thằng Hyuuga phát hiện ra thì tôi đảm bảo tôi sẽ vô bệnh viện ngay tức khắc, hoặc sẽ gặp ác mộng 3 năm về con quỷ mọc sừng trên đầu. (là ai thì mọi người tự hiểu)
Shiho vừa chạy đến nơi, lúc Hyuuga đang dọn đống bánh curry, bánh mì nướng và rượu vang. Tôi có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt ngạc nhiên của Hyuuga trong đúng 1/100 giây, sau đó lại trở lại khuôn mặt "đá & băng kết hợp" thường ngày. Shiho thì khuôn mặt đỏ bừng lên vì phải chạy, mái tóc có hơi xù lên chắc là do đâm vào cây (đúng là không chuyên). Bốn mắt gặp nhau. Rồi Hyuuga quay lại luôn. Khuôn mặt Shiho lộ rõ vẻ tuyệt vọng. 
Có phải 2 con người này...không đơn thuần chỉ là có-liên-quan? Lần đầu tiên tôi thấy Hyuuga "lạnh" như thế. Cũng như lần đầu tiên vào lớp, tên đó cũng lạnh như thế này. Đôi mắt màu ghi sắc lạnh chẳng khác gì con dao găm, đến cả cô giáo cũng phải lép vế trước sự lạnh lùng của nó. Chưa kể đến địa vị là con của 1 trong năm người giàu nhất Nhật Bản, không có ai là dám bép xép với nó nửa câu. Sau khi nó vào nhóm, nó mới bắt đầu "cởi mở" hơn, dù thực lòng cũng chẳng bao giờ tiết lộ điều gì về bản thân. Lâu lắm rồi nó mới trở về "Black mode" của nó, khi mà sự lạnh lẽo của nó nhảy lên vạch 150/100 và có thể làm người đứng trước mặt nó ngất xỉu ngay lâph tức và nếu là người già thì có thể truỵ tim. May mà những người xung quanh toàn những người "thần kinh hạng nặng" hoặc cũng là những kẻ sở hữu "cái lườm dao găm" như nó.
Con bé bình hoa này rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Hyuuga mà đã làm nó khởi động cái mode đã ngủ vùi nhiều năm này thế này? Nếu bây giờ bị nó phát hiện thì chắc tôi không có đủ sức kêu cứu đâu.
À quên mất, đang xem dở.
Shiho sau khi thở sâu vài đợt, con bé ngẩng mặt lên, có 1 sự quyết tâm trong đôi mắt xanh biếc màu lá của nó. Nó cất giọng nói:
- Hyuuga! Cậu có thể nghe tớ nói 1 câu được không? 
Hyuuga vẫn tiếp tục dọn đồ như con bé bình hoa không hề tồn tại ở cách nó có đúng 2m. Con bé tiếp tục:
- Tớ xin cậu đấy, tớ chỉ muốn nói 1 câu thôi! Cậu không cần phải trả lời. Cậu chỉ cần nghe thôi.
Hyuuga gói gọn túi đồ lại, rồi đứng dậy. Quay về phía con nhỏ, ánh mắt màu ghi sắc lạnh khẽ lướt qua nhỏ trong giây lát rồi lại tiếp tục nhìn thẳng. Khi nó đã đứng ngay bên cạnh con nhỏ, ánh mắt không hề chạm vào người ở bên cạnh nó mà nhìn vào 1 khoảng không vô định, tông giọng trầm nhưng lạnh lẽo vô cùng:
- Tôi có biết cô à?
Khuôn mặt Shiho như cứng đơ, cả người không hề cử động như bị đóng băng bởi câu nói của Hyuuga. Tên đó thì nói xong tiếp tục đi, lướt qua con bé như con bé chỉ là 1 hình dáng vô hình...nhưng có 1 điều tôi chắc chắn, đó là con bé đó không-hề-vô-hình-chút-nào trong đôi mắt Hyuuga. Khi nó lướt qua Shiho, tôi thấy khuôn mặt nó cúi gằm.
Còn Shiho, khi tên Hyuuga đã mất dạng, đôi vai con nhỏ chợt rung lên bần bật, khuôn mặt như vừa nhận ra 1 điều gì đó, mái tóc rủ xuống. Nó khuỵu xuống mặt đất. Không hề khóc, không hề có đến nửa giọt nước mắt. Có lẽ nó đã khóc quá nhiều, quá nhiều để có thể 1 lần nữa gục xuống khóc.
Oá!
1 bàn tay mềm mại nắm lấy tay tôi. Giật mình, tôi nhìn sang bên vì biết ngay ai là chủ nhân của bàn tay đó. Con bé quản gia nhìn tôi rồi nói:
- Chúng ta về đi. 
Và nó kéo tay tôi đi. Mọi chuyện về con bé bình hoa bây giờ đã không còn trong đầu tôi nữa, chỉ có việc con bé người ngoài hành tinh đang nắm tay tôi và kéo tay tôi lên trên thôi. Nhưng nó thì chắc đang nghĩ đến chuyện con bé bình hoa và Hyuuga.
Ngày 14/2 này...không biết sẽ thế nào đây...
...
Hana's POV:
Hôm nay là ngày 13/2. Ngày mai là ngày 14/2 rồi đấy. Ngày Valentine, và tôi có rất nhiều việc cần phải hoàn thành. Có 3 cặp đôi đang chờ để được thành cặp. Hê, tôi là 1 bà mối mà. Thứ nhất là Hato & Miki, 2 người yêu nhau nhưng mà bị chính bản thân mình ngăn cản đến với nhau. Thứ hai là Shin & Yuri, 2 kẻ rất đối ngược nhau và có lòng tự trọng rất cao nên không muốn đến với người kia. Và thứ ba là Hyuuga & Shiho, vừa mới phát hiện ra hôm nay, có 1 sự hiểu lầm trong quá khứ dẫn đến sự xa cách. Tôi chỉ có 24 giờ thôi. Và cách tốt nhất để đưa cả 4 người với nhau trong khi thời gian học chiếm đến 2/3 ngày là:
HẸN HÒ NHÓM!!!!!!!
Tôi đã lập ra 1 kế hoạch khá là chỉn chu rồi, chỉ còn đúng 1 vấn đề: nếu là hẹn hò nhóm thì mỗi người đều phải có cặp đôi của mình. Nếu tôi bị lẻ ra thì kế hoạch sẽ "xôi hỏng bỏng không" hết, thế nên tôi đang rất bức thiết cần tìm 1 partner cho mình trong ngày Valentine. Ứng cử viên thì rất nhiều, nhiều không kể xiết luôn; nhưng mà người phù hợp thì chẳng có đến 1 mống người. Kẻ duy nhất mà tôi nghĩ là có thể tin tưởng và làm hài lòng bọn kia lại là tên cậu chủ của tôi, Jun. 
Nói thật, từ cái ngày Giáng sinh tôi đã muốn tránh giao tiếp với cậu ta càng-ít-càng-tốt rồi, nhưng mà lại xảy ra hàng đống chuyện khi cặp H & M xảy ra sự cố, nên tôi buộc lòng phải nhờ anh ta "nằm vùng thám thính" bên Hato. Tôi đã cố hết sức sử dụng khả năng diễn kịch "ngây thơ trong sáng không biết gì" để nói chuyện với anh ta sau khi nhận ra có điều gì đó thay đổi giữa tôi & anh ta, mà theo tôi nguồn gốc là anh ta, nhưng vẫn ảnh hưởng tới tôi, theo 1 cách nào đó. Kiểu như khi nhìn quá sát mặt anh ta thì...tôi sẽ tự nhiên đỏ mặt lên như 1 phản ứng của cơ thể, dù điểm Sinh học luôn được 100/100 nhưng tôi vẫn chưa lí giải nổi điều này. Hoặc là khi anh ta đột nhiên quan tâm tới tôi thì tôi cảm thấy...vui vui, hoặc tự nhiên tâm trạng tốt lên. Hoặc là khi anh ta được nhiều người con gái yêu và anh ta sẵn sàng lừa dối tình cảm bọn họ và hẹn hò với bọn họ dù chắc chắn lòng mình không hề yêu, tôi cảm thấy hơi bực bực dù không biết là bực ai, bực cái gì, và bực tại sao.
Nói chung, dù tôi thực sự không muốn nhưng tôi có thể sẽ phải mời hắn ta tham gia cuộc hẹn hò nhóm này, vì lợi ích của 3 cặp đôi chưa-thành-cặp nói trên.
Còn bây giờ thì tôi cần phải làm socola. Socola cho ai nhỉ? Giờ tôi mới bắt đầu nghĩ về chuyện đấy đó, tôi chỉ biết là ngày mai là ngày Valentines và tự nhiên nghĩ ngay tới chuyện...làm socola dù chưa biết là nên tặng cho ai. Bọn lớp tôi thì thôi, bọn nó đã có người yêu cả rồi, không nên cướp quyền tặng socola của bọn con gái khác như hôm Giáng sinh. Hato thì dĩ nhiên không, vì hắn đã có món socola sữa của Miki chuẩn bị rồi. Shin thì tôi càng không có ý định, vì món socola càri-bò-hầm của "đầu bếp không chuyên" Yuri đã được gói sẵn cho hắn rồi. Còn Hyuuga thì...tôi nghĩ là nên nhường cái quyền đó cho cô vợ cũ của hắn, Shiho.
Tên Jun thì sao nhỉ? Tôi đoán là hắn sẽ có rất-nhiều-không-thể-đếm-xuể số người tặng socola & tỏ tình cho hắn trong ngày mai. Thậm chí hắn có thể sẽ bị "cơn bão tình yêu" đè bẹp cho mà xem, không phải người ta bảo "tình yêu chiến thắng tất cả" à? Cả Hikaru nữa...tội nghiệp con bé. Nhưng mà ít nhất nó còn may mắn hơn rất nhiều người: Jun đã không lừa dối tỉnh cảm của nó như những người con gái khác, hắn đã nói thật. Dù rất đau lòng nhưng chắc chắn sẽ đỡ hơn rất nhiều so với cảm giác bị lừa dối tình cảm, sau đó đến mê muội vì tình mà sẵn sàng "không ăn được thì đạp đổ" với bất cứ đứa con gái nào đến với tên Jun. Chắc chắn ngày mai nó sẽ mang socola đến cho mà xem. 
Có 1 điều tôi chắc chắn, không 1 đứa con gái nào là không mang socola đến trường ngày mai. Trừ tôi.
Tôi sẽ không làm socola đâu. Làm gì có ai mà tặng chứ. Các bạn quên mất tôi là ai rồi hả? Bà mối...đâu có được phép yêu những người mà đã có người thích...
Píp!
Ớ?
Lúc tôi nhận ra thì tôi đã nấu xong socola mất rồi. Vừa nãy là tiếng lò nướng. Tôi bê cái nồi ra mà nhìn chằm chằm vào cái nồi socola có màu nâu sữa và mùi thơm ngậy. Tại sao, tôi vẫn làm cái này trong khi trong đầu thì nghĩ không làm? Hay là thực lòng trong tâm trí tôi vẫn muốn tặng cho 1 người? Kể cả tôi có là bà mối thuộc nằm lòng bộ luật "Bà mối"? Kể cả hắn ta có vô số người thích? Kể cả...hắn ta sẽ từ chối cái này cũng như bao cái khác của mọi người?
Mà không, có thể hắn ta sẽ phá lên cười vẻ sung sướng vì TƯỞNG đã cưa đổ được tôi. KHÔNG BAO GIỜ NGHEN CƯNG! Tôi sẽ không để hắn ta toại nguyện đâu.
Tôi không thích hắn ta. Tôi không thích. Không thích. Không.
Nhưng tại sao tôi vẫn đang đổ socola vào khuôn? Tại sao?
Cạch!
ỐI TRỜI ƠI!!!
Tôi giật thót cả người, quay phắt ra đằng sau. Cứ như tội phạm bị bắt quả tang tại trận vậy. Hơ...không phải là "như" mà đúng là thế thật mà.
Là hắn!!!!
- Cô...đang làm gì vậy?
- Tôi...ừm, đang làm cơm hộp! (giấu nồi socola đi không bị phát hiện mất!)
- Cơm hộp? Cô định đánh lẻ 1 mình à, làm cho tôi với!
- Ơ...(bịa ra mà, có làm đâu!)...vậy anh đợi tôi làm xong của tôi đã. Anh có việc gì không?
- À, tôi chỉ định nhờ cô việc này thôi, không biết có được không...
- (lịch sự vậy, thật khác hắn ta thường ngày)...Việc gì?
- Ngày mai...cô có rảnh không?
- (gì thế này, định mời tôi đi chơi à...mà không, không thể đâu!)...Còn tuỳ thôi, anh hỏi làm gì?
- Cô đi chơi với tôi.
WHAT?????!!!!!!!
Tôi có nghe lầm không vậy? Có đúng không? Chứ không thể nào hắn ta thực sự, THỰC SỰ, mời tôi đi chơi ĐÚNG ngày lễ Tình nhân được! Không, lại là âm mưu gì nữa đây...còn LÂU tôi mới mắc lừa!
Tôi đang định cho 1 câu thẳng thừng từ chối đi kèm với 1 cú đá voà ngay chỗ hiểm của hắn ta thì hắn đã cướp lời:
- À, dĩ nhiên là không hẹn hò kiểu tình nhân rồi!
Ớ? Nói vậy là sao? Nếu không là kiểu tình nhân...thì chẳng lẽ là bạn bè? Không, thế còn bất khả thi hơn. Lạy Chúa, thôi để hắn ta nói tiếp thôi, chứ tôi không dám suy diễn nữa đâu!
- Vì chắc chắn ngày mai có rất nhiều người hỏi tôi đi chơi, từ chối hết bọn này thì sẽ có bọn khác lại hỏi, mệt lắm nên tôi nghĩ tìm 1 người có-khả-năng-bảo-vệ-bản-thân, 1 người có vẻ ngoài tạm được, 1 người còn độc thân để làm partner-giả trong ngày mai để thoát lũ fangirl kia. 
- Và thế là anh chọn tôi? Dựa vào cơ sở nào mà anh nghĩ tôi sẽ đồng ý hả?
- Tôi đang hỏi cô, rất lịch sự và chân thành đấy thôi. Cô giúp tôi 1 tẹo đi mà, tôi đã giúp cô vụ Hato rồi!
- Anh...nhưng mà...tôi...
- Thế nhé, hẹn cô ở công viên Giải trí Erushi 4 giờ chiều mai!
Và hắn ta chạy ra khỏi phòng.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
 
Hôm nay là ngày 14/2.
Thú thực với mọi người, năm nay là lần đầu tiên mà trước ngày này tôi đã mất ngủ. Bọn con gái khác thì thậm chí có thể thức xuyên đêm chỉ để trang điểm, hoặc làm socola, hoặc chuẩn bị tinh thần để tỏ tình với "người ấy". Nhưng với 1 đứa như tôi, máu bà mối đã ngấm sẵn trong người thì cái ngày trước hôm đó tôi thường dùng để "bàn mưu tính kế" cách để ghép 1 cặp đôi, bởi vì ngày Valentine luôn là cơ hội hoàn hảo để 2 người bạn "biến thành" 1 cặp tình nhân. Kể cả như vậy tôi vẫn đi ngủ đúng giờ và tỉnh dậy trong trạng thái tốt nhất để chuẩn bị "mai mối". 
Thế mà cái năm nay, lúc 8h45 sáng tôi tỉnh dậy, 2 mắt thâm quầng và buồn ngủ đến không thể chịu nổi. 9h tôi phải đi học nên tôi thường dậy lúc 8h để đủ thời gian để chuẩn bị, tập thể dục, ăn sáng, vân vân...Và thường ra khỏi nhà tràn đầy năng lượng cho 1 ngày mới. Còn hôm nay, 8h45 tôi vẫn đang ngồi trên gi.ường, dụi dụi mắt vì cơn buồn ngủ sẵn sàng ấn người tôi xuống gi.ường bất cứ lúc nào.
Thật là...phải mau lên không muộn mất!
Sau khi làm tất cả mọi việc tôi thường làm với tốc độ x100 so với thường ngày do thời gian gấp rút, tôi đã nhảy lên xe kịp lúc tên cậu chủ nhảy lên xe. Chẹp...hắn thì lúc nào chả muộn. Bình thường hắn định muộn hẳn 1 tiếng cho oách cơ, nhưng từ lúc tôi "uốn nắn" cho nhờ cô ca sĩ Lilia thì hắn đã quen với việc đến đúng giờ rồi, dù việc dậy sớm gần như là bất khả thi thì phải? 
Có vẻ tôi đã hiểu được lí do của việc mất ngủ -> dậy muộn bất thường của tôi. Là nhờ cái lời mời quái quỷ mà anh ta hỏi tôi ngày hôm qua. Tôi nhớ là sau khi anh ta ra khỏi phòng, tôi đã cứng đơ trong tận 15 phút lận, sau đó mới trở về trạng thái bình thường, nhưng thực ra cũng không bình thường cho lắm. Nửa đêm hôm qua tôi mới rút ra kết luận cuối cùng sau khi đấu tranh tư tưởng rất quyết liệt: anh ta đang định lừa tôi 1 vố leo cây -> sẽ không đến. Nghĩ lại thì như thế là hợp lí nhất; tự nhiên 1 kẻ chắc chắn chẳng quý mến gì mình đi mời mình đi chơi, thử hỏi tôi có tin không chứ?
Dù hắn ta có lo lắng cho tôi, hay chúng tôi cũng không hoàn toàn như gà & chó, cãi nhau chí choé, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đấy vẫn là lời giải thích hợp lí nhất. Và tôi cũng là bà mối cơ mà; đi với hắn là phạm luật. Và cả Hikaru nữa...
Vừa yên vị trên xe được nửa phút thì hắn ta đã làm 1 hành động mà tôi không thể tả nổi.
Hắn ta *cười* tươi chói loá như mặt trời mini và *vẫy tay* chào tôi như 2 chúng tôi là BFF từ nhỏ vậy, còn đế thêm 1 câu:
- Hế-lô cô, buổi sáng tốt lành!
Nghe rất bình thường đúng không? Rất tốt bụng, hiền từ,...đến mức đáng ngờ. 1 là hắn ta đang vui quá cỡ làm bản tính tự nhiên thay đổi 179 độ sang 1 con người hoàn-toàn-khác; 2 là hắn ta uống nhầm thuốc tâm thần dẫn đến tác dụng phụ là...ảnh hưởng đến thuỳ đại não làm thay đổi tính cách người dùng. Cái nào tôi cũng thấy...rõ là vô lý, và chẳng có lý do gì cả. Cũng có thể hắn ta cố tình thể hiện như thế để tôi đến cuộc hẹn giả của hắn. Nhưng mà thay đổi tính cách thì làm sao mà thuyết phục được?
Tôi quay mặt ra nhìn ngoài cửa sổ, hắn ta cũng vậy. Không nhìn nhưng tôi đảm bảo hắn đang cười như 1 thằng điên ra ngoài cửa sổ; 1 điều mà 1 kẻ luôn-luôn-giữ-hình-tượng như hắn không bao giờ làm. Bởi vì hắn đang đổi tính cách nên tôi đoán mò như vậy. Quay ra thì tôi nhận ra rằng mình đã đoán đúng.
Đến trường, anh ta vẫn giữ nguyên khuôn mặt sáng bừng-bừng-như-mặt-trời-mini đấy mà bước vào. Tôi đảm bảo là hơn nửa số con gái ở trường đã xỉu ngay khi cái ánh sáng đó chạm vào đôi mắt của họ. Chẹp...có vẻ những người đẹp trai kể cả khi bị điên hay bị tâm thần hay thậm chí là đầu có vấn đề thì vẫn có hàng đống người đổ trước họ thì phải?
Thôi, tốt nhất là tôi cứ tránh xa ra. Để giữ nguyên quyết định không đi của mình, tôi không muốn mắc lừa anh ta đâu. Nhất là trong cái ngày này.
Bộp!
Ơ...có ai đó giữ tôi lại. Tôi quay người lại. Ối trời ơi! Anh ta không hiểu bằng cách gì đã "dịch chuyển tức thời" từ tâm đám fangirl bay thằng ra tận đây và bắt kịp tôi, và còn giữ tôi lại nữa. Anh ta nói, không lớn nhưng đủ để tôi nghe rõ từng từ một:
- Đừng có trễ hẹn đó!
Rồi anh ta lại nhảy vào tâm đám fangirl. Còn tôi thì đứng đơ ra trông chẳng khác gì con ngốc chính hiệu, tôi nói thật đó. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ đến khuôn mặt của anh ta khi bảo tôi đừng trễ hẹn.
Anh ta nhìn thẳng vào mặt tôi, đôi mắt xanh nhìn xoáy vào đôi mắt của tôi, tất cả đều tập trung vào mỗi mình tôi, trong đúng vài giây ngắn ngủi đó. Đôi mắt anh ta cũng toát ra sự nghiêm túc chứ không phải bỡn cợt như thường ngày. Nó làm tôi có cảm giác...anh ta không hề có ý định lừa tôi vụ đi chơi đó chút nào.
Hay là...anh ta làm partner của tôi chiều nay vậy.
Dù sao...làm partner 1 kẻ đẹp trai như anh ta cũng không đến nỗi tệ.
...
Buổi sáng trôi qua không hề nhẹ nhàng chút nào, nhất là khi mỗi khi ra khỏi lớp là lại bị mai phục bởi đám fangirl đã túc trực chờ đợi từ trước 1 cơ hội để tiếp xúc với "người trong mộng" đang ngồi im lỉm trong kia không dám ra ngoài. Thật may trong lớp có sẵn đồ ăn nhẹ và nước uống và cả cái tivi nữa, chứ nếu không thì đúng là không sống nổi qua đúng 4 tiếng cầm cự trong lớp. Bởi vì nếu bạn ra ngoài thì bạn có gần như 0% khả năng trở lại lớp. Kể cả khi bạn mới chỉ mở cửa ra thôi, chưa kịp nhấc chân lên thì cả người bạn sẽ tự động "dịch chuyển tức thời" ra xa tít thò lò cánh cửa lớp mà bạn vừa mới mở ra. Sau đó thì điều duy nhất bạn mong muốn là quay ngược trở lại thời gian để khoá chặt cánh cửa đó vào thay vì mở toang ra.
Nhưng cuối cùng cũng thoát khi chuông thông báo hết giờ, lúc đó những nạn nhân ở trong lớp có thể "đường đường chính chính" trèo cửa sổ chạy thoát mà không bị quy vào tội trốn học.
Như chúng tôi đây, vừa mới chạy thoát nhờ cánh cửa kính không có thanh chắn. Bây giờ thì ai về nhà nấy hết rồi, nhưng 3-4h chiều nay là sẽ tụ tập lại ngay thôi. Trong cái ngày Valentine này, quyết định ở nhà 1 mình tự kỷ bằng cách xem mấy bộ phim buồn chỉ dành cho những kẻ mà status trên face luôn là "độc thân mãi mãi", còn với những kẻ mà phẩy tay 1 cái là có cả 1 hàng dài những cô chân dài sẵn sàng làm partner mọi lúc mọi nơi thì không bao giờ có thể ở trong nhà quá nửa ngày. Nhất là những kẻ mà luôn nằm trong top 5 "người trong mộng" của hơn nửa dân số nữ trên Trái đất này thì khéo họ chỉ có thể ở nhà vài tiếng với max của "vài" là 5 trước khi bị bố mẹ tống cổ ra khỏi nhà vì ở bên ngoài lực lượng fan tập trung rất hùng hậu.
Trong trường hợp này, để giải thoát họ khỏi tình trạng bị "tập kích" và có nguy cơ bị chính bố mẹ mình đá ra khỏi nhà vì tội *gián tiếp* gây loạn trước nhà, dù thú thực là để lừa họ vào tròng, tôi đã mời tất cả bọn nó vào 1 cuộc hẹn hò nhóm mà không hề biết là...kết quả ghép nhóm đã được quyết định từ trước. Việc của những người được mời là đeo 1 cái vòng màu, đến đấy thấy ai đeo vòng giống mình -> 2 người là 1 cặp. Và dĩ nhiên, ai là cặp với ai lần này không phải ông Trời hay vận may quyết định mà là do...TÔI, đầu não của cuộc hẹn hò lần này. Nhưng mà nếu ông Trời có partner là tiên nữ, vận may có partner là vận xui, thì tôi cũng có partner là tên cậu chủ của tôi. Nếu tiên nữ luôn sát cánh ông Trời, vận xui đi kèm với vận may, thì tên cậu chủ của tôi cũng ở rất gần tôi, và là người đầu tiên tôi nghĩ đến khi chọn partner. 
Chỉ khác là hắn ta là người mời tôi. Và lí do là để không bị làm phiền trong ngày Valentine. Nhưng tôi chưa kịp hỏi hắn ta tại sao đi với tôi lại bằng với "không bị làm phiền"? Tôi cũng là con gái chứ bộ. Hừ...tôi có nên tức giận không nhỉ? Tôi là quản gia của hắn ta nên đi cùng tôi cũng như đi với không khí chắc? 
Thôi kệ vậy, dù sao tôi cũng đang cần partner. Và hắn ta nói thật chứ không phải lừa tôi leo cây nên chắc cũng không sao. Chúng tôi cũng đâu phải cặp đôi gì đâu.
Để chuẩn bị cho cuộc hẹn nhóm này tôi đã gọi cho họ lúc giữa trưa để họ tỉnh ngủ mà chuẩn bị quần áo tiền bạc sẵn sàng từ trước, 3h30 có mặt là vừa kịp. Dây vòng cũng đã chuẩn bị xong. Có thể nói là đối với cuộc hẹn hò nhóm chiều nay là tôi đã thu xếp xong. Nhưng tôi vẫn chưa thể ra khỏi nhà được. 
Tôi cũng có partner chiều nay, nên dĩ nhiên phải chải chuốt 1 tí rồi. Nhưng hơi lạ là tôi chải chuốt nhiều hơn tôi tưởng đó. Thậm chí còn hơi chút hồi hộp nữa. Thú thực, tôi chưa hẹn hò với ai lần nào đâu. Vài lần đi học nhóm hoặc đi ăn mà cứ bị nhầm là hẹn hò hoặc gán ghép, tôi nghĩ đó chẳng phải là hẹn hò chút nào cả. Hẹn hò chỉ dành cho cặp đôi mà thô...Oái, thế thì có khác gì bảo tôi & tên Jun là 1 cặp? Mà không, buổi chiều nay chỉ là hẹn hò "trên danh nghĩa" thôi mà!
Thế thì sao tôi phải chau chuốt "hơn thường ngày rất nhiều lần" như thế này nhỉ? Ừm...chắc là nếu đi cùng với 1 người "không cần chau chuốt vẫn đẹp" như anh ta thì chắc cũng phải đẹp đẽ 1 tí cho nó cân xứng. Mà không, sao tôi lại phải cố để tôi & anh ta trông đẹp đôi? Trông xấu xấu 1 tí để cho anh ta xấu mặt chứ nhỉ? Thôi kệ nó...tôi & anh ta cũng chưa đi chơi với nhau lần nào. Hơ...nhưng đúng ngày 14/2 ư?
Thôi kệ nó, bây giờ là 3h rồi. Tôi ra khỏi nhà, đang định bắt taxi thì bỗng nhiên có ai đó kéo tay lại. Là tên cậu chủ!!!!! Oa...tôi có nên trầm trồ khen ngợi không nhỉ, lần đầu tiên tôi mới biết là anh ta khá là có khiếu thẩm mỹ đó. Áo khoác da đen, áo thun trắng, quần jeans xanh. Đơn giản nhưng mà nổi bật, anh ta lại đẹp trai sẵn rồi nên mặc cái gì cũng đẹp cả. Ô...tôi đang nói cái gì thế này, chẳng khác gì cái bọn fangirl của anh ta cả. Bỏ đi bỏ đi ngay!
Anh ta nhìn tôi 1 hồi, đóng băng trong vài giây rồi vội quay mặt đi. Rồi sau đó quay trở lại, 1 tay hơi che mặt, nói:
- Cô...chải chuốt ghê nhỉ? Tôi không tin được mắt mình đâu đấy!
- Anh cũng không khác gì đâu! 
- Thế cô bắt taxi đi làm gì khi cô đi cùng tôi?
- À...ờ...(tại sao nhỉ, tôi lại quên mất cái sự thật đó?)
- Lên xe đi!
- O...Ok!
Tôi ngồi vào xe. Anh ta ngồi bên cạnh tôi. Ngày nào cũng thế này nhưng mà hôm nay, không phải đồng phục như ngày thường, chúng tôi đang mặc như 1 cặp đôi thực thụ. Bác tài xế xuống đóng cửa cho chúng tôi, nhìn bọn tôi rồi nói:
- 2 cô cậu đi chơi ạ? Hay là hẹn hò ạ?
- CHỈ LÀ ĐI CHƠI THÔI! (đồng thanh)
- Tôi hiểu rồi ạ, đi chơi.
Nhưng đảm bảo ông già ấy đang nghĩ cái gì đó KHÁC HOÀN TOÀN với những gì ông ấy đang nghĩ. Thật là...bây giờ thời thế thay đổi rồi thì phải, người già hoá ra lại khó đoán hơn cả người trẻ. Chẹp...
Chiếc xe phóng đi, chỉ vài phút là đã đến công viên Giải trí Erushi, nơi mà đang đông nghẹt những cặp đôi yêu nhau trong ngày lễ Tình nhân. Tại sao, chỉ là 1 vụ đi chơi *giả*, mà anh ta lại chọn cái nơi lí tưởng cho cặp đôi như thế này? Làm tôi tự nhiên nghĩ ngờ...thôi, không nên suy diễn làm gì. Linh tinh lắm...
Anh ta ra khỏi xe thì ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người con gái, kể cả là những người đã có partner. Như 1 phản xạ tự nhiên, anh ta bị cuốn vào tâm của cơn lốc mang tên "chúng em yêu anh, Jun!". Dĩ nhiên, nếu thường ngày thì tôi thấy hơi phiền 1 tí thôi, nhưng mà hôm nay không phải anh ta đã có partner rồi sao? Là tôi đây nè, tôi không sinh ra để bị bỏ rơi đâu. Hay ít nhất, nếu anh ta đã mời tôi đến đây, và tôi chấp nhận thì có nghĩa là trong ngày hôm nay anh ta là partner của tôi, và chỉ mình tôi thôi!
Tôi nhảy vào tâm bão, 1 việc mà có điên ngày thường tôi mới làm, và kéo tay anh ta ra. Anh ta khá là ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, còn hơi sững lại cơ. Còn bọn fangirl thì bực bội vì có kẻ phá đám. 1 con nhỏ tóc hồng pastel bỗng nhảy ra từ đâu và nói với giọng không thể nào "chua" hơn:
- Tóc vàng kia (chắc là chỉ tôi đây), cô có thể nghĩ mình là fan số 1 của anh Jun; nhưng đừng có mà lạm quyền! Anh ấy là của tất cả mọi người, và riêng trong ngày hôm nay thì anh ấy là thuộc sở hữu của mọi con gái trong FC Junnie! Nếu cô không bỏ cánh tay dơ bẩn chưa-đeo-găng của cô ra khỏi anh ấy ngay thì cô sẽ không còn có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mai đâu!
Con nhỏ đấy nói cứ như nó là chúa Trời ý nhỉ? Trong khi những điều nó nói thì chẳng có căn cứ gì cả, thậm chí còn chưa hỏi ý kiến nhân vật chính là tên cậu chủ của tôi. Thôi kệ nó, quan tâm làm gì cho mệt người, cái loại như nó chẳng xứng để tôi để mắt tới. 
Tôi quay người định bước đi thì bỗng nhiên...
BỐP!
1 cái tát giáng xuống mặt tôi, cá đến 300% là từ con bé tóc hồng đó, chắc là vì giận tôi lờ tịt nó đi. Hừ, người thì yếu xìu mà cứ ra vẻ, tí tôi cho vài cái vào mặt cho biết 1 cái tát thực thụ là như thế nào.
Bốp!
Ơ...ai đã làm hộ tôi vậy? Ủa...tên cậu chủ??? Sao anh ta có vẻ...bực bực vậy? Mà không...khá là tức đằng khác? Sao thế nhỉ?
Con bé tóc hồng rất sững sờ khi bị ăn 1 cái tát trời giáng như vậy, lại  đúng từ thần tượng trong mơ của nó. Nó đứng trân ra nhìn Jun. Mái tóc vàng loà xoà trước mặt, đôi mắt xanh quắc lên nhìn nó, 1 sự tức giận rõ ràng hiện lên trong đôi mắt. Lũ fangirl xung quanh thì sốc đến không nói nên lời. Nó sau khi nhìn thấy rõ ràng sự tức giận của Jun thì vội vã lùi lại, vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt đang đỏ bừng lên 1 phần vì cái tát. Đôi mắt tím của nó rơm rớm nước mắt, nó nghèn nghẹn nói:
- Tại sao...anh lại tát em? Con nhỏ đó kéo tay anh...em chỉ...
- Ai cho cô cái quyền được tát nó?
Anh ta hỏi nó, bằng giọng rất tức giận, 1 việc mà tên cậu chủ chưa bao giờ làm với chính fan của anh ta. Con nhỏ đã sợ giờ lại sợ hơn, giọng nó nhỏ hẳn đi:
- Cô ta dám kéo tay anh đi...
- Vì cô ấy có quyền được làm thế.
Câu trả lời của anh ta có vẻ làm tất cả bọn fangirl ở đó đều sững sờ tại chỗ. Tôi cũng hơi ngạc nhiên vì sự tức giận của anh ta, nhưng rồi lại càng ngạc nhiên hơn khi anh ta bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, kéo tôi lại ngay sát người anh ta, rồi vòng tay qua vai tôi. Chưa để tôi định thần, anh ta đã nói:
- Hôm nay, cô ấy là bạn gái của tôi!
Và trước sự ngạc nhiên tột đỉnh đến độ sốc của bọn kia, anh ta kéo tay tôi chạy đi. Tôi thì vẫn đang trong trạng thái "đơ toàn tập". 
Vừa nãy...tôi không nghe nhầm chứ?
...
 
×
Quay lại
Top