Những câu nói thành thật

Con nít

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
21/5/2011
Bài viết
53
khi cô bé ấy bước vào, Sin nhận ra rằng dường như mình không giữ được bình tĩnh nữa. Sin nhớ là mình đã nói rất kĩ về đồng phục nơi đây. Sin muốn mọi thứ thật chuẩn mục. vậy mà, rót cuộc ngày hôm nay là cái quái gì thế này?
- này, cái áo ấy sao bỏ ngoài quần và cái nơ đâu?
khi Sin nói, cô bé ấy mới bắt đầu nhìn Sin, mắt ngơ ngác đến tội nghiệp. rõ ràng trước ấy cô bé chỉ lo nhìn khắp quán, ành mắt còn dừng lại khá lâu nơi chậu xuơng rồng be bé dùng để trang trí trên bàn.
- tôi hỏi lại lần nữa, cái nơ đâu?
- cái nơ gì ạ? - cô bé ngạc nhiên cực độ như thể người ta hỏi cô rằng kho báu được cất giấu ở đâu.
lẽ dĩ nhiên, Sin càng cảm thấy bực. nhưng cái cảm giác nhanh chóng biến thành bối rối đến kì lạ. khi những tiếng xì xầm của nhân viên bắt đầu tắt. có ai đó - Sin lúc này gần như choáng - khều nhẹ tay áo Sin nói rằng hình như anh vừa nhầm em với ai đó. chính xác thì Sin vừa nhầm. anh nghĩ rằng nhân viên mới của mình đã không tuân theo quy định. anh nhầm nhân viên mình với 1 vị khách. đều Sin muốn lúc này là độn thổ vì xấu hổ với nhân viên. tất nhiên với cả cô bé mình vừa nhầm.
- à, em mặc sơmi trắng và quần jean đen vô tình giống đồng phục nơi này thật! - cô bé nói thật chậm rãi như thể hiện 1 sự cảm thông.
- umh, xin lỗi suông thì tệ quá! anh mời em dùng cà phê vậy!
- em cảm ơn!
cô bé ngồi vào bàn, mỉm cười rất khẽ. Sin cảm thấy lòng mình nhẹ đi, nhẹ đi 1 chút. bao lâu rồi Sin mới lại mắc sai lầm như thế này. bao lâu rồi Sin cũng không nhớ rõ. nhưng Sin biết mình vừa trở thành 1 con người rất khác, siêu ngớ ngẩn.
- anh biết là anh vùa hành động ngớ ngẩn lắm!
- không sao đâu ạ!
- thú thật là anh thấy vô cùng xấu hổ!
- chỉ là nhầm lẫn thôi! ai mà chẳng có lúc như thế!
- em nghĩ thế thật à?
cô bé khuấy tách cà phê. hàng triệu kẻ trên đời này mê thứ chất có khả năng gây nghiện đó.
- em có càm giác, anh có chuyện gì đó. ý em là người ta có những giai đoạn không mấy dễ chịu.
- sao em biết? - Sin cảm thấy thú vị với cô bé mình mới gặp lần đầu. cô bé không toát ra vẻ thông minh như thể nắm bắt tâm lí người trò chuyện. nhưng ở cô bé đầy vẻ lắng nghe và chia sẻ.
Sin đang trong giai đoạn khủng hoảng. dù rằng ai chả thế, nghe tưởng chừng như rất đơn giản nhưng.......chẳng dễ dàng gì. điều đó đang dần biến Sin thành con người khác, rất khác.
- em làm gì khi cảm thấy mình đang trong giai đoạn rất khó chịu?
- em hi vọng, chỉ vật thôi!

buổi hẹn thứ 2 đến rất dễ dàng. Sin nhận ra ngay khi cô bé ấy đến, vẫn quần jean đen áo sơmi trắng nhưng lần này mái tóc dài búi cao có hơi rối toát lên vẻ đáng yêu. khi ngồi gần Sin nhận ra má cô bé phớt hồng.
- Chu này!
- hôm nay em sẽ trả nước đàng hoàng, không thì kì lắm!
- anh không quan trọng chuyện đó! anh chỉ thắc mắc - em thích mặc sơ mi trắng và quần jean đen hay em muốn chọc anh?
Chu phì cười. không giải thích, cô bé gõ nhịp hát, giọng cô bé hát không thật hay nhưng cái chính nằm trong câu hát ".......tôi yêu mặc quần jean và áo trắng.......nói vui với bạn bè.......". câu hát bình thường Sin thỉnh thoảng vẫn nghe trên tivi, ở mấy quán cà phê nhạc. Sin không mấy chú ý. nhưng lần này Sin thấy nó thật hay. như là bổng chốc mọi lao đao ngả nghiêng về huơng khác của cuộc sống...
- thế tôi có yêu đi bộ dười hàng cây không?
- có ạ!
ngày hôm đó, khi kết thúc cuộc chuyên trò. Sin chợt muốn hít thở không khí uổi chiều. chíng Sin cũng chẳng nhớ đã bao nhiêu ngày qua mình không làm thế. Sin không theo đạo nhưng Sin đến nhà thờ chỉ để nghe tiếng chuông giáo đừong, Sin đi dạo trên con đường, đôi tai không nghe thấy những ồn ào. sựthanh thản trở về từng chút, từng chút. ngày hôm qua bắt đầu ngủ yên, ngủ yên...
(còn tiếp)
 
(tiếp theo)
Có những chuyện, Sin từng bảo là rỗi hơi, vô bổ, vậy mà từ lúc biết Chu, cô bé dẫn anh đi khắp, để biết cái vô bổ lại giúp ta thư giãn. Lần đầu tiên Sin vào sở thú coi voi ăn mía. Rồi cùng Chu và... Internet làm 1 ổ bánh, dở tệ nhưng lại vô cùng thú vị.
- em, khi em cau mày em giống con khỉ hồi nãy ghê! - Sin nói vu vơ những điều mà bình thường mình chẳng bao giờ nói.
Cái gì đó đã đến mang theo những cảm xúc rất thành thật cho Sin!

Tất nhiên không phải ngày nào Chu cũng mặc áo trắng và quần jean đen. Dù nói chuyện ăn ý đến thế nào thì giữa người và người cũng bắt đầu những phút bất đồng quan điểm. ngày hôm đó cô bé không hứng thú đến viêc khuấy cà phê. Câu chuyện nào đó đã được đẩy lên đến phút cao trào. Sin kết luận:
- con người ta thay đổi là tốt!
Và lần đầu tiên Sin thấy Chu giận dữ:
- em ghét nhất con người ta thay đổi!
Chiến tranh bùng nổ giữa vịt và gấu, à không giữa Sin và Chu. Không mạnh mẽ như “chiến tranh giữa các vì sao” nhưng đủ để Chu biến mất. Sin bắt đầu suy nghĩ: “con người ta thay đổi là như thế nào?”
Nhưng Sin cũng chẳng cần phải suy nghĩ lâu. Đến cuối ngày 3 hôm sau đó Sin nhận được tin nhắn của Chu: “không có gì đâu anh, chỉ là dư âm của những tháng ngày khủng hoảng thôi”. Sin thở phào! Mặc kệ khủng hoảng hay khủng long, nhưng em có biết em vừ khủng bố tôi không?
“em biết không, anh thề sẽ không nhuộm tóc màu cam, mặc áo sơmi màu hồng dạ quang, đi xe màu xanh chuối. anh sẽ không thay đổi thành người như thế,em hãy tin anh đây!”
“em, anh sẽ không biến thành con người tóc dài dính bết, 3 năm không gội. Áo sơmi mặc từ trắng thành màu cháo lòng. Quần cả năm không giặt. dù xảy ra chuyện gì anh vẫn tằm mổi ngày đều đặn như Mặt Trời mọc, em nhé?”
Chu ôm điện thoại cười ngặt nghẽo.

- em, em biến mất, em biết chứ! - lần này quả thật Sin nghiêm mặt như lần đầu tiên anh nhầm cô bé với nhân viên của mình.
- em bị bệnh!
- em có thể nói cho anh đi thăm!
- em không muốn anh thấy em nằm bệnh xấu xí!
- rỗi hơi, ngày thường em cũng có đẹp đẽ cho cam! - Sin cau mày.
Sin chưa bao giờ hỏi: cái quái gì đang diễn ra thế này? Cái gì sẽ tiếp diễn và mình sẽ làm thế nào? Nhưng Si thấy hiện tại rất dễ chịu. Ta có nhiều thứ hơn để yêu. Và nó thật bình dị. Như có lần Chu dạy anh gấp hạc giấy, như có lần nhìn Chu ăn bánh. Đọc truyện tranh không chỉ là sở thích của con nít. Đôi khi mình cũng có thể tự mua tấm thiệp vì thích hình ảnh trên đấy. Chả có gì là vớ vẩn cũng chẳng có gì là tầm phào!
- anh, nói cho anh biết 1 bí mật!
- gì?
- cái lần hẹn thứ hai, lần đầu tiên em đánh má hồng!
- trông rất hài hước!
- này, tôi yêu những câu nói thành thật! - Chu gằn giọng - anh có thể thật thà hơn trong cách nói không?
Sin cười khì khì.
- nhưng em rất xinh, Chu ạ! Anh đã biết nhớ 1 người, ngoài gia đình thân thuộc.
Điện thoại có 1 khoảng lặng rất dài.
Rồi mọi thứ sẽ đến theo cách riêng của nó, rất tự nhiên.
(sưu tầm từ Mực Tím)
▶️
 
×
Quay lại
Top