Nước mắt sao băng

quyquy_0723

Thành viên
Tham gia
17/1/2012
Bài viết
5
PHẦN 1:Ngôi sao băng duy nhất.

“Trên bầu trời của anh,em là ngôi sao băng duy nhất,tỏa sáng nhất.

Chương 1:Những vị khách không mời.

Mặt trời đỏ rực đã gần lên tới đỉnh đầu.Những tia nắng chói chang như những mũi kim vàng óng đang dần xuyên qua lớp vải xù xì,đâm vào d.a thịt và nung nóng chúng lên.Mồ hôi bắt đầu rơi lả tả.

Chân Thụy Phương bây giờ gần như không nhấc lên được nữa vì lớp bùn nhão nhoẹt dưới chân lúc nãy đã bắt đầu cứng lại.Biết là đã đến lúc kết thúc công việc,con bé đứng thẳng người dậy,tiến tới bờ đất gần nhất mà leo lên.
Những cơn choáng váng bất chợt bỗng ùa đến làm con bé chẳng còn xác định rõ không gian chung quanh, khiến chân tay lảo đảo một hồi,may lắm nó mới trụ vững khỏi té.

Lũ trẻ 8,9 tuổi trên bờ đất gần đấy đang phởn phơ lấy lá sen úp lên mặt ngủ nãy giờ, bỗng giật mình vì mấy tiếng ú ớ thất thanh.Chúng vội vơ tay lấy mấy cái lá sen khô quắt ra khỏi mặt,để lộ bộ mặt ngái ngủ, rồi quẳng chúng xuống con mương Phương Phương đang đứng,gọi nhau:

“Ê,tụi bây.Hình như nó làm xong rồi kìa”

“Ê,con nhỏ kia.Mày xong chưa vậy?”.Thằng bự nhất và có lẽ là dữ nhất trong đám quát.

“Tao xong rồi”.Tiếng trả lời hổn hển khi con bé hì hụi dùng bàn tay nhỏ xíu túm lấy mấy cây bụi mà leo lên.
Bây giờ Phương đang đứng cùng lũ trẻ.Tay và chân đều lấm lem một thứ bùn đã khô cứng và đen thui,cả khuôn mặt cũng không tránh khỏi.Bên hông thì cắp một cái rổ nhỏ đầy vun ốc và cua đang lởm ngởm bò tứ tung.Lũ trẻ nhìn vào mà suýt xoa:

“Mày giỏi quá hén.Bắt được một rổ đầy.Bây giờ chia cho tụi tao một nửa”

“Một nửa?Tụi mày nói gì kì cục vậy?Vậy nhà tao lấy gì mà ăn?”

“Chuyện đó là của mày.Hỏi tao ,tao biết hỏi ai. Mày đừng có quên là tụi tao cho mày mượn cái rọ đó nha”.Nói xong ,thằng mập chỉa ngón tay múp míp của nó vào cái rọ te tua dưới đất cười khì khì.

“Mày,mày…mày nói đó là đồ quẳng đi của nhà mày tao mới mượn không chứ bộ”.Tay nó đã nắm chặt thành nắm đấm từ khi nào rồi.

“Mày giả bộ hay ngu thiệt vậy?Dù đó là đồ bỏ của nhà tao thì cũng không cho đứa con hoang như mày mượn đâu.Mẹ tao nói mày là đồ con hoang chính hiệu đấy”.Thằng mập cười ha hả mở màn cho một trận cười no nê của lũ trẻ còn lại.

Nó nghiến răng ken két,khói đã bốc cao tới tận đầu, nhìn trừng trừng vào chúng bằng đôi mắt tóe lửa.

“Mày nhìn cái gì?Nó không những là con hoang mà còn là đứa khờ nữa tụi bây ơi”.Thằng mập hét to rồi nhìn nó thách thức với khuôn mặt đỏ lựng,gân xanh nổi rõ cả trên trán.

Nó cúi đầu,cắn chặt răng nghiến lên ken lét mà tự trách vì quá tin người.Nó biết tụi này chẳng bao giờ ưa nó mà hết lần này đến lần khác lại đi tin.

Sau đó,nó lại cười khẩy vì nhớ đến từ “con hoang”lúc nãy.Từ này ư?Nó đã nghe nhiều rồi,nhiều đến mức các giác quan cũng đã bắt đầu lờ đi.Đừng hòng chọc tức được nó.

“Được,tao sẽ đưa”

Nói xong ,nó lấy tay vục vào rổ ,ném về phía chúng những cua và ốc rồi chạy đi.Mấy đứa tụi nó hét lên giận dữ,lấy tay che lấy mặt.

“Bắt con nhỏ đó cho tao.Tao không tha cho thứ con hoang như mày đâu.Á,tụi bây đâu,lại giúp tao coi”Thằng mập gào lên thảm thiết khi bị một con cua dùng càng kẹp chặt vào mấy ngấn mỡ quanh bụng không tài nào gở ra được.

Phương dùng sức chạy thục mạng mà chẳng thèm quay đầu nhìn.Miệng lầm bầm khoái trá:

“Cho đáng đời.Đồ con heo thúi hoắc”


Đã trưa,con bé vác cái rổ vào chợ,nói là chợ nhưng thật ra cũng chỉ là một miếng đất nhỏ xã cung cấp gần con đường lớn,cắm mấy cái cọc,treo mấy tấm biển,bày mấy món đồ hàng là thành chợ mà thôi.

Đầu óc và ruột gan nó còn nhảy tưng tưng vì cú chạy bán sống ,bán chết lúc nãy.Nhớ lại mà còn run.Nhìn vào cái rổ còn có chút đỉnh,con bé cũng thầm an ủi vì bản thân cũng đã không giận quá hóa ngu mà đem công sức mình ra chọi hết vào cái bọn quỷ con đó.

Chợt nhận ra điều kì lạ,nó chớp mắt mấy lần,nhìn quanh quất.

“Sao vắng tanh vậy?”

Vắng thật,đồ đạc còn nguyên nhưng người thì không có lấy một bóng ma nào.Phương ngớ ra một lúc rồi đi chung quanh xem thử.Chẳng giống một cuộc di tản,cũng chẳng giống bị giết người cướp của tí nào.Chuyện gì vậy ta?

Đang mải mê suy nghĩ,chợt một bóng đen từ phía sau chạy vụt qua .Nhanh tay túm lấy vạt áo người đó kéo lại,nó mới nhận ra đó cũng là một người bán đồ ở chợ này.Người đó mồ hôi,mồ kê đổ nhễ nhại nhưng khuôn mặt thì cực kì phấn khích.

“Chuyện gì vậy ạ?Bộ có đĩa bay hả chú?”

“Còn hơn đĩa bay nữa?Có chuyện lớn ở gần hợp tác xã đấy .Mọi người đổ xô đi coi hết rồi.”Nói xong, ông chú đó chạy đi ,bỏ nó đứng ở giữa chợ ngơ ngác,lẩm bẩm như con điên:

“Ở gần hợp tác xã…hợp tác xã…Chẳng phải ở gần nhà mình sao?”Con bé giật nảy,quăng luôn cả cái rổ chạy theo ông chú lúc nãy.


Đến nơi ,mọi chuyện còn đúng hơn cả dự đoán lúc nãy,chính xác là có rất nhiều người đang xúm đen ,xúm đỏ quanh ngôi nhà lá ọp ẹp của nó gần hợp tác xã.Rất nhiều người ở đây có nghĩa là gần như cả cái xã bé như cái lỗ mũi này đang tụ tập hết ở đây.Bọn họ dường như xúm quanh vật gì đó rất to trước cửa nhà con bé.

Phương Phương cố hết sức len lỏi vào đám người đó.Vất vả lắm nó mới vào được bên trong “chiến tuyến”đang hết sức hỗn loạn này.Tất cả mọi người xếp thành vòng cung cách một khoảng xa xung quanh một con bọ hung to lớn ,đen tuyền và hết sức sang trọng đang đậu ở đó thật chiễm chệ.

Ngó quanh quất,con bé thấy có gần chục cán bộ trong hợp tác xã đang đứng xung quanh chiếc xe để chắc rằng không ai được lại gần cả chiếc xe lẫn ngôi nhà.

Trời nắng như đổ lửa nhưng không một ai chịu rời đi hay tỏ ra mệt mỏi,ngược lại ngày càng đông người đổ xô tới trước sân nhà(hay nói đúng hơn là khu đất trống trước nhà nó)với mấy gánh hàng rong trên vai để tranh thủ kiếm ăn trong thời buổi “loạn lạc” này và họ càng biểu lộ sự phấn khích tột độ khi ra sức hò hét ,bàn tán sôi nổi về cái vật thể lạ “còn hơn cả đĩa bay” này lẫn chủ nhân của nó.

Cũng đúng thôi,ở cái xã nhỏ xíu trong cái huyện cũng nhỏ xíu nốt,thuộc một cái tỉnh phải mỏi con mắt mới tìm được trên bản đồ Việt Nam này thì thứ gì mới lạ cũng dễ làm con người ở đây kích động, mà chẳng màng công ăn,việc làm để chầu chực hàng giờ mà tìm hiểu
.
Nhìn thấy Chủ Tịch của hợp tác xã đứng cạnh chiếc xe với vô cùng ngưỡng mộ mà lại chẳng dám sờ vào,mấy lần rụt tay lại,đám người đằng xa không tránh khỏi việc bụm miệng lại cười khúc khích và nhìn bằng ánh mắt ước ao,ngưỡng mộ vào vật thể lạ đó

Phương Phương huơ tay lia lịa để gây chú ý nhưng ai bảo nó không những thấp lè tè mà tay lại còn ngắn nữa nên cỡ 5 phút trôi qua mà cái cặp mắt ti hí của ông Chủ Tịch chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái ..

Dùng hết nội lực,nó gào lên mà rát cả cổ họng:

“Ông Chủ Tịch”

Ông như bừng tỉnh khỏi cơn choáng ngất nhẹ,giương đôi mắt nhỏ xíu lên nhìn chung quanh một lượt.Cuối cùng ông cũng thấy một con bé thấp lè tè,nước da đen nhẻm,mái tóc dài,bù xù và khô khốc như rễ tre được cột thành búi lớn sau gáy, đang nhảy tưng tưng như một con lật đật từ đằng xa,cật lực ngoắc ông.Còn mấy người dân nữa đang nín cười vì cái vẻ ngớ ngẩn mà nãy giờ ông phô ra.

Tằng hắng mấy cái rõ to và kéo cái vạt áo kaki cho thẳng thớm,ông trấn tĩnh, tự nhủ bản thân phải luôn đường hoàng,đĩnh đạc,không nên làm mất đi cái khí thế “Chủ Tịch hợp tác xã”mà mình đã dày công gây dựng.

Ông bước đến bên con bé,cúi xuống nhìn mà mỏi cả lưng:

“Sao nó lùn quá vậy?”.Ông lầm bầm .

“Phương,chuyện gì vậy?”

“Ai ở trong nhà cháu vậy ạ?”

Ai nấy xung quanh cũng đều đang nín thở,nhìn chăm chăm vào ông già mà đợi câu trả lời.

“Là người ở thành phố xuống”

“Ai vậy?”

“ Chắc đại gia hả?Giàu quá trời”

“Chiếc xe của họ luôn hả?”

Ai cũng nhao nhao góp lời,hỏi tới tấp.Chẳng kịp để con bé nói gì thêm.

“Im lặng”.Ông gầm lên làm ai nấy đều giật mình rồi đưa mắt liếc họ.

“Mấy người nhiều chuyện quá”

Ông cúi xuống,âu yếm nói với nó:

“Đây là chuyện nhà cháu,dì cháu đang ở trong đó với mấy người khách,chúng ta vào thôi”

Ông nắm lấy bàn tay nhỏ xíu,da tay đã khô cứng vì lớp bùn đen ,kéo nó đang trong trạng thái hết sức lưỡng lự ,tiến về phía cái nhà lá rách bươm.

“Là người quen sao ạ?”Nó hỏi bâng quơ trên đường

“Ông cũng chưa từng thấy họ bao giờ.Là hai vợ chồng khoảng bốn mươi tuổi hay đại loại thế.Ông chồng là người nước ngoài,tóc nâu,mắt nâu,trông rất phong độ và lịch lãm.Còn người vợ hình như là người mình,trông rất xinh đẹp và còn rất quý phái nữa”

Nói xong ông nhìn nó dò hỏi, hòng biết chút thông tin.

“Hai vợ chồng?Người nước ngoài?Lịch lãm?Sang trọng sao?”.Nó lẩm bẩm mấy từ đó một cách liên hồi nhưng chẳng có chút manh mối gì cả.Nhất là bốn chữ “lịch lãm,sang trọng”Dường như càng khẳng định họ chẳng có liên quan gì tới nhà nó cả.

Gia đình Phương Phương chỉ có bốn người đó là dì,con bé và hai đứa con của dì.Không có thân thích,chồng lại mất sớm nên một mình dì nuôi tới 4 miệng ăn.Chính có lẽ vì điều đó nên gia đình nó đã 5 năm liền được vinh dự đứng đầu trong top ten “danh sách những hộ bần cùng nhất” trong cái xã nghèo này quá.À không,có năm nhà nó đứng thứ nhì cơ.Đó là cách đây 2 năm,sau vụ đổ nợ đình đám của ông chủ vựa gạo vì liên quan tới việc buôn lậu gạo qua biên giới.Tội nghiệp,ông ấy đã mất tất cả sau một đêm.Ra tù chưa đầy 1 tháng thì ông hiển nhiên soán ngôi gia đình nó một cách ngoạn mục nhất.Nhưng con bé chưa kịp phấn khởi hơn bao nhiêu khi lần đầu tiên cảm thấy gia đình chí ít cũng được một lần thoát khỏi vị trí no.1 thì đúng 3 tháng sau nhà nó lại chiễm chệ leo lên vị trí cũ sau khi “ông chủ vựa gạo”say xỉn và té xuống mương chết đuối.Thời gian đó,nó có hơi hụt hẫng.

Mẹ ư?Một khái niệm xa vời với con bé.Nó chẳng biết mẹ là ai cả.Dì không muốn nhắc tới mẹ,đó là một sự chắc chắn.Nhưng điều nó không chắc là liệu tình cảm bà dành cho mẹ mình như thế nào?Thương yêu hay ghét bỏ đây?
Một ngày nọ nó đã khám phá ra một điều duy nhất về mẹ là bà có đôi mắt của nó.Và người nói cho con bé biết không ai khác ngoài dì cả.Phương vẫn nhớ rất rõ ngày đó,dì bệnh nặng lắm nhưng bà vẫn cố rướn đôi tay vàng vọt ,vốn đã gầy gò lên vuốt ve dưới mắt nó,ngân nga trìu mến:

“Con có đôi mắt của mẹ con.Thật đẹp.Thật đẹp”

Từ đấy con bé cũng biết chắc rằng bà rất thương yêu mẹ nó và cả nó nữa dù rằng bà giáo dục nó rất nghiêm khắc.
Nhiều chuyện như thế cứ thay phiên hiện ra trong đầu Phương khiến nó chỉ biết chắc lưỡi và thở dài.Ông chủ tịch thấy lạ liền vồ vập:

“Sao ?Ai vậy Phương Phương?”

“Chắc chủ nợ hay sao đó?Con cũng chẳng biết”.Nó nhún vai nói đại .Vì lúc đó ,đầu nó chỉ hiện được ra mỗi 2 chữ “chủ nợ “thôi.Theo con bé,chỉ bọn người đó mới giàu đến thế .Mà nó thắc mắc cũng không biết sao dì lại dại dột dám mượn tiền bọn người đó nữa.Bị chém như chơi.Ôi .Nghĩ đến cảnh đó là mặt nó xanh như tàu lá chuối

“Trời .Vậy mà ông cứ tưởng”.Mặt chủ tịch liền xịu xuống làm mấy nếp nhăn trên mặt ông chảy dài trông chẳng khác miếng bánh tráng bị nhúng nước là mấy.

“Tưởng gì vậy ông?Mà con cũng không chắc nữa”

Đúng .Nó chưa chắc mà.Có thể không phải là chủ nợ thì sao.

Ông chép miệng vài cái tính nói gì đó nhưng lại im lặng dắt nó tới cửa rồi quay ra.

Nó đứng chần chừ mãi trước cánh cửa đang khép chặt.


Một tiếng trước.

Dì vừa mới khệ nệ vác cái cuốc về đến nhà sau khi qua tận xã bên đi làm mướn thì đã thấy vật gì khá to và đen đen chặn lối ở trước cửa nhà.Vừa mới đến gần thì ông Chủ Tịch không biết từ đâu nhảy ra chặn đường:

“Cô mới về hả?Sao hôm nay về trễ vậy?Làm tôi chờ quá trời luôn.”

“Chờ tôi sao?Hôm nay tôi qua xã bên làm.Bên đó sắp thu hoạch nên cần người?”.Dì nhíu mày ,tỏ vẻ ngạc nhiên trước thái độ nồng nhiệt “kì lạ” hôm nay của ông chú này.

“Cực cho cô quá?”.Ngài chủ tịch dẩu môi rồi tiến đến bên cạnh nhanh tay chộp lấy cái cuốc trên tay dì

“Để tôi cầm dùm cho.Hôm nay cô vất vả rồi”

Trong phút chốc,dì đớ người ra trước cái thái độ nũng nịu này rồi bất giác rùng mình ,da gà đã nổi đầy người.”Ông già”này trước nay lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị.đường hoàng và có phần dữ dằn mà lại có lúc như thế này sao?Chắc ổng mới bị cú sốc lớn lắm.Nghĩ thế,dì dịu dàng tới gần vỗ vỗ vai,an ủi:

“Chủ tịch à.Có chuyện gì thì….”

“Đúng rồi.Có chuyện quan trọng lắm mà tôi quên nói với cô. ”Chủ tịch trả lời có hơi hồ hởi và kích động.

“Ông có biết chuyện gì không?Hôm nay,ông lạ lắm đó”.Dì sắp điên tới nơi rồi,mặt nhăn như bị.

“Có khách kiếm cô đó,người ta đợi cô lâu lắm rồi.”.Ông càng kích động dữ

Lúc đó,dì mới bắt đầu chú ý tới chiếc xe đang đậu cách đó khoảng năm mét và che khuất luôn cả ngôi nhà lá nhỏ xíu của mình.

“Khách ư?”

Cánh cửa xe bật mở,từ trên xe bước xuống một người đàn ông nước ngoài cao to với mái tóc màu hạt dẻ rối bù nhưng lại hết sức quyến rũ ở cái tuổi gần trung niên ấy.Ông khoác trên người chiếc áo thun trắng mỏng ngắn tay để lộ khuôn ngực vạm vỡ phối hợp thật ăn ý với chiếc quần bò màu be và đôi giày thể thao đen.Đôi mắt nâu sâu hun hút ẩn chứa sự thông minh,hóm hỉnh và cái nhìn xa xăm,mơ màng.Ông bước nhanh đến cánh cửa xe đối diện,mở cửa ra,ân cần dìu một người nữa xuống xe.Là một người phụ nữ.

Người phụ nữ này trông nhỏ hơn người đàn ông một vài tuổi .Bà mang một vẻ đẹp Á Đông dịu dàng, mỏng manh và kín đáo.Mái tóc dài đen nhánh được uốn thành những lọn xinh xắn xõa tới thắt lưng,nhẹ nhàng rơi trên đôi vai gầy gò và lòa xòa che đi những đường tĩnh mạch nổi rõ hai bên thái dương,trên cánh tay.Người phụ nữ mặc một bộ váy màu kem với những đường chỉ thuê tay giản dị nhưng không kém phần quý phái.Bộ váy tuy khá kín đáo nhưng không giấu nổi làn da trắng ngần gần như là trong suốt có phần xanh xao,nhợt nhạt ấy.

Bà ta không được khỏe cho lắm sau một cuộc hành trình dài, đầy mệt mỏi này và hình như còn có bệnh trong người.Dì đoán thế và chắc chắn rằng họ không phải là những người khách tầm thường.Những thứ họ khoác trên người tuy nhìn rất bình thường nhưng phải từ sáu số không trở lên.

Trong ánh mắt hai người nhìn nhau còn chứa đầy sự yêu thương,trìu mến.Dì thấy hơi buồn.

Họ bước đến bên dì.Người phụ nữ mỉm cười trìu mến đưa tay ra,nói bằng giọng miền Nam rành rọt:

“Rất hân hạnh được gặp cô”

Dì hơi bối rối trước lễ nghi xã giao này,định đưa tay ra bắt nhưng lại rụt tay lại.Người phụ nữ cũng không lấy gì làm ngạc nhiên cho lắm,nhẹ nhàng hạ tay xuống.

“Chúng ta có thể vào bên trong nói chuyện được không?”

“Nói ở đây không được sao?”Mặt dì hơi đỏ lên và nhìn bộ dạng sang trọng của họ.Thật chẳng xứng với cái nhà tồi tàn này tí nào

“Ở đây nắng quá mà tôi lại không được khỏe cho lắm.Đừng ngại.Chúng ta đều là đồng hương mà”

“Đồng hương?Cô là người ở đây sao?”Dì hơi ngỡ ngàng

“Không hẳn thế.Quê nội tôi ở tỉnh khác nhưng cũng thuộc vùng này.Nhưng bây giờ không còn nữa rồi.Người thân ở Việt Nam của tôi đã mất cả”

“Thế ư?Mời…mời vào nhà”Dì gật gật đầu rồi móc trong túi ra chiếc chìa khóa đã rỉ sét,đẩy cửa vào bên trong.Căn nhà bốc lên một mùi ẩm thấp và tỏa ra một hơi nóng khó chịu

Lúc đó,ông Chủ Tịch định bước vào cùng với ba người kia thì bị giọng nói của người phụ nữ chặn lại.Bà mỉm cười nhìn ông:

“Ông có thể chúng tôi nói chuyện riêng với nhau được không?”

Trước một câu hỏi đầy lịch sự ,ông tuy hơi khó chịu nhưng không biết làm gì khác nên đành phải rút lui ra ngoài .Trước khi đi còn tiện tay khép cửa lại rồi ra ngoài gọi mấy người đến canh chừng bên ngoài .Ông biết rõ người ở đây chẳng mấy chốc sẽ lại kéo đến làm ầm ĩ cho coi.Dân ở đây quanh năm suốt tháng cứ bó rọ trong cái chốn ít người biết đến này nên không những rất hiếu kì,tò mò mà còn nhiều chuyện nữa.

Dì hơi ngạc nhiên vì thái độ rúm ró đó của “ngài Chủ Tịch”.Trước đây,ông ta đâu có dễ bị người ta cho ra rìa đến thế.Lần này ,không những bị uất ức mà còn vui vẻ đón nhận.Có nhiều chuyện thật khó hiểu xảy ra vào ngày hôm nay.

Bên ngoài,dưới cái nắng chói chang của mùa hè,những tán cây nương theo làn gió rung lên những vũ điệu mềm mại đến bất tận trên mảnh đất càn cỗi này.

Ông chủ tịch tĩnh lặng đưa cái nhìn bao quát khắp mảnh đất này và mơ mộng về tương lai của nó:đằng kia là một khu chợ thật sự,một hợp tác xã mới,một trạm xá khang trang…Nghĩ đến đó ,ông lại cười khiến cho đôi mắt đã nhỏ bây giờ trông giống như một đường chỉ chạy xuyên qua khuôn mặt đầy vết đồi mồi.

Tiền ở đâu ra ư?Đó từng là câu hỏi mà nhiều năm ông thắc mắc nhưng bây giờ không còn là vấn đề nan giải nữa.Hai người lạ mặt ,sang trọng vừa đặt chân đến xã sáng nay đã giải hết câu đố hóc búa của “ngài Chủ Tịch”.Họ nhờ vả ông giúp đỡ tìm kiếm một người kèm theo đó là lòng hảo tâm đóng góp một món tiền theo họ là nhỏ nhoi nhưng với cái xã nghèo này có lẽ lại là một vị cứu tinh thật sự.Mà người họ cần tìm lại ở sát bên cái hợp tác xã của ông nữa chứ.Thật là trớ trêu làm sao.

Trở lại trong căn nhà nhỏ lúc này,dì đang hết sức ái ngại nhìn hai người khách lạ mặt và lúng túng không biết nên mời họ ngồi vào đâu để không làm dơ những bộ cánh đắt tiền họ khoác trên người.Nhà lúc này chỉ có mỗi hai chiếc ghế đẩu đã gãy và một bộ ván cũ kĩ bị mối ăn gần hết.

Người phụ nữ kéo tay người chồng đến bên bộ ván và ngồi xuống trông hết sức thoải mái.Họ làm dì cảm thấy đỡ căng thẳng hơn mà còn rất thân thiện nữa chẳng giống những người nhà giàu phách lối.

“Để tôi xuống pha trà mời hai người”

“Tôi cũng rất nhớ trà của vùng này đấy.Tuy trà ở đây không nổi tiếng lắm nhưng đó cũng từng là tuổi thơ của tôi.Vừa thơm mát,thanh ngọt lại tinh tế trong hương vị.Với tôi,có lẽ chẳng nơi nào trà lại ngon hơn nơi đây”

Cả ba người,mỗi người cùng cầm một chén trà nhâm nhi,tận hưởng cái vị thanh mát mà vơi đi cái nóng mùa hè.

“Đúng như tôi nhớ,mùi vị nó vẫn như thế.Thậm chí còn đậm đà hơn xưa,rất độc đáo.Lúc bắt đầu uống ta có thể cảm nhận ở đầu lưỡi một vị đắng,chan chát,khi qua cổ họng để lại một chút dịu ngọt,càng uống càng say mê .Đã lâu lắm rồi nhưng bây giờ tôi lại đượcvề nơi này uống nước trà ngon đến thế.Tuy bây giờ không được chính thống lắm,không được hưởng cái thú thưởng trà thực thụ như người xưa từng nói"Nhất thủy, nhì trà, tam bôi, tứ bình, ngũ quần anh.”nhưng khi uống trà miệt vườn với “ bình tích”trong vỏ dừa khô cũng có nét thú vị riêng phải không?”

“Không ngờ cô lại có hiểu biết đến thế về việc”thưởng” trà .Đó là một thú vui tao nhã đấy. ”

“Không đâu.Hiểu biết của tôi cũng chỉ sơ sơ thôi.So với cha tôi thì chẳng thấm vào đâu.Lúc nhỏ, tôi được ông chỉ bảo rất nhiều nhưng chẳng hứng thú nên cũng chẳng để tâm vào. Đến cả cái cung cách uống trà học mãi cũng chẳng được như ông,vừa tao nhã lại tinh tế,vừa đơn giản lại thoát tục.Bây giờ cũng chỉ nói được bấy nhiêu đó thôi”

“Nhìn cô trông không giống một nông dân cho lắm”

“Trước đây,tôi đã từng là một hướng dẫn viên.Có được đi một số nơi nên cũng biết được một số chuyện.Nhưng không so được với hiểu biết của cô rồi. ”

Người phụ nữ cười xòa,một nụ cười hơi tự giễu cợt nhưng tươi tắn như một đóa hoa sen đang nở rộ.

“Chị nói quá rồi.Mà sao chị lại chuyển đến nơi hẻo lánh này sống thế mà còn trở thành một nông dân thế kia?”

“Chuyện lâu rồi.Tôi chẳng muốn nhắc lại chút nào.Mà chị là ai?Sao lại tìm tôi làm gì?”

“Tôi không tìm cô”.Người phụ nữ khẽ lắc đầu.

“Không tìm tôi?Vậy tại sao lại đến đây gặp tôi?”Dì cảm thấy vô cùng khó hiểu

“Tôi tìm kiếm tung tích một người nhưng tất cả manh mối lại dẫn đến nhà cô.Đến đây, tôi mới biết một số chuyện đáng tiếc đã xảy ra nên người tôi có thể gặp bây giờ chỉ là cô mà thôi”

Cảm thấy hơi chột dạ,dì lùi lại mấy bước,đảm bảo một khoảng cách an toàn với họ.Người phụ nữ ấy liếc nhìn thấy thế cũng chỉ vuốt vuốt mái tóc, nhìn người đối diện bằng ánh mắt xa xăm,cười nhạt.

“Chị nói chuyện thật khó hiểu.Chị tìm ai?”

“Em gái của cô”Câu nói phát ra thật nhàng đến mức như một làn gió khẽ làm lay động không khí tĩnh lặng đến ngạt thở chung quanh.

“Sao?”Mặt dì hoảng loạn,bàn tay siết chặt lại thành nắm,hai vai run lên.

“Tôi có nghe về cái chết của em gái cô.Rất lấy làm tiếc về điều đó”Người phụ nữ vẫn bình thản,nói đều đều,ánh mắt có phần hơi xót xa.

“Thật ra chị là ai?”Dì nói rít qua kẽ răng.,mang theo sự gầm gừ.Dì bắt đầu hối hận thật sự vì đã quá ngu ngốc và cả tin khi để họ vào nhà.

“Cô không phải lo.Chúng tôi chẳng có ý xấu.Qua điều tra,tôi cũng biết được một số chuyện không hay về chồng cô ấy và cũng đoán được ít nhiều về nguyên nhân cô phải lẩn trốn thế này.Tôi đến đây chỉ để giúp đỡ”Bà ấy tiến tới,khẽ nắm lấy bàn tay đã toát đầy mồ hôi lạnh của dì,nhìn dì một cách thân tình và có phần hơi xúc động.
“Giúp đỡ sao?Lấy cái gì mà tôi tin chị?”

“Không có gì cả.Tất cả chỉ vì em gái cô thôi”Người phụ nữ thoáng thở dài.

“Vì Đình Đình sao?”

“Trước đây ,em gái cô đã giúp tôi .Không có cô ấy có lẽ tôi đã không còn đứng ở đây như thế này nữa.Và đổi lại cô ấy đã nhờ tôi một việc mà bây giờ khi tìm được cô, tôi nghĩ mình có thể giúp được.Đây ,cô hãy xem cái này đi”Bà ấy rút ra từ trong giỏ một sấp tài liệu đưa cho dì

“Cô xem đi”

Dì với tay lấy, có phần hơi do dự.Trong sấp tài liệu dày cộm ,có rất nhiều giấy tờ chuyên ngành nhưng lọt thỏm giữa chúng là một mẩu giấy cũ kĩ đã ngả vàng được viết nghuệch ngoạc bằng một dòng chữ rất đỗi thân quen, vừa nhìn là dì đã nhận ra ngay

Tờ giấy chỉ có vẻn vẹn mấy chữ được viết gấp gáp

”Chăm sóc gia đình tôi”

Rồi bà xem qua một lượt những hồ sơ đó một cách thật chăm chú

“Là thật sao?Vậy chị có thể giúp gì được cho tôi?”Hai tay dì buông thõng,khóe mắt long lanh một giọt lệ rồi hai giọt, rơi xuống mu bàn tay nóng hổi

“Tất cả mọi điều cô muốn”

“Mọi thứ sao?”Dì ngước mặt lên nhìn người đối diện với sự xúc động mãnh liệt,nước mắt đã giàn giụa khắp khuôn mặt đen đúa

“Đúng vậy.”

“Chỉ một điều thôi”

“Là gì vậy?”

“Chắc cô chưa biết điều này,trước khi chết Đình Đình-em gái tôi,nó đã sinh ra một đứa con gái”


Lê Thụy Phương là tên đầy đủ của con bé và bây giờ nó đang đứng tần ngần trước cửa nhà của mình mà chẳng dám đẩy vào.

Mấy lần con bé đưa tay lên và định gõ cửa thì bị lí trí ngăn lại,không biết là tại sao nữa.Tóm lại,nó có linh cảm không tốt về chuyện sắp xảy ra.

Bây giờ,nó thấy mình thật ngu ngốc khi đứng đơ như khúc ngỗ thế kia và bị hàng tá người đứng sau lưng xầm xì bàn tán.Định quay ngót bỏ chạy thì cánh cửa bật mở và con bé thấy một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nó.
Giật thót tim.Tưởng ai,hóa ra là dì.

“Con đứng đây làm gì?”Dì nghiêm khắc.Vẫn như thường lệ.

“Con…con…”Lưỡi nó như bị teo lại,cố phát âm nhưng chẳng nghe thấy chữ nào

“Con làm sao hả?”

“Con đi chợ.Thằng mập …À, không.Chợ vắng lắm nhưng đồ đạc còn nhiều lắm.Có một mình con và một ô..ng chú nữa ở đó …Tại cái thằng đó làm con trễ nên không mua được gì.Chắc bây giờ con cua kẹp chết nó rồi…Rồi nghe chuyện con chạy về.Con coi có chút mà ông Chủ Tịch làm dữ lắm,hỏi đủ thứ,kéo con đi rồi tới đây mới tha….”Nó huơ tay loạn xì ngầu,cái đầu cố điều khiển cái miệng nói cho đúng ý tứ đang nghĩ nhưng hình như chẳng đâu vào đâu,ngay đến nó cũng chẳng hiểu mình nói gì nữa.

“Cái gì?Từ từ nào.Con nói cái gì?Dì không hiểu. Ông chủ tịch làm gì con hả?rồi con cua gì gì đó kẹp chết ai?Đừng nói là ông chủ tịch nha?Rồi ông chú nào?”

“Hình như mình đã lái câu chuyện sang một hướng khác thì phải?”Miệng nó méo xệch
“Không phải thế ạ.Chuyện dài lắm”

“Nhìn bộ dạng con kìa,chẳng khác gì một con heo mới chui từ đống sình lên.Thế còn cái rổ đâu?Còn đôi dép mới mua nữa”Dì ngó nghiêng ngó dọc trên người nó tìm kiếm.

“Ấy chết.”Con bé la lên rồi đưa tay che miệng.

“Lại sao nữa?”

“Hình như mất rồi dì ơi?”

“Mất ở đâu?”

“Con…con cũng không nhớ nữa”Phương Phương đưa tay lên gãi đầu sồn sột,mặt cúi gầm.

“Ôi trời.Sao tôi có đứa cháu vừa khờ vừa đãng trí thế này cơ chứ?Đây là lần thứ mấy rồi?Nhà ta nghèo mãi không phất nổi thế này chắc công của con khá lớn đấy?”Dì ngán ngẩm lấy tay ôm đầu,nhắm mắt lại mà thở dài.
“Con xin lỗi.Nhưng đâu đến nỗi thế ạ”

“Để con đi kiếm lại xem sao.Chắc nó vẫn còn đấy.Không mất được đâu ạ”Nói xong,nó định co giò chạy đi kiếm lại nhưng dì ngoắc nó lại.

“Thôi,thôi khỏi đi.Con đi đến bao giờ?Có khi kiếm được đồ con lại mất món khác nữa.Rắc rối thế là đủ rồi.Vào trong nhà đi .Ta nói chuyện”


Thụy Phương đang đứng giữa nhà và bị 3 cặp mắt đang nhìn chăm chăm vào,theo dõi nhất cử ,nhất động.

Một đôi mắt nhìn nó với một sự hồ hởi,tò mò và trìu mến.

“Là con bé đây sao?Trông nó thật xinh xắn,dễ thương và còn…rất giống mẹ nữa.Nhìn đôi mắt này này.Lúc nhìn vào người đối diện khiến họ có một cảm xúc thật khó tả,ấm áp,thanh bình và còn hơn thế nữa”Người phụ nữ lạ mặt,bước lên trên,mỉm cười ngây ngất nhìn nó,khiến hai má con bé đỏ lựng lên,hơi thở dần gấp gáp.

“Đúng thế.Là nó đấy.Con bé tên Lê Thụy Phương”

“Thật ngạc nhiên làm sao.Một sự trùng hợp kì lạ” Bà ấy khẽ vỗ tay,miệng không ngớt xuýt xoa.

“Con chào cô ạ.Dì ơi,đây là…?”

“Là mẹ con đấy .”

“Sao?Ha ha.Dì thật thích nói đùa”Nó cười thành tiếng,giọng ngân nga,cao vút như tiếng chuông gió đang rung lên.

“Không .Là thật.Dì có bao giờ gạt con chưa?”

“Là thật sao?” Con bé thật sự chột dạ,tim nó đập thình thịch trong lồng ngực chực rớt ra ngoài,mồ hôi mẹ,mồ hôi con đổ đầm đìa.

“Thật”

Nó rưng rức,cổ họng bắt đầu phát ra những tiếng nức nở

“Nhưng dì nói con không có mẹ mà?”

“Con tin sao?Ai trên đời này lại không có mẹ chứ”

“Là mẹ thật sao?”

“Đúng thế”

Con bé chắc rằng khi vừa nghe xong 2 từ “đúng thế”phát ra từ miệng của dì ,người mà nó tin tưởng nhất, thì có cái gì đó đã vỡ òa trong người nó.Đầu nó dường như bị tê liệt,đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn về phía người mà ít phút trước dì đã nói là mẹ nó.Bà cũng đang nhìn nó với một vẻ xúc động chẳng kém gì. “Mẹ”đưa bàn tay lên chụp lấy hai vai nó,con bé cảm thấy trái tim thật ấm áp,nhìn nó thật kĩ một lần nữa

“Khi con 1 tuổi đã bị thất lạc.Người này đã thay chúng ta nuôi dưỡng con”

“Thật sao ạ?”Phương Phương chẳng còn nghe thấy giọng nói của mình nữa.

“Mẹ rất nhớ con?Con gái bé bỏng của mẹ.gọi một tiếng “mẹ “đi con.Mẹ thật sự rất muốn nghe”

“M….ẹ”Và bây giờ nó biết chắc chắn mình đã khóc.


“Cảm ơn chị vì đã chấp nhận yêu cầu của tôi”

Dì nói câu này khi mọi chuyện đã kết thúc,mọi người cũng đã giải tán bớt và bây giờ chỉ có mẹ và dì đang đứng cùng nhau cạnh con sông lớn của xã.Cả hai đang đưa mắt về phía xa,ngắm cảnh mặt trời lặn.
“Cô không thấy bất công với con bé lắm sao,nó có quyền được biết sự thật về cha,về mẹ mình hơn là một câu nói đơn giản mà sau bao nhiêu năm cô lừa gạt nó rằng nó không có ai cả”Không gian yên tĩnh nãy giờ bị phá tan bằng giọng có đôi chút hậm hực của mẹ.

Dì lặng im một hồi lâu không cử động ,cũng chẳng nói gì.Được một lúc thì khẽ chớp mắt, hít một hơi thật sâu,quay đầu nhìn sang mẹ,nở một nụ cười chua chát:

“Thế cô nghĩ sao nếu tôi phải nói nó có một ông bố nát rượu và càn quấy,suýt ra tay giết mẹ nó và bây giờ đang cố tìm tung tích nó và mẹ nó đã vì thế mà chết khi sinh nó xong?Nếu cô không muốn thì không phải nhận lời đề nghị của tôi.Hãy coi như cô chưa từng nợ chúng tôi điều gì”

“Ý tôi không phải thế.Tôi chỉ muốn nói là việc này không thể giấu lâu đâu”

“Cô không phải lo.Con bé khờ lắm ,nó sẽ chẳng biết đâu,cũng như lúc nãy thôi,nó đã tin một cách dễ dàng”

“Khờ sao?Cô nghĩ thật đơn giản,nó sẽ khờ mãi sao?Lúc nãy không phải nó thật sự tin thế mà nó muốn tin là nó có một gia đình và là vì người nó tin tưởng nhất đã nói thế nên nó không có cách nào khác là tin vào đó.Cô đã giẫm đạp lên lòng tin của nó và tôi cũng đã thông đồng với cô”Giọng bà có pha chút buồn bã.Mẹ cảm thấy rất có lỗi mỗi khi nghĩ đến Phương.Con bé thật thánh thiện,ngây thơ,từ cái nhìn đầu tiên bà đã biết chắc rằng bản thân mình muốn có con bé biết chừng nào.Và dường như tham vọng đó đã thiêu cháy ý chí của bà khi mà khát khao có một đứa con gái,một lần nữa lại trào dâng.Nếu không phải cứ bệnh tật triền miên thì cơ hội đó có lẽ đã đến biết bao lần rồi.

“Thôi đủ rồi,mọi chuyện đã xảy ra một cách dễ dàng đến thế rồi mà cô cứ làm nó rắc rối thêm vậy”

“Những con người suy nghĩ thật đơn giản.Cô đang cố trốn tránh mà thôi”Mẹ cười nhạt,liếc nhìn dì,một cái nhìn thật mỉa mai nhưng lại hóa thành cảm thông.

“Thôi bỏ đi,dù sao mọi chuyện cũng đã lỡ rồi.Mà lúc nãy, tôi nghe nói cô cũng có hai đứa con thì phải”

“Đúng ,hai đứa con trai.Năm nay ,chúng cũng chỉ hơn con bé một hai tuổi mà thôi.Đáng lẽ tôi cũng có một đứa con gái xinh xắn,đáng yêu nhưng …nó đã mất rồi.Con bé làm tôi nhớ đến đứa con gái xấu số của mình”

“Vậy thì hãy xem nó như đứa con gái ruột của cô.Đó là những thứ tôi làm được cho nó sau khi mẹ nó mất,cầu xin tình yêu của một người mẹ từ một người phụ khác cho nó”

“Đừng bao giờ nói vậy .Từ lâu, tôi đã mong được có một đứa con gái,được trò chuyện,tâm sự,cùng đi mua sắm những bộ quần áo mà nó thích.Đó những thứ mà khi cô có cả chục thằng con trai cũng chẳng bao giờ làm được.Con bé đã một lần nữa cho tôi cơ hội đó”

“Hai đứa con trai cô chắc cũng xinh xắn,đáng yêu lắm nhỉ?”

“Hai đứa chúng nó hả?Tôi cũng chẳng biết nói sao nữa.Chúng…”Mẹ lắc đầu ngán ngẩm

“Sao vậy?”

“Có lẽ hai từ xinh xắn,đáng yêu chẳng hợp với chúng chút nào”

“Chẳng phải cô mới vừa nói chúng chỉ hơn con bé chừng một,hai tuổi là cùng sao?Chúng chỉ khoảng mười một,mười hai tuổi thôi mà ”

“Cô nói không sai”

“Vậy thì sao lại…?”

“Những ông cụ non,những kẻ lập dị tôi nghĩ cũng chỉ những từ đó mới đủ để diễn tả chúng thôi”

Dì nhíu mày,đưa tay lên gãi gãi cằm cảm thấy rất khó hiểu

“Từ khi biết mình sắp làm mẹ,tôi đã rất vui mừng vì mình sẽ được nếm trải cái cảm giác ngọt ngào ,hạnh phúc đó.Được chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ của chúng,được chúng nhào vào lòng mà khóc lóc,kể lể mỗi khi bị mắng hay làm điều sai quấy.Được chúng nũng nịu bên cạnh mà gọi”mẹ ơi”.Khi chúng vào Tiểu học hay Trung học thì có thể tâm sự với tôi về người bạn gái đầu tiên của mình .Nhưng sau khi sinh chúng ra,chẳng bao lâu sau,tôi thật sự đã bị vỡ mộng,hai đứa đó đã trưởng thành quá sớm.Chúng rất thông minh,thông minh đến nỗi chẳng coi ai ra gì cả và coi cái thế giới này thật nhỏ bé dưới mắt mình.”

Mẹ ngừng một chút rồi nói tiếp:

“Có lẽ cô nghĩ tôi điên hay bị gì gì đó khi lại tham phiền về những đứa con như thế.Nhưng tôi thà có những đứa con bình thường hơn một chút thì đỡ biết mấy.May mà chúng cũng không đến nỗi coi thường người mẹ này.Ngoại trừ một số trường hợp,mẹ con tôi có hơi khắc khẩu nhau thôi.Một đứa thì suốt ngày nhốt mình trong phòng quan sát thiên thể,làm thí nghiệm…còn một đứa thì cũng không đến nỗi lập dị như thằng anh nhưng nó có những sở thích khác người lắm…”Nói đến đây,mẹ chỉ có nước thở dài

“Liệu con bé có sao không?”

“Tôi cũng không biết nữa.Mà cô đừng lo lắng quá.Tôi nghĩ với tính cách của con bé sẽ thổi một luồn gió mới vào ngôi nhà và làm hai đứa cứng đầu đó thay đổi thôi”

“ Thay đổi sao?Tôi nghi ngờ về điều đó đấy.Con bé quá hậu đậu,vụng về và quá khờ để có thể làm tốt chuyện gì”

“Cô đừng nghĩ thế,sự xuất hiện của con bé đối với gia đình tôi đã là một điều bất ngờ và kì diệu rồi.Giống như sự xuất hiện của một ngôi sao băng vậy.Không biết nó sẽ vô tình lướt qua trái đất hay lại bay vào bầu khí quyển và làm nên điều kì diệu gì đây”
 
Chương 2:Đường về nhà
Trời đã ngả về chiều.Mặt trời giờ như chiếc bánh vàng rụm được đặt trên một chảo dầu nóng bỏng, nhuộm vàng những cánh đồng,bụi cây,ngôi nhà.

Thụy Phương đang ngồi trên một gò đất thật cao,nằm trên khoảng đất trống .Gió mơn man vỗ nhè nhẹ vào làn da rám nắng, làm dịu đi cảm giác oi ả.Hiện tại, con bé đang khoác trên người cái áo bà ba cũ mèm được xăng lên tận khủy tay cùng với chiếc quần bóng rộng thùng thình cũng được nó xăng nốt tới tận gối.Mái tóc rối bù và cứng ngắc như rễ tre được buộc túm bằng những sợi thun màu vàng.

Nó ngước mặt lên, nhắm mắt lại,khẽ mỉm cười mà cảm nhận.Bây giờ,con bé có thể ngửi thấy cái mùi rơm rạ cháy nắng và cả cái hương thơm bếp lò của một ngôi nhà nào cạnh đấy.Những âm thanh rì rào khi những làn gió thổi qua,luồn sâu vào những tán cây làm dậy lên trong lòng nó một cảm giác bồi hồi.Có lẽ phải lâu lắm, Phương mới có lại cảm giác này một lần nữa.Con bé sắp phải rời xa nơi này,rời xa mảnh đất mà nó những tưởng là quê nhà,tưởng là nơi mình sẽ gắn bó suốt đời.

Trong đầu nó,dòng thác kí ức cứ không ngừng tuôn chảy,mọi thứ cứ đồng loạt hiện ra trong đầu một cách chóng vánh,mạnh mẽ đến kinh ngạc. Chín năm như một giấc mơ thôi sao?Bây giờ mới là hiện tại sao?Con bé vẫn thường nghe nói mơ sẽ đẹp hơn cuộc đời thực rất nhiều nhưng sao nó chẳng thấy thế.Trong giấc mơ,nó thấy mình là một đứa mồ côi,nghèo rớt mồng tơi,lại học dốt nữa.Và hiện tại,sau khi nó thức tỉnh chỉ vài tiếng trước thôi,nó thấy mình có mẹ,có ba,có một gia đình.Nếu nói chín năm trước là một giấc mơ vậy cuộc đời của nó trở về sau là gì?Đầu óc nó dần lú lẫn đi.Không phân biệt đâu là hiện thực và đâu là mơ nữa rồi.Làn ranh ấy thật nhỏ nhoi và mỏng manh làm sao và thật khó nắm bắt.

Ba,mẹ của con bé đều là những người dễ thương và hết sức đáng yêu so với cái dáng vẻ sang trọng mà họ khoác lên người .Mẹ nó,một người phụ nữ Á Đông với một dáng vẻ mảnh khảnh và yếu ớt nhưng đôi mắt lúc nào cũng ánh lên nét cương nghị, dịu dàng.Nó còn nhận thấy bà hết sức hoạt bát nữa.Còn ba,phải nói sao mới đúng nhỉ?Ông là một người đàn ông phương Tây lịch lãm,phóng khoáng , có phần ít nói trong đôi mắt màu nâu trầm đó là một vẻ mơ màng và hơi nổi loạn.

Con bé cảm thấy tủi thân khi nghĩ đến chuyện nó.Dừơng như nó chẳng thừa hưởng một nét phương Tây quyến rũ hay một nét Á Đông thanh lịch gì cả mà hoàn toàn là một cô bé Châu Á có phần xấu xí.Tuy đã chín tuổi nhưng dường như là một đứa trẻ suy dinh dưỡng,vừa ốm lại vừa lùn y chang như con nít lên bảy.Khuôn mặt chẳng có gì nổi bật ngoại trừ đôi mắt,mà theo mẹ nhận xét, là làm cho người ta có một cảm giác khó tả:thanh bình và ấm áp.

“Phương Phương ơi.Về thôi”.Nó nghe tiếng dì vang vọng ở đằng xa.

Vậy là đã tới lúc rồi.

Con bé nhảy khỏi cái gò,đáp xuống đất nghe một tiếng bịch rõ to.Nó phủi phủi hai bàn tay lấm lem bùn đất rồi chạy về phía khu đất trống ,nơi có một căn nhà lá xiêu vẹo đang oằn mình dưới ánh nắng chói chang đã được chín năm rồi.

Khu đất trống trải,xung quanh chỉ toàn mấy cây cỏ dại và cây bụi thấp lè tè mọc tràn lan.Cảnh vật nơi này đã như thế biết bao năm nay rồi,không có một sự xáo trộn,một sự thay đội nhỏ nào cả ngoại trừ ngay lúc này.Bây giờ, ở giữa sân,trước ngay cánh cửa nhà có một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đang chiễm chệ đậu ở đó từ trưa đến giờ,ngay lúc ba mẹ nó đến.Phương đoán là của họ nhưng nó cũng chẳng quan tâm mấy.

Bây giờ con bé mới có dịp ngắm kĩ chiếc xe hơi sang trọng này.Nó bước tới gần,tay chạm nhẹ vào thân xe rồi đi một vòng chung quanh,đầu ngón tay lướt nhẹ lên thứ hợp kim mát lạnh đó.Rồi nó ngồi chồm hổm trước mũi xe,hai tay chống cằm mà ngắm nhìn cái vẻ xa xỉ đó.

Ở phần mũi ,logo của chiếc xe được đúc bằng thứ hợp kim sáng loáng với 2 chữ M lồng vào nhau trong một hình tam giác cong.

“M và M ư?”Nó lúc lắc cái đầu tỏ vẻ khó hiểu.

“Con biết nó có nghĩa gì không?”Một giọng đàn ông ấm áp vang lên ngay sau lưng làm con bé giật nảy,quay đầu lại nhìn.Một bóng hình cao to nhưng vì ánh nắng chói lòa từ sau lưng nên nó đã không nhìn được rõ mặt.

Người đàn ông ngồi xuống cạnh Phương,vỗ vỗ vai con bé:

“Một chiếc Maybach đấy.Con thấy nó thế nào?”

Ba làm nó ngạc nhiên và ngớ ra một lúc vì khả năng nói tiếng Việt chuẩn không cần chỉnh của mình.Từ đầu ,nó đã nghĩ ông không rành tiếng Việt lắm nên cứ ngậm tăm từ đó đến giờ.Bây giờ, nó mới biết là ông chỉ ít nói thôi.
Hàm con bé rớt xuống có lẽ một lúc lâu trước khi ông nhìn vào nó thắc mắc:

“Con sao vậy?”

“Chỉ là… chỉ là hơi ngạc nhiên thôi ạ”

Ông cười một nụ cười nửa miệng thật quyến rũ.Mái tóc hạt dẻ rối bù bay cùng gió ,dưới ánh nắng chiều phát ra một màu đỏ lấp lánh.

“Chiếc xe này con thấy rất tuyệt ạ.”

“Hãy cứ xem nó như một món quà mừng ngày trở về đi”

“Quà mừng sao?Có một món quà mừng lớn đến thế sao?”Nó chưa nghe ở đâu lại có chuyện lấy một chiếc xe hơi to cỡ đó làm quà mừng cả.

“Thế lúc nãy ba nói M và M nó có nghĩa gì thế ạ?”

“Một sự kết hợp tuyệt hảo giữa hai nhãn hiệu hàng đầu Maybach và Mercedes –Benz để cho ra đời dòng xe siêu sang trọng này.Nếu con thích vậy khi nào con đủ tuổi và dĩ nhiên phải có bằng lái nữa ,nó sẽ thuộc về con.Mặc dù chủ yếu mua về để hưởng sự sang trọng và tiện nghi bên trong nhưng tốc độ cũng không tồi đâu ”

“Sao? Là của con sao”Tai nó như có sét đánh trúng ,lùng bùng cả lên.Lúc nãy khi bố giải thích về cái xe mà đầu con bé ong lên.Nó thậm chí không phân biệt nổi hai nhãn hiệu xe máy đơn giản nhất là Dream và Wave nữa, nếu không liếc nhìn tới cái logo to kền của chúng.Nói gì đến một chiếc xe hơi…

“Thôi…thôi…con không dám nhận đâu.Nó hẳn là mắc lắm phải không?”

“Điều đó là bí mật”

“Hai cha con làm gì mà vui vẻ thế?”.Mẹ bước ra từ trong nhà cùng với dì.Nó lúng túng đứng lên cười ngượng ngạo

“Không có gì đâu ạ.Chỉ là ba giúp con nhận biết nhãn hiệu xe thôi mà”

“Thế à ?Một sự lựa chọn đúng đắn đấy.Nếu con muốn hiểu rõ về xe thì người tốt nhất mà con nên hỏi là ba con.Ông ấy là một tín đồ trung thành của Lamborghini và Ferrari,những nhãn hiệu xe hơi thể thao của Ý nổi tiếng khắp thế giới .Ở Anh,ba con còn sở hữu một bộ sưu tập kha khá đấy,trong đó có những chiếc Lamborghini Reventon và Ferrari Enzo thuộc dạng cực khan hiếm đấy”

“Một bộ sưu tập xe hơi sao?”Con bé nuốt nước bọt ừng ực và lắp bắp hỏi lại điều nó vừa nghe có đúng không.

“Ừ.Các anh của con cũng được hưởng cái gen đam mê tốc độ ấy từ ba con đấy.Hi vọng con đừng như họ suốt ngày chúi mũi vào mấy cái xe”

Phương phương thở dài thườn thượt và nghĩ đến viễn cảnh trước mắt.Liệu gia đình mới này còn đem lại cho nó biết bao điều bất ngờ và khó hiểu nữa đây.


Đã đến lúc Thụy Phương phải trở về ngôi nhà thật sự của nó.Mọi người trong làng đều ra tiễn.Cảnh tượng lúc này thật quá mùi mẫn.Những người từ trước đến giờ không ưa gia đình nó,thậm chí họ không thèm nhìn nó bằng nửa con mắt cũng có mặt ở đây.Cảm giác không thật chút nào.

“Chị định thế nào?”Dì hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ với mẹ,không kiềm chế nổi xúc động

“Thế nào à?Cả gia đình tôi sẽ chuyển sang Việt Nam sống tới khi con bé đủ mười tám tuổi rồi trở về Anh .Một phần vì lời hứa và một phần vì nhiều năm tôi đã ở nước ngoài ,muốn trở về quê nhà để tịnh dưỡng và nghỉ ngơi”

“Thế thì tốt rồi”

“Nếu rảnh thì chị có thể ghé qua nhà ở Thành phố Hồ Chí Minh mà thăm chúng tôi.Chị biết địa chỉ mà”

“Không đâu”

“Sao ?”Mẹ nhướn mày

“Ý tôi nói là tôi ít lên thành phố lắm”

“Không sao đâu.Nếu muốn,sẽ có người rước mà”

Dì cười trừ,hai tay vuốt vuốt mái tóc của phương rồi nhắn nhủ

“Con phải ngoan ,biết không?”

Con bé gật gật đầu một cách vô thức.Những tiếng nấc đang bắt đầu phát ra từ cổ họng.Chín năm sống ở đây tuy buồn nhiều hơn vui nhưng tất cả là những kỉ niệm không thể nào quên.Dì tuy nghiêm khắc nhưng lại nhiệt tình,ẩn sau cái vẻ khô khan như sắt đá đó.Hai đứa con của dì đều nhỏ hơn con bé và hay làm nũng nữa nhưng chúng rất đáng yêu.Con người ở đây nói chung đều tốt bụng và phóng khoáng,ngoại trừ một vài người vì cái nghèo mà trở nên xấu tính.

Mẹ bế bổng Phương lên xe,con bé cố sức lất tay vẫy vẫy mọi người.Mọi thứ trước mắt bắt đầu nhòe đi,nước mắt đã giàn giụa.Nó chụp lấy tay dì,cố sức ghị thật chặt,kêu lên ngắt quãng

“Dì…dì …ơi.hức….hức….”

Dì né tránh ánh mắt con bé đang nhìn xoáy vào mình.Chỉ khẽ lắc đầu rồi gỡ mười đầu ngón tay nhỏ xíu đang bấu chặt lấy bắp tay dì làm chúng đỏ ửng lên.

“Con sẽ về thăm dì”Nó nói quả quyết

Dì quay phắt lại,nhìn nó một cách chua xót rồi ghé vào tai nó lẩm bẩm một điều mà chỉ hai người nghe thấy.

“Quên nơi này đi.Đừng quay về nữa”

Nó cảm thấy như tim mình thắt lại.

Thụy Phương mệt lả đi sau khi nó đã khóc suốt từ lúc lên xe đến giờ rồi thiếp đi lúc nào không biết.Nó không còn nhớ nó lên xe bằng cách nào nữa.

Đến lúc tỉnh dậy,con bé lờ mờ nhìn ra cửa mới phát hiện trời đã tối và còn đang mưa.

Chiếc xe đang lăn bánh chậm rãi ,không hề nghe thấy một tiếng động khó chịu nào có thể lọt vào bên trong .Nó đang tiến dần vào phía sau của một khu thương mại sang trọng,khuất sau những tầng nhà sáng đèn và đông nghịt người.Bất chấp mưa gió,con người vẫn thích mua sắm đến thế sao?Nó thắc mắc.

Phương vẫn đang nhắm chặt đôi mắt ,nó hỏi mẹ đang ngồi cạnh bên bằng giọng ngái ngủ:

“Gì vậy mẹ?Tới rồi à?”

“Chưa đâu,chúng ta chỉ ghé đây để đổ xăng thôi”.Mẹ đưa tay vén một lọn tóc khỏi mặt con bé,rồi dịu dàng vuốt trán nó.

“Êm thật đấy”.Bây giờ,lưng và cổ Phương Phương đang truyền đến một cảm giác dễ chịu khó tả,giống như đang nằm trên một đống bông mềm mại,còn các thớ cơ căng cứng dần dần giãn ra,máu trong người vì vậy cũng lưu thông đều đặn hơn.Mũi con bé có thể cảm nhận được một mùi hương dịu nhẹ đang từ từ đi vào mũi,tạo một sự khoan khoái ở đỉnh đầu, khiến nó cứ hít hà mãi không thôi.

“Thơm quá mẹ ơi.Giống như mùi nước trà vậy”

“Là nước hoa Atomizer mùi trà xanh của Thụy Sĩ đấy.Chúng có trong hệ thống điều hòa không khí.Mẹ chọn vì nghĩ con sẽ thích mùi này”

“Sao?Nước hoa?Thụy Sĩ ư?Còn điều hòa nữa.”Con bé chun mũi,trán thì nhăn tít,tự hỏi mình đang ở đâu vậy.
Nó mở he hé mắt và ngạc nhiên trước những gì mình đang thấy lúc này.

Phương đang ngồi ở hàng ghế sau của chiếc xe bốn chỗ,cùng với mẹ.Ở hàng ghế trên,tại vị trí tài xế,con bé có thể thấy lấp ló mái tóc rối bù màu hạt dẻ quen thuộc.Chỉ có thể là ba thôi.

Ban đầu,khi lần đầu tiên trông thấy chiếc xe to đùng và sang trọng này,con bé đã biết đây không phải là một chiếc xe tầm thường .Nhưng bây giờ,vượt xa những thứ điên rồ nhất mà nó từng nghĩ đến.Chiếc xe này thật sự sở hữu một nội thất hoàn hảo của một khách sạn năm sao.

Nội thất bên trong được thiết kế bằng một màu chủ đạo là một màu đen trang nhã với các thiết kế được ốp gỗ cao cấp và đa phần được bọc bằng da Grand Nappa,mỗi chiếc ghế ngồi là một miếng da cừu liền,không chắp hay nối.

Phương Phương nhẹ nhàng lấy tay chạm thử vào khắp nơi mà nó có thể với tới được,để chắc mình còn đang tỉnh.
“Những thứ này đều là đồ thủ công đấy”.Mẹ nhẹ nhàng giải thích,sau khi đã quan sát vẻ mặt con bé từ đầu đến cuối.

“Sao?Thủ công mà lại được thế này sao?”Kế tiếp là một tràng thở dài và một tiếng rên không thể nào não lòng hơn vì những “cái thứ không tưởng”này.

Mưa khá lớn,chúng làm ướt đẫm tấm kính chắn gió phía trước người lái xe.Phương Phương rất thích ngắm mưa,một thói quen có từ lâu rồi mà theo dì nói thì đó thật sự là một thói quen rất nhảm nhí và tốn thì giờ nhưng con bé chẳng thể nào bỏ được.

Nhìn lên phía trước,nó thấy chiếc xe đang dần giảm tốc và chạy lên một bậc thềm khá cao dưới một mái hiên to kền, vào sâu bên trong để đến trạm xăng.

Trạm xăng lúc này đang rất vắng người,chắc tại trời mưa.Bên trong chỉ có hai chiếc xe hơi đang đậu hai bên góc.Không còn cách nào khác,ba đành cho xe tiến đến đậu giữa hai chiếc xe đó và trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn lúc này.

Bên trái,con bé có thể thấy một người đàn ông béo lùn khoảng năm mươi tuổi,đầu hói ,đeo một chiếc kính gọng đen đang đứng cạnh chiếc Toyota màu bạc.Trên tay ông ta là điếu thuốc đang hút dở dang,những làn khói liên tục được nhả ra từ cái miệng mỏng dính,mắt thì nhìn đăm chiêu vào màn mưa.Khi ông ta thấy chiếc xe hơi lạ trờ tới thì bỗng đơ ra một lúc,điếu thuốc ngậm trên miệng rớt xuống nền đất ẩm ướt làm vun tàn thuốc khắp nơi.

Đến khi chiếc xe của nó đã yên vị,con bé liếc thấy một người đàn ông nữa ,to cao,bận bộ đồ thể thao màu trắng sọc xanh ,trên chiếc xe Chevrolet còn lại,đang hạ tấm kính chắn gió ở phía bên hông người lái xuống ,trố mắt nhìn ngạc nhiên,dĩ nhiên là vào chiếc xe của nó.Rồi ông ta bước xuống xe ,nhập cuộc với người đàn ông béo lùn lúc nãy và thì thầm điều gì đó.

Những người khác thì cũng đang nhìn chăm chăm vào chiếc xe với những vẻ mặt khác nhau:ngưỡng mộ ,xúc động và khó hiểu.Giống y như nó lúc đầu vậy.

Mẹ hạ tấm kính xuống và con bé có thể cảm thấy không khí lành lạnh ùa vào bên trong xe,thật sự rất dễ chịu.Bây giờ,nó có thể nghe rõ những lời xì xầm của hai người đàn ông.Họ đứng cách chỗ nó chỉ khoảng ba mét.

“Một sự chắc chắn nhất từ trước đến nay đấy”Giọng người đàn ông béo lùn vang lên.

“Ông vẫn cam đoan thế à?Tôi vẫn không tin tưởng lắm đâu” Người đàn ông cao to kia trầm trồ.

“Tôi chắc với anh đấy.Tôi đã đọc về nó hàng triệu lần rồi.Chắc chắn đây là một chiếc Maybach 57s Editin 125”
“Một sự điên khùng thật sự đấy.Làm sao mà cái thứ quái này có mặt ở đây được?Tôi thì vẫn bảo lưu ý kiến của mình.Một chiếc 57s thông thường thôi”

“Anh thật là ngu ngốc.Nhìn lưới tản nhiệt đó kìa ,nó đã được cải tiến và bộ la zăng nữa “sáng trắng trên vành hai mươi inch đen nhờ””

Họ sắp cãi nhau tới nơi rồi.

“Đúng là nó khác thật với những phiên bản 57s mà tôi thấy trên báo trước đây”

“Quá khác là đằng khác”

“Mà làm sao nó có ở đây.Chẳng phải chỉ có một chiếc duy nhất ở triễn lãm Franfurt ở Đức hồi tháng 9 năm 2011 ư?”

“Anh không đọc gì cả sao?Họ nói là sẽ nhận những chiếc 57 và 62 để tu sửa lại hoàn toàn giống với chiếc đó.Mà tôi không nghĩ nó lại giống một cách hoàn hảo thế này?Đúng là điên khùng mà.Tôi cũng không biết ở Châu Âu,mẹ đẻ của dòng xe nổi tiếng này,ngay lúc này có chiếc nào như thế đang chạy bon bon trên đường không nữa”

“Ôi trời,hàng triệu đô chứ chẳng chơi.Cả một gia tài đấy.Bọn họ là ai vậy?”

“Tôi cũng không biết nữa.Ôi nhìn kìa sự phối hợp tuyệt vời giữa màu đen Tahiti và bạc Patagoniamàu .Ôi cả cái kích thước khổng lồ đó .Tuy thế nhưng không một chút thô tục,kềnh càng nào cả mà toát lên một sự mạnh mẽ,thanh lịch đến không tưởng”

Sau đó,hai người đàn ông từ từ tiến lại gần chỗ ba đang đứng,họ nói gì đó với nhau bằng tiếng Anh ,vì xa quá nên con bé không nghe được gì mà có nghe thì nó cũng chẳng hiểu lấy một chữ bẻ đôi.Nhưng nó quan sát hết sức chăm chú bọn họ,con bé thấy ba nó chỉ khẽ mỉm cười:

“Tôi nói được tiếng Việt.Hai ông cứ tự nhiên”

“Thật sao?Thật là vinh hạnh quá.Ông có thể để chúng tôi mạn phép chụp hình với chiếc Maybach này được không.Nó thật sự…làm chúng tôi choáng váng đấy.Một chiếc 57s Edition 125”Nói xong họ khẽ liếc nhìn ông tỏ ra dò xét và chờ xem thái độ của ba.

“Xin thứ lỗi.Không được rồi ”Hết sức lịch sự ,ba đã từ chối họ.

“Vậy để chúng tôi ngắm nó một chút cũng được.phải không?”

“Có thể”ba khẽ nháy mắt một cách hóm hỉnh.

“Ôi trời.Tôi đang rờ vào một chiếc Maybach thật nè.Sẽ không ai tin vào điều mà tôi kể cho họ nghe đâu”Cả hai người thốt lên bằng một sự tôn sùng tột độ.

Phương Phương ngồi trong xe mà ngẩn ra,tự hỏi chắc mấy người này điên hết rồi,làm gì mà lại bị như thế.Đó chỉ đơn giản là một chiếc xe thôi mà.

Họ lại tiếp tục chặn đường dở dang.

Thụy Phương dùng bàn tay nhỏ xíu xoa xoa cái bụng căng phồng của mình sau khi đã tọng một đống đồ ăn vào miệng nào là mấy bịch snack,mấy cây xúc xích,hai hộp khoai tây loại nhỏ,ba bịch sô cô la M&M và một li nước ép trái cây.Từ nhỏ đến giờ,có lẽ đây là lần đầu tiên nó được ăn những thứ ngon và nhiều đến thế.Oa,thật sung sướng quá đi.

Nó nhìn sang mẹ thấy bà đang mỉm cười hạnh phúc nhìn mình thì có phần hơi ngượng,hai bên má đỏ ửng

“Con…con ăn nhiều quá hả mẹ?”

“Không đâu,con cứ ăn nhiều vào.Sau này mẹ sẽ ra sức bồi bổ cho con,chứ như thế này là bị suy dinh dưỡng đấy”

Nói rồi mẹ nâng cánh tay đen hẻm và gầy gò của nó lên chắc lưỡi liên tục.Ánh mắt nhìn đầy vẻ xót xa,đau lòng.
Con bé không muốn thấy người thân bên cạnh mình buồn bao giờ cả,trước nay luôn luôn như thế và tuyệt chiêu nó thường dùng trong những hoàn cảnh này chính là chiêu “đánh lạc hướng”

“Ba mẹ quen nhau ở đâu vậy ạ?”

Mẹ có hơi ngạc nhiên vì câu hỏi không ăn nhập này tí nào.Bà có hơi bối rối nhìn Phương sau đó thở hắt ra:

“Năm đó mẹ hai mươi lăm tuổi và được sang Anh du học thêm về thiết kế ở đại học Oxford.Lúc đó,ba con hơn mẹ năm tuổi, là một kiến trúc sư trẻ khá nổi tiếng ở Châu Âu.Ông ấy khi chỉ mới hai mươi hai tuổi nhưng đã có một công ty về kiến trúc riêng nằm giữa lòng thành phố London.Ba con lúc đó là thần tượng của rất nhiều sinh viên,nhất là các sinh viên nữ như mẹ”

“Oxford ư?”Lần đầu tiên nó nghe thấy cái tên đó đấy.

“Là một trong những trường đại học hàng đầu thế giới”

Phương phương suýt xoa ngưỡng mộ.Nó không ngờ ba mẹ nó không những là những người giàu có,đẹp như thế mà còn sở hữu những bộ óc khủng nữa.Một gia đình thật đáng để nhiều người ngưỡng mộ.

“ Ba con cũng đã từng tốt nghiệp thạc sĩ ở Oxford .Ông ấy thỉnh thoảng vẫn về trường thuyết giảng một số vấn đề về xu hướng thiết kế trong tương lai.Mẹ vẫn còn nhớ cái cảm giác mẹ đã say mê như thế nào khi đã ngồi hàng giờ nghe ba con nói chuyện trên giảng đừơng ”Mặt bà có chút ửng hồng, đôi mắt long lanh nhìn về phía ba đang ngồi ở hàng ghế trước.Con bé nhìn ông thì chắc rằng ba chẳng nghe thấy gì cả.Nó và mẹ đang cố gắng nói chuyện bằng tông giọng nhỏ nhất.

“Rồi sao nữa mẹ?”Phương hết sức háo hức.

“Mẹ vẫn thường tìm ba con trao đổi về một số vấn đề về thiết kế và khi nói chuyện với ông ấy mẹ thật sự đã bị cuốn hút.Dần dần,những cuộc gặp mặt chỉ là cái cớ về bài tập.Lúc đó,mẹ mới biết được ông ấy có một chút Châu Á chảy trong huyết quản,một sự hòa trộn hài hòa giữa Đông và Tây.Ba ông ấy mang dòng máu Canada và Nhật còn mẹ thì mang dòng máu Việt Nam và Anh.Ba con có thể nói hoàn hảo những năm thứ tiếng đấy,trong đó có tiếng Việt”

Mẹ cười ,một nụ cười thật quyến rũ lòng người,đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc không kể xiết khi nhắc về người chồng của mình

“Con biết không.Lúc đó,mẹ nhát lắm ,không dám tỏ tình huống chi lúc đó có hàng tá các cô gái khác tấn công ba con.Tuy ba con chỉ khỏang ba mươi nhưng đã có tất cả trong tay lại còn độc thân,thần tượng của bao người trong đó có cả mẹ nữa ,còn mẹ chỉ là một du học sinh nghèo mà cũng chẳng giỏi thuộc hàng giỏi giang gì cho lắm.Chỉ được một cái là siêng thôi”

“Vậy thì làm sao ba mẹ đến với nhau được?Nói con biết đi”Nó ngồi bật dậy khỏi cái ghế da êm như ru và chồm tới nài nỉ.

“Lúc đó ,mẹ đã hoàn thành khóa học và chuẩn bị về nước,biết chỉ còn cơ hội cuối cùng thôi nên mẹ đã lấy hết dũng khí và quyết tâm để tỏ tình”

“Nó như thế nào vậy mẹ?Lúc mẹ tỏ tình ấy”

“Hôm đó là ngày mẹ nhận bằng tốt nghiệp ở nhà hát Sheldonian và ba con cũng tham dự với tư cách khách mời.Sau khi nhận bằng tốt nghiệp xong mẹ đã tiến về phía ông ấy và nói hết những suy nghĩ của bản thân trong suốt mấy năm qua ”

“Thế ba đã trả lời thế nào vậy?”

“Ông ấy chỉ nói với mẹ một câu thôi”

“Câu gì vậy mẹ?”Tim nó đập liên hồi.

“Chúng ta thật có rất nhiều điểm tương đồng đấy”

“Thật vậy sao?.Ba thật tuyệt vời ”Con bé không giấu nổi sự phấn khích nên hét to lên sung sướng.Ba đang ngồi hàng ghế trước hơi giật mình,quay xuống nhìn nó thật nhanh,mắt tỏ vẻ khó hiểu.Nó đưa bụm miệng rồi xua tay rối rít.

“Dạ không có gì đâu ạ”Rồi quay sang mẹ cười tươi rói.

“Tiếp đi mẹ”

“Mẹ và ba con đã hôn nhau”

“Sao?Hôn á”Nó đỏ mặt

“Giữa nhà hát sao?Trước sự có mặt của mọi người?”

“Ừ”mẹ gật đầu mặt đã đỏ cả lên.

“Sau đó ,ba con đã cầu hôn mẹ và mẹ đã chuyển sang Anh sống, làm ở công ty ông ấy.Sau khi sinh anh con mẹ cũng đã nghỉ hẳn và ở nhà chăm sóc cho gia đình”

“Anh con sao?”Con bé hơi ngạc nhiên.Hình như có lần mẹ đã nói là nó có anh thì phải,không những một mà là hai người anh lận.Chỉ hơn nó một hay hai tuổi thôi.

Bây giờ,Thụy Phương cảm thấy rối bời trước cái thông tin được khẳng định lại chắc như bắp này .Nó có anh trai sao?Trước đây,khi ở quê,con bé lúc nào cũng làm chị cả trong gia đình và chăm sóc hai đứa em họ quậy phá .Bây giờ đùng một cái,nó có hai ông anh từ trên trời rơi xuống,không sợ mới lạ.Không biết cảm giác có anh là như thế nào nhỉ?

Nhìn vẻ mặt lo lắng của nó đáng lẽ mẹ nên an ủi nó rằng :đừng sợ ,các anh con đều rất hiền lành,vui tính và thương yêu em gái-nó nghĩ mẹ phải làm thế.Nhưng đằng này,mặt mẹ thoáng bối rối và nói với nó một câu khiến nó rụng rời.

“Con yên tâm đi.Tính tình hai anh của con hơi lập dị chút xíu nhưng sẽ không sao đâu vì từ nay gia đình ta đã có một đứa trẻ dễ thương như con rồi.Chúng nó sẽ thay đổi và sẽ rất yêu thương con đấy.Mẹ chắc mà.Không ai hiểu chúng bằng mẹ đâu ”

“Lập dị… là sao vậy mẹ?”Nó bắt đầu thở dốc

“Mẹ cũng không biết nói sao nữa.Con gặp rồi sẽ biết.Nhưng hai anh con rất thông minh.Có một đứa IQ cũng khá cao đấy”

“Khá cao?”

“Hình như là 160 thì phải.Mẹ cũng không quan tâm cho lắm.Miễn là những đứa con của mẹ sống vui vẻ và hạnh phúc là đủ rồi.Thông minh hay không thì không quan trọng”

“Con nghe nói như thế là thiên tài đấy?”

“Chắc thế”

“Thiên tài sao?”Miệng nó méo xẹo

Con bé bây giờ tưởng tượng ra đủ thứ trong đầu về hai chữ”lập dị” và”thiên tài”.Theo cái kinh nghiệm xem tivi của nó thì nó nhận thấy rằng đó là những nhân vật lúc nào cũng tọng vào mặt cái mắt kiếng to đùng và tóc tai bù xù, luôn luôn nhốt mình trong phòng thí nghiệm làm đủ trò phá hoại thế giới.

Thấy Phương Phương ngẩn ra một lúc lâu,mẹ nó bắt đầu lo lắng.Bà an ủi nó:

“Con đừng lo lắng gì cả.Thông minh quá không có gì tốt đâu.Con nghĩ phải không?Chuyện gì cũng làm chủ được cả mà lại chẳng thấu hiểu gì ai.Tuy IQ cao nhưng mẹ chắc rằng EQ của chúng dưới mức trung bình đấy.Từ bấy lâu nay,mẹ rất muốn có một đứa con để cùng tâm sự như lúc nãy mà anh con thì có bao giờ chịu ngồi lại và nghe đâu.Lúc trẻ vì đeo đuổi quá nhiều thứ ,vì sự thành đạt mà mẹ đã sang Anh du học.Đến cả lần cuối được gặp ông con cũng chẳng được nên mẹ rất hối hận.Mẹ không muốn các con phải như mẹ,hối hận về nhiều điều nên chỉ cần bình an và hạnh phúc mà sống qua ngày là được rồi”Mẹ thoáng chút ưu tư.

Nó liếm đôi môi khô khốc nãy giờ và nói tiếp

“Thế ông bà đâu rồi ạ?”

“Ông bà ngoại con mất hết rồi.Ở Việt Nam mẹ không còn thân thích nào cả”

“Vậy còn ông bà nội thì sao?”

Mẹ hơi giật mình,liền để một ngón tay lên miệng “suỵt “một tiếng.Nó biết mình đã hỏi một điều không nên hỏi:
“Bà nội con mất rồi nhưng ông thì….”Mẹ chợt trở nên trầm ngâm

“Ông con làm chủ một hệ thống khách sạn lớn ở Châu Âu nhưng chỉ có một đứa con là ba con nên ông con đã kì vọng rất nhiều.Nhưng ba không muốn tiếp quản công việc của ông nội nên đã tách ra khỏi gia đình từ rất sớm để đeo đuổi ước mơ .Sự nghiệp hiện tại của ba con đều tự tay ông ấy lập nên,chẳng nhờ một chút danh tiếng hay tiền bạc của ông con.Hai cha con họ từ đó mà xung khắc nhau nhiều năm rồi và chẳng còn gặp mặt.Mẹ biết con là một đứa thấu hiểu vì vậy đừng bao giờ nhắc ông nội trước mặt ba con”

“Dạ,con biết rồi”

Nó không ngờ mọi chuyện lại phức tạp như vậy

Ánh đèn đô thị đã dần xuất hiện và rọi qua những tấm kính chắn gió đã ướt đẫm nước mưa.

Thụy Phương có thể lờ mờ nhận thấy cảnh vật xung quanh.Chiếc xe đang băng qua những con đường sầm uất rồi đi vào những con phố yên tĩnh và trang nhã.

Nó có phần hơi nôn nóng và run nữa,mỗi lúc như thế con bé lại đói và bụng nó,một lần nữa,réo ầm ĩ:

Mẹ nghe thấy vậy khẽ cười,vỗ về nó:

“Sắp đến rồi .Căn nhà mới của chúng ta.Mẹ đã dặn anh Hai của con nấu tiệc chờ sẵn ở nhà rồi”

“Sao?Anh Hai,nấu ăn?”

Nó tròn mắt,nhìn chăm chăm vào mẹ:

“Chắc nghe thấy hơi lạ nhỉ?Ở phương Tây trẻ em bắt đầu tự lập rất sớm.Ở tuổi đó nấu ăn cũng là một chuyện thường thấy thôi.Dù mẹ thích tự tay nấu cho cả nhà hơn nên chúng rất ít khi vào bếp nhưng anh Hai của con thì nấu ăn rất đỉnh đấy.Dù nó không thích nấu ăn lắm nhưng ai cũng nhận xét rằng nếu theo đuổi nghề bếp, nó sẽ có khả năng nối nghiệp Auguste Escoffier .Mẹ lại nghĩ do người ta phóng đại thôi”Mẹ cười xòa.

“Au…gớt… gì cơ ạ?”Nó sắp lẹo lưỡi tới nơi

“Là Georges Auguste Escoffier.”

Nó nghe cái tên khó hiểu và dài thườn thượt đó mà nhức cả óc

“Đó là ai vậy mẹ?”

“Một đầu bếp nổi tiếng người Pháp. Ông ta được mệnh danh là "Vị vua của các đầu bếp, đầu bếp của các vị vua" đấy”

“Roi des cuisiniers, le cuisinier des rois “

Con bé đực mặt ra,ngó lom lom vào mẹ,tự hỏi bản thân sao trên đời có nhiều chuyện lạ đời và tréo ngoe vậy.Con trai mà cũng biết nấu ăn và còn nấu ngon (cỡ cái ông au…gì gì đó.?Ôi trời,nó lại quên cái tên đó nữa rồi.Nói tóm lại là cái ông vua bếp,bếp vua gì đấy) là sao?Lúc nãy, mẹ nói cả hai người anh đều sấp xỉ tuổi nó thôi mà,hay là lỗ tai nó có vấn đề.Nghĩ đến bản thân chiên trứng cũng không xong nó bắt đầu thở dài.

“Sao đời có nhiều chuyện bất công vậy chứ?”Phương Phương than thầm trong bụng

Nó đang mải mê nghĩ thì bất chợt mẹ reo lên làm nó điếng cả hồn.

“Tới nơi rồi”.

(Hết chương 2)
 
Chú thích cho chương 2:
Maybach: từ trước đến nay vẫn luôn được biết đến như một nhãn hiệu chuyên khai sinh những mẫu xe siêu sang với thiết kế khác biệt trên từng sản phẩm.chính thức bị khai tử vào năm 2013 vì giá bán quá cao, luôn từ 380 000 USD trở lên
Lamborghini Reventon ( 1,6 triệu USD) Một trong những model đắt nhất của thương hiệu xe sang.Tuy nhiên, mỗi năm Lamborghini chỉ cho ra lò 20 chiếc Reventon. Điều này khiến Reventon luôn nằm trong danh sách những xe bị “cháy hàng” và “sốt xình xịch” trên toàn thế giới
Ferrari Enzo (670.000 USDNếu như Reventon là hàng cực hiếm và khó mua thì chiếc Enzo của Ferrari cũng là hàng khan, hàng độc trên toàn cầu. Với Enzo, Ferrari chỉ sản xuất đúng 400 chiếc. Do vậy, điều khiến ai cũng khao khát sở hữu chiếc Enzo là xe cũ bán không bị mất giá, thậm chí giá bán còn cao hơn cả giá gốc của xe mới toanh.
 
Christine Howard - Tên thời con gái là Christine Phan (Phan Huỳnh Yến Chi)

Đó là một ngày mùa đông cách đây nhiều năm.

Lúc này, không những London mà toàn Châu Âu đang phải hứng chịu một mùa đông khắc nghiệt nhất từ trước đến nay.

Tuyết rơi dày trong nhiều ngày, nhiệt độ thường xuyên xuống dưới âm mười độ và các hồ trong thành phố đều đóng băng. Hàng loạt những chuyến bay đã phải bị hủy bỏ, hệ thống tàu điện ngầm bị tê liệt, giao thông bị ngưng trệ trên những con đường lớn khắp London vì tuyết.

Tuyết đang có khắp mọi nơi, phủ lên cái vẻ điềm tĩnh và cổ kính thường ngày của London bằng thứ màu trắng đến ảm đạm và tê tái.

Hoàn toàn tách biệt với cái không khí chẳng mấy sáng sủa ở bên ngoài, căn phòng tôi đang ở lại ấm áp vô cùng với hệ thống sưởi hiện đại cùng với lọ hương liệu dành cho thai phụ với mùi thảo mộc dễ chịu nằm cạnh gi.ường bệnh. Căn phòng bệnh rộng lớn nhưng chỉ có một mình làm tôi thấy khá sợ khi những cơn co thắt bắt đầu xuất hiện, rất nhẹ thôi. Bác sĩ cam đoan với tôi rằng còn khoảng một tuần nữa tôi mới sinh và không cần phải lo lắng nhiều. Nhưng có điên tôi mới không lo lắng ấy chứ. Đây là lần đầu tiên tôi sinh cơ mà, mà lại là sinh đôi, một trai, một gái. Nghĩ thế, tôi lại đưa mắt nhìn xuống công viên cạnh đấy với mấy đứa trẻ đang nghịch tuyết mà tưởng tượng ra những đứa con của mình cũng đang như thế. Nhẹ nhàng xoa xoa phần bụng đang nhô to, tôi mỉm cười và thấy yên tâm phần nào khi nhớ đến những lời mẹ đã nói lúc nãy.

“Con phải yên tâm và tin tưởng vào bác sĩ của bệnh viện tư này. Đây là một trong những dịch vụ y tế hàng đầu ở Anh đấy”

Mà nhắc mới nhớ, mẹ đang ở đâu rồi nhỉ? Lúc nãy, bà nói chỉ ra ngoài ít phút thôi nhưng bây giờ đã là nửa tiếng rồi. Tôi không hy vọng mẹ sẽ bước chân ra khỏi cái bệnh viện này đâu. Không muốn chút nào.

Bà chỉ mới từ Việt Nam sang London gần một tháng, trước cả lúc tuyết rơi, và chỉ quanh quẩn trong căn hộ trên tầng cao nhất của vợ chồng chúng tôi ở phố kensington và cái bệnh viện này thôi. Còn ngoài đó bây giờ tuyết phủ trắng khắp nơi mà với cặp mắt lèm nhèm chẳng có hy vọng gì bà bước ra ngoài mà tìm được đường về cả.Với hàng tá ý nghĩ trong đầu, tôi bắt đầu lo lắng với cái viễn cảnh kinh dị đó. Ôi không,tôi phải làm gì đó.

Tôi bắt đầu hơi hoảng loạn, hất chiếc chăn lông ngỗng ra khỏi người và bước xuống gi.ường một cách nặng nhọc. Tôi xỏ vào đôi dép lê màu xanh nhạt và bước về phía cửa.

“tách”. Ổ khóa kêu nhẹ một tiếng và cánh cửa bật mở. Tôi thấy mẹ bước vào mà thở phào nhẹ nhõm. Bà nhìn bộ dạng của tôi lúc này mà kêu lên.

“Con làm gì vậy?”

Mẹ chạy lại đỡ tôi về gi.ường và bắt đầu càu nhàu về việc đi lại trong lúc này là hết sức nguy hiểm và hỏi rằng tôi có muốn sinh con ngoài hành lang không.

Tôi đành ngậm tăm và khó nhọc lên gi.ường lần nữa.

“Chỉ là con không thấy mẹ đâu và muốn đi tìm thôi”.Tôi cố gượng cười giải thích.

“Cưng à,con có thể nhấn chuông và gọi người tìm mà. Mà cũng chẳng cần thế.Từ hồi có thai con cứ hay lo lắng thái quá. Mẹ chỉ đi gọi điện thoại thôi”

Bà ngồi vào chiếc ghế cạnh đấy và rót ra một ly trà nóng đưa lên miệng. Tôi ngac nhiên nhìn bà.

“Mẹ gọi cho ai thế?”

“Chồng con chứ ai.” Bà nhìn vào ly trà vừa uống tỏ vẻ tán thưởng.

Tôi tỏ vẻ khó chịu ra mặt và bắt đầu thấy cáu trước sự thái quá của mẹ.

“Bây giờ ai mới là người hay lo lắng đây? Từ qua,lúc mẹ đưa con vào bệnh viện đến giờ mẹ gọi cho anh ấy cả trăm cuộc rồi.”

“Mẹ chỉ muốn hối nó thôi. Mà con có muốn biết nó đã tới đâu không?”Bà hớp một ngụm trà và đảo mắt.

“Hối cái gì chứ ạ? Một tuần nữa con mới sinh mà. Hôm qua con chỉ đau nhẹ thôi mà mẹ đã tống con vào bệnh viện rồi.”Tôi gắt gỏng.

“Mẹ chỉ lo cho con thôi mà cưng”Giọng bà nghe khá buồn bã làm tôi thấy hơi hối hận. Rốt cục thì bà chỉ lo cho tôi thôi. Có lẽ mẹ nói đúng, mấy cái hoocmon này làm tôi dễ bị kích động thật.

“Con xin lỗi mẹ. Nhưng mà John đang gặp vài khó khăn với công ty, mấy vụ kiện tụng ấy mà. Con không muốn làm anh ấy rối thêm với cái báo động giả này”Tôi nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Mẹ hứa là đừng gọi nữa được không?Khi nào xong việc anh ấy sẽ về đúng lúc mà”. Tôi khoanh tay trước ngực nhìn bà chăm chăm. Cuối cùng bà cũng chịu gật đầu. Tôi mừng vì điều đó nhưng cũng khá tò mò về vài điều.

“Mà anh ấy tới đâu rồi?”

“Biết ngay mà”Bà bật khỏi ghế đến ngồi cạnh gi.ường tôi tỏ vẻ hí hửng như vừa bắt được vàng vậy “Nó nói địa điểm mà mẹ cũng quên rồi. Con biết trình độ tiếng Anh của mẹ mà.May mà con đã huấn luyện chồng nói tiếng Việt khá đấy chứ. Nhưng mẹ nhớ rất rõ một điều là nó nói sẽ đi trực thăng tới đây. Sắp rồi.”

“Cái gì?Trực thăng”Tôi ngồi thẳng dậy trên chiếc gi.ường và trố mắt nhìn mẹ.

“Nghe như phim nhỉ?”Mẹ xoa xoa hai bàn tay vào với nhau và nháy mắt nhìn tôi.

“Tại mẹ cứ gọi hối anh ấy. Mẹ gọi lại và nói cứ đi bình thường đi. Chẳng gấp gì đâu.Ngoài kia tuyết đang rơi dày,sẽ rất nguy hiểm.”

“Trễ rồi. Nó lên trực thăng rồi”

“Trời ạ. Sao mẹ cứ hay bị lậm mấy bộ phim Hollywood vậy?”

Tôi ngán ngẩm thở dài và kéo chăn lên đắp che đi khuôn mặt nhăn nhó của mình. Tôi đầu hàng rồi.

Chẳng mấy chốc tôi lại chìm vào giấc ngủ.

Tôi khẽ cảm nhận thấy một cơn đau nhói ở bụng, có lẽ chỉ là một cú huých nhẹ của một trong hai đứa bé.

Tôi nhớ là mình đã mơ thấy một thứ gì đó khá dữ dội nên khi tôi tỉnh dậy với mồ hôi lấm tấm trên trán. Tôi hay bị vậy gần đây. Mơ hồ có một nỗi bất an khuấy động tâm hồn tôi.
Mẹ đang ngồi gần đấy, bên cạnh chiếc máy may, hí hoáy cắt vải thì giật mình, liếc nhìn tôi qua cặp kính gọng bạc. Bà đã dọn luôn cái nhà may nhỏ của mình vào đây luôn rồi. Đây là cái thú vui duy nhất của bà ở nơi xa lạ này.

“Sao thế?có cần gọi bác sĩ không?”Giọng bà khá lo lắng.

“Không.Chỉ là…”Tôi xua tay tỏ ý không cần.

Đột nhiên cánh cửa bật mở, mẹ bị bất ngờ chút xíu nữa là thét lên.

Anh đứng đó, ngay ngưỡng cửa, đang cố phủi mớ tuyết dính đầy trên mái tóc nâu dợn sóng và cố cởi chiếc áo măng tô màu đen dày cộm ướt sũng nước và chiếc khăn choàng màu tím than treo lên chiếc móc gần đấy. Trông anh vẫn giống với kí ức của tôi nửa tháng trước :cao, đôi mắt nâu mơ màng, nước da màu mật ong quyến rũ có phần tái đi vì lạnh nhưng râu thì chưa cạo và trong có vẻ hết sức phờ phạc và te tua. Cứ như là anh bị vùi trong tuyết cả ngày trời vậy. Anh nhào tới bên gi.ường và hôn lên trán tôi. Nói bằng giọng Anh hết sức quyến rũ.

“Anh cứ tưởng em đã sinh và anh bỏ lỡ giây phút đặc biệt đó rồi chứ”

“Mẹ cứ hay làm quá lên. Còn một tuần nữa.”Tôi liếc nhìn mẹ, bà nhún vai và ngó lơ đi nơi khác như tất cả những việc này chẳng liên quan tới mình vậy. Bỗng tôi thấy hơi nhói ở bụng nhưng vẫn cười vui vẻ nhìn anh nói đùa.

“Anh quên cạo râu này. Nó đâm em”Tôi phát hiện ra quần thâm dưới mắt anh làm cho anh như già thêm cả mười tuổi.

“Anh xin lỗi. Tại anh gấp quá. Còn cái này là đêm qua phải thức suốt để có thể về kịp”Anh hơi ái ngại nhìn tôi và dùng những ngón tay khô ráp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi. Anh ôm tôi vào lòng. Tôi có thể cảm nhận nhịp tim vội vã của anh và hơi thở ấm nóng. Rồi bằng chất giọng tôi yêu nhất trên đời, anh nói điều mà tôi cũng muốn nói với anh suốt nửa tháng qua.

“Anh rất…rất nhớ em.”

Hạnh phúc đưa tôi lên đến đỉnh cao khi mọi thứ bây giờ thật hoàn hảo làm sao. Mọi người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi đều có mặt ở đây vào lúc này để cùng tôi chờ đón hai thiên thần bé nhỏ sắp chào đời này. Điều hối tiếc duy nhất vào lúc này là ba tôi đã mất quá sớm, chưa kịp nhìn thấy cháu ngoại của ông chào đời.

Rồi bụng tôi bỗng co thắt dữ dội. Tôi ôm bụng thở gấp gáp và hoảng hốt nhìn anh thì thấy anh đang nhìn chăm chăm xuống phía dưới chân tôi. Tôi nghe giọng anh hét lên với mẹ.


“Cô ấy sắp sinh rồi”

Mọi thứ dần mờ đi và tôi nắm chặt tay anh lo sợ.

Tôi dường như ngất đi trong cơn đau và những đợt co thắt dữ dội.Tôi thấy những thứ ánh sáng kì lạ lướt qua mình, những âm thanh hỗn độn cứ vang lên trong đầu và khắp nơi đầy máu.Tôi mơ thấy mình đứng cạnh một bờ vực và có một thứ gì đó dẫn dụ tôi cứ tiến dần lên phía trước vô thức. Tôi thấy ba dẫn tôi, khi đó còn là một cô bé, băng qua những cánh đồng lúa ở quê hương, đi mãi, đi mãi đến khi nào tôi than mỏi chân thì ngừng lại. Và khi đó, ông lại cõng tôi. Tôi muốn đi về phía ấy để mãi là cô bé của ba. Tôi phải đi.

Rồi một thứ âm thanh kéo tôi lại. Một tiếng trẻ con khóc làm tôi như bừng tỉnh. Tôi mở mắt một cách khó khăn với những cơn đau đang hành hạ và nhìn thấy mình trong phòng mổ.
Không. Tôi muốn sinh con theo cách thông thường mà. Như mẹ đã sinh tôi và như bà đã sinh mẹ tôi vậy.

Tôi đưa mắt tìm kiếm và cố hớp lấy những ngụm không khí chung quanh, thều thào

“Con …con …”

Ai đó bế một cái bọc vải đến bên cạnh tôi.Tôi đưa tay ra đón lấy và nhìn thấy một khuôn mặt xinh xắn trong đó.Đứa bé đang khóc ré lên,rất to.Tôi hơi bất ngờ vì tôi chưa bao giờ nghe một đứa trẻ sơ sinh nào khóc to đến thế.Tôi ngắm nhìn bé và nhận ra đôi mắt và mái tóc nâu giống John một cách kì lạ.Chẳng có gì giống tôi cả.Tôi thấy hơi hụt hẫng.


“Là đứa đầu tiên.Là con trai”Tôi nghe một giọng nữ nhè nhẹ nói.

“Em đặt tên cho con đi”Tôi nghe thấy giọng John dịu dàng vang lên bên cạnh

Tôi mỉm cười

“Ivan. Thằng bé sẽ tên là Ivan. Trong tiếng Hebrew nghĩa là Món quà của chúa. Đây là món quà mà chúa ban cho em.”

Rồi tiềm thức ập đến. Tôi nhìn quanh và hoang mang hỏi:

“Còn con bé đâu.Con bé đâu rồi”

Không khí bất chợt im lặng. Chẳng ai nhìn tôi cả.Nước mắt tôi trào ra và tôi dùng hết sức giẫy giụa và thét to lên.

“Con gái tôi đâu rồi. Con gái tôi đâu?”

Tôi như phát điên, lặp lại từ ấy hàng trăm lần. Sao không ai trả lời tôi cả.

Rồi từ trong tĩnh lặng, một cái gì đó phát ra. Một thứ âm thanh gì đó yếu ớt phát ra rồi lớn dần. Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau. Đó là tiếng khóc.

Một người bế lại cho tôi một túi vải nữa.

Tôi ôm chầm con bé vào lòng và cảm nhận được niềm hạnh phúc gần như trọn vẹn đang vỡ òa trong lòng.

“Con gái của mẹ. Con sẽ là Kim. Kim bé nhỏ của mẹ”

John vòng tay ôm tất cả chúng tôi vào lòng. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc.
 
Ivan Howard.

Đôi khi tôi ước mình có thể quên đi nhiều thứ,nhiều sự kiện trong đời.Và dường như đó là một nỗ lực bất thành,chí ít là đối với bản thân của tôi vào lúc này.


Nếu mọi người lựa chọn cách chìm vào giấc ngủ để lãng quên nhiều thứ trong khi họ tỉnh thì tôi lại có những lựa chọn hoàn toàn khác với số đông còn lại trong cái thế giới đầy rẫy sự điên rồ này.


Suốt nhiều năm qua,chỉ khi nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ, tôi mới có cảm giác là mình đang sống.Sống với trái tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực,với dòng máu chảy cuồn cuộn trong huyết quản và với những kí ức mà tôi có thể cảm nhận được một cách chân thực nhất ,hơn lúc tôi tỉnh dậy và làm hàng tá những công việc nhàm chán và lặp đi lặp lại,hàng ngày.


Kí ức - tôi thích gọi chúng là thế hơn so với những từ ngữ tồi tệ khác,chẳng hạn như...ác mộng.Trong những giấc mơ đó,hầu hết tôi đều mơ thấy Kim,đứa em gái nhỏ của tôi.Con bé lúc nào cũng ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ, trong khoảng sân nhỏ của cái trang trại nằm ở ngoại ô Luân Đôn của gia đình chúng tôi và tắm nắng.Mãi mãi ở cái tuổi lên 6.


Con bé lúc ấy mới dễ thương làm sao trong chiếc váy hoa mà nó thích nhất,những ngón tay nhỏ xíu luồn vào trong đám tóc xoăn tít và đen tuyền với cái nỗ lực yếu ớt là chúng sẽ thẳng ra hơn chút xíu và không cọ vào má con bé nữa.Nhưng lúc nào cũng thế,con bé luôn kết thúc tất cả những nỗ lực ấy với một nỗi tuyệt vọng nho nhỏ.


Đó luôn là một kí ức đẹp nhất với tôi trong nhiều năm.


Những kí ức còn lại đều là những thứ tồi tệ và khủng khiếp mà tôi không muốn nhắc tới.


Nhưng vài năm trở lại đây, có nhiều thứ đã bị xáo trộn và thay đổi toàn diện trong cuộc sống.Thường thì nó rất ít ảnh hưởng đến những giấc mơ của tôi.Nhưng lần này lại khác,thật sự khác so với những lần trước.


Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên những thay đổi đó diễn ra.Đó là một đêm đầy mưa, vào một ngày mùa thu cách đây nhiều năm.Một cô bé xuất hiện trong gia đình tôi,con bé giống Kim một cách kì lạ.Có thể là ở mái tóc xoăn đó,dáng vẻ đó,cả cái cách mà nó dùng những ngón tay xoắn lấy mấy lọn tóc rối bời,chẳng bao giờ chịu nằm yên.


Điều đó đã làm tôi hơi mất phương hướng và điều tôi không ngờ nhất là những đợt sóng ngầm cùa sự bất ổn này cứ âm ỉ trong tôi và lớn dần qua nhiều năm.


Tôi thấy Phương Phương lớn lên,thấy cái cách em trưởng thành,thấy em dũng cảm ra sao và vì mọi người xung quanh đến dường nào.


Và rồi một cách vô thức,hình ảnh em quấy nhiễu những giấc mơ của tôi.


Có lẽ từ giây phút hình ảnh em bắt đầu xuất hiện trong tâm trí tôi hàng đêm thì nhiều thứ đã thay đổi vĩnh viễn,theo cái cách mà tôi chẳng bao giờ ngờ tới.


Như tôi được sinh ra,chờ đợi trong nhiều năm để giây phút đó xảy ra.


Giây phút mà tôi yêu em.
 
×
Quay lại
Top