e1325

Thành viên
Tham gia
7/5/2012
Bài viết
5
Tác giả : Lam Bạch Sắc
Dịch giả : Lâm Thúy Kim

Đây là một mối ân oán gia tộc, yêu hận đan xen nhau;

Đây là một trò chơi mang tên tình ái, đau thương triền miên.

Thuở bé gặp gỡ, tình cảm thầm nảy nở. Ngày sau gặp lại, tất cả đã không còn thuần túy như xưa. Anh là doanh nhân, đã quen với việc dùng mọi thủ đoạn để đoạt được thứ mình muốn. Giờ đây cô mang nỗi hận thù quay về, liệu khi đối mặt với cô, có phải mọi việc đã định sẵn phải thay đổi lần nữa, làm lại từ đâu?

Một bước sai lầm, sai lầm nối tiếp sai lầm, bất giờ ngoảng đầu nhìn lại, phải chăng tình yêu vẫn còn đó, nhưng tình này, đã hoen màu thù hận, nhuốm mùi lợi lộc, có lẽ đến hai người cũng không rõ rốt cuộc trong lòng mình có bao nhiêu phần là chân thành, thực dạ…

Và liệu ai sẽ đủ dũng khí để nhận ra rằng: thực ra hạnh phúc cách họ không xa…

20120510104753sai%20lam%20noi%20tiep1.jpg



Đường về


Tôi giật mình choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, khẽ xoa hai bên thái dương đau buốt.

Suốt bao năm qua, tôi cố gắng không để mình chạm vào mảng ký ức đó, thế mà giờ phải trải qua một lần nữa trong cơn ác mộng, tôi chỉ có thể nói đó là do hội chứng lệch múi giờ gây ra.

Hiện tôi đang ở độ cao cách mặt đất hai mươi ngàn thước, trên chuyến bay từ New York sang Singapore. Nằm trên ghế rộng rãi của khoang hạng nhất, tôi trở mình, quấn chặt chăn, ngủ tiếp.

Nhưng trăn trở mãi, tôi không sao ngủ tiếp được.

Cô tiếp viên thấy tôi khó ngủ, niềm nở bước đến hỏi: “Thưa cô, cô có cần gì không?”.

Cô ấy cười rất đẹp, nói tiếng Anh bằng chất giọng nhỏ nhẹ, tôi thấy ghen tị với điều đó, trong lòng thầm nảy ra ý gây khó dễ: “Tôi muốn hai viên thuốc ngủ.

Được chứ?”.

Cô tiếp viên cười gượng gạo, nhìn tôi với ánh mắt do dự.

“Xin lỗi, tôi đùa thôi. Cho tôi một ly sữa bò, cảm ơn”, tôi nói.

Nhìn theo bóng người nhỏ nhắn, thướt tha theo từng bước đi của cô tiếp viên xinh đẹp, đầu tôi lại đau.

Trước khi ngủ, uống một ly sữa sẽ rất tốt cho giấc ngủ.

Tôi không nhớ là ai đã nói với tôi điều này, nhưng mấy năm sống bên Mỹ, tôi đều làm theo. Cũng không biết có phải vì vậy mà da tôi rất đẹp, không trắng bệch mà trắng ngần như sữa không, dù có phải thường xuyên thức đêm nhưng tôi cũng chẳng lo lắng da mình sẽ xấu đi.

Uống hết hai ly sữa, tôi vẫn không sao chợp mắt được.

Tôi bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ nhìn thấy ánh đèn tín hiệu chớp nháy không ngừng trên cánh máy bay trong màn đêm hun hút kia.

Đêm dài thăm thẳm.

Giữa chặng, máy bay dừng ở Nhật Bản để tiếp thêm nhiên liệu.

Tôi mở laptop, đúng lúc thị trường Nasdaq vừa đóng cửa.

Chuyến bay này làm tiêu tốn gần mười tiếng đồng hồ của tôi. Trong mười tiếng đó, chỉ số cổ phiếu tăng cao đã giúp tôi thu về một triệu bảy trăm ngàn đô.

Tôi đăng nhập vào tài khoản giao dịch trên mạng của mình. Bán ra, công bố, thế là một triệu bảy trăm ngàn đô được chuyển vào tài khoản.

Dạo gần đây tôi bội thu, nhưng biết đâu ngày mai thị trường rất có thể sẽ biến động, chỉ số chứng khoán không ổn định, mua tăng hay mua giảm đều không an toàn. Tôi không phải là người tham lam, an toàn là trên hết.

Tôi nhấp một ngụm sữa. Đây đã là ly thứ ba rồi.

Tôi vào trang web tài chính kinh tế lớn nhất của Singapore.

Ở vị trí nổi bật nhất trên trang web, có tiêu đề: “Hằng Thịnh thâu tóm thành công Thạnh Thiên, Hồ Khiên Dư sắp làm lũng đoạn thị trường đầu tư mạo hiểm trong nước”.

Bài viết có kèm ảnh minh họa. Trong hình là khuôn mặt nhìn nghiêng của Hồ Khiên Dư, tuổi trẻ tài cao, cười tươi rạng rỡ, so với vị tổng giám đốc của Thạnh Thiên đứng bên cạnh, trông anh càng trẻ trung và đầy dã tâm hơn. Cảnh bắt tay trông có vẻ hòa thuận hợp tác, nhưng thực chất ra sao thì ai biết được.

Hồ Khiên Dư… Hằng Thịnh… tôi không ngừng nhủ thầm hai cái tên này.

Từ bao giờ Hằng Thịnh đã biến thành của Hồ gia rồi, còn tôi thì bị “đày ra biên ải”…

Nỗi bi ai trào lên trong lòng, tôi khẽ bật cười.

Trong khoang máy bay tĩnh lặng, tiếng cười của tôi nghe kỳ dị vô cùng, cô tiếp viên nghĩ tôi lại có chuyện gì đó nên bước đến chỗ tôi lần nữa, với gương mặt xinh đẹp và nụ cười xã giao trên môi.

Tôi cảm thấy hơi khó chịu khi trông thấy nụ cười của cô ấy, nên trước khi cô ấy kịp tiến đến gần, tôi đứng dậy đi về phía toilet.

Tôi đi vào toilet rửa mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, một gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, giảo hoạt, không còn chút bóng dáng của cô bé tomboy năm xưa.

“Nếu một người phụ nữ có nhan sắc, trí tuệ và dã tâm, cô ta sẽ trở nên bất bại, không gì cản được bước chân của cô ta.” Đó là câu châm ngôn của Milla Nadi, giáo viên hướng dẫn của tôi ở trường Đại học Stanford.

Milla Nadi là một phụ nữ như thế. Cô có một gương mặt xinh đẹp, quyến rũ và đôi mắt giảo hoạt.

Tiếc là sau cùng cô vẫn gục ngã trong tay đàn ông. Cô kết hôn với ông trùm trong giới bất động sản Mos Nadi, vài năm sau thì ly hôn, tuy được chia mười lăm tỷ đô gia tài, nhưng từ đó cô phải sống trong viện điều dưỡng.

“Vi Vi, đừng bao giờ tin đàn ông, đừng bao giờ.” Khi nói lời này với tôi, trong mắt cô tràn ngập nỗi uất hận.

Bây giờ nghĩ lại, tôi bất giác nhận ra câu nói của cô cần phải sửa lại là: Nếu một người phụ nữ có nhan sắc, trí tuệ và không có trái tim, cô ta mới thật sự là bất bại.

Trong giấc mơ, tôi vẫn còn là một đứa trẻ.

Lâm Vi Linh lúc đó vẫn là một con bé tomboy, tóc ngắn, thích mặc quần bụi, đội mũ bê rê, chơi súng đồ chơi rất sành điệu, trên mặt thỉnh thoảng có vài vết trầy xước.

Đôi khi cha dắt tôi đi dự dạ tiệc, các chú, các bác mỗi khi thấy tôi đều khen: “Công tử của Lâm gia sau này lớn lên ắt sẽ là một chàng trai tài hoa, tuấn tú lắm đây, sẽ không thua gì Lâm tổng đâu”.

Mỗi lần nghe thấy thế, cha đều bẹo má tôi cười nói: “Tài hoa, tuấn tú thì không thể nào rồi, nhưng con hơn cha thì đó là điều chắc chắn”.

Tôi không có mẹ, nhưng tôi có một người cha yêu thương tôi nhất trên đời này, tôi là cô con gái cưng, là công chúa bé nhỏ của ông.

Và tất cả mọi biến cố đều xảy ra vào năm đó. Giờ đây, khi tôi gần như đã quên hết mọi chuyện, thì những điều đó lại một lần nữa xuất hiện trong giấc mơ ban nãy một cách tàn khốc.

Vào đêm tiệc sinh nhật năm đó của tôi, đợi mãi không thấy cha về, tôi giận dỗi đòi tài xế chở mình đến công ty tìm cha. Xe dừng trước cửa công ty, tôi hớn hở nhảy xuống xe, chạy thẳng vào cửa chính như chú mèo con.

Nhưng chưa đi được bao xa, thì bên tai tôi đột nhiên vang lên một tiếng động kinh hoàng.

“Rầm!” Tiếng động ở ngay sau lưng tôi.

Đó là âm thanh của một thứ bị rơi nát, vỡ vụn ra thành trăm ngàn mảnh, như tiếng xương, kim loại và không khí cùng lúc bị phá hủy.

Tôi không thể không dừng lại, quay đầu nhìn.

Tôi trông thấy phía trên nóc xe nhà mình có người nào đó đang nằm. Dòng chất lỏng màu đỏ tuôn ra từ đầu người đó, chảy qua đôi mắt mở trừng, đọng thành một vũng máu đỏ thẫm.

Máu đọng lại trên nóc xe, rồi chầm chậm chảy qua thân xe, cứ chảy mãi như muốn chảy đến tận chân tôi mới chịu dừng.

Đôi mắt đã không còn sinh khí của người đó trừng trừng nhìn tôi như muốn nhìn vào tận tâm hồn đang ngập tràn sợ hãi của tôi.

“Tài hoa, tuấn tú thì không thể nào rồi, nhưng con hơn cha thì đó là đều chắc chắn.”

“Con gái cưng, con là nàng công chúa bé nhỏ của cha…”

Tôi giam mình trong phòng, không bước chân ra ngoài.

Thế giới bên ngoài đang trong cơn hỗn loạn, tin về tổng giám đốc của Hằng Thịnh, Lâm Thậm Bằng vì gánh nặng nợ nần nhảy lầu tự sát lan khắp hang cùng ngõ hẻm của Singapore, trong chớp mắt Hằng Thịnh cũng bị chia năm xẻ bảy… Tất cả những điều này tôi đều không hay biết. Cho đến khi một người phụ nữ lạ bước vào nhà tôi.

Bà ta đưa tay về phía tôi nói: “Vi Linh, dì là bạn của cha cháu. Kể từ bây giờ, dì sẽ là người giám hộ của cháu”.

Lúc đó tôi vẫn chưa biết được người giám hộ là thế nào, chỉ cảm thấy gương mặt khi cười của người phụ nữ này thật đẹp.

Tôi nắm lấy tay bà ta.

Bà ta có đôi tay thon thả, nhưng không hề yếu mềm, chỉ hơi dùng sức là đã kéo được tôi từ dưới đất lên.

Sau một tháng rúc trong thư phòng không có chút ánh sáng mặt trời, tôi được người phụ nữ tên Hồ Hân mang đi.

Dì Hồ nói, Vi Linh, đây là phòng của cháu.

Dì Hồ nói, Vi Linh, cháu muốn gì cứ nói với dì, dì sẽ nói người mua cho cháu.

Dì Hồ nói, Vi Linh, nói chuyện, cháu phải nói chuyện.

Tôi gật đầu, mở miệng, nhưng không có tiếng nào được phát ra.

Bác sĩ nói tôi mắc chứng bất lực về ngôn ngữ, là triệu chứng thường gặp sau khi bị cú sốc tâm lý quá nặng, chỉ có thể chờ thời gian để tình trạng khá hơn.

Luật sư Trương Hoài Niên đến phòng mới của tôi tìm gặp tôi.

Lúc còn sống, cha tôi hay gọi ông ta là “Trương đầu to”, nên tôi cũng học theo, gọi ông ta là “Trương đầu to”.

Những lúc như thế cha lại bẹo má tôi, mắng yêu: “Không biết trên dưới gì cả.
“Đầu to” chỉ cha được gọi thôi. Vi Linh phải gọi là chú Trương hoặc luật sư Trương, biết chưa?”.

Luật sư Trương nói rất nhiều, tôi nghe không hiểu, và bản thân cũng không nói được nên chỉ đăm đăm nhìn ông. Khi tia mắt ông chạm vào tôi, ông chợt ngẩn người, nhất thời quên những gì đang nói.

Rất lâu sau ông mới nói tiếp: “Vi Linh, lúc nhỏ cháu có cặp mắt trong veo khiến người khác phải chột dạ”. Khi đó tôi hỏi lại ông, vậy giờ mắt cháu trông như thế nào? Ông chỉ cười, không nói. Nhưng tôi biết rõ, đôi mắt tôi bây giờ đã không còn trong trẻo như xưa.

Bởi vì vào năm đó, mọi gia sản thuộc về tôi đều chuyển sang cho Hồ Hân. Công ty, cổ phiếu, trái phiếu, tài sản của cha… tất cả đều không còn thuộc về tôi.

Nói chính xác, chúng đều không thuộc về tôi trước khi tôi đủ mười tám tuổi.

Trên danh nghĩa bà ta là người quản lý tài sản cho tôi.

Khi đó, tôi không hiểu rõ điều đó có nghĩa gì. Tới khi tôi đủ tuổi để hiểu rõ tất cả, thì những thứ đó đã không còn thuộc về tôi nữa, trên danh nghĩa, và cả trên thực tế.

Người phụ nữ đó, người phụ nữ đã nuôi lớn tôi, người có đôi bàn tay thon đẹp và cũng rất tàn nhẫn đó, đã âm thầm chiếm đoạt tất cả gia sản của tôi.

Nguồn :
www.vanvietbooks.wordpress.com
 
Khi máy bay đáp xuống sân bay Changi cũng là lúc màn đêm buông xuống trên quốc đảo sư tử biển.

Tôi kéo va li đi ra khỏi sân bay, gọi taxi.

Mưa rơi, những hạt mưa phùn lất phất bay. Tôi ghét mưa, tôi ghét tất cả những thứ không sáng sủa, và ghét chính cái tôi không sáng sủa của mình.

Tôi co người lại, đóng cửa kính xe. Những dòng nước nhỏ tích tụ lại trên lớp kính xe. Nhìn hồi lâu, tôi dần dần cảm thấy kính xe như đang khóc. Những giọt nước mắt vỡ tan.

Tôi rời mắt khỏi lớp kính, giơ tay bẹo má mình.

Xem ra mình mệt rồi, nếu không thì sao bỗng dưng lại nghĩ ngợi lung tung thế này?

Tôi nhắm mắt, không ngủ được thì thôi vậy, tôi không thích ép buộc mình, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

Đến khi mở mắt ra, thì tôi trông thấy tấm bảng hiệu to đùng của tòa cao ốc Hằng Thịnh phía xa xa.

“Dừng xe!”

Tài xế nghe tiếng, vẻ mặt khó hiểu ngoảnh sang nhìn tôi nói: “Tiểu thư, vẫn chưa đến nơi”.

Tôi đưa tiền cho tài xế rồi mở cửa xe, nói: “Không sao, tôi sẽ tự mình đi đến đó”.

Khu tài chính ở CBD của quốc đảo sư tử biển.

So với hiện giờ, khu trung tâm năm xưa không phồn hoa bằng. Giờ đây phóng tầm mắt nhìn ra xa, tôi thấy nơi này nghiễm nhiên trở thành bản sao của Manhattan. Một con quái vật khổng lồ được cấu tạo từ hỗn hợp sắt thép và bê tông.

Thời gian trôi thật nhanh. Tất cả đều đổi thay, chẳng qua chỉ vài đợt nắng mưa chuyển dời.

Nhiều năm về trước, vị tổng giám đốc với địa vị ngời ngời trên cao của Hằng Thịnh luôn đứng ở đầu đường này bảo tài xế dừng xe, rồi bế con gái yêu của mình, đi hết con đường, đến trước cổng công ty.

Cô con gái chu môi nũng nịu: “Con muốn ngồi xe cơ, không muốn đi bộ đâu”.

Ông sẽ cười cười, bẹo đôi má phúng phính của con gái nói: “Cha vào đó làm việc là con gái sẽ không thấy cha nữa đâu. Đã đi được mấy bước rồi, đi với cha thêm chút nữa, được không?”.

Bây giờ, đã không còn ai đi cùng tôi nữa. Tôi cứ thế bước đi, cảm thấy hơi mệt.
Dưới chân là đôi giày mười phân, trời lại đang mưa, gót chân tôi rất đau, nhưng tôi vẫn cố bước từng bước thật nhẹ nhàng.

Mấy năm nay tôi đã tập thành thói quen làm việc gì cũng cầu toàn, đi giày cao gót thì phải đi như thế nào cho thật uyển chuyển, thật đẹp, tôi không cho phép mình quên.

Bước đến trước cửa Hằng Thịnh, tôi ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc trước mặt, không thấy tầng trên cùng.

Hằng Thịnh khi xưa chỉ có hai mươi tầng, giờ đây là tòa nhà bảy mươi bảy tầng, mặt dựng cao ốc bằng kính, cửa lớn bề thế, dòng người tấp nập ra vào, bề ngoài trông bóng bảy, thanh lịch, tất cả đều là tinh anh của giới tài chính, gương mặt đầy tự tin, ngay đến dáng đi cũng có chút kiêu ngạo.

Vài ngày nữa thôi, tôi cũng sẽ trở thành một trong số đó. Tôi đã nộp đơn xin việc. Dựa vào lý lịch của tôi, muốn vào Hằng Thịnh chỉ là chuyện nhỏ.

Tôi lại ngước mắt nhìn lần nữa tòa cao ốc Hằng Thịnh, trong lòng có chút không bình tĩnh. Rồi sẽ có một ngày, chủ nhân nó sẽ quay lại là họ “Lâm”.

Tôi mong ngóng đến ngày đó.

Tôi đã đặt phòng trong một khách sạn dành cho doanh nhân ở gần khu CBD.

Bước vào khách sạn, tiếp tân ở quầy đưa cho tôi một tờ giấy nhắn.

Tôi mở tờ giấy ra xem, trên đó là vài chữ như “rồng bay phượng múa”: “Cậu chết nơi nào rồi hả? Mình đợi cậu ở sân bay ba tiếng rồi đó!!! Mở di động mau!”.

Ai cũng nói nhìn nét chữ đoán được người, nhưng quả thực tôi không thể nào từ nét chữ như gà bới này liên tưởng đến khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Diêu Lucy được.

Tôi lấy điện thoại di động ra.

Khi lên máy bay phải tắt máy, xuống máy bay rồi tôi lại quên mở máy. Gần đây, đầu óc tôi có phần chậm chạp, suy nghĩ vấn đề cũng không được thấu đáo, đối với một người lấy thông tin tài chính làm cần câu cơm như tôi thì di động là thứ cực kỳ quan trọng, chỉ mong một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày di động không hết pin, không tắt máy.

Xem ra Singapore không hợp với tôi lắm, mới về đã có cảm giác mọi chuyện không suôn sẻ rồi.

Điện thoại vừa bật, tiếng chuông gọi tới đã rần rần vang lên.

“Cậu đến khách sạn rồi?”

“Ừ.”

“Đến nhà hàng ngay, nhớ mang theo thẻ vàng của cậu, mình đang đợi để ăn sạch túi cậu đây.”

“Ừ.”

Tôi tắt máy, về phòng pha nước tắm, sau khi ngâm mình thoải mái, tôi sấy khô tóc, rồi thay bộ quần áo duy nhất mang theo. Va li của tôi rất nhỏ, nhưng cũng đủ dùng. Tôi chỉ mang theo một chiếc váy ngắn và một bộ đồ lót.

Tôi rất sợ mang nặng như sợ bị bệnh thần kinh vậy. Năm đó, khi bị ép phải rời đi, tôi chỉ có hai bàn tay trắng. Bây giờ quay về, tôi cũng không muốn mang theo gì nhiều.

Ăn vận xong xuôi, tôi đến nhà hàng hẹn với Lucy.

Vừa bước vào, tôi liền thấy chiếc đầu nhỏ nhắn của Lucy đang ngó nghiêng nhìn ra cửa. Tôi vẫy tay với cô ấy.

Tôi bước đến, rẽ qua một khúc ngoặt, tầm nhìn của tôi không còn bị che khuất bởi vách chắn bằng gỗ, bỗng chốc trải rộng ra. Và hình bóng của một người bất chợt đập vào mắt tôi.

Lucy không đến một mình, bên cạnh cô ấy còn có một người khác.

Người đó nhìn tôi, khuôn mặt thoáng mỉm cười.

Diêu Khiêm Mặc.

“Lâu rồi không gặp.” Diêu Khiêm Mặc đứng dậy, hơi nghiêng người chào tôi.

Chúng tôi đều sinh sống nhiều năm ở nước ngoài, cách chào hỏi của phương Tây kiểu này từ lâu đã rất quen thuộc. Nhưng tôi né người theo phản xạ, đưa tay ra nói: “Lâu rồi không gặp”.

Diêu Khiêm Mặc nhìn bàn tay tôi đưa ra, ngớ người vài giây, sắc mặt thoáng sa sầm, nhưng rất nhanh sau đó anh ta trở lại bình thường, cầm lấy tay tôi.

“Bốn mươi sáu phút.” Lucy nhìn đồng hồ, cặp lông mày duyên dáng cau lại nhưng miệng mỉm cười nhìn tôi. “Lâm đại tiểu thư, cậu đúng là khó đợi!”

Tôi vẫy tay ra gọi phục vụ, rồi đưa menu cho Lucy: “Cậu cứ thoải mái gọi món. Xem như mình chuộc lỗi”.

Nét mặt cô ấy trông rạng rỡ hẳn lên, cô ấy cầm menu gọi món.

Cô ấy cứ y như một đứa trẻ, dễ dỗ dễ lừa. Có thể làm bạn với một người không hề có chút tính toán như cô ấy là điều may mắn của tôi.

Nhìn vẻ vui tươi, thơ ngây của Lucy, bất giác tôi mỉm cười.

Xoay người ngồi đối diện với Diêu Khiêm Mặc, sự thoải mái trong tôi liền biến mất.

Diêu Khiêm Mặc và Diêu Lucy là anh em cùng cha khác mẹ.

Cha của hai người là Diêu Diệc Sâm, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Diêu Thị lớn thứ hai ở Singapore.

Diêu Lucy là đứa con riêng được xem là nỗi nhục nhã của nhà họ Diêu. Cô là con lai, mẹ cô người Pháp.

Nhớ năm xưa Diêu Thị là tập đoàn duy nhất trong nước có thể sánh ngang với Hằng Thịnh, đối với một người đàn ông có sự nghiệp thành công như Diêu Diệc Sâm thì việc có cô tình nhân người Pháp xinh đẹp tuyệt trần ở thành phố lãng mạn âu cũng là điều dễ hiểu.

Tôi nhớ lúc còn nhỏ, tôi đã từng gặp Diêu Diệc Sâm tại một bữa tiệc thân mật của cha tôi. Ông ta thời trai trẻ trông rất lịch lãm, phong thái hơn người, ắt hẳn cũng là một người đàn ông đào hoa, lãng tử.

Ngoại hình bắt mắt của Diêu Khiêm Mặc xem ra được thừa hưởng từ cha. Nhưng so với cha mình, trong vẻ tuấn tú của anh ta có pha nét gian manh, hễ mỉm cười là lại tạo cảm giác bất an cho người khác.

Nhưng tập đoàn Diêu Thị bây giờ không còn được huy hoàng như xưa. Diêu Khiêm Mặc tuy là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diêu, nhưng anh ta không hứng thú với thương trường, mà đi học luật.

Sự ra đời của Diêu Lucy rõ ràng là điều bất ngờ, một điều bất ngờ không ai mong muốn.

Diêu phu nhân bất luận thế nào cũng không chịu thừa nhận Lucy, dù hai anh em biết sự tồn tại của nhau từ lâu, nhưng mãi đến khi vào đại học, họ mới gặp nhau.

Năm đó, tôi và Lucy cùng thi đỗ vào Đại học Stanford, cùng học ngành kinh doanh, còn Diêu Khiêm Mặc học trên khóa chúng tôi, chuyên ngành luật.

Lucy rất đặc biệt, cô ấy lúc đó một chữ tiếng Trung cắn đôi cũng không biết, nhưng rất thích đi khắp nơi, kết giao với bạn bè người Hoa.

Tôi là cô giáo dạy tiếng Trung của cô ấy.

Lúc đó tôi mới đến Mỹ không lâu, tiền sinh hoạt chỉ dựa vào số tiền học bổng ít ỏi.

Tôi không cần tiền của Hồ Hân cho tôi.

Và Diêu Lucy, cô ấy thứ gì cũng thiếu, nhưng không thiếu tiền.

Tôi và cô ấy kết bạn, ban đầu chỉ là lợi dụng nhau, hai bên cùng có lợi. Về sau, chúng tôi lại trở thành bạn thân, có thể trút bầu tâm sự cùng nhau.

Còn Diêu Khiêm Mặc thì… tôi không quen lắm, chỉ gặp nhau vài lần.

Lần gặp đầu tiên là trong lễ khai giảng, tôi vừa đại diện cho tân sinh viên phát biểu xong, đang đi xuống bục thì bị một người vênh váo kiêu ngạo chặn lại.

Người đó nói: “Chào em, anh là Diêu Khiêm Mặc”.

Tôi đáp: “Phiền anh tránh ra”.

Diêu Khiêm Mặc, sinh viên xuất sắc của khoa luật, kỳ tài đầu tiên trong đám sinh viên cùng khóa lấy được học vị JSD . Đó là những gì tôi nghe được từ Lucy, lúc đó cô ấy và tôi cùng thuê chung phòng trọ.

Khi nghe những lời này của Lucy, tôi chỉ gật gật đầu, không đưa ra nhận xét gì, trong lòng thầm ngạc nhiên, học vị JSD khó thế mà một gã đàn ông thoạt nhìn có vẻ không đứng đắn mấy như anh ta lại đoạt được.

Một gã đàn ông trong ngoài càng bất nhất bao nhiêu, thì lại càng nguy hiểm bấy nhiêu. Đó là bài học đắt giá mà tôi dùng chính trinh tiết của mình đổi lấy từ Hồ Khiên Dư trước khi bị đuổi ra khỏi Singapore. Bây giờ tôi đã sớm học được tính xu lợi tránh hại, nên dĩ nhiên không muốn có bất kỳ dây mơ rễ má gì với Diêu Khiêm Mặc.

Tiếp đó Lucy nói: “Anh ấy là anh trai mình. Lát nữa anh ấy sẽ đến đây gặp mình”.
Nghe xong, tôi suýt ngất xỉu, không hiểu nổi quan hệ giữa người với người rốt cuộc là như thế nào.

“Cậu sao vậy? Không sao chứ?” Lucy hốt hoảng bước đến đỡ lấy tôi.

Sau đó, tôi lăn ra xỉu thật.

Lúc đó, một phần là do tôi không quen với khí hậu của Mỹ, cộng thêm đi làm thêm về bị dính mưa, triệu chứng cảm nóng phát sốt, thiếu nước cùng lúc kéo tới, tôi gắng gượng chịu đựng một đêm, cứ nghĩ rằng hôm sau là cuối tuần, có thể ở nhà ngủ một giấc, nên không để tâm.

Và hậu quả của việc lơ là, không coi trọng sức khỏe là tôi phải nằm viện một tuần liền. Số tiền tôi dành dụm được từ công việc làm thêm ở nhà hàng Trung Quốc đều dùng để trả viện phí, nhưng vẫn không đủ.

Người đưa tôi nhập viện chính là Diêu Khiêm Mặc. Lúc đó, anh ta bế tôi chạy, tôi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của anh ta. Ánh mắt sa sầm vì lo lắng của người đàn ông có vẻ ngoài điển trai phảng phất chút gian manh này trông đáng sợ vô cùng, tôi vô tình va trán vào chiếc cằm nhọn của anh ta, có cảm giác đau đau.
Quan hệ giữa tôi và Diêu Khiêm Mặc chỉ dừng lại ở đó.

Diêu Khiêm Mặc là người được trời ban cho khuôn mặt tuấn tú khiến người khác khó lòng quên, đó cũng là nguyên nhân chính khiến đến giờ tôi vẫn còn nhớ anh ta.

Diêu Lucy có thói quen chỉ nhìn giá tiền mà không ngó món ăn.

Cô gái này lúc nào cũng hoạt bát, vui tươi như thế.

Tôi chỉ gọi một ly cà phê latte.

Lucy hỏi tôi: “Cậu về nước có dự định gì không?”.

“Mình vẫn chưa nghĩ ra.”

Thực ra thì tôi đã dự tính hết rồi, nhưng có Diêu Khiêm Mặc ở đây, tôi không tiện nói ra.

“Đến tập đoàn Hoàn Cầu đi! Mình có thể nhờ Tony nhận cậu vào làm, lương bổng ưu đãi”, Lucy đề nghị tôi.

Tony là vị hôn phu của Lucy, còn chính xác ông ta bao nhiêu tuổi thì tôi cũng không rõ.

Tôi đã thấy ông ta vài lần trên tạp chí tài chính, lúc hẹn đi ăn với Lucy cũng chạm mặt ông ta mấy lần. Tuy không thể phủ nhận rằng ông ta là một người đàn ông có sức quyến rũ đến nỗi người khác khó đoán được tuổi thực, nhưng tôi vẫn rất ngạc nhiên khi Lucy chọn ở bên ông ta.

Tôi từng hỏi Lucy tại sao lại chọn Tony, Tony đúng là rất hấp dẫn và quyến rũ, nhưng điều kiện của Lucy rất tốt, không nhất thiết phải đi theo một người đàn ông hơn mình nhiều tuổi như thế.

Ai ngờ Lucy đáp: “Từ nhỏ tớ phải sống cảnh không có cha bên cạnh, nên có chút hội chứng cuồng cha cũng không có gì lạ”.

Quãng thời gian thê thảm nhất mà tôi trải qua ở Manhattan, Lucy cũng nhiều lần gợi ý tôi đến nhờ vả Tony, nhưng thái độ của tôi trước sau vẫn như một: “Lâm Vi Linh không bao giờ dựa vào đàn ông, huống chi lại là người đàn ông của cậu”.

Đến giờ, tôi vẫn làm theo điều đó. Tôi nhìn Lucy, mỉm cười, không nói gì.

Là người bạn duy nhất của tôi, Lucy đương nhiên hiểu tôi im lặng nghĩa là từ chối.

Tôi thử chuyển đề tài, hỏi Lucy: “Mình muốn mau chóng tìm được nhà để dọn ra khỏi khách sạn. Cậu có căn nào tốt giới thiệu mình không?”.

Lucy vẫn còn giận dỗi chuyện tôi từ chối vào Hoàn Cầu, nên tảng lờ tôi.

“Em muốn tìm căn hộ như thế nào?” Diêu Khiêm Mặc tiếp lời.

“Đơn giản thôi. Gần trung tâm tài chính một chút. Giao thông phải thuận tiện.”
“Anh có một căn hộ chung cư đang muốn cho thuê. Thiết kế khá được, có muốn bớt chút thời gian đi xem thử không?” Anh ta nói, nhoẻn miệng cười.

Mãi đến khi trời rạng sáng, tôi mới được thả về phòng mình.

Lucy là người nói luyên thuyên không ngớt miệng, sự bất mãn của cô ấy đối với tôi cũng qua rất nhanh.

Tư duy của cô ấy cứ như con cóc nhảy, chuyện trên trời dưới đất, nhảy hết từ đề tài này sang câu chuyện kia, nói không biết mệt và cũng không cần một thính giả biết lắng nghe cho lắm. Tôi chỉ cần thỉnh thoảng đáp: “Ừ”, “Vậy hả?”, hoặc lắc đầu, gật đầu là đủ.

Lucy tiếp tục nói đùa, chọc cười mọi người đến khi Diêu Khiêm Mặc rời khỏi.
Lúc đó, Diêu Khiêm Mặc nhận được cuộc điện thoại, ban đầu thì dùng tiếng Anh, rồi liếc nhìn chúng tôi, chuyển sang nói tiếng Nhật. Có điều gì đó rất đáng nghi. Lucy có hiểu tiếng Nhật không thì tôi không biết, nhưng tôi thì nghe không lọt câu nào.

“Giờ anh không tiện qua đó.”

“Thôi được rồi. Em về trước đi. Em có chìa khóa dự phòng nhà anh mà.”

“Cảm ơn em yêu.”

Không biết anh ta có hẹn với người đẹp nào đây.

Trông theo dáng anh ta cúp máy vội vã rời đi, trong lòng tôi có chút tò mò.

Diêu Khiêm Mặc đã rời khỏi, tôi cũng thoải mái nói chuyện: “Mấy hôm nữa mình sẽ đến Hằng Thịnh để phỏng vấn”.

Lucy chống cằm, cùi chỏ tựa lên bàn, nhướng mày nhìn tôi, im lặng giây lát, nói: “Cậu suy nghĩ kỹ rồi chứ?”.

Tôi gật đầu, cúi xuống uống cà phê. Cà phê đã nguội ngắt. Cà phê nguội, dù có ngọt đến đâu cũng khó uống.

Lucy nhún vai: “Cậu đã nghĩ đâu vào đấy rồi, mình còn biết nói gì nữa?”.

Từ trước đến giờ cô ấy vẫn phản đối việc tôi vào Hằng Thịnh. Tôi có kể cho cô ấy nghe về mối quan hệ giữa tôi với Hằng Thịnh. Cô ấy tuy ngây thơ, nhưng về những gian trá, lọc lừa giữa người với người, thứ cần hiểu cô ấy vẫn hiểu được.

Chuyện vào Hằng Thịnh, tôi không suy nghĩ đến vấn đề có hay không có cơ hội thắng. Tôi chỉ nghĩ rằng, không thử một lần, tôi không cam tâm.

“Cậu chúc mình thành công chứ?” Tôi nâng ly, cố dằn cơn buồn nôn, uống hết chỗ cà phê nguội ngắt.

Cô ấy cũng nâng ly.

Rượu vang đỏ, một màu rất hợp với tâm trạng hiện giờ của tôi.

Đỏ là màu tượng trưng cho sự “cướp đoạt”.

Tôi cố tình chọn bộ vest đen của Armani nhằm gây ấn tượng tốt với ban phỏng vấn.

Thực ra đồ của Armani không thích hợp với phụ nữ, cách cắt may kén chọn, đường may tinh tế, rất dễ che lấp đi sự sắc sảo, tài hoa của người mặc.

Tôi soi mình trong gương, nhìn đi nhìn lại.

Rất vừa ý.

Bác sĩ tâm lý trước đây của tôi hay nói rằng, trong mắt tôi chứa quá nhiều dục vọng và bất mãn. Suy nghĩ của mình dễ bị nhìn thấu không phải là chuyện tốt. Bộ đồ màu đen tôn lên đường cong của cơ thể tôi, cộng thêm nét xinh tươi, quyến rũ của mái tóc xoăn tự nhiên, đã che đi những điều ẩn giấu trong mắt tôi một cách hoàn hảo.

Một cô gái xinh đẹp, có chí cầu tiến và không tham lam.

Nguồn :
www.vanvietbooks.wordpress.com
 
“Cô Lâm, với lý lịch của mình, cô hoàn toàn có thể tìm được một địa vị cao ở phố Wall. Tại sao cô lại quyết định về nước để phát triển sự nghiệp?”

Tôi mỉm cười, nhìn về hướng người phỏng vấn.

Trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

Vốn tôi nghĩ người có thể ngồi vào chiếc ghế chuyên viên hoạch định đầu tư cổ phiếu hàng đầu của Hằng Thịnh chắc phải là một nhân vật lão luyện, dày dặn kinh nghiệm.

Trước mặt tôi là Lý Mục Thần. Anh ta là người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt thanh tú, hai mắt ánh lên nét trí tuệ.

Trí tuệ vốn để nói đến bậc trí giả cao tuổi, giờ dùng để miêu tả Lý Mục Thần, cũng không mang lại cảm giác phóng đại.

“Nếu tôi nói tôi muốn leo lên vị trí cao nhất của Hằng Thịnh, anh có tin không?”
Nghe câu đùa ngang tàng của tôi, trong mắt anh ta thoáng lướt qua tia ngạc nhiên. Khóe môi cong lên, không rõ lắm, nhưng đủ để tôi thấy rõ.

Anh ta cười tôi không biết lượng sức mình.

Tôi cũng chẳng muốn giải thích gì nhiều.

Anh ta tuy thông minh, sắc sảo, nhưng anh ta không phải là tôi, anh ta không bị người khác hại đến nhà tan cửa nát, không hiểu được sự điên cuồng thấm sâu trong xương tủy tôi. Tôi có dũng khí, không sợ thịt nát xương tan…

Bỏ qua đoạn xen ngang nho nhỏ lúc đầu, toàn bộ cuộc phỏng vấn diễn ra thuận lợi.
Kết thúc buổi phỏng vấn, anh ta đứng dậy nói: “Chúc mừng cô, Lâm tiểu thư”.
Chúng tôi bắt tay nhau.

Phòng tài vụ bố trí cho tôi một phòng làm việc không lớn, từ đó có thể nhìn được quang cảnh thành phố.

Nhìn tấm bảng kim loại ghi tên tôi được đặt ở ngoài cửa, bỗng dưng trong tôi trỗi dậy cảm giác khác lạ. Đứng giữa căn phòng tĩnh lặng hồi lâu, trong sự thinh lặng ngập tràn, tôi dần thấy sợ hãi.

Vào Hằng Thịnh, tôi thấy sợ. Tôi sợ trước khi mọi chuyện bắt đầu đã bị người đó phát hiện, đuổi cổ tôi ra công ty.

Hay là tôi nên thay đổi thân phận?

Nhưng bằng cách nào bây giờ? Đây đâu phải là đang đóng phim hình sự…

Tôi cười.

Lúc trước, khi còn ở Mỹ, tôi đã quá kìm nén bản thân, rất ít cười. Thực ra thì có thể cười như bây giờ cũng tốt. Khổ sở, không cam tâm, tâm trạng nặng nề, khóc không được, thì cười được cũng hay.

Có tiếng người gõ cửa.

“Mời vào.”

Người bước vào là trưởng quản lý họ Thần, một người phụ nữ sắc sảo, tài giỏi.

Trong đôi mắt dưới cặp kính gọng đen phảng phất ý vị khó diễn tả thành lời.

“Cô Lâm, đây là bảng báo cáo quý trước của phòng chúng ta. Còn đây là số liệu lưu chuyển nội bộ, hy vọng trước ngày mai cô có thể phân tích toàn bộ số liệu này cho tôi. Tôi muốn có bảng thống kê tỉ mỉ. Mỗi loại ba phần.”

Vừa vào đã giao việc nặng nhọc như thế, quả đúng là bản chất của nhà tư bản.

Tôi cố nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp: “Ngày mai ạ? Được, ngày mai tôi sẽ gửi cho chị”.

Tôi đón lấy bảng báo cáo và số liệu từ cô ấy. Hai thứ này gộp lại thành chồng giấy cao chứ không ít.

Lúc mới xem qua, tôi có chút bồn chồn, thời đại bây giờ thao tác trên vi tính tiện lợi hơn rất nhiều, với một công ty lớn như Hằng Thịnh, công việc thống kê thường giao cho nhân viên vi tính làm, đáng lẽ việc điều phối nhân lực phải thực hiện tốt chứ, không đến lượt tôi phải xử lý.

Loại số liệu nguyên thủy bằng giấy này, giờ đưa vào viện bảo tàng làm văn vật là vừa.

“Có thắc mắc gì à?” Trưởng quản lý Thần đã bước đến cửa, còn quay lại, nhìn tôi.

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt dò hỏi khác thường và nói trúng điều mà tôi thầm thắc mắc. Bỗng dưng tôi vỡ lẽ. Cô ấy đang muốn thử năng lực làm việc của tôi.

“Không có!” Tôi cười nhìn cô ấy.

Cấp trên như cô ấy, thích nhân viên vâng lời, thông minh, chịu khó. Tôi sẽ cố đạt được ngưỡng chuẩn này.

Khi Diêu Khiêm Mặc gọi điện đến, là lúc tôi đang bù đầu vật lộn với bảng thống kê.

Tôi nhìn đồng hồ.

Hôm nay có hẹn đi xem nhà. Nhưng cả ngày tôi bận đến nỗi quên cả ăn cơm, thì sao mà nhớ nổi chuyện này?

“Xin lỗi, hiện giờ tôi rất bận, không đi được. Thật sự xin lỗi anh…”

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng. Lát sau, tiếng cúp máy chợt vang lên, tiếp đó là tiếng tút tút.

Hành động không nói không rằng mà cúp máy của anh ta khiến tôi bất thần, ngớ người vài giây.

Đúng là tôi cho anh ta leo cây, nhưng tự dưng bị cúp máy cái rụp như thế, tôi cũng không khỏi tức giận.

Nhưng đến cả thời gian văng tục tôi cũng không có, tiếp tục cắm đầu vào đống số liệu trải đầy trên bàn. Không kịp tức giận, miệt mài làm việc, đúng là người làm công mạng khổ mà.

Cứ như thế tôi làm việc suốt đêm, mệt đến nỗi gục trên bàn làm việc.

Vốn chỉ định chợp mắt một chút, nào ngờ, khi tôi tỉnh lại, vội vã nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ sáng.

Bên ngoài văn phòng là quang cảnh người người tinh thần hăng hái bắt đầu một ngày làm việc mới.

May mà bảng thống kê cũng gần xong rồi, tôi thu dọn bàn làm việc bừa bộn, vào toilet rửa mặt, trang điểm lại, uống một cốc nước bổ sung vitamin, thấy khỏe hơn một chút.

Nhìn đồng hồ lần nữa, vẫn còn dư thời gian để tôi đi ăn.

Thời gian làm việc của nhân viên cấp trung ở Hằng Thịnh là từ chín giờ, cấp cao thì không cố định giờ giấc đến công ty, nhưng thường là mười giờ.

Tôi không muốn chạm mặt bất cứ ai, nhiều người làm việc lâu năm ở đây sẽ nhận ra tôi, tôi không muốn gây thêm rắc rối.

Tôi đi thang máy dành cho nhân viên xuống tới tầng một, mới nhận ra nỗi lo lắng ban nãy của mình hoàn toàn thừa, nhân viên cấp cao đều đi bằng thang máy có tường trong suốt có thể ngắm cảnh bên ngoài, không thể nào chạm mặt nhân viên quèn như tôi được.

Ra khỏi thang máy, tôi bước thẳng đến quầy tiếp tân.

Tôi muốn hỏi gần đây có quán ăn nào ngon không, tôi đã nhịn đói hai bữa rồi, bữa này nhất định phải ăn thật ngon.

Nhân viên ở quầy tiếp tân đánh dấu địa chỉ vài tiệm thức ăn nhanh lên bản đồ trên iPad của tôi: “Bánh trứng ở quán này rất nổi tiếng, vừa ngon lại rẻ nữa”.

“Cám ơn.” Tôi nói nhỏ, rồi xoay người bước ra ngoài sảnh.

Đúng lúc tôi xoay người, đuôi mắt quét thấy bóng dáng một người.

Chính vì cái lướt nhìn chết tiệt đó mà đầu óc tôi chợt đông cứng lại, bước chân không kìm được liền dừng lại.

Hồ Khiên Dư, cái tên này lập tức nhảy vào đầu tôi.

“Chào Hồ tổng!” Một giọng nói kính cẩn vang lên.

Tôi giật nảy mình khi nghe câu này. Theo phản xạ, tôi cúi đầu, khẩn cầu anh ta đừng nhìn qua bên đây.

Không có tiếng động nào.

Ngay lúc tôi định thở phào nhẹ nhõm, tiếng bước chân bỗng dưng vang lên, có người đang đi về phía tôi.

Tiếng bước chân chắc nịch từ xa tiến tới gần, mới đầu chỉ loáng thoáng, rồi nghe rõ dần, cuối cùng, một đôi giày da đen bóng với kiểu dáng trang nhã dừng trước mắt tôi.

Dừng lại trong thoáng chốc, cuối cùng cũng rảo bước qua tôi, đi tiếp.

Hồ Khiên Dư đi đến sau lưng tôi, bởi vì tôi gần như cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ lưng anh ta.

“Hồ tổng!” Là giọng của cô tiếp tân giúp tôi tìm quán ăn ban nãy, có chút rụt rè, pha lẫn sự phấn khởi.

“Ừm.”

Tôi không rõ lắm đó có phải là giọng của Hồ Khiên Dư hay không.

Vào cái đêm khiến tôi đau đớn, hỗn loạn mấy năm trước, chất giọng trầm đặc biệt của Hồ Khiên Dư đặc trưng cho giai đoạn từ cậu trai chuyển sang đàn ông đã ăn sâu vào ký ức tôi.

Và chất giọng của Hồ Khiên Dư trong ký ức tôi dần dần hòa làm một với giọng nam trầm tĩnh như hồ nước sâu đang vang lên: “Hãy nhớ cô là bộ mặt của Hằng Thịnh.
Tất cả mọi người khi bước vào đây, thứ đầu tiên nhìn thấy không phải gì khác, mà là cô. Bảng tên nghiêng ngả thế này là không được đâu nhé!”.

Anh ta đang mắng nhân viên? Nếu không phải, thì những câu từ nghiêm khắc đó phát ra từ đâu? Nếu như phải, thì trong giọng điệu vô ý pha lẫn ý cười đó là gì?

Tôi bỗng nhớ đến một buổi học cách đây rất lâu. Chủ đề của buổi học đó là: “Làm sao để trở thành một cấp trên xuất sắc”. Ngài giáo sư hói đầu đứng trên bục, nói bằng thứ tiếng Anh giọng Nga, tốc độ không nhanh không chậm: “Uy nghiêm và thân thiện là điều kiện cần thiết để trở thành một lãnh đạo xuất sắc”.

Thể hiện cả sự uy nghiêm lẫn thân thiện một cách tuyệt vời, còn không phải Hồ Khiên Dư lúc này sao?

Không để tôi nghe thấy nhiều hơn, nhóm người đi theo Hồ Khiên Dư nhanh chóng rời đi.

Mấy cô lễ tân xì xào nhỏ giọng bàn luận với nhau, có vài từ nhảy vào tai tôi vì âm thanh quá lớn: “Mặt tớ đang nóng bừng rồi này… Hồ tổng, anh ấy…”.
 
×
Quay lại
Top