[Shortfic] Hành trình tìm lại tình yêu

Erika Kaulitz

Thành viên "Tăng Động"
Thành viên thân thiết
Tham gia
21/11/2009
Bài viết
709
1001950_580350882072106_5982909151477706343_n.jpg

Title: Hành trình tìm lại tình yêu

Author: Erika Kaulitz

Pairing: Shinichi/Shiho

Thể loại: Shortfic

Rating: T

Genre: Tình cảm

Status: Hoàn thành

Disclaimer: Các nhân vật thuộc về bác Gosho, nhưng số phận của họ trong fic này do mình định đoạt

Warning: Các bạn nếu có nhu cầu post lại ở nơi khác hãy hỏi ý kiến tác giả.

Summary:

Đây là câu chuyện xảy ra sau khi tổ chức Áo Đen sụp đổ…
Câu chuyện về Shinichi và Shiho gặp lại nhau sau 10 năm không gặp.

Bạn sẽ thấy bối cảnh ngày quen quen. Vâng, tôi viết nó dựa trên ý tưởng từ fic “The Vow – Yêu lại từ đầu” của Popopy Tutu. Đọc fic của nàng ấy khiến tôi có động lực viết một fic về cảnh tượng khi Shinichi và Shiho đã trưởng thành.
Nhưng tôi đảm bảo fic này sẽ không ăn nhập gì với cái fic kia đâu, ngoại trừ việc họ-gặp-lại-nhau-sau-10-năm-xa-cách.

Chuyện gì đã xảy ra khi Ai Haibara đột nhiên mất tích?
Chuyện gì đã xảy ra khi Shinichi Kudo bị mất trí nhớ?
Và quang trọng hơn hết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó???
10 năm trôi qua… Ai rồi cũng khác! (câu này “lượm” của Hamlet Trương :D)
Vậy họ sẽ “khác” như thế nào?
….

MỤC LỤC

Phần mở đầu
Chapter 1: Mất trí

Part 1
Part 2

Chapter 2: Biến mất
Part 1
Part 2

Chapter 3: Gặp lại
Part 1
Part 2

Chapter 4: Một chọi một
Part 1
Part 2

Chapter 5: Sự thật bị giấu kín
Part 1
Part 2

Chapter 6: Họa vô đơn chí
Part 1
Part 2

Chapter 7: Cưới
Part 1
Part 2
Ngoại truyện
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Xin chào, xin chào...Một phút cao hứng, lại đi viết fic. Tặng cho những ai yêu quý ShinShi...

Phần mở đầu

“Tèng teng teng teng… tèng téng tèng teng…”

Khúc nhạc mở đầu hôn lễ réo rắt vang lên. Cô dâu từ từ tiến vào lễ đường, trên môi nở nụ cười hạnh phúc rạng ngời. Dáng đi uyển chuyển trong bộ váy cưới đuôi cá ren trắng cô điển càng làm cô dâu trở nên xinh đẹp lộng lẫy.

Hạnh phúc! Đó là dường như cũng là tâm trạng của mỗi người khách khi đi dự lễ cưới. Mọi người cùng nhau chia sẽ hạnh phúc với đôi uyên ương và cầu mong những điều tốt đẹp nhất.

Tất nhiên không phải ai cũng vậy! Ngay lúc này đây tại một góc của lễ đường…

“Này cuối cùng cậu đã nhớ ra chưa? Chỉ cần cậu gật đầu một cái là tớ có thể phi lên hạ gục chú rể để cậu cướp cô dâu đi”- anh bạn da ngâm đang thì thầm vào tai cậu bạn thân của mình. Không phải là cậu không muốn cô dâu hạnh phúc, chỉ là cậu càng không muốn tên bạn thân của mình đau khổ.

Tại sao cậu ta lại bị mất trí nhớ chứ? Nếu như sau này mới nhớ ra thì sẽ tiếc nuối và đau lòng đến mức nào? Giả sử là mình lỡ bị mất trí nhớ, lúc nhớ ra phát hiện Kazuha đã đi lấy chồng chắc là phát điên lên mất…

Cho nên đến giây phút này - khi cô dâu và chú rể đang chuẩn bị tuyên thệ để trở thành vợ chồng chính thức chỉ trong vài phút nữa, Hattori vẫn chưa muốn bỏ cuộc. Chỉ cần hắn có thể nhớ lại, cậu sẽ bất chấp tất cả, sẵn sàng đi phá đám cưới của người ta.

Trái ngược với tâm trạng rối bời của thằng bạn thân ở bên cạnh, nhân vật chính, người được cho là có “mối quan hệ tình cảm thân thiết” với cô dâu, thám tử lừng danh kiêm thanh tra cao cấp Shinichi Kudo, vẫn đang hết sức thản nhiên:

“Đã bảo tớ không sao đâu! Tớ mừng vì cô ấy được hạnh phúc.”

“Bây giờ thì cậu nói vậy, chứ đảm bảo sau này khi nhớ lại sẽ hối hận cho mà xem” - Hattori khẳng định chắc nịch.
.....

Nhá hàng một chút, chap chính vẫn còn đang viết. Khi nào xong sẽ post lên cho mọi người :)
 
Hiệu chỉnh:
phải nói là mình rất thích fic về Shinichi và Shiho khi họ trưởng thành, cảm giác như hai người có một cuộc sống riêng, một cuộc sống thực sự, không còn là những ngày đen tối như mấy tập đầu của Conan :KSV@11:

phần mở đầu của au hay, lôi cuốn, khiến mình thắc mắc ko biết hai người trong lễ cưới là ai. Mong chap 1 của au :D
hỏi nhỏ au là au có tính để Ai thương thầm trộm nhớ Conan ko vậy?
 
Shinichi Ai : chú rể... rất tiếc không phải Hakuba.
pecun_evil : thắc mắc đúng trọng tâm rồi đó, cô dâu chú rể là ai đây? Chuyện Ai yêu thầm Conan thì chắc có. Đối với mình mặc nhiên đó là chân lí rồi. Tội cho Ai.
popopy tutu : hờ hờ...
 
pecun_evil : thắc mắc đúng trọng tâm rồi đó, cô dâu chú rể là ai đây? Chuyện Ai yêu thầm Conan thì chắc có. Đối với mình mặc nhiên đó là chân lí rồi. Tội cho Ai

Mặc dù mình cũng có viết fic theo kiểu đó nhưng thực lòng thì mình ko hề thix vậy chút nào, 10 năm rồi mà vẫn thương nhớ Conan thì.... :'(
Dù zì cũng là fic của au nên mình sẽ.... đặt một vé trước hóng vậy :"> thấy Shin mất trí nhớ cũng có cái hay :)))
 
pecun_evil : Mình thuộc tuýp ca ngợi tình yêu chung thủy, yêu ai yêu chỉ một người nên mấy anh chị fic mình viết sẽ như thế luôn. Dù biết là nó hơi phi thực tế.
Haizz...
 
bạn nhá hàng thôi làm mình hóng quá. Dù chỉ ms có phần mở đầu thôi đã thấy truyện rất hấp dẫn(hệt như tác giả của nó vậy). Nhanh nhanh ra chap 1 đi bạn
 
Hàng nóng đêm khuya đây!
Dù rất cố gắng múa bút cho fic này có không khí của thanh niên nghiêm túc nhưng hậu quả là tác giả vẫn rơi vào style hài kịch thường ngày. Sửa tới sửa lui nó vẫn như cũ nên ko ém hàng nữa mà tung lên luôn. Haizz...

Chapter 1: Mất trí

Part 1

Cuộc đối thoại của 2 vị thanh tra Kudo và Hattori vẫn tiếp tục, bất chấp là đang tham dự hôn lễ của người khác. Cuối cùng Shinichi đành phải trấn an Hattori:

“Yên tâm đi, tuyệt đối không có chuyện hối hận đâu!”.

“Này, hai anh có im lặng được không? Đang cử hành hôn lễ đấy? Cứ thì thầm to nhỏ từ lúc đầu đến giờ là sao?”

Kazuha khẽ gắt lên nhắc nhở hai tên ở bên cạnh giữ trật tự. Trong khi cô đang cảm động muốn khóc khi cuối cùng Ran đã tìm thấy hạnh phúc thật sự, thì lão chồng cô và bạn của hắn lại không thể ngồi yên nghiêm túc được trong một giây. Nếu không phải là đang trong lễ đường thì thế nào cô cũng cho hắn một trận, thôi thì “ghi sổ” đấy, để về nhà rồi sẽ tính luôn.

Ở phía trên lễ đài, cô dâu và chú rể đang trao nhau nụ hôn say đắm. Mọi người đồng loạt đứng dậy chúc mừng cho đôi vợ chồng mới. Hoa giấy tung ngập trời. Tiếng cười nói xen lẫn với âm thanh “bộp bộp” từ những tiếng vỗ tay làm cho không khí của cả khán phòng trở nên nhộn nhịp hẳn…

*****

Đó là câu chuyện của 4 năm về trước, trong đám cưới của Ran.

Còn hiện tại ngay lúc này đây, Shinichi trong bộ lễ phục chỉnh chu sơ mi trắng và vest ngoài màu xám tro, quần âu, giày bóng… phong độ ngời ngời; từ buổi tiệc sinh nhật 3 tuổi con trai Ran Mori trở về nhà. Ngay lập tức anh chàng được “mẫu thân yêu dấu” mời vào phòng khách “nói chuyện đạo lí”:

“Shinichi, đến con của Ran cũng 3 tuổi rồi. Còn con bao giờ mới chịu lấy vợ hả?”

Đó là một thực tế rất đáng buồn cho vị thám tử tài năng bậc nhất Nhật Bản.

Shinichi Kudo, năm nay 27 tuổi, thanh tra cao cấp, đội trưởng bộ phận chống khủng bố của Cơ quan An ninh quốc gia (NSC), tài năng, đẹp trai, lịch lãm nhưng Ế vợ!

Đã hai mươi bảy cái xuân xanh mà chưa một mảnh tình vắt vai. (ngoại trừ chuyện tình cảm con nít không biết có phải là tình yêu không với Ran ngày xưa)

Do đó mẹ của Shinichi, tuy vẫn đang sống tại Mỹ cũng phải tranh thủ về Nhật thường xuyên vào các dịp lễ tết, tiệc mừng các kiểu… để “thăm” cậu quý tử và hối thúc đứa con trai độc nhất này mau mau có bạn gái.

Bị đánh phủ đầu khi vừa đi tiệc sinh nhật về, chàng thanh tra trẻ tuổi nhăn nhó mặt mày, ngồi phịt xuống ghế sô pha rồi não nề than thở: “Mẹ có bài ca nào mới hơn không? Bốn năm trước bắt đầu từ đám cưới của Ran mẹ đã ca bài này và cứ lập đi lập lại khi Ran sinh con đầu lòng và mỗi lần Himura-kun lên một tuổi. Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, chuyện của con, con tự biết sắp xếp!”.

“Đợi con tự lo chắc mẹ thành bà cụ chống gậy cũng chưa được bế cháu!” – bà Yukiko thở dài ngao ngán, cố gắng bơm vào giọng nói sự thảm thiết bi ai nhất có thể.

Thử hỏi không phiền lòng sao được, khi nhìn sang nhà người ta thấy vợ chồng ông Mori vui vẻ chăm cháu ngoại, còn ngó về nhà thì thằng con trai cứ lẻ bóng một mình. Chưa kể thái độ thản nhiên một cách quá đáng của hai người đàn ông trong nhà đối với vấn đề “mang tính trọng đại” này làm cho bà càng thêm tức tối.

Điều kiện của Shinichi không phải là tệ, đúng hơn còn phải gọi là quá tốt. Mấy năm qua bên cạnh anh không thiếu những cô gái từ xinh đẹp sắc sảo đến nhân hậu dịu dàng. Vấn đề duy nhất chính là anh chàng không thèm để tâm đến một cô gái nào mà suốt ngày chỉ lo chúi đầu vào mấy vụ án.

Có lẽ nhờ vậy mà sự nghiệp của thanh tra Kudo thăng tiến như diều gặp gió. 21 tuổi đã tốt nghiệp đại học cảnh sát được nhận ngay chức vụ thanh tra, 23 tuổi thăng chức làm thanh tra cao cấp, 26 tuổi thì lên đến trưởng bộ phận chống khủng bố của cơ quan An Ninh Quốc Gia.

Trong mắt của rất nhiều người anh là tài năng kiệt xuất, là ngôi sao ưu tú của ngành cảnh sát, là ước ao của nhiều cô gái. Trong mắt của đồng nghiệp và nhất là cấp dưới tại cơ quan, sếp Kudo là một người kỹ tính, yêu cầu cao, bình tĩnh trong mọi tình huống và rất khó nắm bắt được tâm ý.

Cuộc sống đã tạo nên một Shinichi bản lĩnh, thâm trầm và cứng rắn để có thể đủ sức đương đầu với những tập đoàn tội ác, bảo vệ sự bình yên và an lành cho nước Nhật.

Nhưng dù có thể “hô mưa gọi gió” trong công việc như thế nào, đối với bố mẹ Shinichi vẫn một mực yêu quý và kính trọng, làm đúng bổn phận của người con. Vì vậy, bất chấp mẹ có phiền phức giảng đạo bao nhiên lần đi nữa, anh vẫn chịu trận ngồi đó, vào lỗ tai bên này rồi đi ra lỗ tai bên kia…

Tuy nhiên, lần này bà Yukiko không còn kiên nhẫn hơn được nữa nên đã đưa ra phán quyết cuối cùng: “Nếu con không thể tự lo thì để mẹ lo cho con. Mẹ đã được một người quen giới thiệu, sáng mai con nhất định phải đi xem mặt với mẹ!”

Sét đánh giữa trời quang!

Shinichi nhảy dựng trên ghế suýt bật ngửa ra sau, kịch liệt phản đối, giọng ngang phè: “Thế kỷ XXI rồi mà mẹ còn nghĩ tới chuyện xem mặt sao? Con tuyệt đối sẽ không làm những chuyện mất mặt như vậy đâu!”. Sau đó anh dịu giọng xuống: “Sáng mai con đã hẹn đi bàn công việc với Hattori rồi! Hôm nay con mệt quá, đi ngủ trước đây. Bố mẹ ngủ ngon” – dứt lời, Shinichi đứng dậy khỏi ghế sô pha và lững thững đi về phòng riêng.

Bốc hỏa ngùng ngụt, quý bà Kudo quay sang người đàn ông còn lại trong phòng đang im lặng đọc sách nãy giờ, gắt lên: “Anh xem, con trai anh chỉ biết chọc tức em”.

Rồi như nghĩ ra điều gì đó, Yukiko đưa tay lên xoa cầm, giọng trầm xuống pha chút lo âu: “Chẳng hiểu sao nó cứ dính lấy cậu Hattori mãi thế? Nếu không phải Hattori đã có vợ con, chắc em sẽ nghĩ rằng mối quan hệ của 2 đứa nó không bình thường rồi. Anh à, hay có khi nào con trai chúng ta không-thích-con-gái không?”

“Em lại suy nghĩ lung tung cái gì thế?” - quý ngài Yusaku cũng phải giơ tay đầu hàng bà vợ yêu quý của mình.

*****

Đã nhiều lần Shinichi tự hỏi bản thân tại sao lại không thể mở lòng với bất kỳ một cô gái nào nữa? Tại sao lại mãi cố chấp chờ đợi một hình bóng không rõ ràng như thế?

Anh cứ ngồi lặng lẽ một lúc lâu bên bàn làm việc, mắt dán chặt vào một tờ giấy đã ngã màu đang đặt trên bàn. Ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn ngủ trên trần nhà rọi xuống càng làm cho tờ giấy thêm phần cũ kỹ. Trên tờ giấy chỉ có vỏn vẹn hai từ “Xin lỗi”.

Có một giấc mơ cứ ám ảnh anh suốt những năm tháng qua, giấc mơ về một buổi chiều lộng gió với cậu bé mang kính cận đi bên cạnh một cô bé có mái tóc màu nâu đỏ…
 
Hiệu chỉnh:
công nhận chap này theo style hài kịch thật :3 nhưng như vậy cũng có cái hay, mình thix kiểu mở đầu fic như thế này, nhẹ nhàng và hóm hỉnh =))
Tội nghiệp quý phu nhân Yukiko quá. Mà suy nghĩ mình đúng nè, cô dâu là Ran :))) Dự là part sau sẽ tâm trạng lắm đây :D
 
A ha ha, hài thật. Tội nghiệp cô Yukiko, cháu nhà người 3 tuổi, còn mình chưa có. Hóng chap
 
Mất trí... Mọi chuyện sẽ đi về đâu.. tại sao lại là xin lỗi.. có quá nhiều khúc mắc cần giải đáp. Thôi thì đành ngồi hóng tiếp chứ biết sao giờ
 
Ngẫm lại hình như cứ viết liên quan đến Yukiko và Hattori là mình lại viết như hài... :D
pecun_evil đoán chuẩn luôn.
Ban đầu định viết rõ ràng nhưng thấy mập mờ cũng hay hay nên sửa lại luôn chứ cái đoạn mở màng chả liên quan nhiều đến nội dung chính ngoài giới thiệu tình hình trí nhớ của Shinichi. Thế là cũng dụ được nhiều bạn nhẹ dạ cả tin ;))
Shinichi Ai Cua và đồng bọn cứ tự nhiên hóng. Au sẽ cố gắng giúp các bạn cao thêm một tí :))
Bautroiquangdang yên tâm là mình viết fic bao giờ Ran cũng đi yêu anh khác. Vì mình ko thích xây dựng Ran theo kiểu níu kéo, oán trách Shinichi, như vậy thì Shiho sao vui nổi. Nhưng có hết cản trở hok thì ko biết àh... Shinichi muốn cua Shiho thì đâu có dễ... I-)
 
Ai chế thuốc giải teo nhỏ cho Conan uống, vì ko muốn xen vào chuyện tình cảm của Ran với Shin nên cho thêm vào thuốc 1 ít liều mất trí nhớ - chi dân để quên mình đi, nào ngờ hết teo thì Shin lại quên Ran luôn trong khi vẫn nhớ rõ về Ai. Ai tự trách mình nên rời đi ko lời từ biệt, hi vọng Shin sẽ quên mình đồng thời tìm lại đc trí nhớ. Nhưng ở nơi phương xa ấy giờ đây Ai biết không, trái tim Shin lạnh lẽo cô đơn giữa bao người. Từng ngày buồn Shin vẫn luôn tin rằng Ai sẽ mãi chờ đợi Shin. Rồi một ngày Ai cũng sẽ trở về cùng Shin...
:-)/\:-)
 
Trí tưởng tượng thặc là phong phú... Mượn đất của t quảng cáo nhạc Tuấn Hưng thì phải chả phí quảng cáo đó à!
Nghe cũng hay hay... Coi chừng đúng mà cũng có thể sai?!! 8-|
Có ai biết đâu được chữ ngờ!
 
Shin có vẻ bị dìm. Để Au đòi lại công đạo cho Shin mới được! Hay là bị dìm tiếp??? Đảm bảo càng về sau anh ấy sẽ ngày càng bá đạo trong cái fic này. Nhưng trước hết hãy chào đón Shin ngốc nghếch thường ngày trong phần cuối cùng của chap 1 nhé... Ko nói nhiều nữa. Chúc các bạn đọc fic vui vẻ :)

Chap 1 - Part 2

Câu chuyện 10 năm trước…

“Cái này là gì vậy?”. Cậu nhóc đeo kính cận, tay săm soi một cái hộp gỗ nhỏ nhắn, đưa ánh mắt ngạc nhiên về phía cô bạn tóc màu nâu đỏ khi cả hai đang sóng bước trên triền đê.

Dưới chân họ, con đê chạy thẳng tít tắp về xa, một bên là màu xanh mướt của bãi cỏ non sau cơn mưa bất chợt, một bên là dòng sông xanh thẩm đang cuộn sóng theo từng nhịp gió. Yên bình và nổi sóng, không bao giờ giao nhau như chính cuộc đời của cô và cậu ấy.

Trời về chiều lộng gió, từng cơn gió cuộn tròn rồi bất ngờ lao vút lên trời cao. Gió nhảy múa xung quanh ôm ấp lấy hai đứa trẻ. Gió nghịch ngợm có thể hất tung váy của bất cứ cô gái yểu điệu nào mặc váy đi qua!

Cậu bé vẫn chờ đợi câu trả lời. Trong một không gian bốn bề rộng lớn, vọng lại nào là tiếng nói cười của mấy đứa trẻ đang chơi đùa trên bãi cỏ, tiếng lá khô bị gió cuốn nghe xào xạc, tiếng con sóng vỗ vào bờ đá rì rào… nhưng tuyệt nhiên không có âm thanh phản hồi nào từ cô bé tóc màu nâu đỏ.

Gương mặt cô bé không biểu lộ bất cứ một nét cảm xúc nào, vẫn là cái bộ dạng lạnh lùng thờ ơ như thường ngày. Có chăng, là một chút dư vị buồn man mát thấp thoáng rất sâu, rất sâu… sau đôi mắt xanh thẫm như màu nước ấy mà nếu một ai thật sự nhạy cảm mới có thể nhận ra. Rất tiếc, Shinichi Kudo ở thời điểm đó, chưa bao giờ là một chàng trai đủ nhạy cảm.

Hoàn tất việc nghiên cứu thuốc giải APTX 4869, Haibara biết rõ hơn ai hết ngày mai cậu ấy sẽ trở lại làm Shinichi Kudo, trở về bên cô bạn gái vẫn luôn mong chờ cậu quay về. Cô luôn mong cậu hạnh phúc nhưng cô không thể hằng ngày đối diện với cảnh tượng ấy. Không cô gái nào đủ mạnh mẽ để vui vẻ khi nhìn người mình thích tay trong tay hạnh phúc với một người con gái khác. Cô chấp nhận sự thật nhưng lòng vẫn đau. ĐAU lắm…

Cô muốn chạy trốn!

Nhưng một phần trong cô cũng muốn tiếp tục ở lại bên cạnh cậu ấy. Để có thể nghe cái giọng khàn khàn cậu ấy vẫn làu bàu ca cẩm cô mỗi ngày, nhìn thấy nụ cười nửa miệng khó ưa và đôi mắt sáng luôn ánh lên niềm tin vào công lý.

Tình cảm chính là thứ khó từ bỏ nhất trên cõi đời này. Yêu đã khó, ngừng yêu còn khó hơn. Có một thứ dũng khí gọi là buông tay…

Lộ rõ vẻ nôn nóng, cậu bé đeo kính gắt lên: “Này Haibara, sao không trả lời tớ? Tỉnh lại đi! Thả hồn theo gió rồi à? Tự dưng hẹn tớ ra đây làm gì? Đưa cái này cho tớ là sao?...”. Kết thúc hàng loạt câu hỏi của mình, khi “người nói” phải thở dốc để nhịp hô hấp được trở về bình thường thì cuối cùng “người nghe” cũng chịu lên tiếng, đảm nhận vai-trò-là-nói trong cuộc hội thoại giữa họ.

Giọng cô đều đều vang lên, chất giọng trong veo mà lạnh lùng như thấm vào d.a thịt, “Thứ mà cậu ngày đêm mong ngóng, thuốc giải vĩnh viễn của cậu đây. Tôi đã thử nghiệm trên chuột rồi, không chết được đâu.”

Khuôn mặt rạng rỡ hẳn ra, cậu bé hăng hái nói: “Thế sao không nói sớm. Lại chơi trò im lặng hù tớ. Còn bày đặt bỏ vào cái hộp làm chi?... Xem nào…” - nụ cười ban đầu tắt rúm, chỉ còn đọng lại trên gương mặt cậu bé một niềm băn khoăn, lo lắng “Khoan đã, tại sao chỉ có một viên thuốc? Thuốc của cậu đâu? Đang giữ trong người à?”

“Không, vốn dĩ chỉ có một viên thuốc, nó là dành cho cậu…”, cắn nhẹ môi cô bé thì thầm, lời nói nhẹ tênh chìm vào trong gió. Gió chợt thổi mạnh lên, lạnh buốt, lạnh thấu tâm can.

Cậu bé có vẻ không hài lòng với điều đó, cau mày lại, hai tay nắm chặt vào đôi vai gầy đang run rung của cô bé, cứ thế mà tuôn luôn một tràn: “Tại sao? Chẳng phải chúng ta đã hẹn sau khi tổ chức sụp đổ sẽ cùng nhau trở lại bình thường mà. Cậu sẽ là cô hàng xóm phiền phức của tớ…”. Sau đó, khi đã bình tĩnh hơn, cậu nở nụ cười nửa miệng, ánh mắt liếc nhìn về phía cô bạn: “Hay là cậu không dám uống, cho tớ làm chuột bạch uống trước thử nghiệm phải không?”

Cậu bé vẫn hay dùng cách trêu chọc này để làm cô vui lên những lúc tâm trạng của cô không tốt. Cô sẽ nổi giận, sẽ công kích trở lại hay thậm chí ra tay trả đũa. Cậu sẽ vui vẻ chịu đựng mọi trò đùa của cô. Quan trọng hơn hết là cô có thể tạm thời quên đi điều phiền muộn đó.

Tuy nhiên, lần này cô bé lại không-có-vẻ-gì là hưởng ứng câu đùa của cậu. Hôm nay cô đã dặn lòng sẽ nghiêm túc nói chuyện với cậu ta nên cô không còn tâm trạng để nói những câu đùa giỡn hay mỉa mai nữa.

Cô bé nặng nhọc nói lên từng tiếng “Lần đó thập tử nhất sinh nên tôi mới hứa với cậu như vậy. Nhưng bây giờ khác rồi…”, đáy mắt rưng rưng, giọng nói ngày càng nhỏ xuống như nói cho chính mình “Cậu có người chờ đợi cậu quay về. Còn tôi chẳng có ai cả. Tôi chẳng thà tiếp tục làm một đứa bé để quên đi tất cả quá khứ buồn đau”.

Vài tia nắng cuối ngày đang yếu ớt níu kéo vầng dương trong thời khắc ngày tàn. Xa xa, có cánh cò đơn độc mệt mỏi bay qua…

Đôi lông mày giãn ra, cậu bé nở nụ cười dịu dàng, siết chặt lấy bàn tay cô bé “Nếu làm một đứa bé liệu cậu có thể thật sự quên đi được tất cả nỗi đau, khi khối óc và trái tim của cậu vẫn còn đó? Ai bảo cậu chẳng còn ai? Cậu còn có bác Agasa, còn có tớ. Tớ đã hứa sẽ bảo vệ cậu mãi mãi. Tớ sẽ không bỏ cậu lại. Nếu cậu không muốn uống thuốc giải bây giờ, tớ sẽ tiếp tục làm một đứa trẻ bên cạnh cậu. Tớ không cần đến nó nữa”.

Dứt lời, cậu bé nhặt lấy viên thuốc trong chiếc hộp và ném xuống dòng nước đang chảy siết. Viên thuốc biến mất không một dấu tích, chỉ còn nhìn thấy từng dãi bọt trắng xóa trên mặt sông.

“Cậu làm cái gì thế? Trời ạ, điên với cậu mất!”, cô bé bất chợt kích động, rít qua kẽ răng cô gằn lên từng tiếng “Có biết một tháng nay tôi thức trắng đêm để hoàn thành nó cho cậu không hả? Cậu nghĩ rằng bản thân cậu thật sự có thể vui vẻ làm một đứa bé hay sao? APTX4869 là loại thuốc thúc đẩy sự chết tế bào theo chương trình vào đảo ngược khả năng phân bào nên cơ thể chúng ta mới teo nhỏ lại. Do đó, quá trình phân bào và tăng trưởng của cậu sẽ không còn như người bình thường nữa. Nếu cậu không uống thuốc giải thì sẽ mãi mãi là một đứa trẻ 7 tuổi, lúc đó không chừng sẽ bị xem như quái vật hay ma cà rồng cũng nên” cô khép hai mắt lại để che đi ánh nhìn se sắt “Mà cậu đành lòng bỏ cô người yêu bé nhỏ của mình hay sao?”

“Đã thế sao cậu bảo muốn làm trẻ con? Vậy là tự mình mâu thuẫn rồi. Hay là muốn lừa tớ?” cậu bé bối rối đưa tay lên gãi đầu, cười hì hì “Ban nãy rối quá nên tớ làm liều cố để thuyết phục cậu thôi. Còn thuốc giải mất rồi có thể làm lại được mà phải không? Ran vẫn có thể chờ. Lần sau nhớ là phải làm 2 viên đó!”

Tiếng cười giòn tan của Shinichi hòa vào trong gió. Cậu phấn khởi vì đã có thể thuyết phục cô ấy ở lại. Shinichi không thể nào biết được cho đến tận bây giờ đó là lần cuối cùng cậu còn được đi bên cạnh cô ấy.
 
Hiệu chỉnh:
Có vẻ sau part này bé Shin lại nhận thêm gạch đá. Thành thật chia buồn cùng cưng. God bless you, Shinichi!!! :D
 
×
Quay lại
Top