Tiểu thuyết Conan (tập 3): Bản giao hưởng của kẻ sát nhân [đọc online]

shinichikudo275

Về với gió ngàn thu....
Thành viên thân thiết
Tham gia
25/11/2010
Bài viết
2.990
Nguồn : https://cnateam.com

Sáng nay, thứ Hai ngày 4/6/2012, quyển tiểu thuyết thứ 3 trong bộ Tiểu Thuyết Conan 4 tập, đã được phát hành và mang tên: Bản giao hưởng của kẻ sát nhân. Tác giả của quyển tiểu thuyết lần này là Tani Yutaka, nên các bạn sẽ được thưởng thức ý tưởng lẫn giọng văn mới so với hai tập trước.

Nội dung bìa sau của Tập 3 được viết như sau:
"Tại buổi hòa nhạc nhân dịp khánh thành Nhà hát Nghệ thuật Haido, một vụ án bi thảm đã xảy ra. Conan và tài suy luận của cậu lại có cơ hội thử sức trước lời thách thức của kẻ sát nhân đã gây ra một án mạng hoàn hảo."

CNATeam sẽ cập nhật nội dung từ ngày phát hành kéo dài đến khi tập cuối của bộ tiểu thuyết được xuất bản. Mời các bạn theo dõi nhé và nhớ đừng quên tiếp tục ủng hộ NXB Kim Đồng bằng cách mua Tiểu thuyết đang được bày bán tại các nhà sách trên toàn quốc nha. Chúc vui.

 
chỗ em thì chắc cuối tuần Tiểu thuyết mới bay về được
 
MỞ ĐẦU

“Tách, tách, tách!” – đèn máy ảnh liên tục nhấp nháy chiếu sáng những chiếc cột lớn được trang trí lộng lẫy. Trên tấm biển chăng giữa các cột là dòng chữ: “Bữa tiệc trước buổi hòa nhạc mừng khánh thành Nhà hát Nghệ thuật Haido”.
Nhà hát Nghệ thuật Haido vừa được hoàn thành cách đây chưa lâu. Người ta bàn tan nhiều nhất về tòa nhà chính, vì nghe nói đây là tòa nhà có thính phòng rộng lớn, chuyên dành để tổ chức biểu diễn những buổi hòa nhạc cổ điển. Cũng không thể không nói tới việc dàn nhạc giao hưởng Shintaitou đã thuê đứt nhà hát này. Đây là dàn nhạc giao hưởng gồm nhiều tài năng âm nhạc đáng tực hào của Nhật Bản. Thông tin họ biểu diễn ở nhà hát mới khánh thành là một việc đáng chú ý đối với những người yêu âm nhạc cổ điển. Ngoài hai chuyện đó ra, còn có một điều nữa khiến cả những người không nghe nhạc cổ điển cũng phải chú ý…
Quay lại buổi tối hôm nay…
Còn một tuần nữa là buổi hòa nhạc nhân dịp khánh thành nhà hát mới sẽ diễn ra. Tối nay, một bữa tiệc trọng đại mừng buổi hòa nhạc được tổ chức tại khách sạn Haido City. Ngoài những vị khách liên quan đến nhà hát và đoàn giao hưởng, tham gia bữa tiệc còn có rất đông cánh nhà báo. Tất cả bọn họ đều vây quanh một đôi nam nữ.
Cô gái tên là Oosuka Yui. Mới hai mươi lăm tuổi nhưng cô đã là một trong những nhạc công violin hàng đầu của dàn nhạc giao hưởng Shintaitou. Cô mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy và trên môi luôn nở nụ cười duyên dáng. Nhìn cô như vậy, ai cũng cho rằng cô là trung tâm của bữa tiệc. Nhưng thực ra, sự chú ý của đám đông nghiêng nhiều hơn về phía chàng thanh niên đứng cạnh cô. Trong anh có vẻ như bằng hoặc chỉ hơn Yui vài tuổi. Anh có dáng người cao lớn, đôi vai rộng và gương mặt đẹp tới nỗi nếu bị nhầm là nữ cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tên anh là Asabuki Akira. Anh được coi là một thần đồng âm nhạc, tuy còn trẻ nhưng đã từng biểu diễn trong nhiều buổi hòa nhạc nổi tiếng tại nhiều quốc gia khác nhau trên thế giới. Một người nổi tiếng như vậy, cánh nhà báo không đời nào bỏ qua. Anh đã được báo chí tung hô rùm beng, trở thành một thần tượng của công chúng. Hơn nữa, mới hôm qua anh còn được bầu làm người chỉ huy của dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou. Rồi cả lời đính ước của anh với Yui nữa… Họ đúng là hoàng tử và công chúa của thế giới âm nhạc cổ điển. Hai người được công chúng chú ý như vậy cho nên họ vừa xuất hiện tại bữa tiệc đã bị ống kính máy ảnh vây quanh, cũng là chuyện dễ hiểu.
Giữa tiếng ồn ào và ánh đèn máy ảnh loang loáng bỗng vang lên giọng nói:
- Đã đến lúc mấy người rút rồi đấy!
Sau câu nói đó, một người đàn ông trung niên chen qua đám đông. Ông ta có thân hình to lớn và bộ ria được chải chuốt cẩn thận.
- Ông Oosuka, phiền ông cho chúng tôi thêm vài phút… - Đám ký giả van nài.
Tuy nhiên, người đàn ông nọ quay ra, thương lượng:
- Hôm nay mọi người làm ơn để hai cháu nó thưởng thức bữa tiệc. Bù lại, khi tiệc kết thúc tôi sẽ thu xếp thời gian phỏng vấn cho các vị.
Ông quay ra nhìn Asabuki và Yui. Yui gật đầu. Ông Oosuka lùa đám phóng viên ra ngoài hội trường. Bọn họ ngoan ngoãn rút lui, có lẽ để chuẩn bị sẵn sàng cho buổi phỏng vấn sau khi bữa tiệc kết thúc. Ông Oosuka thở dài mệt mỏi rồi quay lại chỗ con. Yui mỉm cười:
- Con cảm ơn cha.
Ông Oosuka Shuuhei cười đáp lại con gái.
Oosuka Shuuhei là giảng viên Đại học Âm nhạc Taitou, đồng thời là giám đốc Nhà hát Nghệ thuật Haido. Ông cũng là cha đẻ của Yui.
Ông Oosuka chìa tay phải ra trước mặt Asabuki.
- Chúc mừng con được bầu làm người chỉ huy dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou!
Asabuki bắt tay ông.
- Con cảm ơn.
- Con nhớ chăm sóc con gái ta cẩn thận đấy.
- Dĩ nhiên rồi, thưa cha. Sau này con cũng còn nhiều việc cần cha chỉ bảo.
Yui hơi đỏ mặt, đứng sát gần lại Asabuki.
Bỗng có tiếng chen vào:
- Xin chúc mừng! – Một cô gái cầm bó hoa đưa cho Asabuki nói to. – Tôi mừng quá, không ngờ được chung vui với anh Asabuki trong dịp trọng đại thế này.
- Cảm ơn cô… Ừm… Cô tên là gì nhỉ?
- A, tôi xin lỗi. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tên tôi là Shigeno Haruna. – Cô gái đỏ mặt trả lời.
Haruna là cô gái khoảng hai mươi tư tuổi làm việc ở trụ sở dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou. Cô hâm mộ cuồng nhiệt Asabuki và thực ra cũng vì anh mà cô mới nhận công việc này. Hôm nay là lần đầu tiên được trực tiếp gặp mặt Asabuki, nên Haruna rất phấn khích.
Asabuki nhận lấy bó hoa:
- Cảm ơn cô Haruna nhé. Bó hoa to quá.
- Vâng… Tôi nghĩ nên tặng thay cả cô Rieko…
Vừa nghe cái tên “Rieko”, không khí đang thân mật bỗng dưng tan biến.
Hori Rieko là cô gái từng làm ở trụ sở dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou như Haruna. Cô vừa mất mới khoảng mười ngày trước. Chuyện như thế này đáng lẽ không nên nói ra ở một buổi tiệc mừng… Haruna tỏ ra lo lắng vì đã lỡ lời, nhưng Asabuki vội xoa dịu tình hình:
- Cô làm thế là rất đúng… Chuyện của cô Rieko quả thật đáng tiếc.
- Vâng… Ai ngờ vụ tai nạn đó xảy ra… - Yui nói chen vào.
Thấy hai người không có vẻ bực bội, Haruna mới dám mở miệng:
- Nếu còn sống, chắc chắn cô Rieko cũng mừng lắm… Lúc trước cô ấy rất vui mừng vì sắp được chính thức gia nhập dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou…
- Uả, vậy à? – Yui nghiêng đầu.
- Vâng, cô ấy kể với tôi như vậy. Tôi còn nhớ rõ gương mặt rạng rỡ của Rieko khi ấy. Không ngờ vụ tai nạn xảy ra ngay sau đó…
- Vậy à… Thật đáng tiếc, đáng lẽ tôi đã có cơ hội biểu diễn trên sân khấu cùng cô ấy rồi… - Yui cúi đầu.
Rieko cũng là nhạc công violin như Yui, nhưng chỉ là nhạc công dự bị, không đủ giỏi để ngồi ở ghế đầu như Yui. Vì là dự bị, nên Rieko rất ít khi được biểu diễn, mà thường chỉ làm việc hành chính ở trụ sở.
Ông Oosuka lên tiếng:
- Vì cô Rieko, chúng ta càng phải cố gắng để buổi hòa nhạc nhân dịp khánh thành nhà hát thành công rực rỡ.
- Vâng. – Asabuki gật đầu một cách nghiêm túc.
Mọi người im lặng trong chốc lát, rồi Haruna lên tiếng, giọng vui vẻ cố xóa tan không khí nặng nề nãy giờ:
- Anh Asabuki… Tôi nghe nói lần này anh sẽ biểu diễn bản Gh số 9 của Mahler(1)?
- Vâng.
Yui hỏi thêm:
- Em định hỏi mà quên mất… Sao anh lại chọn bản Giao hưởng số 9 ạ?
- Sao em lại thắc mắc vậy?
- Bản Giao hưởng số 9 là bản nhạc rất hay, nhưng thường đem lại cảm giác không an lành, nên em nghĩ không hợp lắm với dịp khánh thành này…
- Chính vì thế đấy… - Asabuki nhìn xa xăm. – Bản Giao hưởng số 9 được coi là dấu chấm hết của sự nghiệp một nhà soạn nhạc vĩ đại. Với việc biểu diễn nó vào đúng buổi khánh thành này, anh mong Chúa sẽ đưa chúng ta vượt qua cái chết để sống một cuộc đời mới… - Anh quay ra nhìn Yui, mỉm cười. – Một lý do đơn giản hơn là anh muốn thử sức với bản nhạc nổi tiếng phức tạp này.
Yui cũng mỉm cười đáp lại.
Câu nói “Tôi rất nóng lòng xem anh biểu diễn” của Haruna bị tiếng ồn ào của đám đông từ phía cửa ra vào hội trường át đi.
Một người đàn ông trung niên rẽ đám đông tiến lại gần. Gương mặt ông ta mệt mỏi như thể đã thức trắng nhiều đêm liền. Vẻ ngoài ông ta chẳng hề phù hợp với không khí vui vẻ của bữa tiệc một chút nào.
- Này, khoan đã!
Người quản lý dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou – ông Isogai Toshirou – chạy ra đứng chắn trước mặt người đàn ông kia. Ông ta nhìn người quản lý với vẻ coi thường. Ông Isogai hơi sựng lại một chút, nhưng lấy lại bình tĩnh ngay, nhìn thẳng vào người đàn ông nọ.
- Tôi nghĩ ông vào nhầm nơi rồi.
- Đâu có. Đây là bữa tiệc của Nhà hát Nghệ thuật Haido đúng không? – Người đàn ông đẩy ông quản lý ra và tiếp tục tiến vào hội trường. Ông ta vừa cười ha hả một cách khiếm nhã vừa nói với giọng rất kích. – Xin chào mừng tất cả quý vị. Quý vị đã đọc bài báo “Câu chuyện thật đằng sau việc bầu người chỉ huy dàn nhạc giao hưởng Nhà hát Nghệ thuật Haido” mà tôi là tác giả chưa?
Bỗng ông Oosuka quát lớn:
- Hóa ra ngươi chính là kẻ viết bài báo giả dối đó! Ngươi có biết vì nó mà chúng ta đã gặp phải bao nhiêu rắc rối…
- Chà chà, tôi có nói dối bao giờ đâu. Nhưng cũng phải nói thật, vì các vị cứ từ chối phỏng vấn, nên cũng có một vài chỗ tôi phải tự suy luận thêm. – Ông ta vừa cười vừa tiến lại gần ông Oosuka. – Với lại, ai lại gọi “ngươi” sỗ sàng thế? Tôi có tên hẳn hoi là Kusuda kia mà.
Người đàn ông chìa danh thiếp ra. Trên đó vỏn vẹn dòng chữ “Nhà báo Kusuda Masatoshi” và số điện thoại liên lạc được in bằng kiểu chữ thông thường. Ông Oosuka cầm lấy tấm danh thiếp, liếc qua rồi xé toạc làm đôi, vứt xuống sàn nhà. Kusuda chẳng hề phản ứng khi thấy thái độ cộc cằn của ông Oosuka, mà chỉ nhếch mép cười.
Ông Oosuka trông vẫn còn đùng đùng tức giận, nhưng khi ông cất tiếng, thì giọng nói đã bình tĩnh hơn:
- Ông Kusuda, tôi đề nghị ông ra khỏi hội trường. Đây không phải là chỗ dành cho ông. Mà thực ra, tôi nghĩ ông cũng đâu có giấy mời?
- Trên danh thiếp đã ghi rõ tôi là nhà báo đấy thôi. Tôi nghĩ mình hoàn toàn có quyền vào bữa tiệc giống đám phóng viên kia. Tôi không biết buổi tiệc này to cỡ nào, nhưng rõ ràng thái độ đón tiếp khách khứa thế này là không ổn rồi. Quầy tiếp tân cũng chẳng có người trực.
- Cái gì?
- Nhưng tự tiện đi vào cũng bất lịch sự, nên tôi có viết tên mình vào sổ trên quầy rồi, ông yên tâm…
Kusuda cười nham hiểm. Ông Oosuka quay phắt ra phía quản lý Isogai. Ông quản lý toát mồ hôi, nhìn quanh ấp úng:
- Người phụ trách quầy tiếp tân là… cô Shigeno Haruna!
Haruna vội vàng cúi đầu:
- Tôi xin lỗi…! Vì đã quá giờ ghi trên giấy mời, tôi nghĩ không có thêm khách nữa…
- Cô không thể tự tiện rời vị trí của mình như thế được…
- Thôi nào, hai vị đừng giận thế… - Kusuda chen vào. Ông ta nhe răng cười với Haruna. – Cô đừng sợ. Tôi biết làm việc ở quầy tiếp tân chán lắm, cô muốn vào đây cùng với anh chàng thiên tài âm nhạc đẹp trai này cũng dễ hiểu thôi. Phải không, cậu Asabuki Akira?
Ông ta vỗ vai Asabuki. Anh không nói một lời nào, chỉ lùi lại một bước và lảng tránh ánh nhìn của Kusuda. Yui lo lắng hỏi:
- Anh Akira, anh quen người này à?
- Không phải đâu. Ông ta chỉ tự tiện bám theo anh thôi.
Thấy Asabuki lắc đầu, Kusuda tỏ vẻ ngạc nhiên thái quá:
- Ối chà, sao cậu lại nặng lời thế. Nhưng dù cậu có tỏ thái độ lạnh lùng đến đâu, tôi cũng khó lòng bỏ qua nguồn tin béo bở như cậu được. – Ông ta quay ra Yui. – Hai cô cậu đang được công chúng chú ý, làm nghề báo như tôi sao có thể bỏ qua. Xem nào, chủ đề bài báo tiếp theo nên là “Lời đồn về việc xây dựng Nhà hát Nghệ thuật Haido”, hay “Dấu hiệu rạn nứt của đôi trai tài gái sắc của giới âm nhạc cổ điển” đây nhỉ?
Kusuda lại cười nham hiểm rồi từ từ đi khuất.
Ông Oosuka tức giận nói:
- Phải vẩy muối(2) mất!
- Vâng… Vâng! – Ông Isogai vội vàng ra khỏi hội trường. Hình như quá sợ ông đã tưởng ông Oosuka nói thật, nên chạy đi tìm muối.
Haruna và Yui đứng lại gần nhau, thì thào:
- Người vừa rồi thái độ khó chịu quá.
- Ừ, ông ta cứ như là kẻ báo điềm xấu ấy…
Chỉ Asabuki là im lặng không nói gì. Dường như anh suy nghĩ rất lung.
---------------------------------------
Chú thích
(1) Gustay Mahler (1860-1911) là nhà soạn nhạc nổi tiếng người Áo. Bản Gh số 9 là tác phẩm cuối cùng của ông được sáng tác trong khoảng thời gian từ 1909-1910.

(Còn tiếp)
 
1. Nhà hát Nghệ thuật Haido.

Khu đất rộng lớn được trồng rất nhiều cây xanh. Đường đi được lát những viên gạch với hoa văn độc đáo, hai bên đường là hai hàng đèn dùng khí ga kiểu cũ, tạo nên không khí cổ kính. Trên nền trời tháng Chín trong xanh in bóng một tòa nhà màu trắng cẩm thạch nguy nga tráng lệ. Đó chính là Nhà hát Nghệ thuật Haido. Ran ngước nhìn tòa nhà, thốt lên:
- Ôi, đẹp quá!
- Trông như lâu đài ấy nhỉ! – Conan cũng tán thưởng.
Tòa nhà được thiết kế theo kiểu lâu đài Châu Âu với những phiến đá lớn. Vừa mới được xây xong, nhưng nhà hát đã mang vẻ cổ kính của kiến trúc cổ xưa.
Ông Kogoro nhăn mặt:
- Hai đứa nói bé thôi. Thật chẳng ra sao cả! Người được mời chính thức là thám tử lừng danh Mori Kogoro này. Hai đứa chỉ đi ké thôi, nên phải ngoan ngoãn đi chứ!
Ran cãi:
- Bố bảo mình không biết gì về nhạc cổ điển nên nhờ con đi cùng đấy chứ!
- Ờ thì…
Ông Mori Kogoro với con gái là Ran, và Edogawa Conan đến dự buổi hòa nhạc nhân dịp khánh thành Nhà hát Nghệ thuật Haido do dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou biểu diễn. Vì đây là buổi hòa nhạc cổ điển, lại do dàn nhạc giao hưởng chuyên nghiệp trình tấu, nên hai bố con ông Kogoro ăn mặc sang trọng hơn hẳn mọi khi: ông Kogoro đóng bộ vest màu đen, Ran mặc chiếc váy liền màu rượu vang. Chỉ có Conan là vẫn mặc áo khoác xanh và cài nơ đỏ hệt mọi ngày.
Conan ngước lên hỏi ông Kogoro:
- Sao bác lại nhận được thư mời tham dự buổi hòa nhạc nhỉ… Cháu thấy thám tử và nhạc cổ điển có gì liên quan đến nhau đâu!
- Hừm, danh tiếng của ta vượt qua mọi ranh giới cháu hiểu chưa!
Ông Kogoro lấy từ trong áo chiếc phong bì bên ngoài đề chữ “Thiếp mời”’. Ông rút bức thư ở trong ra và đọc:
- Dù mới chỉ được nghe nói đến tài năng suy luận của ông qua báo chí, tôi đã vô cùng ngưỡng mộ. Hy vọng ông có thể đến dự buổi hòa nhạc của chúng tôi. Ký tên: Oosuga Shuuhei.
- Oosuga Shuuhei là ai ạ?
- Ta nghe quen quen, nhưng không nhớ ra… - Ông Kogoro nhún vai ý nói “cứ đến rồi biết” theo thói vô tư thường ngày, rồi quay sang Ran. – Con đưa thằng nhóc này đi làm gì, làm bố phải mất công…
Thiếp mời kèm theo lá thư có ghi vé dành cho hai người. Để Conan được đi cùng, ông Kogoro đã phải gọi điện hỏi xin thêm một vé. Nhưng thật ra, ông cũng không gặp khó khăn nhiều lắm, vì nhà tổ chức đồng ý cho thêm vé ngay. Có vẻ như họ vẫn còn nhiều ghế trống.
Ran xoa đầu Conan:
- Conan học kém nhất môn nhạc, nhưng con nghĩ nếu được tiếp xúc với thể loại nhạc cổ điển tuyệt vời này, em ấy sẽ có hứng thú hơn. Conan nhỉ?
- Vâng ạ!
Conan vui vẻ đáp lại, nhưng trong đầu lại thở dài, nghĩ thầm: “Thật mất thời gian”. Cậu chẳng hứng thú gì với âm nhạc cả.
Ba bố con, với ông Kogoro đi đầu, leo lên những bậc thềm đá ở mặt tiền để tới một cánh cửa bằng kính to lớn. Từ bên trong, điều hòa tỏa ra không khí mát lạnh, khác hẳn bên ngoài tuy có gió nhưng vẫn còn oi bức. Đưa giấy mời cho người nhân viên mặc áo màu đen xem xong, cả ba được dẫn đến quầy lễ tân ở bên trái. Nhân viên lễ tân trong bộ vest màu xanh đậm mỉm cười chào khác rồi chỉ quyển sổ trên quầy:
- Qúy khách vui lòng điền tên vào đây ạ.
- Cái gì thế?
- Đây là danh sách khách mời. Chúng tôi rất muốn được biết tên quý khách…
- Vâng vâng… - Ông Kogoro cầm lấy chiếc bút mực.
Đợi bố ghi xong, Ran cũng ghi tên mình vào, rồi bế Conan lên:
- Conan cũng điền tên vào đi.
Conan bị xốc nách nên rất chật vật, nhưng cuối cùng cũng viết được tên mình vào vị trí cần thiết. Cậu nghĩ thầm: “Thôi, chữ học sinh lớp một xấu cũng chẳng có gì lạ.”
Sau khi đọc tên ba người, nhân viên lễ tân hỏi:
- Xin hỏi, ngài là Mori Kogoro phải không ạ?
- Vâng?
- Chúng tôi có chuẩn bị thêm một vé dành cho trẻ em đây ạ.
- Ừ nhỉ, người trên điện thoại có dặn tôi lấy vé ở quầy lễ tân.
- Có điều, chúng tôi thực sự xin lỗi… - Cô nhân viên giải thích để đổi thành ba vé cạnh nhau, ba bố con phải chuyển xuống hàng dưới, khá xa so với hàng ghế ban đầu.
- Tôi có gọi điện xin thêm vé nên đành chấp nhận thôi. Đúng là khó mà lấy tận ba ghế ở vị trí đẹp được.
- Thực ra cũng không hẳn… - Cô lễ tân ngập ngừng, nhìn Conan.
Ran hiểu ra, bèn gật đầu, quay sang giải thích cho ông Kogoro và Conan:
- Những buổi hòa nhạc cổ điển thường hạn chế cho trẻ em vào vì sợ chúng gây ồn, ảnh hưởng đến người khác. Tuổi của Conan thì không bị cấm hoàn toàn, nhưng người ta vẫn đề phòng, xếp nhà mình ngồi ghế sau… - Ran xoa đầu Conan. – Nhưng Conan có bao giờ làm ồn đâu, em nhỉ?
Thấy Ran cười tươi, Conan không còn cách nào khác ngoài việc cười yếu ớt đáp lại, nghĩ thầm: “Nhìn mình bé tẹo thế này có hứa là không gây ồn chắc cũng chẳng ai tin…” Ở những chỗ như thế này, làm trẻ em đúng là thiệt thòi.
Ba bố con vừa rời quầy lễ tân thì nhìn thấy tấm màn hình điện tử lớn được treo trên bức tường đối diện quầy. Trên màn hình có hình ảnh sân khấu. Buổi hòa nhạc vẫn chưa bắt đầu, nên dĩ nhiên trên sân khấu chỉ có hàng ghế và bục cho người chỉ huy, chứ không có bóng người nào. Cạnh mà hình là hộp kính lớn bao quanh một tấm bảng. Trên bảng đính nhiều loại tờ rơi giới thiệu về những buổi trình diễn sắp tới, nhưng nổi bật nhất vẫn là tờ rơi quảng cáo buổi hòa nhạc nhân dịp khánh thành nhà hát hôm nay. Tờ quảng cáo có nền màu đen với hàng chữ màu trắng nổi bật viết: “Chứng kiến tài năng âm nhạc mới – Dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou”. Dòng chữ ở dưới nhỏ hơn: “Bản Giao hưởng số 9 của Mahler.” Chính giữa tờ quảng cáo là hình một thiếu nữ xinh đẹp đang chơi violin giữa ánh đèn sân khấu và một chàng trai chỉ huy nhạc, mái tóc bay phấp phới. Tờ quảng cáo trông như cắt ra từ một cảnh quay tuyệt đẹp trong phim.
Ran dừng chân ngắm:
- Ôi, đẹp quá… Conan nhìn đi, người chỉ huy dàn nhạc là anh Asabuki Akira đấy.
- Anh ấy là ai ạ? – Conan hỏi.
- Ủa, em đến đây mà không biết anh ấy à? – Có tiếng hỏi từ sau lưng Conan.
Conan quay lại thì thấy…
- Sonoko!
- Ran, cậu đến muộn thế! – Sonoko, bạn thân của Ran, đứng chống hai tay vào hông cất giọng.
- Tớ xin lỗi… Bố tớ chuẩn bị mất thời gian quá.
Ông Kogoro xen vào:
- Tưởng ai, hóa ra con bé Sonoko cũng đi dự à?
- Chắc chắn rồi ạ! Tập đoàn tài chính Suzuki cũng đầu tư xây dựng Nhà hát Nghệ thuật Haido này mà bác! Nhưng hôm nay bố mẹ chấu đều bận, nên cháu đành đi một mình.
Conan nhìn Sonoko, nghĩ: “Ừ nhỉ, mình quên mất cô nàng là tiểu thư nhà giàu…”
- Sonoko, váy của cậu đẹp quá!
- Hì hì, cảm ơn cậu. Váy của Ran cũng hợp lắm!
Bộ váy màu hồng nhạt của Sonoko chắc may bằng lụa, nên toát ra vẻ kiêu sa, quyền quý. Cô nàng còn quàng trên vai chiếc khăn mỏng. Trông Sonoko bây giờ đúng vẻ con nhà quý tộc, khác hẳn mọi khi mặc đồng phục hoặc trang phục thường ngày.
- Chà, bộ vest của bác Kogoro hôm nay cũng chỉn chu ra trò, khác hẳn với mấy cái áo nhàu nhĩ mọi ngày. Ran bảo bác mất nhiều thời gian chuẩn bị, cháu thấy đáng đấy chứ! – Cách nói năng của Sonoko thì lại chẳng thay đổi tẹo nào.
Ông Kogoro định nói: “Ta đâu phải người ăn diện nhất ở đây”, nhưng Conan đã chen vào:
- Chị Sonoko ơi, Asabuki là ai ạ?
- Em phải gọi là anh Asabuki chứ! Người ta gọi anh ấy là thần đồng âm nhạc trăm năm mới có một người. Mới hai mươi tám tuổi, nhưng anh ấy đã là chỉ huy của dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou rồi, và anh ấy sẽ chỉ huy trong buổi trình diễn hôm nay. Thêm nữa… - Sonoko dừng lại, hít một hơi dài tạo “hiệu ứng” – Anh ấy đẹp trai kinh khủng! Sonoko này thật may mắn biết bao khi được tận mắt thấy anh ấy trên sân khấu!
Conan chán nản nghĩ: “Cứ thấy ai đẹp trai là…” nhưng không dám nói ra.
Bỗng có người chen vào:
- Các em hâm mộ anh Asabuki à?
Người vừa hỏi là một cô gái trẻ, cũng có mặt ở quầy lễ tân lúc nãy. Sonoko hăng say gật đầu:
- Dĩ nhiên rồi ạ!
- Chị cũng thế! – Cô gái cười sung sướng. – Anh Asabuki tuyệt lắm!
Cô gái chưa kịp nói thêm thì bị đồng nghiệp gọi nên đành vội vàng quay lại vị trí ở quầy. Ông Kogoro nhìn theo cô gái, nói:
- Cô ta hâm mộ cậu chàng kia tới mức quên cả công việc cơ à?
- Chứng tỏ anh ấy phải có sức hút rất lớn! Cháu rất hiểu tâm trạng của chị ấy!
Sonoko cãi ngay, nhưng Ran nhìn bạn vẻ lo lắng:
- Sonoko, thế còn anh Kyougoku thì sao?
- Ôi dào, chàng ta còn đang mải thi đấu karate tận đẩu tận đâu, chả thèm liên lạc gì cả!
Anh Kyougoku là bạn, à không, là người có quan hệ trên mức bạn bè với Sonoko, nhưng điều đó không liên quan lắm tới câu chuyện này. Sonoko tiếp tục nói:
- Với lại, anh Asabuki đã đính hôn với một người rất xứng đôi tên là Oosuka Yui rồi.
- Oosuka Yui à?
- Có phải chị này không ạ? – Conan chỉ thiếu nữ chơi violin trên tờ quảng cáo. Cậu phát hiện ra tên cô được in nhỏ ở dưới.
- Ôi chao, cô em xinh đẹp này ấy hả? – Ông Kogoro hứng thú ngay khi thấy cô gái đẹp.
- Vâng. – Sonoko gật đầu xác nhận. – Chị Yui từ nhỏ đã biểu diễn violin trong các buổi hòa nhạc tầm cỡ quốc tế. Giờ chị ấy là biểu tượng của dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou đấy!
- Đến mức đấy cơ ạ?
- Dĩ nhiên! – Sonoko nạt Conan với vẻ coi thường rồi tiếp tục. – Hai người mới đính hôn thôi. Họ biểu diễn cùng nhau trên sân khấu ăn ý lắm. Anh Akira là người chỉ huy luôn luôn hướng đến sự hoàn hảo, còn chị Yui là biểu tượng của dàn nhạc giao hưởng, người ta gọi là “concert master”… Họ đúng là trai tài gái sắc, thật đáng ghen tị! – Sonoko khoanh tay trước ngực, mơ màng.
Conan sửa:
- Chị Yui là nữ, sao gọi là “master” được ạ? Phải gọi là “concert mistress” chứ?
- À… Ừ nhỉ… - Sonoko tỉnh cả mơ. – Thằng nhóc này hát thì dở ẹc mà biết lắm thứ kỳ quái thế không biết…
Đi qua sảnh đông nghịt người, mấy bố con – giờ có thêm Sonoko đi cùng, tới quầy bar ở bên trong. Họ gọi đồ uống:
- Một café au lait.
- Tớ cũng thế.
- Em uống cà phê đá!
- Cho tôi cốc bia.
Ông Kogoro cầm cốc, nói to đầy sảng khoái:
- Chà, ngon quá! Lúc khát chỉ có uống bia là thích nhất!
Ran nhắc nhở bố mình:
- Bố đừng uống nhiều quá!
- Không sao không sao, có tí tẹo ấy mà… - Nói vậy nhưng mặt ông Kogoro đã bắt đầu ửng đỏ.
Ông thám tử nhận thêm cốc bia thứ hai, rồi cùng những người khác tiến tới một cái bàn, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó.
- Bố nói gì thế ạ?
- À, ta đang thấy cái tên Asabuki Akira và Oosuka Yui quen quen… - Ông nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc rồi vỗ tay. – Đúng rồi! Ta đọc hai cái tên đó trong một bài báo mới đây… Xem nào, nếu ta nhớ không nhầm thì bài báo đó nói việc Asabuki Akira được bầu làm chỉ huy còn có nhiều điều chưa sáng tỏ.
- Nghĩa là sao ạ?
- Nghe nói ông bố của cô Yui mà cậu chàng kia đính hôn, là người có vai vế trong giới âm nhạc cổ điển. Ông ta cũng là giám đốc Nhà hát Nghệ thuật Haido này. Người ta đồn cậu Asabuki không được bầu nhờ thực lực, mà do ông bố vợ tương lai nhờ vả…
- Không thể có chuyện đó! – Sonoko cự cãi ngay.
- Dù gì thì bài báo đó viết cũng chung chung lắm, chỉ dựa trên tin đồn thất thiệt thôi, nên chẳng đáng tin đâu.
- Dĩ nhiên là không đáng tin rồi! Bác Oosuka Shuuhei đời nào làm những trò như vậy!
- Oosuka Shuuhei à?
Thấy ông Kogoro lại có vẻ nghĩ ngợi, Conan nói luôn:
- Bác ơi, đó là người gửi thiệp mời…
- À, ừ nhỉ.
Ông thám tử vừa lấy tấm thiếp ra khỏi túi thì có tiếng người vang lên sau lưng:
- Ông Mori, rất hân hạnh được đón tiếp ông. Tôi là Oosuka Shuuhei.
Người vừa cất tiếng nói là một quý ông đáng kính. Ông Kogoro vội vàng đứng dậy, chìa tay phải ra nắm lấy bàn tay trước mặt.
- Tôi là Mori Kogoro… Ông là người đã gửi thiệp mời cho tôi phải không ạ?
Ông Oosuka gật đầu, nheo đôi mắt sắc sảo:
- Nói thật, tôi hâm mộ ông lắm! Từ khi được biết đến tài suy luận của ông qua báo chí, tôi đã luôn ngưỡng mộ tài năng của “thám tử Mori ngủ gật.”
- Ông quá khen!
Conan im lặng nhìn ông thám tử vười vui sướng, nghĩ thầm: “Hừm, ‘thám tử Mori ngủ gật’ đúng nghĩa đen ấy chứ, lần nào ông bác cũng mê mệt, có biết phá án là gì đâu..”
- Được biết văn phòng của ông không xa nhà hát, nên tôi rất muố nmời ông đến dự…
Sonoko chen ngang:
- Bác Oosuka ơi, cháu chúc mừng bác được vào ghế giám đốc nhà hát!
- À, chẳng phải tiểu thư nhà Suzuki đây sao?
- Vâng, cháu Sonoko đây ạ!
- Cháu gửi lời hỏi thăm bố hộ ta nhé. Tiếc là hôm nay bố cháu không tới dự được… Mà cháu quen thám tử Mori à?
- Bác Mori ấy là bố Ran, bạn cháu ạ! – Sonoko ngày thường vẫn gọi ông Kogoro là “ông râu kẽm”, hôm nay lại đổi giọng bất ngờ.
- Cháu càho bác, cháu là Mori Ran. Cảm ơn bác đã mời bố con cháu tới buổi hòa nhạc hôm nay.
Ông Oosuka gật đầu đáp lại, rồi hỏi:
- Thế còn cậu bé này thì sao?
Conan vội vàng cúi đầu chào. Ông Kogoro xoa đầu cậu:
- Thằng nhóc này tên là Edogawa Conan, đang ở nhờ nhà tôi. Hôm nay vì muốn thằng bé được thưởng thức âm nhạc cổ điển nên tôi đã mạo muội xin thêm một vé…
Conan cười tủm tỉm khi thấy ông Kogoro không có vẻ phiền hà như khi nãy.
- Mong là cháu thích buổi hòa nhạc hôm nay. Chắc chắn buổi diễn sẽ thành công!
- Cháu cảm ơn bác ạ! – Conan đáp.
Không ngờ gương mặt ông Oosuka nghiêm trọng hơn cậu tưởng. Ông lầm bầm:
- Buổi diễn này phải thành công…
Nhưng rồi ông nhận thấy vẻ thắc mắc của Conan, nên mỉm cười:
- Akira và Yui mong chờ buổi biểu diễn lắm. Hai đứa nó đã hứa với nhau sẽ cố gắng hết mình.
- A, nói đến anh Akira mới nhớ… - Sonoko reo lên, tiếng sát lại ông Oosuka. – Bác Oosuka ơi, cháu muốn gặp anh Asabuki Akira lắm, liệu có được không ạ? À, cả chị Yui nữa…
Thấy Sonoko đột nhiên sấn tới, ông Oosuka ngạc nhiên lúng túng:
- Ờ.. cũng được thôi…
- Cháu cảm ơn bác nhiều lắm! Vậy bây giờ…
- Giờ thì không được. – Ông Oosuka lắc đầu. – Chắc cháu cũng biết, nghệ sĩ cần tập trung cao độ trước khi biểu diễn, không ai được phép làm phiền. Buổi hòa nhạc hôm nay rất quan trọng với Akira, cậu ấy đã dặn rất rõ là phải được yên cho tới lúc lên sân khấu.
- À, cháu quên mất… Anh Akira đúng là một thiên tài, phong thái làm việc cũng khác hẳn người thường!
Ông Oosuka thấy Sonoko đang rất háo hức, bèn nhượng bộ:
- Hết buổi hòa nhạc, cháu có thể tới phòng nghỉ sau cánh gà… Ông Mori và hai cháu đây cũng đến nhé!
Ông Oosuka vừa nói dứt lời thì có tiếng chuông báo buổi hòa nhạc sắp bắt đầu. Ông vội nhìn đồng hồ trên tường:
- Đã đến giờ rồi cơ à? Tôi xin phép cáo từ. Mọi người vui vẻ nhé!
Nói rồi ông nhanh chóng rời đi. Khách khứa xung quanh cũng lục tục di chuyển. Sonoko trả lại cốc cà phê cho quầy rồi lấy vé trong bóp ra, nói:
- Chúng ta cũng đi thôi! Ran ơi, cậu ngồi ở đâu thế?
Ông Kogoro cầm vé trả lời thay:
- Xem nào… Số 4 đến số 6 của dãy 25.
- Ủa, mọi người ngồi xa quá nhỉ… À, chắc tại có nhóc con đi cùng. Những người đến dự hòa nhạc hôm nay toàn người có vai vế cả, nên khó tính lắm, không thích trẻ con ồn ào đâu.
Conan tức tối vì lại bị coi là trẻ con. Nhưng Sonoko chẳng hề để ý đến điều đó mà nói tiếp:
- Tớ ngồi ở hàng thứ tư cơ, nên xa Ran lắm.
- Bọn mình gặp nhau sau nhé.
- Ừ, thế nhé!
Nói chưa dứt câu, Sonoko đã vội vàng tiến đến cửa trên vào hội trường. Ông Kogoro nhìn cô nàng đi thoắn thoát, thở dài:
- Cô tiểu thư này lắm mồm thật.
Conan thầm đồng tình.
Ran nhanh nhẹn thu dọn cốc của ba bố con.
- Nhưng nhờ Sonoko mà chúng ta mới được gặp riêng anh Asabuki Akira và chị Oosuka Yui sau buổi diễn đấy chứ. Con chắc bố cũng háo hức lắm, vì chị Yui xinh thế cơ mà.
- Xinh xắn gì thì cũng sắp lấy chồng rồi…
Conan giục:
- Chúng ta đi mau thôi, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi.

(Còn tiếp)
 
2. Buổi hòa nhạc nhân dịp khánh thành

- 27, 26…. Dãy 25 đây rồi.
Sau khi bước qua cửa, ông Kogoro, Ran và Conan lần lượt tìm đến đúng ghế ngồi của mình.
Thính phòng hình chữ nhật dài, với chiều ngang là chiều dài của sân khấu. Đây cũng là hình dáng truyền thống của thính phòng dành cho hòa nhạc, có tên gọi là “Hình hộp giày”. Trần nhà cao vút, trên trần có những chùm đèn pha lê lớn. Hoa văn lồi lõm phong phú được chạm trổ trên mặt tường vừa là vật trang trí, vừa có tác dụng cách âm.
Phía trên chỗ Conan ngồi còn có tầng ghế thứ hai. Ban công hai bên hàng ghế tầng hai hầu như đã chật kín người.
Tiếng chuông “reng reng” lại vang lên đúng bảy giờ tối, báo hiệu lần thứ hai giờ chuẩn bị khai mạc. Cửa ra vào hội trường khép lại. Hình như hồi chuông đó cũng đồng thời là tín hiệu bắt đầu, vì cửa vừa đóng thì các thành viên của dàn nhạc giao hưởng đã lần lượt từ trong cánh gà bước ra sân khấu. Mỗi người đều cầm một nhạc cụ khác nhau: violin, cello, sáo, kèn, clarinet… đủ cả. Họ nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình và hướng mắt về phía trái sân khấu như chờ đợi điều gì đó. Khán giả cũng nhìn theo ánh mắt của họ. Người cuối cùng xuất hiện trên sân khấu là một nữ nhạc công violin xinh đẹp tuyệt trần trong bộ váy dài thướt tha.
Tiếng vỗ tay vang lên:
- Chị Oosuka Yui đấy… - Ran thì thào vào tai Conan nhưng cậu chỉ im lặng gật đầu. Ánh hào quang tỏa ra từ một nhạc công hàng đầu như Yui dù ngồi ở vị trí khá xa như Conan cũng có thể cảm nhận được.
Yui chuẩn bị đàn violin vừa xong thì nhạc công chơi kèn oboe bắt đầu dạo nhạc. Yui đưa tay kéo đàn theo nhịp kèn. Âm “la” trong trẻo vang lên trong thính phòng. Đây là nghi thức truyền thống nhằm đảm bảo cao độ của nhạc cụ trước khi biểu diễn chính thức.
Khi nghi thức kết thúc, ông Oosuka Shuuhei xuất hiện từ phía bên phải sân khấu. Việc người ngoài dàn nhạc giao hưởng xuất hiện trên sân khấu là điều hiếm có, nhưng đây là buổi biểu diễn nhân dịp khánh thành nhà hát, nên với tư cách là giám đốc nhà hát, ông Oosuka phải lên phát biểu đôi lời.
Ông bắt đầu nói sau khi tràng pháo tay kết thúc:
- Qúy vị đừng lo, tôi không định dài dòng văn tự, ảnh hưởng đến việc thưởng thức âm nhạc của quý vị đâu.
Đợi quan khách cười xong, ông nói vài câu chào mừng đơn giản, rồi rút khỏi sân khấu giữa tiếng vỗ tay vang dội.
Đã đến lúc nhân vật chính xuất hiện… nhưng không thấy anh đâu. Khách khứa bắt đầu bàn tán xôn xao. Conan cũng quay sang Ran hỏi:
- Chị ơi, đến lúc người chỉ huy dàn nhạc xuất hiện rồi phải không ạ?
- Chị cũng không hiểu… Có lẽ bài diễn văn của ông Oosuka ngắn hơn dự kiến nên anh ấy không biết đã đến lượt mình.
- Đó chỉ là diễn kịch thôi. Xuất hiện muộn một chút người ta mới chú ý chứ. – Ông Kogoro nói nhỏ.
Conan nghĩ cũng có khả năng đó. Vừa lúc ấy thì Asabuki Akira trong bộ vest màu đen, cổ cài nơ bướm xuất hiện trên sân khấu. Vẻ điềm tĩnh của anh ta làm thính giả im lặng tức thì. Asabuki vén mái tóc rũ trước trán, đưa mắt nhìn đám đông trong hội trường. Anh sải đôi chân dài, bình tĩnh tiến tới bục chỉ huy ở chính giữa sân khấu. Như nhận được tín hiệu, không ai bảo ai, tất cả thính giả đồng loạt vỗ tay.
Đứng trên bục rồi, Asabuki quay về phía khán giả và cúi chào. Tiếng vỗ tay lại vang lên.
Đợi khán giả vỗ tay xong, Asabuki liếc nhìn Yui đang ngồi phía bên trái mình. Yui cười rạng rỡ và khẽ gật đầu, nhưng nét mặt của Asabuki vẫn nghiêm nghị, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Asabuki quay người về dàn nhạc giao hưởng, đưa bàn tay phải cầm chiếc đũa chỉ huy của nhạc trưởng phất lên, rồi lại hạ xuống. Cả khán phòng cảm thấy dường như anh đang hít vào một hơi dài. Không khí căng thẳng tới độ Conan cũng phải nuốt nước miếng.
Asabuki đưa chiếc đũa lên một lần nữa, dừng lại giữa chừng, rồi lần này, anh nhẹ nhàng phất xuống.


Bản Giao hưởng số 9 của Gustav Mahler ngân nga. Đây là bản giao hưởng Mahler sáng tác khi đã cận kề cái chết. Chương đầu tiên của bản nhạc, khác với những bản giao hưởng nổi tiếng khác của người nghệ sĩ này, mang âm hưởng nhẹ nhàng, sâu lắng. Ran chìm trong tiếng nhạc, khẽ thốt lên:
- Tuyệt quá…
Dần dần, toàn bộ nhạc cụ trong dàn nhạc giao hưởng đều ngân lên những nốt nhạc trong trẻo. Chiếc đũa nhạc trưởng mà Asabuki cầm trên tay cũng nhanh dần, nhanh dần cùng với tiếng sáo, nhịp trống, và cả tiếng cymbals. Toàn bộ thính giả đắm mình trong âm nhạc. Bỗng Ran hơi lắc đầu. Conan thấy vậy bèn hỏi:
- Chị sao thế?
Ran chỉ nhìn Conan cười ý không có gì, rồi lại chú tâm lên sân khấu.
Trên bục chỉ huy, chiếc đũa nhạc trưởng của Asabuki dường như đang múa điệu múa của riêng mình. Bên dưới anh là Yui, vừa chơi violin vừa nhìn anh say đắm. Cảnh tượng trông thật đẹp, y hệt như trong tấm quảng cáo trên trong tủ kính bên ngoài…
Chơi xong chương đầu của bản nhạc, dàn nhạc giao hưởng có vài phút nghỉ ngơi. Đây cũng là lúc thính phòng mở cửa cho những vị khách tới muộn, vì không ai được phép bước vào thính phòng khi đoàn giao hưởng đang biểu diễn. Có thể thấy quy định của các buổi hòa nhạc cổ điển là rất nghiêm ngặt.
Khoảng hai mươi người đến muộn nối nhau đi vào qua cánh cửa hé mở. Asabuki nhắm mắt, chờ họ ổn định chỗ ngồi. Anh rất ghét bị làm phiền trong lúc biểu diễn như thế này, và dù rằng những người đến muộn thật vô ý tứ, nhưng trên sân khấu, anh buộc phải giữ bình tĩnh.
Thấy thình phòng đã trật tự, Asabuki lại giơ đũa lên, bắt đầu chương thứ hai. Đoạn nhạc này có phần vui tươi hơn. Chiếc đũa chỉ huy của Asabuki chuyển động nhịp nhàn cùng bàn tay chơi violin của Yui.
Chương thứ ba của bản nhạc bắt đầu với tiết tấu nhanh. Nhạc dồn dập đến khi lên đến cao trào thì chuyển sang chương cuối, Asabuki liếc nhìn Yui và phẩy cây đũa. Những nhạc cụ bằng dây ngân nga từng nốt dịu dàng, êm ái. Âm nhạc như đợt sóng hiền hòa trên mặt biển, từ từ, dịu dàng vỗ vào bờ cát.
Và như vậy, cùng với phần cuối đầy ấn tượng, bản Giao hưởng số 9 của Mahler đã kết thúc.
Tiếng vỗ tay ban đầu còn hơi dè dặt giữa bầu không khí tĩnh lặng, giờ nổ ra, vang dội như sấm khắp hội trường. Asabuki rời khỏi bục chỉ huy, cúi chào quan khách lần nữa rồi biến mất vào cánh trái sân khấu để lại những tiếng vỗ tay vẫn không dứt phía sau.
Ông Kogoro vừa vỗ tay vừa hỏi Ran:
- Này, sao mọi người cứ vỗ tay mãi thế nhỉ?
- Cái này tiếng Anh gọi là “curtain call”, có ý nghĩa mời người chỉ huy dàn nhạc xuất hiện lần nữa đấy bố ạ.
- Kiểu như yêu cầu biểu diễn lại ấy à?
- Không phải đâu ạ. – Conan chen vào. – “Curtain call” chỉ có ý muốn nhìn mặt người chỉ huy thôi, chứ không yêu cầu diễn lại.
- Thế hả… - Không biết đã hiểu thật chưa, nhưng ông Kogoro vẫn tiếp tục vỗ tay.
Asabuki lại xuất hiện, bước ra giữa sân khấu trong tiếng vỗ tay ngày càng vang dội. Yui đứng lên, tiến tới gần bục chỉ huy, chìa tay phải ra như chào đón Asabuki. Asabuki đứng sựng lại, nhìn Yui giây lát rồi khẽ lắc đầu. Anh quay về phía khán giả, cúi đầu chào, rồi dần lui vào cánh gà. Tuy nhiên, vì anh đã xuất hiện lần nữa nên tiếng vỗ tay của khán giả không hề ngưng ngớt.
Ánh đèn sân khấu mờ dần, và các nhạc công thu dọn nhạc cụ của mình. Tiếng thông báo phát ra từ loa: “Buổi hòa nhạc tới đây là kết thúc…” Conan và mọi người vừa đứng dậy th.ì Sonoko đã chạy tới:
- Ran ơi, bọn mình đi gặp anh Akira đi!
- Ừ.
Khi bốn người từ thính phòng bước ra thì sảnh lúc này đã đông kín người. Họ đưa mắt tìm nhân viên của dàn nhạc giao hưởng nhưng không thấy ai.
- Sonoko ơi, làm sao bây giờ?
- Chắc anh Akira ở trong phòng nghỉ dành cho dàn nhạc giao hưởng. Bọn mình ra sau sân khấu xem đi.
Bốn người đi ngược lại đám đông đang rời khỏi nhà hát. Họ đi theo hành lang bên phải hội trường, vào sân bên trong. Ran đi sau Sonoko, ngập ngừng hỏi:
- Sonoko này…
- Gì thế?
- Cậu thấy buổi hòa nhạc hôm nay thế nào?
- Thế nào ấy hả…? – Sonoko nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói. – Tớ thấy hay lắm. Không có sai sót gì. Nhưng…
- Nhưng sao?
Sonoko phẩy tay:
- Không có gì đâu… Bản nhạc này thuộc loại khó, nên chơi đúng tất cả các nốt đã là thành công lớn rồi!
Cuối hành lang là một cánh cửa kim loại. Trên cửa có biển “Không phận sự miễn vào”.
- Sonoko ơi, chắc bọn mình không được vào đâu.
- Ừm…
Conan vượt lên trước Sonoko, văn thử nắm đấm cửa.
- Cửa không khóa đâu chị ạ.
- Không được đâu! – Ran vội ôm Conan, nhưng Sonoko cũng đã tới gần cửa, vặn thử nắm đấm rồi mở luôn cánh cửa ra.
Ông Kogoro chau mày:
- Tự tiện mở cửa ra thế à?
- Không sao đâu mà! Bác Oosuka đồng ý rồi còn gì…
Sonoko chẳng ngập ngừng chút nào mà bước ngay qua cửa. Ba người còn lại không còn cách nào khác, đành đi theo.
Thoạt nhìn, hành lang bên kia cánh cửa váng lặng không một bóng người. Tuy nhiên, nếu chú ý có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở xa. Sonoko nhanh nhảu bước tới, miệng nói:
- Ở đằng kia kìa!
Tiếng lao xao dần rõ hơn. Bốn người nghe thấy những câu nói đại loại như “Chúc mừng!”, “Buổi diễn thành công lắm!” Có vẻ như khá nhiều người đang tập trung ở sau sân khấu. Hành lang rẽ sang một bên, dẫn đến một không gian nhỏ. Đây là nơi các nhạc công đứng đợi đến lượt lên sân khấu. Giờ khi đã hết buổi diễn, họ lại tụ tập ở đây, chúc tụng nhau. Sonoko nhìn thấy ông Oosuka trong đám đông, liền gọi to:
- Bác Oosuka ơi!
- Sonoko đấy à! – Ông Oosuka mỉm cười lại gần. Thật may ông không hỏi vì sao bốn người tìm được đến nơi.
- Anh Akira đâu ạ?
- Ở đằng kia kìa. Có vẻ cậu ấy hơi mệt…
Ông Oosuka chỉ ra phía góc tường. Nơi đó Asabuki đang đứng dựa vào tường, tách khỏi đám đông. Đôi vai anh rũ xuống, gương mặt cúi gằm, mái tóc rũ xuống trán, nhưng nhìn anh vẫn đẹp như trong một bức tranh.
Ran liếc nhìn Sonoko có ý ngăn bạn lại, nhưng Sonoko chẳng ngại ngùng gì, tiến thẳng đến chỗ Asabuki, cúi đầu:
- Chào anh, em là Suzuki Sonoko!
Ông Oosuka theo sau, giới thiệu thêm:
- Đây là tiểu thư nhà Asabuki…
- À, tập đoàn tài chính Suzuki hả… - Asabuki gật đầu, làm Sonoko hớn hở cười.
- Anh Akira tuyệt lắm! Nhất là chương đầu…
- Thôi, đừng quá khen. – Asabuki ngắt lời. – Nếu lắng nghe chắc cô cũng thấy buổi hòa nhạc hôm nay tệ đến mức nào… Tất cả là do tôi bất tài.
Asabuki nhìn đi chỗ khác một lúc, rồi tiếp tục:
- Không hiểu sao hôm nay tôi hồi hộp thế… Thực ra sức khỏe của tôi hôm nay không ổn lắm… Nhưng không, tôi không thể lấy đó làm lý do được. – Anh lại nhìn xuống sàn.
Ran thấy Sonoko không biết nói gì, phải lên tiếng động viên:
- Em thấy buổi hòa nhạc hôm nay tuyệt lắm ạ! Anh đừng buồn nhé!
Asabuki không hề ngạc nhiên khi thấy người lạ nói chuyện với mình.
- Cảm ơn cô đã tốt bụng an ủi.
- Đâu có…
- Liệu Chúa có cho tôi một cơ hội nữa không? Một cơ hội nữa để vượt qua cái chết…
Dù không hiểu lời Asabuki vừa nói, nhưng thấy anh nghiêm trang như vậy, Ran cũng gật đầu khẳng định:
- Chắc chắn là có rồi!
- Cảm ơn. – Asabuki giờ đã tươi tỉnh hơn một chút. – Cô tên là gì nhỉ?
- À… - Ran đỏ mặt, nhớ ra mình chưa tự giới thiệu. – Tên em là Mori Ran. Đây là bố em, Mori Kogoro.
- A, thì ra cô là con gái ông Mori? Cha tôi hâm mộ thám tử Mori Kogoro lắm.
- Em có dịp nói chuyện với bác rồi. – Ran quay sang ông Oosuka.
Ông Oosuka vừa dẫn Yui lại nói chuyện với ông Kogoro.
- Đây là con gái tôi. Lúc nãy cháu nó chơi violin…
- Dĩ nhiên là tôi có để ý, nói gì thì nói, cô bé là tâm điểm của đoàn giao hưởng kia mà.
- Ông đừng nói vậy, tất cả mọi người torng dàn nhạc đều góp pâhn2 tạo nên thành công của buổi diễn hôm nay.
- Nhưng cô chắc chắn là bông hoa nổi bật nhất. Tôi phải nói thật, nhìn gần trông cô còn xinh đẹp hơn gấp nhiều lần ấy chứ! Thật tiếc là cô đã đính hôn.
Ông Kogoro cười ha hả, làm Ran đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
- Bố thật là… Bố đừng quên là mình đã có vợ có con rồi đấy!
Asabuki đứng thẳng lên, nói với ông Oosuka:
- Con xin phép vào phòng nghỉ ạ.
- Ừ, con nghỉ đi. – Ông Oosuka đồng ý.
Yui chạy lại, cầm tay Asabuki.
- Anh Akira, em đi cùng anh nhé.
- Anh đi một mình được rồi. – Asabuki tránh Yui, định bỏ đi.
- Nhưng em lo lắm, nhìn sắc mặt anh không tốt… - Yui đưa tay vuốt má Asabuki. Mặt anh nhoợt nhạt như không còn sức sống. – Bác Isogai cầm hộ cháu cái này…
Yui đưa đàn cho ông quản lý rồi cùng Asabuki lui vào căn phòng có tấm biển “Phòng nghỉ A” ở cuối hành lang. Sonoko nhìn theo, khẽ thở dài:
- Anh Asabuki tuyệt quá…
Ran cũng nói:
- Chị Yui tốt bụng thật đấy, luôn lo lắng cho anh Asabuki.
- Họ đúng là cặp đôi hoàn hảo.
Ran và Sonoko nhìn nhau gật đầu. Ông Isogai Toshirou chen qua hai cô, nói: “Cho tôi đi nhờ chút”. Ông cầm cây đàn violin của Yui, lại gần chiếc bàn đặt đầy hoa và quà gần tường, bê hết tất cả lên, rồi khệ nệ đi dọc hành lang. Ran vội đuổi theo:
- Bác ơi, để cháu giúp bác nhé?
- Cảm ơn… Cháu mở hộ tôi cánh cửa kia được không? – Ông hất hàm chỉ cánh cửa có chữ “Phòng nghỉ B” Ran kéo cửa một cách nặng nhọc, không ngờ nó lại nặng đến thế.
- Nhiều hoa và quà quá bác nhỉ.. Tất cả là cho chị Yui ạ?
- Đúng thế. Nhưng quà tặng cậu Asabuki còn nhiều gấp mấy lần cơ, bê vào phòng nghỉ mất mấy lượt đi liền. – Ông Isogai cười khó nhọc, bước vào phòng.
Ông bỗng đứng sững lại.
Bịch, bịch!

(Còn tiếp)
 
3. Phát hiện vụ án!

- Aaaa!
Conan là người đầu tiên phản ứng trước tiếng thét thất thanh của Ran:
- Chị Ran ơi, chị sao thế!? – Cậu vừa gọi vừa chạy dọc hành lang, vượt qua Ran đang run rẩy, bước chân vào phòng nghỉ.
Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là đống hoa và quà nằm lăn lóc trên sàn. Sau đó là ông Isogai quản lý đoàn giao hưởng run rẩy như sắp khuỵu ngã đến nơi. Ông lắp bắp không thành tiếng, trên tay vẫn giữa chặt cây đàn violin của Yui – có lẽ ông đã quen với công việc này tới mức có thói quen không bao giờ vứt nhạc cụ bừa bãi dù có chuyện gì xảy ra.
Conan lách qua người ông Isogai để vào phòng.
Cậu nhìn thấy một người đàn ông nằm ngửa. Ông ta mặc chiếc áo kháoc màu đen cũ kỹ, đeo chiếc cà vạt trông có vẻ rẻ tiền – thực ra toàn bộ trang phục của ông ta chẳng có gì nổi bật. Cặp kính râm rơi trên sàn chắc cũng của người này.
Điều đáng chú ý là con dao đâm thẳng vào ngực người đàn ông.
Conan chạy vội đến bên ông ta, đưa tay bắt mạch. “Không còn đập”, cậu nghĩ, rồi tháo kính ra, đưa mắt kính lại gần miệng người đàn ông. Nếu còn sống, hơi thở của ông ta sẽ làm mờ kính.
“Không xong rồi…”, Conan nhìn gương mặt người đàn ông đã đông cứng lại với đôi mắt mở to đầy khiếp sợ trước cái chết tiến gần. Mắt ông ta màu trắng đục, võng mạc đã bắt đầu khô. Conan đeo lại kính, nghĩ: “Ông ta chết đã được một lúc rồi…” Cậu nhìn con dao cắm trên ngực nạn nhân: “Thứ ở gần cán dao là…”
Bỗng Conan bị xách cổ lên như con mèo con, kèm theo đó là tiếng quá lớn:
- Mày định giở trò gì thế hả? – Người nói là ông Kogoro, mặt xanh vì tức giận.
- Bác ơi, gay rồi, có người chết!
- Nhìn là biết rồi!
- Đây là án mạng!
- Mày không cần phải dạy dỗ tao! Trên ngực có con dao lù lù thế kia còn gì nữa!
Ông Kogoro thả tay ra, làm Conan rơi bịch xuống sàn. Ông nhìn cậu:
- Ran đi gọi cảnh sát và cấp cứu… mà đến nước này thì còn cần gì cấp cữu nữa. Ta cũng bảo ông quản lý ngăn người ngoài vào phòng rồi.
- Con dao không phải bằng chứng duy nhất cho thấy đây là một vụ giết người. – Conan đứng dậy, nhìn cái xác. – Người ta có thể tự sát hoặc do tai nạn mà bị dao đâm vào người. Nhưng bác nhìn xem.
- Hử?
Conan chỉ vào vị trí giữa cán dao và ngực. Ở đó có một chiếc khăn tay. Con dao đâm xuyên qua chính giữa chiếc khăn. Máu đã nhuộm đỏ thẫm chiếc khăn tay màu trắng.
- Chắc hung thủ đã đâm con dao xuyên qua khăn tay trước, rồi mới đâm vào ngực nạn nhân, tạo thành một lá chắn.
- Để làm gì?
- Để tránh máu bắn ngược lại ạ. Người tự sát thì đâu cần lo máu bắn lên người, nên có thể khẳng định đây là một vụ án mạng. Hung thủ nghĩ đến việc dùng khăn tay làm lá chắn, chứng tỏ đây còn là một vụ giết người được lên kế hoạch từ trước.
- Hừm, chuyện đơn giản đó thám tử đại tài Mori Kogoro này đã nhận ra từ lâu rồi! – Ông Kogoro lại nắm lấy cổ áo Conan kéo ra tận cửa. – Mày đừng có làm phiền ta nữa!
Conan bị ném ra ngoài, lộn một vòng trên không, rồi lần này tiếp đất mà không bị đau. Sonoko đứng ngoài hành lang vội chạy lại:
- Có chuyện gì thế? Ran nói gì đó về cảnh sát…
- Có người chết trong phòng nghỉ.
Conan trả lời Sonoko xong mới nhận ra rất đông người đang bu quanh mình. Họ là các nhạc công của dàn nhạc giao hưởng và nhân viên nhà hát. Nghe Conan nói, tất cả xôn xao:
- Thật thế à?
- Có án mạng sao?
- Sợ quá…
Conan thầm nghĩ: “Sao lúc nãy ở trong phòng mình không nghe thấy tiếng nói ngoài này nhỉ?” Cậu nhìn quanh rồi phát hiện tấm biển trên cửa: “Đúng rồi! Đây là phòng nghỉ chuyên dụng trong nhà hát nên tường được cách âm để nhạc công có thể tập trong phòng. Khi cửa đóng âm thanh sẽ bị ngăn gần như tuyệt đối…”
Ông Oosuka hỏi Conan:
- Cháu bé, có người chết trong phòng nghỉ thật sao?
- Vâng ạ. Cháu nghĩ đây là vụ giết người.
- Hừm… Nghe Isogai nói ta không tin, hóa ra là thật… - Ông chau mày.
Ông Oosuka mở cửa phòng nghỉ, định đi vào thì bị giọng đanh thép của ông Kogoro ngăn lại:
- Cấm vào!
Ông thám tử đang quỳ gối, kiểm tra xác chết. Khi thấy người đứng ở ngưỡng cửa là ông Oosuka, ông Kogoro đứng dậy:
- Ấy chết, tôi xin lỗi đã thất lễ… Nhưng tuyệt đối không ai được phép đặt chân vào hiện trường vụ án.
- Ông Mori… Đây là vụ giết người thật ư?
- Vâng, tôi chắc chắn như vậy. Ông nhìn con dao trên ngực nạn nhân đi. – Ông Kogoro chỉ con dao và chiếc khăn tay. – Chiếc khăn kia dùng để ngăn máu bắn lên người hung thủ. Đây chắc chắn là một vụ giết người được tính toán cản thận!
Conan đứng ngoài cửa nhìn vào trong, tức tối: “Đó là suy luận của mình mà!” Ông Oosuka có vẻ thán phục:
- Tôi hiểu rồi… Ngày Mori giỏi quá.
Ông nhìn chiếc khăn tay phụ nữ thêu ren, rồi bỗng kêu lên một tiếng. Ông Kogoro hỏi ngay:
- Ông sao thế?
- À không… Người đàn ông này…
- Ông biết nạn nhân là ai sao?
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì ông ta tên Kusuda Masatoshi, chuyên viết báo lá cải. Lần trước gặp, ông ta ăn mặc chỉn chu hơn nhiều, nên thoạt nhìn tôi không nhận ra. Nhưng tại sao…?
- Lạ thật, ông quên biết với phóng viên báo lá cải này à?
- Không đến mức quen biết đâu. Chuyện là…
Ông Oosuka giải thích ngắn gọn việc tay nhà báo tự phong đã viết bài báo gây tiếng xấu cho Nhà hát Nghệ thuật Haido và dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou, cũng như thái độ khó ưa của ông ta tại buổi tiệc trước đó.
- Tôi cũng đọc bài báo đó rồi. Tay nhà báo này miệng lưỡi thâm độc thật. Nhưng nếu thế thì…
Ông Kogoro chưa nói hết câu thì có tiếng ồn ào ngoài cửa. Đoàn cấp cứu và cảnh sát nhận được điện báo đã có mặt tại hiện trường. Ông thám tử thò mặt ra ngoài cửa phòng, nhìn thấy mấy viên cảnh sát mặc quân phục chuyên biệt liền gọi:
- Ở đây này!
Sau đó, ông ra hiệu cho ông Oosuka ra ngoài:
- Cảnh sát và nhân viên khám nghiệm hiện trường đã đến. Chúng ta để họ làm việc thôi.
Hai người vừa ra thì một viên cảnh sát vào phòng, bắt đầu báo cáo vụ việc qua bộ đàm trên tay. Ông Kogoro và ông Oosuka tiếp tục câu chuyện đang dở dang:
- Ông Oosuka này, tay nhà báo Kusuda kia có hiềm khích với ông, giờ lại bị giết ở đây, nên…
Chưa nói hết câu thì ông Kogoro lại một lần nữa bị ngắt lời. Cửa phòng nghỉ A mở ra. Akira và Yui xuất hiện.
- Có chuyện gì mà ồn ào thế?
- Mọi người làm anh Akira không tài nào nghỉ được.
Có vẻ như tiếng xôn xao của đám đông đã lọt qua bức tường cách âm. Ông Oosuka nặng nề thông báo với Asabuki đang bực bội:
- Có người chết trong phòng nghỉ B… Chính là ông Kusuda hôm nọ.
- Kusuda… là người khó ưa, tự xưng là nhà báo ấy ạ? – Asabuki nheo mày.
- Đúng thế. – Ông Oosuka gật đầu.
- Nhưng ai đã…
Ông Kogoro trả lời ngay:
- Chúng tôi chưa biết hung thủ là ai… Nhưng trong vụ án mạng này, một điều chắc chắn là tất cả mọi người liên quan đến nhà hát và dàn nhạc giao hưởng đều bị tình nghi.
Thanh tra Megure Juuzou của đội Điều tra số 1 của Sở Cảnh sát Tokyo bước vào phòng nghỉ, nhìn quanh một lần. Sau đó, ông đưa mắt nhìn xuống sàn. Cái xác đã được nhân viên khám nghiệm mang ra khỏi hiện trường, nhưng trên sàn còn hình người được tạo bởi băng dính trắng và vệt màu đen – chắc hẳn là vết máu khô – cho biết trong căn phòng vừa xảy ra một cái chết thương tâm. Thanh tra Megure nhìn vết máu khô một lúc rồi mới ngẩn đầu lên nói:
- Nạn nhân là ai?
- Ông ta tên là Kusuda Masatoshi. – Sĩ quan Takagi đến sau thanh tra Megure trả lời. Anh nhìn vào cuốn sổ tay, tiếp tục nói: - Ông ta bốn mươi tám tuổi, nhà ở nội thành. Danh tính được xác định dựa trên bằng lái xe và sổ tay cá nhân. Nạn nhân là nhà báo tự do…
- Khoan đã. – Thanh tra Megure ngắt lời. – Nhà báo Kusuda… Ta nhớ ra rồi. Tay này chuyên viết báo lá cải, gây phiền hà cho nhiều người.
- Vâng. Ông ta đã từng bị kiện vì xâm phạm quyền riêng tư và một số hành vi phạm pháp khác khi hành nghề, tuy nhiên tất cả các vụ kiện đều không có bằng chứng rõ ràng nên ông ta vẫn thoát tội.
- Hừm… Ông ta bị nhiều người thù ghét, nên không thiếu người có động cơ ra tay sát hại. – Ông thanh tra lẩm bẩm như tự nói với chính mình. – Nhưng sao ông ta lại có mặt ở buổi hòa nhạc cổ điển này, thật chẳng hợp gì cả…
Có tiếng trả lời từ sau lưng thanh tra Megure:
- Đó là vì gần đây ông Kusuda có viết một bài báo liên quan đến Nhà hát Nghệ thuật Haido và dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou.
Ông thanh tra quay lại thì thấy ông Mori Kogoro. Ông thám tử gật đầu một lần nữa để khẳng định lời mình nói. Thanh tra Megure nhăn trán:
- Lại là cậu đấy hả Mori? Sao lần nào cậu cũng có mặt ở nơi xảy ra vụ án thế không biết… Đôi khi tôi nghĩ có lẽ cậu mới chính là nguyên nhân gây ra bao nhiêu vụ việc từ trước đến nay đấy.
Nghe ông thanh tra nói vậy nhưng ông Kogoro vẫn cười ha ha:
- Sao sếp lại nói thế? Lần này tôi tình cờ có mặt ở đây vì ông chủ nhà hát hâm mộ tôi, mời tôi đến dự buổi hòa nhạc đấy chứ.
- “Tình cờ” thật không đây… - Thanh tra Megure thở dài. – Lúc nghe nói có người tên “Mori” báo cáo về một vụ án mạng, ta đã thấy nghi nghi rồi…
- A, cháu gọi đấy ạ. – Ran đứng ngoài cửa nói với vào.
Thanh tra Megure nhìn qua vai ông Mori ra ngoài.
- Ran cũng ở đây à? Thế nghĩa là…
Ông nhìn Sonoko đứng cạnh Ran đang cười toe toét vừa vẫy tay chào. Giữa hai cô bé có một khoảng trống. Ông thanh tra nhìn xuống. Đúng như ông nghĩ, Conan cũng có mặt. Thanh tra Megure chán nản nói:
- Biết ngay là mấy đứa này cũng đi cùng mà… Đừng có cản trở việc điều tra đấy! – Ông quay vào phòng. – Mori, cậu nói tay nhà báo này viết gì nhỉ?
- Gần đây, bài báo của ông Kusuda được đăng trên một tờ tạp chí. Trong đó viết về việc bầu chỉ huy mới của dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou còn nhiều điều chưa sáng tỏ. Nghe nói ông ta cũng gây rắc rối trong buổi tiệc dành cho khách của dàn nhạc giao hưởng và nhà hát vừa được tổ chức hôm trước.
- Vậy thì, Mori này…
Thanh tra Megure nghiêng người lại gần ông thám tử, giọng nhỏ lại. Ông Kogoro cũng hạ giọng:
- Vâng, tôi cũng nghĩ là tay Kusuda này lẻn vào nhà hát để tìm nguồn tin béo bở cho bài báo tiếp theo. Khi đó, ông ta bị người của dàn nhạc giao hưởng hoặc của nhà hát bắt gặp, người này vốn sẵn thù ghét nên đã ra tay giết hại…
- Cháu nghĩ không phải ông ta bị bắt gặp đâu ạ. – Bỗng có tiếng Conan chen vào. Không biết cậu đã đứng giữa ông Kogoro và ông Megure từ bao giờ.
Trung sĩ Takagi vội bé Conan lên:
- Thanh tra vừa dặn không được cản trở việc điều tra kia mà!
- Hung khí cho thấy đây là vụ giết người được chuẩn bị từ trước. – Có vẻ như lơ lửng trên không nhưng Conan vẫn tiếp tục nói.
- Cái gì? Mỗi người nói một câu, làm ta chẳng hiểu gì cả… - Thanh tra Megure gọi nhân viên khám nghiệm hiện trường tới gần. – Anh báo cáo cụ thể lại từ đầu cho ta.
Tay nhân viên khám nghiệm đã cao tuổi đọc những điều mình đã ghi trên tờ giấy cầm tay:
- Đầu tiên, nguyên nhân tử vong là do bị đâm ở ngực. Vết đâm xuyên thẳng qua tim từ phía trước, nên nhiều khả năng nạn nhân chết ngay lập tức. Thời điểm tử vong là từ một đến hai tiếng, hoặc cùng lắm là ba tiếng trước. Nạn nhân không bị di chuyển mà nằm yên tại vị trí sau khi bị sát hại.
- Hung khí thì sao?
- Hung khí là một con dao mỏng, dài 15cm. Hoàn toàn không có dấu vân tay trên lưỡi hay cán dao. Thêm nữa…
- Thêm nữa gì?
Ông ta lấy một tấm ảnh trong tập giấy trên tay đưa cho thanh tra Megure:
- Đây là ảnh chụp xác chết khi được phát hiện. Chỗ con dao đâm vào…
- Hử? – Ông thanh tra nhìn bức ảnh. – Giữa cơ thể nạn nhân và con dao có gì đó giống như khăn tay…
- Đó đúng là một chiếc khăn tay, thưa thanh tra. Con dao đã được đâm xuyên qua một chiếc khăn tay.
Ông Kogoro đứng cạnh lặp lại suy luận vừa nãy về việc vụ án được chuẩn bị trước.
- Ta hiểu rồi, Mori, chiếc khăn này được dùng để ngăn máu bắn lên người hung thủ, chứ không thể tự nhiên xuất hiện ở đây được. Đây không phải một vụ tự sát hay tai nạn, mà là một vụ giết người!
Conan nhìn thanh tra Megure, khẳng định trong đầu: “Đúng thế đấy!” Ông thanh tra liền ra lệnh:
- Bắt đầu điều tra!

(Còn tiếp)
 
4. Tiến hành điều tra!

Không dám đến gần hiện trường nhưng cũng không thể đi quá xa, nên các thành viên dàn nhạc giao hưởng và nhân viên nhà hát đành túm tụm lại ở khoảng trống sau sân khấu. Thanh tra Megure nhìn gương mặt lo lắng của mọi người, hắng giọng rồi cất tiếng:
- Tôi là thanh tra Megure Juuzou của Sở Cảnh sát Tokyo. Tôi có một vài câu hỏi cho các vị. Câu đầu tiên: Ai là người phát hiện ra ông Kusuda Masatoshi?
Một người đàn ông trung niên tách khỏi đám đông, tiến lên trước.
- Ông là người phát hiện nạn nhân à?
- Vâng… Tôi là Isogai Toshirou, quản lý dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou.
- Quản lý à?
- Tôi làm những việc như sắp xếp lịch biểu diễn của đoàn, hoặc giám sát việc chuẩn bị các buổi hòa nhạc như hôm nay.
- Tôi hiểu rồi. Ông phát hiện cái xác khi nào?
- Ngay sau khi kết thúc buổi hòa nhạc. Cô Yui đưa tôi cây đàn violin, nên tôi định vào phòng nghỉ để cất đàn thì…
Ông Isogai bỗng ngừng lại, rùng mình nhớ đến hình ảnh xác chết với con dao cắm thẳng vào ngực.
- Tôi sẽ hỏi chuyện cô Yui đó sau… Khi mở cửa thì ông thấy nạn nhân nằm dưới sàn đúng không?
- Vâng…
- Khi đó ông có chạm vào cái xác, hoặc thay đổi vị trí đồ đạc trong phòng không?
- Không… Không đời nào! – Ông Isogai khua tay lia lịa. – Tôi sợ đến nỗi ngã phịch xuống đất nói gì đến…
- Bác ấy nói thật đấy ạ! – Ran lên tiếng. – Cháu đứng ở ngay sau lưng, không thấy bác ấy làm gì đáng ngờ cả.
- Ran nói vậy là chắc đúng rồi. Ông Isogai, sau đó ông làm gì?
Ông Isogai cuối cùng cũng bình tĩnh lại:
- Tôi tới cửa trước nhà hát để ngăn khách khứa ra về, theo yêu cầu của ông Mori đứng kia.
Ông chỉ về phía ông Kogoro. Ông thám tử gật đầu vẻ tự mãn. Thanh tra Megure liếc nhìn ông Kogoro rồi hỏi tiếp:
- Nghĩa là những người đến dự buổi hòa nhạc giờ vẫn có mặt ở nhà hát?
- Vâng. Họ đang chờ trong hội trường… À không, không phải tất cả khách khứa có mặt tối nay đâu, vì khi tôi ra đến cửa trước thì buổi hòa nhạc đã kết thúc được một lúc rồi, nên có lẽ có vài vị khách đã ra về…
- Cũng không trách được họ. – Thanh tra Megure khẽ lắc đầu. – Tôi muốn ông kể lại cụ thể diễn biến buổi hòa nhạc hôm nay, ví dụ như thời gian bắt đầu và kết thúc. Ông là quản lý đoàn giao hưởng nên chắc biết rõ những điều đó.
- Để tôi…
Ông Isogai lấy từ trong túi ra một cuốn sổ tay, rồi rút tờ giấy kẹp giữa sổ, đưa cho ông thanh tra. Đó là thời gian biểu của buổi hòa nhạc. Thanh tra Megure đọc:
- Xem nào…
Trong tờ giấy viết:
6 giờ 30 phút tối: Khai mạc – Bắt đầu đón khách
6 giờ 55 phút tối: Chuông báo bắt đầu
7 giờ tối: Giám đốc nhà hát phát biểu. Bắt đầu biểu diễn.
9 giờ tối: Dự kiến kết thúc biểu diễn.
Đọc xong, thanh tra Megure lẩm bẩm: “Hiểu rồi…”, sau đó mắt vẫn nhìn tờ giấy, hỏi ông Isogai:
- Buổi hòa nhạc hôm nay diễn ra đúng như kế hoạch chứ?
- Gần như là thế. Tôi nhớ buổi biểu diễn kết thúc lúc 9 giờ kém 5. – Ông Isogai gật đầu.
- Ông phát hiện nạn nhân ngay sau buổi hòa nhạc đúng không?
- Không hẳn là ngay lập tức… Sau buổi biểu diễn, các thành viên của đoàn giao hưởng còn đứng nói chuyện phiếm một lúc…
- Thế à?
- Vâng, chúng tôi tập trung ở khu vực đằng kia… - Ông Isogai chỉ vào khoảng trống sau sân khấu.
- Mọi người ở đó bao nhiêu phút?
- Chuyện đó thì…
Thấy ông Isogai lúng túng, Conan đỡ lời:
- Cháu nghĩ họ ở đó khoảng 10 phút, vì bọn cháu rời ghết ngồi và vào trong này mất chừng ấy thời gian. Thế nên cháu nghĩ bác Isogai phát hiện ra nạn nhân vào khoảng 9 giờ 5 phút. Chị Sonoko nhỉ?
Thấy Conan tìm kiếm sự đồng tình, Sonoko vội gật đầu. Trung sĩ Takagi cũng nói thêm:
- Sở cảnh sát nhận được tin lúc 9 giờ 10 phút.
Thanh tra Megure gật đầu, tiếp tục chất vấn:
- Trước khi tiếp tân bắt đầu đón khách lúc 6 rưỡi, liệu người ngoài có thể vào trong nhà hát không?
- Tôi nghĩ điều đó hơi khó… Cửa chính không được mở trước 6 rưỡi, còn khu vực phòng nghỉ chỉ người liên quan mới được phép vào.
- Hừm… Vậy thì… - Thanh tra Megure trả lại ông quản lý tờ giấy ghi thời gian biểu. – Nạn nhân chỉ có thể vào nhà hát sau 6 rưỡi. Kết hợp với kết quả dự đoán thời điểm tử vong, thì ta có thể biết được hung thủ gây án muộn nhất vào 8 rưỡi.
- Vâng… - Ông Isogai đồng ý, nhưng vẫn băn khoăn không rõ vì sao ông thanh tra lại nói với mình điều đó.
Thanh tra Megure ghé sát mặt vào ông Isogai:
- Từ 6 rưỡi đến 8 rưỡi, ông ở đâu, làm gì?
- Hả… - Ông Isogai há hốc mồm mất một lúc rồi mới định thần lại. – Chẳng lẽ ông…
Bỗng có người nói hộ ông quản lý:
- Ông thanh tra, chẳng lẽ ông nghĩ ông Isogai là hung thủ vụ án?
Người nói là ông Oosuka Shuuhei. Ông vỗ vai ông Isogai ra hiệu cho ông này lùi xuống, rồi đứng trước mặt thanh tra Megure.
- Hay là ông nghĩ hung thủ nằm trong số chúng tôi?
Thân hình cao lớn của ông Oosuka thật đáng sợ, nhưng thanh tra Megure không hề chùn bước:
- Tôi không khẳng định như vậy, chỉ cho rằng đó là một khả năng. Công việc của cảnh sát chúng tôi là thế mà.
- Công việc của cảnh sát là nghi ngờ tất cả mọi người, điều đó tôi hiểu… Nhưng nghi ngờ cũng phải có căn cứ chứ? Tôi không thể thông cảm với các ông nếu chưa biết lý do.
Thanh tra Megure không trả lời thắc mắc của ông Oosuka mà hỏi ngược lại:
- Ông là ai?
- Ấy, tôi quên mất, chưa tự giới thiệu… Tôi là Oosuka Shuuhei, giám đốc Nhà hát Nghệ thuật Haido này.
- Ông là giám đốc làm việc quản lý, vận hành nhà hát, nên tôi có thể coi ông là người chịu trách nhiệm tổ chức buổi hòa nhạc hôm nay được chứ?
- Hoàn toàn nhất trí.
- Chắc ông cũng biết, nạn nhân Kusuda có hiểm khách với người của nhà hát và đoàn giao hưởng…
- Hiềm khích ư? Ông muốn nói đến bài báo ông Kusuda viết đúng không… Đúng là ông ta viết nhiều điều không được dễ nghe cho lắm. Nói rằng chúng tôi hoàn toàn tức giận là không đúng, nhưng tôi nghĩ, loại người chuyên bịa đặt như vậy thật không đáng bận tâm.
- Tôi hiểu ý ông, nhưng theo tôi được biết, bài báo không phải là vấn đề duy nhất.
- À, còn bữa tiệc tuần trước nữa phải không? Ông Kusuda không được mời nhưng vẫn hiên ngang đi vào muốn phá buổi tiệc, nhưng tôi đã đuổi ông ta về rồi. Sau đó thì có vài thành viên đoàn giao hưởng phàn nàn vì bị ông Kusuda lẽo đẽo bám theo nhằm moi tin, nhưng… - Ông Oosuka giang tay. – Tôi không nghĩ họ thù ghét ông ta tới mức dám ra tay giết hại đâu. Ông thanh tra, hung thủ không nằm trong số chúng tôi!
- Tôi cũng muốn tin lời ông lắm… - Thanh tra Megure cười cay đắng.
- Dĩ nhiên cảnh sát các ông không thể cứ thế mà rút lui được. Các ông có thể điều tra bằng chứng ngoại phạm của chúng tôi.
- Tôi cũng định như vậy, nhưng chuyện đó để sau… - Thanh tra Megure liếc nhìn hiện trường sau lưng. – Nạn nhân bị giết trong phòng nghỉ B, đây là phòng nghỉ của thành viên đoàn giao hưởng đúng không?
- Đó là phòng nghỉ của Yui.
- Của cô Yui mà ông Isogai nhắc đến khi nãy à?
- Đó là con gái tôi, Oosuka Yui.
- À, ra thế… Phòng nghỉ dành cho một mình cô Yui thôi sao?
Thanh tra Megure lại liếc nhìn phòng nghỉ. Ông thanh tra nghi ngờ cũng đúng, vì căn phòng nơi Kusuda bị giết khá rộng, trong phòng kê đầy đủ tủ quần áo, ghế bành, bàn cà phê, còn có cả nhà vệ sinh riêng. Đặc biệt, ngăn kéo gỗ kê sát tường quá lớn nếu chỉ dùng để cất hai cây đàn violin. Căn phòng trông giống phòng khách sạn hơn là phòng nghỉ tạm thời cho nhạc công, thật đáng ngờ khi nó chỉ dành cho một người…
Ông Oosuka cười:
- Người ngoài thấy khó hiểu cũng đúng thôi. Yui không chỉ là nhạc công violin mà còn là biểu tượng của đoàn giao hưởng, là nhạc công ngồi hàng ghế đầu. Người ở vị trí cao như vậy dĩ nhiên phải có phòng nghỉ riêng đàng hoàng.
Ông Oosuka chỉ tấm biên trên tường. Đó là tấm biển chỉ dẫn tầng một của nhà hát. Ở trung tâm là hội trường với sân khấu và ghế ngồi cho khán giả, quanh đó là sảnh, hành lang, phòng nghỉ.
- Chúng ta đang đứng ở đây. – Ông Oosuka chỉ vào khu vực sau sân khấu được vẽ trên tấm biển với ghi chú “vị trí hiện nay”. – Đối diện với khu vực sau sân khấu là phòng nghỉ C dành cho nam và D dành cho nữ. Các phòng nghỉ từ E trở đi là loại phòng nghỉ thường, dành cho vài người dùng chung. Cũng có trường hợp một người dùng phòng nghỉ thường, nhưng về cơ bản các phòng nghỉ này được thiết kế cho nhiều người. Nếu đi theo hành lang cạnh phòng C, ta sẽ đến phòng nghỉ riêng B, sau đó là phòng A.
Ông thanh tra gật đầu.
- Các phòng nghỉ từ C trở đi là cho nhiều người dùng, còn hpòng B chỉ có cô Yui dùng. Phòng A thì sao?
- Là phòng dành cho người chỉ huy dàn nhạc, Asabuki Akira.
Conan nhớ lại Asabuki đã cùng Yui lui vào phòng nghỉ này trước khi cái xác được phát hiện.
- Hành lang vẫn còn kéo dài sau phòng A…
- Lối đó dẫn ra cửa sau.
- Cửa sau à? À, ông Isogai có nói lúc nãy, cửa đó chỉ dành cho người của đoàn giao hưởng thôi đúng không?
- Vâng, người ngoài không được phép đi lối đó. Cửa sau có khóa tự động… - Ông Oosuka rút từ trong túi áo ngực ra một tấm thẻ bằng nhựa. – Phải có thẻ này mới mở được.
- Thẻ này chỉ được phát cho những người có phận sự thôi hả?
- Đúng thế. Những người có thẻ này bao gồm nhân viên nhà hát và đoàn giao hưởng, cùng với các nhạc công. Nhà hát hôm nay mới khánh thành, nên không ai khác có thẻ này được.
- Hừm… - Ông thanh tra trả lại tấm thẻ. – Tôi sẽ hỏi chuyên cô Yui bây giờ.
Ông Oosuka quay lại, đưa mắt tìm Yui trong đám nhạc công của đoàn giao hưởng. Thấy con gái đứng giữa đám đông, ông vẫy tay gọi. Yui lại gần bố, vẻ khép nép. Ông Oosuka vỗ vai cô như động viên:
- Ông thanh tra đây có vài điều muốn hỏi con.
Thanh tra Megure mỉm cười:
- Cô đừng quá lo lắng, chỉ cần cô hợp tác điều tra với cảnh sát chúng tôi… - Ông đợi Yui nhìn mình rồi mới nói tiếp. – Cô Oosuka Yui, có đúng là chỉ mình cô dùng phòng nghỉ B nơi xác nạn nhân được phát hiện không?
- Vâng.
Giọng Yui không lớn nhưng thể hiện sự chắc chắn. Cô trông bề ngoài mỏng manh, nhưng tính cách có phần quyết đoán, thật xứng đáng là người ngồi hàng ghế đầu của dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou nổi tiếng ở tuổi còn rất trẻ.
- Cô có thể kể qua những gì mình đã làm hôm nay không?
- Vâng… Tôi tới nhà hát vào khoảng giữa trưa, rồi tổng duyệt đến 4 giờ chiều.
- Còn tổng duyệt cơ à?
- Vâng, chúng tôi phải diễn một lượt y hệt như buổi hòa nhạc chính thức. Sau khi tổng duyệt là thời gian nghỉ giải lao, khi đó tôi có nói chuyện với cha và anh Akira một lúc về buổi diễn… Khoảng 5 giờ thì người phụ trách trang điểm của đoàn giao hưởng đến, nên tôi lui về phòng nghỉ.
- Sau đó chỉ có cô và người trang điểm trong phòng à?
- Sau khi trang điểm cho tôi thì người đó về luôn…
- Khi ấy là mấy giờ?
- Tôi nghĩ là tầm 6 giờ.
- 7 giờ cô mới lên sân khấu để biểu diễn.
- Vâng. Thực ra khi có chuông báo hiệu bắt đầu diễn thì tôi đã ra khỏi phòng nghỉ và chờ sau cánh gà rồi.
- Xem nào, chuông kếu lúc 6 giờ 55 phút… Nghĩa là cô ở một mình trong phòng nghỉ từ 6 giờ đến 6 giờ 55 phút…
- Đúng thế. Tôi cần tập trung tư tưởng trước khi trình diễn…
- Tôi hiểu. Có người ngoài trong phòng sẽ làm phân tán tư tưởng. Tôi muốn xác nhận một lần nữa… - Thanh tra Megure ngưng lại một chút rồi mới nói. – Có đúng là cô chỉ ở trong phòng một mình không?
- Hả…? – Yui chau mày ý không hiểu.
- Tôi hỏi lại, cô có chắc chắn là không ai ngoài cô có mặt trong phòng nghỉ B trong khoảng một giờ đồng hồ đó không? Có ai có thể làm chứng cho cô không?
- Tôi không hiểu ý ông… - Yui lo lắng.
- Có điều này chưa sáng tỏ.
Nói đoạn, thanh tra Megure lấy ra tấm ảnh nhân viên khám nghiệm hiện trường đưa cho mình lúc nãy. Đó là ảnh chụp phóng to phần ngực bị dao đâm qua của Kusuda. Lúc đầu Yui ghê sợ quay mặt đi, nhưng sau đó cô để ý thấy điều gì đó nên nhìn tấm ảnh.
Mắt Yui mở to kinh ngạc. Ông thanh tra để ý ngay chi tiết đó:
- Cô nhìn thấy chiếc khăn tay này rồi đúng không?
- Ừm… Vâng…
- Cô có thể thành thật hơn nữa được không? Vì nếu cô nói dối, trong quá trình điều tra chúng tôi sẽ phát hiện ra ngay.
Yui nhìn chằm chằm vào bức ảnh như bị thôi miên:
- Đó chính là chiếc khăn tay tôi dùng hằng ngày… Không, ý tôi là trông nó giống khăn của tôi…
- Hôm nay cô có mang khăn tay theo không?
- Có, tôi để trong túi trong phòng nghỉ…
Conan nhìn theo, nghĩ thầm: “Biết ngay mà… Mình cũng thắc mắc về chiếc khăn tay, trông nó đúng là hàng cao cấp, thật lạ khi hung thủ dùng nó trong lúc gây án. Thái độ của ông Oosuka khi nhìn thấy chiếc khăn tay cũng đáng ngờ nữa…”
Một lát sau, trung sĩ Takagi và nhân viên khám nghiệm hiện trường quay lại. Trên tay người nhân viên là chiếc túi trang điểm. Trung sĩ Takagi đứng trước mặt thanh tra Megure, chỉ chiếc túi nói:
- Trong túi không có khăn tay.
- Hừm. – Thanh tra Megure gật đầu. – Chiếc khăn tay của cô được dùng cùng với hung khí sát hại ông Kusuda… Cô nghĩ thế nào về điều này?
- Chắc hẳn có người đã lấy khăn của tôi…
- Tôi không nghĩ vậy đâu. Làm sao hung thủ biết trước ở nơi hắn chọn gây án có sẵn khăn tay cho hắn dùng được?
- Nhưng… Tôi không biết nữa…
Yui nhắm mắt, lắc đầu. Mọi người nhìn chằm chặp vào cô.
Khi ấy có tiếng nói:
- Yui, ý ông thanh tra là thế này…
Người nói là Asabuki Akira. Anh lại gần đứng cạnh Yui, nhìn thẳng vào mặt ông Megure, bình tĩnh nói tiếp:
- Hung thủ là kẻ biết chắc có chiếc khăn trong phòng nghỉ… Ông ta nghĩ đó là em đấy, Yui.
- Không…! – Yui thất thanh.
Thanh tra Megure vội vàng khua tay:
- Tôi đâu có khẳng định thế! Chúng tôi chỉ muốn biết cụ thể tình tiết vụ án hơn nữa… - Ông quay ra Asabuki. - Ừm… Cậu là ai?
- Tôi là Asabuki Akira, chỉ huy dàn nhạc trong buổi hôm nay.
- À, ra đây là cậu Asabuki Akira!
Thấy ông thanh tra nói như reo lên, Asabuki thường không biểu lộ nhiều cảm xúc cũng giật mình chớp mắt. Thanh tra Megure nắm tay Asabuki, xởi lởi:
- Bà nhà tôi hâm mộ cấu lắm đấy! Nếu không phiền, liệu cậu có thể ký tặng…
Bỗng nhận ra mọi người nhìn mình, ông dừng lại, e hèm. Asabuki không biết nên nhăn mặt hay nên cười:
- Cũng được thôi, nhưng để vụ án được giải quyết xong đã…
- Dĩ nhiên, dĩ nhiên… - Thanh tra Megure lau mồ hôi trên trán, quay lại vẻ nghiêm trang thường ngày. – Quay lại chuyện vừa nãy…
- Vâng, đúng như ông nói, chiếc khăn tay trong ảnh trông rất giống của Yui. – Asabuki nhìn bức ảnh trong tay ông Megure. – Ít nhất nó cũng cùng hãng sản xuất với khăn của cô ấy. Thực ra, chiếc khăn đó là tôi tặng Yui…
- Em cũng biết loại khăn đó! – Sonoko ngắt lời. – Trên tạp chí viết anh Akira đã tặng chiếc khăn cho chị Yui nhân dịp sinh nhật chị ấy. Chị Yui rất thích nên đã chuyển sang dùng khăn của nhãn hiệu đó, làm loại khăn này thành trào lưu luôn đấy!
Asabuki tiếp tục:
- Đúng thế đấy. Rất nhiều người biết Yui dùng loại khăn tay này, kể cả hung thủ. Thế nên rất có khả năng hung thủ đã mua chiếc khăn cùng loại ở bên ngoài để dùng giết ông Kusuda. Sau đó, hắn tình cờ thấy chiếc khăn trong túi trang điểm nên lấy trộm…
- Hừm… - Thanh tra Megure quay sang nhân viên khám nghiệm. – Thế nào?
Người nhân viên hiểu ý ngay:
- Đúng là chiếc khăn dùng cùng hung khí còn rất mới, không có vẻ đã được dùng trước đó. Tôi sẽ kiểm tra lại cho chắc chắn, nhưng nhiều khả năng chiếc khăn chưa được dùng lần nào.
Yui nói ngay:
- Chiếc khăn tôi mang theo hôm nay không phải là đồ mới tinh đâu! Với lại, từ lúc đến nhà hát tôi cũng dùng nó vài lần rồi…
Asabuki nhẹ nhàng trấn an:
- Thế đấy, ông thanh tra ạ. Thêm nữa, nếu Yui là hùng thủ, thì cô ấy dùng khăn tay của mình làm gì? Hắn hoàn toàn có thể dùng khăn mặt, thậm chí là giẻ lau. Chắc chắn đây là hành vi dơ bẩn nhằm đổ tội cho Yui.
- Về mặt lý thuyết thì đúng là thế…
Asabuki lớn tiếng thở dài:
- Ông có vẻ vẫn còn nghi ngờ Yui… Tiếc là không có cách nào chứng minh cô ấy ở trong phòng nghỉ một mình.. – Anh gật đầu với Yui vẫn đang lo lắng, rồi quay lại ông thanh tra. – Nhưng ông nghĩ xem… Tôi và Yui có htói quen ở một mình trước khi lên sân khấu, nhưng một số thành viên của đoàn giao hưởng lại không như vậy. Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, chắc chắn bên ngoài phòng nghỉ có một vài nhạc công, cũng như nhân viên chuẩn bị. Trong lúc đông người qua lại như thế, thật không thể tin được ông ksd có thể lẻn vào phòng nghỉ của Yui…
- Ông Kusuda mặc vest, đeo cà vạt khá chỉnh tề. Nếu ông ta đeo cả kính râm nữa, thì biết đâu người khác không nhận ra?
- Có cải trang đến mấy thì ông ta cũng không thể che giấu nổi bản chất vô lại của mình đâu. – Asabuki nhếch mép cười.
Thanh tra Megure có vẻ bực bội vì giọng điệu đó, nhưng không nói gì với Asabuki mà chỉ cất tiếng hỏi đám đông đứng sau anh:
- Ở đây có ai nhìn thấy nạn nhân Kusuda Masatoshi trước khi xảy ra vụ án không?
Đám động nhìn nhau một lúc rồi cùng lắc đầu. Thanh tra Megure đưa tay lên cằm, nghiêng đầu nghĩ ngợi:
- Vậy thì ông Kusuda làm thế nào vào được tận đây…
- Chắc ông ta đã vào sau khi bắt đầu hòa nhạc. – Ông Oosuka nãy giờ im lặng bỗng xen vào.
- Ý ông là sao?
- Đúng như Akira nói, trước khi biểu diễn, phía sau sân khấu khá náo loạn, nhưng khi buổi hòa nhạc bắt đầu thì lại không còn ai ở lại sau cánh gà nữa. Dĩ nhiên các nhạc công phải có mặt trên sân khấu rồi, còn nhân viên phải đứng trực ở vị trí được phân công sẵn. Phải không, ông Isogai?
Ông Isogai giật mình khi được gọi. Ông vội bước lên trước:
- Dạ vâng… Nhân viên của đoàn giao hưởng, nếu chia một cách đơn giản, thì gồm đội phụ trách đón khách khứa ở sảnh trước và đội phụ trách nhạc công. Những người bên tiếp tân không có việc gì phải vào tận trong này còn đội phụ trách nhạc công luôn trực ngay cạnh sân khấu trong khi hòa nhạc, nên chắc chắn không còn ai ở lại sau sân khấu khi buổi biểu diễn bắt đầu.
- Người của nhà hát chúng tôi cũng được phân công trực ở các phòng điều chỉnh máy móc, âm thanh, ánh sáng ,không ai rỗi rãi tới mức lảng vảng sau cánh gà cả.
Nghe ông Isogai và ông Oosuka giải thích, thanh tra Megure nghĩ lung lắm:
- Thế thì nạn nhân Kusuda đã vào phòng nghỉ B sau khi buổi hòa nhạc bắt đầu…
- Chắc là vậy rồi. Tay đó giỏi đánh hơi tìm kẽ hở lắm. Tôi nghĩ ông ta lẻn vào phòng nghỉ định moi tin tức để viết thêm mấy bài báo lá cải, nhưng không may bị người nào đó sát hại. Gieo gió thì gặp bão thôi, ông thanh tra có nghĩ vậy không?
- Cách nghĩ của ông không phải là không có lý… - Ông thanh tra nói chung chung rồi nhìn quanh. Thấy ông Kogoro đứng khoanh tay vẻ không chú ý, ông bèn gọi. – Này, thám tử!
- Sếp gọi tôi à?
- Cậu nghĩ chúng ta nên tiếp tục điều tra thế nào đây?
- Hả? Chuyện đó…
-Ông Kogoro gãi đầu, không biết trả lời sao. Conan đành đỡ lời:
- Cái ông Kusuda kia vào nhà hát như thế nào nhỉ? Ông ta là người xấu, nên chắc đi cửa sau, hoặc trèo qua cửa sổ…
- Ngốc ạ, hội trường hòa nhạc làm quái gì có cửa sổ! Còn cửa sau dẫn vào các hòng nghỉ thì có khóa, người ngoài không vào được. Nghĩa là… - Ông Kogoro vỗ hai tay vào nhau. – Đúng rồi! Chắc chắn Kusuda đã dùng cửa chính. Có thể ai đó đã nhìn thấy ông ta!
- Giờ chúng ta chỉ còn tìm đầu mối bên đó thôi.
Nói xong thanh tra Megure gọi trung sĩ Takagi lại, ra lệnh cho anh điều tra nhân viên phụ trách sảnh và hành lang. Anh Takagi dõng dạc nói “Rõ!” rồi chạy đi. Conan gọi anh lại:
- Anh nên kiểm tra một thứ nữa đi ạ!
- Hả? – Trung sĩ Takagi phanh lại.
- Thứ gì nữa? – Ông Kogoro thắc mắc.
- Lúc vào nhà hát, chúng ta phải ghi tên vào…
- À, quyển sổ ghi tên khách ấy hả?
- Đúng rồi ạ! Có thể ông Kusuda để lại tên trong đó.
- Hả? Theo như ta thấy thì cái tay Kusuda đó không phải loại người đường hoàng để lại tên tuổi đâu…
- Đúng thế. – Thám tử Megure đồng tình.
- Cũng không chắc đâu. – Ông Oosuka nói. – Khi tới buổi tiệc tuần trước, ông ta có viết tên vào sổ, chắc là để chọc tức bọn tôi… Biết đâu lần này cũng vậy.
- Thế hả? Được rồi, Takagi, cậu kiểm tra cả sổ ghi tên nữa đấy.
- Vâng, tôi rõ rồi. – Trung sĩ Takagi gật đầu.
Conan nhìn theo anh Takagi đang xa dần, mắt nheo lại.


(Còn tiếp)
 
truyện ra hôm 4/6 rồi mà
chỉ là chỗ bác người ta lấy về hay chưa thôi
 
5. Dấu chân nạn nhân

Trung sĩ Takagi đã quay lại:
- Thưa sếp, rất tiếc là ở ngoài cửa chính không ai nhìn thấy nạn nhân Kusuda.
- Cậu hỏi những ai rồi?
- Tôi đã hỏi một lượt nhân viên nhà hát phụ trách khu vực sảnh trước và hành lang. Số lượng khách khá đông, lại đang chờ trong hội trường nên không tiện…
- Khách khứa hỏi sau cũng được… Nhưng có thật là không ai nhìn thấy ông Kusuda không? Khả năng duy nhất là ông ta đi vào bằng cửa chính kia mà…
- Không hẳn là không ai nhìn thấy. Nói là không ai nhớ có lẽ đúng hơn. – Trung sĩ Takagi cất quyển sổ tay đi. – Không ai nghĩ ông Kusuda sẽ xuất hiện nên không chú ý. Với lại, hầu hết trong số họ còn chẳng biết mặt ông ta…
- Ông ta đeo kính râm che mặt, ăn mặc cũng khác bình thường, lại tới đây với mục đích săn tin nên chắc phải hành động lén lúc, không ai để ý cũng không có gì lạ…
Thanh tra Megure ậm ừ trong họng, rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Khu vực sau sân khấu giờ không còn ồn ào như lúc nãy, vì thành viên đoàn giao hưởng và nhân viên nhà hát đã được yêu cầu di chuyển đi nơi khác. Sau sân khấu hiện giờ, thì chỉ còn ông Oosuka giám đốc nhà hát, ông Isogai quản lý đoàn giao hưởng, cùng với Asabuki và Yui đại diện cho các nhạc công – tất cả đều là các nhân vật quan trọng. Dĩ nhiên bên cạnh họ còn có ông Kogoro, Ran, Sonoko và Conan kiên quyết ở lại theo dõi diễn biến cuộc điều tra.
Ông Megure hỏi tiếp trung sĩ Takagi:
- Thế quyển sổ ghi tên khách thì sao?
- À…
Trung sĩ Takagi quay đầu lại. Sau lưng anh là một cô gái trẻ mặc áo vest màu xanh đậm, ôm chặt vài cuốn sổ trên tay như thể chúng là thứ quý giá lắm. Conan nhớ ra: “A, đây là chị lễ tân hâm mộ anh Asabuki Akira…”
Cô gái ngập ngừng tiến đến trước mặt thanh tra Megure.
- Cô có thể cho biết tên được không?
- Tôi là Shingeno Haruna… - Cô lí nhí.
Thanh tra Megure cười trấn an cô gái:
- Cô không việc gì phải căng thẳng thế. Chúng tôi chỉ muốn hỏi cô vài câu đơn giản thôi mà… Cô là nhân viên đoàn giao hưởng đúng không?
Thấy ông Megure có vẻ thân thiện, Haruna cũng bình tĩnh hơn:
- Vâng, tôi làm cho Dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou. Tôi phụ trách quầy lễ tân trong buổi hòa nhạc hôm nay.
- Một mình cô đứng ở quầy à?
- Vâng.
- Một mình cô làm có vất vả quá không? Buổi hôm nay đông khách lắm…
- Có lẽ họ thiếu người nên mới vậy…
- Ừm… Cô Haruna, chắc cậu trung sĩ đây cũng hỏi chuyện cô rồi… - Ông Megure chỉ anh Takagi đứng đó. – Nhưng tôi muốn đích thân hỏi lại lần nữa: Cô có thấy ông Kusuda Masatoshi vào nhà hát không? Chắc chắn ông ta phải đi ngang qua quầy tiếp tân.
Ông thanh tra rút từ trong túi ra ảnh chân dung của Kusuda. Vì lo cô gái hoảng sợ, nên ông chỉ cho cô xem phiên bản phóng to tấm ảnh trên bằng lái xe của nạn nhân, chứ không dám đưa bức ảnh cái xác. Haruna im lặng lắc đầu. Thanh tra Megure cất tấm ảnh đi:
- Cô không nhớ à…
Bỗng có người tiến lại gần Haruna, hỏi:
- Haruna, cô có chắc chắn không đấy?
Người hỏi là ông quản lý Isogai. Ông xen vào đứng trước mặt Haruna, nhắc:
- Cô cũng nhớ người đàn ông tên Kusuda đúng không? Hôm trước cô gặp ông ta ở buổi tiệc còn gì… Nên chắc cô không thể bỏ qua nếu ông ta xuất hiện…
- Tôi thật sự không nhớ…
Haruna cúi đầu. Ông Isogai nhìn cô ngờ vực rồi chau mày:
- Haruna… Có phải cô lại rời vị trí giống như hôm trước không?
- A…
Người kêu lên không phải Haruna mà là Sonoko đang đứng nghe lỏm cuộc nói chuyện. Thanh tra Megure quay lại ngay:
- Sonoko, cháu sao thế?
Thấy ánh mắt ông thanh tra sắc lẻm hơn thường ngày, Sonoko hơi sựng lại một chút:
- Dạ không, không có gì quan trọng đâu ạ…
- Gì thế? Cháu phải nói thẳng ra thì bọn ta mới biết chuyện quan trọng hay không chứ…
- Ừm… Em xin lỗi chị! – Sonoko cúi đầu về phía Haruna. – Khi cháu đang nói về anh Akira ở ngoài sảnh thì chị Haruna này chạy lại hỏi có phải cháu hâm mộ anh ấy không…
- Biết ngay mà! – Ông Isogai lườm Haruna.
- Tôi xin lỗi… Nhưng ngoài lúc đó ra tôi không rời quầy tiếp tân lần nào nữa cả.
- Cô không nói dối đấy chứ hả?
- Tôi nói thật ạ!
Ông Isogai cau có bất chấp Haruna ra sức xin lỗi. Conan xen vào:
- Bác ơi, đối diện quầy tiếp tân có màn hình điện tử rất lớn phải không ạ?
- Ờ… - Ông Isogai ngạc nhiên trước câu hỏi của Conan.
- Khi cháu ở đó, trên màn hình chiếu sân khấu trống không vì buổi hòa nhạc chưa bắt đầu… Mành ình có tiếp tục chiếu cảnh biểu diễn không ạ?
- Có chứ, chỉ có âm thanh là được chỉnh nhỏ lại thôi. Sao cháu lại hỏi vậy?
- Tại vì… - Conan nhe răng cười. – Chị ở quầy tiếp tân rất hâm mộ anh Asabuki, chắc chắn chị ấy sẽ dính mắt vào màn hình khi anh ấy chỉ huy dàn nhạc đúng không ạ?
Conan nói xong, tất cả mọi người chìm vào im lặng. Cuối cùng, thanh tra Megure hắng giọng:
- Theo ý kiến của mọi người thì cô Haruna chỉ toàn chú ý đến cậu Asabuki nên không nhớ mặt khách khứa đến dự buổi hòa nhạc…
- Tôi xin lỗi, đáng lẽ tôi phải để ý đến khách hơn… - Haruna quay ra xin lỗi ông thanh tra.
- Thôi, cô đừng bận tâm. Làm sao cô biết trước có vụ án xảy ra mà để ý cơ chứ. Giờ cô đưa tôi xem quyển sổ ghi tên khách được không? – Ông nhận sổ từ tay Haruna.
Có tất cả ba cuốn sổ, chỉ khác nhau ở màu bìa, còn thiết kế hoàn toàn giống nhau: gáy xoắn màu vàng, bìa dày với họa tiết là những bông hoa nhỏ xíu. Chính giữa tấm bìa có chữ “Guest book”. Mỗi trang sổ được chia làm năm dòng, đủ chỗ để kháhc ghi tên và địa chỉ. Tất cả cột tên đều kín, nhưng cột địa chỉ thì dòng có dòng không. Có vài người thay vì ghi tên thì để lại danh thiếp. Quyển sổ trong không có gì khác thường.
- Kiểm tra xem trong này có tên Kusuda không?
Nói rồi thanh tra Megure đưa cho trung sĩ Takagi cuốn sổ màu xanh ôliu, còn mình thì cầm lấy quyển sổ bìa hồng. Họ bắt đầu giở từng trang một. Chẳng mấy chốc trong không gian chỉ còn tiếng sột soạt của giấy. Một lúc sau, anh Takagi bỗng kêu lên một tiếng. Thanh tra Megure phản ứng ngay:
- Thấy rồi hả!
- À, không… - Anh Takagi nói vẻ hối lỗi. – Tôi nhìn thấy tên của bố con nhà ông Mori thôi…
Thanh tra Megure chau mày bực bội:
- Dĩ nhiên là có tên họ rồi. Mori là khách mời của buổi hòa nhạc mà.
Một lúc sau, trung sĩ Takagi nói:
- Quyển của tôi hết rồi.
- Cậu kiểm tra nhanh nhỉ?
- À, quyển sổ của tôi chưa được viết kín mà…
- Thế có tên Kusuda không?
- Tôi không thấy tên ông ta.
- Hừm… Giờ cậu kiểm tra quyển này đi.
Ông thanh tra cầm lấy quyển sổ bìa màu be. Trung sĩ Takagi nhanh nhẹn giở trang giấy, reo lên:
- Thấy rồi!
- Thật hả! – Thanh tra Megure nhòm vào sổ.
Ở ngay phần đầu của cuốn sổ là cái tên “Kusuda Masatoshi.”
- Ừm… - Ông thanh tra đặt quyển sổ của mình xuống chiếc bàn bên cạnh, cầm lấy quyển trên tay anh Takagi. – Tên ông ta nằm ở trang thứ hai. Ủa, quyển sổ này chỉ được viết đến trang năm thôi à?
Ông ngẩng đầu lên gọi Haruna lại gần. Cô lo lắng đứng trước mặt thanh tra.
- Có chuyện gì ạ?
- Trang này… - Ông chỉ trang có tên Kusuda. – Cô có biết nó được viết vào khoảng mấy giờ không?
- Tôi xin lỗi, tôi không thể nhớ được… - Haruna lắc đầu.
Thanh tra Megure giở vài trang tiếp theo:
- Cuốn sổ này chỉ được dùng đến trang năm, nên tôi cho rằng đây là quyển sổ được đem ra sau cùng trong tổng cộng ba quyển sổ ghi tên khách…
- Vâng, tôi cũng nghĩ vậy… - Haruna gật đầu không tự tin lắm.
Ông thanh tra đóng sổ lại, lấy tờ giấy ghi tiến trình buổi hòa nhạc ra:
- Nhà hát mở cửa lúc 6 giờ, buổi biểu diễn bắt đầu lúc 7 giờ… Cô Haruna này, sổ vẫn để cho khách dùng sau khi buổi diễn bắt đầu chứ?
- Vâng, vì có vài vị khách tới muộn…
- Sổ để ở quầy đến khi kết thúc buổi hòa nhạc à?
- Không phải đâu ạ…
Thấy Haruna ấp úng, ông Isogai trả lời thay:
- Đến muộn cũng có giới hạn chứ.
- Giới hạn à?
- Việc đến muộn là tối kỵ đối với những buổi hòa nhạc cổ điển, vì người đến sau sẽ làm ảnh hưởng đến nhạc công cũng như thính giả… Những người đến muộn chỉ được vào hội trường vào khoảng thời gian nghỉ giữa các bản nhạc thôi.
- Ra thế.
- Nói là giữa các bản nhạc, nhưng buổi hòa nhạc hôm nay chỉ có một bản giao hưởng duy nhất, vì thế các vị khách đến muộn vào hội trường trong lúc nghỉ chuyển tiếp từ chương một sang chương hai của bản nhạc. Những người đến muộn hơon không được phép vào tiếp…
- Tôi hiểu rồi. Thời gian chuyển tiếp giữa hai chương đó coi như giới hạn đến muộn. Trong thực tế thì đó là mấy giờ?
- Đầu buổi diễn còn có nghi thức chỉnh âm và lời phát biểu của ông Oosuka, nên bản giao hưởng bắt đầu lúc 7 giờ 15 phút. Chương một bản nhạc thì, xem nào…
- Chương một kéo dài khoảng 30 phút. – Asabuki im lặng dựa vào tường nãy giờ bỗng lên tiếng.
- Cảm ơn cậu đã nhắc. Thế nên khách đến muộn vào lúc…
- 7 giờ 45 phút. – Thanh tra Megure ghi điều này vào sổ tay. – Thế thì ông Kusuda vào nhà hát trong khoảng từ 6 giờ rưỡi đến 7 giờ 45 phút. Nếu đúng là cuốn sổ có tên ông ta là cuốn sổ được đưa ra sau cùng, thì có thể khăng định ông ta đến khá muộn…
- Bác thanh tra ơi, trước và sau ông Kusuda còn có người khác để lại tên. Cháu nghĩ họ có thể nhớ thời gian mình tới nhà hát.- Conan nói.
Không biết từ khi nào, Conan đã tới đứng cạnh thanh tra Megure, giở sổ ghi tên khách ra xem, Ran vội chạy lại bế Conan lên:
- Kìa em, sao lại nghịch thế!
Ông Kogoro nói:
- Muốn hỏi cũng vô ích, chắc mấy người đó về lâu rồi.
- Chúng ta biết tên họ, không khó để dò ra địa chỉ liên lạc. Nhưng cháu nghĩ hầu hết bọn họ đều chưa về đâu ạ.
- Sao lại thế?
- Những người để lại tên trong số là người được mời hoặc có liên quan gì đó tới giới âm nhạc. Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, chắc họ còn ở lại gặp người quen nữa chứ chưa vội về.
Được Ran thả xuống rồi, Conan nhìn trung sĩ Takagi đứng gần đó. Anh gật đầu rất khẽ, quay sang thanh tra Megure:
- Thưa sếp, tôi nghĩ Conan nói cũng có phần đúng…
- Ta biết rồi. – Thanh tra Megure trả quyển sổ màu be cho anh Takagi. – Cậu tìm trong đám khách đang đợi trong hội trường những người có tên trước và sau ông Kusuda trong cuốn sổ này, hỏi xem họ vào nhà hát lúc nào… À không, cậu cứ hỏi tất cả những người có tên trong sổ này cho chắc ăn.
- Rõ!
Kết quả là…
Khoảng hai chục người trong hội trường nhận mình có tên trong cùng quyển sổ Kusuda đã viết. Đúng như Conan suy luận, sau buổi hòa nhạc, họ ở lại sảnh nói chuyện phiếm với người quen thì cửa nhà hát bị niêm phong, nên không thể ra về. Thật may mắn là trong số hai mươi người kia có cả hai người viết tên trước và sau Kusuda. Họ nói khi mình đi qua cửa nhà hát thì buổi hòa nhạc đã bắt đầu rồi. Không được phép vào thính phòng nên họ loanh quanh trong sảnh giết thời gian. Họ phải đợi khoảng 15 phút thì chương một bản nhạc kết thúc và họ mới được vào ghế ngồi. Lời khai của những người khác cũng na ná như vậy, chỉ có chút chệnh lệch về thời gian. Tóm lại, tất cả hai mươi người đều đến nhà hát khi đoàn giao hưởng đã bắt đầu biểu diễn, nên phải đợi hết chương một của bản nhạc rồi mới được vào hội trường.
- Từ những gì điều tra được, có thể rút ra kết luận rằng ông Kusuda viết tên vào cuốn sổ khi đoàn giao hưởng biểu diễn đến khoảng giữa của chương một bản nhạc, nghĩa là tầm 7 rưỡi. – Trung sĩ Takagi báo cáo.
Mọi người vẫn đứng ở khu vực sau sân khấu. Có vẻ như nơi này đã trở thành trụ sở điều tra tạm thời.
- Có người nào nhìn thấy ông Kusuda không?
- Tôi cũng đã hỏi, nhưng không thu được lời khai rõ ràng. Không có người nào nhớ mặt ông ta, mà người đàn ông trung niên mặc áo vest đen thì ở đây có quá nhiều…
- Hừm, cũng phải thôi.
- À, còn cái tên trong sổ… Bên khám nghiệm nói chữ viết trùng khớp với nét chữ trong sổ tay cá nhân của ông Kusuda, nên có thể khẳng định đích thân ông ta đã viết tên mình. Tôi đã nhờ các chuyên gia ở sở kiểm tra lại lần nữa cho chắc chắn.
- Tốt lắm…
Ông Kogoro xen vào:
- Sếp này… Thời gian tử vong là trước 8 rưỡi đúng không?
- Đúng thế. Như vậy hung thủ gây án trong khoảng từ 7 rưỡi đến 8 rưỡi.
- Thế thì…
Giọng ông thám tử bị Sonoko át đi:
- Thế thì chị Yui vô tội rồi! Trong thời gian đó chị ấy ở trên sân khấu suốt mà!
Sonoko nãy giờ ngồi bệt trên sàng miệng kêu “Đói bụng quá…” giờ đã đứng lên. Cô quay về phía Yui và Akira, giang tay nói to:
- Không chỉ chị Yui đâu, cả anh Akira và tất cả thành viên của đoàn giao hưởng cũng thoát rồi! Thính giả bọn em sẽ làm chứng!
Bị Sonoko quay ra nhìn, Ran ngại ngừng cười gật đầu. Thanh tra Megure vừa cười vừa nhăn.
- Sonoko, bác biết là cháu nói đúng rồi mà.
- Vậy các ông không còn nghi ngờ chúng tôi nữa! – Yui nói, gương m8ạt cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn.
- Vâng vâng… Trước đó tôi có một điều nữa cần hỏi.
Thấy ông thanh tra nói vậy, mặt Yui lại lo lắng:
- Gì thế ạ?
- Có phải trong khi biểu diễn, không thành viên nào của đoàn giao hưởng rời sân khấu không? Có chuyện đổi nhạc công, hoặc ai đó lẻn ra ngoài một lúc rồi quay lại không?
Yui định trả lời, thì Akira bước lên trước ngăn cô lại. Anh nhìn ông Megure:
- Cảnh sát các ông đa nghi thế nhỉ?
- Rất xin lỗi cậu, đó là công việc mà.
- Để tôi giải thích cho… Nếu nội dung chương trình hòa nhạc được chia làm khúc dạo đầu, khúc phụ và khúc chính, thì có sự thay đổi nhạc công do nhạc cụ dùng trong mỗi bản nhạc khác nhau. Tuy nhiên, buổi tối nay chúng tôi chỉ biểu diễn một bản nhạc duy nhất là Bản Giao hưởng số 9 của Mahler, nên không có việc đổi người. Đến đây ông vẫn hiểu chứ?
- Vâng… - Thanh tra Megure như bị vẻ bình tĩnh đến lạnh lùng của Akira lấn át.
- Để tôi nói tiếp… Ông hỏi trong một bản nhạc có việc đổi người không? Cũng là nhạc của Mahler, nhưng Bản Giao hưởng số 2 có một đoạn thêm nhạc cụ vào, hay như Bản Giao hưởng số 4 thì có sự xuất hiện của ca sĩ soprano. Nói vậy, nhưng Bản Giao hưởng số 9 này không có cả hai điều đó. Các thành viên đoàn giao hưởng ở trên sân khấu từ đầu đến cuối bản nhạc.
- Tôi hiểu rồi.
- Cuối cùng là việc nhạc công lẻn ra ngoài trong khi biểu diễn… Điều này là không tưởng. Bản Giao hưởng số 9 của Mahler đòi hỏi hơn trăm người. Số lượng người đông như vậy ngồi trên sân khấu đã chật ních, không ai có thể lẻn ra ngoài mà không bị người ngồi cạnh chú ý được. Hơn nữa, nếu có người lẻn ra, thì tôi đứng trên bực chỉ huy sẽ nhìn thấy ngay. – Nói một tràng xong, Asabuki mỉm cười. – Buổi biểu diễn hôm nay còn được quay phim lại đấy. Nếu ông cần thì lát nữa có thể xem lại cho chắc ăn.
Sonoko đứng gần đó mê mẩn nhìn vẻ đĩnh đạc và cách nói năng lưu loát của Asabuki. Thanh tra Megure lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm: “Sao cậu ta không nói từ đầu là có đoạn băng quay buổi biểu diễn cơ chứ…”
- Tôi hiểu ý cậu rồi.
- Vậy thì tốt quá.
Ông Isogai chen vào cuộc đối thoại:
- Ông thanh tra này, về nhân viên của đoàn giao hưởng và nhà hát chúgn tôi…
- Vâng.
- Trong thời gian biểu diễn, mỗi nhân viên đều túc trực ở vị trí được phân công sẵn. Tôi và ông Oosuka cũng có mặt ở cạnh sân khấu…
- Tôi cũng không rời quầy tiếp tân trong lúc đoàn đang chơi đâu! – Haruna kêu lên.
- Nên tôi nghĩ chúng tôi có bằng chứng ngoại phạm… - Ông Isogai tiếp.
Tuy nhiên, thanh tra Megure không gật đầu.
- Nhân viên các ông không có mặt trên sân khấu, nên tôi phải cho kiểm tra lại đã…
Ông Kogoro xen ngang:
- Sếp này, tôi nghĩ hung thủ không nằm trong số nhân viên đâu.
- Sao cậu lại nghĩ vậy?
- Hung khí chứng tỏ đây là vụ ám sát có kế hoạch. Nói cách khác, hung thủ biết ông Kusuda sẽ có mặt ở nhà hát tối nay, có thể hắn có liên lạc với ông ta từ trước. Trên cái xác không có dấu hiệu chống cự, nên chắc chắn hai người này biết nhau khá rõ. Trong số nhân viên có ai quen thân với nạn nhân không?
Ông Isogai lắc đầu lia lịa. Ông Oosuka cũng nói:
- Tất cả chúng tôi đều thấy gã đó thật phiền phức, làm sao muốn có quan hệ thân thiết cơ chứ!
- Vâng, dĩ nhiên rồi… - Ông Kogoro gật đầu.
Thanh tra Megure chau mày.
- Mori, thế cậu nghĩ ai là hung thủ?
- Hung thủ có quan hệ thân thiết với ông Kusuda, có lẽ là đồng nghiệp trong ngành. Theo suy luận của tôi thì vụ án diễn ra như thế này… - Ông Kogoro giang tay như đang diễn kịch. – Ông Kusuda có thân với một người torng ngành, tôi không rõ là ký giả hay thợ ảnh. Tuy nhiên, người này, ý tôi là hung thủ, mang mối hận ông Kusuda từ lâu. Vì thế, hắn ta đã nhân dịp lén lút đột nhập được vào nhà hát này để sát hại ông ta…
Thấy mọi người im lặng nghe mình, ông Kogoro càng được thể.
- Ông Kusuda và kẻ này vào nhà hát cùng nhau, hoặc hẹn nhau ở đây để cùng lẻn sang khu vực phòng nghỉ cho nhạc công. Sau đó, chắc hắn ta đã bỏ chạy qua cửa sau, vì cửa này chỉ cần thẻ nhân viên để mở khi từ ngoài vào, chứ từ trong ra thì thoải mái.
- Tuyệt vời! – Ông Oosuka nói to, vỗ tay như vừa được thưởng thức một bản giao hưởng thành công. – Suy luận của ông thật đáng nể phục, xứng đáng với cái tên “Thám tử Kogoro ngủ gật”… Ủa, hôm nay ông không ngủ gật à?
- Suy luận đơn giản thế này việc gì phải tập trung tới mức đó.
Ông Kogoro cười tự đắc. Conan chen ngang:
- Bác ơi, bác bảo hung thủ bỏ chạy qua lối cửa sau phải không ạ?
- Ờ, sao nào?
- Nhà hát hôm nay mới khánh thành. Nếu hung thủ không phải nhạc công hay nhân viên của nhà hát thì làm sao biết đường đi lối lại trong này được. Bác có thấy lạ không ạ?
- Thế thì chắc hắn ra theo lối cửa chính rồi.
- Cháu nghĩ việc đó cũng khó lắm. Sảnh trước và hành lang đều có nhân viên, người nào ra ngoài trong khi buổi hòa nhạc đang diễn ra sẽ bị để ý ngay.
- Hắn có thể chờ đến khi buổi diễn kết thúc kia mà. – Ông Oosuka bảo Conan. – Chắc hẳn sau khi gây án hung thủ đã trốn trong nhà vệ sinh. Đợi hết buổi hòa nhạc, hắn hòa vào đám khách và thản nhiên ra về. Cháu hiểu chưa?
- Rồi ạ…
Nói vây nhưng Conan vẫn băn khoăn. Thanh tra Megure e hèm:
- Ý kiến của Mori có lý đấy. Chỉ có điều này cần phải kiểm tra lại. Theo giả thiết thì ông Kusuda và hung thủ lẻn vào phòng nghỉ qua lối cửa trước trong khi buổi hòa nhạc đang diễn ra. Liệu họ có thể làm vậy mà không bị ai để ý được không?
Ran trả lời thay:
- Cháu nghĩ là được đấy ạ. Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, cháu cùng Sonoko tới khu vực phòng nghỉ, thì chỉ thấy cánh cửa đề chữ “Không phận sự miễn vào” chứ không có khóa gì hết…
Sonoko nói nốt:
- Khi bọn cháu tới đây thì hành lang không một bóng người, trong lúc biểu diễn chắc cũng chẳng có ai. Thế nên cháu nghĩ ông Kusuda và hung thủ có lẻn vào thì cũng không ai biết đâu ạ.
- Các ông bất cẩn tới mức không khóa cánh cửa dẫn sang phòng nghỉ của nhạc công à? – Thanh tra Megure hỏi.
Ông Oosuka chau mày:
- Đây là buổi hòa nhạc cổ điển, chứ không phải buổi diễn của ca sĩ nhạc trẻ. Chúng tôi đâu ngờ có loại khách vô ý thức tới mức thấy biển “Không phận sự miễn vào” rồi mà vẫn cố tình mở cửa đi qua.
Mặt Sonoko và Ran đỏ ửng.
 
cho t hỏi cái, mấy cái tập tiểu thuyết này là của bác GA hay là fic về conan vậy, nếu là fic thì ngại đọc lắm
 
Tác giả của quyển tiểu thuyết tập 3 này là Tani Yutaka

4 bộ tiểu thuyết của NXB đang xuất bản hiện nay chỉ là nguyên tác Gosho Aoyama thôi , còn lại là các tác giả khác viết và các họa sĩ khác vẽ minh họa
 
Mới chỉ tóm được cuốn "Phù thủy xứ Ejinbara" thôi
Ở chỗ mình ở không có bán
Hic hic
:KSV@18:
 
Nhưng bạn đọc cuốn hay nhất rồi còn j:KSV@04:, mình mua cả 3 nhưng đọc thấy tập 2 hay nhất:KSV@07:, tập 1 quá nhạt, tập 3 thì ko hấp dẫn lắm
 
đồng ý với bạn sinhvien0405
tập 1 coi bản live action rồi nên hết hấp dẫn, tập 3 này có 1 người chết à, mà dài quá trời, tập 4 chưa coi nên ko biết hay dở, còn lại tập 2 - tập 2 hay nhất :KSV@05::KSV@05::KSV@05: nhiều người die, phương thức gây án cũng phức tạp, hung thủ có gây chút bất ngờ, thêm vài cái câu chuyện quá khứ với truyền thuyết li kì nữa :KSV@01::KSV@01:
 
Chương 6. Truyền thuyết Bản Giao hưởng số 9



- Xem nào… - Thanh tra Megure gập quyển sổ tay ghi chú tình tiết vụ việc và cất nó vào túi áo trong. – Tôi xin phép tóm tắt lại những gì chúng ta thu thập 9dược… Vào khoảng 7 rưỡi tối, nạn nhân Kusuda Masatoshi vào trong Nhà hát Nghệ thuật Haido này qua cửa chính. Sau khi để lại tên trong sổ khách mời, ông ta đi theo hành lang từ sảnh dẫn vào khu vực phòng nghỉ cho đoàn giao hưởng ở sau sân kâhú, có lẽ với mục đích săn tin. Trong khoảng thời gian từ đó đến 8 rưỡi, ông ta đã bị ai đó sát hại…
Thanh tra Megure ngừng lại, nhìn quanh. Hiện giờ sau sân khấu có trung sĩ Takagi và các nhân viên cảnh sát khác, những người liên quan đến vụ án như ông Oosuka và Asabuki, cùng với bốn người nhà ông Kogoro. Họ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Ông thanh tra nói tiếp:
- Hung thủ biết ông Kusuda sẽ tới nhà hát này hôm nay, nói cách khác, hắn là người quen của nạn nhân.
- Chúng ta nên tiến hành điều tra những người quen biết ông Kusuda. – Trung sĩ Takagi ngắt lời.
Thanh tra Megure liếc nhìn cấp dưới của mình:
- Đương nhiên, nhưng có một việc cần làm trước, đó là hỏi chuyện khách khứa tham dự buổi hòa nhạc hôm nay.
Ông Kogoro than thở:
- Sếp ơi là sếp, lúc nãy chúng ta đã đồng ý là hung thủ chạy thoát rồi cơ mà…
- Ta cũng không nghĩ là hung thủ còn ở lại hiện trường làm gì. Nhưng theo suy luận của cậu thì hắn đã giả làm khách để lẻn vào đây như ông Kusuda. Vì thế, rất có thể ai đó trong số khách tham dự có liên hệ hoặc biết gì đó về hung thủ. – Ông quay sang trung sĩ Takagi. – Takagi, trong hội trường còn khoảng bao nhiêu người?
- Tôi nghĩ cũng phải tới 1000.
- 1000 ư! Sao đông thế không biết…
Ông Oosuka nói:
- Như vậy chứng tỏ nửa số khách đã ra về rồi. Thính phòng đủ chỗ cho 2000 người, mà hôm nay là buổi khai trương nên hầu hết các ghế đều có người ngồi… Biết đâu hung thủ lại nằm trong số 1000 người đã ra về.
- Thật đáng tiếc. Nếu vụ việc được phát hiện giữa buổi biểu diễn, thì việc niêm phong nhà hát và ngăn mọi người ra về đã dễ dàng hơn nhiều…
- Phòng nghỉ đó chỉ mình Yui dùng, không ai phát hiện ra cũng đúng thôi. Với lại, vụ án lớn như thế này chắc chắn sẽ khiến buổi hòa nhạc bị hoãn. So với việc ấy, thì hung thủ chạy thoát vẫn còn nhẹ chán… - Ông Oosuka còn lẩm bẩm điều gì đó đại loại như một kẻ như Kusuda không đáng để hoãn buổi trình diễn. Hẳn ông ta phải ghét tay Kusuda lắm.
Thanh tra Megure nghĩ thầm: “Liệu coi trọng một buổi hòa nhạc hơn mạng người có quá đáng quá không?” nhưng chỉ im lặng quay sang trung sĩ Takagi:
- Chúng ta phải có được lý lịch của tất cả số khách đó, và tìm hiểu xem họ có đầu mối gì cho vụ án không, ví dụ như có ai nhìn thấy nạn nhân hoặc kẻ nào đáng nghi không… Mọi người phải phân công nhau làm cho nhanh, nếu không đến sáng cũng không xong việc mất!
- Vâng, tôi hiểu rồi!
- Khoan, khoan. – Ông thanh tra gọi với lại. – Takagi, cậu đưa mấy người kia vào phòng chờ đi. – Ông chỉ những người liên quan đến vụ án.
Haruna nhăn mặt:
- Chúng tôi chưa được về sao?
- Các cô thông cảm…
- Thế còn tôi? – Asabuki hỏi. – Chúng ta đã chứng minh được những người trong đoàn giao hưởng hoàn toàn vô can rồi. Tôi nghĩ chúng tôi được phép ra về chứ.
- Tôi rất xin lỗi, nhưng có thể ai đó trong số các vị khách sẽ đưa ra đầu mối mới khiến chúng tôi cần hỏi chuyện các anh một lầnn ữa, vì thế chúng tôi cần tất cả mọi người sẵn sàng có mặt.
Ông Megure nói năng lịch sự nhưng dứt khoát. Asabuki chẳng biểu lộ cảm xúc nào, chỉ nói:
- Nếu các ông cần vậy thì đành chịu thôi… Thường dân chúng tôi có nghĩa vụ hợp tác với cảnh sát mà. – Anh đứng thẳng dậy. – Chúng tôi phải chờ ở đâu?
Anh Takagi trả lời:
- Tất cả những người trực tiếp liên quan đến vụ án sẽ chờ torng phòng nghỉ lớn nhất của nhà hát.
Ông Isogai nói:
- Phòng nghỉ lớn nhất là phòng C.
Nói xong, ông tự động đi về phía căn phòng, mặt lộ vẻ cam chịu. Asabuki, Yui, Haruna, cuối cùng là ông Oosuka liếc nhìn ông thanh tra rồi cũng kéo nhau đi theo ông Isogai. Đợi họ đi khuất xong, ông Kogoro hỏi:
- Tôi thì sao đây?
- Ta đang định cho cậu về để đỡ cản trở việc điều tra, nhưng nghĩ lại thì cậu cũng có phần nào liên quan đến vụ án, nên vẫn phải chờ trong phòng cùng mấy người kia.
- Sao sếp lại nói thế, tôi chỉ góp sức đưa sự thật ra ngoài ánh sáng thôi mà…
Ran nói:
- Bọn cháu cũng phải ở lại cùng bố ạ?
- Ừ. Cháu trông Conan cho cẩn thận, đừng để thằng bé táy máy hoặc đi lang thang.
- Cháu biết rồi ạ. – Ran gật đầu, cầm tay Conan kéo vềp hía mình, nhìn vào mắt cậu. – Em nghe thấy chưa, phải ngoan đấy nhé!
- Vâng ạ!
Conan ngoan ngoãn trả lời, mắt liếc nhìn cánh cửa phòng nghỉ C. Cậu hung thầm nghĩ: “Đi lang thang làm gì trong khi chìa khóa vụ án ở ngay trong kia…”
Phòng nghỉ C lớn hơn tưởng tượng của mọi người. Thực ra vách ngăn giữa phòng C và D có thể di chuyển được, nên tùy trường hợp có thể thu gọn vách ngăn để tạo một căn phòng thậm chí còn rộng hơn. Biết được điều này, thanh tra Megure đã quyết định dùng đây làm phòng chờ cho những người liên quan đến vụ án.
Căn phòng rộng như vậy, nhưng giờ cũng chật chội vì quá đông người. Cũng phải thôi, vì tổng cộng số nhạc công và nhân viên của đoàn giao hưởng lên tới hơn 100 người. Sonoko ngó quanh quất. Vừa nhìn thấy Asabuki, cô chạy ngay lại gần:
- Anh Akira ơi!
- À, cô… Sonoko phải không?
- Vâng!
Ran đi theo bạn, tay phải cô nắm chặt tay trái Conan:
- Hôm nay nhiều chuyện quá anh nhỉ?
Asabuki nhìn ông Kogoro ngồi bệt xuống cạnh tường với đôi mắt nhắm nghiền:
- Ông Mori Kogoro có vẻ mệt mỏi?
- Không phải đâu ạ… Đấy là tư thế lúc tập trung phá án của bố em… -Ran khẽ cười.
Conan định nói: “Bác ấy ngủ gật thật mà,” nhưng kịp ngăn mình lại, nhìn quanh. Mọi người ai trông cũng bơ phờ vì phải chờ đợi quá lâu. Nhạc công và nhân viên nam đã cởi hết áo ngoài vì trời tháng Chín vẫn còn nóng nực, lại thêm căn phòng đông nghẹt người. Nhiệt độ lúc này có lẽ chẳng thua gì ngày hè oi nhất năm. Sonoko cũng bỏ khăn choàng ra:
- Nóng quá… Phòng này không có điều hòa à?
Trung sĩ Takagi trả lời từ sau lưng cô:
- Điều hòa có bật, nhưng hình như không có tác dụng lắm…
- Ơ, sao anh Takagi lại ở đây?
- Thanh tra Megure bảo tôi quản lý phòng này.
- Thế ạ? Thế anh bảo thanh tra Megure chia phòng ra đi. Đông người thế này làm sao điều hòa chạy được.
- Nhưng đây là chỉ thị của thanh tra…
- Ông ấy định lùa hết người có liên quan vào đây để canh phòng cho dễ đúng không? – Ông Oosuka chen vào. – Có vẻ như chúng tôi vẫn chưa được minh oanh hoàn toàn. Tôi là người nói nhiều lời không hay về tay Kusuda kia, chắc cảnh sát các anh nghi ngờ lắm?
Trung sĩ Takagi hoảng hốt lắc đầu:
- Không phải đâu… Chúng tôi chỉ muốn mọi người tập trung lại để sẵn sàng khi có chuyện gì cần điều tra thêm…
- Làm sao có chuyện gì được nữa, vì hung thủ có trong số chúng tôi đâu! – Ông Oosuka nói vẻ tức tối rồi cùng ông Isogai bỏ đi. Họ lui ra góc phòng, thì thào bàn luận gì đó, có lẽ là về việc quản lý nhà hát sau vụ việc hôm nay…
Yui im lặng từ nãy tới giờ bỗng lên tiếng như nói một mình:
- Không ngờ linh cảm xấu là thật…
Conan ngước nhìn:
- Chị nói đến Bản Giao hưởng số 9 phải không ạ?
- Hả? À, ừ… - Yui ngạc nhiên.
Ran thắc mắc:
- Bản Giao hưởng số 9 làm sao hả Conan?
- Người ta nói nhạc sĩ chỉ có thể sáng tác đến bản nhạc thứ chín. Những nhạc sĩ nổi tiếng đều mất sau bản giao hưởng thứ chín, nên người ta nói bản nhạc này đem lại cái chết và cho nó là điềm xấu…
- Thật à? – mặt Ran tái xanh. Cô vốn rất sợ chuyện ma quỷ.
Asabuki mỉm cười:
- Có chuyện đó thật đấy. Em giỏi quá nhỉ?
Conan gật đầu tự mãn. Ran nói:
- Em ấy biết nhiều thứ lạ lắm.
- Chỉ có hát hò thì chẳng biết gì. – Sonoko trêu.
Asabuki giải thích cho Sonoko và Ran:
- Những nhà soạn nhạc nổi tiếng như Beethoven(3), Shubert(4), Bruckner(5), Dvorak(6) đều mất sau khi sáng tác xong bản giao hưởng thứ chín trong sự nghiệp của mình, như thể bị trúng một lời nguyền nào đó.
- Nhưng cũng có người nói Bruckner và Dvorak nằm ngoài quy luật này.
Asabuki không hề tỏ ra khó chịu khi bị Conan xen ngang:
- Đúng là tùy theo cách đếm bản nhạc mà có thể loại hai nhà soạn nhạc này ra khỏi quy luật đó. Tuy nhiên, cần phải nói rằng, bản thân Mahler sinh thời đã rất sợ hãi Bản Giao hưởng số 9 của chính mình. – Asabuki đưa tay trái lên ngực. – Ông bị bệnh tim, nên luôn luôn lo sợ về cái chết. Bản nhạc thứ chín lại gắn liền với truyền thuyết không hay… Khi sáng tác đến bản giao hưởng này, Mahler cố tình không đánh số, mà đặt tên nó là “Bài ca trái đất”. Sau khi vượt qua cái chết gắn liền với lời nguyền này, ông đã tiếp tục thách thức tử thần. Để hoàn toàn thoát khỏi điềm báo gắn liền với bản nhạc thứ chín, ông đã bắt tay vào sáng tác bản giao hưởng thứ mười…
Asabuki bỗng im bặt. Sonoko sốt ruột hỏi:
- Sau đó Mahler làm sao ạ?
- Ông đã mất… khi bản nhạc số mười còn dang dở.
Tất cả mọi người im lặng. Trung sĩ Takagi bối rối lên tiếng:
- Đúng là không may thật.
Asabuki đáp trả:
- Tôi thì không nghĩ thế… Tuy phải đối mặt với lời tiên đoán về cái chết, Mahler vẫn hoàn thành bản nhạc thứ chín. Đó là một lời thách thức, không phải với cái chết của đời người, mà với vị thần của âm nhạc. – Asabuki nhắm mắt lắc đầu. – Đúng là buổi hòa nhạc hôm nay đã có kết thúc không mỹ mãn, nhưng tôi không cho rằng nguyên nhân là lời nguyền của bản nhạc thứ chín. Ngược lại, vì đã biểu diễn bản nhạc thách thức số phận, tôi sẽ có sức mạnh vượt qua sự bất hạnh này, để bắt đầu một cuộc đời mới!
Giờ Asabuki mới nhận ra mọi người đang nhìn mình. Anh nhìn xuống đất, có vẻ xấu hổ, tay sửa chiếc nơ trên cổ:
- Tôi đã nói quá nhiều rồi.
Sonoko phấn khích:
- Không đâu, em thấy câu chuyện của anh hay lắm! Chỉ cần có anh Akira, chắc chắn nhà hát và đoàn giao hưởng sẽ vượt qua được cú sốc này, để tiếp tục biểu diễn những bản nhạc tuyệt vời!
Nói xong Sonoko quay sang Yui tìm kiếm sự đồng tình. Yui gật đầu, cười gượng gạo.
Ran đang nhìn cổ Asabuki bỗng khẽ “a” một tiếng.
- Ran, cậu sao thế?
- Chỗ cổ anh Asabuki có gì đó lóe sáng…
- À, cái này đúng không?
Asabuki thò ngón tay trái vào trong cổ áo, rút ra một sợi dây bằng vàng. Đầu dây là một chiếc mặt có khắc bình chân dung nhìn nghiêng một người phụ nữ. Vài chỗ trên sợi dây đã gỉ, chứng tỏ đây là đồ khá cũ. Ran và Sonoko nhìn mặt dây chuyền trong tay Asabuki:
- Chắc đây là đồ cổ?
- Tớ thấy chả hợp với anh Akira… A, em xin lỗi…
- Không sao đâu. – Asabuki cất sợi dây đi. – Trên mặt dây chuyền chạm khắc chân dung của Alma, nữ thần của mùa màng. Một người bạn địa phương đã tặng nó cho tôi torng thời gian tôi học ở Viên(7), coi như là một loại bùa…
- Em không biết anh có đeo mặt dây chuyền đấy!
Nghe Yui nói vậy, Sonoko trêu:
- Biết đâu người bạn kia là người yêu của anh ấy khi còn ở Viên!
- Đâu có, đó là một anh chàng hẳn hoi mà. – Asabuki cười.
- Anh nói thật đấy chứ? – Yui hỏi đùa. Ran và Sonoko cười khúc khích. Mọi người giờ đã thoải mái hơn hẳn, cứ như thể chưa có vụ án mạng nào xảy ra. Một mình Haruna đứng tách ra, trông có vẻ nghĩ ngợi lung lắm, Conan để ý thấy thế bèn lại gần cô:
- Chị tiếp tân ơi?
- Hả?
- Chị có gì lo lắng ạ?
Haruna nhìn Conan một lát, rồi thở dài:
- Cảm ơn em đã quan tâm đến chị… Chị buồn quá vì có vẻ như lời nguyền bản nhạc số chín là có thật… Anh Asabuki nói thế thôi, như hôm trước vừa có vụ chị Rieko…
- Chị Rieko nào ạ?
- À, chị Hori Rieko là đồng nghiệp vào làm ở Dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou trước chị. Chị ấy đẹp lắm, và cũng rất hâm mộ anh Asabuki… Nhưng chị ấy vừa mất trong một vụ tai nạn hôm vừa rồi.
- Tai nạn ạ…
- Xe ô tô của chị ấy rơi thẳng từ bãi để xe trên tầng thượng của trung tâm mua sắm xuống…
Nghe Haruna nói, Conan vẫy tay gọi anh Takagi lại. Anh tới gần, thắc mắc:
- Có chuyện gì à?
- Anh biết vụ tai nạn nào gần đây mà nạn nhân tên là Hori Rieko không ạ?
- Hori Rieko? Anh không nhớ…
- Chị ấy rơi từ trên bãi đỗ xe ở tầng thượng trung tâm mua sắm xuống đường…
- À, vụ đó anh có nghe đồng nghiệp bên giao thông kể qua…
Theo lời trung sĩ Takagi thì vụ tai nạn xảy ra khoảng hai tuần trước, chính xác là vào buổi đêm 16 ngày trước đó, tại trung tâm mua sắm ba tầng trong khu dân cư huyện Toriya. Người dân khu phố nghe thấy tiếng động lớn, bèn tụ tập lại xem, thì thấy trên con đường cạnh trung tâm mua sắm có một chiếc xe ô tô loại nhỏ vỡ tan tành. Chiếc xe có vẻ như chịu lực rất lớn theo phương thẳng đứng, nên nát hết cả… Nhân chứng kể đã nhìn thấy một cánh tay rướm máu thò ra qua cánh cửa kính đã vỡ. Khi nhân viên cứu hộ tới nơi, kéo nạn nhân ra khỏi xe thì người đó – nghĩ là Hori Rieko, mặc dù anh Takagi không nhớ tên – đã tử vong từ lâu. Nguyên nhân cái chết là do nạn nhân bị một vật cứng, có thể là cửa xe hay gì đó, đập mạnh vào một bên đầu làm vỡ sọ. Trên xe không có người nào khác. Bộ phận khám nghiệm tử thi phát hiện trong máu của Rieko có nồng độ cồn cao, đủ để nạn nhân ở trang thái mụ mị, không biết gì. Cảnh sát cũng phát hiện tấm lưới trên tầng thượng khu mua sắm ở phía chiếc xe của nạn nhân đỗ đã bị thủng một lỗ lớn. Tấm lưới bị bẻ cong theo hướng từ trong ra ngoài, vết rách còn mới. Sau khi kiểm tra thêm, cảnh sát kết luận vết xước tên xe ôtô trùng khít với vết thủng trên lưới sắt. Trung tâm mua sắm chỉ hoạt động vào ban ngày, nhưng bãi đổ xe có hệ thống tự động trên tầng thượng của tòa nhà thì mở cửa suốt đêm. Trước kia đã có người lo ngại rằng tấm lưới bao quanh khu đỗ xe không đủ an toàn.
- Cảnh sát cho rằng cô Rieko kia say rượu, nên đã tự gây tai nạn khi định lấy xe ra khỏi bãi đỗ. – Anh Takagi chốt lại.
Conan lắng nghe nãy giờ ngẩng đầu lên hỏi:
- Anh ơi, cảnh sát có phát hiện điểm gì lạ không ạ?
- Anh không phụ trách vụ đó nên không biết rõ… - Anh Takagi ậm ừ một lúc. – À, chi tiết này nhỏ thôi, người ta không tài nào tìm thấy vé xe của nạn nhân.
- Vé xe người gửi lấy ở cổng ra vào ấy ạ?
- Ừ. Cảnh sát không tìm thấy vé trong đống đồ đạc cũng như trong chiếc xe của nạn nhân, nhưng suy đoán rằng cô ấy say rượu nên làm mất…
Conan cúi đầu nghĩ ngợi. Haruna nói một mình:
- Chị Rieko đâu phải kiểu người uống rượu rồi lái xe… Chị ấy còn chẳng bao giờ đi uống một mình nữa là…
- Tôi nghĩ cái gì cũng có ngoại lệ cả thôi. Biết đâu cô ấy có điều gì buồn phiền?
- Đâu có, ngược lại là đằng khác. Chị ấy khoe mình sắp trở thành thành viên chính thức của đoàn giao hưởng mà. – Haruna lắc đầu.
Conan hỏi ngay:
- Trở thành thành viên chính thức của dàn nhạc giao hưởng là sao ạ?
- Chị ấy là nhạc công violin dự bị của Dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou, nên không được htường xuyên biểu diễn. Để kiếm đủ tiền trang trải cuộc sống, chị ấy phải làm thêm cả việc hành chính ở trụ sở đoàn giao hưởng… Hôm trước nghe nói đoàn biểu diễn dưới sự chỉ huy của anh Asabuki nhân dịp Nhà hát Nghệ thuật Haido khánh thành, chị ấy nói biết đâu mình được nhận vào đoàn. Chị ấy dặn giữ bí mật tới khi chị ấy được nhận chính thức, nên ngoài chị chắc cũng không nhiều người biết đâu…
- Ra là thế… Đoàn giao hưởng tuyển thành viên như thế nào ạ?
- Bình thường thì đoàn tổ chức thi tuyển. Chị nghĩ những người chỉ huy dàn nhạc và đạo diễn có tiếng nói rất lớn trong việc tuyển chọn, nhưng vì mới vào nghề được khoảng một năm, nên chị không biết cụ thể.
- Anh Asabuki là chỉ huy dàn nhạc, còn đạo diễn là ai ạ?
- Ông Oosuka, giám đốc nhà hát, kiêm luôn chức đó.
- Thế ạ…
Thấy Conan hỏi xong rồi, Haruna tiếp tục câu chuyện của mình:
- Chị Rieko là người trầm tính nhưng rất chỉn chu. Cùng hâm một anh Asabuki, nhưng khác với tôi chỉ biết ngắm nhìn từ xa, chị ấy còn là một nhạc công violin, nên chắc phải thần tượng anh ấy với tư cách là một nghệ sĩ nữa.
- Cả hai chị cùng hâm mộ anh Asabuki như thế có tị nạnh nhau không?
- Không có chuyện đó đâu. Chị không muốn anh Asabuki làm người yêu mình hay gì cả… Nhưng có lẽ vì chị hay ríu rít quá, nên chị Rieko ít nói về anh ấy hơn. Chị ấy giống như chị gái vậy, lúc nào cũng giúp đỡ đàn em trong công việc… - Một giọt lệ lăn trên má Haruna. – Nếu hôm nay chị ấy có mặt ở quầy tiếp tân, thì biết đâu sự việc kinh khủng này đã không xảy ra…
- Chị Rieko cũng được phân công trực ở quầy tiếp tân ạ?
- Ừ. – Haruna gật đầu. – Bọn chị là hai người phụ trách quầy tiếp tân mỗi khi có buổi hòa nhạc hay các sự kiện khác. Nếu chị Rieko được nhận làm thành viên chính thức của đoàn giao hưởng thì có thể có người khác thế chỗ chị ấy, nhưng vì vụ tai nạn xảy ra quá đột ngột, nên trụ sở không kịp tìm người… Rốt cuộc, cả buổi tiệc hôm vừa rồi và buổi hòa nhạc hôm nay chỉ có mình chị đứng trực. Chị chẳng làm được việc gì nên hồn cả…
“Thì ra đó là lý do một mình chị Haruna trực quầy tiếp tân,” Conan nghĩ. Cậu hỏi tiếp:
- Lúc nãy em cũng nghe nhiều người nhắc về bữa tiệc. Ông Kusuda cũng xuất hiện ở đó phải không ạ? Hình như có chuyện không hay xảy ra?
- Đó là bữa tiệc trước buổi hòa nhạc, được tổ chức vào tuần trước. – Haruna giải thích việc xảy ra tối hôm đó.
- Thì ra là có chuyện như vậy.
- Thảo nào ông Oosuka và mấy người kia đều không ưa ông Kusuda. – Trung sĩ Takagi nói rồi chau mày. – Nhưng tôi không nghĩ điều đó đủ để trở thành động cơ giết người.
Thấy anh Takagi vội vàng nói đỡ như vậy, Haruna bật cười khe khẽ, rồi cúi đầu:
- Cảm ơn cậu bé và anh cảnh sát đã nghe tôi nói. Tôi cảm thấy đỡ căng thẳng hơn rồi.
Anh Takagi gãi đầu vẻ xấu hổ:
- Đâu có, tôi cũng vui vì giúp được cô.
- Chị vui lên nhé! – Conan mỉm cười, nhưng trong đầu lại đang nghĩ chuyện khác.
------------------------------
Chú thích:

(3) Ludwig van Beethoven (1770-1827): nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức.
(4) Franz Peret Schubert (1797-1828): nhà soạn nhạc nổi tiếng người Úc.
(5) Josef Anton Bruckner (1824-1896): nhà soạn nhạc và nhạc công chơi đàn organ nổi tiếng người Úc.
(6) Antonin Dvorak (1841-1904): nhà soạn nhạc nổi tiếng người Séc.
(7) Viên: thủ đô của Áo.



(Còn tiếp)
 
7. Conan điều tra

Ông Isogai đứng dựa vào tường, một bên nách kẹp chiếc áo khoác, tay kia lau mồ hôi trên trán bằng chiếc khăn tay. Trông ông đờ đẫn, thiếu tập trung. Không hiểu ông đuang tính chuyện hoạt động của Dàn nhạc Giao hưởng Shintaitou sau vụ án hôm nay, hay chỉ đơn giản muốn về nhà.
Bỗng có tiếng nói từ dưới vọng lên:
- Phòng này nóng quá bác ơi.
Ông Isogai nhìn xuống thì thấy Conan. Ông đờ người trong một lúc rồi mới trả lời, mắt mở to:
- À, thì ra là cậu bé nhà ông Mori.
- Bác ơi, điều hòa không chạy mạnh hơn được ạ?
- Máy chỉ chạy được thế này thôi. Nghe nói nhà hát đang thực hiện chế độ tiết kiệm điện, nên hệ thống không được cho phép nhiệt độ của điều hòa xuống dưới 20 độ C.
- Quản lý nhà hát nhiều việc phức tạp quá bác nhỉ? – Conan nhìn quanh quất. – Bác Oosuka đâu ạ?
- Ừm… À, kia kìa.
Ở phía ông Isogai chỉ, ông Oosuka đang thì thào nói chuyện với trung sĩ Takagi giống như Conan lúc nãy.
- Có vẻ ông ấy không chịu được nữa rồi… Cháu bé có việc gì cần hỏi ông Oosuka à?
- Không, cháu chỉ muốn hỏi bác thôi. – Conan vòng ra trước ông Isogai, nhìn thẳng vào mặt ông. – Bác Kogoro nhờ cháu một việc.
- Ông Mori nhờ à?
- Vâng ạ, cháu là trợ lý thám tử mà! – Conan rút trong túi ra quyển sổ tay.
- Cháu còn bé mà giỏi quá nhỉ. – Ông Isogai khen. Có vẻ như ông nghĩ Conan chỉ đang chơi trò đóng giả thám tử. – Cháu được nhờ việc gì thế?
- Bác ấy bảo cháu hỏi xem trước khi bắt đầu buổi hòa nhạc, khu vực sau cánh gà có gì bất thường không.
Ông Isogai lắc đầu:
- Bác không thấy gì lạ…
- Bác nhớ ra điều gì thì cứ nói đi ạ, gì cũng được mà.
- Ừm, xem nào… - Ông Isogai nhăn trán. – Đầu tiên là việc sắp xếp sân khấu… Nói là sắp xếp chứ thực ra sau buổi duyệt buổi trưa thì sân khấu cũng đâu vào đấy rồi, nên chỉ cần kiểm tra lại thôi. Các thành viên đoàn giao hưởng bận rộn với việc chuẩn bị riêng, như là xem xét nhạc cụ, thay quần áo, các thành viên nữ còn phải trang điểm nữa. Nhân viên của đoàn giao hưởng đi loanh quanh giúp đỡ mọi người làm việc đó, xem ai nhờ gì thì làm… Nhiều việc lắm.
- Chị Yui và anh Asabuki thì sao ạ? Cháu nghe nói cả hai anh chị đều ở một mình trong phòng riêng trước khi lên sân khấu.
- Họ quen với những buổi biểu diễn lớn như thế này rồi nên bình tĩnh lắm. Trong lúc những người khác còn cuống cà kê lên thì hai người đó đã chuẩn bị xong và lui về phòng nghỉ riêng rồi, không cần đến sự giúp đỡ của nhân viên.
- Nghĩa là họ không gặp ai đến khi buổi diễn chính thức bắt đầu ạ?
- Ừ… Những người khác cũng không ai muốn làm phiền họ, nhất là cậu Asabuki, cậu ấy khó tính lắm…
- Bác Oosuka khi đó làm gì ạ?
- Ông ấy là giám đốc nhà hát, nên cứ đi ra đi vào suốt, nào lên phòng kỹ thuật, nào kiểm tra sảnh, chắc ông ấy là người bận nhất đấy. Nhưng ông ấy luôn quay về vị trí cạnh sân khấu ngay trước buổi biểu diễn.
Conan nghĩ: “Thảo nào, lúc gặp mình dưới sảnh, là ông ấy đang đi kiểm tra…” Cậu hỏi thêm:
- Sau đó thì sao ạ?
- Đến gần giờ lên sân khấu, các thành viên trong đoàn giao hưởng cẩm nhạc cụ của mình, tập trung lại sau sân khấu. Yui ra khỏi phòng nghỉ khi có tiếng chuông báo hiệu 5 phút trước giờ diễn. Đó cũng là lúc tất cả mọi người di chuyển ra cạnh sân khấu.
- Cả nhân viên cũng đi ạ?
- Dĩ nhiên rồi. Trong số các nhạc cụ có nhiều thứ rất lớn, nên phải có người giúp mới khiêng được. Khi các nhạc công đi rồi, thì sau sân khấu cũng không còn việc gì để làm nữa. Với lại, nói thật thì, nhân viên chúng tôi thích xem biểu diễn lắm.
- Tất cả mọi người đều yêu âm nhạc bác nhỉ?
- Nếu không thì làm sao xin vào làm ở đoàn giao hưởng được. – Ông Isogai bỗng mỉm cười.
- Anh Asabuki cũng ra cạnh sân khấu cùng mọi người ạ?
- Cậu ấy thì lại khác, lúc nào cũng ở lỳ trong phòng nghỉ tới tận lúc đến lượt mình. Cậu ấy nói không muốn sao nhãng bất kỳ giây nào. Thế nên hôm nay khi mọi người chuẩn bị lên sân khấu, không thấy cậu Asabuki ra khỏi phòng, tôi cũng không vào gọi.
- Anh ấy nguyên tắc quá.
- Thì cậu ấy là thần đồng âm nhạc kia mà.
Ông Isogai thở dài. Conan phẩy phẩy cây bút trên tay, điểm lại:
- Sau đó trên sân khấu như thế nào thì cháu biết rồi, vì cháu cũng đi dự buổi hòa nhạc mà. Đầu tiên là nghi lễ chỉnh âm, sau đó bác Oosuka phát biểu vài câu. Cuối cùng anh Asabuki mới xuất hiện.
- Đúng rồi, cháu nhớ giỏi đấy.
- Phải mất một lúc anh Asabuki mới xuất hiện, nên bác Kogoro bảo đó là mánh khóe để thu hút sự chú ý.
- Không phải đâu! Nhân viên bọn bác cũng sốt ruột lắm chứ khi mãi chẳng thấy cậu Asabuki đâu. Trong phòng nghỉ A của cậu ấy có cả màn hình chiếu cảnh sân khấu, vậy mà… Rốt cuộc, vì lo quá, bác phải chạy đi gọi.
- Ơ, bác rời vị trí sân khấu ạ? Sa bác lại bảo thanh tra Megure là mình đứng đó suốt?
Ông Isogai chớp chớp mặt rồi bỗng xanh mặt:
- Không… Bác không giấu giếm gì đâu, chẳng qua là lúc ấy bác bỏ đi có một chút thôi, nên quên mất không đề cập đến…
Thấy ông Isogai toát mồ hôi, ra sức giải thích, Conan chỉ cười tươi:
- Ông Kusuda vào khu vực nhà nghỉ sau bảy rưỡi, nên trước đó bác có ở đâu cũng chẳng liên quan đến vụ án đâu mà!
- Ừ… Cháu nói đúng.
Trông ông quản lý có vẻ bình tĩnh hơn. Ông nở nụ cười yếu ớt. Conan tiếp tục:
- Bác đi gọi anh Asabuki rồi sao nữa ạ?
- Bác gõ cửa thì cậu ấy ra ngay, không có vẻ gì vội vã, chẳng bù cho bác lo sốt vó…
- Anh ấy lúc nào cũng điềm tĩnh nhỉ.
- Ừm… Sau đấy thì bác cùng cậu ta ra tới cạnh sân khấu. Phần còn lại cháu biết rồi chứ?
Conan gật đầu:
- Các thành viên của đoàn giao hưởng có mặt trên sân khấu suốt thời gian biểu diễn. Trong khi đó, toàn bộ nhân viên đứng chờ cạnh sân khấu. Buổi hòa nhạc kết thúc thì bọn cháu ra sau cánh gà…
- Bác mở cửa phòng nghỉ của Yui và nhìn thấy khung cảnh thương tâm kia.
Conan viết gì đó rồi gấp quyển sổ lại, cất đi.
- Cháu cảm ơn bác. Chác bác Kogoro mừng lắm đấy!
- Thế thì tốt. – Ông Isogai có vẻ nhẹ nhõm. Ông xoa đầu Conan. – Cháu nói ông Mori cố gắng phá án nhanh nhanh nhé.
- Vâng ạ!
Conan mới chạy đi được hai, ba bước đã quay đầu lại:
- A, cháu quên mất…
- Gì nữa thế?
Thấy ông Isogai có vẻ ngao ngán, Conan giả nụ cười ngây thơ của một cậu bé con.
- Không có gì nhiều đâu ạ. Cháu chỉ muốn hỏi có phải trong phòng nghỉ của chị Yui có hai hộp đàn violin?
- Ừ, đúng rồi.
- Tại sao lại thế ạ? Chị ấy chỉ cần một cây đàn là biểu diễn được thôi mà?
- Cháu thắc mắc chuyện đó thôi à? Dĩ nhiên cây đàn kia là đàn dự bị. Nếu cây đàn chính gặp trục trặc gì thì phải có đàn thay ngay.
- Cháu cũng đoán thế. Nhưng đàn violin dễ hỏng thế cơ ạ?
- Thường thì nó cũng chẳng hỏng hóc gì nặng ngoài việc dây đàn dễ bị đứt. Nhưng vì nhạc công violin chiếm số đông trong đoàn giao hưởng, buổi biểu diễn hôm nay có tổng cộng đến 30 người, có dây đàn bị đứt cũng không có gì lạ. – Ông Isogai đưa hai đầu ngón tay vào gần nhau rồi kéo giật ra, miêu tả dây đàn đứt. – Những lúc như thế, việc thay dây đàn khá mất thời gian, mà dây đàn mới cho tiếng không đều, nên không thể biểu diễn ngay được. Vì thế nhạc công ở hàng ghế đầu bao giờ cũng có nhiệm vụ chuẩn bị một cây đàn violin dự phòng đã được căng dây cẩn thận. Đây là nguyên tắc của đoàn giao hưởng cổ điển đấy.
- Sao phải là chị Yui chuẩn bị ạ? Ai mang đàn đi mà chẳng được…
- Không phải ai cũng được đâu. Những người khác thì không nói làm gì, nhưng nếu đàn của nhạc công chính bị hỏng thì gay to, vì nhạc công ngồi ghế đầu là người đại diện cho cả đoàn giao hưởng mà. Khi đó, chiếc đàn dự phòng phải là đàn mà nhạc công quen dùng, để tránh ảnh hưởng đến khả năng biểu diễn của họ. Đó là lý do người chơi nhạc ở hàng ghế đầu luôn là người chuẩn bị đàn dự phòng.
- Nếu đàn bị đứt dây ngay giữa buổi biểu diễn thì phải làm thế nào ạ?
- Trong trường hợp đó, người ngồi sau sẽ đưa đàn của mình cho người có đàn bị đứt dây, ngườ ngồi sau đó lại truyền đàn lên, cứ liên tiếp như vậy. Người ngồi cuối cùng sẽ đi lấy đàn dự phòng trong phòng nghỉ. Tùy từng buổi biểu diễn mà cách xử lý cũng khác nhau…
- Thú vị quá! – Conan tỏ ra cảm phúc. – Những chuyện như thế này có nhiều người biết không ạ?
- Những ai hay đi nghe nhạc cổ điển chắc là đều biết.
- Cháu cảm ơn bác nhiều lắm! – Conan cúi đầu, rồi lần này chạy đi thật.
“Biết ngay mà…”

Không khí trong phòng nghỉ C đầy vẻ mệt mỏi, phần vì có tận hơn trăm người trong đó, phần vì không ai biết bao giờ họ mới được về. Người duy nhất có khả năng cho họ biết tình hình là trung sĩ Takagi thì lại không có mặt. Sau khi bàn luận gì đó với ông giám đốc nàh hát Oosuka, anh đã đi tìm thanh tra Megure xin ý kiến. Đến giờ anh vẫn chưa quay lại.
Trong phòng, ông Kogoro vẫn ngồi bệt trên sàn, ngủ mê mệt. Không hiểu vì sao ông vẫn còn ngủ được trong hoàn cảnh đó.
Cạnh ông là Conan ngồi khoanh tay ôm lấy đầu gối. Ánh mắt cậu sắc lẻm, nhìn bao quát cả căn phòng, rồi thỉnh thoảng lại có vẻ như tập trung vào một điểm nào đó. Conan thầm nghĩ: “Hung thủ chính là hắn! Cảm nhận lúc đầu của mình không hề sai.” Nhưng cậu lại đanh mặt: “Nhưng người này có bằng chứng ngoại phạm rất chắc chắn, được rất nhiều người làm chứng…” Đây cũng chính là điểm khiến suy luận của Conan bế tắc. “Chắc chắn có một cách nào đó để vừa ra tay giết người, vừa tạo bằng chứng ngoại phạm…”.
Ông Oosuka và Sonoko đứng nói chuyện cạnh Conan:
- Hôm nay Sonoko không may rồi, tự dưng lại bị vướng vào vụ án này…
- Cháu không sao đâu ạ! Thực ra cháu cũng khá quen với những vụ kiểu này rồi.
Ông Oosuka ngạc nhiên trước vẻ bình thản của Sonoko:
- Thế cơ à? Ta thì lại khác… Tính ta hay sốt ruột mỗi khi tình hình chậm biến chuyển. Lúc nãy bác lỡ nói nặng lời với cậu cảnh sát kia, mặc dù cậu ấy chẳng có lỗi gì cả. – Ông khẽ lắc đầu. – Ta thế này, chắc Akira còn bực bội gấp mấy lần ấy chứ.
Nghe thấy cái tên “Akira”, Sonoko lập tức phản ứng:
- Cháu có nghe nhiều người nói anh Akira rất khó tính và cầu toàn… Có thật thế không ạ?
- Nói thế cũng đúng. Những nhạc công hàng đầu hầu như ai cũng có tính đó cả, nhưng có lẽ cậu ta thì hơi quá. Akra nghiêm khắc tới mức từng làm cho một vài thành viên trong ban nhạc phải bật khóc. Đối với quan khách, cậu ta cũng chẳng nhẹ nhàng gì hơn.
- Cháu được kể là anh ấy rất ghét bị khách làm phiền trong lúc biểu diễn.
- Thấy khách đến muộn, Akira thường có phản ứng như dậm mạnh xuống bục chỉ huy, tay chỉ thẳng đũa chỉ huy vào khách… Trong buổi hòa nhạc, khi thấy khách có vẻ mơ màng ngủ quên, cậu ta còn dừng hẳn biểu diễn và ra về luôn.
- Đến mức đấy cơ ạ…
- Những điều đó làm nên tính cách con người Akira rồi, nhưng nói với tư cách người quản lý nhà hát, ta cũng mong cậu ta bớt trẻ con hơn một chút.
Sonoko cười:
- Không sao đâu ạ! Ngay sau buổi hòa nhạc thì anh Akira có vẻ căng thẳng, nhưng vừa rồi cháu nói chuyện anh ấy đã bình tĩnh lại rồi, còn nói chuyện gì đó đại loại như phải vượt qua thử thách này…
- Chà chà, thế thì tốt. Nếu vụ án này làm Akira người lớn hơn một chút, thì có lẽ nó cũng không đến nỗi quá tệ?
- Chắc giờ bác cũng yên tâm cho chị Yui cưới anh ấy rồi nhỉ?
Ông Oosuka mỉm cười, nụ cười của một người cha hết mực yêu con gái. Nhưng nét mặt ông lập tức quay trở về vẻ nghiêm nghị của vị giám đốc Nhà hát Nghệ thuật Haido:
- Cậu cảnh sát kia lâu quá. Các thành viên của đoàn giao hưởng đã mệt sẵn rồi, cứ thế này tất cả bọn họ sẽ đổ bệnh mất.
Ông đưa tay vẫy chào Sonoko rồi sải bước ra ngoài. Chắc ông lại đi tìm anh Takagi để cằn nhằn.
Conan lơ đãng nghe cuộc đối thoại thì có tiếng gọi:
- Conan ơi!
Cậu giật mình nhìn lên thấy Ran lo lắng nhìn mình:
- À, chị Ran…
- Em sao thế? Chị gọi mấy lần mà chẳng trả lời gì cả…
- Em không sao mà!
Conan đứng phắt dậy, nhìn Ran cười tươi rói. Ran có vẻ nhẹ nhõm, quay sang nhìn ông Kogoro:
- Bố chị nghĩ đến đâu rồi?
- Em không biết nữa… Nãy giờ thấy bác yên lặng lắm, có khi ngủ thật rồi cũng nên.
- Hình như thế thật… Nhưng phòng nóng thế này chắc cũng không lo bố bị cảm. – Ran cười. – Conan chắc cũng nóng lắm, sao em không cởi áo khoác ra?
Thấy Ran đưa tay lên hàng cục, Conan vội vàng kêu: “Em tự làm được mà!” nhưng Ran đã cởi áo khoác cậu ra rồi.
- Em tháo luôn nơ ra đi?
- Em thích đeo nơ cơ! – Conan phản đối.
- Thế hả? – Ran rụt tay lại. – Chị cứ tưởng chỉ đi nghe nhạc thôi, không ngờ lại gặp phải vụ án.
- Vâng…
- Không biết bao giờ mới được về nhỉ… Conan cũng mệt rồi đúng không?
- Em không mệt đâu mà! Nhưng em cũng muốn hung thủ bị bắt càng sớm càng tốt.
- Ừ… - Ran nhìn quanh rồi thở dài. – Gía mà Shinichi ở đây lúc này… Chắc chắn cậu ấy sẽ phá án trong nháy mắt!
“Trong nháy mắt ấy hả, yêu cầu cao gớm…” Conan vô tình bĩu môi.
Có tiếng nói lớn của Sonoko:
- Cậu lúc nào cũng chỉ nhắc đến Shinichi!
- Đâu có…
Ran yếu ớt phản đối. Sonoko lờ tịt đi:
- Ran, cậu quên tên thám tử biệt tích không thèm liên lạc đó, mau đi kiếm người nào hay ho hơn đi!
Ran chỉ im lặng. Sonoko lắc đầu:
- Không xong rồi. Cậu phải lạc quan lên! Ví dụ như vụ án hôm nay chẳng hạn, mặc dù xui xẻo thật, nhưng nhờ nó mà chúng ta thân thiết hơn được với anh Akira. Đúng không?
Nói xong, Sonoko liếc ngang. Cách đó một khoảng, Asabuki đang đứng dựa vào tường. Đôi vai anh buông thõng, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng trán đầy mồ hôi. Conan nói:
- Sao anh Asabuki không cởi áo khoắc ngoài ra nhỉ?
Asabuki vẫn mặc nguyên bộ tuxedo như khi xuất hiện trên sân khấu, cúc áo ngoài cài nghiêm chỉnh, nhưng anh đã tháo chiếc nơ bướm ra và phanh cổ áo sơ mi. Đúng là thà cởi áo khoác ngoài ra còn đỡ nóng hơn.
- Dốt quá, đấy là nguyên tắc của anh ấy! Mà thằng nhóc này thì làm sao hiểu được cơ chứ!
Nghe Sonoko bênh vực, Ran vỗ vai bạn:
- Anh Asabuki đã đính hôn với chị Yui rồi. Sonoko có làm gì cũng vô ích thôi.
Trước mặt Asabuki là Yui, vừa nhẹ nhàng nói chuyện, vừa thỉnh thoảng đưa tay vén tóc mái của anh lên. Trông họ như một đôi uyên ương bước từ trong tranh vẽ ra ngoài đời thực.
Sonoko phồng má:
- Tớ biết rồi… Nhưng mà trong đoàn giao hưởng cũng có nhiều anh đẹp trai lắm. Lát nữa tớ sẽ nhờ anh Akira giới thiệu cho. Thấy chưa, chỉ cần thay đổi cách nhìn là mọi việc tốt đẹp ngay!
“Thay đổi cách nhìn…” Conan như nghĩ ra điều gì đó. “Đúng rồi!” Cậu bỗng chạy vụt đi. Ran vội vàng gọi với theo:
- Conan, em đi đâu thế?
- Em có chút việc. – Conan ngoái lại.
- Em không được ra khỏi phòng đâu đấy!
- Em biết rồi mà!
Nói xong, Conan biến mất trong đám đông túm tụm giữa phòng. Sonoko ngơ ngác:
- Thằng nhóc đó sao thế?
- Chắc nó lại chơi trò thám tử rồi… Cứ tập trung vào cái gì là chẳng thèm quan tâm đến xung quanh…
Ánh mắt Ran trở nên xa xắm, rồi nhẹo lại, cười hiền. Má Ran đỏ ửng. Cô nói khẽ:
- Y hệt Shinichi…
 
Chương 8. Suy luận của Conan.

“Sao mình sơ suất thế nhỉ? Một trong những quy tắc cơ bản nhất của thám tử là nhìn sự vật ở nhiều góc độ khác nhau kia mà!” – Conan vừa nghĩ vừa len lỏi trong đám đông. Những lúc phải tìm người thế này cậu mới thấy làm trẻ con thật bất tiện, vì cứ phải ngẩng đầu lên mới nhìn được mặt người ta. “Người đó có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, và điểm mấu chốt để xây dựng nó là…”
Conan đã thấy người mình cần tìm.
Đó là Haruna.
Haruna đang đứng nói chuyện với ông Isogai. Nhìn cô cứ cúi đầu liên tục như vậy, thì chắc cô lại đang bị khiển trách…
- Chị lễ tân ơi!
- A…
Ông Isogai cũng đã thấy Conan đang lại gần, bèn dừng cuộc nói chuyện lại:
- Cô cố gắng hoàn thành tốt đấy, nhiệm vụ này quan trọng với dàn nhạc lắm! – Rồi ông bỏ đi.
Haruna thở dài rõ to:
- Cảm ơn em đã cứu chị.
- Chị bị mắng ạ?
- Ừm… Ông Isogai là người tốt, nhưng hay cằn nhằn lắm. – Haruna lè lưỡi.
- Chị ơi, em có việc này muốn hỏi.
- Ừ… Mà em có nhiều câu hỏi quá nhỉ?
- Thì em là thám tử mà lại!
- Thám tử cơ á? – Haruna mỉm cười. – Được rồi, nhóc thám tử muốn hỏi gì nào?
Quyển sổ ghi tên khách mời…
Vừa nghe từ đó, thái độ của Haruna bỗng thay đổi hẳn. Conan không rõ có để ý đến điều đó không, nhưng vẫn tiếp tục nói, giơ ba ngón tay lên minh họa:
- Có ba quyển sổ phải không ạ?
- Ừ.
- Chị có dùng sổ theo thứ tự không? Ý em là, chị phải dùng hết một quyển, rồi mới chuyển sang quyển sau chứ ạ?
- Ừm.
- Thế thì có chuyện này hơi lạ. – Conan cụp hai ngón tay lại. – Quyển sổ đầu tiên mà bác Megure đọc đã được dùng gần hết. Cuốn sổ còn hai, ba trang, nhưng chị đổi sang quyển mới luôn, vì không muốn khách giở sang trang thì không còn giấy đúng không ạ?
- Ừ, đúng rồi.
Conan giơ thêm một ngón tay:
- Quyển thứ hai là quyển anh Takagi kiểm tra trước. Em biết đó là quyển thứ hai vì trong đó có tên em, mà em đến nhà hát khá muộn. Quyển số này còn khá nhiều giấy, nên anh Takagi chỉ giở một lúc là xong.
Haruna im lặng nghe Conan nói. Cậu giơ ngón tay thứ ba lên:
- Quyển thứ ba chỉ được dùng một vài trang, lại toàn tên những người đến muộn, nên chắc chắn là quyển cuối cùng… - Conan nhìn thẳng vào mắt Haruna. – Chị Haruna, tại sao chị lại đổi sang quyển sổ mới khi quyển thứ hai vẫn còn nhiều giấy viết?
Haruna cắn môi, không đáp. Cô không để ý thấy Conan đã chuyển sang nói năng như người lớn, cũng không nhận ra cậu nhóc không còn gọi mình là “chị lễ tân” nữa.
Conan rời mắt khỏi Haruna một lúc.
- Mà chị này, anh Asabuki cầu toàn quá nhỉ? Lúc nãy em nghe bác Oosuka nói thế.
Haruna ngạc nhiên khi thấy chủ đề thay đổi;
- Hả? À, ừ… Nhiều khi cũng vất vả lắm.
- Em nghe nói anh ấy không chỉ đòi hỏi sự hoàn hảo với thành viên đoàn giao hưởng, mà còn khó tính với khách nữa.
- Đúng thế đấy. Thế nên thỉnh thoảng không khí giữa đoàn giao hưởng và khách đến dự khá căng thẳng, làm ông Isogai đau đầu lắm.
- Buổi hòa nhạc hôm nay lớn như vậy, chắc chắn anh ấy còn khó tính hơn thường ngày. Anh ấy có nói điều gì đoại loại như “không thể tha thứ cho loại khách đến muộn” không ạ?
Nghe Conan nói, gương mặt Haruna rúng động. Conan lại nhìn thẳng vào Haruna, mỉm cười:
- Em nghĩ quyển sổ ghi tên khách mời được dùng như vậy là có lý do…
Conan vẫy tay ra hiệu cho Haruna ghé sát vào. Haruna quỳ xuống. Conan thì thầm gì đó vào tai cô. Nghe xong, cô tròn mắt nhìn Conan một lát, rồi gật đầu lia lịa:
- Đúng như em nói… Nhưng tại sao…
“Mình biết mà!” Conan tự mãn. Haruna chắp tay lại:
- Em làm ơn giữ bí mật chuyện này được không? Chuyện này chị cũng không được nói cho ai biết cả.
- EM cũng muốn thế lắm, nhưng biết đâu thông tin này lại có ích cho việc phá án. Em chỉ kể với bác Kogoro thôi, thế có được không ạ? – Conan liếc nhìn ông Kogoro qua đám đông.
- “Bác Kogoro”… À, thám tử Mori Kogoro ấy hả… - Haruna đứng lên, nhún vai. – Đành vậy. Suy cho cùng chị cũng có làm gì xấu đâu mà phải sợ.
- Đúng rồi, chị đừng để tâm! – Giờ Conan lại quay lại giọng trẻ con như trước. Có vẻ “bộ máy” thám tử của cậu đã ngưng hoạt động.
Conan vẫy tay bỏ đi:
- Em cảm ơn chị!
Cậu chậm rãi quay lại chỗ Ran, vừa đi vừa nghĩ: “Mình giải được rồi! Không còn điểm khó hiểu nào nữa!” Cậu dừng bước: “Hung thủ chắc chắn là người đó. Nhưng…”
Trong phòng, mọi người hoặc đứng, hoặc ngồi, râm ran nói chuyện. Trong khoảnh khắc đó, dường như thời gian quanh Conan trôi chậm hẳn lại.
“Suy luận của mình có thể chứng minh người đó có khả năng gây án. Mình cần bằng chứng chứ không thể chứng minh suông được! Mình cần dấu vết cụ thể… Nó ở đâu nhỉ?” – Conan day dứt. Cậu cảm giác như có điều gì đó ngay trước mắt mình mà mỗi lần đưa tay ra, cậu lại bắt hụt. “Có điều gì đó còn vướng mắc ở đây…”
Ran đã tìm thấy Conan trong đám đông hỗn loạn:
- Conan, em ở đây làm gì thế?
Ran vẫy tay gọi Conan. Cạnh cô là Sonoko đã ngồi phịch xuống đất, cầm tờ chương trình buổi hòa nhạc phẩy trước mặt cho mát. Hình ảnh tiểu thư đã biến mất từ bao giờ.
A! – Conan bất giác kêu lên. “Tại sao người đó… Khi ấy cũng…”
Conan chạy vụt tới trước mặt Sonoko.
- Chị Sonoko ơi!
- Úi giời, giật cả mình…
- Chị bảo hôm nay anh Asabuki biểu diễn kém hơn mọi lần phải không ạ?
- Em nói gì thế, còn lâu chị mới nói xấu anh Akira nhé!
- Có mà! Lúc chị Ran hỏi, chị đã trả lời là “Không có sai sót gì. Nhưng…” còn gì.
- Hình như chị có nói thế thật.
Sonoko đứng dậy, vươn vai một cái, rồi nhìn Conan:
- Chị không chê anh Akira đâu… Nhưng đúng là hôm nay cách anh ấy chỉ huy hơi thiếu sức sống kiểu gì ấy.
Ran cũng đồng tình:
- Tới cũng có cảm giác đó. Thông thường anh Akira có cách chỉ huy rất mạnh mẽ, phóng khoáng, nhưng hôm nay có gì đó khang khác. Tớ cứ nghĩ mình ngồi xa sân khấu nên không nhìn rõ, hóa ra cậu cũng thấy thế à?
- Hình như anh Akira cũng tự nhận thấy điều đó. Sau buổi diễn trông anh ấy có vẻ buồn.
Conan cũng nhớ ra. Khi gặp Asabuki sau sân khấu, trông anh chẳng có sức sống, và tự chê trách màn biểu diễn của mình.
- Buổi diễn hôm nay lớn thế, chắc anh ấy cũng căng thẳng. Nghe nói sức khỏe của anh ấy không tốt sẵn rồi…
Sonoko hăm hở gật đầu:
- Người hoàn hảo đến đâu cũng có lúc yếu mềm… Nhưng chính những lúc đó lại làm anh ấy tuyệt vời hơn!
- Ôi, Conan đâu rồi?
Trong lúc Ran vội vàng nhìn quanh thì Conan đã đi cách đó một đoạn, và đang nói chuyện với một người đàn ông cao to.
- Chú là thành viên của đoàn giao hưởng ạ?
- Ừ, đúng rồi…
- Cháu hỏi vài câu được không ạ?
- Được thôi. Cháu muốn hỏi gì?
Người đàn ông ngồi xổm xuống. Ông ta có vẻ quý trẻ con.
- Chú có thấy cách chỉ huy dàn nhạc của anh Asabuki có gì lạ không ạ?
- Chà, nhóc tinh ý quá nhỉ? – Người đàn ông mỉm cười. – Cậu Asabuki hôm nay có vẻ không được dứt khoát.
- Đúng đấy! – Người phụ nữ đứng cạnh cũng nói xem vào. – Chắc vì cậu ấy đưa tay không cao như mọi lần.
- Thực ra thì chỉ huy như vậy đoàn vẫn chơi được tốt, còn cách điều khiển đũa chỉ huy cũng chính xác.
- Nhưng cậu Asabuki có đặc điểm là luôn điều khiển bằng cả cơ thể mình! So với thường ngày, thì hôm nay cậu ấy cứ cứng nhắc kiểu gì ấy? Chính cậu Asabuki cũng tự nhận mình không tốt…
Conan đang nghe thì…
- Em lại bày trò gì thế hả?!
Conan bị nhấc bổng lên. Ran cúi đầu xin lỗi:
- Cháu xin lỗi, chắc em cháu lại quấy rầy cô chú phải không ạ?
Hai người kia lắc đầu cười. Ran bế Conan về tận chỗ bố và Sonoko rồi mới thả xuống.
- Chị đã bảo em không được chạy lung tung cơ mà?
- Em biết rồi mà chị Ran, em không bỏ đi nữa đâu!
“Những gì cần biết mình đã biết cả rồi” – Conan nghĩ thầm. Đôi mắt cậu long lanh đầy hi vọng.
 
×
Quay lại
Top