Truyện Kinh Dị : Bệnh Viện 203

trungst16

Thành viên
Tham gia
4/2/2012
Bài viết
33
Mọi chuyện bắt đầu vào 1 ngày cuối đông năm ngoái. Đêm hôm đó cậu tôi bị ốm nặng phải nhập viện, gia đình rất lo lắng và đưa lên BV Hồ Sen, nhưng mà họ bảo phải chuyển gấp lên BV tuyến trên và cậu tôi đc chuyển lên BV quân đội 203. Khi đc đưa lên và sau khi đc khám và xét nghiệm thì các bác sỹ trực ban ở đó kết luận là có thể cậu tôi bị sơ gan và phải nằm viện một thời gian để chữa trị và theo dõi… Cậu tôi đc làm thủ tục nhập viện và chuyển lên phòng ngay đêm hôm đó. Lúc đó là khỏang 1h30 sáng nên mn chỉ cử lại đó 2 người chăm sóc cậu còn tất cả về nghỉ ngơi để sáng mai còn thay nhau lên chăm sóc cậu… Sáng hôm sau mọi người phân công và chia thời gian để chăm sóc cậu, do nhà tôi ko ai muốn trông ở bv buổi tối nên tôi phải lãnh trách nhiệm trông cậu từ 22h đến 7h sáng … Cũng vì chả có việc gì làm nên tôi cũng đồng ý và ko có gì phàn nàn về quyết định ấy. Đêm đầu tiên tại bv, cậu tôi nằm ở tầng 3, để lên đc phòng của cậu thì phải đi qua 1 dãy hành lang và 1 cái cầu thang xoắn dài và tối, trên trần chỉ có vài ba cái bóng đèn neon nhỏ và mỗi cái đều cách nhau rất xa, ánh sáng le lói từ những cái đèn lại càng làm cho khung cảnh của cái bv thêm phần ơn lạnh, đi đến cuối hành lang thì có 1 tấm bạt lớn đc căng ra, sau tấm bạt đó là công trường đang xây dựng 1 khu nhà mới của bệnh viện… Cũng do lúc tôi đến thay ca cho dì tôi là khỏang 21h30, vẫn còn rất sớm, bv còn đông người nên tôi cũng ko có cảm giác gì và đi lại rất bình thường… Mọi chuyện chỉ bắt đầu diễn ra vào khoảng nửa đêm, lúc này mn ngủ hết và chỉ còn 1 vài người y tá trực đêm thỉnh thỏang đi lại ngòai hành lang… Lúc đó là khoảng 00h30, cậu tôi thức dậy và kêu đói, tôi bảo cậu chờ 1 chút để tôi chạy đi mua đồ ăn… Tôi đứng dậy và loay hoay tìm cái cạp lồng để đi mua đồ ăn thì bỗng thấy có 1 cái gì lướt rất nhanh qua cửa sổ, do cửa sổ có 1 tấm kính mờ nên chỉ nhìn đó là 1 cái gì đó màu trắng và đi rất nhanh, lúc đó tôi nghĩ chắc là chị ý tá nào đi qua hay có phòng nào có bệnh nhân bị làm sao nên y tá ms chạy nhanh nthế… Tôi lấy cạp lồng và ví tiền rồi mở cửa phòng đi qua và ko quên hỏi mấy ng nhà của bệnh nhân cùng phòng là có cần gì ko thì tôi mua luôn giúp nhưng ko ai cần mua gì và có vẻ như họ cũng ko mún bước chân ra khỏi cửa phòng vào cái giờ này… Khi đi ra ngòai đc 1 đoạn, tôi định hỏi mấy chị y tá xem căng tin của bv còn mở cửa ko thì xuống mua cho nhanh đỡ phải đi đâu xa, nghĩ là làm, tôi đi đến phòng trực của mấy cô y tá ở giữa dãy hành lang và nhìn vào thì ko có ai… Đang nghĩ bụng là ” quả này đen rồi, lại phải đi tận ra ngòai đường mới mua đc đồ ăn rồi” thì từ đằng xa, tôi thấy thấp thóang 1 bóng áo trắng đang đi rất nhanh về phía cái cầu thang xoắn ở cuối hành lang, tôi chạy theo, định gọi nhưng chợt nhớ ra là nửa đêm rồi, hét lên bây giờ thì bị chửi chết nên cố chạy thật nhanh về phía cầu thang… Tôi chạy thật nhanh nhưng lạ 1 điều là càng chạy nhanh thì cô y tá ấy càng đi nhanh, mặc dù tôi có chạy ntnào cũng ko bắt kịp đc cô ta. Tôi bực mình gọi thật lớn : – Chị gì ơi… Chị y tá gì đấy ơi dừng lại cho em hỏi 1 tý !!! Nhưng đáp lại tiếng gọi của tôi chỉ là 1 sự im lặng đến đáng sợ. Tôi chạy đến cầu thang và đi xuống thì thấy cô ý tá ấy rẽ vào 1 hành lang rất tối mà tôi chưa vào đó bao giờ và hình như cô ta biết tôi đi theo cô tay hay sao ấy mà còn giơ tay lên vẫy vẫy ra hiệu cho tôi đi theo, nhưng tôi thấy chỗ đó tối om om mà bây giờ cái mình cần là phải đi ra đường mua đồ ăn cho cậu nên ko đi theo cô ta mà chạy thẳng ra cửa và đi mua đồ ăn… Khi về tôi lại đi phải đi qua dãy hành lang tối mờ mờ ấy, không gian lúc này yên tĩnh đến đáng sợ, tôi có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đập liên hồi trong ngực, ko 1 tiếng côn trùng kêu, những bóng đèn neon sáng mờ mờ trên trần thì đung đưa theo gió khiến cho mọi thứ tưởng chừng như đang sống dậy vậy… Đi qua dãy hành lang thì đến cái cầu thang xoắn và cạnh cáy chân cầu thang ấy là cái lối rẽ mà cô y tá vừa rồi rẽ vào… Đi gần đến đó thì tôi chợt nhớ ra cái cô y tá đó, tôi viừa đi vừa lẩm bẩm “người éo gì mà bất lịch sự, làm y tá mà ng nhà bệnh nhân gọi cũng éo thèm thưa, đúang là cái lọai vô học mà” đang lẩm bẩm nthế thì cũng đã gần đến cái cầu thang, bất giác tôi nhìn vào cái đường tối thui ấy… Nhờ có mấy cái bóng đèn chập chờn ấy, tôi thấy người y tá lúc nãy cũng đang đi về phía mình, tôi thầm nghĩ : “éo biết lúc nãy mình nói thế bà ấy có nghe thấy ko, thui té lên đưa đồ ăn cho cậu đã ko cậu đợi lâu rồi”… Nghĩ xong tôi chạy 1 mạch lên tầng 3 và chạy về phòng của cậu, chạy ngang qua phòng trực thì thấy đèn sáng và có mấy người y tá đang ngồi nói chuyện với nhau, tôi thấy có cái gì đó lạ lạ nhưng ko để ý mấy mà chạy luôn về phòng để đưa đồ ăn cho cậu… Cậu tôi ăn xong và lại nằm ngủ, lúc đó tôi cũng nằm xuống nhưng ko sao ngủ đc… Tôi nghĩ chắc tại trong này bí quá nên đi ra ngoài hành lang đứng cho thoáng, ra bên ngòai ngồi và nhìn xuống khoảng sân rộng của bv thì thấy có ai đó đang đi dưới đó, nhìn kỹ thì ra vẫn là cô y tá đó, nhưng sao có cái gì đó lạ lạ mà tôi ko thể giải thích đc đó là cái gì, trong đầu tôi nghĩ chắc là do mình suy nghĩ nhiều quá đó thôi rồi lại ko để ý nữa, ngửa mặt lên trời hít 1 hơi thật sâu cái khí lạnh của đêm mùa đông xong, tôi lại nhìn xuống sân và giật mình khi cái bóng dáng cô y tá đó ko còn ở đó nữa… Dụi mắt lại 1 lần và nhìn thật kỹ thì ko thấy cô ta ở đó nữa… Cả 1 khỏang sân rộng thêng thang, ko có 1 chỗ nào để nấp, cô ta đang đứng giữa sân thì ko thể nào có thể biến mất 1 cách nhanh như thế, chỉ trong vòng vài giây mà ko còn thấy cô ta nữa… Lúc này 1 cảm giác ớn lạnh chạy dọc trong cơ thể của tôi, ko biết do gió đêm đông lạnh hay là do cái hiện tượng tôi vừa nhìn thấy làm tôi cảm thấy ớn lạnh như thế nữa… Tôi rùng mình 1 cái rồi đi vào phòng, cả phòng đã ngủ hết từ bao giờ, chỉ còn có mỗi mình tôi là còn thức nên cũng buồn, tôi nằm xuống cái gi.ường gấp đc kê ở cạnh gi.ường của cậu và nghĩ… “Thật lạ là cô ta biến đi đâu đc nhỉ, mà có 1 cái gì đó rất lạ, có 1 cái gì đó thật khó giải thíck, cô ta có 1 cái gì đó khác vs những người y tá khác…” . Nghĩ đến đây tôi vùng dậy và chạy ra phòng trực của mấy người y tá vừa rồi. Thấy tôi chạy đến thì có 1 cô y tá trẻ đứng dậy hỏi : – Có chuyện gì mà em chạy như ma đuổi thế ??? Tôi thấy đúng là mình chạy như ma đuổi thật nên trả lời : – Chắc em bị ma đuổi thật ấy ạ, em bị con ma khát nó đuổi đấy ạ, chị cho em xin cốc nước với, phòng em hết nước rồi ạ. Cô y tá nhìn tôi cười rồi lấy cho tôi 1 ly nước đá, cũng do ko có việc gì làm nên tôi ngồi lại nc vs chị y tá, 2 chị em ngồi buôn vs nhau 1 lúc, trong đầu tôi vẫn cứ thắc mắc giữa 2 ng y tá, 1 ng ngồi cạnh tôi bây giờ và cái người mà tôi thấy ở hành lang và dưới sân có 1 cái gì đó rất khác biệt mà tôi ko thể giải thích đc, và tôi hỏi chị y tá : – Chị ơi cho em hỏi bv này có nhiều y tá ko ạk, và đêm thế này thì có nhiều người trực ko hả chị…??? Chị y tá trả lời : – Y tá ở bv thì đếm làm sau hết đc hả em, có cả y tá thực tập vài tháng rồi lại đi nên khó nắm đc hết em ạk, và ban đem thế này thì mỗi khoa chỉ có khoản 3 đến 4 y tá trực cùng vs 1 bác sỹ thôi em ạk… Tôi lại thắc mắc : – Thế ở bv mình thì y tá chỉ có 1 mẫu đồng phục như thế này thôi ạ ??? Chị y tá nhìn tôi tỏ vẻ khó hiểu : – So em lại hỏi nthế, ở bv nào mà y tá chả mặc áo như thế này hả em, nhưng bộ chị đang mặc là áo mùa đông, còn có 1 bộ ngắn tay để mặc vào mùa hè nữa nhưng nó ko khác gì nhau là mấy, chỉ khác là áo mùa đông nó dày hơn và là áo dài tay thôi… Chị y tá nói đến đây thì tôi đã hiểu ra cái mà tôi thắc mắc là gì rồi… Tôi đứng dậy và bào em cảm ơn chị nhiều vì đã ngồi nc vs em và giải đáp cho em 1 vấn đề rất quan trọng, bây giờ em xin phép chị đc về phòng, em mệt và bùn ngủ quá rồi… Chị y tá nhìn tôi vs vẻ khó hiểu nhưng vẫn mở cửa cho tôi ra về, khi đi dọc dãy hành lang, vừa đi tôi vừa nghĩ ” Tại sao bây giờ đang là mùa đông, mình còn phải mặc áo phao, chị y tá kia thì choi cả áo len, áo khóac còn cái thứ mà mình thấy lở sân lúc nãy nó lại chỉ mặc có độc 1 cái áo cộc tay, nó ko biết rét là gì à ??? Mà nó là ai, có phải y tá của bv này ko, mà nếu ko phải y tá thì lấy đâu ra cái áo đó nhỉ ???” . Đang thắc mắc thì tôi chợt nhìn xuống sân bv, lúc này tôi thấy cái ng mặc áo trắng cộc tay ấy có gì đó lạ lạ, nó đứng yên 1 chỗ, ko di động, ko nhúc nhích, gió thổi rất to nhưng tóc của nó ko hề bay… Tôi cảm thấy có 1 luồng điện cạy dọc sống lung lên đến tận đỉnh đầu, trong tiềm thức nó đang giục tôi là “chạy đi, chạy nhanh về phòng rồi đóng cửa lại…” nhưng vì cái tính tò mò và cũng nghĩ là đm trước gặp ma 1 lần rồi mà éo chết thì bây giờ có cái éo gì để sợ nữa. Nghĩ đến đấy thôi tôi quay lại nhìn cái ng đó thì ko thấy nó đâu nữa… Đang ko hiểu nó đi đâu thí chợt tôi quay lại phía cái cầu thang xoắn ở phía bên kia hành lang thì… tôi thấy ở đó, dưới ánh đèn mờ ảo có 1 bong người đang từ từ đi lên, lúc đó tôi ko còn nghĩ đc gì ngòai 1 từ đó là “Chạy”… Nhưng 1 lần nữa tính tò mò lại thắng, tôi đứng lại nhìn chằm chằm về phía cái ng đang đi lên ấy, khi đi lên đến nơi, tôi nhận ra cái áo cộc tay trắng và mái tóc cắt ngang vai đó, tôi định quay đầu chạy thì đèn hành lang phụt tắt… Nỗi kinh hoàng lên đến tột độ, tôi quay đầu lại chạy như bay, cũng nhờ ánh trăng sáng nên tôi nhìn thấy đc đường và chạy thật nhanh về phía phòng cậu, chạy đc 1 đọan thì đèn lại sáng, tôi quay lại đằng sau thì ko thấy ai cả… tôi thờ phào nhẹ nhõm và quay đầu lại đi tiếp thì tôi va phải 1 cái gì đó lạnh toát làm tôi ngã ra đất, đang định chửi là ” đm đi đứng kiểu gì đấy, mù à” thì tôi chợt khựng lại, miệng chỉ kịp nói câu “ĐM” thì tôi cảm thấy cổ họng mình như bị chặn cứng lại khi nhìn thấy trước mặt mình là 1 đôi chân trần trắng bệch như chân của ng chết, và khi tôi ngước lên thì… Cái hiện ra trước mắt tôi là 1 ng con gái, 1 ng y tá, da cô ta trắng bệch, từ cô ta tỏa ra 1 cái gì đó khiến tôi cảm thấy rât lạnh, dù là mùa đông nhưng mồ hôi của tôi vã ra như tắm… Tôi định vùng dậy chạy về phòng nhưng ko hiểu sao tôi lại ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt cô ta… Tôi hét ầm lên và vùng dậy, gạt phăng cái thứ đứng trước mặt tôi sang 1 bên và chạy thật nhanh, thật nhanh, chạy hết sưc bình sinh về phòng và đóng chạt cửa lại, nhảy lên cái gi.ường gấp và chùm trăn thật chặt… Nhắm mắt lại cố ngủ nhưng ko sao quên đc những gì mình vừa nhìn thấy… Lúc tôi ngẩng mặt lên để nhìn mặt cô ta thì 1 cảnh tượng thật hãi hùng đập thẳng vào mắt tôi… 1 khuôn mặt bị dập nát, vs 1 bên mặt bị ko còn 1 chút da nào như bị mài xuống đường và 1 con mắt lồi hẳn ra ngòai, treo lòng thòng ở hốc mắt… Khuôn mặt dí sat về phía mặt tôi và cười 1 nụ cưới lạnh lẽo và ma quái… Sáng hôm sau tôi nhất quyết đòi đổi ca mặc dù mình sẽ phải trông cậu thêm 4 tiếng buổi sáng nữa nhưng tôi cũng chấp nhận và tôi đc đổi ca vs cậu em họ tôi lớn hơn tôi 2 tuổi. Cả nhà rất ngạc nhiên vì quyết định của tôi nhưng cũng ko ai nghĩ ngợi gì và chuyện kinh hoàng lại diễn ra với em họ tôi vào đêm hôm đó nó trông cậu tại chính cái bv kinh dị này…

Sau buổi sáng hôm đó, 2 anh em chúng tôi về nhà ngủ 1 giấc đến chiều tối rồi cùng nhau lên kế hoạch cho đêm nay. Đêm hôm đó theo như đúng kế hoạch, em tôi đến sớm để thay cho dì tôi như mọi khi, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường… Khoảng 23h thì tôi đến, lúc này bệnh viện đã khá là vắng người, ở ngòai sân, trên ghế đá chỉ còn 1 vài người nhà của bệnh nhân ở xa đến đang ngồi hút thuốc và kéo vạt áo để che đi những cơn gió lạnh cuối đông… Tôi bước thật nhanh trên dãy hành lang dài tôi cố bước thật nhanh và trong đầu đang suy nghĩ về tất cả những gì đã dĩen ra trong 2 ngày vừa qua và những gì sắp tới mình sẽ làm… MẢi suy nghĩ, tôi đi đến gần cái cầu thang xoắn lúc nào ko hay… Lúc này tôi bất giác nhìn về phía cái hành lang dẫn vào nơi mà ông bác sỹ kia bảo là cái nhà kho bị khóa… Cái hành lang tối om, ko có 1 chút ánh sáng nào, bóng tối bao trùm lấy tất cả và ta có thể tưởng tượng ra tất cả những gì đáng sợ nhất trên thế giới đang hiện hữu sau tấm màn màu đen kỳ bí đó và nó sẵn sàng nhảy bổ về phía ta bất cứ lúc nào… Đang miên man suy nghĩ thì 1 bàn tay chạm nhẹ vào vai từ phía sau, quay mặt lại và tôi hét ầm lên khi đằng sau tôi là 1 cô y tá… Cô ta cũng hét ầm lên khi thấy tôi quay lại và hét như vậy và cô ta mắng tôi : – Đồ thần kinh, điên hay sao mà đứng đây chắn đường chắn lồi rồi tự nhiên hét ầm lên thế hả, có biết mấy giờ rồi ko… có để cho bệnh nhân ngta ngủ ko hả… Tôi rối rít xin lỗi và chạy thật nhanh lên trên tầng 3… Lên đến nơi, tôi chạy thật nhanh vào phòng gặp thằng em họ tôi đang ngồi trong đó… 2 đứa bắt đầu như đã bàn trước, tôi lấy trong túi ra 2 cái đèn pin và 1 con dao nhỏ đút vào túi quần. 2 đứa ngồi trong phòng chờ cho đến qua 12h đêm… Ngồi đc 1 lúc thì trời chợt nổi gió to, tôi và em tôi rủ nhau ra ngòai hành lang đứng vì tron phòng oy bức qua, 2 anh em đứng đc 1 lúc thì trời bắt đầu có hạt mưa, những người ở dưới sân lúc nãy có lẽ đã ra về hết rồi, và đa số phòng bệnh đều đã tắt đèn, chỉ còn 1 số phòng vẫn còn để điện sáng… Mưa càng lúc càng nặng hạt, khung cảnh bệnh viện bỗng dưng trở lên tĩnh mịch và ma quái… Gió bắt đầu ngày 1 lớn làm cho những cành cây khô lay động mạnh và kêu lên răng rắc… Tôi và em tôi biết là đã đến lúc mọi chuyện bắt đầu… Tôi và nó đi vào trong phòng và chuẩn bị cho những gì sắp làm và chuẩn bị cho những gì kinh hòang sắp diễn ra trong cái đêm mưa lạnh giá này. 2 đứa cầm đèn pin và bước đi trên dãy hành lang dài tối tăm.. nước mưa hắt vào để lại trên nền gạch đá hoa những vũng nước lớn, gió mạnh làm đung đưa những bóng đèn neon trên trần nhà khiến cho khung cảnh càng trở lên ảm đạm… Tiếng dép của 2 đứa chúng tôi vẫn vang lên đều đặn dưới nền nhà, 2 đứa chúng tôi ko ai nói với ai câu nào nhưng cả 2 đứa đều biết cái gì sẽ đợi mình ở phía trước… Dãy hành lang như kéo dài vô tận, chúng tôi đi mà như đi trên con đường dẫn xuống địa ngục… Đi gần đến cái cầu thang thì bỗng nhiên tất cả bóng đèn ở ngoài hành lang phụt tắt, cả dãy hành lang trở nên tối om, chủ còn 1 chút ánh sáng hắt ra từ những cánh cửa phòng khép hờ hờ khiến cho cái dãy hành lang kinh dị này càng trở nên ma quái… Chúng tôi bật đèn pin lên, đi tiếp 1 đọan thì đến cầu thang, đứng ở trên nhìn xuống, tôi thấy bên dưới là 1 màu đen sâu thẳm và cái cầu thang như 1 con rắn khổng lồ đang há miệng chờ chúng tôi tự nhảy vào đó nạp mạng… 2 đứa chúng tôi nhìn nhau và cùng quyết định đi xuống… Cái cầu thang xoắn dẫn thẳng từ tầng 3 xuống tầng 1 và khi đứng trên tầng 3, chỗ đầu cầu thang ta có thể thấy đc phía sau bức tường ấy là 1 bãi đất trống rất rộng và 1 tòa nhà đang xây dở nằm trên khu đất đó… Chúng tôi bắt đầu bước những bước thật thận trọng xuống bậc thang, mỗi bước đi đều khiến chúng tôi cảm thấy như đang bước thêm một bước xuống địa ngục… bên dưới tầng 1 tối om, chỉ còn phòng trực của bác sỹ là còn sáng đèn… Mưa mỗi lúc 1 nặng hạt, tôi và em tôi bước xuống dã hành lang và xem xét chung quanh… Cả 1 khoảng sân trắng xóa vì mưa lớn, những bóng đèn pha chiếu sang ở sân hắt bóng của những cái cây to lớn trụi làvà bức tường, những cái bóng ấy như những cánh tay ma quái đang vươn ra vồ lấy chúng tôi… Chúng tôi đi đến ngay trước cái hành lang dẫn vào nhà kho, dãy hành lang ko hề có 1 chút ánh sáng nào, tối tăm và tạo cho người ta cảm giác nó sâu hun hút. Một cơn gió mạnh thổi từ trong cái hành lang ấy ra khiến chúng tôi rùng mình… Tôi bảo em tôi : – Có gió bên trong chứng tỏ đầu bên kia chắc chắn phải là 1 cái sân hoặc là cái gì đó thông thóang chứ ko phải đường cụt… Em tôi gật đầu đồng ý : – Ừm nhưng mà em hơi bị run, lỡ đâu cái con ấy nó lù lù xuất hiện thì làm tnào ??? Tôi bảo nó : Mày đã đồng ý đi đến đây rồi thì bấy giờ quay lại cũng ko kịp nữa rồi, bây giờ chỉ còn nước bước vào thôi, rồi sau đó thì đến đâu tính đến đó… Nó im lặng ko nói gì và chúng tôi bắt đầu bước lên phía trước. Nhờ có ánh đèn pin mà chúng tôi nhìn thấy được quang cảnh bên trong của dãy hành lang, dãy hành lang rất sạch, dưới nền nhà và 2 bên tường đc lát đá hoa màu trắng,trần nhà đc sơn màu xanh là cây, ko hề cs rêu mốc hay mạng nhện gì bám ở trên tường… Chúng tôi vẫn tiếp tục tiến lên phía trước và bất ngờ em tôi nó chỉ tay về phía trước và nói : – ĐẰng trước có ngã rẽ kìa anh… mình phải đi lối nào bây giờ… hay mình chia nhau ra làm 2 hướng, mỗi đứa đi 1 hướng, có gì thì hét lên và đứa kia sẽ quay lại cứu… Tôi gắt lên với nó : – Mày điên à, có 2 đứa bây giờ mà tách ra rồi lúc chết ra đấy thì *** ai cứu kịp… bây giờ anh em mình rẽ bên phải ggi, tại tao thấy chứac đó là đường cụt, bì đằng sau cái bv này là khu công trường xây dựng mà, ko ai để hành lang thông ra đó bao giờ cả, anh em mình rẽ phải đi, đi hết đường đó xem có gì ko rồi quay lại, như thế an tòan hơn…!!! Em tôi tán thành ý kiến của tôi và 2 đứa đi thật nhanh về phía lối rẽ ấy. Càng vào sâu bên trong thì càng tối, ánh sáng duy nhất của 2 anh em tôi là từ 2 cái đèn pin đang cầm trên tay… Tôi và nó cùng rẽ phải và rọi đèn khắp nơi… đi được 1 đọan thì đúng là đường cụt, chúng tôi soi đèn ra xung quanh thì thấy có 2 cánh cửa, chiếu đèn lên trên thì thấy đó là phòng xét nghiệm, cả 2 cánh cửa đều khóa kín từ bên ngòai bằng 2 sợi xích rất to, ko hiểu nguyên nhân nhưng chúng tôi thấy đây ko phải là nơi nên ở lâu nên cả 2 đứa đi ra… Đang đi thì chúng tôi nghe có tiếng nước chảy tong tong trên nền nhà, và em tôi bị nó nhỏ trúng đầu, nó đưa tay lên lau chỗ nước đó và lẩm bẩm : – Đm bệnh viện *** gì mà tầng 1 cũng bị dột… mà *** biết nước *** gì mà dính thế ko biết…??? Nghe đến đây tôi bảo : – Đm chắc đường ống nước nó bị dò chứ mưa *** nào dột đc vào trong này… mày bị điên àk Nó bảo : – Nhưng mà sao nó cứ chảy theo chân mình thế nhỉ, khó chịu thật… Nghe đến đây tôi cảm thấy có gì ko ổn, liền quay lại, soi đèn vào tay nó… Nó hát ầm lên, cái thứ nước dính trên bàn tay nó ko phải cái gì khác mà là máu, máu nhỏ từ trần nhà xuống đầu nó và nó dùng tay quệt vào nên cả bàn tay của nó dính đầy máu là máu… Nó ngã ra đất, ú ớ ko nói lên lời. Tôi cầm đèn soi lên trần nơi máu nhỏ xuống thì cả tôi và nó cùng kinh hoàng hét lên thật lớn sau đó tôi và nó cùng bỏ chạy… CÁi mà chúng tôi nhìn thấy trên trần ko phải lf máu mà là 1 cô y tá đang bay lơ lửng ngay trên đầu thằng em tôi và máu từ mắt và mặt của nó chảy tong tong xuống đầu em tôi khiến mặt và đầu nó đầy máu là máu… Tôi và nó cùng chạy thật nhanh ra khỏi chỗ đó, nó cầm cái đèn pin ném về phía con ma đó và chúng tôi chạy ra phía dãy hành lang… khi ra ngoài đường rex,chúng tôi lạc nhau và rẽ mỗi người 1 hướng… Tôi chạy vào sâu bên trong còn em tôi nó chạy ra phía ngòai sân của bv… Tôi chạy hết dãy hành lang thì đến 1 khỏang sân rất rộng và ở đó có 1 tòa nhà lớn, xây theo kiến trúc kiểu nhà thờ châu âu, nhìn bề ngòai có lẽ nó đc xây từ rất rất lâu rồi… Tôi rọi đèn pin xem xét xung quanh 1 vòng, ở đây khỏang sân rất rộng nhưng ko đc trồng bất kỳ 1 cái cây nào như ở sân ngòai mà chỉ có 1 vài cây nhỏ khô héo và 1 vài thứ bàn ghế cũ kỹ đc vứt lăn lóc ngòai sân… Tôi đi về phía cánh cửa của tòa nhà, cánh cửa rất lớn đc sơn màu vàng, bị khóa bằng 1 cái xích và 1 ổ khóa rất rất to và đã han gỉ có lẽ nó đã bị khóa lại lâu lắm rồi… Tôi lùi xa ra để xem kỹ cái tòa nhà ấy thì tháy bên cạnh cánh của ấy còn có 1 cái cửa sổ bằng kính bị bụi bám mờ đi và đã bị nứt 1 chút… Tôi nghĩ chắc chắn đây là cái nhà kho mà ông bác sỹ kia nhắc đến rồi và tôi ghé đầu qua cái cửa sổ đề nhìn vào trong quan sát… Bên trong tối om và do bụi bám lâu ngày khiến tôi ko thế nhìn rõ bên trong… Đang chăm chú nhìn vào đó thì “RẦM” 1 cái, 1 bàn tay và 1 khuôn mặt đầy máu me hiện lên sát mặt tôi, chỉ cách mặt tôi có 1 tầm kính… Tôi giật mình nhảy ngược về phía sau và rút con dao nhỏ trong túi quần ra để phòng bị… Lúc này cái thứ ở bên trong nó đập mạnh hơn vào tấm kính và chả mấy cống tấm kính vỡ tan ra, cái thứ ấy bò ra ngòai và nhìn chằm chằm về phía tôi… Lúc này tay cầm dao thủ thế nhưng não bộ tôi lúc này chỉ còn nghĩ đến 1 từ đó là “CHẠY” và lý trí nó đã thắng sự tò mò, tôi bỏ chạy thật nhanh về phía cái hành lang tối tăm ấy… Chạy thật nhanh , thật nhanh… và trong cái hành lang tối tam ấy vang lên 1 âm thanh rất quen thuộc : – A…a.a….aaaaaaa Tiếng thét của thằng em họ tôi vang lên như xóay vào màng nhĩ của tôi… tôi lại càng chạy nhanh hơn vì nghĩ nó đã xảy ra chuyện gì rồi… tiếng thét ngày 1 gần và khi đến đọan ngã 3 thì tíêng thét dứt hẳn… tôi soi đèn khắp nơi và đọt nhiên 1 bàn tay túm lấy chân tôi… Tôi cúi xuống và soi đèn về phía cánh tay ấy thì thấy em tôi, thằng em họ tôi nằm duới đất, nhưng sao nó chỉ có 1 nửa thân trên, 1 nửa khuôn mặt nó cũng bị ai đó lột mất 1 mảng da để lộ ra phần cơ mặt nhìn rất kinh dị… Tôi hoảng hốt thật sự, ko biết phải làm thế nào thì bất ngờ nó chồm lên người tôi , 2 tay định bóp lấy cổ tôi và miệng nó nở 1 nụ cười ma quái… Lúc này bản năng sinh tồn trong tôi trỗi dậy, tôi nhớ ra con dao nhỏ tôi vẫn cầm trên tay và vung lên đâm mạnh vào đầu thằng em họ của tôi… Lưỡi dao cằm ngập vào đầu nó và tôi thấy nó ko cử động nữa, tôi đẩy mạnh nó ra và chạy về phía cầu thang… tôi cố gắng lấy hết sức bình sinh chạy thât nhanh và cuối cùng tôi cũng lên đến tầng 3 của tòa nhà… lúc này tôi đã quá mệt mỏi và lững thững đi bộ vè phía phòng của cậu tôi… Đi được 1 đọan thì tôi nghe thấy tiếng dép vang lên sau lưng tôi… Quay đầu lại, nhìn xuống cầu thang thì thấy thằng em họ tôi đang chạy như bay lên cầu thang, lúc này trong đầu tôi thóang có ý nghĩ “nó chưa chết hay sao mà còn đuổi theo mình mà mình cũng chả còn gì để tự vệ nữa rồi…. quả này nó bắt đc mình thì xong, chắc nó cũng thành giống con y tá kia rồi…” nghĩ đến đó và tôi bắt đầu chạy… Nhưung do mệt quá rồi tôi ko thể chạy đc nữa và nó dã bắt kịp tôi… Nó quay sang tôi và bảo : – Chạy … chạy đi nhanh lên, nó ở đằng sau… Tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì thì nó túm tay tôi lôi đi và bảo : – Chạy đi hay muốn chết cả lũ hả…??? Tôi chạy theo nó và chạy đến cửa phòng cậu, chúng tôi mở cửa ra đinh chạy ào thì thấy bên gi.ường cậu có 1 cô y tá đang ghi chép cái gì đấy… Tôi thắc mắc là sao giờ này còn có ng ghi chép gì ở giưừong cậu… Nghĩ đến đây thì cô y tá đó quay đầu lại… Chsung tôi 1 lần nữa hét ầm lên khi thấy cô y tá đó chính là cái thứ mà cả 2 chúng tôi đề đã gặp 2 ở 2 đêm trước, nó bước ra gần phía chúng tôi, lúc này chúng tôi ko còn sức để chạy nữa, cả 2 đứa nghĩ bây giờ hối hận cũng đã muộn, và đang định phó thác cho định mệnh thì bỗng thằng em tôi chỉ cho tôi hướng thoát duy nhất bây giờ là cái nhà vệ sinh… Chạy đến đó và nhảy lên nóc cái nhà vệ sinh đó rồi trèo ra ngòai đường, đó là lối thóat duy nhất của chúng tôi lúc này… Tôi nghĩ bây giờ kiểu gì cũng chết, ngồi đây cũng chết mà chạy theo em tôi thì có cơ hội sống sót nên đánh liều chạy theo nó, dốc hết sức còn lại, tôi chạy đến và nhảy lên nóc cái nhà vệ sinh ấy…Nhưng do ko còn đủ sức để nhảy nữa nên tôi bị trượt chân, 2 tay bám vào gờ bê tông của cái mái nhà, do là nhà mái bằng và rêu phủ đầu trên mái cùng nước mưa trơn nên tôi súy thì trượt tay ngã, lúc này tôi nhìn xuống thì thấy có 1 bóng đen đi từ nhà vệ sinh đi ra, cái bóng đen ấy chỉ có 1 nửa người và bay lơ lửng trên ko trung… Nhìn về phía cái hành lang thì thấy cái con y tá ấy đang đi rất nhanh về phía mình … Tôi hỏang lọan thật sự và lấy hết sức tàn còn lại để trèo lên mái nhà và cuối cùng cũng trèo lên được… Tôi chưa biết bước tiếp theo phải làm gì thì thằng em tôi đứng ở mài nhà phía đối diện gọi tôi vào bảo : – Bên này anh Dũng ơi… nhảy qua đây nhanh lên !!! Tôi nghĩ nhảy cũng chết mà *** nhảy cũng chết, bây giờ muốn sống thì phải nhảy và tôi đặt cược tính mạng vào cú nhảy này, tôi chạy lấy dà và nhảy thật mạnh về phía đứa em họ tôi… Khi gần sang đến nơi thì tôi thấy em họ tôi rất lạ, ánh mắt của nó sáng lên 1 cách kỳ lạ, nụ cười của nó nhìn thật ma quái giốg hệt như lúc tôi gặp nó ở trong cái hành lang kinh dị kia… tôi nhảy sang đến nơi và nó ko hề giúp tôi giũ thăng bằng mà nó đảy mạnh tôi 1 cái khiến tôi ngã về phía sau… May sao cái mái nhà thấp và phía dưới có 1 đống cát ngta đổ ở đó nên tôi thóat chết trong gang tấc và khi nhìn lên mái nhà thì trên đó ko hề có cái gì ngòai những cành cây đang đung đưa theo gió… Lúc này mưa đã tạnh, tôi đứng dậy người đầy cát và tay tôi bị trạt khớp, tôi chạy ra phía ngòai đường và ngồi vào 1 quán nước gần đó đợi trời sáng… Lúc đó là 4h30 sáng… Sáng hôm sau tôi quay lại bệnh viện và lên phfong cậu thì thấy thằng em họ tôi đang ngồi ở đó… Tôi mới hỏi nó : – Sao mày ngồi đây, mà đêm qua lúc anh với mày chạy mỗi đứa 1 ngả thì sau đó như thế nào…??? Nó ngơ ngác trả lời tôi : – Đêm qua em chạy anh cùng anh bao giờ… Đêm qua em mệt quá nên ko đi, định alô cho anh nhưng có đc đâu, em gọi cho dì thì dì bảo anh lên nhận thay ca giúp em rồi mà, ko tin anh hỏi cậu đây thì biết… mà anh đi đâu từ sáng đến h thế, ko trông cậu mà chạy đi đâu mà ướt như chuột thế kia??? Lúc này tôi đã hiểu đêm hôm qua chuyện gì đã xảy ra với tôi và thật may mắn là tôi còn giữ đc cái mạng đến bây giờ… Tôi ko trả lời nó mà đi xuống dắt xe đi về… từ đó về sau tôi ko còn đặt chân đến cái bv quái dị ấy nữa…
 
viện 203 nghe lạ
hôm.nào thử tìm r đến xem :KSV@05:
 
×
Quay lại
Top