Chap 4 :
6 giờ 30 sáng chủ nhật , khi ánh nắng tuồn vào trong căn phòng trắng lạnh lẽo của anh , Kaito mới thực sự thức dậy . Anh ngồi lên . Đờ đẫn . Kato hồi tưởng về đêm hôm qua . Trong trí óc của anh , hình ảnh Ran lo lắng chạy tới bên anh , kêu anh ăn cơm , hình ảnh anh gạt tay cô ra , hình ảnh cô nhìn anh nhòa theo tiếng bước chân nặng nề của anh lên phòng ,... Kaito vuốt lại tóc , ngoái nhìn sang bên gi.ường cùa Ran . Lúc nào cũng vậy ư ? Anh gượng cười , thắc mắc vu vơ . Ran lúc nào cũng luôn là một người con gái ngăn nắp . Phải , lúc nào anh cũng thấy bên chiếc gi.ường bên cạnh là chỗ chăn mền được gấp gọn gàng . Anh cười trong vô thức . " Nếu như không phải Ran ,mà là cô ấy ? Nếu cô ấy vẫn còn ở bên mình , liệu cô ấy có như vậy không nhỉ ? " , anh tự hỏi mình trong tâm tư của bản thân . Kaito đưa mắt lên trần nhà , rồi từ từ lướt qua các món đồ vật bên dưới . Tất cả đều phủ một màu trắng . Một màu trắng lạnh lẽo . Căn phòng , đối với anh , chỉ thực sự đẹp mỗi khi bình minh lên , khi ánh nắng ấm áp tràn vào phòng , khi bóng những tán cây in lên trên nệm gi.ường ... Những sợi nắng trải vào trong căn phòng của anh , vài giọt nắng trượt qua vai rồi xuống tâm lưng trần của anh , vài giọt đượm trên mi mắt anh ...
Anh thay đồ . Kaito tròng lên chiếc áo sơ mi trắng mà vài ngày trước Ran vừa mới mua cho anh . Cài nút trên tay áo , anh nhìn vào gương . Bất giác , anh nhìn thấy hình của Cô . Anh vội chạm tay vào gương như cố níu kéo hình bóng người anh thương , để rồi buồn bã thu tay lại vì không thể giữ được hình ảnh mà anh luôn nhớ tới . Anh chép miệng rồi lại cắn môi . Hòa tâm trí theo dòng chảy kí ức , anh lại thấy mình bên Cô , đang hạnh phúc bên Cô , anh nhớ quãng thời gian cấp ba ấy . Anh cười chua chát , dè bỉu số phận trớ trêu của anh , " Giờ này chắc ở bên Anh , cô ấy vẫn sống tốt chứ nhỉ . À , mà phải thôi , cô ấy đâu có bị một tên đáng ghét như mình đeo bám ... Mong là tên Hakuba ấy chu cấp tiền lúc trước đi học của cô ấy đầy đủ , tiền sinh hoạt bây giờ của cô ấy được đàng hoàng . " , anh lầm bầm một mình . Kaito nhắm nghiền mắt , thở dài lặng lẽ .
Cộc cộc cộc . Anh khẽ giật nảy . " Em vào đi Ran " , anh gọi cô . " Hiển nhiên ,..." , Ran đẩy cửa bước vào . Giọng cô có mang một chút hơi hướng tức giận , đôi mắt buồn thẳm của cô xoáy sâu vào anh . Cô tiếp : " ... anh nghĩ bây giờ là mấy giờ ? Hôm qua anh đã không ăn tối , giờ này cũng chưa ăn sáng , hay anh không muốn ăn !? " . Ran đảo mắt , cô đưa ánh nhìn tuy bực dọc nhưng xen lẫn sự quan tâm về phía anh . Kaito nhún vai , đáp vỏn vẹn bài ba chữ : " Anh tính là thế , nếu ...em không phiền " . Anh cho tay vào quần , toan bỏ đi . Ánh mắt anh lướt vội qua cô . " Sao anh thích hành xác mình quá vậy , ít nhất cũng phải ăn mộg chút chứ , ..tại sao ... tại sao anh không nghĩ tới cảm giác của em , phải lo lắng cho anh hằng khắc một , ăn thừng bữa ăn tẻ nhạt một mình , .... Liệu anh có thấu những điều đó chăng , anh nói xem !? ... " Ran nói đứt quãng , đôi mắt cô nhòe đi , nước mắt trực chờ tuôn xuống . Tay cô siết lại , kìm giữ lấy mớ cảm xúc hỗn độn hình thành trong cô .Cô đã kìm giữ các con chữ ấy quá lâu rồi . " Được rồi , chỉ ... một bát canh miso thôi đấy " , anh đáp lại tiếng thở gấp gáp của Ran , anh mong câu nói của anh sẽ làm nguôi ngoai phần nào trong cô . Anh không muốn Shinichi sẽ lo lắng từ trên cao khi thấy Ran đau buồn lần nữa . Anh tiếp tục cất bước , " Lần này anh sẽ vào nhà ăn " , anh nói tiếp rồi đảo mắt về phía cô như để chắc chắn cô cảm thấy ổn hơn . Nhưng dường như là không . " Gượng gạo lắm , ... " , Ran cất tiếng trong cơn nấc . Nước mắt cô lăn dài xuống gò má . " Từ trước tới giờ , dù rằng em trao cho anh gần như cả trái tim của mình , thì anh ... vẫn chỉ có mình Aoko thôi , ... em nói đúng chứ ... ? " . Ran nhìn anh . Cô chợt nhận ra , sắc mặt anh biến dạng . Vai Kaito run lên , bàn tay anh siết lại thành nắm đấm . Anh nghiến răng lao tới chỗ Ran dù thấy cô đang hoảng sợ đến nỗi môi mấp máy nói không nên lời . Anh lao tới rồi nắm cổ áo cô . Giật tay lên một cách hung hãn , có lẽ đây là hình ảnh đáng sợ nhất của nhà ảo thuật gia tài ba luôn che đậy , anh nhìn cô như bóp nghẹn lấy sự sống hiện qua đôi mắt tím oải hương của cô : " ĐỪNG BAO GIỜ NHẮC TÊN CÔ ẤY TRƯỚC MẶT TÔI , CÔ CÓ HIỂU KHÔNG ? " . Ran loạn lên níu lấy bàn tay đang gồng lên giữ áo cô . Cô cố gắng la lên , nhưng thoát khỏi vòm họng cô chỉ là những tiếng rên yếu ớt . Cô nhìn anh . Kaito đẫm mồ hôi hột , đôi mắt anh đong đầy những đau khổ , hoảng loạn , buồn bực . Anh mím chặt môi như đang cố làm môi mình túa máu . Thả tay ra , anh vung khuỷa tay xô cô vào tường . Ran trợt xuống , cô thở gấp . Giữ lấy cổ áo mình , cô tựa người vào bước tường . Cô vẫn giữ chặt ánh nhìn của mình lên Kaito , người mà giờ đây đang đứng bần thần nhìn cô . Tay Kaito run lên . Anh giật nảy , nhận ra việc làm của mình đối với Ran , anh ngồi thụp xuống , giữ hai vai cô , anh hỏi nhanh trong sự quống cuồng đang bao lấy hành động của anh : " Này , Ran , em .... em không sao chứ ..? " . Anh liếc qua , tránh ánh nhìn của Ran đang đâm vào đôi mắt anh . Anh tiếp : " ...Ý anh là , ... ban nãy anh có nhữn hành động lỗ mãng với em , anh thật sự cảm thấy có lỗi ..." . Đoạn , Kaito cúi gằm mặt , khẽ nói vài từ vụng về : " Anh xin lỗi nhiều lắm , Ran . " Anh đang làm hết sức có thể để chuộc lỗi cô , ít nhất là qua lời nói , qua con chữ mà anh gấp gáp xếp lại thành câu . Nhưng anh không thể giấu Ran anh mắt của anh dù anh đang cố che đi . Ở anh , lúc nào cũng vậy và bây giờ cũng thế , những gì hiện hữu trên đôi mắt anh là sự lạnh lẽo , vô cảm
Ran gạt tay anh ra . Cô chống tay đứng lên , nhìn anh vẫn còn đang ngồi đó , cô lầm bầm nói : " Em tin là em ổn . Anh ... đứng dậy rồi đi đâu đấy cho khuây khỏa , Kaito ạ . Nhưng nhớ mua gì đấy mà lót dạ . " Ran quay lưng đi xuống dưới nhà . Cô chẳng cần nhìn lại phía sau mình , vì cô biết , anh sẽ phủi đầu gối rồi đứng lên rồi bỏ ra ngoài . Đơn giản thôi , vì Kaito là Kaito .
...
Đẩy cửa ra khỏi nhà , Kaito thẫn thờ gieo từng bước chân trên con phố . Anh hít lấy bầu không khí yên ả nơi anh sống . Anh thích như vậy vì trong thâm tâm đầy sự chất vấn của anh , chỉ có sự yên bình của không gian mới xoa dịu được anh . " Đường hôm nay vắng hơn mọi hôm nhỉ " , anh hỏi trong vô thức . Anh nhìn những mái nhà lấp ló sau tán cây , những chiếc chương gió nhỏ lặng yên . Anh nhắm mắt như đang chú tâm nghe ngóng về một câu chuyện bình dị mà không gian tĩnh mịch đang kể . Anh hé mắt , nhìn chằm vào bóng người duy nhất trên con phố vắng. " Là một cô gái ư ? Mà tại sao lại không nhỉ ? " Anh nghiêng đầu nhìn người con gái ấy . Cô trông mảnh mai , nhỏ nhắn . Mái tóc hơi rối xù của cô ẩn dưới chiếc nón nỉ màu xám tro , để lộ phần đuôi tóc dài qua vai một chút . Cô khoác trên mình chiếc áo măng tô cũng cùng một màu xám với chiếc nón cũng như chiếc giày bệt cô đang mang dưới chân . Cô đứng xoay lưng lại với anh , hơi nghiêng người như đang tìm kiếm gì đó , có lẽ là kiếm nhà vì cạnh cô có vài ba chiếc valy . Hình ảnh cô hòa vào trong khung cảnh yên ắng ấy , mà qua đôi mắt của Kaito , hình ảnh ấy thật đẹp . Không hiểu sao nhưng anh cảm thấy bóng dáng của người nữ này râqy đỗi quen thuộc với anh , tựa như cô gái ấy đã luôn nằm sẵn trong các kí ức và tiềm thức của anh...
Và rồi , khi cơn gió ấy nổi lên , thổi bay nón của cô gái về phía anh , từ từ chao đảo trên không trung rồi rơi xuống nơi mũi giày anh . Kaito nhặt chiếc nón , nhưng sao lòng thấp thỏm . Việc này giống như lần anh và Cô đi chơi Tropical Land vậy . Anh cũng từng nhặt nón lên rồi đội cho cô . Chỉ khác là đây là chiếc nón nỉ xám ... " Anh gì đó ơi , cảm ơn anh đã nhặt giùm tôi chiếc nón , nhưng cảm phiền anh đưa lại cho tôi được không ? " . Giọng nói của cô gái làm anh bừng tỉnh , nhưng một lần nữa , anh run lên . " Anh sao vậy , anh gì đó ơi ? " , người con gái hỏi vội . Anh nhận ra giọng nói này . Một giọng nói đáng yêu quen thuộc , một giọng nói luôn đầy sức sống và lạc quan của Cô . Không thể tin vào tai mình nữa , anh ngẩng đầu lên , nhìn người con gái ấy . Đôi mắt anh chạm vào ánh mắt của người con gái . Ánh nhìn từ đôi mắt xanh tựa bầu trời ban mai . Ánh nhìn của Cô . Kaito há hốc , tìm kiếm sự bình tĩnh để gọi tên Cô : " Aoko !? Là em sao !?? " . Đáp trả anh cũng là một giong nói với tông cao chứa chan sự ngạc nhiên , bỡ ngỡ : " Kaito ? Anh đấy ư !? "
...