Xin lỗi! Nhưng tớ thích cậu. Được chứ?

heokool

Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?
Thành viên thân thiết
Tham gia
22/9/2011
Bài viết
14.934
"Tôi sợ khiến cho cả hai phải buồn, hay là do tôi tham lam, ích kỉ không muốn mất đi bất kỳ mối quan hệ nào cả?"

[Truyện ngắn] Xin lỗi! Nhưng tớ thích cậu. Được chứ?
Tác giả: CheeryChip (Lê Thanh Mai)


-----------
Phần 1

Tôi tên là Hải. Năm nay 18 tuổi. Hiện đang học tại một lớp chuyên toán trường X. Học dở chừng được nửa năm thì bị đột ngột chuyển lớp với lí do điểm văn không cao ảnh hưởng tới điểm tổng kết của cả học kỳ. Vầng, bị chuyển khỏi lớp toán chỉ vì điểm văn.
Lý do nghe thật khó nuốt.

Bạn biết đấy!

Học sinh chuyển lớp thường bị đối xử như dân phân biệt chủng tộc.

Ngày đầu tiên vào lớp, họ nhìn tôi với ánh mắt đúng kiểu “anh da trắng nhìn chị da đen”.

Đại loại như là đi qua thằng A. Hắn sẽ bĩu môi: “Tưởng lớp chọn thế nào? Học dốt mới bị chuyển xuống đây chứ gì?”. Hay đi qua nhỏ B, nó sẽ lườm tôi một cái rồi nói: “Cút đi thằng học giỏi!”.

Nghẹn ngào, nước mắt chảy ngược vào trong tim. Ngước mắt lên đấm ngực hỏi trời: “Rốt cuộc thì con đã làm gì sai để bị đối xử như thế này?”

Tôi ghét cái lớp này, ghét việc tự dưng phải rời xa đám bạn cũ để chuyển tới một cộng đồng lạ hoắc, và hình như tất cả chúng nó đều giữ khư khư cái quy tắc: “Ma mới bắt nạt ma cũ”.

Tệ nhất là khi có một cơ hội hiếm hoi khiến tôi và đám con trai ở lớp mới trở nên gần gũi vừa xuất hiện thì tất cả lại vỡ vụn khi đụng phải nhóm bạn cũ- tại một phòng net. May mắn thay, tôi là thằng học khá, đầu óc thông minh nên chơi game cũng không tệ. Ở lớp cũ, tụi nó rất thích rủ tôi vào đội đánh DotA, vậy nên giờ đây khi phải ngồi đối mặt với việc vào đội lớp mới, thách đấu với hội lớp cũ, tôi cảm thấy khó xử vô cùng.

Cảm giác như bị cả hai bên đều đang nhìn mình với ánh mắt “mày là thằng lính ngụy”, tôi chỉ muốn đào ngay một cái lỗ tại trận để chui xuống cho bớt xấu hổ.

Tháng cực hình đầu tiên cứ nặng nề trôi qua như thế, còn sáu tháng nữa là đến kì thi tốt nghiệp, tôi tích dấu X vào từng ngày trôi qua trên lịch. Mong thời gian trôi qua thật nhanh! Ngày nào không có chuyện xảy ra là ngày đó yên ổn.

…….

Vào một chiều mùa đông lạnh buốt, khi tôi đang loay hoay dắt chiếc xe đạp màu đen bóng bẩy của mình ra khỏi đống xe máy chật nhung nhúc được xếp bừa phứa ở nhà gửi xe mà bác bảo vệ không bao giờ thèm đếm xỉa hay lại gần giúp đỡ. Bất ngờ, một cô gái có mái màu đen tóc dài đến ngang lưng xuất hiện phía sau lưng tôi, hai bàn tay cứ đan chặt vào nhau, bờ môi ửng hồng mấp máy một cách bối rối. Nhỏ nhíu mày cầu khẩn.

- Hải ơi! Ấy tiện tay lấy giúp tớ cái xe đạp màu hồng ở đằng kia được không? Xe xếp chật quá tớ không bê ra nổi.

Gái…
Gái xinh…
Xinh nhất cái lớp 12A8 mà tôi mới chuyển vào.
Dịu dàng, duyên dáng, mái tóc lúc nào cũng xõa dài, thơm mùi hương táo, đen bóng bẩy. Mỗi lần nhỏ đi qua là một lần tim tôi lại loạn nhịp.

Vậy mà giờ đây nhỏ lại đang đứng trước mặt tôi, gót chân liên tục nhấp nhổm dậm lên dậm xuống, bờ má như ửng hồng dưới nắng trông đáng yêu vô cùng. Tôi không nói gì nhiều, chỉ vội vàng chạy lên phía trước, hì hục lách qua đống xe đạp cào cào chắn chi chít trên đường tới nơi để xe của nhỏ.

Híc! Xe để tận góc trong cùng như vậy hẳn phải là học sinh gương mẫu đi học sớm lắm đây!

À mà quên chưa giới thiệu, nhỏ tên là Linh, lớp phó học tập của lớp. Là cô gái hòa đồng thân thiện nhất mà tôi từng gặp, cũng là người duy nhất cho tới hiện tại không kì thị tôi cho tới giờ phút này.

……

- Cảm ơn Hải nhé! Phiền bạn quá rồi!

Linh bẽn lẽn nhận lấy chiếc xe đạp màu hồng xinh xắn, nở một nụ cười tỏa nắng dành tặng cho tôi. Không hiểu sao lúc ấy tôi có cảm giác như cô ấy đang mọc cánh và đội vòng thiên thần vậy, trông rực rỡ vô cùng. Hay là con tim tôi đang nhảy múa?

…………….

Một buổi chiều mùa đông thật tuyệt vời!
Đây chắc chắn là buổi chiều tuyệt nhất trong quãng ngày địa ngục từ lúc tôi phải chuyển vào lớp mới. Chưa một hôm nào tôi không phải khốn khổ với việc gặp đám bạn cũ kiêm đám bạn mới ở nhà gửi xe. Mỗi bên rủ đi một hướng, chả biết phải chọn đường nào. Mặc dù chung quy thì cũng dẫn tới nhà tôi cả.

Tôi vừa đi, vừa lêu ngêu đạp xe, nhoẻn miệng cười tít cả mắt đến nỗi xuýt đâm vào cái cột điện dựng đứng phía trước mặt.

Đúng là nói có câu “chết vì gái” cũng chẳng sai!

….

Tôi là một thằng con trai bình thường, cũng bình thường như bao thằng con trai bình thường khác. Thích xem phim người lớn, ngắm gái, tỏ ra lịch lãm đứng đắn trước mặt bọn con gái mới quen, nhưng đến khi đêm về thì chỉ có dán chặt mắt vào cái máy tính, đánh DotA hoặc quẩy đế chế. Dạo này DotA2 còn có chương trình xem thi đấu trực tiếp kèm theo hai anh bình luận viên Jay và Meo Meo thay nhau hót như khướu xung quanh trận đấu nên tôi càng có hứng thức thâu đêm để “bổ sung kiến thức tin học”. Kết thúc những trận đấu trực tiếp thường cũng phải rơi vào khoảng 2-3 giờ sáng. Nhưng không sao, nhà tôi có một bà chị thích viết truyện thâu đêm, hoặc cũng sẽ lẳng lặng xem phim X giống tôi, bố và mẹ thì lúc nào cũng đóng chặt cửa đi ngủ từ sớm. Tôi bật nhỏ loa và online không gây ra tiếng động lớn thì cũng chẳng ảnh hưởng đến ai cả. Ảnh hưởng đến mỗi một mình tôi.

Đó chính là lý do mà không hôm nào tôi không đi học muộn.

Hì hục đạp xe phi như bay đến trường, nhà tôi cách trường hai cây rưỡi, tính thời gian một cách chính xác- tôi thường mất đúng 15 phút là kịp phi qua cổng trường trước khi trống tập trung vang lên mà mọi thứ đều chuẩn bị đóng lại. Lúc nào cũng phi qua chót lọt luôn! Sao phải xoắn.

……..

Hôm nay lại gặp nhỏ.

Nhỏ cũng giống tôi, đi học muộn. Vì lý do gì thì tôi không biết. Chỉ biết nhỏ trông có vẻ khá lo lắng và hớt hải. Tiết đầu tiên là tiết của cô chủ nhiệm mà, nhỏ lại là cán bộ nữa. Phen này thì cán bộ không gương mẫu rồi. Tôi khẽ lắc đầu cười, vừa cười vừa lẽo đẽo chạy theo nhỏ. Lúc đến gần cửa lớp, tôi vội vàng tóm lấy cổ tay nhỏ, kéo phắt lại rồi đanh giọng nói.

- Này! Để yên tớ lo. Cứ đứng yên, nhìn theo và diễn thôi nhé!

Tóm lấy cổ tay trắng ngần của nhỏ khiến nó bị lem luốc bởi vết xích xe đạp tôi vừa lau nham nhở, vội vàng buông ra, tôi ậm ừ đằng hắng. Có thể trong giây lát nhỏ sẽ nghĩ là tôi đang làm trò để lợi dụng.

Hai đứa đàng hoàng bước vào đến cửa lớp, đứng thẳng người chào cô trong khi cô vươn tay viết dở tiêu đề bài học hôm nay lên chiếc bảng màu xanh lục đậm. Khẽ đánh ánh mắt bà la sát sang nhìn về phía chúng tôi, cô khẽ hạ phấn xuống rồi lững thững trở lại bàn giáo viên, gằn giọng hỏi.

- Sớm sủa quá nhỉ! Biết mấy giờ rồi không?

Không được mất tinh thần, phải tỉnh táo, tự tin lên. Đứng thẳng người, dõng dạc xuất thần trình bày. Ok!

Nghĩ là làm, tôi liền cúi mặt rồi đi luôn vào vấn đề chính.

- Thưa cô, ngày hôm nay thật sự em đã cố gắng dậy sớm để đến cho kịp giờ học. Nhưng khi đi trên đường, em vô tình nhìn thấy một bạn gái bị tuột tích xe đạp, đang loay hoay không biết làm thế nào. Lương tâm của một người có trái tim mách bảo em phải dừng xe lại để giúp bạn ấy sửa xe, dù lúc đó đã sắp đến giờ học. Sau khi giúp cô bé ấy lắp xích xong, em mới vội vàng phi như tên bắn tới trường thì lại gặp đèn đỏ. Vì là một con người có ý thức tham gia giao thông, nên em lại phải một lần nữa nhắc mình không được phạm luật. Đến khi em đã có mặt ở nhà trường thì lại sực nhớ ra rằng tay em đang bẩn, nghĩ tới việc bàn tay này sẽ làm lem luốc bài vở của cô, em thật không cam tâm! Vì thế, em lại phải chạy đi mượn khăn của bác bảo vệ để lau cho đỡ bẩn. Mặc dù em đã rất cố gắng kì cọ, nhưng kết quả chỉ được đến mức này thôi ạ…



Nói rồi, tôi liền từ từ giơ hai bàn tay vẫn còn lấm vết xích xe đạp chưa được lau kỹ của mình lên. Chứng kiến nét mặt cô hết chuyển từ cười khinh khỉnh sang kinh ngạc, còn cả lớp thì cười ồ lên. Tôi phục mình vô cùng. Linh đứng cạnh tôi cũng tròn mắt nhìn rồi bụm miệng bật cười khúc khích, tôi cảm giác như mình mẩy mình đang tan chảy hết thảy.

- Thế còn cô kia? Lý do đi học muộn là gì?

- Dạ dạ…

Linh còn đang lắp bắp, miệng ú ớ chưa kịp nói hết câu, tôi đã vội vàng nhảy ngay vào họng.

- Xe của bạn ấy bị hỏng xích ạ!

Linh tròn mắt ngước sang nhìn tôi ngỡ ngàng, rồi như học được bài, nhỏ cũng cúi mặt giả vờ diễn.

- Vâng ạ! May mà có bạn Hải sửa xe giúp em.

……

Vậy là chúng tôi trở thành cặp đôi tin đồn từ đó.
Chỉ vì một vở kịch nho nhỏ mà tên của tôi lúc nào cũng bị dính chặt lấy tên của Linh, sự tích “chàng sửa xe cho nàng” không biết đến bao giờ mới được bọn nó thôi lải nhải. Nhưng cũng kể từ đó, Linh bắt đầu để ý đến tôi hơn, thậm chí nhỏ còn thường xuyên đòi thằng Hoàng chuyển chỗ để sang ngồi cạnh bàn của tôi. Những lúc hai khuỷu tay cứ vô tình cụng vào nhau dưới ngăn bàn, tim tôi chỉ muốn nhảy bổ ra ngoài. Những nhịp đập thình thịch rung lên trong lồng ngực, không biết ngồi gần tôi như thế Linh có nghe thấy gì không nhỉ?

Cũng nhờ việc Linh hay chuyển đến ngồi cạnh mà tôi mới biết ngoài Hương ra thì Linh còn có một nhỏ bạn thân ngồi ngay phía bàn sau mà trước nay tôi không hề để ý. Nhỏ ấy tên là Ly. Ly cũng rất xinh, đôi mắt to tròn, trong sáng, tóc dài chấm vai ốp nhẹ vào mặt, điện nước đầy đủ. Cô gái này học không giỏi nên thường xuyên nhờ tôi nhắc bài hộ. Tôi vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên nhỏ nói chuyện với tôi là hôm kiểm tra Lý đột xuất, vì chưa kịp chuẩn bị phao nên Ly cứ loay hoay suốt. Sau một hồi thấy nhỏ cứ ngồi nhấp nhổm chẳng yên, bỗng, lưng tôi đau nhói.

“Chọt”

“Chọt! Chọt”

Thấy nhỏ cứ hồn nhiên chọc đầu bút bi vào lưng mình, tôi liền lầm lì quay lại rồi nhăn nhó hỏi.

- Cậu làm cái trò gì đấy!

Vừa mới quay mặt lại, đập ngay vào mắt tôi là đôi mắt to tròn, long lanh như pha lê, đang rung lên cầu khẩn.

- Cậu làm đến đâu rồi. Nhắc bài cho tớ với!

Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ quay lên hoàn thành nốt bài kiểm tra của mình, để mặc cho cô gái láu cá ấy đần mặt thất vọng, cằm rớt xuống tận mặt bàn ở phía sau.

…….

- Này! Cầm lấy! Chép lệch thứ tự bài một tí nhé! Kẻo bị nghi ngờ.

Giờ thi có 60 phút thì tôi làm kịch kim cũng chỉ mất 30 phút, 5 phút còn lại là chép phao, 25 phút cuối cùng thì tùy cô bạn tự xử lý.

Đón lấy tờ phao, nhỏ mừng rơi nước mắt, hớn hở sung sướng đến nỗi quên béng mất cả việc nói lời cảm ơn. Hừm!


Mặc dù ngày hôm đó nhỏ quên không cám ơn tôi, nhưng dường như chuyện đó đã để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng Ly thì phải. Tôi có cảm giác như Ly đang cố gắng tấn công tôi. Nhỏ bắt chuyện với tôi mọi lúc mọi nơi, thường xuyên cấu véo trêu đùa. Nhưng được cái là Ly cũng vui tính, trừ khoản hay nói bậy là tôi không thích ra, còn lại thì nhỏ đúng là mẫu con gái mà nhìn vào thì thằng con trai nào cũng ứa nước miếng.

Huhm… Để phân tích lại xem nào. Ly cao, người phổng phao, điểm nhấn là đôi mắt to long lanh lúc nào cũng như mèo con đang đẫm nước, gương mặt thì không thanh tú bằng Linh nhưng lại nhìn rất cá tính. Kiểu con gái nghịch nghịch như thế tôi cũng thích! Ngoại trừ việc Ly vô cùng hồn nhiên trong việc phá đám những lúc tôi và Linh có thời gian riêng tư bên nhau. Chắc nhỏ nghĩ vì mình là bạn thân nên nhảy vào tán gẫu cũng chẳng sao. Vậy là cứ hễ mỗi lần Linh chuyển chỗ là Ly cũng đòi chuyển theo.

Tôi, một thằng con trai mới chuyển lớp được gần hai tháng nghiễm nhiên trở thành “ông kẹp ba” giữa hai cô gái xinh đẹp, hấp dẫn nhất lớp. Những tin đồn về tình bay ba cũng cứ thế lan xa, tôi khó xử vô cùng, mặc dù lòng chẳng lúc nào nguôi… vui!

……

Hôm nay Linh lại vô tình hâm nóng tin đồn “yêu trong lớp” giữa tôi và nhỏ dâng lên đến đỉnh điểm. Đó là lúc vừa kết thúc tiết ba, qua giờ của cô chủ nhiệm, nhỏ liền phăng phăng nhảy ra khỏi chỗ rồi chống nạnh ra lệnh cho thằng Hoàng ngồi cạnh tôi, dõng dạc nói.

- Ê thằng kia! Chuyển chỗ cho tao ngồi đây.

Hoàng cũng chẳng phải dạng hiền lành, thế là nó liền chau mày chống đối.

- Sao tao phải chuyển? Mày yêu nó à mà cứ đòi ngồi cạnh nó thế?

- Ừ! Tao yêu nó đấy!

Nói rồi, Linh liền túm lấy áo Hoàng, lôi xềnh xệch ra khỏi chỗ. Tôi trố mắt nhìn, không thể nào tin được. Linh của tôi hằng ngày dịu dàng lắm cơ mà! Dường như càng ngày nhỏ càng có xu hướng ưa chuộng bạo lực giống Ly thì phải. Đến cái câu “ấy” cũng có thể nói ra hồn nhiên gọn lỏn như thế…

Tất nhiên, tôi biết là nhỏ đùa. Bởi vì nhỏ nói bằng cái giọng tưng tửng quá. Mặt không đỏ, lại càng chẳng biến sắc. Nên tôi chẳng dám hoang tưởng thêm làm gì cho cam. Chỉ có điều, lúc Linh vừa dứt lời, thật sự trái tim tôi đã suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cũng kể từ hôm đó, tôi quyết định vạch ra kế hoạch chinh phục Linh bằng được. Đầu tiên là phải trau dồi lại môn Hóa, kế đến tôi sẽ sắp xếp thời gian để tập thể hình. Thật sự với thân hình cò hương này, tôi chẳng có đủ tự tin để mà tán tỉnh bất kì ai cả. Xét về học lực thì tôi cũng thuộc dạng học giỏi trong lớp, ít ra cũng vì điều đó mà đám bạn lớp mới không dám khinh thường tôi. Ở trường học, học giỏi luôn là một chiếc áo giáp an toàn cho những kẻ yếu thế, không bang hội. Bởi đám học sinh cá biệt cho dù có ghét mình đến đâu thì cũng phải chừa ra một đường để còn được cứu vớt trong mỗi lần kiểm tra đột ngột.

Tôi là vậy, học được, mà cũng chơi được. Tôi cư xử hòa đồng và thân thiện với tất cả đám bạn cùng lớp. Thế nên chỉ sau nửa năm, thằng Hoàng đã nói với tôi một câu khiến tôi vô cùng xúc động như thế này.

- Ông mới chuyển vào lớp sáu tháng thật đấy à? Tôi có cảm giác quen thuộc như cả ba năm rồi ấy!

Đối với một học sinh chuyển lớp, chẳng còn điều gì đáng tự hào hơn là được tụi bạn mới công nhận mình như một thằng đã nhẵn mặt lâu năm như vậy.

……….

Ra tết, nhà trường tổ chức cho chúng tôi đi du lịch một ngày ở suối nước nóng trước khi đối mặt với kì thi tốt nghiệp đầy cam go. Đây đúng là lúc mà tôi mong đợi nhất trong suốt quãng thời gian hì hục tập thể hình. May mắn sao, sau sáu tháng, thân hình cò hen của tôi đã biến chuyển đến đáng kể. Bụng sáu múi, ngực căng đét, bắp tay khá to và săn chắc, cơ xô chuẩn đẹp là những gì mà tôi đang có. Điều này khiến tôi vô cùng tự tin khi lại gần cái bể bơi vào nhiệt độ trên mười độ C và nhảy ùm xuống nước. Không sao, ngoài tôi ra cũng còn nhiều thằng điên thích làm liều khác lắm!

Tắm nước lạnh và được bọn con gái trố mắt ra nhìn trầm trồ… huhm… cũng không phải là tệ.

Bạn thấy không? Đối với một thằng con trai thì tập thể hình chẳng bao giờ là thừa.

Lúc đi lên bờ, tôi cố tình lượn ra đúng chỗ bọn con gái đang đứng tám với nhau, rồi vươn vai lột chiếc áo đã ướt đẫm, dính trong suốt cả vào cơ thể. Vừa lột, tôi vừa gồng mình lên cho ngực nở ra và cơ bụng săn chắc vào, mọi chuyện diễn ra cứ đẹp như một thước phim quay chậm. Phải rồi! Giờ thì kéo áo ra, vắt kiệt nước nó, để cho hai bắp tay nổi cuồn cuộn lên những con chuột béo tròn nào.

Bọn con gái đang nhìn kìa? Chúng nó đang tiến đến. Mắt tớn lên, miệng há hốc. Đầu tiên là cái Ly… lúc nào cũng là cái Ly- con bé hớn zai nhất nhóm.

- Oái! To quá! Cho tao sờ bụng sáu múi mới!

- Thế mày vạch áo lên cho tao sờ rốn xem nào!

- Thế thôi, cho tao sờ bắp tay đi mà!

Cái Ly nhăn mặt mếu máo, còn tôi thì sướng cười rơi cả nước mắt. Kế hoạch vạch ra từ sáu tháng trước cuối cùng cũng thành công một cách mỹ mãn. Điểm mười cho chất lượng!


Mặc dù sau này, tôi liên tục bị thằng Hoàng đá xéo: “Đấy là kế hoạch của ông đúng không?”.
Tôi vẫn xua tay lắc đầu nguầy nguậy rồi cười vào mặt nó: “Không phải ai cũng tính toán như không đâu Hoàng ạ!”.

…………………….


Kể từ ngày đó, cả Linh lẫn Ly và một số đứa con gái xinh xắn khác trong lớp bắt đầu để ý đến tôi nhiều hơn, tôi cảm thấy công sức mình bỏ ra để thay đổi bản thân quả thật không uổng. Tuy nhiên, chỉ có một điều khiến tôi cứ băn khoăn mãi- đó là thái độ của cái Linh.

Mặc dù vẫn biết Linh và Ly là bạn thân của nhau, nhưng Ly dạo này có vẻ quý tôi hơn trước. Tôi đi đâu nhỏ cũng kè kè đi bên cạnh, có lúc tôi cảm thấy như nhỏ đang dần trở thành cô bạn thân khác giới của tôi thì phải! Ly vui tính nên nói chuyện cũng rất hợp, lại được cái nhỏ học kém hơn tôi nên tôi có thể ra oai khi giảng bài cho nhỏ. Còn Linh thì không đời nào, chúng tôi gần như là kỳ phùng địch thủ trong học tập vậy. Kể từ lúc thích Linh, tôi luôn phải cố gắng cân bằng học lực, vì không muốn thua kém người con gái mà mình thích mà tôi ra sức trau dồi kiến thức. Sau sáu tháng thì cuối cùng kết quả học tập của tôi đã giữ vững được ở vị trí đứng đầu. Điều đó khiến tôi tự tin hơn hẳn.

Chiều hôm ấy, một buổi chiều cuối tháng tư, sau khi lớp chúng tôi tan học, Ly lại lẽo đẽo chạy theo tôi đi ra đến nhà gửi xe. Vẫn như thói quen thường lệ, nhỏ nhảy phắt lên xe tôi, đòi đèo về nhà. Nếu như bình thường thì tôi vẫn sẽ đèo nhỏ về, dù nhà nhỏ có rất xa và ngược đường so với nhà tôi. Nhưng cũng chính vì những buổi đưa đón tan trường ấy khiến chúng tôi xích lại gần nhau hơn, trong thâm tâm tôi luôn coi Ly là một cô bạn thân… thân hơn mức bạn bè một chút…

Nhưng hôm nay thì khác, nhớ đến những lời bà chị dặn lúc tôi tâm sự với bà ấy về chuyện dạo này Linh thường xuyên tỏ ra giận dỗi hay cấu véo tôi vô cớ, thậm chí còn đánh rất đau, không giống đánh đùa chút nào cả. Thường thì nhỏ hay đánh tôi sau khi thấy tôi trêu đùa với Ly. Tôi nói tôi không hiểu mà bị chị chửi cho bục mặt vì tội ngu đần, não cạn. Chị nói, theo như những gì tôi kể lại thì chắc hẳn cả Linh và Ly đều có tình cảm với tôi rồi, dù ít hay nhiều. Chuyện của chúng tôi giống như trò chơi vòng tròn đuổi bắt ấy. Ly đuổi theo tôi, tôi lại đuổi theo Linh, mà Linh với Ly thì lại là hai cô bạn thân. Chị nói tôi làm như thế là không được, con gái không thích người con trai của mình lằng nhằng với một cô gái khác, kể cả là bạn thân. Đằng này tôi lại dành thời gian cho Ly còn nhiều hơn cả Linh nữa. Linh không cạch mặt cho mới là lạ.

Nghe chị ấy nói mà tôi đần cả mặt. Phải chăng tôi đang bắt cá hai tay? Giữa Linh và Ly, tình cảm ra sao tôi cũng chưa thấy rõ ràng. Dường như bắt đầu từ lúc nào đó, tôi đã vô tình không còn chỉ coi Ly đơn thuần như một người bạn, một cô bạn thân của người mà tôi đang thầm thích. Mặc dù trong thâm tâm, tôi biết rằng tôi vẫn đang thích Linh nhiều hơn bất kỳ ai, nhưng nếu buộc phải buông tay… tôi lại chẳng nỡ buông tay ai cả.

Tôi sợ khiến cho cả hai phải buồn, hay là do tôi tham lam, ích kỉ không muốn mất đi bất kỳ mối quan hệ nào cả?

………
 
Phần 2

Chiều hôm ấy tôi đã từ chối đèo Ly về, mặc dù Ly cứ nhì nhằng nhõng nhẽo suốt. Ly không biết, đó là vì tôi thấy lúc Linh đi qua đã cố tình đánh mắt sang nhìn về phía chúng tôi. Tự dưng tôi cảm thấy giật thột. Một chút cảm giác áy náy, khó xử và xấu hổ… len lên đan xen lẫn giữa cả hai cô gái.

Tối hôm ấy trở về nhà, tôi lại ngồi ôm cái máy tính. Chưa đến giờ bọn bạn rủ đánh DotA, thôi thì cứ vào yahoo cái đã. Nick Linh online, tôi giật mình sững lại. Add nick Linh lâu rồi nhưng chưa một lần tôi có đủ dũng khí để pm bắt chuyện với cô ấy. Không như những ngày hồn nhiên trò chuyện đầu tiên nữa, càng quen nhau lâu, tôi càng cảm thấy khó nói chuyện với Linh. Cảm giác như là khi ta biết mình thích một ai đó, ta chỉ muốn nói những lời hay ho tốt đẹp nhất, sợ rằng nếu nói ra mà không suy nghĩ thì sẽ trở thành sự thừa thãi nhạt nhẽo. Bởi vậy mà tự dưng ta chìm vào im lặng. Sự im lặng đó dần dần sẽ giết chết mối quan hệ đang còn mập mờ dang dở. Như là mối quan hệ giữa tôi và Linh bây giờ vậy!


…………..

Tôi đang ngẩn ngờ ngắm nhìn cái ava để màu đen trắng với mái tóc dài và nụ cười tỏa nắng (nghe tả giống ảnh ma hơn thì phải), bỗng, màn hình rung lên bần bật.

Có người đột ngột “buzz” tôi, giật bắn cả mình. Tôi có ba giây để trấn tĩnh, xong xuôi mới nhìn lại và phát hiện ra đó là nick của Linh.

Lần đầu tiên chúng tôi chat yahoo với nhau, lại là nhỏ chủ động pm trước.

- Hải đang làm gì đấy?

- On thôi.

Thấy tôi trả lời khá lâu, dòng chữ “reply” cứ hiện lên nửa chừng rồi lại vụt tắt, phải mãi một lúc sau tôi mới dám bấm “enter” sau khi đã soạn ra một đoạn dài dằng dặc, nhưng cuối cùng thì lại đổi thành một dòng gọn lỏn như vậy.

- Đang chat với Ly à?

- Không. Sao Linh lại hỏi vậy.

Tôi khẽ giật mình khi Linh hỏi một cách thật kỳ quặc, nghe nồng nặc mùi ghen tuông. Tự dưng Linh im lặng một lúc lâu, lát sau mới căng thẳng trả lời lại.

- Linh hỏi cái này, Hải trả lời thật lòng nhé.

- Ừ! Linh hỏi đi.

Không hiểu sao tự dưng tôi cảm giác nhịp tim mình đập mạnh vô cùng, tôi biết ngày này sớm muộn gì cũng tới. Nếu như nhỏ có hỏi thằng tôi có thích nhỏ không, tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời là có.

- Hải thích Ly phải không?

- Sao Linh lại hỏi lạ thế?

- Lạ gì? Người ngoài nhìn vào ai chả biết. Thấy Ly với Hải suốt ngày chọc nhau cười, rồi Hải còn đèo nó về nữa.

Thôi xong, thì ra những điều chị tôi phán đoán đều là thật. Linh ghen rồi… Vậy cũng có nghĩa là nhỏ có thích tôi? Tôi biết trả lời sao cho vẹn cả đôi đường bây giờ nhỉ?

- Chẳng phải Ly là bạn thân của cả Hải và Linh sao? Hải đối với ai cũng thế thôi. Không có ý gì khác đâu.

- Với ai cũng thế? Với Linh cũng thế?

Tôi sững người, cuối cùng thì cơ hội cũng đã đến. Tôi sẽ nhân cơ hội này để thổ lộ hết tình cảm của mình.

“ Không… Linh khác chứ… đối với Hải, Linh là người đặc biệt mà!”

……


Đáng nhẽ ra tôi nên nói như thế!
Thế nhưng, câu trả lời của tôi lại chỉ tóm gọn trong một chữ “Ừ!”.
Nói xong mà thấy mình ngu kinh khủng. Chỉ muốn chặt đứt tay đi luôn!

- Ừ! Linh hiểu rồi. Nhưng mà Hải này, cái Ly nó thích Hải. Thật lòng đấy. Nó tâm sự với Linh như thế mà. Vậy nên… nếu có tình cảm cả nó thì Hải hãy trân trọng nó nhé. Ly ăn nói mạnh miệng vậy thôi, nhưng mà nó dễ tổn thương lắm đấy!

- Ly nói với Linh như vậy à? Là Ly thích Hải?

- Ừ!

Ly thích tôi?
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều này.

Nói dối!

Thật ra là tôi biết. Nhưng không bao giờ dám khẳng định. Cũng không dám nghĩ đến một mối quan hệ xa hơn với Ly ngoài bạn bè. Bởi vì Ly là bạn thân của Linh, dù giữa tôi và Linh chưa có gì cả, nhưng ít ra tôi cũng tự biết mình không thể tiến tới.

Nhưng lúc này tôi thật sự không nghĩ được xa đến vậy. Mọi vấn đề trong đầu chỉ còn đọng lại được ba từ “Ly thích Hải”.

Nhỏ thích tôi từ bao giờ nhỉ? Có phải từ lần đầu tiên tôi ném phao cho không?
Không… không phải! Như thế thì bình thường quá!
Hay là lần nhỏ thấy cơ bụng sáu múi của tôi?
Chả có nhẽ Ly lại “dê” như vậy?

Chậc! Cũng có lý lắm!

Hay là từ cái lần nhỏ chọc bút vào lưng tôi khiến tôi phải quay ngoắt lại cảnh cáo như thế này nhỉ.

- Này! Đừng chọc bút vào lưng tôi nữa!

- Tôi cứ chọc đấy! Thì làm sao?

Ly bĩu bờ môi hồng căng mọng lên cong cớn.

- Hừm. Bây giờ bà đánh tôi, sau này con tôi sẽ đánh bà để trả thù. Rồi con bà sẽ đánh con tôi. Oan oan tương báo, bể khổ trùng luân. Hãy quay đầu lại khi còn thấy bờ.

- Nhưng tôi vẫn cứ thích đánh ông đấy!

- Yêu nghiệt. Bà nói thế thì tôi chịu rồi.

Nhỏ vừa chọc bút vào lưng tôi, vừa phì cười. Nhưng lúc đó tôi biết, nhỏ đã chẳng còn nỡ dồn hết sức chọc vào lưng tôi nữa rồi, cảm giác như lực đánh chỉ còn lại ở mức zê-rô. Thay vào đó là nụ cười tít mắt hấp háy hiện lên trên khuôn mặt trắng ngần, với mái tóc cắt bằng trông đáng yêu vô cùng.

Ly là vậy, một cô gái nghịch ngợm và vô cùng lười học, thường vịn vào tôi để hỏi bài mỗi khi thắc mắc. Tôi cảm giác như mình trở thành cái phao cứu trợ miễn phí vào tất cả các giờ kiểm tra Toán, Lý, Hóa cho cô ấy vậy. Lại tiện cái bọn tôi ngồi ngay gần nhau, tính tôi lại hay cả nể, nghĩ rằng làm thân với nhỏ để lấy lòng Linh cũng tốt. Có bao giờ nghĩ đến ngày để mọi chuyện đều đi quá xa như thế này?

Nhưng giờ đây, khi biết Ly thích tôi, thật lòng. Tôi bỗng cảm thấy bối rối vì điều ấy.
Tim cũng bỗng trật đi mất một nhịp.

Lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng… hình như mình cũng đã lỡ thích Ly mất rồi…

……….


Sáng hôm sau đến lớp, Linh lướt qua tôi rồi trở về chỗ ngồi của cô ấy một cách vô cùng thờ ơ khi tôi vừa mới định mở miệng ra chào. Hình như cuộc nói chuyện ngày hôm qua đã ảnh hưởng không ít đến thái độ ngày hôm này của cô ấy. Tôi lại vốn thuộc tuýp người bị động. Thực tế thì từ ngày mới quen nhau đến bây giờ, tất cả những lần chúng tôi nói chuyện đều là do Linh và Ly chủ động.

Tôi là người lạnh lùng và rất tự trọng. Vậy nên tôi cũng tuyệt đối không lẽo đẽo chạy theo nếu như cô ấy tự dưng bơ mình như vậy.

Đúng lúc ấy thì Ly xuất hiện, đột ngột vỗ vào vai tôi rồi tròn xoe mắt cười, khoe với tôi rằng ngày hôm nay không cần chải mascara mà mắt vẫn rất to nhé! Tôi chỉ mỉm cười, nhưng cũng không còn tâm trí đâu mà đùa cợt nữa.


……………..


Giờ ra chơi ngày hôm ấy, Linh cùng đám con trai trong lớp tham gia trò uyn sai khiến. Mấy lần uyn thua, nhỏ bị tụi nó sai đi ôm hết thằng Long rồi đến thằng Nhật. Tôi ngồi nhìn mà máu nóng dâng lên tận óc. Thật không thể hiểu nổi người con gái hằng ngày ý tứ như Linh sao bây giờ có thể cư xử dễ dãi đến như thế. Tự dưng trong tôi cảm thấy vô cùng thất vọng. Phải! Đúng là mình cũng có lỗi, nhưng điều đó đâu đáng để khiến cô ấy trở nên như vậy?

Chiều hôm đó, tan học, Ly lại lẽo đẽo chạy theo tôi xuống nhà gửi xe, đòi tôi đèo về. Còn đang lúng túng không biết phải nói thế nào thì chiếc xe đạp chở Linh đột ngột phóng vút qua, hiện lên trước mắt tôi là hình ảnh thằng Long đang đèo cô ấy, hai người cười nói hớn hở, cứ như trong mắt nhỏ bây giờ tôi đã trở thành người vô hình vậy. Tay nắm chặt vô lăng, tôi bặm môi giận dữ. Thứ cảm giác sục sôi như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh nhưng vẫn phải kìm nén. Liệu đây có phải cảm giác mà ghen tuông mang lại?

Cũng kể từ ngày hôm ấy, tôi không còn nhận lời đèo Ly về nhà nữa. Tự dưng tôi có cảm giác chán nản, không muốn đối mặt với bất kỳ ai. Mất lòng tin vào con gái, tôi càng tránh xa Ly mọi lúc có thể, mặc dù nhỏ vẫn không ngừng bắt chuyện với tôi. Nhiều lúc cũng tự thấy có lỗi với Ly thật. Nhưng nghĩ về những chuyện đã qua, mối quan hệ tay ba giữa hai cô gái là bạn thân của nhau khiến tôi thấy thật hổ thẹn. Biết vậy ngay từ đầu tôi nên dứt khoát.


Những ngày sau đó, tôi sống trong im lặng, tránh xa lũ con gái phức tạp, bỏ quên mất một cô bạn thân luôn ngồi chọc bút vào mặt bàn ở phía sau lưng. Đã lâu lắm rồi Ly không còn chọc bút vào lưng tôi, đôi lúc cũng cảm thấy nhớ cái cảm giác nhoi nhói, giật nảy mình ấy thật.

……

Tôi vốn là một thằng hòa đồng nhưng kín tiếng, vì giỏi che giấu cảm xúc nên dù mọi chuyện đang diễn ra thật tệ nhưng trước mặt, vẫn chẳng ai nhận ra rằng tôi đang cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Thật sự tôi không cảm thấy tin tưởng khi tâm sự chuyện tình cảm với đám bạn cùng lớp lắm. Bạn biết đấy! Chuyện tình cảm là thứ mà đám học sinh cấp ba thích đem ra mổ xẻ nhất mà! Tôi chẳng tin được ai cả. Tất cả đều phải khựng lại ở chữ “Nhỡ…”.

Chả may kể cho thằng này, rồi “nhỡ ra” nó bép xép lại với thằng kia… thế là hết!

Vậy là tôi cứ ôm cái bọc rối rắm ấy trong suốt một học kỳ, thời gian không còn dành cho các cô gái, tôi lao vào học. Nghĩ đến kì thi tốt nghiệp sắp tới, tôi chẳng thể làm ngơ. Cậu học sinh chuyển lớp học kém môn Văn, Hóa ngày nào nay đã trở thành người đứng đầu lớp. Cảm giác khi thằng Hoàng đứng lên hùng hồn tuyên bố rằng nếu sau này ra trường, không còn gặp lại đám bạn nữa, chắc chắn người mà nó nhớ nhất sẽ là tôi- một thằng chuyên gia trình bày- nghe cũng thật tự hào.

Quả nhiên khi buồn tình, việc tốt nhất mà ta nên làm là lấp đầy khoảng thời gian trống bằng những việc làm có ích- như là học, như là vui chơi lành mạnh, như là bù đầu với công việc.

……………

Vào một ngày cuối học kỳ hai, tối hôm ấy, sau một quãng thời gian dài trằn trọc không biết tâm sự cùng ai, rút cục tôi lại chạy sang phòng bà chị là chuyên gia tình trường nhờ tư vấn.

Gác tay lên trán, tôi nằm kềnh ra gi.ường, ngước mắt lên trần nhà hỏi chị.

- Chị ơi, em bảo này. Có chuyện này em muốn hỏi chị.

- Chuyện cái Linh à?

- Không. Chuyện cái Ly.

- Ly? Cái đứa hay nói bậy ấy á? Sao sao! Nó lại chọc bút vào lưng mày à?

- Không. Lâu lắm rồi nó không trêu em nữa. Nhưng thế mới nói. Có chuyện này lâu rồi em không kể cho chị.

- Ừm. Thế mày kể đi. Tao nghe.

Nói rồi, tôi liền kể cho chị ấy nghe diễn biến toàn bộ câu chuyện, vậy mà rút cục bà ta chỉ kết luận lại được có hai từ vỏn vẹn: “Ngớ ngẩn”.

“Sao mày ngu thế hả em? Sắp hết ba năm phổ thông rồi, mày định độc thân đến bao giờ? Không thể hiểu nổi! Sao mày có thể im lặng suốt một thời gian dài mà không nhờ tao tư vấn? Đậu xanh! Còn có vài ngày học cùng nhau thôi đấy! Nếu mày thật sự có tình cảm với nó như thế này thì liệu liệu mà níu lại đi. Đừng để mất rồi nuối tiếc, sau này ra trường không có cơ hội gặp nhau nhiều nữa đâu.”.

“Tràng đại bác” của chị ấy thật sự đã khiến tôi phải suy nghĩ. Nhưng níu kéo bằng cách nào? Một thằng đã trải qua mười tám mùa khoai sọ một mình lọ mọ như tôi đến yêu còn chẳng biết thì níu kéo cái nỗi gì? Thật không thể hiểu nổi, chắc phải lên mạng google tìm hiểu.

……………………………

Tháng sáu, kì thi tốt nghiệp, ngày trọng đại nhất trong năm (sau kì thi đại học) cuối cùng cũng đã tới. Một nửa trường được chỉ định thi ở tại trường, trong đó có tôi và Ly vô tình được xếp chung một lớp.

Lại một lần nữa, không biết là do vô tình hay ông trời cố ý mà nhỏ được xếp ngồi ngay sau lưng tôi. Cầm cái đề thi trong tay mà chỉ nghe thấy tim đập thình thịch, mồ hôi chảy ra ướt nhoẹt hai lòng bàn tay. Đầu óc chỉ xoay mòng mòng quanh cô gái đang ngồi cặm cụi so sánh đề với tập phao ở bàn sau. Tôi khẽ lắc đầu ngán ngẩm.

Thôi, cứ chú tâm vào bài thi cái đã. Sẩy một li lại đi cả dặm thì chết!

Ba mươi phút đầu trôi qua, tôi đã giải được hết ba bài toán, cộng vào cũng được trên bảy điểm, tôi thở phào nhẹ nhõm. Đang ngồi thẳng người, bỗng, có một cái ngòi bút bất ngờ chọc vào lưng tôi, cảm giác nhói lên đau điếng. Tôi bần thần khẽ nghiêng đầu quay lại, thấy nhỏ đang lúi húi trốn sau lưng tôi, rướn mắt lên thì thầm nói: “Ông làm đến đâu rồi? Chép cho tôi vài bài với!” mà tôi chỉ muốn phì cười.

Lạnh lùng quay đầu lên, tôi thậm chí còn không thèm trả lời nhỏ nữa, mặc kệ cho Ly cứ liên tục chọc bút vào lưng tôi như thể để trả thù. Con nhỏ này xấu tính thật! Đâu biết rằng mình đang viết phao cho nhỏ cơ chứ?

Vài phút sau, tôi đột ngột khua tay quăng tờ phao xuống mặt bàn của Ly, nhỏ giật bắn mình, vội vàng vồ lấy tờ phao rồi giấu nhẹm vào trong tay áo, tròn mắt lên nhìn tôi vẻ cảm tạ. Xong đâu đấy mới lôi ra đọc, rồi lại hí hoáy cầm bút lên nhưng không bấm ra mực, lẳng lặng viết lên lưng tôi một câu gì đấy. Tôi đang cố gắng nhắm mắt tập trung lại để luận ra xem Ly vừa viết cái gì thì đột nhiên thầy giám thị đi tới, đánh ánh mắt như sấm sét nhìn về phía chúng tôi, đưa tay xòe ra trước mặt Ly, cao giọng.

- Đưa cái tờ phao trong tay áo cô ra đây!

- Ơ… thầy… làm gì có phao nào ạ?

- Đừng có chối! Tôi nhìn thấy cả rồi đấy! Còn cái cậu này nữa! Bao che cho đồng bọn hả? Hai anh chị này học cùng lớp nhau phải không! Biên bản đây! Ký đi!

….


Giá như mà đó là phao thật!
Giá như mà ngày hôm ấy mọi chuyện trôi qua trót lọt thì bây giờ, cả lớp đã không gọi bọn tôi với một cái tên cặp đôi mới thật là củ chuối “Cặp đôi Hải Ly”. Nghe như tên của một loài sinh vật nào đó tròn trĩnh và bóng bẩy, có màu đen thù lù nhưng còn mang đuôi như cá heo mà người ta hay gọi nôm na là “lợn biển” ấy. Cay… nhưng mà cũng vui thật!

Bạn biết không? Tờ giấy nhỏ hôm ấy, tôi đã dùng hết bình sinh dũng cảm của mình để viết rằng…

“Xin lỗi vì những chuyện đã qua. Nhưng tớ thật sự rất thích cậu. Được chứ?”

“Tất nhiên!”

…Là những gì mà cô ấy đã hí hoáy viết lại trên lưng tôi ngay lúc ấy.

Bạn biết đấy! Trong cuộc sống, cơ hội may mắn đôi khi chợt đến rồi chợt đi, nhưng ở lại mãi mãi thì không nhiều. Vậy nên khi nó đến ta hãy đừng ngại ngần mà nắm lấy. Bản thân tôi đã vô tình làm tuột mất hai lần, nhưng lần này thì không, tôi đã nắm lấy, và sẽ giữ thật chặt cho mà xem! Hứa chắc đấy!

Hạnh phúc là ở trong tầm tay, quan trọng là ta có biết tạo ra và giữ gìn nó một cách đúng đắn hay không mà thôi.

Sau mười tám năm trồng khoai sọ một mình, cuối cùng cũng đã đến lúc có người cùng tôi “cày ruộng” được rồi!


The end
 
×
Quay lại
Top