- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.548
Chương 13
Nghi Hoan và Như Ca cùng lúc ngây ngẩn cả người, tựa như không nghĩ tới ta sẽ tiếp lời, hơn nữa lúc này ta đang làm mặt lạnh, giọng nói cũng có phần lạnh lùng.
Nhưng Nghi Hoan ngay lập tức khôi phục bộ dạng lúc đầu, mang dáng vẻ giễu cợt nói: “Người nào không có quy củ thì ta nói người đó.”
“Vậy còn ngươi? Quy củ để đâu?” Ta cười lạnh, ánh mắt sắc lẹm nhìn Nghi Hoan.
Nghi Hoan sắc mặt biến đổi: “Người như ngươi ở trước mặt ta định nói chuyện quy củ hay sao?” Nàng ta không chút yếu thế quay ra trừng mắt nhìn lại ta, cũng có chút cá tính.
“Là ngươi nói loại người như ta, thế thì xin hỏi ngươi, loại người như ta mang thân phận gì?” Ta biết phía sau Nghi Hoan là Hoàng Quý phi Trầm Phiền Sí chống lưng, dạng người thất thế như Tịch Vụ ta đây nàng ta đâu có thèm để vào trong mắt.
Nhưng chính là do ta không thể chấp nhận cái thứ cảm giác bị nàng ta coi thường, bởi vì ta lớn từng này cũng chưa từng có ai dùng thái độ đó để nói chuyện với ta.
Nghi Hoan lần đầu ý thức được ta là loại người không vừa, nhìn khắp người ta từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá hồi lâu, cuối cùng giọng nói cũng có chút mềm mỏng hơn: “Hoàng hậu nương nương.”
“Thì ra là ngươi cũng biết a.” Ta cười thành tiếng: “Ta chưa từng nghĩ rằng, ở tại Dạ Lan vương triều, ngay cả một cung nữ cũng có thể tùy tiện lớn tiếng, rồi lại tùy ý khiển trách Hoàng hậu. Cuối cùng hôm nay ta cũng được mở rộng tầm mắt.”
“Ngươi?!” Nghi Hoan hiển nhiên bị bộ dáng này của ta hù dọa, không biết nên cãi lại như thế nào, chẳng qua là đôi mắt vẫn tỏ vẻ không phục.
Ta tiến sát đến chỗ nàng ta, kề miệng vào tai nàng ta nói nhỏ: “Ta biết, ngươi đang suy nghĩ cái gì đó, ta dám khẳng định rằng ngươi đang nghĩ trong đầu mình là chẳng qua chỉ là một hoàng hậu thất sủng, Hoàng thượng cũng không thèm để mắt tới? Có đúng hay không?”
Nghi Hoan khóe miệng run rẩy, cái dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt nhìn ta có chút sợ hãi.
Ta tiếp tục nói: “Những điều này trong lòng ta cũng rất rõ. Nhưng là,” ta tăng thêm thanh âm cho giọng nói của mình: “Theo ta được biết, mặc dù Hoàng thượng không thèm để mắt đến ta, nhưng cũng không hạ chỉ cho phép bọn nô tài các ngươi tỏ ý khinh nhờn ta. Ngươi có biết, mới vừa rồi ngươi tỏ ra rất là bất kính đối với ta, nếu ta mà truy cứu thì ngươi sẽ phạm phải tội ‘tru di cửu tộc’ đúng chứ.”
Lời của ta không phải có tác dụng ngay tức thì đấy chứ? Trời lạnh như thế này, mà ta lại nhìn thấy từ trên cái trán của Nghi Hoan lấm tấm những giọt mồ hôi. Thừa dịp nàng ta đang dao động, ta đột nhiên hỏi: “Ngươi hãy nói xem, ta làm sao mà lại rơi xuống nước?”
“Không phải là do ta!” Nghi Hoan lập tức hoảng hốt la lên, nàng ta thất thố đủ để nói lên nguồn cơn trong sự việc này.
Nghi Hoan và Như Ca cùng lúc ngây ngẩn cả người, tựa như không nghĩ tới ta sẽ tiếp lời, hơn nữa lúc này ta đang làm mặt lạnh, giọng nói cũng có phần lạnh lùng.
Nhưng Nghi Hoan ngay lập tức khôi phục bộ dạng lúc đầu, mang dáng vẻ giễu cợt nói: “Người nào không có quy củ thì ta nói người đó.”
“Vậy còn ngươi? Quy củ để đâu?” Ta cười lạnh, ánh mắt sắc lẹm nhìn Nghi Hoan.
Nghi Hoan sắc mặt biến đổi: “Người như ngươi ở trước mặt ta định nói chuyện quy củ hay sao?” Nàng ta không chút yếu thế quay ra trừng mắt nhìn lại ta, cũng có chút cá tính.
“Là ngươi nói loại người như ta, thế thì xin hỏi ngươi, loại người như ta mang thân phận gì?” Ta biết phía sau Nghi Hoan là Hoàng Quý phi Trầm Phiền Sí chống lưng, dạng người thất thế như Tịch Vụ ta đây nàng ta đâu có thèm để vào trong mắt.
Nhưng chính là do ta không thể chấp nhận cái thứ cảm giác bị nàng ta coi thường, bởi vì ta lớn từng này cũng chưa từng có ai dùng thái độ đó để nói chuyện với ta.
Nghi Hoan lần đầu ý thức được ta là loại người không vừa, nhìn khắp người ta từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá hồi lâu, cuối cùng giọng nói cũng có chút mềm mỏng hơn: “Hoàng hậu nương nương.”
“Thì ra là ngươi cũng biết a.” Ta cười thành tiếng: “Ta chưa từng nghĩ rằng, ở tại Dạ Lan vương triều, ngay cả một cung nữ cũng có thể tùy tiện lớn tiếng, rồi lại tùy ý khiển trách Hoàng hậu. Cuối cùng hôm nay ta cũng được mở rộng tầm mắt.”
“Ngươi?!” Nghi Hoan hiển nhiên bị bộ dáng này của ta hù dọa, không biết nên cãi lại như thế nào, chẳng qua là đôi mắt vẫn tỏ vẻ không phục.
Ta tiến sát đến chỗ nàng ta, kề miệng vào tai nàng ta nói nhỏ: “Ta biết, ngươi đang suy nghĩ cái gì đó, ta dám khẳng định rằng ngươi đang nghĩ trong đầu mình là chẳng qua chỉ là một hoàng hậu thất sủng, Hoàng thượng cũng không thèm để mắt tới? Có đúng hay không?”
Nghi Hoan khóe miệng run rẩy, cái dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt nhìn ta có chút sợ hãi.
Ta tiếp tục nói: “Những điều này trong lòng ta cũng rất rõ. Nhưng là,” ta tăng thêm thanh âm cho giọng nói của mình: “Theo ta được biết, mặc dù Hoàng thượng không thèm để mắt đến ta, nhưng cũng không hạ chỉ cho phép bọn nô tài các ngươi tỏ ý khinh nhờn ta. Ngươi có biết, mới vừa rồi ngươi tỏ ra rất là bất kính đối với ta, nếu ta mà truy cứu thì ngươi sẽ phạm phải tội ‘tru di cửu tộc’ đúng chứ.”
Lời của ta không phải có tác dụng ngay tức thì đấy chứ? Trời lạnh như thế này, mà ta lại nhìn thấy từ trên cái trán của Nghi Hoan lấm tấm những giọt mồ hôi. Thừa dịp nàng ta đang dao động, ta đột nhiên hỏi: “Ngươi hãy nói xem, ta làm sao mà lại rơi xuống nước?”
“Không phải là do ta!” Nghi Hoan lập tức hoảng hốt la lên, nàng ta thất thố đủ để nói lên nguồn cơn trong sự việc này.