Yoshida
Tương tác
8.180

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • "Bác sĩ bảo tôi bị mắc chứng hoang tưởng.
    Tôi tưởng tượng ra có người muốn sát hại mình.
    Tôi luôn cảm thấy rất bất an.
    Ngày nào tôi cũng chăm chỉ uống thuốc và làm đúng phương pháp trị liệu của bác sĩ.
    Nhưng hình như bệnh tình có vẻ không thuyên giảm.
    Hay là tôi nên đổi bác sĩ khác nhỉ?"

    Đọc những dòng nhật ký của mình, tôi hốt hoảng.
    Không đúng, tôi không bị hoang tưởng.
    Không phải tôi tưởng tượng ra có người muốn sát hại mình.
    Nếu như chỉ là tưởng tượng, thì thi thể trước mặt tôi là ai?
    Tôi dám cá, mình không có chị em song sinh...
    • Haha
    Reactions: shiho miyano ai
    Yoshida
    Yoshida
    Kết quả của việc đọc Zhihu hơn 180p/ngày :))
    Yoshida
    Yoshida
    [Viết tiếp một chút nữa...]
    1. Tôi là thành viên trong tổ điều tra hình sự. Dạo gần đây có nhiều vụ án hóc búa và rợn người khiến tôi cảm thấy rất căng thẳng.
    Tôi bị mất ngủ.
    Tâm trạng thường xuyên không ổn định.
    Sau khi kết thúc một vụ án, cấp trên và đồng nghiệp khuyên tôi nên nghỉ ngơi một thời gian.
    Tôi đã đồng ý.
    Chỉ là, không hiểu sao tôi cứ có cảm giác mình bị theo dõi. Cảm giác như... sắp bị ám sát vậy.
    Vì tôi tham gia phá giải nhiều vụ án nên việc đắc tội với nhiều người mình không quen biết cũng là thường tình.
    Tôi kể chuyện này với đồng nghiệp. Đồng nghiệp bảo tôi nên cảnh giác, nếu có gì hãy liên lạc với họ ngay.
    Để xác nhận có kẻ nào muốn hại mình hay không, tôi đã thử ra ngoài một mình vào ban đêm, hoặc đến những nơi nguy hiểm... Tuy nhiên, cảm giác vẫn còn đó, nhưng không ai tấn công.
    Cảm giác ấy thật khó chịu. Tôi lên mạng tìm hiểu. Có lẽ tôi đã mắc chứng hoang tưởng.
    Chứng bệnh này ảnh hưởng rất nhiều đến hiệu quả công việc của tôi nên tôi quyết định đến gặp bác sĩ tâm lý.
    Đây là một vị bác sĩ khá nổi tiếng, từng hợp tác với tổ chúng tôi trong vài vụ án trước đây.
    Anh ta bảo tôi bị hoang tưởng nhẹ.
    Nếu chữa trị sớm thì sẽ không sao, tôi không nên lo lắng.
    Hằng ngày tôi ăn uống điều độ, thư giãn đầu óc, uống thuốc bổ... mong mình sớm hồi phục.
    Với tinh thần đó, tôi đã viết nhật ký trị bệnh.
    Nhưng dường như trí nhớ của tôi một lúc một suy giảm, cảm giác bất an lại càng tăng.
    Tôi tái khám, bác sĩ bảo chứng bệnh phát triển nhanh ngoài dự kiến, phải điều trị lâu hơn.
    Tôi bán tín bán nghi và quyết định đổi bác sĩ.
    Tôi tìm đến một vị bác sĩ ở thành phố khác, cũng khá giỏi.
    Ông ta nói: "Những loại thuốc cô uống đều là thuốc gây suy nhược cơ thể, giảm trí nhớ. Vốn dĩ... cô không mắc bệnh hoang tưởng."
    Tôi bần thần.
    Trên đường trở về, tôi gọi điện cho đồng nghiệp. Nhưng đồng nghiệp vừa bắt máy thì tôi gặp tai nạn xe.
    Mảnh kính văng tứ tung.
    Trước mắt tôi chỉ toàn màu đỏ.
    Tôi mơ hồ nghe thấy một giọng nói: "Là do cô tự chuốc lấy thôi."
    Yoshida
    Yoshida
    [Viết thêm một chút...]
    Cơ thể ê ẩm khiến tôi cảm thấy thật khó chịu. Tôi nheo nheo mắt.
    Mình còn sống sao?
    Tôi thử cử động tay. Ngoại trừ đầu óc ong ong thì thể trạng của tôi còn khá tốt.
    Nhưng sau khi ngồi dậy, nhìn rõ chung quanh, tôi mới nhận ra, thể trạng khá tốt này của tôi không hẳn là của tôi...
    Chiếc gương trong nhà vệ sinh phản chiếu một gương mặt vô cùng lạ lẫm.
    Cô gái trong gương tương đối trẻ, ngũ quan tinh xảo. Mái tóc nhuộm màu xanh khói bắt mắt.
    Là tay chơi nhỉ?
    Tôi chải lại mái tóc rối bời, thắc mắc tại sao mình có thể xuyên vào cơ thể này được. Vậy còn chủ nhân của cơ thể này thì sao?
    Quá khó hiểu.
    Là một cảnh sát hình sự, chuyên phá giải những vụ án hóc búa dựa trên logic và các nghiên cứu khoa học, tôi không tin vào những chuyện hoán đổi hồn xác thế này.
    Tôi cầm điện thoại "của mình" lên, dùng vân tay để mở khóa.
    Điện thoại luôn là nguồn lưu trữ thông tin đa dạng và đáng tin cậy nhất.
    Vừa mở lên, đập vào mắt tôi là hình ảnh của một người đàn ông.
    Ảnh chụp góc nghiêng.
    Tim tôi bỗng đập mạnh.
    Nỗi bất an quen thuộc dâng trào.
    Sao người này... trông giống tên bác sĩ tâm lý lừa tôi vậy?
    Không... chính là hắn.
    Nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại: 9:37, 10/05
    Không thể nào... thời gian tôi gặp tai nạn là khoảng 10:00, 10/05!
    Dù không biết mình đang ở đâu, tôi cũng muốn chạy đến nơi xảy ra tai nạn càng sớm càng tốt.
    Tôi gọi taxi.
    Hy vọng là kịp.
    Cuối cùng, khi đến nơi, cảnh sát đã vây quanh, cố gắng xử lý hiện trường.
    Người xem rất đông.
    Tôi trùm mũ áo hoodie, không muốn người khác chú ý đến màu tóc nổi bật của mình.
    Một lúc sau, người tản ra dần, tôi có cơ hội chen lên trước.
    À, đồng nghiệp của tôi kìa.
    Cậu ấy... đang khóc ư? Hay là do tôi hoa mắt, hay là do... cậu ấy bị đau mắt đỏ?
    Cậu ấy chưa bao giờ tỏ vẻ như vậy. Tôi đã làm nhiệm vụ với cậu ấy mấy năm nay rồi.
    Chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của cậu ấy.
    Chẳng lẽ... tôi chết thảm dữ vậy sao?
    Nếu xem bộ truyện này như 1 bát canh, thì game là cái, yếu tố linh dị là nước súp, yêu đương chỉ là gia vị cho món canh đậm đà hơn mà thôi =.= Một món canh ngon hay dở tùy thuộc vào khẩu vị người nếm nhé
    Có một nỗi buồn, mang tên... bị trừ lương :((
    Đã 1 chữ chỉ có 6đ --> 1000 chữ = 6000đ = 1 giờ ...
    Chắc làm vì đam mê rồi, chứ bấy nhiêu làm còn không đủ trả điện :(( Thế mà còn bị trừ :((
    If I take a step forward,
    He will take two steps and every bad thing will step backward because of His power.

    So, "be strong and of good courage, be not affrighted, neither be thou dismayed: for Jehovah thy God is with thee whithersoever thou goest."
    - Không thể cố gắng thêm một chút nữa sao?
    - Có thể.
    - Chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi mà?
    - Nếu mệt một chút, rồi lại mệt thêm một chút. Nếu khóc một chút, rồi lại khóc thêm một chút. Nếu thất bại một chút, rồi lại thất bại một chút.
    Nếu cứ một chút, rồi lại thêm một chút...
    Thì đến cuối cùng, liệu nó có còn là một chút không...
    Chỉ sợ rằng bản thân sẽ không chịu nổi mà kiệt quệ.
    Đáng sợ nhất chính là, vinh quang ở ngay trước mắt nhưng tay thì không còn sức để chạm đến.
    - Có thể dừng lại, có thể nghỉ chân, nhưng xin đừng bỏ cuộc.
    Cười một chút, rồi lại cười một chút.
    Đứng dậy một lần, rồi đứng dậy thêm một lần nữa.
    Nếu cứ một chút, rồi lại thêm một chút.
    Thì đến cuối cùng, thành công mình nhận được sẽ chẳng phải là một chút đâu.
    Thành công ư? Nó không phải là tiền, là tình, là sự ngưỡng mộ của người khác... Không hẳn.
    Thành công là khi bản thân của ngày hôm nay tốt hơn bản thân của ngày hôm qua.
    Chiến thắng là khi mọi khó khăn đều phải lùi bước trước mình.
    Nó không xa vời đâu...

    Chỉ một chút nữa thôi...!
    Nếu trên đời này, mọi thứ đều được định giá bằng tiền...
    ... theo bạn, tấm vé quay về tuổi thơ có giá bao nhiêu...?
    Tuổi xuân tôi có mưa phùn
    Có vườn hoa nở trập trùng tiếng chim
    Tuổi xuân cũng có lặng im
    Nắng thưa mưa hạn, nỗi niềm ai hay
    Phượng hồng theo gió bay bay
    Quên tà áo trắng loay hoay chốn này
    Bị ngã không đáng sợ,
    Đau cũng không đáng sợ

    Đáng sợ là khi ngã nhưng không thể đứng dậy.
    Là khi đau mà chẳng thể nói thành lời...
    "Đôi khi cái giá của sự vô tâm chẳng đắt bằng tấm lòng nhân hậu."
    - Allure of the night -
    You can't change the people around you, but you can change the people around you.
    I'm very ugly
    So don't try to convince me that
    I am a very beautiful person
    Because at the end of the day
    I hate myself in every single way
    And I'm not going to lie to myself by saying
    There is beauty inside of me that matters
    So rest assured I will remind myself
    That I am a worthless, terrible person
    And nothing you say will make me believe
    I still deserve love
    Because no matter what
    I am not good enough to be loved
    And I am in no position to believe that
    Beauty does exist within me
    Because whenever I look in the mirror I always think
    Am I as ugly as people say?

    (Now read bottom up)

    -Abdullah Shoaib-

    *Tạm dịch:
    Mình thật là xấu xí
    Cho nên đừng cố bảo mình rằng
    Mình là một người xinh đẹp
    Bởi vì khi ngày tàn
    Mình cảm thấy thật ghét bản thân
    Và mình sẽ không tự lừa mình rằng
    Dù thế nào đi nữa, mình cũng thật xinh đẹp
    Vậy nên yên tâm nhé, mình tự nhắc mình mà
    Rằng mình là một đứa tệ hại và chẳng giá trị gì cả
    Và dù bạn có nói gì, thì mình cũng không tin
    Mình vẫn xứng đáng được yêu thương
    Vì dẫu ra sao
    Mình chẳng đủ tốt để được yêu
    Và mình cũng không có tư cách để tin rằng
    Trong mình tồn tại một vẻ đẹp
    Bởi mỗi khi nhìn vào gương, mình luôn nghĩ
    Liệu mình có thật xấu như người khác nói chăng?

    (Thử đọc từ dưới lên nào)
    Chọn đi chọn lại, lựa tới lựa lui...
    Tự mình chọn, tự mình lựa...

    Rồi cũng tự mình hối hận...
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top