Kizikame
Thành viên
- Tham gia
- 11/4/2014
- Bài viết
- 120
lên ngọn lửa hiếm hoi, dường như chờ đợi Tiểu Liên tiếp tục nói.
Miệng Lạc Tiểu Liên giần giật như bị trúng phong, trên trán mồ hôi nhỏ xuống thành những đường thẳng tuột như lan can. Cô mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng không thể thốt nổi lên lời…
“Ơ…”
Dấu chấm lửng như một đàn kiến chuyển nhà to vật vã hiện lên trên đầu Tiểu Liên. Ánh mắt Tiểu Liên và Tuyết Trì bỗng gặp nhau, ai cũng câm như hến.
Không khí im lặng khó xử.
Một phút sau, Thẩm Tuyết Trì không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Cô gập vở lại, đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi, chán nản đi về phía cửa lớp học.
“Á! Thẩm Tuyết Trì! Đợi tôi với!”
Thấy Tuyết Trì sắp đi khuất, Lạc Tiểu Liên vội vàng đuổi theo hét to. Nhưng khi nhìn về phía cuốn vở bài tập đã khép lại của Thẩm Tuyết Trì, Tiểu Liên cảm thấy mình không còn chút sức lực nào cả, chỉ biết đứng thở dài ngao ngán.
Đúng là bó tay với nhỏ ta… Mình thực sự… đọc không hiểu mà.
Hết chương 2.
CHƯƠNG 3: CUỘC DU HÀNH TRONG KHU VUI CHƠI
Date in the Amusement Park
[Cầu trượt]
Bao nhiêu lâu rồi không có cảm giác này
Từ trên cầu trượt nhìn xuống
Lúc ấy
Thấy phong cảnh của cả thế giới
Chỉ hi vọng lần sau gặp lại cậu
Tôi sẽ không bối rối như thế này.
Chủ nhật, tại bến xe Đại học Tinh Hoa.
Bến xe trước cổng Đại học Tinh Hoa tỏa đi khắp nơi. Ngày thường đông đúc lố nhố toàn người là người, nhưng hôm nay là cuối tuần, bến xe chỉ có bốn năm hành khách xếp hàng từ tốn đợi xe.
Reng reng reng reng reng!
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.
Một nữ sinh trung học tóc tết bím, vội vàng cúi đầu, lật cái túi hình vuông màu trắng. Da cô gái hơi rám nắng, khuôn mặt thanh tú đỏ gay lên, trông rất hoạt bát năng nổ. Bộ váy liền màu lam không quá mốt được là phẳng phiu, không thấy một nếp nhăn nào. Lúc sau cô móc chiế điện thoại Nokia cũ rích trong túi ra, khẽ hít vào và thở ra một hơi thật sâu.
“A lô, anh Hàn Thu Dạ à? Em là Lạc Tiểu Liên đây!” Cô nữ sinh nhận điện thoại, đôi mắt sáng long lanh lộ ra vẻ phấn chấn.
“Tiểu Liên, anh còn vài việc chưa làm xong, có lẽ phải làm thêm khoảng hai tiếng nữa… Xin lỗi em nhé…” Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói dịu dàng pha chút ngại ngùng.
“Anh có chuyện vẫn chưa xong ạ?” Cô gái mắt đang sáng như pha lê bỗng tối sầm lại, nhưng vẫn gắng nhếch khóe miệng lên cười gượng, “A, không sao ạ. Anh cứ làm việc đi!”
“Được rồi, lát nữa chúng ta gặp nhau nhé!”
Tít!
Cô gái gập điện thoại lại, rồi thở dài thất vọng.
Thú thực là mình không hiểu nổi bài văn của Thẩm Tuyết Trì. Nghĩ nát óc cũng không ra kế gì thuyết phục nhỏ ta tham gia đội thi đấu hôm tết Trùng Dương, nên mình mới nhờ anh Hàn Thu Dạ xem thử bài văn độc nhất vô nhị đó.
Nhưng… anh Hàn Thu Dạ lại có việc đột xuất. Còn phải đợi hai tiếng nữa cơ à, mình biết đi đâu bây giờ?…
Nghĩ tới đây, Tiểu Liên nhìn dãy cửa hàng trên phố, cuối cùng ánh mắt dừng ở biển hiệu quán cà phê Joma.
“Joma à?… Cái tên nghe lãng mạn thật!…” Lạc Tiểu Liên bỗng mủm mỉm cười, nhưng thoắt một cái ánh mắt như bị đóng băng, cố thu cái cổ rướn dài như hươu lại, rồi tự nhắc nhở bản thân: “Lạc Tiểu Liên, nơi xa xỉ thế này không phải chỗ mày lui tới, tốt nhất nên tới thư viện thành phố thì hơn.”
“Haiz… Chán quá đi mất!…”
Lúc này, trên chiếc sô pha trong quán cà phê Joma, một nam sinh đội sùm sụp mũ lưỡi trai màu trắng, cúp điện thoại, nghiêng người tựa vào tay vịn ghế sô pha, thở dài chán nản.
Trên bàn cà phê phủ khăn màu cam, đặt một ly sinh tố xoài chỉ còn lại chút ít. Nam sinh nọ uể oải đến nỗi chẳng buồn nhấc ngón tay lên, nghiêng nghiêng đầu rồi ngậm cái ống mút trong ly thủy tinh, phát ra tiếng rít nước ọc ọc.
Dưới cái lưỡi trai đưa dài ra là đôi mắt lim dim như con mèo lười.
Ánh mặt trời lúc quá trưa rọi qua khung cửa kính tiệm cà phê, khẽ khàng chiếu lên khuôn mặt thanh tú của chàng trai. Cậu ta uể oải nhìn đám người đang đi lại ngoài khung cửa sổ và những chiếc xe ra vào bến xe buýt cách đó không xa, ánh mắt lặng lẽ có vẻ mệt mỏi…
“Ơ? Cô gái kia là…” Đột nhiên, đôi mắt ngái ngủ bỗng sáng quắc như đèn pha, cả tấm thân đang mềm nhũn như cây héo bỗng bật lên như lò xo. Chàng trai đội mũ thò đầu ra, căng mắt phấn kích nhìn ngay về chỗ biển chờ xe buýt ở đường đối diện. Một cô gái trong bộ váy liền màu lam đang che tay trước trán để tránh ánh nắng mặt trời, ngước đầu lên như tìm kiếm gì đó.
Một lát sau, chàng trai khẽ nhếch mép cười gian xảo như mèo bắt được chuột.
Tít tít tít!
“Đã tới bến trường Đại học Tinh Hoa, mời những hành khách tới bến xuống xe ở cửa sau.”
Tiếng loa vang len khi chiếc xe buýt chầm chậm tiến vào bến. Lạc Tiểu Liên vội vàng thọc tay vào túi tìm vé xe buýt, chuẩn bị lên xe.
Bốp!
“Ái?” Bỗng nhiên bên vai trái bị ai đó đập rất mạnh, c
Miệng Lạc Tiểu Liên giần giật như bị trúng phong, trên trán mồ hôi nhỏ xuống thành những đường thẳng tuột như lan can. Cô mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng không thể thốt nổi lên lời…
“Ơ…”
Dấu chấm lửng như một đàn kiến chuyển nhà to vật vã hiện lên trên đầu Tiểu Liên. Ánh mắt Tiểu Liên và Tuyết Trì bỗng gặp nhau, ai cũng câm như hến.
Không khí im lặng khó xử.
Một phút sau, Thẩm Tuyết Trì không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Cô gập vở lại, đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi, chán nản đi về phía cửa lớp học.
“Á! Thẩm Tuyết Trì! Đợi tôi với!”
Thấy Tuyết Trì sắp đi khuất, Lạc Tiểu Liên vội vàng đuổi theo hét to. Nhưng khi nhìn về phía cuốn vở bài tập đã khép lại của Thẩm Tuyết Trì, Tiểu Liên cảm thấy mình không còn chút sức lực nào cả, chỉ biết đứng thở dài ngao ngán.
Đúng là bó tay với nhỏ ta… Mình thực sự… đọc không hiểu mà.
Hết chương 2.
CHƯƠNG 3: CUỘC DU HÀNH TRONG KHU VUI CHƠI
Date in the Amusement Park
[Cầu trượt]
Bao nhiêu lâu rồi không có cảm giác này
Từ trên cầu trượt nhìn xuống
Lúc ấy
Thấy phong cảnh của cả thế giới
Chỉ hi vọng lần sau gặp lại cậu
Tôi sẽ không bối rối như thế này.
Chủ nhật, tại bến xe Đại học Tinh Hoa.
Bến xe trước cổng Đại học Tinh Hoa tỏa đi khắp nơi. Ngày thường đông đúc lố nhố toàn người là người, nhưng hôm nay là cuối tuần, bến xe chỉ có bốn năm hành khách xếp hàng từ tốn đợi xe.
Reng reng reng reng reng!
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.
Một nữ sinh trung học tóc tết bím, vội vàng cúi đầu, lật cái túi hình vuông màu trắng. Da cô gái hơi rám nắng, khuôn mặt thanh tú đỏ gay lên, trông rất hoạt bát năng nổ. Bộ váy liền màu lam không quá mốt được là phẳng phiu, không thấy một nếp nhăn nào. Lúc sau cô móc chiế điện thoại Nokia cũ rích trong túi ra, khẽ hít vào và thở ra một hơi thật sâu.
“A lô, anh Hàn Thu Dạ à? Em là Lạc Tiểu Liên đây!” Cô nữ sinh nhận điện thoại, đôi mắt sáng long lanh lộ ra vẻ phấn chấn.
“Tiểu Liên, anh còn vài việc chưa làm xong, có lẽ phải làm thêm khoảng hai tiếng nữa… Xin lỗi em nhé…” Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói dịu dàng pha chút ngại ngùng.
“Anh có chuyện vẫn chưa xong ạ?” Cô gái mắt đang sáng như pha lê bỗng tối sầm lại, nhưng vẫn gắng nhếch khóe miệng lên cười gượng, “A, không sao ạ. Anh cứ làm việc đi!”
“Được rồi, lát nữa chúng ta gặp nhau nhé!”
Tít!
Cô gái gập điện thoại lại, rồi thở dài thất vọng.
Thú thực là mình không hiểu nổi bài văn của Thẩm Tuyết Trì. Nghĩ nát óc cũng không ra kế gì thuyết phục nhỏ ta tham gia đội thi đấu hôm tết Trùng Dương, nên mình mới nhờ anh Hàn Thu Dạ xem thử bài văn độc nhất vô nhị đó.
Nhưng… anh Hàn Thu Dạ lại có việc đột xuất. Còn phải đợi hai tiếng nữa cơ à, mình biết đi đâu bây giờ?…
Nghĩ tới đây, Tiểu Liên nhìn dãy cửa hàng trên phố, cuối cùng ánh mắt dừng ở biển hiệu quán cà phê Joma.
“Joma à?… Cái tên nghe lãng mạn thật!…” Lạc Tiểu Liên bỗng mủm mỉm cười, nhưng thoắt một cái ánh mắt như bị đóng băng, cố thu cái cổ rướn dài như hươu lại, rồi tự nhắc nhở bản thân: “Lạc Tiểu Liên, nơi xa xỉ thế này không phải chỗ mày lui tới, tốt nhất nên tới thư viện thành phố thì hơn.”
“Haiz… Chán quá đi mất!…”
Lúc này, trên chiếc sô pha trong quán cà phê Joma, một nam sinh đội sùm sụp mũ lưỡi trai màu trắng, cúp điện thoại, nghiêng người tựa vào tay vịn ghế sô pha, thở dài chán nản.
Trên bàn cà phê phủ khăn màu cam, đặt một ly sinh tố xoài chỉ còn lại chút ít. Nam sinh nọ uể oải đến nỗi chẳng buồn nhấc ngón tay lên, nghiêng nghiêng đầu rồi ngậm cái ống mút trong ly thủy tinh, phát ra tiếng rít nước ọc ọc.
Dưới cái lưỡi trai đưa dài ra là đôi mắt lim dim như con mèo lười.
Ánh mặt trời lúc quá trưa rọi qua khung cửa kính tiệm cà phê, khẽ khàng chiếu lên khuôn mặt thanh tú của chàng trai. Cậu ta uể oải nhìn đám người đang đi lại ngoài khung cửa sổ và những chiếc xe ra vào bến xe buýt cách đó không xa, ánh mắt lặng lẽ có vẻ mệt mỏi…
“Ơ? Cô gái kia là…” Đột nhiên, đôi mắt ngái ngủ bỗng sáng quắc như đèn pha, cả tấm thân đang mềm nhũn như cây héo bỗng bật lên như lò xo. Chàng trai đội mũ thò đầu ra, căng mắt phấn kích nhìn ngay về chỗ biển chờ xe buýt ở đường đối diện. Một cô gái trong bộ váy liền màu lam đang che tay trước trán để tránh ánh nắng mặt trời, ngước đầu lên như tìm kiếm gì đó.
Một lát sau, chàng trai khẽ nhếch mép cười gian xảo như mèo bắt được chuột.
Tít tít tít!
“Đã tới bến trường Đại học Tinh Hoa, mời những hành khách tới bến xuống xe ở cửa sau.”
Tiếng loa vang len khi chiếc xe buýt chầm chậm tiến vào bến. Lạc Tiểu Liên vội vàng thọc tay vào túi tìm vé xe buýt, chuẩn bị lên xe.
Bốp!
“Ái?” Bỗng nhiên bên vai trái bị ai đó đập rất mạnh, c