CHƯƠNG 11
“Thế nào rồi? Còn thế nào rồi cái gì? Chị là đồ đáng ghét, sao không ra đón em? Ai mà ngờ cái học viện này rộng đến vậy cơ chứ? Em lạc mất rồi, làm thế nào đây?”
Những câu hỏi dồn dập từ một giọng con gái trong vắt, nhưng chứa đầy hờn dỗi, nức nở đập vào tai nghe, làm Băng Tâm không khỏi bật cười một tiếng.
Cô bé con này, cuối cùng cũng đã tới rồi.
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Linh nhi ngoan, em không định hét điếc tai chị đấy chứ? Là chị sai, được chưa? Giờ em đang ở đâu? Chị ra đón.”
“Em mà biết mình đang ở đâu, thì đã không tính là lạc rồi.” Giọng thổn thức mang theo hàm ý trách móc vẫn ngân lên đều đặn. “Không biết nữa. Chỉ thấy quanh đây rất nhiều cây cỏ. Không đi nữa đâu, mệt chết em rồi. Chị không mau mau đến, em khô xác ở đây cho coi.”
“Thôi nào, đừng giận.” Băng Tâm nhanh chóng dịu giọng vỗ về. “Ở yên đó, đừng chạy lung tung. Giờ chị tới đây.”
Nói dứt câu, nàng tắt máy. Ý cười trên gương mặt ngày càng sáng hơn.
Cô bé này, là người duy nhất làm nàng không thể nào không mềm lòng, không thể nào không nhún nhịn được. Lắc đầu một cái, có lẽ nàng quá chiều chuộng nên làm cô bé hư mất rồi.
Bốn năm. Nhạc Phong Linh. Cuối cùng em cũng trở về.
Dựa vào gốc cây phong, một cô gái nhỏ ngồi phịch xuống. Đám cỏ xanh mơn man bên cạnh, gió phong tình khẽ hôn lên đôi má nàng, đùa bỡn tóc nâu, từng sợi từng sợi một vương vấn trên gò má ửng hồng vì mệt.
Cô gái đưa bàn tay nhỏ nhắn, nõn nà xoa bóp đôi chân do đi nhiều mà tê cứng, miệng lầm bầm câu gì đó không rõ.
Nàng từ nhỏ đã là người vô cùng kém trong việc tìm đường, nhớ đường. Một con đường, cũng phải cho nàng đi tối thiểu mười lần, may ra đến lần thứ mười một mới nhớ được. Tật này, cho dù lớn lên rồi, vẫn không thể nào khắc phục. Nhớ năm đó, Paris hoa lệ với hàng trăm ngách phố, đã làm nàng vô cùng khổ sở. Thế nhưng, đi để rèn luyện, đi để học tập, để sau này có thể đáp lại kỳ vọng của một người, đã làm nàng quyết tâm mà cố sống trong bốn năm, giữa nơi đất khách quê người xa lạ.
Nàng rất nhớ, nhiều năm trước, lần đầu tiên gặp mặt người con gái đó, không khỏi tròn mắt sững sờ, lặng câm không nói. Không chỉ vì nhan sắc diễm lệ, mà còn vì sự lạnh lùng, thờ ơ, kiêu kì mà lãnh đạm bao bọc xung quanh, làm người ta nhất thời phải ngây người nhìn ngắm.
Nàng không phủ nhận, có một thời gian nàng đã sợ. Người con gái vốn chỉ lớn hơn nàng đúng một tuổi, ấy vậy mà, vẫn luôn làm nàng có cảm giác dường như họ là người cách nhau hàng thế kỉ.
Xa cách là thế, lạnh lùng là thế, thờ ơ là thế. Vậy mà lại không nề hà gì tôn nghiêm cùng nguy hiểm, kề miệng vào mu bàn chân nàng, hút lấy toàn bộ nọc độc có thể làm chết người của con rắn đó. Cũng lại ngồi hàng đêm, chườm đá, không ngủ mà săn sóc cho nàng khi nàng ốm đến mức nằm liệt gi.ường. Nàng bị xe đâm, lại mang bao nhiêu máu truyền sang nàng, đến mức mê man hai ngày sau mới tỉnh. Cái mạng của nàng, nếu nói là do người đó cứu lấy, cũng không ngoa.
Vậy mà đến một lần thôi, chị ấy cũng chưa bao giờ yêu cầu nàng cảm ơn, chưa bao giờ yêu cầu nàng làm một việc gì quá đáng, cứ thế, tận tình quan tâm, tận tình lo cho nàng chu đáo.
Nàng sinh ra là một cô nhi, từ nhỏ đã không có diễm phúc nhận được tình yêu từ những người thân bên cạnh. Năm đó, nhận được sự chăm chút đến từng hơi thở như thế, trái tim non nớt của nàng đã ghi tạc ơn nghĩa của người ấy, đến chết cũng không thể nào quên.
Băng Tâm bước đến gần, nhìn cô gái nhỏ đang dựa vào gốc cây trước mặt, mắt mơ màng thả hồn theo những áng mây trôi xa xăm, không tự chủ được, nở ra một nụ cười hiền hòa.
Bờ môi như cánh anh đào mềm mại. Đôi mắt sáng đến mông lung. Mi không cong nhưng rất dài và dày. Sống mũi cao. Nước da trắng hồng, dưới ánh nắng thậm chí trở nên trong trẻo đến tinh khiết.
“Linh nhi đã trở thành một cô gái kiều diễm thướt tha rồi. Từ đây, chắc dưới chân em cũng có vô khối chàng trai phải đổ gục.”
Tiếng nói quen thuộc cất lên từ bên cạnh làm Phong Linh giật mình, dứt ra khỏi dòng hồi tưởng.
Nàng nhìn nụ cười sáng rỡ trước mặt, tự nhiên trong lòng trào lên một cảm xúc mừng vui khôn xiết.
Phong Linh không tự chủ được, lao đến, ôm chầm lấy cổ Băng Tâm. Ngửi thấy mùi hương thân thiết, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, nàng không kiềm nổi, nước mắt lã chã rơi.
Băng Tâm hơi nheo mắt, thấy bờ vai mình âm ấm ươn ướt, nàng vỗ nhẹ vào vai Phong Linh, khẽ cười.
“Con bé này, lớn vậy rồi vẫn còn mít ướt như thế.”
“Không biết đâu. Người ta thực sự rất nhớ, rất nhớ chị mà. Bốn năm trời, chị đến một bức thư, một cú điện thoại, một cái mail cũng không buồn trả lời, có phải không thương Linh nhi nữa?”
Phong Linh càng siết chặt lấy Băng Tâm. Người chị mà nàng yêu mến, kính trọng, ngay giờ phút này đây, ở rất gần.
Bốn năm rồi, nàng ở nơi xa kia không được nghe giọng nói, không được nhìn thấy hình dáng, có những lúc nàng suýt chút nữa đã lên máy bay trở về tìm gặp Băng Tâm. Thế nhưng, thật may nàng vẫn còn cố kìm nén được. Người chị này, đã kì vọng ở nàng rất nhiều, nàng không thể cứ như vậy làm chị ấy thất vọng.
“Ngốc lắm, em cứ yếu đuối như thế, bảo sao chị có thể trả lời? Bé con, chị không phải không nhớ em, mà rất rất nhớ là đằng khác. Nhưng ngày nào em cũng gọi điện về đến hàng chục lần chỉ để nghe chị nói một câu, ngày nào cũng mail về hàng chục thư chỉ để hỏi chị ăn cơm chưa, đang làm gì, làm sao chị chịu cho thấu? Bảo em đi để rèn luyện không chỉ tri thức, mà còn để em thêm mạnh mẽ, can trường, vậy mà em cứ thế... Cho nên chị mới bấm bụng quyết không liên lạc với em suốt bốn năm trời, đều là vì muốn giúp em trở nên cứng rắn hơn đấy, biết không?”
Phong Linh nghe những lời đó, không kìm được khóc nức nở, thậm chí ngày một khóc to hơn.
Băng Tâm trìu mến xoa đầu cô gái nhỏ đang vùi mặt vào vai mình, vẫn treo nụ cười hiền hòa, cưng chiều trên môi.
“Ngoan, không phải bây giờ đã về rồi sao? Từ giờ chị sẽ không để em đi đâu nữa.” Nàng vỗ vỗ vai, nhẹ nhàng đẩy Phong Linh ra, ngắm nghía một lượt.
“Linh nhi, em lớn lên nhiều quá. Chẳng những gương mặt xinh đẹp hơn nhiều phần, dáng người cũng vậy. Nhớ hồi em đi, chỉ cao đến cổ chị. Giờ, đã cao bằng rồi, không thể xem em là cô nhóc nữa rồi.”
“Chị...” Phong Linh nắm chặt lấy tay Băng Tâm, gương mặt vẫn còn nhòe nước. “Linh nhi có biến thành hạt bụi vẫn mãi mãi là em gái nhỏ trong vòng tay chị. Chị đừng vì em lớn mà hết thương em nhé.”
Gõ vào đầu cô em một cái, Băng Tâm bật cười.
“Làm sao lại vì em lớn mà hết thương em? Đúng rồi, Linh nhi đi đến đâu vẫn là em gái nhỏ của chị, là đứa em chị yêu thương nhất.”
Nhạc Phong Linh chỉ cần nghe được đến thế, nàng nhoẻn miệng cười thật tươi. Nụ cười vẫn trong trẻo hồn nhiên giống trẻ thơ ngày nào, làm lòng Băng Tâm chợt như nhẹ nhõm đi rất nhiều. Nàng khẽ bẹo má Phong Linh, ánh mắt dịu dàng mơn trớn gương mặt thân quen.
“Phải rồi, Linh nhi, em học ở lớp nào vậy?”
“Tất nhiên là học cùng lớp với chị rồi.” Phong Linh không do dự trả lời.
“Sao cơ?” Mắt Băng Tâm xẹt qua một tia bất ngờ. “Nhưng em nhỏ hơn chị một tuổi kia mà?”
“Có nhỏ hơn mười tuổi, cũng không thành vấn đề. Em vào học viện này vì chị, tại sao lại không thể chung lớp với chị? Chị yên tâm, bốn năm vừa rồi, em cũng không phải ngồi chơi xơi nước. Trước khi vào đây đã làm một bài sát hạch vượt cấp rồi. Chương trình lớp dưới em đã nắm vững, có đủ tiêu chuẩn để vào học khóa của chị đấy.”
Băng Tâm gật gù, không hỏi nữa, miệng chỉ cười cười. Cô bé này, làm gì cũng quyết tâm đến cùng, hỏi nhiều cũng chỉ là thừa thãi. Thôi thì, cứ để tùy ý vậy.
Băng Tâm đưa mắt nhìn khoảng trời xanh biếc trên đầu. Những tảng mây cười vui với gió, theo gió rong chơi. Tiết trời thu, lá phong đỏ bay bay nhuộm cả sắc trời, nên thơ hữu ý.
Nàng nhớ, nơi này, lần đầu tiên nàng gặp Ân Lam Thiên, người con trai đẹp như thế, đẹp đến chói lóa, bạch y trắng tinh tươm, mắt tím huyền ảo, gương mặt hoàn mỹ, tóc bay bay trong gió rơi giữa không trung, cả bầu trời phía sau dường như chỉ dùng để làm nền cho anh thôi vậy.
Nàng cũng nhớ, đêm trước, Thất Tịch trời đổ mưa muộn màng, nàng ở đây, xoay tròn, đón mưa, hứng gió, nhớ một người, để Gia Minh phải chờ đợi, đến mức ngày hôm sau bị cảm lạnh, cả người nóng bừng.
Giờ, ở nơi này, gặp lại người nàng coi như em gái ruột thịt, sống động, tinh tế, từng đường nét tuyệt nhiên không phải hư ảo, đang cầm tay nàng đầy thân tình.
Khu vườn này, cứ thế, đối với Hàn Băng Tâm mà nói, có lẽ dần trở thành nơi thân thiết nhất ở học viện Thánh Vương nhiều phiền nhiễu.
Mỉm cười, nàng xoay người, dẫn theo Phong Linh đến phòng hiệu trưởng làm thủ tục nhập học.
Chuông reng, cũng là lúc Băng Tâm bước vào chỗ ngồi của mình.
Nhìn sang bên cạnh, thấy Gia Minh đã yên vị ở đó từ lúc nào, nàng không khỏi ngạc nhiên.
“Anh tỉnh rồi?”
“Phải, nhờ phúc của cô, tôi được ngủ một giấc dài gặp đầy ác mộng, biết không? Tay vẫn còn đau này.” Anh đưa tay lên, huơ huơ trước mặt nàng, giả bộ nhăn nhó. “Nếu không dậy, chắc tôi ra đi luôn trong giấc mơ quá.”
Băng Tâm bĩu môi, nhìn người con trai trước mặt đang cố diễn trò, cuối cùng không nhịn được bật cười khúc khích.
Gia Minh ngơ ngẩn, nhìn đôi mắt lung linh trong trẻo, miệng tinh xảo cười đến duyên dáng, cười đến hút hồn người, lòng dâng lên một thứ cảm xúc vui tươi khó tả.
Anh cũng cười, nụ cười an tĩnh và rất mực hiền hòa, cứ thế, dây dưa ánh nhìn trên gương mặt nàng, không muốn dứt ra.
Một lúc lâu sau, đến khi giọng thầy giáo vang lên đập tan sự tập trung ngắm nghía của Gia Minh, cả anh và nàng mới thu lại nụ cười, cùng nhau lãnh mặc như trước.
“Học viên mới.”
Ba từ vỏn vẹn của thầy giáo cất lên, lập tức cả lớp xôn xao, ồn ào.
Mấy tháng trước, họ đã nghe câu này một lần. Hàn Băng Tâm đột nhiên xuất hiện, làm chấn động cả cái phong thái vốn rất nhàn tĩnh của học viện này. Đến bây giờ, không hiểu là ai, liệu có gì đặc biệt không?
Nghĩ đến đây, trong lòng mỗi người đều không khỏi cảm thấy lo lắng.
Gia Minh hầu như không để tâm đến xung quanh, lơ đãng nhìn qua cửa sổ, rồi lại lướt lên bục giảng. Cho đến khi dáng một cô gái, tóc dài, gương mặt hồn nhiên, dáng người thon thả từ từ bước vào.
Học viên ở dưới không khỏi ngây ngô nhìn.
Cô gái này, không thể nói là tuyệt sắc, nhưng cũng có thể làm khuynh đảo trái tim khối chàng trai, vì những đường nét hài hòa, sống động và vẻ thanh nhã, ngây thơ trên gương mặt. Có điều, lúc bước vào, nàng không nở nụ cười, chỉ lãnh mặc thờ ơ nhìn khắp lớp học. Cho đến khi ngừng lại ở cô gái ngồi phía cuối, đôi mắt mới dịu dàng đi chút ít.
Gia Minh đang lơ đễnh thả hồn vào không trung, đến khi nhìn thấy rõ cô gái mới bước vào, đột nhiên mặt biến sắc. Đôi mắt đẹp không hiểu sao ánh lên một tia khó chịu, đan xen lấy lo sợ, mà phần nhiều là thảng thốt. Anh đập bàn một cái, không tự chủ được đứng bật dậy, chỉ thẳng vào học viên mới, thanh âm gần như hét lên trong ngỡ ngàng.
“Nhạc Phong Linh?”
“Thế nào rồi? Còn thế nào rồi cái gì? Chị là đồ đáng ghét, sao không ra đón em? Ai mà ngờ cái học viện này rộng đến vậy cơ chứ? Em lạc mất rồi, làm thế nào đây?”
Những câu hỏi dồn dập từ một giọng con gái trong vắt, nhưng chứa đầy hờn dỗi, nức nở đập vào tai nghe, làm Băng Tâm không khỏi bật cười một tiếng.
Cô bé con này, cuối cùng cũng đã tới rồi.
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Linh nhi ngoan, em không định hét điếc tai chị đấy chứ? Là chị sai, được chưa? Giờ em đang ở đâu? Chị ra đón.”
“Em mà biết mình đang ở đâu, thì đã không tính là lạc rồi.” Giọng thổn thức mang theo hàm ý trách móc vẫn ngân lên đều đặn. “Không biết nữa. Chỉ thấy quanh đây rất nhiều cây cỏ. Không đi nữa đâu, mệt chết em rồi. Chị không mau mau đến, em khô xác ở đây cho coi.”
“Thôi nào, đừng giận.” Băng Tâm nhanh chóng dịu giọng vỗ về. “Ở yên đó, đừng chạy lung tung. Giờ chị tới đây.”
Nói dứt câu, nàng tắt máy. Ý cười trên gương mặt ngày càng sáng hơn.
Cô bé này, là người duy nhất làm nàng không thể nào không mềm lòng, không thể nào không nhún nhịn được. Lắc đầu một cái, có lẽ nàng quá chiều chuộng nên làm cô bé hư mất rồi.
Bốn năm. Nhạc Phong Linh. Cuối cùng em cũng trở về.
----------
Dựa vào gốc cây phong, một cô gái nhỏ ngồi phịch xuống. Đám cỏ xanh mơn man bên cạnh, gió phong tình khẽ hôn lên đôi má nàng, đùa bỡn tóc nâu, từng sợi từng sợi một vương vấn trên gò má ửng hồng vì mệt.
Cô gái đưa bàn tay nhỏ nhắn, nõn nà xoa bóp đôi chân do đi nhiều mà tê cứng, miệng lầm bầm câu gì đó không rõ.
Nàng từ nhỏ đã là người vô cùng kém trong việc tìm đường, nhớ đường. Một con đường, cũng phải cho nàng đi tối thiểu mười lần, may ra đến lần thứ mười một mới nhớ được. Tật này, cho dù lớn lên rồi, vẫn không thể nào khắc phục. Nhớ năm đó, Paris hoa lệ với hàng trăm ngách phố, đã làm nàng vô cùng khổ sở. Thế nhưng, đi để rèn luyện, đi để học tập, để sau này có thể đáp lại kỳ vọng của một người, đã làm nàng quyết tâm mà cố sống trong bốn năm, giữa nơi đất khách quê người xa lạ.
Nàng rất nhớ, nhiều năm trước, lần đầu tiên gặp mặt người con gái đó, không khỏi tròn mắt sững sờ, lặng câm không nói. Không chỉ vì nhan sắc diễm lệ, mà còn vì sự lạnh lùng, thờ ơ, kiêu kì mà lãnh đạm bao bọc xung quanh, làm người ta nhất thời phải ngây người nhìn ngắm.
Nàng không phủ nhận, có một thời gian nàng đã sợ. Người con gái vốn chỉ lớn hơn nàng đúng một tuổi, ấy vậy mà, vẫn luôn làm nàng có cảm giác dường như họ là người cách nhau hàng thế kỉ.
Xa cách là thế, lạnh lùng là thế, thờ ơ là thế. Vậy mà lại không nề hà gì tôn nghiêm cùng nguy hiểm, kề miệng vào mu bàn chân nàng, hút lấy toàn bộ nọc độc có thể làm chết người của con rắn đó. Cũng lại ngồi hàng đêm, chườm đá, không ngủ mà săn sóc cho nàng khi nàng ốm đến mức nằm liệt gi.ường. Nàng bị xe đâm, lại mang bao nhiêu máu truyền sang nàng, đến mức mê man hai ngày sau mới tỉnh. Cái mạng của nàng, nếu nói là do người đó cứu lấy, cũng không ngoa.
Vậy mà đến một lần thôi, chị ấy cũng chưa bao giờ yêu cầu nàng cảm ơn, chưa bao giờ yêu cầu nàng làm một việc gì quá đáng, cứ thế, tận tình quan tâm, tận tình lo cho nàng chu đáo.
Nàng sinh ra là một cô nhi, từ nhỏ đã không có diễm phúc nhận được tình yêu từ những người thân bên cạnh. Năm đó, nhận được sự chăm chút đến từng hơi thở như thế, trái tim non nớt của nàng đã ghi tạc ơn nghĩa của người ấy, đến chết cũng không thể nào quên.
Băng Tâm bước đến gần, nhìn cô gái nhỏ đang dựa vào gốc cây trước mặt, mắt mơ màng thả hồn theo những áng mây trôi xa xăm, không tự chủ được, nở ra một nụ cười hiền hòa.
Bờ môi như cánh anh đào mềm mại. Đôi mắt sáng đến mông lung. Mi không cong nhưng rất dài và dày. Sống mũi cao. Nước da trắng hồng, dưới ánh nắng thậm chí trở nên trong trẻo đến tinh khiết.
“Linh nhi đã trở thành một cô gái kiều diễm thướt tha rồi. Từ đây, chắc dưới chân em cũng có vô khối chàng trai phải đổ gục.”
Tiếng nói quen thuộc cất lên từ bên cạnh làm Phong Linh giật mình, dứt ra khỏi dòng hồi tưởng.
Nàng nhìn nụ cười sáng rỡ trước mặt, tự nhiên trong lòng trào lên một cảm xúc mừng vui khôn xiết.
Phong Linh không tự chủ được, lao đến, ôm chầm lấy cổ Băng Tâm. Ngửi thấy mùi hương thân thiết, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, nàng không kiềm nổi, nước mắt lã chã rơi.
Băng Tâm hơi nheo mắt, thấy bờ vai mình âm ấm ươn ướt, nàng vỗ nhẹ vào vai Phong Linh, khẽ cười.
“Con bé này, lớn vậy rồi vẫn còn mít ướt như thế.”
“Không biết đâu. Người ta thực sự rất nhớ, rất nhớ chị mà. Bốn năm trời, chị đến một bức thư, một cú điện thoại, một cái mail cũng không buồn trả lời, có phải không thương Linh nhi nữa?”
Phong Linh càng siết chặt lấy Băng Tâm. Người chị mà nàng yêu mến, kính trọng, ngay giờ phút này đây, ở rất gần.
Bốn năm rồi, nàng ở nơi xa kia không được nghe giọng nói, không được nhìn thấy hình dáng, có những lúc nàng suýt chút nữa đã lên máy bay trở về tìm gặp Băng Tâm. Thế nhưng, thật may nàng vẫn còn cố kìm nén được. Người chị này, đã kì vọng ở nàng rất nhiều, nàng không thể cứ như vậy làm chị ấy thất vọng.
“Ngốc lắm, em cứ yếu đuối như thế, bảo sao chị có thể trả lời? Bé con, chị không phải không nhớ em, mà rất rất nhớ là đằng khác. Nhưng ngày nào em cũng gọi điện về đến hàng chục lần chỉ để nghe chị nói một câu, ngày nào cũng mail về hàng chục thư chỉ để hỏi chị ăn cơm chưa, đang làm gì, làm sao chị chịu cho thấu? Bảo em đi để rèn luyện không chỉ tri thức, mà còn để em thêm mạnh mẽ, can trường, vậy mà em cứ thế... Cho nên chị mới bấm bụng quyết không liên lạc với em suốt bốn năm trời, đều là vì muốn giúp em trở nên cứng rắn hơn đấy, biết không?”
Phong Linh nghe những lời đó, không kìm được khóc nức nở, thậm chí ngày một khóc to hơn.
Băng Tâm trìu mến xoa đầu cô gái nhỏ đang vùi mặt vào vai mình, vẫn treo nụ cười hiền hòa, cưng chiều trên môi.
“Ngoan, không phải bây giờ đã về rồi sao? Từ giờ chị sẽ không để em đi đâu nữa.” Nàng vỗ vỗ vai, nhẹ nhàng đẩy Phong Linh ra, ngắm nghía một lượt.
“Linh nhi, em lớn lên nhiều quá. Chẳng những gương mặt xinh đẹp hơn nhiều phần, dáng người cũng vậy. Nhớ hồi em đi, chỉ cao đến cổ chị. Giờ, đã cao bằng rồi, không thể xem em là cô nhóc nữa rồi.”
“Chị...” Phong Linh nắm chặt lấy tay Băng Tâm, gương mặt vẫn còn nhòe nước. “Linh nhi có biến thành hạt bụi vẫn mãi mãi là em gái nhỏ trong vòng tay chị. Chị đừng vì em lớn mà hết thương em nhé.”
Gõ vào đầu cô em một cái, Băng Tâm bật cười.
“Làm sao lại vì em lớn mà hết thương em? Đúng rồi, Linh nhi đi đến đâu vẫn là em gái nhỏ của chị, là đứa em chị yêu thương nhất.”
Nhạc Phong Linh chỉ cần nghe được đến thế, nàng nhoẻn miệng cười thật tươi. Nụ cười vẫn trong trẻo hồn nhiên giống trẻ thơ ngày nào, làm lòng Băng Tâm chợt như nhẹ nhõm đi rất nhiều. Nàng khẽ bẹo má Phong Linh, ánh mắt dịu dàng mơn trớn gương mặt thân quen.
“Phải rồi, Linh nhi, em học ở lớp nào vậy?”
“Tất nhiên là học cùng lớp với chị rồi.” Phong Linh không do dự trả lời.
“Sao cơ?” Mắt Băng Tâm xẹt qua một tia bất ngờ. “Nhưng em nhỏ hơn chị một tuổi kia mà?”
“Có nhỏ hơn mười tuổi, cũng không thành vấn đề. Em vào học viện này vì chị, tại sao lại không thể chung lớp với chị? Chị yên tâm, bốn năm vừa rồi, em cũng không phải ngồi chơi xơi nước. Trước khi vào đây đã làm một bài sát hạch vượt cấp rồi. Chương trình lớp dưới em đã nắm vững, có đủ tiêu chuẩn để vào học khóa của chị đấy.”
Băng Tâm gật gù, không hỏi nữa, miệng chỉ cười cười. Cô bé này, làm gì cũng quyết tâm đến cùng, hỏi nhiều cũng chỉ là thừa thãi. Thôi thì, cứ để tùy ý vậy.
Băng Tâm đưa mắt nhìn khoảng trời xanh biếc trên đầu. Những tảng mây cười vui với gió, theo gió rong chơi. Tiết trời thu, lá phong đỏ bay bay nhuộm cả sắc trời, nên thơ hữu ý.
Nàng nhớ, nơi này, lần đầu tiên nàng gặp Ân Lam Thiên, người con trai đẹp như thế, đẹp đến chói lóa, bạch y trắng tinh tươm, mắt tím huyền ảo, gương mặt hoàn mỹ, tóc bay bay trong gió rơi giữa không trung, cả bầu trời phía sau dường như chỉ dùng để làm nền cho anh thôi vậy.
Nàng cũng nhớ, đêm trước, Thất Tịch trời đổ mưa muộn màng, nàng ở đây, xoay tròn, đón mưa, hứng gió, nhớ một người, để Gia Minh phải chờ đợi, đến mức ngày hôm sau bị cảm lạnh, cả người nóng bừng.
Giờ, ở nơi này, gặp lại người nàng coi như em gái ruột thịt, sống động, tinh tế, từng đường nét tuyệt nhiên không phải hư ảo, đang cầm tay nàng đầy thân tình.
Khu vườn này, cứ thế, đối với Hàn Băng Tâm mà nói, có lẽ dần trở thành nơi thân thiết nhất ở học viện Thánh Vương nhiều phiền nhiễu.
Mỉm cười, nàng xoay người, dẫn theo Phong Linh đến phòng hiệu trưởng làm thủ tục nhập học.
----------
Chuông reng, cũng là lúc Băng Tâm bước vào chỗ ngồi của mình.
Nhìn sang bên cạnh, thấy Gia Minh đã yên vị ở đó từ lúc nào, nàng không khỏi ngạc nhiên.
“Anh tỉnh rồi?”
“Phải, nhờ phúc của cô, tôi được ngủ một giấc dài gặp đầy ác mộng, biết không? Tay vẫn còn đau này.” Anh đưa tay lên, huơ huơ trước mặt nàng, giả bộ nhăn nhó. “Nếu không dậy, chắc tôi ra đi luôn trong giấc mơ quá.”
Băng Tâm bĩu môi, nhìn người con trai trước mặt đang cố diễn trò, cuối cùng không nhịn được bật cười khúc khích.
Gia Minh ngơ ngẩn, nhìn đôi mắt lung linh trong trẻo, miệng tinh xảo cười đến duyên dáng, cười đến hút hồn người, lòng dâng lên một thứ cảm xúc vui tươi khó tả.
Anh cũng cười, nụ cười an tĩnh và rất mực hiền hòa, cứ thế, dây dưa ánh nhìn trên gương mặt nàng, không muốn dứt ra.
Một lúc lâu sau, đến khi giọng thầy giáo vang lên đập tan sự tập trung ngắm nghía của Gia Minh, cả anh và nàng mới thu lại nụ cười, cùng nhau lãnh mặc như trước.
“Học viên mới.”
Ba từ vỏn vẹn của thầy giáo cất lên, lập tức cả lớp xôn xao, ồn ào.
Mấy tháng trước, họ đã nghe câu này một lần. Hàn Băng Tâm đột nhiên xuất hiện, làm chấn động cả cái phong thái vốn rất nhàn tĩnh của học viện này. Đến bây giờ, không hiểu là ai, liệu có gì đặc biệt không?
Nghĩ đến đây, trong lòng mỗi người đều không khỏi cảm thấy lo lắng.
Gia Minh hầu như không để tâm đến xung quanh, lơ đãng nhìn qua cửa sổ, rồi lại lướt lên bục giảng. Cho đến khi dáng một cô gái, tóc dài, gương mặt hồn nhiên, dáng người thon thả từ từ bước vào.
Học viên ở dưới không khỏi ngây ngô nhìn.
Cô gái này, không thể nói là tuyệt sắc, nhưng cũng có thể làm khuynh đảo trái tim khối chàng trai, vì những đường nét hài hòa, sống động và vẻ thanh nhã, ngây thơ trên gương mặt. Có điều, lúc bước vào, nàng không nở nụ cười, chỉ lãnh mặc thờ ơ nhìn khắp lớp học. Cho đến khi ngừng lại ở cô gái ngồi phía cuối, đôi mắt mới dịu dàng đi chút ít.
Gia Minh đang lơ đễnh thả hồn vào không trung, đến khi nhìn thấy rõ cô gái mới bước vào, đột nhiên mặt biến sắc. Đôi mắt đẹp không hiểu sao ánh lên một tia khó chịu, đan xen lấy lo sợ, mà phần nhiều là thảng thốt. Anh đập bàn một cái, không tự chủ được đứng bật dậy, chỉ thẳng vào học viên mới, thanh âm gần như hét lên trong ngỡ ngàng.
“Nhạc Phong Linh?”