- Tham gia
- 22/5/2010
- Bài viết
- 194
Dora ôm xấp hồ sơ, len người qua đám đông. Cô phải để xe lại bãi đậu xe ở trụ sở chính tập đoàn Halver. Với một ngày tấp nập như hôm nay thì đi xe vòng vòng chỉ tổ tốn công mắc kẹt với những chiếc xe khác mà thôi. Huống hồ mấy công ty cô xin phỏng vấn cách nhau không quá xa.
Nơi cô vừa đi xin phỏng vấn lúc nãy không nhận cô vào vì lý do cực kì nhảm nhí : chưa đủ kinh nghiệm. Họ lấy cớ gì mà xét đoán năng lực của khác qua tuổi tác chứ, đúng là chưa biết đến câu ”tuổi trẻ tài cao” mà. Nhưng cô không lo lắng, ở đây, phương châm là trọng dụng người tài, cô chỉ là xui xẻo lạc vào một công ty cổ lỗ sỉ thôi.
Khúc quanh hiện ra trước mắt Dora, nằm ngay góc, nơi vỉa hè hai con đường giao nhau, là một hiệu hoa. Hoa bày thành từng khóm, đựng trong những xô màu đỏ chói. Hoa nhiều màu khác nhau và nhiều chủng loại, có những cành lan sang trọng kiều diễm, những đoá hồng thắm màu đỏ, hồng, vàng, trắng, vài cành thược dược nằm đơn lẻ,... và có nhiều loại hoa đẹp mà cô không biết tên.
Rầm. Đó không phải là tiếng hai người đụng nhau đâu, đó là tiếng xấp hồ sơ của Dora rơi xuống. Giấy bung ra khỏi kẹp, bay tứ tung, vài người đi ngang nhìn tò mò, một số lầm bầm những câu cằn nhằn. Dora vội vàng cúi xuống nhặt lên. Có một cánh tay nhặt phụ cô. Câu xin lỗi và cảm ơn trôi ra khỏi môi cô như một phản xạ, và bằng tiếng Việt.
Cánh tay đang giúp cô chợt khựng lại và Dora có cảm giác chủ nhân của nó đang nhìn cô. Cô nhìn lên, và khuôn mặt một người không hề quen biết đập vào mắt cô. Đó là một người đàn ông, anh ta ngẩng người nhìn cô, rồi hỏi.
”Cô là người Việt?” Dĩ nhiên là anh ta nói bằng tiếng Việt.
”Vâng.” Dora không nén nổi tò mò, một đồng hương? Thật bất ngờ.
Nhưng cô phải nhặt cho xong đống giấy lộn xộn này đã. Người lạ cũng nhanh tay nhặt theo. Chỉ chốc sau, tất cả đã gọn gàng đâu vào đấy. Dora đứng thẳng người lên, đứng nép vào bờ tường toà nhà, nhường đường cho dòng người. Người đàn ông đó cũng dừng lại và đứng cạnh cô.
”Tôi không nghĩ lại gặp được người Việt ở đây đấy! Chỗ này không nhiều người Việt đâu, nhất là những nơi thế này.”
Đầu anh ta ra dấu về dòng người nhung nhúc như kiến trên khắp các vỉa hè. Dora gật đầu, cười đáp lễ. Người lạ mặt áo sơ mi dài tay, thắt cravat và cầm theo một chiếc cặp đen, kiểu cặp đựng tài liệu.
”Lâu lắm rồi tôi mới gặp đồng hương, những bốn năm có hơn. Giờ gặp được, mừng quá!” Anh ta lại nói tiếp khi thấy Dora không có ý trả lời.
”Tôi cũng vậy. Xin lỗi vì đã làm phiền anh, tôi bất cẩn quá.”
”Không sao. Nếu được, cô cho tôi mời một ly cà phê nhé, coi như mừng đồng hương gặp nhau.”
Giọng anh ta có vẻ khẩn nài. Anh ta có làn da khá trắng, khuôn mặt hiền và chiều cao không hơn cô bao nhiêu, nhưng anh ta có nụ cuời có thể làm ấm lòng người khác. Dora ngẫm nghĩ, dù gì cô cũng không quá vội, một ly cà phê thì đã sao, huống chi đó lại là người đồng hương của mình. Và, cô nhận lời.
Họ bước vào tiệm cà phê gần đó, gọi mỗi người một cốc cà phê đen, đơn giản, không kiểu cô mà vẫn phong cách, đúng chất Việt Nam. Vừa ngồi xuống, người lạ đã giới thiệu.
”Tôi tên Quân. Năm nay 24, tôi học kinh doanh bên này, rồi làm bên đây luôn. Còn cô?”
”Tôi tên Dạ Linh, tên tiếng anh là Dora. Anh có thể gọi tôi là Dora, vì thú thật, tôi quen với cái tên đó mất rồi. Tôi...20. Tôi phá lệ nói cho anh tuổi đó nhé. Tôi vừa tốt nghiệp.”
”Cô 20? Tốt nghiệp rồi?”
” Đúng vậy.”
”Thiên tài. Ngưỡng mộ thật. Thế cô học ngành gì vậy?”
”Quảng trị kinh doanh.”
”Cùng chuyên môn với tôi rồi.”
Quân cười toe toét, anh có một đồng tiền lệch ở bên má, làm nụ cười của anh càng thêm duyên. Cốc cà phê được đem ra. Dora xúc đường bỏ vào cốc, khuấy đều, thưởng thức hương cà phê thấm vào mọi giác quan một cách sảng khoái. Quân thì khác, anh cầm ngay ly cà phê đen, uống liền một ngụm, không hề nhăn mặt. Dora để ý thấy nhưng cô không hỏi về điều đó. Một vài phút lặng yên và quân tiếp tục lên tiếng.
”Hình như cô đang xin việc làm?”
” Đúng vậy, mà sao anh biết?”
”Xin lỗi, tôi có liếc sơ qua những giấy tờ hồi nãy. Thế cuộc phỏng vấn của cô sao rồi?”
”Tồi tệ. Họ chê tôi quá trẻ và không đủ kinh nghiệm.”
”Thật ư? Kiểu công ty gì thế này, còn những chỗ khác?”
”Tôi chưa đi. Chỉ mới một chỗ thôi.”
”Vậy cô về làm ở công ty tôi đi!” Quân lên tiếng, giọng xởi lởi.
”Hả?”
”Tôi làm ở đây cũng kiếm được khá tiền, và cũng thu thập được nhiều kinh nghiệm bổ ích. Tôi định về Việt Nam mở công ty và đang tuyển nhân viên. Cô là người tài, lại là người Việt, tôi nghĩ tuyển cô là rất đúng đắn.”
”Nhưng...gia đình tôi ở bên này...” Dora ngập ngừng, bối rối trước đề nghị quá bất ngờ.
”Thế à? Tiếc nhỉ!”
”Tôi xin lỗi.”
”Có gì đâu mà xin lỗi! Tôi tự tiện đề nghị mà, tôi phải xin lỗi mới đúng.”
Rồi không khí cũng lắng lại, Quân và Dora, mỗi người giữ riêng một suy nghĩ của mình, suy ngẫm nó và nhấm nháp ly cà phê đậm đà. Rồi Quân nhìn đồng hồ, bảo đã gần tới giờ và cũng xin lỗi đã làm mất thời gian của cô. Trước khi đi, anh giúi vào tay Dora một tấm danh thiếp.
”Cô cứ giữ lấy. Suy nghĩ về lời đề nghị của tôi nhé! Dù sao chúng ta cũng là thế hệ trẻ, có khả năng xây dựng quê nhà tốt đẹp hơn. Mà Việt Nam cũng nhiều tiềm năng lắm. Cô cứ suy nghĩ nhé! Rất vui vì được gặp một đồng hương xinh đẹp như cô.”
”Nhưng.. À thôi, cảm ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ.”
Dora nhận tờ danh thiếp, bỏ vào xắc tay. Cô nhìn bóng Quân lướt vội ra khỏi quán, rồi cô cũng đứng lên, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn tiếp theo.
Vlar bước vào sảnh nhà Halver, mắt đảo khắp nơi, nhưng tuyệt nhiên không hề có bóng Lylith. Cô tránh mặt anh. Vlar rủa thầm, anh đúng là điên mới hành xử như hôm đó. Điên, điên thật rồi mà. Bước vào phòng Christ, anh vẫn đeo một khuôn mặt sầu não.
”Chào.”
”Chào.”
Christ bỏ tập hồ sơ xuống, nhìn chằm chằm Vlar rồi phán.
”Cậu vừa bị mất vài tập tin quan trọng?”
Lắc đầu.
”Virus nào siêu việt tới nỗi nhiễm vô máy của cậu thế?”
Lắc tiếp.
” Ê, hay là bị bồ đá đây.”
Lần này Vlar không lắc, nhưng anh lên tiếng.
”Thôi cái miệng mồm cậu đi. Ra ngoài không?”
” Đi đâu.”
”Bar.”
”Vào buổi sáng à?”
”Không được hả? Đi buổi sáng, ít người, khỏi mắc công hớ.”
”Cũng đúng. Có cậu đi thì không sao. Hổm rày tôi chỉ quanh quẩn ở khu ngoại ô, không vào thành phố được. Thiệt là khó chịu.”
”Vậy thì hậu tạ tôi đi!”
” Được rồi! Hầu tất!”
Christ lấy xe. Cả hai hướng về trung tâm New York.
…..
Dora không ngờ cô lại tái ngộ Quân sớm thế. Chỉ mới hôm trước cô gặp anh, hôm sau đã lại tái ngộ. Cô đang uống trà trong quán cũ ngày hôm qua, và đùng một cái, anh xuất hiện một cách bất ngờ. Vẫn nụ cười đặc biệt đó, vẫn vẻ hồ hởi tự nhiên, Dora cảm thấy an tâm trước Quân, sự an tâm khi tìm được người bạn tốt. Anh gọi một ly trà giống cô rồi cùng cô nói chuyện. Họ bàn về đủ thứ chuyện, về những kỉ niệm quê hương. Quân quê ở Hà Nội, còn Dora thì ở tận thành phố Hồ Chí Minh, một Nam, một Bắc như vẫn tâm đầu ý hợp như thường. Cô kể anh nghe về con người Sài Gòn hiếu khách, phóng khoáng còn anh thì hoài niệm lại những con đường thơ mộng, không khí thân thương nơi thủ đô. Họ nói về sở thích, về âm nhạc, về kinh doanh… Dora không dè dặt trước anh, cô thoải mái và tự nhiên. Có lẽ từ Quân toát ra một cảm giác thân quen rất khó tả.
Đột nhiên quán bỗng lặng đi, rồi hai giây sau lại rộ lên những tiếng nói. Dora có chút ngạc nhiên nhưng cô không để ý nhiều cho đến khi dáng người cao, bắt mắt của Christ lọt vào tầm mắt cô. Anh mặt sơ mi đen với quần jean xanh, và khuôn mặt anh khó dò. Nhưng Dora thoáng thấy một bóng đen trong mắt anh, đen như màu áo anh đang mặc vậy. Chậm rãi đi đến, Christ ngồi xuống bìa ghế kế bên chỗ Dora, ép cô phải nhích vào nhường chỗ cho anh. Giọng anh lịch sự và kiềm chế hơn thường khi.
“Chào em.”
“Chào anh.” Dora đáp lại mà không khỏi thắc mắc về việc tại sao Christ lại ở trong thành phố giờ này.
“Em có muốn giới thiệu cho anh biết người đang ngồi đối diện em không?”
Christ nhìn về phía Quân, anh lịch sự gật đầu chào, Quân cũng đáp lễ.
“Đây là Quân, bạn em vừa mới quen được. Quân, đây là Christian, anh có thể gọi tắt là Christ cũng được.”
“Chào anh. Rất vui được gặp anh. Anh là người Việt luôn à ? »
Quân buột miệng hỏi. Christ nói chuyện với Dora bằng tiếng Việt nhưng chiều cao và màu mắt của anh làm Quân bối rối trong việc đoán định. Anh cũng sốc khi được thấy một gã đẹp trai khủng khiếp đến thế.
« Lai thôi. Ông tôi là người Việt. »
Quân gật gù. Christian, lai Việt ư ? Anh ngờ ngợ. Chẳng phải Christian Halver, thừa kế tập đoàn Halver đình đám cũng lai Việt à ? Không, không phải chứ ! Chẳng lẽ Dora lại quen một người có vai vế đến thế sao ? Không muốn giữ nghi ngờ trong lòng, Quân đành hỏi.
« Anh là Christian Halver ? »
« Đúng vậy. Làm sao anh biết ? »
« Đoán mò thôi. »
Quân thở dài, vậy là xong. Anh đã thích Dora ngay từ đầu, cô xinh đẹp, thông minh và duyên dáng. Anh có thể tận dụng sự xởi lởi, gần gũi trong tính cách của mình để thu hút cô. Nhưng xem cô có ai bên cạnh kìa ? Christian Halver cơ đấy. Tài giỏi, đẹp trai, giàu có. Quá hoàn hảo để anh có thể cạnh tranh. Mà hình như anh chàng đó cũng say Dora như điếu đổ, xem cái cách anh ta trừng trừng nhìn anh kìa.
Christ quan sát gã đàn ông ngồi đối diện. Hắn ta chân chất nét Việt Nam. Nhìn thì cũng bình thường thôi, thế thì tại sao Dora lại nói chuyện vui vẻ với hắn ta đến thế ? Xem hắn đăm đăm nhìn cô ấy kìa ! Thật là chướng mắt.
Ban nãy anh lái xe, chợt thấy chiếc mui trần màu bạc hao hao chiếc của Dora, liền nhả ga, nhìn thử vào trong quán. Ai ngờ cô có trong đó thật, lại còn nói chuyện vui vẻ với gã nào đó. Anh lao ngay vào không kịp suy nghĩ, bỏ mặc Vlar đợi ở ngoài. Anh chỉ muốn lôi cô ra ngoài và nện cho gã một cú. Nhưng tốt nhất là không nên, dù sao anh cũng không muốn mang tiếng bạo lực.
Sau màn làm quen, Christ quay sang Dora, nói không chút khách sáo.
« Anh muốn đưa em đi chỗ này. »
« Đi đâu ? Em còn phải phỏng vấn nữa. » Dora nheo mắt nhìn anh, sự thật cô vừa tìm thấy trong mắt anh khiến cô run lên vì sung sướng.
« Thì chỉ đi một chút thôi. Anh cần phải đưa em đến chỗ đó. »
Nhận thấy cuộc trò chuyện đang đi đến hướng đuổi khéo mình, Quân ngậm ngùi thoái lui, không quên hẹn gặp lại Dora, dưới cái liếc mắt lạnh băng của Christ. Nhìn Quân bước ra khỏi quán, Dora nhẹ giọng trách.
« Anh không cần phải đuổi anh ấy đi như thế chứ ! »
« Hắn là bạn em ? »
« Chứ anh nghĩ anh ấy là gì của em ?...Anh đang ghen, đúng không ? »
Dora cười thật tươi, nụ cười đong đầy hạnh phúc. Có lẽ tương lai « không thể lấy lại trí nhớ » của anh cũng không quá bi quan như cô tưởng, vì anh đã lại bắt đầu yêu cô.
« Hả ? »
Christ chưng hửng. Ghen ư ? Khái niệm ghen anh đã nghe nhiều nhưng chưa một lần trải nghiệm. Đó là gì? Là cơn giận vô cớ khi thấy Dora ngồi với một tên đàn ông khác ư? Dứt khoát không. Đó chỉ là cơn bốc đồng đột ngột thôi, dù sao, trên danh nghĩa thì Dora cũng một phần là hôn thê của anh, cô đã từng công khai trước nhiều người, giờ cô thản nhiên vui vẻ nói cười trước tên đàn ông khác, người ta sẽ đánh giá như thế nào? Anh đang giận cho thể diện của gia đình đấy chứ, làm sao có thể nói đó là ghen! Ghen, theo anh biết, chỉ khi yêu mới có, mà anh nào biết yêu là gì. Vậy nên, đây dứt khoát không thể là cảm giác mang tên “ghen” được. Christ bấu víu lấy những luận điểm kém thuyết phục của mình. Song anh không nói nhiều với Dora.
“Em vẫn còn phỏng vấn à? Vậy thì anh không làm phiền em nữa. Nói trước để em khỏi lo, anh đi với Vlar. Vậy đi!”
Christ đứng lên đi thẳng, né tránh một cách hèn nhát những câu hỏi Dora đang chực tuôn. Cô ngẩng người nhìn anh bước ra khỏi cửa, vẫn chưa định thần lại được. Anh né tránh cô, anh dùng vẻ lạnh lùng băng giá đó với cô. Và điều đó làm tổn thương cô, tim cô đau nhói. Có lẽ anh né tránh cảm xúc thật của mình, cô tự an ủi.
Dora lủi thủi đi ra xe, phóng nhanh khỏi thành phố, để cơn bốc đồng mang cô đi khỏi những cuộc phỏng vấn căng thẳng.
Ngay lúc đó, Hữu cười thầm trong lòng. Hắn đang không muốn tin vào mắt mình, nhưng dường như ông trời đang ủng hộ hắn. Bước ra khỏi chiếc Toyota vừa tậu để tiện việc đi lại, hắn chặn đường Quân khi anh bước ra khỏi quán được một quãng xa.
“Tao không nghĩ lại gặp được mày ở đây đó, Bốn đạn.”
Quân ngơ ngác, thoáng giật mình khi có người chặn đường, nhưng cái tên Bốn đạn đập vào anh một cú đòn choáng váng. Anh nhận ra con người lịch lãm đang đứng trước mặt mình là ai. Tái mặt, anh vội quay đi, bàn tay vô thức nắm chặt chiếc cặp, mồ hôi túa ra trên trán anh.
“Xin lỗi, hình như ông nhầm người rồi.”
Quân lách người ra khỏi Hữu, anh muốn trốn chạy càng xa càng tốt. Nhưng cánh tay đó lại chặn anh thêm một lần nữa. Lần này, giọng hắn cứng rắn và không thể từ chối.
“Mày đừng có làm bộ. Tao có thể nhầm khuôn mặt, nhưng cái sẹo trên cổ mày thì đứa nào có hả?”
Mắt hắn xói vào mắt Quân, moi móc ra những phần của quá khứ mà anh đã xếp vào trong đáy ký ức. Anh nhìn hắn trân trối, bàng hoàng khi quá khứ anh đã vứt sang một bên giờ đây lại săn đuổi anh một lần nữa. Hữu ra hiệu về phía chiếc xe, biết không thể từ chối được, anh đi theo.
Ngồi trong con xe bít bùng, mồ hôi Quân càng túa ra dữ dội, tương phản hoàn toàn với vẻ đắc ý và thâm hiểm toát ra từ người Hữu. Anh vẫn chưa qua khỏi dư chấn của cơn bàng hoàng.
“Ông tìm tôi làm gì?”
“Tao đâu có tìm mày, Bốn đạn. Tao tình cờ gặp mày đấy chứ!”
Hắn nhấn mạnh hai chữ tình cờ như thể nó đem lại vận may cho hắn. Quân dĩ nhiên không tin những lời hắn nói. Nếu có tình cờ gặp anh, thì hắn cần gì phải gọi lại, hắn nên bỏ đi mới đúng. Anh đã trả hết nợ cho hắn rồi mà. Anh bắt đầu cảm thấy hối hận rằng năm xưa không chịu đi phẫu thuật chỉnh hình. Anh nguyền rủa tính ki bo tiếc tiền của bản thân ghê gớm.
“Tôi tên Quân. Không còn là Bốn đạn nữa”
Quân cứng giọng, cố không để lộ tâm trạng qua bất kì biểu hiện nào. Nhưng Hữu là một con cáo lão luyện trong nghề. Hắn biết anh đang nghĩ gì, nhưng hắn chưa muốn vạch mặt anh.
“Vậy à, tên hay nhỉ !”
« Ông muốn gì từ tôi ? » Quân hỏi thẳng, không muốn vòng vo kéo dài trò tra tấn trí não này thêm phút nào nữa.
« Giỏi, vẫn thẳng thắn như ngày nào. Vậy thì tao nói thẳng, tao muốn mày giết một người. »
« Tôi đã bỏ việc đó lâu rồi và không muốn động tới nữa. » Anh trả lời dứt khoát, không muốn lặp thêm bất kì sai lầm nào của mình trong quá khứ.
« Đây là lần cuối cùng của mày. Tin tao đi, tao không làm phiền mày nữa đâu ! »
« Nếu tôi nói tôi không làm ? »
« Thì mày vô tù xé lịch tới mãn đời. »
« Tôi vô tù thì ông cũng không hơn gì đâu. »
« Đừng lo lắng, tao có thể cắt lưỡi mày trước. Hay là mày thích bị tao giết hơn. Coi bộ tiếc cho cái tương lai sáng lạn của mày quá há ! » Hữu nói bừa khi liếc đánh giá trang phục và chiếc cặp của Quân. Hắn tin vào khả năng phỏng đoán của bản thân.
« Ông dám ?... » Quân gằn giọng, anh không thể tin chuyện này lại đến với anh sau ngần ấy năm tu tỉnh. Anh đã giết người. Đúng. Anh đã phạm pháp. Đúng. Anh đã làm chuyện mất nhân tính. Cũng đúng. Nhưng anh đã quay đầu lại, anh đã biết hối lỗi và nỗi đau vẫn dằn vặt anh từng đêm. Cảm giác cắn rứt lương tâm, thứ mà anh đã chấp nhận làm bạn đồng hành suốt cả cuộc đời, hằng đêm vẫn len lỏi vào trong mỗi giấc mơ kinh hoàng nhất của anh, chưa bao giờ để tâm hồn anh yên. Vậy tại sao anh còn phải chịu vướng vào chuyện này ?
« Sao lại không dám ? »
« Tôi đã ra đi. Tôi không còn thuộc về ông nữa, tôi đã trả đủ phần nợ của mình. Vậy tại sao ông lại còn đòi thêm từ tôi ? »
« Cái mạng của mày thuộc về tao. Tao mua nó và tao cho mày chuộc lại từ từ. Mày nghĩ mày đã trả hết nợnăm mười sáu. Bây giờ tao nghĩ lại, thấy cái giá đó vẫn chưa hoàn toàn đủ, nên tao muốn mày góp thêm chút ít cuối cùng thôi. Tao hứa đây là lần cuối, cứ yên tâm ở tao. »
« Lúc trước ông cũng hứa đây là lần cuối còn gì. Và còn nữa, tôi rời khỏi ông năm mười bảy.»
« Nhưng lần này tao thực sự cần mày, hiểu không Bốn đạn ? »
« Tôi tên Quân. »
« Sao cũng được. » Hắn phẩy tay thờ ơ.
« Tôi không muốn giết người nữa. » Quân dứt khoát, run rẩy khi phải nghĩ tới viễn cảnh đó.
« Tao muốn mày giết một người cuối cùng. Nếu mày còn muốn tiếp tục sống như một con người, mày nên nghe theo tao. »
Người Quân rung dữ dội. Anh đang đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt. Anh không muốn giết người. Nhưng anh không muốn mất đi tương lai anh đã đổ biết bao công sức để gầy dựng từ đống đổ nát trong quá khứ. Anh phải làm gì bây giờ ?...
Một hồi sau, quân miễn cưỡng gật đầu, lòng anh đau như xé. Anh phải ích kỉ vì bản thân thôi.
« Ông muốn tôi giết ai ? » Anh hỏi.
« Con nhỏ mày vừa gặp trong quán cà phê. Dora hay Dạ Linh gì cũng được. »
Cú đòn không biết là lần thứ mấy tiếp tục quật trí óc Quân điên đảo. ra tay với người lạ đã quá khó, bây giờ anh phải ra tay với người anh quen sao ? Chưa kể anh có tình cảm với người đó. Không, anh dứt khoát không thể làm được chuyện này.
« Ông tìm đến tôi là vì lý do này sao ? Vì biết tôi quen cô ấy ? »
« Tao nói rồi, tao chỉ tình cờ thấy mày nói chuyện với con nhỏ đó thôi. Nhưng quả thật đây là một sự tình cờ may mắn. » Hắn thừa nhận với một cái nhún vai và miệng hắn nhếch lên đắc ý.
« Tôi không thể làm được. » Quân khẳng định, người anh căng như dây đàn.
« Mày làm được, và mày phải làm. Nghĩ đi, mọt gân trong tù không dễ chịu đâu. Còn khủng khiếp hơn những ngày mày lê la ở bãi rác nữa. Chưa kể tao có thể đổi ý giết mày. Mày muốn chết hay không ? » Giọng Hữu đanh lại và tàn ác, hắn muốn ép Quân tới đường cùng. Quân run dữ dội. Viễn cảnh Hữu đặt ra trước mắt anh hoàn toàn không dễ chịu. Anh nhớ những ngày tháng khủng khiếp trước khi anh gặp được hắn và cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh. Không, mọi tế bào trong người anh gào thét. Anh sẽ không bao giờ để mình trở về chốn địa ngục đó một lần nữa. Không bao giờ !
Máy móc, Quân gật đầu, biết rằng anh sẽ phải chịu cơn dằn vặt tra tấn trong suốt quãng đời còn lại. Nhưng ý chí muốn sống của anh lại mạnh hơn phần muốn chết. Đành vậy.
« Tốt, rất tốt. vậy mới là Bốn đạn tao từng biết chứ. » Hắn gật gù đắc ý.
« Tên tôi là Quân. »
« Sao cũng được. Bây giờ tao sẽ giao cho mày kế hoạch cụ thể. Con nhỏ đó sớm muộn gì cũng sẽ về Việt Nam thôi. Vì thế, theo dõi nó và đi theo nó ngay khi nó trở về và giết nó ở Việt Nam. Bọn người của ta bên đó sẽ lo đầy đủ, mày nhớ những mánh cũ mà, đúng không ? » Hắn hỏi lại, Quân cúi gằm mặt, hắn hiểu câu trả lời của anh là có. « Và việc cuối cùng. Mày là Bốn đạn, vậy nên ngu mới để mày xài dao. Mày còn súng không ? »
Quân lắc đầu. Tại sao anh lại phải giữ cái vật khủng khiếp đó chứ. Anh nguyền rủa luôn cả người chế ra súng. Tại sao phải chế ra thứ công cụ dã man đó mà không chế ra thứ gì có thể cứu sống con người với cùng tốc độ đạn bay như vậy ? Hữu không nghe thấy những gì anh nghĩ, nên hắn thản nhiên rút súng trong túi áo khoác, thảy lên cho anh. Quân cầm khẩu súng lục trong lòng bàn tay, ước định loại súng và cỡ đạn một cách tự nhiên. Rồi lại tự ghê tởm bản thân khi có phản ứng như thế_phản ứng của một kẻ từng cầm súng như một phần cánh tay. Vật kim loại lạnh như băng và nặng trong tay anh. Ngón tay anh lướt tới cò súng và một ý nghĩ điên cuồng lọt qua óc. Nếu anh bắn Hữu ngay tại đây thì thế nào ?
Nhưng Hữu trên cơ Quân, hắn cười mỉa ngón tay trên cò súng của anh.
« Mày không bắn tao được đâu. Tao tháo đạn lúc vừa thấy mày kìa. Mày phải tự mua đạn thôi. Mà trên cái đất nước bán vũ khí tự do như vầy, cũng không tốn bao nhiêu đâu. »
Hắn lại lục trong túi áo khoác và lấy ra tập séc. Viết nguệch ngoạc và kí tên vội, hắn đưa cho Quân tờ séc. 1000 đô. Một mạng người chỉ 1000 đô. Đời nó chó má thế đấy ! Gấp tờ giấy để vào túi, cảm thấy lớp giấy trơn mịn như thiêu cháy cả những ngón tay, Quân mở cửa xe bước ra. Trước khi anh đi, Hữu gọi với theo.
« Tao cử người trông chừng mày đó. Làm cho tốt. »
Rồi hắn lái xe đi thẳng. Hắn còn một chuyện phải làm tốt nay nữa, ở nhà Halver.
Nơi cô vừa đi xin phỏng vấn lúc nãy không nhận cô vào vì lý do cực kì nhảm nhí : chưa đủ kinh nghiệm. Họ lấy cớ gì mà xét đoán năng lực của khác qua tuổi tác chứ, đúng là chưa biết đến câu ”tuổi trẻ tài cao” mà. Nhưng cô không lo lắng, ở đây, phương châm là trọng dụng người tài, cô chỉ là xui xẻo lạc vào một công ty cổ lỗ sỉ thôi.
Khúc quanh hiện ra trước mắt Dora, nằm ngay góc, nơi vỉa hè hai con đường giao nhau, là một hiệu hoa. Hoa bày thành từng khóm, đựng trong những xô màu đỏ chói. Hoa nhiều màu khác nhau và nhiều chủng loại, có những cành lan sang trọng kiều diễm, những đoá hồng thắm màu đỏ, hồng, vàng, trắng, vài cành thược dược nằm đơn lẻ,... và có nhiều loại hoa đẹp mà cô không biết tên.
Rầm. Đó không phải là tiếng hai người đụng nhau đâu, đó là tiếng xấp hồ sơ của Dora rơi xuống. Giấy bung ra khỏi kẹp, bay tứ tung, vài người đi ngang nhìn tò mò, một số lầm bầm những câu cằn nhằn. Dora vội vàng cúi xuống nhặt lên. Có một cánh tay nhặt phụ cô. Câu xin lỗi và cảm ơn trôi ra khỏi môi cô như một phản xạ, và bằng tiếng Việt.
Cánh tay đang giúp cô chợt khựng lại và Dora có cảm giác chủ nhân của nó đang nhìn cô. Cô nhìn lên, và khuôn mặt một người không hề quen biết đập vào mắt cô. Đó là một người đàn ông, anh ta ngẩng người nhìn cô, rồi hỏi.
”Cô là người Việt?” Dĩ nhiên là anh ta nói bằng tiếng Việt.
”Vâng.” Dora không nén nổi tò mò, một đồng hương? Thật bất ngờ.
Nhưng cô phải nhặt cho xong đống giấy lộn xộn này đã. Người lạ cũng nhanh tay nhặt theo. Chỉ chốc sau, tất cả đã gọn gàng đâu vào đấy. Dora đứng thẳng người lên, đứng nép vào bờ tường toà nhà, nhường đường cho dòng người. Người đàn ông đó cũng dừng lại và đứng cạnh cô.
”Tôi không nghĩ lại gặp được người Việt ở đây đấy! Chỗ này không nhiều người Việt đâu, nhất là những nơi thế này.”
Đầu anh ta ra dấu về dòng người nhung nhúc như kiến trên khắp các vỉa hè. Dora gật đầu, cười đáp lễ. Người lạ mặt áo sơ mi dài tay, thắt cravat và cầm theo một chiếc cặp đen, kiểu cặp đựng tài liệu.
”Lâu lắm rồi tôi mới gặp đồng hương, những bốn năm có hơn. Giờ gặp được, mừng quá!” Anh ta lại nói tiếp khi thấy Dora không có ý trả lời.
”Tôi cũng vậy. Xin lỗi vì đã làm phiền anh, tôi bất cẩn quá.”
”Không sao. Nếu được, cô cho tôi mời một ly cà phê nhé, coi như mừng đồng hương gặp nhau.”
Giọng anh ta có vẻ khẩn nài. Anh ta có làn da khá trắng, khuôn mặt hiền và chiều cao không hơn cô bao nhiêu, nhưng anh ta có nụ cuời có thể làm ấm lòng người khác. Dora ngẫm nghĩ, dù gì cô cũng không quá vội, một ly cà phê thì đã sao, huống chi đó lại là người đồng hương của mình. Và, cô nhận lời.
Họ bước vào tiệm cà phê gần đó, gọi mỗi người một cốc cà phê đen, đơn giản, không kiểu cô mà vẫn phong cách, đúng chất Việt Nam. Vừa ngồi xuống, người lạ đã giới thiệu.
”Tôi tên Quân. Năm nay 24, tôi học kinh doanh bên này, rồi làm bên đây luôn. Còn cô?”
”Tôi tên Dạ Linh, tên tiếng anh là Dora. Anh có thể gọi tôi là Dora, vì thú thật, tôi quen với cái tên đó mất rồi. Tôi...20. Tôi phá lệ nói cho anh tuổi đó nhé. Tôi vừa tốt nghiệp.”
”Cô 20? Tốt nghiệp rồi?”
” Đúng vậy.”
”Thiên tài. Ngưỡng mộ thật. Thế cô học ngành gì vậy?”
”Quảng trị kinh doanh.”
”Cùng chuyên môn với tôi rồi.”
Quân cười toe toét, anh có một đồng tiền lệch ở bên má, làm nụ cười của anh càng thêm duyên. Cốc cà phê được đem ra. Dora xúc đường bỏ vào cốc, khuấy đều, thưởng thức hương cà phê thấm vào mọi giác quan một cách sảng khoái. Quân thì khác, anh cầm ngay ly cà phê đen, uống liền một ngụm, không hề nhăn mặt. Dora để ý thấy nhưng cô không hỏi về điều đó. Một vài phút lặng yên và quân tiếp tục lên tiếng.
”Hình như cô đang xin việc làm?”
” Đúng vậy, mà sao anh biết?”
”Xin lỗi, tôi có liếc sơ qua những giấy tờ hồi nãy. Thế cuộc phỏng vấn của cô sao rồi?”
”Tồi tệ. Họ chê tôi quá trẻ và không đủ kinh nghiệm.”
”Thật ư? Kiểu công ty gì thế này, còn những chỗ khác?”
”Tôi chưa đi. Chỉ mới một chỗ thôi.”
”Vậy cô về làm ở công ty tôi đi!” Quân lên tiếng, giọng xởi lởi.
”Hả?”
”Tôi làm ở đây cũng kiếm được khá tiền, và cũng thu thập được nhiều kinh nghiệm bổ ích. Tôi định về Việt Nam mở công ty và đang tuyển nhân viên. Cô là người tài, lại là người Việt, tôi nghĩ tuyển cô là rất đúng đắn.”
”Nhưng...gia đình tôi ở bên này...” Dora ngập ngừng, bối rối trước đề nghị quá bất ngờ.
”Thế à? Tiếc nhỉ!”
”Tôi xin lỗi.”
”Có gì đâu mà xin lỗi! Tôi tự tiện đề nghị mà, tôi phải xin lỗi mới đúng.”
Rồi không khí cũng lắng lại, Quân và Dora, mỗi người giữ riêng một suy nghĩ của mình, suy ngẫm nó và nhấm nháp ly cà phê đậm đà. Rồi Quân nhìn đồng hồ, bảo đã gần tới giờ và cũng xin lỗi đã làm mất thời gian của cô. Trước khi đi, anh giúi vào tay Dora một tấm danh thiếp.
”Cô cứ giữ lấy. Suy nghĩ về lời đề nghị của tôi nhé! Dù sao chúng ta cũng là thế hệ trẻ, có khả năng xây dựng quê nhà tốt đẹp hơn. Mà Việt Nam cũng nhiều tiềm năng lắm. Cô cứ suy nghĩ nhé! Rất vui vì được gặp một đồng hương xinh đẹp như cô.”
”Nhưng.. À thôi, cảm ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ.”
Dora nhận tờ danh thiếp, bỏ vào xắc tay. Cô nhìn bóng Quân lướt vội ra khỏi quán, rồi cô cũng đứng lên, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn tiếp theo.
Vlar bước vào sảnh nhà Halver, mắt đảo khắp nơi, nhưng tuyệt nhiên không hề có bóng Lylith. Cô tránh mặt anh. Vlar rủa thầm, anh đúng là điên mới hành xử như hôm đó. Điên, điên thật rồi mà. Bước vào phòng Christ, anh vẫn đeo một khuôn mặt sầu não.
”Chào.”
”Chào.”
Christ bỏ tập hồ sơ xuống, nhìn chằm chằm Vlar rồi phán.
”Cậu vừa bị mất vài tập tin quan trọng?”
Lắc đầu.
”Virus nào siêu việt tới nỗi nhiễm vô máy của cậu thế?”
Lắc tiếp.
” Ê, hay là bị bồ đá đây.”
Lần này Vlar không lắc, nhưng anh lên tiếng.
”Thôi cái miệng mồm cậu đi. Ra ngoài không?”
” Đi đâu.”
”Bar.”
”Vào buổi sáng à?”
”Không được hả? Đi buổi sáng, ít người, khỏi mắc công hớ.”
”Cũng đúng. Có cậu đi thì không sao. Hổm rày tôi chỉ quanh quẩn ở khu ngoại ô, không vào thành phố được. Thiệt là khó chịu.”
”Vậy thì hậu tạ tôi đi!”
” Được rồi! Hầu tất!”
Christ lấy xe. Cả hai hướng về trung tâm New York.
…..
Dora không ngờ cô lại tái ngộ Quân sớm thế. Chỉ mới hôm trước cô gặp anh, hôm sau đã lại tái ngộ. Cô đang uống trà trong quán cũ ngày hôm qua, và đùng một cái, anh xuất hiện một cách bất ngờ. Vẫn nụ cười đặc biệt đó, vẫn vẻ hồ hởi tự nhiên, Dora cảm thấy an tâm trước Quân, sự an tâm khi tìm được người bạn tốt. Anh gọi một ly trà giống cô rồi cùng cô nói chuyện. Họ bàn về đủ thứ chuyện, về những kỉ niệm quê hương. Quân quê ở Hà Nội, còn Dora thì ở tận thành phố Hồ Chí Minh, một Nam, một Bắc như vẫn tâm đầu ý hợp như thường. Cô kể anh nghe về con người Sài Gòn hiếu khách, phóng khoáng còn anh thì hoài niệm lại những con đường thơ mộng, không khí thân thương nơi thủ đô. Họ nói về sở thích, về âm nhạc, về kinh doanh… Dora không dè dặt trước anh, cô thoải mái và tự nhiên. Có lẽ từ Quân toát ra một cảm giác thân quen rất khó tả.
Đột nhiên quán bỗng lặng đi, rồi hai giây sau lại rộ lên những tiếng nói. Dora có chút ngạc nhiên nhưng cô không để ý nhiều cho đến khi dáng người cao, bắt mắt của Christ lọt vào tầm mắt cô. Anh mặt sơ mi đen với quần jean xanh, và khuôn mặt anh khó dò. Nhưng Dora thoáng thấy một bóng đen trong mắt anh, đen như màu áo anh đang mặc vậy. Chậm rãi đi đến, Christ ngồi xuống bìa ghế kế bên chỗ Dora, ép cô phải nhích vào nhường chỗ cho anh. Giọng anh lịch sự và kiềm chế hơn thường khi.
“Chào em.”
“Chào anh.” Dora đáp lại mà không khỏi thắc mắc về việc tại sao Christ lại ở trong thành phố giờ này.
“Em có muốn giới thiệu cho anh biết người đang ngồi đối diện em không?”
Christ nhìn về phía Quân, anh lịch sự gật đầu chào, Quân cũng đáp lễ.
“Đây là Quân, bạn em vừa mới quen được. Quân, đây là Christian, anh có thể gọi tắt là Christ cũng được.”
“Chào anh. Rất vui được gặp anh. Anh là người Việt luôn à ? »
Quân buột miệng hỏi. Christ nói chuyện với Dora bằng tiếng Việt nhưng chiều cao và màu mắt của anh làm Quân bối rối trong việc đoán định. Anh cũng sốc khi được thấy một gã đẹp trai khủng khiếp đến thế.
« Lai thôi. Ông tôi là người Việt. »
Quân gật gù. Christian, lai Việt ư ? Anh ngờ ngợ. Chẳng phải Christian Halver, thừa kế tập đoàn Halver đình đám cũng lai Việt à ? Không, không phải chứ ! Chẳng lẽ Dora lại quen một người có vai vế đến thế sao ? Không muốn giữ nghi ngờ trong lòng, Quân đành hỏi.
« Anh là Christian Halver ? »
« Đúng vậy. Làm sao anh biết ? »
« Đoán mò thôi. »
Quân thở dài, vậy là xong. Anh đã thích Dora ngay từ đầu, cô xinh đẹp, thông minh và duyên dáng. Anh có thể tận dụng sự xởi lởi, gần gũi trong tính cách của mình để thu hút cô. Nhưng xem cô có ai bên cạnh kìa ? Christian Halver cơ đấy. Tài giỏi, đẹp trai, giàu có. Quá hoàn hảo để anh có thể cạnh tranh. Mà hình như anh chàng đó cũng say Dora như điếu đổ, xem cái cách anh ta trừng trừng nhìn anh kìa.
Christ quan sát gã đàn ông ngồi đối diện. Hắn ta chân chất nét Việt Nam. Nhìn thì cũng bình thường thôi, thế thì tại sao Dora lại nói chuyện vui vẻ với hắn ta đến thế ? Xem hắn đăm đăm nhìn cô ấy kìa ! Thật là chướng mắt.
Ban nãy anh lái xe, chợt thấy chiếc mui trần màu bạc hao hao chiếc của Dora, liền nhả ga, nhìn thử vào trong quán. Ai ngờ cô có trong đó thật, lại còn nói chuyện vui vẻ với gã nào đó. Anh lao ngay vào không kịp suy nghĩ, bỏ mặc Vlar đợi ở ngoài. Anh chỉ muốn lôi cô ra ngoài và nện cho gã một cú. Nhưng tốt nhất là không nên, dù sao anh cũng không muốn mang tiếng bạo lực.
Sau màn làm quen, Christ quay sang Dora, nói không chút khách sáo.
« Anh muốn đưa em đi chỗ này. »
« Đi đâu ? Em còn phải phỏng vấn nữa. » Dora nheo mắt nhìn anh, sự thật cô vừa tìm thấy trong mắt anh khiến cô run lên vì sung sướng.
« Thì chỉ đi một chút thôi. Anh cần phải đưa em đến chỗ đó. »
Nhận thấy cuộc trò chuyện đang đi đến hướng đuổi khéo mình, Quân ngậm ngùi thoái lui, không quên hẹn gặp lại Dora, dưới cái liếc mắt lạnh băng của Christ. Nhìn Quân bước ra khỏi quán, Dora nhẹ giọng trách.
« Anh không cần phải đuổi anh ấy đi như thế chứ ! »
« Hắn là bạn em ? »
« Chứ anh nghĩ anh ấy là gì của em ?...Anh đang ghen, đúng không ? »
Dora cười thật tươi, nụ cười đong đầy hạnh phúc. Có lẽ tương lai « không thể lấy lại trí nhớ » của anh cũng không quá bi quan như cô tưởng, vì anh đã lại bắt đầu yêu cô.
« Hả ? »
Christ chưng hửng. Ghen ư ? Khái niệm ghen anh đã nghe nhiều nhưng chưa một lần trải nghiệm. Đó là gì? Là cơn giận vô cớ khi thấy Dora ngồi với một tên đàn ông khác ư? Dứt khoát không. Đó chỉ là cơn bốc đồng đột ngột thôi, dù sao, trên danh nghĩa thì Dora cũng một phần là hôn thê của anh, cô đã từng công khai trước nhiều người, giờ cô thản nhiên vui vẻ nói cười trước tên đàn ông khác, người ta sẽ đánh giá như thế nào? Anh đang giận cho thể diện của gia đình đấy chứ, làm sao có thể nói đó là ghen! Ghen, theo anh biết, chỉ khi yêu mới có, mà anh nào biết yêu là gì. Vậy nên, đây dứt khoát không thể là cảm giác mang tên “ghen” được. Christ bấu víu lấy những luận điểm kém thuyết phục của mình. Song anh không nói nhiều với Dora.
“Em vẫn còn phỏng vấn à? Vậy thì anh không làm phiền em nữa. Nói trước để em khỏi lo, anh đi với Vlar. Vậy đi!”
Christ đứng lên đi thẳng, né tránh một cách hèn nhát những câu hỏi Dora đang chực tuôn. Cô ngẩng người nhìn anh bước ra khỏi cửa, vẫn chưa định thần lại được. Anh né tránh cô, anh dùng vẻ lạnh lùng băng giá đó với cô. Và điều đó làm tổn thương cô, tim cô đau nhói. Có lẽ anh né tránh cảm xúc thật của mình, cô tự an ủi.
Dora lủi thủi đi ra xe, phóng nhanh khỏi thành phố, để cơn bốc đồng mang cô đi khỏi những cuộc phỏng vấn căng thẳng.
Ngay lúc đó, Hữu cười thầm trong lòng. Hắn đang không muốn tin vào mắt mình, nhưng dường như ông trời đang ủng hộ hắn. Bước ra khỏi chiếc Toyota vừa tậu để tiện việc đi lại, hắn chặn đường Quân khi anh bước ra khỏi quán được một quãng xa.
“Tao không nghĩ lại gặp được mày ở đây đó, Bốn đạn.”
Quân ngơ ngác, thoáng giật mình khi có người chặn đường, nhưng cái tên Bốn đạn đập vào anh một cú đòn choáng váng. Anh nhận ra con người lịch lãm đang đứng trước mặt mình là ai. Tái mặt, anh vội quay đi, bàn tay vô thức nắm chặt chiếc cặp, mồ hôi túa ra trên trán anh.
“Xin lỗi, hình như ông nhầm người rồi.”
Quân lách người ra khỏi Hữu, anh muốn trốn chạy càng xa càng tốt. Nhưng cánh tay đó lại chặn anh thêm một lần nữa. Lần này, giọng hắn cứng rắn và không thể từ chối.
“Mày đừng có làm bộ. Tao có thể nhầm khuôn mặt, nhưng cái sẹo trên cổ mày thì đứa nào có hả?”
Mắt hắn xói vào mắt Quân, moi móc ra những phần của quá khứ mà anh đã xếp vào trong đáy ký ức. Anh nhìn hắn trân trối, bàng hoàng khi quá khứ anh đã vứt sang một bên giờ đây lại săn đuổi anh một lần nữa. Hữu ra hiệu về phía chiếc xe, biết không thể từ chối được, anh đi theo.
Ngồi trong con xe bít bùng, mồ hôi Quân càng túa ra dữ dội, tương phản hoàn toàn với vẻ đắc ý và thâm hiểm toát ra từ người Hữu. Anh vẫn chưa qua khỏi dư chấn của cơn bàng hoàng.
“Ông tìm tôi làm gì?”
“Tao đâu có tìm mày, Bốn đạn. Tao tình cờ gặp mày đấy chứ!”
Hắn nhấn mạnh hai chữ tình cờ như thể nó đem lại vận may cho hắn. Quân dĩ nhiên không tin những lời hắn nói. Nếu có tình cờ gặp anh, thì hắn cần gì phải gọi lại, hắn nên bỏ đi mới đúng. Anh đã trả hết nợ cho hắn rồi mà. Anh bắt đầu cảm thấy hối hận rằng năm xưa không chịu đi phẫu thuật chỉnh hình. Anh nguyền rủa tính ki bo tiếc tiền của bản thân ghê gớm.
“Tôi tên Quân. Không còn là Bốn đạn nữa”
Quân cứng giọng, cố không để lộ tâm trạng qua bất kì biểu hiện nào. Nhưng Hữu là một con cáo lão luyện trong nghề. Hắn biết anh đang nghĩ gì, nhưng hắn chưa muốn vạch mặt anh.
“Vậy à, tên hay nhỉ !”
« Ông muốn gì từ tôi ? » Quân hỏi thẳng, không muốn vòng vo kéo dài trò tra tấn trí não này thêm phút nào nữa.
« Giỏi, vẫn thẳng thắn như ngày nào. Vậy thì tao nói thẳng, tao muốn mày giết một người. »
« Tôi đã bỏ việc đó lâu rồi và không muốn động tới nữa. » Anh trả lời dứt khoát, không muốn lặp thêm bất kì sai lầm nào của mình trong quá khứ.
« Đây là lần cuối cùng của mày. Tin tao đi, tao không làm phiền mày nữa đâu ! »
« Nếu tôi nói tôi không làm ? »
« Thì mày vô tù xé lịch tới mãn đời. »
« Tôi vô tù thì ông cũng không hơn gì đâu. »
« Đừng lo lắng, tao có thể cắt lưỡi mày trước. Hay là mày thích bị tao giết hơn. Coi bộ tiếc cho cái tương lai sáng lạn của mày quá há ! » Hữu nói bừa khi liếc đánh giá trang phục và chiếc cặp của Quân. Hắn tin vào khả năng phỏng đoán của bản thân.
« Ông dám ?... » Quân gằn giọng, anh không thể tin chuyện này lại đến với anh sau ngần ấy năm tu tỉnh. Anh đã giết người. Đúng. Anh đã phạm pháp. Đúng. Anh đã làm chuyện mất nhân tính. Cũng đúng. Nhưng anh đã quay đầu lại, anh đã biết hối lỗi và nỗi đau vẫn dằn vặt anh từng đêm. Cảm giác cắn rứt lương tâm, thứ mà anh đã chấp nhận làm bạn đồng hành suốt cả cuộc đời, hằng đêm vẫn len lỏi vào trong mỗi giấc mơ kinh hoàng nhất của anh, chưa bao giờ để tâm hồn anh yên. Vậy tại sao anh còn phải chịu vướng vào chuyện này ?
« Sao lại không dám ? »
« Tôi đã ra đi. Tôi không còn thuộc về ông nữa, tôi đã trả đủ phần nợ của mình. Vậy tại sao ông lại còn đòi thêm từ tôi ? »
« Cái mạng của mày thuộc về tao. Tao mua nó và tao cho mày chuộc lại từ từ. Mày nghĩ mày đã trả hết nợnăm mười sáu. Bây giờ tao nghĩ lại, thấy cái giá đó vẫn chưa hoàn toàn đủ, nên tao muốn mày góp thêm chút ít cuối cùng thôi. Tao hứa đây là lần cuối, cứ yên tâm ở tao. »
« Lúc trước ông cũng hứa đây là lần cuối còn gì. Và còn nữa, tôi rời khỏi ông năm mười bảy.»
« Nhưng lần này tao thực sự cần mày, hiểu không Bốn đạn ? »
« Tôi tên Quân. »
« Sao cũng được. » Hắn phẩy tay thờ ơ.
« Tôi không muốn giết người nữa. » Quân dứt khoát, run rẩy khi phải nghĩ tới viễn cảnh đó.
« Tao muốn mày giết một người cuối cùng. Nếu mày còn muốn tiếp tục sống như một con người, mày nên nghe theo tao. »
Người Quân rung dữ dội. Anh đang đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt. Anh không muốn giết người. Nhưng anh không muốn mất đi tương lai anh đã đổ biết bao công sức để gầy dựng từ đống đổ nát trong quá khứ. Anh phải làm gì bây giờ ?...
Một hồi sau, quân miễn cưỡng gật đầu, lòng anh đau như xé. Anh phải ích kỉ vì bản thân thôi.
« Ông muốn tôi giết ai ? » Anh hỏi.
« Con nhỏ mày vừa gặp trong quán cà phê. Dora hay Dạ Linh gì cũng được. »
Cú đòn không biết là lần thứ mấy tiếp tục quật trí óc Quân điên đảo. ra tay với người lạ đã quá khó, bây giờ anh phải ra tay với người anh quen sao ? Chưa kể anh có tình cảm với người đó. Không, anh dứt khoát không thể làm được chuyện này.
« Ông tìm đến tôi là vì lý do này sao ? Vì biết tôi quen cô ấy ? »
« Tao nói rồi, tao chỉ tình cờ thấy mày nói chuyện với con nhỏ đó thôi. Nhưng quả thật đây là một sự tình cờ may mắn. » Hắn thừa nhận với một cái nhún vai và miệng hắn nhếch lên đắc ý.
« Tôi không thể làm được. » Quân khẳng định, người anh căng như dây đàn.
« Mày làm được, và mày phải làm. Nghĩ đi, mọt gân trong tù không dễ chịu đâu. Còn khủng khiếp hơn những ngày mày lê la ở bãi rác nữa. Chưa kể tao có thể đổi ý giết mày. Mày muốn chết hay không ? » Giọng Hữu đanh lại và tàn ác, hắn muốn ép Quân tới đường cùng. Quân run dữ dội. Viễn cảnh Hữu đặt ra trước mắt anh hoàn toàn không dễ chịu. Anh nhớ những ngày tháng khủng khiếp trước khi anh gặp được hắn và cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh. Không, mọi tế bào trong người anh gào thét. Anh sẽ không bao giờ để mình trở về chốn địa ngục đó một lần nữa. Không bao giờ !
Máy móc, Quân gật đầu, biết rằng anh sẽ phải chịu cơn dằn vặt tra tấn trong suốt quãng đời còn lại. Nhưng ý chí muốn sống của anh lại mạnh hơn phần muốn chết. Đành vậy.
« Tốt, rất tốt. vậy mới là Bốn đạn tao từng biết chứ. » Hắn gật gù đắc ý.
« Tên tôi là Quân. »
« Sao cũng được. Bây giờ tao sẽ giao cho mày kế hoạch cụ thể. Con nhỏ đó sớm muộn gì cũng sẽ về Việt Nam thôi. Vì thế, theo dõi nó và đi theo nó ngay khi nó trở về và giết nó ở Việt Nam. Bọn người của ta bên đó sẽ lo đầy đủ, mày nhớ những mánh cũ mà, đúng không ? » Hắn hỏi lại, Quân cúi gằm mặt, hắn hiểu câu trả lời của anh là có. « Và việc cuối cùng. Mày là Bốn đạn, vậy nên ngu mới để mày xài dao. Mày còn súng không ? »
Quân lắc đầu. Tại sao anh lại phải giữ cái vật khủng khiếp đó chứ. Anh nguyền rủa luôn cả người chế ra súng. Tại sao phải chế ra thứ công cụ dã man đó mà không chế ra thứ gì có thể cứu sống con người với cùng tốc độ đạn bay như vậy ? Hữu không nghe thấy những gì anh nghĩ, nên hắn thản nhiên rút súng trong túi áo khoác, thảy lên cho anh. Quân cầm khẩu súng lục trong lòng bàn tay, ước định loại súng và cỡ đạn một cách tự nhiên. Rồi lại tự ghê tởm bản thân khi có phản ứng như thế_phản ứng của một kẻ từng cầm súng như một phần cánh tay. Vật kim loại lạnh như băng và nặng trong tay anh. Ngón tay anh lướt tới cò súng và một ý nghĩ điên cuồng lọt qua óc. Nếu anh bắn Hữu ngay tại đây thì thế nào ?
Nhưng Hữu trên cơ Quân, hắn cười mỉa ngón tay trên cò súng của anh.
« Mày không bắn tao được đâu. Tao tháo đạn lúc vừa thấy mày kìa. Mày phải tự mua đạn thôi. Mà trên cái đất nước bán vũ khí tự do như vầy, cũng không tốn bao nhiêu đâu. »
Hắn lại lục trong túi áo khoác và lấy ra tập séc. Viết nguệch ngoạc và kí tên vội, hắn đưa cho Quân tờ séc. 1000 đô. Một mạng người chỉ 1000 đô. Đời nó chó má thế đấy ! Gấp tờ giấy để vào túi, cảm thấy lớp giấy trơn mịn như thiêu cháy cả những ngón tay, Quân mở cửa xe bước ra. Trước khi anh đi, Hữu gọi với theo.
« Tao cử người trông chừng mày đó. Làm cho tốt. »
Rồi hắn lái xe đi thẳng. Hắn còn một chuyện phải làm tốt nay nữa, ở nhà Halver.