Chapter 4 : Chong chóng tình bạn
Ngày hôm sau, cả lũ sẽ quyết định một kế hoạch mới là đến thăm nhà của Keso. Tụi nó đã rút hết số tiền tiết kiệm của mình và bí mật đến thăm nhà của Keso mà không cho Keso biết.
“Reng! reng”
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên. Nobita, Xuka, Chaien và Xeko vội vã đi đến nhà của Keso. Cuối cùng tụi nó dừng lại tại một căn nhà tồi tàn, không hề có cửa ra vào, chỉ có một tấm gỗ che lại. Tụi nó nhẹ nhàng đẩy miếng gỗ sang một bên, thì thấy Keso đang đút cháo cho mẹ. Keso quay lại và rất đỗi ngạc nhiên khi thấy mọi người có mặt đầy đủ ở đây.
_ Các anh chị đến đây làm gì vậy ? – Keso hỏi
_ Mấy người đó…là ai vậy ?- Mẹ Keso nói bằng một giọng yếu ớt.
_ Dạ tụi cháu là những người tình nguyện giúp Keso ạ! – Nobita lên tiếng – Cháu tên là Nobita đây là Xuka , Xeko còn kia là Chaien ạ !
_ Ồ! Thật ngại quá ! Keso nhà bác cũng rất hay kể về các cháu, nhất là Nobita đấy, nó nói rằng Nobita là cậu bé dũng cảm và hiền lành nhất mà nó từng gặp – Mẹ Keso nói.
_ Dạ… - Mặt Nobita đỏ ửng lên vì ngượng, nó chưa bao giờ được ai khen như vậy bao giờ cả.
_ Keso ra tiếp khách đi con
_ Dạ - Keso nhanh nhẹn mời Nobita, Xuka, Chaien và Xeko ngồi
_ Nhà của em không có cái gì cả - Keso ngượng ngùng nói.
_ Ồ, không sao đâu, tụi anh hiểu mà – Nobita nói.
Và cả buổi chiều hôm đấy, cả bọn đã rất vui vẻ tại nhà của Keso. Tuy không có gì cả nhưng cả lũ đã nói chuyện rất vui vẻ, Xuka còn tự làm bánh và mang đến nhà của Keso. Thoắt cái, trời đã bắt đầu tối rồi, cả lũ chia tay nhau và đi về. Trước khi đi, cả lũ còn dúi số tiền tiết kiệm vào tay Keso rồi tạm biệt. Keso vẫn đứng đó, ngơ ngác nhìn vào số tiền trong tay mình rồi lại nhìn bóng của Nobita đang khuất dần đi, cậu bé chỉ đứng đó, một lúc sau cậu chỉ cười một nụ cười khó tả làm sao. Nhìn vào khuôn mặt đó, không ai có thể đoán được rằng cậu đang vui hay đang buồn. Chắc tâm trạng của cậu bé cũng đang rối bời và còn lo lắng điều gì đó mà cậu không thể nói ra.
***
Hôm nay là Chủ Nhật, tuy vậy Nobita vẫn dậy từ rất sớm để đến nhà của Keso theo như kế hoạch. Nó chạy vội vàng xuống nhà thì thấy cậu bạn mèo ú Doremon đang ăn sáng.
_ Doremon !!! – Nobita chạy đến và ôm Doremon thật chặt
_ Chào Nobita, tớ lo cho cậu quá nên phải về sớm hơn dự định đấy – Doremon vừa nói vừa cười
_ À Doremon này, tớ có điều này muốn nói với cậu, cậu ăn nhanh đi rồi đi theo tớ !
_ Hả? Cái gì cơ ? – Doremon còn chưa hiểu ra điều gì thì Nobita đã biến mất rồi
Một lúc sau, khi Doremon vừa ăn sáng xong thì Nobita đã xuất hiện và lôi Doremon đi mất.
Doremon vẫn ngoan ngoãn đi theo Nobita, trong đầu nó xuất hiện bao nhiêu là câu hỏi, nào là đi đâu, gặp ai, có chuyện gì vậy. Nhưng mỗi khi nó hỏi Nobita thì trả lời lại chỉ là sự im lặng.
_ A đến rồi ! – Nobita và Doremon dừng lại tại ngôi nhà của Keso
_ Đây là đâu vậy ? – Doremon hỏi.
_ Vào thì biết !
Câu trả lời của Nobita chỉ khiến cho Doremon tò mò thêm. Nhưng bước vào, chẳng thấy ai đâu hết, chỉ thấy một bức thư được gắn ở trên tường. Nobita tò mò liền ra đọc bức thư đó
“Anh Nobita ơi, em phải đưa mẹ em vào bệnh viện gấp ! Nếu anh đọc được bức thư này thì hãy đến bệnh viện tại trung tâm thành phố nhé, em sẽ đợi anh ở đó !”
Nobita đọc xong bức liền không nói năng gì cả, mặc cho Doremon đang hỏi nó. Cuối cùng, nó chạy vụt ra khỏi nhà rồi chạy một mạch đến bệnh viện trung tâm thành phố, tâm trạng của nó giờ đây rối bời như cuộn chỉ rối. Doremon thì lạch bạch chạy theo sau, nhưng dù có cố đến mấy thì cũng không thể chạy nhanh bằng Nobita được.
_ Khiếp! Mình mới chỉ vắng mặt có vài ngày thôi mà Nobita đã chạy nhanh không chịu được – Doremon rên rỉ
Cuối cùng, Nobita đã đến được bệnh viện trung tâm thành phố. Nó đảo mắt xung quanh rồi dừng lại tại chỗ của một cậu bé đang ngồi khóc, và không ai khác, cậu bé đó chính là Keso.
_ Mẹ em đâu? Mẹ em có bị làm sao không? – Nobita hỏi
_ Dạ…bác sĩ bảo mẹ em đang trong cơn nguy kịch, nếu không được phẫu thuật ngay thì … thì… - Keso khóc, giọng cậu run run.
_ Thì làm sao ?
_ Thì mẹ em sẽ chết – Keso òa khóc – Em không thể để mất mẹ được, em sẽ làm bất cứ việc gì để giúp mẹ em.
_ Vậy thì phẫu thuật đi nhanh lên, còn chờ gì nữa ? – Nobita lo lắng hỏi
_ Nhưng…nhưng em làm gì có tiền chứ! Mà viện phí, tiền thuốc thang cũng đã lên tới 100.000 yên rồi ấy chứ !
_ C…cái…gì…cơ? 100.000 yên…sao? – Nghe đến số tiền đó, Nobita choáng váng một lúc – V…vậy không còn cách nào nữa sao ?
Keso không nói gì chỉ cúi đầu xuống mà thút thít khóc. Đầu óc của Nobita giờ đây chỉ toàn thấy tiếng ù ù, tay nó run run, mồ hôi nó chảy đầm đìa.
_ Có chuyện gì vậy ? – Doremon vừa nói vừa thở thều thào – Cậu đến đây làm gì vậy Nobita ? Còn cậu bé này là ai?
_ A! Doremon nhất định sẽ có cách giúp mà ! – Nobita lóe lên niềm hi vọng rồi nhìn Doremon không chớp mắt.
_ Giúp á ! Giúp gì bây giờ, trước tiên cậu phải kể cho tớ mọi chuyện đi đã
_ Không có thời gian đâu ! Bây giờ cậu chỉ cần giúp cho mẹ của cậu bé này qua khỏi cơn nguy kịch đi đã
_ Ừm ! Được rồi ! – Nói rồi nó liền lục trong chiếc túi thần kì của nó – Không phải cái này ! Không phải cái này ! Cũng không phải cái này !
_ Cậu đang làm gì vậy Doremon ? Nhanh lên đi chứ ! – Nobita cuống cuồng giục Doremon rối rít
_ Cậu cứ bình tĩnh đã, đừng làm tớ cuống lên ! A ! Đây rồi ! – Doremon liền giơ ra một cái máy có hình chữ thập đỏ ở trên vỏ - Đây là máy …
_ Thôi không cần giải thích lằng nhằng nữa ! Giờ thì giúp mẹ của Keso đi đã ! – Nobita kéo tay Doremon.
Nobita và Doremon đi theo Keso, tim của ba người đều đập rất nhanh, ai nấy đều rất hồi hộp và cầu nguyện là họ không đến quá muộn.
_ A ! Đây rồi ! Chính là phòng này – Keso reo lên
Nhưng họ chưa kịp bước vào thì một bác sĩ đã bước ra khỏi phòng đó, ông bỏ khẩu trang trên mặt ra và hỏi :
_ Ai là người thân của bệnh nhân Mitsu Keso – Ông bác sĩ hỏi bằng một giọng buồn rầu
_ Dạ…dạ là cháu ạ - Keso lắp bắp nói, trán nó ướt đẫm mồ hôi vì sợ.
_ Xin lỗi ! Nhưng chúng tôi đã cố gắng cứu chữa nhưng bệnh nhân đã không qua khỏi cơn nguy kịch – Ông bác sĩ nói.
Khi nghe xong, Keso liền gục xuống sàn, nó kêu gào và khóc thảm thiết :
_ Không! Không ! Bác nói dối ! Cháu không tin đâu !
_ Có…có chuyện gì vậy ? – Xuka, Chaien và Xeko từ lúc nào cũng đã xuất hiện tại bệnh viện. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, dường như họng bọn nó đều cứng lại, tất cả đều im lặng, nhưng không thể nào cầm được nước mắt kể cả là Doremon. Keso bỗng dưng đứng lên, cậu bỏ chạy rất nhanh ra ngoài khỏi bệnh viện. Nobita liền chạy đuổi theo.
_ Keso em định đi đâu vậy ? Đợi anh với ! – Nobita gọi với theo nhưng Keso vẫn không để ý đến tiếng gọi của Nobita. Nó chạy còn nhanh hơn cả lúc trước nữa.
Chợt Nobita chạy đến đường ngã tư
*Bíp ! Bíp*
Nó hoảng hồn quay đầu ra, một chiếc xe ô tô tải đang lao đến với tốc độ chóng mặt, Keso liền quay đầu lại, không do dự, nó liền đẩy Nobita ra.
*Rầm !*
Nobita vừa mới hoàn hồn lại, thì nó đã nhìn thấy Keso đang nằm ra đất.
_ Anh Nobita…em xin lỗi ! – Keso cố gắng nói với giọng thều thào. Nó liền móc trong túi ra một mẩu giấy rồi đưa cho Nobita, sau đó Keso dần dần nhắm mắt lại. Nobita òa khóc, nó cảm thấy như hàng vạn mũi kim đang đâm vào trái tim của nó, nó liền ôm lấy cái thân hình bé nhỏ của Keso.
Xuka, Xeko, Chaien và Doremon cũng chạy ra và đã thấy khung cảnh đó, ai cũng không thể thốt được lên lời.
Nobita liền giở mẩu giấy đó ra, nó thực sự ngạc nhiên khi nhìn thấy mảnh giấy
“Nobita, Xuka, Chaien, Xeko ơi! Một ngày nào đó, em sẽ tìm thấy một công việc ổn định và sẽ giả lại đúng số tiền mà em đã nợ các anh chị! Em hứa đấy !”
Nobita đọc xong bức thư, hai hàng nước mắt nó lại trào ra. Nó còn ôm chặt hơn tấm thân nhỏ bé của Keso hơn nữa.
_ Tại sao chứ? Tại sao cuộc đời này lại bất công như thế chứ ? – Nobita hét lên – TẠI SAO ???
***
Hôm nay, bầu không khí mới ảm đạm làm sao, bầu trời xám xịt không xuất hiện một chút tia nắng nào. Và hôm nay cũng là ngày tang lễ của Keso và mẹ của cậu bé đó. Hai ngôi mộ được làm gần nhau, để cho hai người được cùng hạnh phúc trên thiên đàng. Mặc dù, với ý nghĩ đó cũng làm giảm bớt được phần nào đau khổ trong cả bọn, nhưng không ai là không thể cầm được nước mắt. Nobita tiến tới ngôi mộ của Keso, hàng nước mắt lại lăn dài trên má của nó. Nó buồn lắm, phải chi có thể làm được nhiều điều cho Keso và nó có thể đuổi kịp Keso thì sự việc đã không như thế này. Một giọt nước mắt lại lăn dài trên má của nó rồi rơi xuống .
_ Nobita ! Đừng khóc! Nếu Keso mà thấy thì cậu bé sẽ buồn lắm đấy – Xuka an ủi. Nhưng tuy nói thế nhưng ngay cả Xuka cũng khóc.
_Đúng vậy, cậu nói đúng, tớ phải vui lên ! – Nobita cố nở một nụ cười không mấy hạnh phúc
_ Ê ! Các cậu ! Nhìn kìa ! Chỗ mộ của Keso ấy ! – Chaien hét lên
Mọi người liền nhìn theo tay của Chaien chỉ và đúng là như vậy, trên mộ của Keso mọc lên một bông hoa bồ công anh tuyệt đẹp. Cây hoa bồ công anh cũng có tấm thân nhỏ bé như Keso vậy. Mặc dù có gió mạnh thổi qua, cây hoa bồ công anh cũng không bị lay chuyển, nó vẫn kiên cường ở đó, cũng mạnh mẽ giống như Keso vậy.
_ Thật là kì diệu! – Nobita thốt lên.
Giờ đây, Nobita cũng đã giải đáp được giấc mơ kì lạ của mình, đó không chỉ là hai cậu bé mà đó còn là Xuka, Chaien, Xeko, Doremon và cả cậu bé Keso nữa, họ đều là những người bạn đã cùng nó vượt qua bao khó khăn. Và nó chợt nhớ đến người mẹ của mình, nó cảm thấy có lỗi với mẹ quá, mẹ nó đã nuôi nấng nó vậy mà đôi khi nó đã làm cho mẹ buồn. Nó liền quay ra về phía Xuka, Chaien, Xeko và Doremon. Nó nắm tay quyết tâm và nói dõng dạc :
_ Chúng ta hãy mãi trở thành bạn thân của nhau nhé ! Khi gặp hoạn nạn thì giúp đỡ nhau cùng vượt qua khó khăn và gian khổ !
_ ĐÚNG VẬY !! QUYẾT TÂM !!! – Xuka, Xeko, Chaien và Doremon cùng đồng tâm nói đầy tràn sự tự tin và quyết tâm.
Và họ tay nắm tay, cùng nhau huýt sáo đi trên con đường trải dài và rộng, họ tiến bước đến tương lai và không bao giờ rời bỏ nhau cho dù có phải trải qua gian khổ như thể nào đi chăng nữa.
_ HẾT_