Sương trắng đẫm hơi lạnh bên trong phòng từ từ tan đi.
Tuyết khẽ hít vào một hơi.
Y vẫy tay với như Cca, sau đó buông Ngọc Tự Hàn ra.
"Huynh cảm thấy thế nào?" Như Ca vội vàng hỏi, nàng đỡ lấy Ngọc Tự Hàn, cảm giác th.ân thể y mềm mại vô lực hệt như trẻ mới sinh.
Trán Ngọc Tự Hàn lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ, hai bên má có quầng sáng nhợt nhạt. Y yếu ớt nói: "Ta ổn rồi."
Kế đó, y hướng về phía Tuyết, trịnh trọng chắp tay biểu lộ ý tạ ơn.
Tuyết lại nghiêng người đi, vờ như không trông thấy.
Như Ca bảo: "Sư huynh, trông huynh có vẻ rất mệt thì phải"
Ngọc Tự Hàn lắc đầu: "Hơi mệt thôi, ta muốn ngủ một chút." Vừa điều trị xong, khí lực cả người y như bị rút cạn, cơn buồn ngủ nặng trĩu khiến cho đầu óc y trở nên mê muội.
"Vậy huynh ngủ đi."
"Ừ."
Như Ca để cho Ngọc Tự Hàn nhẹ nhàng nằm yên trên gi.ường. Lắng nghe hơi thở dần trở nên đều đặn, nàng nghĩ y đã thiếp đi rồi liền khe khẽ vỗ về lên bờ vai y, nỗi lo lắng trong lồng ngực rốt cuộc cũng có thể thở trút ra ngoài.
Ngọc Tự Hàn vụt giữ lấy tay nàng, lại mắt mở ra, cười nhạt bảo: "Đừng lo lắng nữa."
Như Ca trừng mắt nhìn y: "Sư huynh, người mau ngủ đi chứ!"
Ngọc Tự Hàn đáp: "Ừm."
Sau đó, y thật sự chìm vào giấc ngủ.
Ngón trỏ của Tuyết duỗi ra, nhanh như cắt điểm lên các đại huyệt trên th.ân thể Ngọc Tự Hàn nhân lúc y ngủ say!
Như Ca giật mình hỏi: "Ngươi làm gì thế?!"
"Y phải ngủ ba ngày ba đêm mà không bị ai quấy rầy, nếu không th.ân thể sẽ chịu tổn thương cực lớn. Ta đã điểm vào những huyệt đạo của y, bất luận là xảy ra việc gì, y cũng sẽ không tỉnh lại. Ba ngày sau, huyệt đạo sẽ tự động giải khai."
Giọng nói của Tuyết vô cùng lạnh nhạt.
Hai gò má của Như Ca đỏ rần, vội vàng nhận lỗi: "Tuyết, xin lỗi mà, ta vừa rồi hấp tấp, giọng điệu có chút không phải, ngươi đừng để bụng nhé."
Tuyết cười lạnh mà rằng: "Ta có để bụng bao giờ, ta vốn biết trong lòng nàng chỉ có mỗi sư huynh, nào còn có chỗ cho ta."
Tuyết cứ như vậy!
Như Ca hoảng hốt, hai mắt mở lớn: "Ta..."
"Nàng đi đi." Giọng nói của Tuyết vô cùng lãnh đạm. "Nàng cho ta thời gian ba ngày, ta đã cứu sư huynh của nàng, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai."
Như Ca cực kỳ sửng sốt.
"Tuyết, sao ngươi lại quái lạ như vậy?"
Tuyết thờ ơ nói: "Ta đối với nàng đã tuyệt vọng rồi, một người con gái mà trong lòng không có ta, ta bấu víu ở cạnh người ấy còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Nàng mau đi đi, mang cả sư huynh nàng theo cùng, ta muốn ngủ một chút."
Như Ca đờ ra tại chỗ.
"Không đi à?" Tuyết đứng dậy: "Được, vậy thì ta đi!"
"Chờ đã!"
Như Ca gọi y lại, đến trước mặt y, cúi đầu thật thấp nói: "Mặc kệ là bởi lý do gì, ngươi đã cứu sư huynh của ta thì chính là ân nhân của ta. Sau này nếu có việc gì cần giúp đỡ, Liệt Như Ca cho dù có phải vào dầu sôi lửa bỏng cũng quyết không hai lời!"
Tuyết nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ: "Vậy còn đứng đó lảm nhảm làm gì? Ta bảo nàng đi! Có nghe thấy không! Lập tức lên ngựa rời khỏi đây ngay!"
Như Ca cắn môi, ôm lấy Ngọc Tự Hàn vào lòng, sau đó mở cửa phòng bước ra ngoài.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Ngọn đèn dầu chợt bừng lên, cháy sáng ngời ngời, sau đó lụi tắt.
Dầu trong chén cuối cùng cũng cạn đáy.
Bên trong phòng mịt mờ tối đen.
Trong bóng đêm.
Tuyết cứ đứng như vậy, lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài đang rời xa dần, chủ nhân của tiếng bước chân ấy dường như cả một chút do dự cũng chưa hề có.
Nàng đi rồi.
Nàng đi thật rồi.
Y tựa vào vách tường, chầm chậm trượt xuống, ngồi trên nền đất lạnh như băng, ôm lấy đầu. Sau đó, y bắt đầu òa khóc như một đứa trẻ.
Nha đầu vô tình! Trong lòng nàng thật sự chẳng dành chút tình cảm nào cho y hay sao? Mặc dù là y xua đuổi nàng thật, nhưng sao nàng lại có thể ôm Ngọc Tự Hàn ra đi mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại như thế chứ?! Nàng có biết tim y đã đau đến mức muốn rách toạc ra hay không!
Màu áo của Tuyết trong bóng đêm hệt như một loài hoa trắng yếu ớt.
Thanh âm nghẹn ngào càng lúc càng lớn.
Y khóc như một đứa trẻ đương cảnh tuyệt vọng.
Nàng rốt cuộc vẫn không thể yêu y hay sao? Bao nhiêu cố gắng để cho nàng hạnh phúc, để cho nàng vui vẻ, nén chịu đợi chờ trong nỗi giá lạnh dài đăng đẵng, vì nàng có thể làm bất cứ chuyện gì, thế mà... Nàng vẫn không yêu y hay sao?
Y biết nàng chẳng còn chút ký ức nào về y.
Mà cho dù có nhớ ra, nàng từ trước tới nay cũng chưa bao giờ yêu thương y cả.
Trước đây không có.
Bây giờ vẫn không.
Tất cả đều là ảo vọng của y, tưởng rằng chỉ cần có thể ở cạnh bên bảo vệ cho nàng, nhìn nàng hạnh phúc là đã thỏa mãn lắm rồi. Thế nhưng y vốn tham lam, điều đó làm sao có thể khiến y hài lòng được! Y muốn nàng phải yêu thương y, cho dù chỉ là một chút nhỏ nhoi cũng phải yêu!
Vậy mà, nàng lại không yêu y.
Khí lạnh như một bàn tay ma quái bóp chặt lấy cổ họng của Tuyết, nước mắt trên gương mặt nhợt nhạt trong suốt của y ngưng tụ thành những hạt băng li ti...
"Nhìn xem, kia là Ngân Tuyết xinh đẹp đấy sao?"
Thanh âm giễu cợt âm hiểm vang lên trong căn phòng tối tăm, dải lụa đen nhánh của kẻ nọ như cùng bóng đêm hòa vào một khối.
Kẻ nọ cúi xuống, nhìn y chằm chằm: "Chẳng ngờ ngươi lại có thể khóc được? Hừm, xem như ta đã được chứng kiến chuyện lạ nhất trên đời rồi đấy."
Phảng phất như có gió thổi qua, nước mắt của Tuyết đã tan biến không chút dấu vết.
Y lạnh lùng nói:
"Hai mươi năm trước, khi biết huynh trưởng yêu sâu đậm một người khác, có kẻ đã ở tại góc khuất bờ sông khóc đến nôn mửa, lại dùng trâm cài tóc đâm đủ mười sáu nhát vào ngực mình, không biết có phải cũng là rất kỳ lạ hay không."
"Ngươi!" Ám Dạ Tuyệt giật thót quát: "Ngươi làm sao..."
Tuyết cười lạnh nói tiếp: "Ta còn biết, năm ấy là ai tha cho..."
"Câm miệng!"
Ám Dạ Tuyệt sợ hãi quát to, lảo đảo lui về sau hai bước: "Ngươi... ngươi thật sự chuyện gì cũng biết hay sao?"
Tuyết thong thả đứng dậy, cười nhẹ bảo: "Đến giờ ngươi mới biết à? Quả nhiên ngốc nghếch, chẳng trách hắn không để mắt đến ngươi."
Ám Dạ Tuyệt tức giận đến nghiến răng trèo trẹo: "Ngân Tuyết, ngươi đừng cuồng vọng như thế, bổn tọa chỉ cần dùng hai đầu ngón tay là có thể lấy mạng ngươi đấy!"
"Ồ?" Tuyết khẽ nhướng mày lên.
"Hừm!" Ám Dạ Tuyệt cười âm hiểm. "Ngươi tưởng rằng trốn ở đây thì không ai có thể tìm tới hay sao? Ngươi hút Hàn chú ra ngoài, công lực cực yếu, ta chỉ cần cảm ứng một chút là có thể tìm ra vị trí của ngươi ngay."
"Thật không, thế nên ngươi mới tìm đến phủ Tĩnh Uyên Vương à?"
"Ngươi..."
"Ngu ngốc vẫn hoàn ngu ngốc." Tuyết cười khẩy nói: "Sao Hắc Dực lại không đi cùng ngươi chứ, không sợ cái mạng nhỏ của ngươi bị ta đoạt mất à?"
"Ha ha ha ha!" Ám Dạ Tuyệt lớn giọng cười bảo: "Ngươi hôm nay đã là một phế nhân, e rằng giết kiến còn không nổi, lại muốn động thủ cùng Hắc Dực ư?" Cô sợ Hắc Dực nghe được vài chuyện không nên nghe bèn đuổi hắn ra đứng nhìn từ đằng xa. Hừm, chủ nhân mà Hắc Dực tận lực từ trước tới nay vốn không phải là cô.
"Ồ? Vậy ngươi thử đến đây xem nào."
Nụ cười của Tuyết êm dịu động lòng người.
Ám Dạ Tuyệt hoài nghi quan sát y: "Thể chất của ngươi vốn dĩ lạnh giá vô cùng, lại hấp thụ thêm Hàn chú, lúc này nhất định hàn độc bức vào tim, cảm giác như có ngàn vạn băng đao róc xẻ..."
"Thật không? Thế chẳng phải ta sẽ đau khổ lắm hay sao?" Tuyết cười nhạt.
Ám Dạ Tuyệt nheo mắt lại: "Ngươi thật kỳ lạ. Tại sao lại muốn cứu tên tiểu tử Tĩnh Uyên Vương ấy chứ, nếu chỉ vì đoạt được ả nha đầu kia, ngươi giết hắn chẳng phải sướng hơn ư."
"Ta không hèn hạ như ngươi."
"Hừ!" Ám Dạ Tuyệt cười lạnh: "Quả nhiên là giọng điệu quang minh chính đại, thế sao ngươi lại để mặc cho hoàng thượng ban chén Huyền Băng ấy cho hắn, còn không phải muốn nha đầu kia đến cầu xin ngươi sao? Nói đến đây, ngươi ngược lại phải cảm ơn ta mới đúng."
Tuyết gật đầu: "Không sai, ngươi quả thật đã giúp ta, nếu không ta làm sao có thể mở miệng nói với nàng rằng, ta biết trong chén Huyền Băng có Hàn chú chứ?"
"Hừ, Cảnh Hiến Vương vốn muốn cho hoàng đế trúng Hàn chú, nào ngờ hoàng đế nặng tình thương con, ban nó cho Tĩnh Uyên Vương. Người tính không bằng trời tính, Tĩnh Uyên Vương có chết cũng không sao, tiếc là bọn chúng đã thất bại rồi."
"Vận may kém như thế, cho nên các ngươi không còn xem trọng Cảnh Hiến Vương nữa chứ gì, hiềm nỗi Kính Dương Vương luôn được Liệt Hỏa sơn trang ủng hộ, các ngươi muốn xen vào chỉ sợ rất khó đấy."
"Chưa chắc..." Ám Dạ Tuyệt nói được nửa câu chợt cảnh giác: "Ngươi đang lung lạc ta đấy à?"
Tuyết có vẻ như vừa nghe phải một câu hết sức buồn cười: "Việc trong thiên hạ, có chuyện gì mà ta không biết!" Y lại nhìn cô chằm chằm: "Ta tặng ngươi một lời khuyên, Chiến Phong thoạt trông không đơn giản như thế đâu."
Ánh mắt của Ám Dạ Tuyệt tràn ngập nghi ngờ xen lẫn lo lắng, thật lâu sau cô rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.
"Vậy ngươi nói cho ta biết, đêm nay ngươi có chết dưới tay ta hay không?"
Áo trắng của Tuyết trong bóng đêm vẫn lấp lánh chói mắt như cũ.
"Nếu có chết, cũng là chết vì người ta yêu thương, không phải bị ả đàn bà xuẩn ngốc như ngươi giết."
Trong tay Ám Dạ Tuyệt đột nhiên hiện lên một dải lụa đen.
Trong căn phòng đen kịt, dải lụa uốn éo như linh xà.
"Thế chúng ta thử xem vậy."
Nói vừa dứt, dải lụa đen lập tức phóng nhanh đến yết hầu của Tuyết!