Chương 09 : Anh có làm dư một ít…
Ngày này theo tháng nọ trôi qua,mới đó mà đã tháng 4.Shiho đã làm ở trường Tokyo được 3 tháng.Thời tiết cũng ấm hơn nhiều.Công việc của cô khá thuận lợi.Ngoại trừ mấy người trong đội thể thao ra thì hiếm khi có người đến làm phiền cô.Hakuba thỉnh thoảng vẫn mang đồ ăn đến cho cô,chỉ là thỉnh thoảng.Còn cậu nhóc Aoshi kia thì thường xuyên đến chỗ cô xin thuốc.Phòng y tế hiếm khi có người,ngoài trừ những người cúp tiết ra thì hầu như chỉ có người của đội thể thao lui tới,mà đây là đại học danh tiếng Tokyo nên trường hợp cúp tiết lại càng ít.
Shinichi đã cầu hôn Ran,tháng 5 họ sẽ đính hôn và 5 năm nữa họ kết hôn.Tại sao phải đợi thêm 5 năm ư?Theo Shinichi nói thì họ còn trẻ,không nên quá vội vàng.Nhưng cô thừa biết,hắn muốn học xong đại học Cảnh sát mới kết hôn với Ran,dù vậy từ tháng 5 họ sẽ sống chung,cho nên,Subaru sắp chuyển đi.Anh chuyển tới phòng số 506,chung cư Shin,Shinjuku.Shiho cũng từng có ý định chuyển đi,nhưng vì bác Agasa không còn trẻ,cần người chăm sóc nên cô vẫn ở lại.Cũng vì lí do này mà Shiho không muốn có bạn trai,cô nợ bác ấy quá nhiều và bây giờ cô phải trả rồi,nếu có bạn trai thì làm sao có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc bác Agasa được chứ.
Mà nếu nói về kết hôn,thì không chỉ Shinichi và Ran mà còn có Hattori và Kazuha,nghe nói khi Hattori ra trường họ sẽ kết hôn,chậm nhất sẽ là 1 năm nữa.Mối quan hệ của ông Mouri và bà Eri cũng bớt căng thẳng,bà Eri đã chịu về sống chung với ông Mouri,tuy nhiên,không có Ran thì họ vẫn cãi nhau ầm ĩ.Vấn đề cãi nhau cũng hết sức…,nếu không phải là vì mối quan hệ của Shinichi và Ran thì cũng là do ông ấy lại đi tán tỉnh lung tung.Ran thì mặc kệ họ,cô không quản nữa.
Mùa xuân đã đến,hoa anh đào đã nở rộ.Trên những con đường,từng cặp đôi,từng gia đình sánh bước bên nhau.Kì nghỉ xuân cũng đã đến,Shiho được rảnh rỗi nghỉ ngơi 2 tuần.Bác Agasa cùng đội thám tử nhí đã đi cắm trại,ông ấy muốn Shiho đi theo nhưng cô khéo léo từ chối.Cô muốn tham quan Tokyo nhiều hơn.
Con sông ngăn cách giữa thành phố Saitama và Tokyo rất rộng lớn cũng rất đẹp.Dọc theo bờ sông là từng nhóm chăm chỉ tập bóng chày.Phía trên cao hơn,từng cây anh đào nở rộ 2 bên con đường nhỏ.Khung cảnh thật đẹp cũng thật yên bình,làm gợi nhớ đến nhiều thứ.Cô thích anh đào,thích ngồi ở một nơi có thật nhiều cây hoa anh đào,thích khung cảnh tĩnh lặng,bình yên nơi đây.Akabane,nơi này từng là nơi ở của cô cùng chị,cũng là nơi mà Rye từng sống.Nơi này có thật nhiều kỉ niệm.
-“Rye…Dai…Shuuichi?” Đâu là con người thật của anh?Đâu là anh.Cô không biết,nhưng Rye là người con trai thứ 3 cô gặp,sau Gin và Galliano,là một chàng trai trẻ khỏe mạnh,không phải là những kẻ bất tài trong tổ chức.Cô không biết,tình cảm của mình là gì,càng không biết,mình có thích anh ta không.Cô chỉ biết,đã trăm ngàn lần cô nhớ đến cái tên đó cùng cụm từ “Bạn trai của chị” để kiềm nén cảm xúc.Rye và Akemi đều đã mất,ba mẹ cũng vậy,ai mà cô yêu thương cũng rời xa cô cả,có phải cô quá xui xẻo không?
-“Rye mất rồi,em còn luyến tiếc?” Subaru như một cái bóng vậy.Anh đi theo cô,từng bước,từng bước.Cô không biết anh vẫn luôn theo cô.Từ lúc còn là Dai,từ lúc là Shuuichi và cả bây giờ,khi anh là Subaru,anh vẫn luôn theo cô.
-“Luyến tiếc thì có thể làm gì,người sống có thể trở lại chăng?Như hoàng tử đã đem Bạch Tuyết trở về từ tay thần chết chỉ bằng một nụ hôn dành cho người mới gặp lần đầu?” Cô không phải là Bạch Tuyết,cô đã hại nhiều người như vậy,cô làm sao có thể là một cô công chúa được.Cô là Shiho,một cô gái bất hạnh.Cô không tốt bụng,cô không có một trái tim thuần khiết,cuộc sống vô tình làm cho cô trở nên vô cảm,cô không cười,cũng không khóc,bởi cười và khóc thì có thể làm gì khi cô luôn chỉ có một mình?
-“Có thể.” Lại giọng nói đó,cô dạo này rất hay nghe thấy giọng nói đó.Hoa anh đào thật đẹp,rơi trên mái tóc màu nâu đỏ của cô.Shiho cắn môi,không được khóc.Nhưng cô chỉ có thể là cô khi đứng dưới tán anh đào.Cô chỉ có thể khóc khi cô đứng dưới loài hoa xinh đẹp ấy.
-“Khóc đi,Shiho.” Khi người khác buồn và đau lòng nhất,chỉ một câu nói cũng sẽ khiến người đó khóc.Shiho khóc,không làm ầm lên,chỉ nấc nhẹ,yếu ớt.Cô nhớ Rye,nhớ người nắm tay cô chạy qua hàng anh đào,nhớ người cùng cô thi câu cá,nhớ cả người kéo cô ra khỏi phòng thí nghiệm với gương mặt tức giận.Anh đã hứa sẽ bảo vệ cô mà,anh đã hứa rồi,sao lại không thực hiện.Anh còn chưa cảm ơn vì cô đã thay anh nhận phát đạn đó,anh chưa làm gì cho cô cả.
-“Em muốn tôi là ai?” Lại là giọng nói đó nữa.Shiho không cam tâm ngước mặt lên nhìn.Subaru trầm tĩnh nhìn cô.Cô muốn anh là ai?Nếu anh là Rye,cô sẽ không chấp nhận anh,chỉ vì trong tiềm thức của cô,Rye là bạn trai chị cô.Nếu anh là Shuuichi,cô có chấp nhận anh không,khi anh là người trực tiếp đẩy Akemi vào chỗ chết.Chỉ có khi là Subaru,một chàng trai xa lạ,cô mới chấp nhận anh.Cô,rốt cuộc muốn anh phải làm sao.Anh vì cô mà chấp nhận là một người khác,anh phải làm sao,cô mới chấp nhận anh?Cô có thể yêu Subaru không,nếu cô yêu Subaru,anh sẽ phải làm người đó cả đời.Anh vì cô mà làm như vậy,cô rốt cuộc nghĩ gì?
-“Tôi đã từng thấy em khóc,dưới tán anh đào.”
-“Shiho,em muốn tôi làm thế nào?”
-“Shiho,tôi là ai?Shiho,tôi vì em mà thay đổi,nhưng rốt cuộc,tôi không thể xác định tôi là ai?”
-“Shiho,làm sao để em chấp nhận tôi?”
-“Shiho,nếu tôi là Rye,em nói xem em có căm hận tôi không,vì tôi,em mất đi người thân cuối cùng.”
-“Shiho,tôi và Akemi,không như em nghĩ…”
-“Shiho…”
Shiho rốt cuộc nín khóc,cô cố gắng không hiểu,nhưng cô rốt cuôc cũng hiểu.Ừ,hiểu lời của người này,hiểu tất cả.Cô không biết,Akemi và anh ta là như thế nào.Cô không hận,anh ta đã làm cô mất đi người thân cuối cùng.Shiho muốn cảm động,vì anh ta đã thay đổi.Nhưng,anh ta là ai,cô là ai,Akemi là ai,cô cũng rất muốn hỏi.Mối quan hệ này,làm sao mới có thể bớt rắc rối?Shiho,Akemi và Shuuichi…Cô muốn chấp nhận anh.Cô rốt cuộc cũng đã hiểu,vì sao Akemi nói rằng cô không cần lo nghĩ cho chị ấy trong giấc mơ đó,là vì chị ấy biết sẽ có ngày này nên như thế ư.
Hoa anh đào theo gió rơi trên mái tóc màu nâu đỏ của cô gái,rơi trên bả vai của chàng trai.Một buổi chiều buồn,cô gái có gương mặt ngây thơ đầy nước ngước mặt lên nhìn chàng trai.Ánh mặt chàng trai rất khó để diễn tả nhìn cô gái,trong đối mắt đó,có bối rối,có đau buồn,có cả một tia vui tươi…
………………………………………………
Tháng năm cuối cùng cũng đến.Buổi lễ đính hôn của Shinichi và Ran rất đơn giản,chỉ mời người thân và bạn bè.Mặc dù Mouri rất phản đối nhưng ngày hôm đó cũng rất ngoan ngoãn,trang phục chỉnh tề đứng cạnh Eri.Tuổi tác không làm khó họ được,trông họ rất đẹp đôi,như những ngày đầu hẹn hò.Cô gái với bộ trang phục trắng tinh khiết,trên môi có một nụ cười xinh đẹp đứng cùng chàng trai mặc bộ vest đen lịch lãm.Trông họ như một đôi tiên đồng ngọc nữ.Eri mỉm cười thật tươi,người làm mẹ như cô cũng cảm thấy thật hãnh diện khi con gái mình xinh đẹp như vậy.
-“Mouri-san là người tốt,đừng làm tổn thương cô ấy,Kudou.” Shiho nói rất ngắn gọn,nhìn chàng trai có gương mặt cười như không trước mặt mình.Dù sao cô cũng đến tham dự,phải bỏ cái bộ mặt như đi bắt tội phạm này mới được.Shiho cười nhẹ,đánh Shinichi một cú vào bụng. “Chúc mừng,Kudou-kun!” Ừ,phong cách chúc mừng của cô cũng rất đặc biệt.Tạm biệt,Shinichi,cậu không còn độc thân như tôi nữa rồi.
-“Ya,Miyano-san,cậu có đúng là đi chúc mừng tôi không vậy?” Shinichi nhăn nhó nhìn Shiho bước ra khỏi phòng thay đồ nam.Ừ,cô ấy vẫn rất tùy tiện,tùy tiện bước vào phòng thay đồ nam,nói hai câu cùng quà mừng là một cú đấm rồi đi ra.Có ai nói cô ấy là con gái không,không thể giận cá chém thớt cậu được.Subaru làm tội và Shinichi là người lãnh,hay lắm.Cậu nghe nói từ sau hôm đó,Shiho không biết vì sao mà không gặp lại Subaru.Cậu thở dài,định mệnh thật đáng sợ.
Shiho quay lưng bước đi.Ừ,người ta đính hôn rồi kết hôn,cô vẫn chưa có bạn trai,thật thất bại.Lúc cô mãi suy nghĩ,cô đụng phải một người.Ừ,không biết phải gọi anh ta là gì nữa,là Subaru hay Shuuichi?Cô cúi đầu xin lỗi rồi bước đi.
-“Em tránh mặt tôi!” Shuuichi nói,cô tránh mặt anh.Anh vẫn trong lớp hóa trang đó,vẫn giọng nói giả đó,làm cô cảm thấy thật đáng sợ.
-“Ừ,tôi tránh mặt anh.Tôi phải gọi anh là gì bây giờ,anh rể?” Shiho nói,lời nói tàn nhẫn.Anh rể…Anh là anh rể của cô sao?Khi cô chưa hiểu bất cứ chuyện gì,cứ để cô nghĩ như vậy đi.
-“Một ngày,tôi sẽ giải thích cho em.” Khi anh quay trở lại là Shuuichi,anh sẽ giải thích,tất cả…Cho anh sự chuẩn bị đi.
Họ đi ngang qua nhau,như người lạ…
……………………………………
Hai tháng sau,nghĩa trang gia đình Miyano.
Một chàng trai có mái tóc đen,đôi mắt rất đặc biệt của anh bị thâm đen,như đã thiếu ngủ lâu ngày,thân hình gầy,đội một cái nón len bước vào.Shuuichi đã là Shuuichi,không còn vỏ bọc.Anh đã sống trong rất 2 vỏ bọc gần 5 năm,là Rye,là Subaru và bây giờ,anh đã được là chính anh,lần đầu tiên đứng trước ngôi mộ còn rất mới đó.Người nằm trong ngôi mộ đó,là người yêu anh và yêu cô em gái của mình đến mức có thể chết đi.Người con gái đó,là một thiên thần.Cô ấy rất tốt,nhưng anh rất tồi.Anh quỳ xuống,đặt loại hoa mà cô rất thích lên ngôi mộ.Đã là tháng 7,trời rất nóng,em có cảm thấy như vậy không,Akemi?
-“Tôi không nghĩ em yêu tôi,tôi chỉ nghĩ đó là một giao dịch.Tôi không nghĩ,em sẽ nằm đây,tôi vốn nghĩ,mình sẽ bảo vệ tốt cho chị em em.Tôi không nghĩ đến hậu quả này,tôi chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp,vì thế,em nằm đây,vì bảo vệ tôi,vì bảo vệ cô ấy.Tôi có thể nói em và cô ấy rất ngốc không?Luôn muốn bảo vệ người khác,bất chấp hậu quả.Akemi,tôi xin lỗi,nhưng mà,tôi không yêu em,chưa từng.Tôi đã trở về là mình rồi,thứ tôi muốn là trái tim của em gái em,em…có thể tha thứ cho tôi không,Akemi?Tôi biết tôi sai,nhưng mà,tôi là thật lòng,tôi sẽ thực hiện lời hứa đó,sẽ bảo vệ cô ấy,bằng cả mạng sống của mình,em có thể yên tâm,Akemi,tôi sẽ cho em ấy hạnh phúc…Akemi,xin lỗi,cảm ơn và...tạm biệt.”
Akai đặt cái thẻ nhớ xuống cạnh bó hoa,đặt đoạn tin nhắn đó xuống,Akemi,xin lỗi.Đoạn tin nhắn này không cần nữa rồi,anh đã ghi nó vào tim,sẽ không quên.Anh sẽ bắt đầu lại với mối quan hệ giữa anh và Shiho,bắt đầu lại tất cả.Như trút được một gánh nặng,anh mỉm cười,bây giờ,anh sẽ trở về với chính bản thân của mình,sẽ là một “Subaru” trong hình dáng của Akai.Shuuichi đứng dậy,mỉm cười nhìn cô gái trong tấm ảnh cũng đang cười.Gió thổi mái tóc của anh,như đang an ủi và ủng hộ.Anh biết,Akemi không phải là một cô gái ích kỉ.Ít ra,anh còn sống cũng là nhờ cô ấy.Shuuichi cúi đầu chào,cô gái này vĩnh viễn anh cũng không quên.
………………………………………………
Gin bước ra khỏi phòng học,những sinh viên mà anh dạy tiến bộ rất nhanh,có thể sớm tốt nghiệp.Lớp mà anh dạy là lớp A,là lớp dành cho học sinh ưu tú,bởi vì thế có thể tốt nghiệp sớm hơn sinh viên của những lớp khác.
-“Gin-sensei!” Lại là cô gái có mái tóc ngắn đó,dạo này cô gái đó rất hay bám theo anh,mà Gin,dường như cảm thấy quen thuộc trước sự đeo bám đó,thậm chí nếu không có nó anh còn cảm thấy nhớ.Gin thay đổi thật rồi.
Anh không hiểu,cô gái này định làm gì nữa.Cứ bám theo anh,rồi còn cái gì mà muốn xin lỗi vì đã bắn anh,nhưng mặc kệ,hi vọng cô ấy tốt nghiệp sớm.Chỉ là Gin không ngờ,trong 2 tháng mà mối quan hệ của họ được đồn đại là người yêu.Nhưng đúng là lạ,ăn cơm anh cũng ăn cùng Sera,lúc chấm bài anh cũng rất nương tay với cô.Đến khi anh nhận ra thì đó đã là thói quen,Sera vẫn ngày đêm bám theo anh,anh cứ để mặt cô ấy nắm tay nắm chân anh,không hề phản kháng.Ở Nhật không như những nước châu Á khác,hiệu trưởng sẽ không can dự vào tình yêu của sinh viên,kể cả khi giảng viên có người yêu là sinh viên,vì thế,Gin không sợ cả hai sẽ bị đuổi việc.Có một điều làm anh rất không vui là cô gái này luôn gặn hỏi anh về thông tin của Shuuichi,làm sao anh biết hắn ở đâu được.Cho đến một ngày tháng 7.
-“Sensei,Shuu-niichan trở về rồi,em không cần bám theo thầy nữa,thật mừng!” Sera nói,nước mắt nước mũi hòa lại với nhau.Cô dường như không kiềm chế được cảm xúc của mình,ôm chặt lấy anh,chùi nước mũi vào bộ vest rất đắt tiền này.Gin cũng không phản kháng,cũng rất không vui.Anh rất không muốn cô gái này không đeo bám mình nữa,tại sao hắn lại trở về cơ chứ,đúng là kẻ thù của anh.Nhưng mà với cái trí thông minh trời phú của mình thì Gin rất nhanh chóng tìm cho mình một cái lí do giữ Sera ở lại.
-“Bộ Vest này rất đắt tiền,nếu em không mang cơm trưa,không đi theo tôi nữa thì…đưa tôi một trăm nghìn yên!” Gin dồn Sera đến
-“Gin-sensei,xin thầy đừng đùa!” Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là,Gin không phải loại người này.Nhưng mà,mặc cho ác quỷ trong cô phản kháng thì thiên thần đang rất vui sướng…nhảy tung tăng.Có ai hiểu cái cảm giác của cô không,cô vừa vui,vừa cảm thấy có gì đó không đúng,Gin không phải loại người đi đùa giỡn người khác.Nhưng Gin đã rất nhanh chóng thổi bay mấy cái suy nghĩ đó bằng cách cúi xuống,chiếm môi cô.Là hành động bạo lực với môi của cô khi anh không ngừng cắn cắn môi cô,tham lam dùng lưỡi tham quan mọi nơi trong miệng cô.Và cô cũng rất không phản kháng mà hưởng thụ nụ hôn đó…
…………………………………………
Shiho đã 2 tháng không gặp Subaru từ ngày đó.Một ngày hè nóng nực,cô đang phải chơi đá bóng cùng đội thám tử nhí,vì cô là người lớn nên chúng để cô ở vị trí bắt bóng,mặc dù lưới của đội cô rộng hơn lưới của chúng.Nói trắng ra thì từ ngày làm Haibara,Shiho rất có hứng thú chơi mấy trò thể thao này,kết quả,cô bị Mitsuhiko đá thủng lưới 3 lần.Vì trời khá nóng,cô mời lũ nhóc đi ăn kem bằng tiền lương của mình,và chúng rất không khách sáo ăn sạch gần 3000 ngàn yên của cô (khoảng 300,400 trăm nghìn).Sau khi tiễn chúng về nhà,Shiho cũng về nhà mình.Bác tiến sĩ đã đi Osaka tham dự lễ trao giải cho nhà khoa học nhưng vì bọn thám tử nhí vẫn phải đi học nên cũng không theo được.Cô thở dài nhìn bếp,hình như cô chưa đi chợ thì phải,dạo này toàn ăn mì gói,không tốt cho da mặt.Cô nhớ món cà ri của anh ta quá.
Tiếng chuông cửa vang lên.Shiho không nghĩ sẽ tiếp khách vào giờ này.Cô mặc áo khoát rồi bước ra mở cửa.
-“Anh có làm dư một ít cà ri…” Câu nói quen thuộc,giọng nói quen thuộc,gương mặt quen thuộc.Subaru rất hay nói câu này,còn giọng nói và gương mặt là của Shuuichi.Shiho chợt thấy mắt mình cay cay,cô không biết dạo này mình rất hay khóc.
-“Shiho đừng khóc,anh ở đây!” Shuuichi nhẹ nhàng nói,nhìn cô gái này,2 tháng,cô ấy gầy hơn nhiều,có phải lại tại anh không?
Nước mắt Shiho rơi xuống.Anh ở đây,em thấy rồi,thấy anh vẫn còn ở đây.Em thấy anh,em vui nhưng sao tim lại đau thế này?Cô phải làm thế nào đây,dù có kiềm chế nhưng người đàn ông này vẫn luôn làm cô cảm động.Cô phải làm thế này đây,vì sao người cô thích cũng là bạn trai của Akemi vậy?Cô có sai không?
Nồi cà ri này anh đã dùng tất cả tâm huyết lẫn tình yêu của mình vào rồi,cô có thể ăn,sau đó nghe anh giải thích mọi chuyện không?Shuuichi quyết định rồi,anh sẽ làm cho cô yêu anh,không còn vướng bận gì về Akemi nữa.Anh hứa với cô ấy và Shiho rồi,anh sẽ dùng mạng sống của mình để bảo vệ người con gái này. Shuuichi bối rối nhìn Shiho khóc,anh làm sai chỗ nào nhỉ?Thế này chẳng phải là yếu tố lãng mạn mà trong phim vẫn hay nói sao?
Bên ngoài,hai bóng đen lấp ló nhìn vào bên trong.
-“Anh đã bảo là không hiệu quả mà,sao em không ngăn anh ta!” Shinichi chán nản dựa lưng vào tường,sao cậu lại có thói quen rình mò chuyện người khác thế này? “Shiho khóc rồi kìa!”
-“Không có,em nghĩ Shuuichi đã làm rất tốt rồi,vả lại,khóc không có nghĩa là buồn.Shinichi chúng ta về nhà của mình thôi!” Ran mỉm cười lắc đầu kéo Shinichi về nhà,ừ,nơi này là nhà của cô và của anh…Shinichi như hiểu ý cô,cũng rất vui vẻ cùng cô về căn nhà của họ.
-----------------------------------------------
Hết chương 09.
Chương này…hơi sến nhỉ *gãi đầu*.