FILE 2: LỐI TẮT
- Sao hả Einsichi? - Boss cất tiếng khi đưa Einsichi vào một căn phòng với toàn những thiết bị khoa học cực kì hiện đại
- Uhm...
-'' Thánh đường khoa học'' vẫn còn giữ nguyên vẹn như ngày em rời khỏi Tổ chức, à không, nói đúng hơn là ngày trở về với nơi mà em đã rời bỏ, như thế đúng chứ WALK-IN?
- Walk-in? Sao lại dùng từ này với tôi nhỉ? Ngài có cần chú thích gì không?- Einsichi rời mắt khỏi màn hình máy tính, quay lại nhìn Boss.
- Còn cần phải giải thích à, rõ ràng là một đặc vụ xuất sắc của FBI, mà lại làm việc cho Tổ chức, rồi trở về cung cấp tin mật của Tổ chức cho bọn chúng, thế thì là walk-in chứ còn gì?
- Hahaha, đúng thật... Và giờ thì lại phải trở về phụng sự cho ngài, thưa Boss.
- Chà...chắc là phải nâng ly chúc mừng thôi, cuối cùng thì thiên tài và ác quỷ cũng bắt tay nhau rồi...
''Phải, cũng nên nâng ly chúc mừng rồi đấy...''- Einsichi liếc nhìn Boss.
_____________________________________
Ree....eeng.....
- Alo...
- Cuối cùng thì con mồi cũng đã rơi vào cái bẫy hoàn hảo của chúng ta rồi, giờ thì biết phải làm gì chứ?- một giọng nữ vang lên ở đầu dây bên kia.
- Tôi biết rồi, còn bên Einsichi thì sao?
- Tất cả đã đâu vào đấy cả, cứ tiếp tục làm theo kế hoạch là được.
- Cám ơn nhé, bạn tốt.
- Hm... Chào.
''Bụp''- người phụ nữ gác ống nghe lên bàn số, đưa tay đẩy cửa và bước ra khỏi buồng điện thoại công cộng. Một sợi tóc dài màu vàng vô tình mắc trên cánh cửa nhưng người phụ nữ không hề biết điều đó, và cô càng không hề biết rằng, đó là chìa khoá mở cánh cửa tử của cô...
________ Cách đó 10m________
- Sao vậy đại ca?- một giọng nói cất lên trong chiếc Porche đen nằm yên từ vài phút cách đây trong bãi đõ xe.
- Hừm... Tiếc thật, lại phải loại đi một thành viên của Tổ chức nữa rồi...- Gin gỡ tai nghe ra, nhìn vào trong gương chiếu hậu, nó phản chiếu ảnh buồng điện thoại công cộng, nơi người phụ nữ vừa bước ra khỏi- Vĩnh biệt nhé, Vermouth.
Hắn đẩy cửa và bước xuống xe, nhưng không quên quay lại gọi tên đàn em:
- Voldka, đem theo ''thứ đó'' cho tao.
- Dạ, thưa đại ca.
____________Bệnh viện Trung ương Beika____________________
- Bé Shin, nó sao rồi bác sĩ?- bà Yukiko bước ngay đến khi vừa thấy cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
- Từ từ, bình tĩnh đã em.- ông Yusaku níu vợ mình lại.
- Thưa ông bà- bác sĩ lên tiếng- cơ thể cạu bé có những hiện tương rất lạ, có một số tế bào trong vài phần của cơ thể bị biến đổi và các mao mạch không thể đến được đó, chúng tôi chưa rõ nguyên nhân nhưng hiện tại thì cậu bé cần được phẫu thuật, điều đó cần sự đồng ý của gia đình nhưng nếu để chậm, cụ thể là khoảng 3 ngày nữa thì cả cơ thể sẽ không còn một mao mạch nào cả..
- Sao chứ?- bà Yukiko hét lên- Làm sao...làm sao có thể chứ? Con trai tôi...
- Bình tĩnh đi em.- ông Yusaku nói- Chắc chắn bác sĩ sẽ có cách cứu thằng bé mà.
- Phải, xin ông bà yên tâm.- một bác sĩ khác bước ra, anh ta khá trẻ, chỉ cỡ tuổi Araide- Vị mà ông bà tiếp chuyện nãy giờ là bác sĩ John, người vừa nhận giải Nobel Y học. Bác sĩ John sẽ làm phẫu thuật cho cậu bé, và cậu bé sẽ ổn thôi.
- Cảm ơn bác sĩ.
-An tâm đi em. Thằng bé sẽ khoẻ lại thôi.- Ông Yusaku cầm tay vợ- Giờ thì chúng ta đi làm thủ tục nhập viện.- Cả hai bước về phía cuối dãy hành lang.
- Thưa bác sĩ...- chàng bác sĩ trẻ kia lên tiếng.
- Đến lúc rồi đó, Vermouth.
- Vâng, thưa ngài John.- ''chàng bác sĩ trẻ'' gật đầu.
_______________Nhà hàng Beika________________________
- Nào, nâng ly cho sự hợp tác của chúng ta, thiên tài ạ...- Boss nâng ly, nhìn Einsichi.
- ......- cô cầm lấy chiếc ly thuỷ tinh, trong veo và lấp lánh những viên kim cương đính đầy ở thân và đáy ly và chạm cốc với Boss.
- Thấy sao hả? ''Chai rươu triệu đô'' này có xứng đáng cho buổi tiệc mừng này không?
- À, Mendis Coconut Brandy, chai rượu đắt nhất hành tinh với giá 1 triệu USD...
- Khá đấy...- Boss đặt ly rượu xuống chiếc bàn cũng bằng thuỷ tinh được trải tấm khăn màu vàng ngà.
- Đừng có dùng cái từ ''khá'' với tôi chứ!
- À, ta xin lỗi...
- Khoan đã, chuyện mà ông hứa với tôi..
- Ta sẽ đưa cho em thuốc giải vô tính để thằng nhóc Shinichi đó trở lại bình thường khi em hoàn tất ma trận và giao nó cho ta.
- Ông không tin tôi?
- Ồ không, sao ta lại có thể không tin em chứ... Nào, chúng ta đang hợp tác, phải không? Và cả hai bên đều sẽ có lợi, ta không gạt em đâu, em biết đấy, ngay cả khi em phản bội ta, và ta đã biết điều đó từ trước, nhưng mà sao chứ, ta vẫn không giết em cơ mà...
- Chỉ vì tôi có thể giúp ông tạo ra ma trận để thống trị thế giới?
- Ta không nghĩ thế, Einsichi...
''Sao?''
____________Bệnh viện Beika, phòng phẫu thuật______________
- Bắt đầu thôi.
- Vâng, thưa ngài...- Vermouth lên tiếng.- Chúng ta phải làm gì đây?
- Đây là phần mềm kích hoạt thuốc đồng hoá tế bào vô tính.- Ông John lấy từ trong túi ra một con chíp nhỏ- Chúng ta sẽ cấy nó vào tế bào não của tên nhóc, để nó vĩnh viễn trở thành người vô tính.
- Ngài có thể cho tôi xem nó chứ?
- Này...
- Hay thật!- Vermouth cầm lấy con chip- Cảm ơn nhé, ngài John!- cô nhanh chóng tung cú đá vào thái dương khiến hắn bất tỉnh.
Vermouth mở cánh cửa phòng cấp cứu ra, cô cứ đinh ninh rằng ở bên ngoài sẽ là ông bà Yusaku nhưng...
'' Cạch''- tiếng chốt cửa phòng mở hoà cùng tiếng lên đạn..
- Hả...Gin....các ngươi...- cô lùi lại khi bất ngờ thấy Gin đã đứng trước cửa, hắn kề khẩu súng vào trán cô khiến cô phải lùi vào phòng vài bước.
- Nè..anh....anh....
- Lần đầu tiên trong đời tôi thấy cô không còn giữ được bình tĩnh đó, Vermouth.- Gin bước tới, và tay thì vẫn giương khẩu súng, chĩa vào Vermouth.- Boss ngay từ đầu đã biết được mọi chuyện, ông ấy bảo tôi giám sát cô, và nếu cần thì khử luôn ngay lập tức...giờ thì hãy cầu nguyện đi..
Những giọt mồ hôi lăn trên trán Vermouth, lăn dài xuống cằm và rơi tong tong xuống sàn. Ánh mắt sắt lạnh đáng sợ của hắn nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt ấy đã giết chết biết bao nhiêu con mồi, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ là có cô trong đó..
- Hừm, được rồi. Bắn đi.
- Sao?- Gin hơi ngạc nhiên- À, vậy mới phải chứ, đó mới chính là khí khái của thành viên Tổ chức.... Ở yên địa ngục và chờ đợi ngày phán quyết cuối cùng của Thiên Chúa nhé, đồng minh.
ĐOÀNG!!!