CHAPTER 10
Things we protect
Vứt chiếc điện thoại xuống gi.ường, Ran ngã phịch lên chiếc nệm êm ái. Cô thở dài khoan khoái, cuộn tròn trong chiếc chăn mềm mại. Điện thoại rung. Là Amuro
" Hôm nay em làm rất tốt đấy^^À mà anh đã hỏi giúp em số đó, không ai biết cả. Không có gì....đặc biệt chứ?
Ran mím môi viết reply:
" Có gì đâu ạ!^^! Em thì làm gì có gì đặc biệt? ! Anh ăn chưa?"
Cô gấp điện thoại, gối đầu lên chiếc chăn, tủm tỉm cười. Có tin nhắn ngay sau đó. Háo hức như đứa trẻ chờ quà, cô vội mở điện thoại lên.
" Ăn rồi. Bây giờ đang lên mạng thôi. Ngày nghỉ ngơi hiếm hoi trong cuộc đời ^^"
" Thế ạ? Thế anh cứ nghỉ nhé. Em cũng nghỉ đây, em buồn ngủ rồi. Good night!"
"Ừ. Nghỉ sớm nhé!"
Ran cười rúc rích và dụi đầu vào đống chăn ấm áp. Không biết từ bao giờ nhắn tin cho Amuro vào mỗi tối đã trở thành thói quen khó bỏ của cô. Lúc nào cũng là Amuro bắt đầu trước, và anh cũng là người nhắn tin nhắn cuối cùng. Mỗi lần anh nhắn tin là Ran lại thấy rất vui vẻ, còn cứ trễ một chút là cô cứ thấy thiếu thiếu một thứ gì. Cũng vì anh dễ thương quá mà, tin nhắn lúc nào cũng ngồ ngộ và vui vui. Nhắn với anh thế này cũng giúp cô xả stress nhiều lắm đấy chứ. Đang miên man nghĩ thì cô giật bắn mình. Điện thoại lại rung.
Là Bông Tuyết Bí Mật!
Cô mở vội hộp thư. Tin khá dài, nội dung như sau:
Em Ngủ ngon nhé
Ran nằm dài suy nghĩ.
Có vẻ người này biết rất rõ những việc cô đã, đang và sẽ làm.
Không có nhiều người như thế đâu..
Là ai? Là ai mới được?
Sáng hôm sau.
"Ran, anh muốn mời em đi ăn cơm"- Amuro nhẹ nhàng đề nghị
"Em...em.."
"Ko sao đâu, chỉ là ăn cơm bình thường thôi mà, anh muốn gặp em 1 chút"
" Vâng...vầng..." nhwung Gặp ở đâu đây?"
" Blue Moon. Em biết chứ?"
" Vâng, em biết"
" Good! 7 giờ tại Blue Moon nhé!^^"
Riiiiiing.... Riiiiing.....
- Alô?
- Aoko, Kuroba đây!
- Anh! - Aoko thốt lên khe khẽ - Cô vội vàng mở cửa phòng tắm, lách vào và khóa lại. - Có chuyện gì à?
- Tối mai.. tối mai em rỗi chứ? Anh được nghỉ đột xuất nên.....
- Vâng. - Aoko cười tít - Ở đâu ạ?
- Blue Moon, 7h.
- Okie!
Bữa tối tại kí túc xá nữ.
- Ehm, ngày mai... à tối mai, tôi có chuyện phải ra ngoài một chút, vậy nên ...... - Aoko mở đầu câu chuyện.
- Cậu cứ đi đi. Nhớ cẩn thận đấy. - Shiho chẳng buồn nhìn tới Aoko.
- Uhm,...... ngày mai, em cũng có việc riêng, nên......... - Ran cũng ngập ngừng theo đuôi Aoko.
- Okie, 2 người đi vui vẻ - Kazuha với bộ mặt không-thể-thảm-hơn chép miệng nói.
Ran khẽc liếc Shiho.Shiho đảo mắt một vòng, nhún vai rồi cắm mặt vào bát cơm. Aoko và Ran nhìn nhau, nhìn Shihovà Kazuha, rồi không ai bảo ai cùng thở dài một lượt.
Kí túc xá nam.
- Hey Amuro, tối mai chúng ta nghỉ, có muốn đi xem đá bóng không? - đám bạn ném cho Amuro một trái táo và hỏi.
- Không - Amuro lắc đầu thờ ơ, cắm ngập răng vào trái táo thơm phức.
- Không phải chứ, Amuro chê bóng đá hả? Không đời nào! Ai za, cậu ta có làm sao không nhỉ? Chuyển sang môn khác? Bóng rổ?( khá hợp với chiều cao ) Bóng chuyền?(cũng tốt) Tennis( Không phải chứ? cậu ấy chơi tennis á? ) đám bạn đồng thanh
Amuro hậm hực nhìn vị huynh trưởng tọc mạch nhiều chuyện rồi buông một câu:
- Tui bận thôi mà.........
- WOOAHHH! Cậu đi đâu với ai mà bỏ các bạn ở nhà hả?
Amuro ngao ngán nhìn đám bạn. Haizzz, thật khó mà yên nổi với mấy người này. Không rút sớm thì cũng bị khui thôi. Cậu vứt tờ báo đang xem dở xuống bàn, với tay lấy một trái táo nữa và vừa đi về phòng cậu vừa nói với lại:
- Em đi đổi gió. - Rồi bất ngờ cậu quay trở lại, nhìn chằm chằm vào lũ bạn - ĐỔI GIÓ< NGHỈ NGƠI< OKIE?
- O.... okie! - những kẻ còn lại tròn mắt đáp.
Nhưng khi Amuro vừa kịp đóng cửa phòng cậu ta lại, mấy cái đầu tóc tai lờm xờm đã tụ hội lại với nhau.
- Phải tìm cho ra anh ta đi đâu! - 1 đứa vừa bốc một nắm Starbucks vừa nói.
- Đồng ý
Xì xà xì xầm......
Kí túc xá nam khác
- Ngày mai à? - Heji hất cằm hỏi Kurroba đang nằm thoải mái trên gi.ường.
- Ưm! - Kuroba vươn vai đầy sảng khoái, mắt lim dim mơ mộng. - Tối mai, Blue Moon.
- Tôi không hiểu - Heji khẽ nghiêng đầu
Anh đẩy cửa bước ra. Kuroba lại nằm vật ra gi.ường và suy nghĩ vẩn vơ. Chả ai trong số họ biết rằng, ở góc khuất nơi cầu thang, 2 cái đầu cái đầu đang tụm lại.
Xì xầm xì xà.....
Ran ngồi thẩn thơ. Chẳng có gì để làm....
Kiiing.
Tin nhắn?
" Anh muốn gặp em. Ngày mai 7h tại gốc cây phong lớn, bờ sông hôm trước"
Ran rên lên khe khẽ. Cô đưa tay ôm ngực.
Là Shinichi.