Nửa chặng đường rồi, cố lên tôi ơi !
Chap 10: Mất trí nhớ
“Cô ấy tỉnh rồi, cô ấy tỉnh lại rồi … bác sĩ !”
Sakura cuống cuồng chạy đi gọi bác sĩ khi nhìn thấy Shiho dần dần mở mắt. Cô y tá không kìm được vui mừng, vội vàng chạy đi tìm viện trưởng để thông báo điều này.
Shiho tỉnh dậy vào một ngày đẹp trời khi ánh nắng sớm đang len qua khung cửa chiếu rọi qua cửa sổ phòng bệnh. Những người bạn của cô ở ngoài hành lang yên lặng chờ đợi, Kaito nằm vắt vẻo trên ghế đá đằng xa, Akako chọn một chiếc ghế ngồi gần phòng bệnh, trong khi Hattori vẫn không ngừng đi qua đi lại để giữ cho mình tỉnh táo để suy nghĩ. Ai cũng mệt mỏi bởi họ đã ở đây đã hơn hai ngày hai đêm, tuy vậy họ không thể không thán phục sức chịu đựng Hakuba khi ngồi liên tục trên gi.ường của Shiho mà không ăn không ngủ và lúc nào cũng nắm chặt lấy bàn tay cô. Akai và Judy sau khi hay tin cũng vội vàng lên máy bay từ Mỹ sang.
“Em tỉnh rồi ?”
Hakuba thản thốn không giấu được một tia xúc động, anh hỏi dồn.
“Em cảm thấy thế nào, có khỏe không ?”
Những người bạn vội vàng chạy vào phòng sau khi thấy Sakura chạy ra ngoài. Cuối cùng sự chờ đợi của họ cũng có kết quả, vì thế ai cũng vui mừng.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh dậy rồi, có cảm thấy trong người có chỗ nào không khỏe không ?”
Akako lo lắng hỏi bởi cô nhìn thấy trong ánh mắt Shiho có chút gì đó rất lạ.
“Các cậu là … ?”
Shiho nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt quá đỗi ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi, vì những người đang vây quanh cô lúc này đây … cô không biết ai cả. Shiho nhìn chàng trai tóc nâu vàng đang nắm tay mình, anh ấy đang nhìn cô bằng ánh nhìn kì lạ vô cùng. Tuy vậy cô nhận ra rằng hình như anh chàng hoàn toàn không có ý xấu, Shiho níu tay Hakuba để cố gắng ngồi dậy. Akako vội vàng lấy cái gối kê lưng để cô bạn ngồi dễ chịu hơn.
Và rồi tất cả họ chìm vào im lặng, họ nhìn nhau mà không thể nói gì. Shiho không nhận ra họ … Đây có phải là hậu quả của tai nạn hay không ? Di chứng mà vị bác sĩ hôm trước cũng không thể đoán được ?
“Các bác sĩ đến rồi ! Bác sĩ đến rồi !” Sakura dẫn theo hai bác sĩ và viện trưởng đến.
“Bác sĩ, cô ấy không nhận ra chúng tôi !”
Kaito lên tiếng đầu tiên, chưa bao giờ cậu gặp phải trường hợp như thế này trong đời.
“Bác sĩ, cô ấy không phải là mất trí nhớ chứ ?”
Hattori cau mày hỏi, đây là điều duy nhất mà mọi người đang nghĩ đến và cũng là điều mà họ lo lắng.
Hai bác sĩ vội vàng kiểm tra sơ bộ cho Shiho rồi nhìn viện trưởng với vẻ e ngại.
“Chúng tôi phải xem lại tình trạng chấn thương của cô ấy thật chi tiết rồi sẽ trả lời với người thân. Vì vậy con bé cần phải ở lại viện một thời gian để có thể theo dõi.”
Viện trưởng đưa ra kết luận với giọng nặng nề khiến trái tim mọi người trầm xuống. Trước đó họ đã nghĩ về tình huống xấu nhất là khi cô ấy không bao giờ tỉnh lại nữa, nhưng tình huống kì lạ này họ chưa bao giờ nghĩ đến và cũng không thể ngờ rằng phải đối mặt với điều này.
Không khí trong phòng bệnh lúc này không dễ chịu chút nào khi mà ai cũng cau mày ngẫm nghĩ. Nhìn những người xung quanh mình lúc này, Shiho không biết phải làm thế nào ? Cô biết họ đều là họ hàng hoặc là bạn bè của cô. Nhưng điều tồi tệ lúc này là cô chẳng thể nhớ được gì về họ, kể cả tên của họ cô cũng không biết. Cô siết chặt bàn tay chàng trai ngồi bên cạnh mình lúc này, hơi ấm từ bàn tay anh khiến trái tim cô bình tĩnh lại.
“Các cậu không phải nên nói về tôi hay sao !” Cô mỉm cười nhẹ với mọi người.
Họ không thể không bất ngờ, cô gái trước mặt họ vẫn như thế ! Dù mất trí nhớ nhưng tính cách vẫn rất bình lặng. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút lạnh lùng đó vẫn không thay đổi. Có lẽ đây là một điều tốt với cô và họ tin là như vậy. Chỉ cần gợi lên những kí ức của Shiho tốt đẹp với cô ấy, những kí ức mà không có tổ chức áo đen trong đó.
Và mọi người thay phiên nhau nói một vài điều về cô, chỉ có Hakuba im lặng. Nhưng tuyệt nhiên tất cả không nhắc vể tổ chức tội ác đó, APTX 4869, nhóm thám tử nhí cũng như cậu bé đeo kính Edogawa Conan, … Họ không hiểu rằng đối với Haibara Ai, Edogawa Conan có ý nghĩa như thế nào ? Họ cũng không biết vì sao cô lại lựa chọn đến London ? Họ không biết ai là người chạy trốn và ai là người chờ đợi ? Nhưng cũng bởi vì mọi người cho rằng những kí ức này đối với cô không hay chút nào. Nếu có thể quên đi và sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, đối với Shiho có khi lại là một điều tốt.
Hakuba cũng biết rằng tất cả mọi người đều đang cố gắng che giấu một phần quá khứ của cô. Mặc dù, anh không muốn cô nhớ lại những việc cô đã làm trong tổ chức bởi đó là tội lỗi. Anh đã nghĩ rằng nếu Shiho quên đi tất cả, cô sẽ hạnh phúc hơn. Tuy vậy trái tim anh lại lên tiếng, anh biết không ai có quyền quyết định người khác quên đi kí ức của mình. Bất kể trong trí nhớ kia là gì, nếu thiếu đi một khoảng thời gian trong quá khứ thì cuộc sống của con người sẽ không bao giờ hoàn hảo. Và vì vậy anh âm thầm quyết định đưa cô trở về Nhật Bản, giúp Shiho tìm lại quá khứ đã mất của cô. Hakuba không thể thừa nhận rằng anh làm điều này không có mục đích gì. Anh muốn cô có một cuộc sống trọn vẹn, anh không hy vọng cô ở lại nơi mà trái tim cô không thuộc về. Và vì thế anh muốn đánh bại Kudo Shinichi để có được trái tim của Shiho.
Nghe mọi người nói về bản thân mình, Shiho hoàn toàn tin tưởng. Vì khi nhắc về Miyano Akemi, cô thật sự nhận ra cảm giác buồn bã đang dâng lên trong tim mình, cô muốn khóc. Và Shiho nhận ra rằng không chỉ cô đau lòng, chàng trai tên là Akai cũng không giấu được sự đau khổ trong ánh mắt. Và khi anh chàng vui tính Kuroba nhắc về bác tiến sĩ Agasa Hiroshi, trái tim cô bỗng trở nên ấm áp, hạnh phúc lạ thường. Tuy nhiên, Shiho cũng nhận ra có điều gì đó mà họ đang che giấu. Cô tự hỏi rằng vì sao mọi người không nói về cái chết của người chị của cô ? Hay về cậu bé tên “Kudo” trong giấc mơ dài của cô ? Vì vậy, Shiho muốn tìm cậu trả lời cho riêng mình.
“Tôi muốn trở về Nhật Bản” Giọng nói yếu ớt nhưng ánh mắt cô chưa bao giờ kiên định như thế.
“Được, vậy chờ khi nào em khỏe lại. Anh sẽ đưa em trở về Nhật Bản”
Hakuba Saguru – đó là tên của anh chàng tóc nâu vàng vẫn nắm tay cô từ khi cô tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, anh nhẹ nhàng mỉm cười, Shiho không thể phủ nhận rằng nụ cười anh rất ấm áp mang lại cảm giác dễ chịu.
“Akako, chúng ta cùng nhau trở về đi !” Kaito cười híp mắt nghiêng đầu nhìn Akako nói
“Tại sao ?” Akako nheo mắt nhìn cậu nghĩ thầm.
“Ở đây chưa chán hay sao ? Chúng ta về Nhật Bản thôi !”
“Thật sao ? Hay là cậu muốn về gặp Aoko cô bạn thanh mai trúc mã của cậu, phải không ?”
“Đồ ngốc ! Tớ có nói như vậy sao ?”
“Cậu nói ai ngốc ? Biến đi gặp cô ấy bây giờ đi !”
“Ehem … Hai người các cậu, ở đây còn có một bệnh nhân !”
Hakuba khó chịu nhìn hai người bạn cãi nhau. Vậy là họ dừng cãi nhau nhưng chẳng ai thèm nhìn đối phương.
Ngay lúc này bỗng nhiên điện thoại Hattori đổ chuông, cậu vội vàng đi ra ngoài hành lang để nghe điện thoại.
“Hey Kudo !”
Giọng nói của người bạn quen thuộc ở đầu dây bên kia vang lên như cướp mất hơi thở của Hattori.
“Hattori, Haibara thế nào rồi ?”
“Cô ấy …”
Hattori không khỏi do dự, lòng ngập ngừng không muốn nói với Shinichi về việc Shiho đã mất trí nhớ.
“Cậu ấy thế nào ? Cậu ấy có khỏe không ? Tớ sẽ bay sang đó để gặp cô ấy !”
Shinichi hỏi liên tục mà không để Hattori được trả lời.
“Không không ! Cô ấy sẽ sớm quay về mà !” Hattori không khỏi hốt hoảng.
“Khi nào ? Tớ đi đón các cậu !” Cậu sốt sắng nói với giọng vui vẻ.
“Không .. không cần đâu !”
Chàng thám tử miền Tây cảm thấy như mình đang toát mồ hôi hột khi nói dối người bạn mình, tệ hơn là cậu ta cũng là thám tử.
“ Àh … Ừh ! Tớ sẽ về nước sau một vài ngày, Shiho … cô ấy … cần có thời gian để xin nghỉ việc .. và còn mua vé máy bay.”
Hít một hơi thật sâu, Hattori lại tiếp tục nói dối một câu quả quyết rằng.
“Cô ấy sẽ trở về !”
Cậu quay sang nhìn qua cánh cửa phòng bệnh khép hờ, ánh mắt dán vào cánh tay Hakuba đang choàng qua người Shiho và giữ chặt cô ấy trong tay. Giọng cậu bất chợt trầm xuống đầy lo âu.
“Có thể … cậu sẽ ngạc nhiên.”
“Hả ? Thật sao … ?” Shinichi hỏi lại nhưng thật ra chẳng hiểu gì.
“Được rồi, như vậy đi Kudo.”
Hattori vội vàng cúp máy rồi thở ra nặng nề . Từ lúc nghe điện thoại đến giờ cậu đã chẳng thể nào thở nổi. Cảm giác như có tảng đá đè nặng lên lồng ngực khiến Hattori vô cùng khó chịu. Chính cậu cũng hiểu rằng người đầu tiên nên biết tình trạng của Shiho là Shinichi, nhưng Hattori tự hỏi làm sao cậu mở lời đây ? Một khi cậu nói ra, Kudo sẽ không ngừng hỏi và thậm chí Hattori đoán chắc rằng cậu bạn thân sẽ vội vàng bay sang đây. Xem ra điều cậu cần làm lúc này là tránh để bà chị bé nhớ lại quá quá khứ trước kia, bởi Hattori tin điều đó tốt cho cô ấy.
Những ngày sau đó Shiho ở lại bệnh viện, thỉnh thoảng Hattori, Kuroba và Akako đến thăm cô. Nhưng cả ba cũng phải chuẩn bị mua vé máy bay về nước. Các bác sĩ đã làm một loạt kiểm tra sức khỏe cho Shiho thật chi tiết. Sau khi nhận được kết luận.
“Vết thương hồi phục rất tốt nhưng vì vùng đồi hải mã bị tổn thương dẫn đến mất trí nhớ. Nhưng một phần ghi nhớ của bộ não cũng có thể lưu giữ ở vỏ não nên có thể trong tương lai cô sẽ dần dần nhớ lại. Tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng cô không bao giờ nhớ lại nữa”
Sau khi xác định rằng Shiho không sao, Akai và Judy quyết định trở về Mỹ. Trước khi rời đi, cô đã kịp nhắn nhủ với Akai.
“Em có thể nhìn thấy Judy quan tâm đến anh, vì vậy xin anh hãy giữ lấy hạnh phúc này. Nếu anh bỏ qua điều này, chị Akemi của em có lẽ sẽ tức giận.”
Mỗi ngày, Hakuba và Sakura thường đến bệnh viện thăm Shiho, anh thường đem những tạp chí thời trang đến cho cô giết thời gian. Anh mua cho Shiho một chiếc điện thoại và lưu sẵn số của mình trong đó để khi cô cần bất cứ điều gì, chỉ cần cô gọi anh sẽ tới.
Hai tuần sau, cuối cùng sau khi kiểm tra lại một lần nữa, các bác sĩ xác định cho cô xuất viện. Cô đứng trước cổng bệnh viện tần ngần. Câu hỏi khó nhất hiện ra trong đầu cô lúc này “Sau khi xuất viện cô sẽ đi đâu ?”
Hakuba lái xe đến trước mặt cô, anh lịch sự mở cửa xe chờ cô bước vào nhưng ánh mắt cô nhìn anh lúc này khiến chính anh cũng bối rối.
“Chúng ta … đi đâu vậy ?” Cô hỏi đầy lo lắng
“Về nhà em !”
Hakuba trả lời nhưng bất giác anh quay sang nhìn cô, hai tuần qua hai người thân thiết với nhau khiến anh gần như quên rằng cô bị mất trí nhớ. Và giờ thì anh thật sự lo lắng.
“Đừng nói là em không nhớ em sống ở đâu nhé !”
Khi được hỏi bỗng nhiên trong trí nhớ cô bất chợt hiện ra một câu trả lời, miệng cô đáp lại như một thói quen kì lạ.
“Số 21 đường Baker”
Đường Baker … Đường Baker …
“Nghe này Kudo, nếu cậu không thể giúp chúng tớ, cậu vẫn là Sherlock Holmes của chúng tớ”
Có gì đó như là … quen thuộc … một từ quen thuộc …
Trong tâm trí cô lúc này đây như có hàng trăm hàng ngàn khuôn mặt đang vào nhau như những ánh đèn chói lóa khiến cô không thể nhận ra đó là gương mặt của ai. Shiho tự hỏi những lời đó mang ý nghĩa gì và cô đã nghe hoặc có lẽ từng nói chúng trong hoàn cảnh nào ? Tất cả mọi thứ giống như đánh vào trái tim cô khiến nó vỡ tan thành vô số mảnh vỡ như thủy tinh. Cô chẵng thể tìm kiếm một chút liên quan nào giữa những rắc rối đang xảy ra trong đầu mình.
“May quá ! Ít ra em còn nhớ được nhà mình” Hakuba mỉm cười với cô, ánh mắt nâu ấm áp kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Anh biết nhà em sao ?” Shiho mở to đôi mắt đầy bất ngờ nhìn anh.
“Chúng ta là bạn mà !” Anh bước xuống vui vẻ mở cửa xe để Shiho bước xuống.
Vậy là khi xuất viện cô trở về nhà mình, căn nhà đúng như trong trí nhớ của cô “Số 21 đường Baker”. Đứng trước cửa căn hộ của mình Shiho bỗng cảm thấy rất thân quen. Và cô cẩn thận bước đến chậu hoa cúc vàng dò tìm chìa khóa cửa dưới đáy chậu, không khó để có thể dễ dàng mở cửa vào nhà bởi đây thật sự đúng là nhà cô. Chỉ khi cánh cửa mở ra Shiho mới có thể thở ra nhẹ nhõm. Bởi từ lúc bước xuống xe cô đã lo lắng một chút. Hình như anh cũng hiểu nên cố tình đứng chờ cho đến khi thấy Shiho bước vào trong. Cô quay lại vui vẻ vẫy tay để anh yên tâm ra về.
Khung cửa sổ phong cách cổ điển nước Pháp, bên trong được trang trí bằng tấm màn cửa ren trắng như tuyết. Nội thất trong nhà khá giản đơn nhưng không kém phần trang nhã. Ở trên bàn là cốc cappuccino vẫn còn một chút ở dưới đáy, điều này nhắc cô nhớ rằng thức uống yêu thích của cô chính là cappuccino. Một căn nhà đơn giản và sạch đẹp. Đây điều là phong cách của cô. Và đây đúng là nơi cô sống. Shiho khẳng định chắc chắn điều này.
Bước vào phòng làm việc, ánh mắt cô lướt qua những quyển sách hóa học, sinh học và một vài tác phẩm văn học cổ điển. Trên bàn làm việc còn ghi lại một vài thí nghiệm và nghiên cứu mà có lẽ trước đây cô đã thực hiện. Bật máy vi tính, theo bản năng cô vào xem hộp thư email, cẩn thận nhập một dãy số mật khẩu cũng chính là ngày sinh của chị Akemi. Hộp thư email trống rỗng nhưng khi xem lại bộ nhớ trong máy vi tính cô lại thấy rất nhiều bài nghiên cứu của mình. Có lẽ trước đây cô hẳn là một người chăm chỉ làm việc, nghĩ đến điều này đôi môi Shiho cười tự tin.
Cô cảm thấy hơi mệt mỏi bởi đã nhiều ngày sống trong bệnh viện. Phải khó khăn lắm Shiho mới có thể tìm ra tủ đựng quần áo. Cô bước vào phòng tắm và bật nước ấm vào bồn. Đứng trước gương, cô bỗng như bị thôi miên …
“Vào buổi sáng khi tớ nhìn vào gương tớ lại cảm thấy lạnh buốt. Tớ tự hỏi mình rằng người trong gương kia … bạn là ai ?”
"Chiếc gương có thể phản chiếu y hệt những gì đứng trước nó...nhưng cũng không thể cho ta thấy hình dáng thật của mình"
Shiho chìm trong suy nghĩ, có điều gì đó rất quen thuộc. Hay người nào đó ? Cuối cùng đó là ai đã nói ? Cô tự hỏi phải chăng chính mình đã nói như vậy chăng ?
Shiho nằm trên gi.ường, ánh mắt nhìn xa xăm vào trần nhà, trong cô lúc này là cảm giác tuyệt vọng khi không thể tìm thấy câu trả lời. Khi ở viện những người bạn và bác sĩ đã nói rằng cô bị mất trí nhớ do bị thương trong vụ đọ súng với nhóm khủng bố khi bọn tội phạm tấn công vào tòa nhà trung tâm thương mại. Nếu tìm thấy điện thoại mình vào lúc này, cô nghĩ rằng cô sẽ biết được điều gì đó. Trước khi cô mất trí nhớ cô tự hỏi mình là người như thế nào ? Tại sao chính mình không thể tìm thấy một chút dấu vết nào về kí ức, khoảng thời gian trước kia ? Cuộc sống của cô phải chăng rất kỉ luật và bí ẩn ? Những điều cô mơ ước, những điều cô trãi qua,… tất cả mọi thứ đều không tồn tại trong trí nhớ cô lúc này. Cuộc sống của Shiho, ngoại trừ công việc ra còn có gì nữa ? Cô tự hỏi có phải chăng mọi người muốn tốt cho cô hay không ? Kể cả Hakuba là người chăm sóc cô, lo lắng cho cô nhất cũng không nói gì về những chuyện trước đây. Đôi khi cô muốn hỏi anh nhưng hình như anh có vẻ lảng tránh, vì vậy cô không hỏi nữa, không thể phủ nhận được tâm lí cô đã dần quen với việc được anh quan tâm. Và vì thế cô sợ anh rời đi, sợ anh giận. Nhưng Shiho muốn biết tại sao trong giấc mơ của cô, cậu bé tên là “Kudo” đó lại buồn như thế, vì từ trong ánh mắt ấy cô nhìn thấy một nỗi buồn không nói nên lời.
Có quá nhiều câu hỏi tồn tại trong đầu Shiho lúc này và rồi ý thức trong cô dần dần trôi đi lặng lẽ đưa cô vào giấc ngủ.
Ngày mai, cô sẽ cùng với Hakuba, Akako, Kuroba và Hattori lên máy bay bắt đầu cuộc hành trình trở về Nhật Bản.