Never give up - Không bao giờ từ bỏ

heokool

Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?
Thành viên thân thiết
Tham gia
22/9/2011
Bài viết
14.934
Never give up
“You have the MRI of someone in a wheelchair, Jason,” said the doctor, in a voice his profession reserves for severe illness. “Eventually, you may lose your eyesight, even your bladder control.”
The words hit my wife and I squarely. I was twenty-seven and had multiple sclerosis. I wanted to come to grips with this news, but right now all I could think of was ending this office visit. This doctor offered no hope and he was scaring my wife and me in the process. I stole a glance at Tracy, who began to cry softly. I reached over to comfort her, my soul mate. We mumbled hurried goodbyes and left.
I was in the construction business along with my dad, who owned the company. We raised buildings from the ground up and it was hard, demanding labor filled with long hours. But I loved it. I had walked the slender steel beams since the tender age of fourteen and probably felt more at home on a construction site than anywhere else. My dad taught me the ropes.
I couldn’t bear the thought of letting him down now.
After I dropped Tracy off at home, I mentioned that I had to stop by the office for something. But actually, I wanted to pay a visit to a place that I had known for a very long time.
I sat in the church pew, feeling childhood memories wash over me. My eyes were squeezed shut as I anxiously prayed. “Dear Lord,” I said. “I’m not afraid for myself, but I am afraid that I will let my wife and family down they count on me for so much. Please, please help me beat this,” I whispered.
I got up, left the church and hoped that my prayers would be answered. If ever there was a time to keep my faith up, it was now.
A few weeks later, the local paper featured an article in the sports section on a man named Pat. It was like a little miracle had come my way. Pat was a coach at the state college, and had conquered MS with the help of a strict diet.
At last I had found an ally, someone with the same symptoms, and likely the same doubts and fears. Pat and I met and talked for hours about food supplements, vita¬mins and working out. But these eight words echoed in my brain: “You can do it, Jason. Never give up.”
I started a special diet and workout regime designed for MS patients, and stuck faithfully to it.
There were plenty of dark days, too. Days when I had to ask Tracy to help me finish dressing. Through all of this, she was spectacular, giving me the love and sup¬port I needed. I felt so blessed. Gradually, my recovery took shape. In time, the words of the doctor seemed far away.
Finally, I felt ready to set a goal for myself.
The challenge came in the form of natural bodybuilding. I had played football in high school and college, and I was certainly no stranger to the weight room. I began working out diligently with a trainer six days a week. He put me through different weight routines. My goal was to com¬pete in a bodybuilding contest.
A few months later, all the hours of sweat and training brought me to a competition that included one three-minute routine. I found myself in front of an auditorium filled with people.
I completed my routine flexing, stretching, showing off the body I had fought so hard to achieve and walked off. As I waited for the judges to tally my score, I spotted my family and friends in the fourth row. When the judges announced that I had placed sixth, I felt a rush of pride and relief. As I took a bow, I stole a quick glance at my family, who were all standing up and clapping and cheer¬ing as hard as they could.
Before we left to celebrate at a nearby restaurant, my dad came over and put both his hands on my shoulders. “Jason, I’m so proud of you. As far as I’m con¬cerned, you are number one!” he said.
He looked me right in the eyes. “We build foundations in our business, but let me tell you, the real foundations in life are family.”
I hugged my dad tightly then, and as I did, I saw Tracy give me the thumbs-up sign and dazzle me with a smile as big as all outdoors.
Today, Tracy and I are the proud parents of two little girls. They are more precious than we could have ever imagined. And every day I remember my father’s words “The real foundations in life are family.”
- Jason Morin
Opportunity often it comes disguised in the form of misfortune or temporary defeat.
- Napoleon Hill
Jack Canfield & Mark Victor Hansen

Không bao giờ từ bỏ

“Phim chụp MRI cho thấy anh phải ngồi xe lăn, Jason à”, vị bác sĩ nói bằng giọng nghề nghiệp dành cho những bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo. “Anh cũng sẽ không giữ được thị lực, còn bàng quang của anh có thể không kiểm soát được.” Những lời đó như gáo nước lạnh dội vào vợ chồng tôi. Lúc ấy tôi 27 tuổi và mắc phải căn bệnh đa xơ cứng. Tôi đã muốn đối mặt với tin xấu đó, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là biến khỏi phòng mạch ngay lập tức. Vị bác sĩ này chẳng hé mở tia hy vọng nào cả và còn đang làm chúng tôi thêm sợ hãi. Tôi trộm nhìn Tracy, vợ tôi bắt đầu thút thít. Tôi quàng tay qua an ủi người bạn đời thân thiết của mình. Chúng tôi lí nhí chào bác sĩ rồi vội vã ra về.
Tôi làm trong ngành xây dựng cùng với bố tôi, người sở hữu công ty. Chúng tôi xây dựng nên những tòa nhà cao ngất, công việc khá vất vả và nó đòi hỏi người thợ phải dẻo dai trong nhiều giờ liền. Nhưng tôi rất yêu thích công việc của mình. Tôi đã từng đi trên những thanh thép mỏng hồi mới 14 tuổi; và có lẽ chỉ những khi tôi ở tại công trình xây dựng, tôi mới cảm thấy thân thuộc như đang ở nhà mình hơn bất cứ đâu. Cha đã dạy tôi tất cả những cách thức làm việc.
Giờ đây, tôi không thể chịu nổi ý nghĩ mình sẽ khiến cho ông phải thất vọng.
Sau khi đưa Tracy về nhà, tôi nói rằng có việc phải ghé qua văn phòng, nhưng thật ra tôi muốn đến một nơi mà tôi đã biết từ rất lâu rồi.
Tôi ngồi trên băng ghế của nhà thờ, cảm thấỵ tràn ngập trong lòng những kỷ niệm tuổi thơ. Tôi nhắm nghiền mắt và lo lắng cầu nguyện. “Lạy Chúa, con không lo gì cho mình, nhưng con sợ sẽ làm vợ và gia đình con thất vọng. Họ đã trông mong vào con rất nhiều. Con cầu xin Người hãy giúp con vượt qua thử thách này”, tôi thì thầm.
Tôi đứng dậy ra về, trong lòng hy vọng những lời nguyện cầu của mình sẽ được đáp lại. Nếu có lúc nào đó tôi phải giữ vững niềm tin, thì đó chính là lúc này.
Vài tuần sau, trong mục thể thao của tờ báo địa phương đăng một bài về một người đàn ông tên Pat. Điều này như một phép màu bé nhỏ đến với tôi. Pat là một huấn luyện viên tại trường cao đẳng của tiểu bang, anh đã chiến thắng căn bệnh đa xơ cứng bằng một chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt.
Cuối cùng tôi cùng đã tìm được người đồng cảnh ngộ, cùng căn bệnh và có lẽ cùng chung những nỗi hồ nghi và sợ hãi như tôi. Pat và tôi đã gặp nhau, trò chuyện hàng giờ về các loại thực phẩm bổ sung, vitamin và chế độ luyện tập. Nhưng có tám chữ vẫn văng vẳng trong đầu tôi là “Cậu làm được mà, Jason. Đừng bỏ cuộc”.
Tôi bắt đầu chế độ ăn kiêng đặc biệt và tập những bài tập dành riêng cho các bệnh nhân đa xơ cứng, và tôi tuyệt đối tuân theo chế độ đó.
Cũng có nhiều ngày trôi qua một cách u ám. Đó là những ngày tôi phải nhờ Tracy giúp tôi mặc quần áo. Trong những ngày ấy, Tracy rất tuyệt vời, luôn yêu thương và nâng đỡ tôi - điều mà tôi đang rất cần. Tôi thấy mình thật may mắn. Dần dần, bệnh tật của tôi hồi phục rõ ràng. Theo thời gian, những lời nói của vị bác sĩ ngày nào dường như xa thăm thẳm.
Cuối cùng thì tôi cảm thấy đã sẵn sàng thiết lập một mục tiêu cho mình.
Thử thách xuất hiện dưới hình thức rèn luyện th.ân thể. Hồi còn học trung học và cao đẳng, tôi đã từng chơi đá bóng và cũng chẳng lạ gì với phòng tập cử tạ. Tôi siêng năng luyện tập 6 ngày trong tuần với một huấn luyện viên. Anh ta hướng dẫn tôi theo nhiều cách thức cử tạ khác nhau. Mục tiêu của tôi là ra tranh giải trong một cuộc thi thể hình.
Vài tháng sau đó, bao công sức rèn luyện cuối cùng cũng đã đưa tôi đến một cuộc thi với phần trình diễn trong ba phút. Tôi nhận ra mình đang đứng trước một khán phòng chật kín người xem.
Tôi đã hoàn tất màn trình diễn của mình - gập cơ, duỗi cơ và phô diễn hình thể mà tôi đã dày công khổ luyện mới đạt được - rồi đi ra. Trong khi chờ ban giám khảo tính điểm, tôi trông thấy gia đình mình cùng bạn bè đang ngồi ở hàng ghế thứ tư. Khi các giám khảo thông báo tôi xếp thứ sáu, lòng tôi trào dâng niềm hãnh diện lẫn thư thái. Lúc cúi chào khán giả, tôi trộm liếc nhìn về phía gia đình mình, tất cả họ đều đang đứng dậy vỗ tay hết mình chúc mừng tôi.
Trước khi chúng tôi đến một nhà hàng gần đó để ăn mừng, cha tôi đến bên, quàng cả hai tay lên vai tôi và nói: “Jason, cha rất tự hào về con. Với cha, con là nhất”.
Rồi cha nhìn thẳng vào mắt tôi: “Chúng ta xây dựng những nền tảng trong kinh doanh, nhưng cha muốn nói với con rằng, những nền tảng thực sự của cuộc sống chính là gia đình”.
Lúc đó, tôi ôm chặt cha và nhìn thấy Tracy đang ra dấu chúc mừng thành công của tôi, nàng nở một nụ cười tươi và rạng rỡ.
Giờ đây, tôi và Tracy đã trở thành những người cha người mẹ đáng tự hào của hai cô con gái nhỏ của chúng tôi. Chúng quý giá hơn nhiều so với những gì chúng tôi hăng tưởng tượng. Và mỗi ngày tôi đều nhớ đến lời cha “Nền tảng thật sự của cuộc đời chính là gia đình”.
- Jason Morin
Cơ hội thường ngụy trang dưới lớp áo bất hạnh và thất bại nhất thời.
- Napoleon Hill
Jack Canfield & Mark Victor Hansen


 
×
Quay lại
Top