Như đóa tường vi

nhoc_dailovely

†™—†™¯¯¶¯¯ ý•†Ñgốdž™†
Thành viên thân thiết
Tham gia
2/2/2010
Bài viết
234
Vi là một cô gái đã phải chịu quá nhiều đau khổ từ khi còn nhỏ. Lần này, may mắn đến với cô, nhưng liệu nó có tồn tại được lâu dài?

Cuộc đời bất hạnh

Tường Vi là một cô gái xinh xắn và ngoan ngoãn, sinh ra trong một gia đình tương đối khá giả. Lẽ ra Vi phải có được một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc, nhưng điều đó chưa bao giờ thành hiện thực khi bố Vi đã ra đi trong một tai nạn giao thông khi Vi mới chưa đầy 7 tuổi. Nhưng điều đó chỉ là một phần, khi gia đình bên nội nhà Vi là một gia đình tương đối nề nếp nhưng xưa cũ và mọi người trong gia đình - đặc biệt là bà nội Vi - có tư tưởng rất lạc hậu. Bố Vi là con trai duy nhất trong gia đình, lại là gia đình trưởng họ. Khi bố Vi vẫn còn, bà nội vẫn có thành kiến với mẹ Vi luôn, mẹ Vi từ khi về nhà chồng chưa có ngày nào yên ổn và vui vẻ trọn vẹn cả. Và cho tới bây giờ, khi bố Vi đã ra đi mãi mãi, mọi người trong gia đình đều đau xót vô hạn và có lẽ, bà nội là người đau xót hơn cả: "Phải chịu cảnh kẻ tóc bạc tiễn người tóc xanh, mà đó lại là đứa con trai độc nhất của gia đình", thử hỏi rằng: Liệu có một người mẹ nào lại không đau xót. Nhưng có lẽ bà đã quá ích kỉ khi không nghĩ được rằng: mẹ Vi cũng đau xót không kém. Bố Vi mất không lâu, bà nội đi xem bói và sau khi trở về, bà thường rêu rao với mọi người rằng: bố Vi mất là tại mẹ Vi có số sát phu và đó cũng là cái cớ để bà giày vò mẹ Vi nhiều hơn, nào là: "Nhà tôi đúng là vô phúc mới rước chị về làm dâu", hay "Con tôi nó tài giỏi như vậy, sao lại đi lấy một người như chị, để rồi rước họa vào thân?"... Dĩ nhiên, đứa cháu gái như Vi cũng không được quý mến gì cả. Quá tủi thân trước những lời của bà nội, mẹ đành dẫn Vi về ở với ông bà ngoại ở tận Yên Bái. Tại đây, mẹ Vi mở lại hiệu may mà trước kia đã đóng cửa khi đi lấy chồng. Mẹ Vi làm khéo nên đông khách và thường nhận được hợp đồng của khá nhiều công ty. Thời gian trôi qua, nỗi khổ mất chồng trong lòng mẹ Vi dần nguôi ngoai, mẹ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đi bước nữa mà lúc nào cũng chỉ muốn chăm lo cho Vi được đầy đủ. Cho tới một ngày…

Đợt ấy, mẹ Vi nhận được một hợp đồng khá lớn của một công ty bảo hiểm. Người đến đặt hàng là một người đàn ông tự giới thiệu mình là nhân viên của công ty. Sau những lần trò chuyện, mẹ Vi và người đàn ông đó đem lòng quý mến nhau. Và mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, được sự ủng hộ của gia đình, mẹ Vi theo người đó về và chú ấy đồng ý để mẹ dẫn cả Vi về để cùng chung sống. Vợ của chú Bảo cũng đã mất cách đây 7 năm rồi. Sở dĩ vì chú ấy đồng ý để mẹ dẫn Vi về là vì bản thân chú ấy không có con và hơn thế là nếu chú có đồng ý như vậy thì mẹ Vi mới lấy chú, vì với mẹ, Vi mới là quan trọng nhất. Sau khi lấy nhau không lâu, Vi theo mẹ và chú Bảo lên Hà Nội sống. Hai năm cùng chung sống, Vi chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn thứ gì, từ tình cảm tới vật chất. Chú Bảo thực sự đã cho Vi tất cả những gì mà một người cha có thể cho con cái, nhưng có lẽ chú ấy mãi mãi không bao giờ có thể thay thế vị trí của bố trong lòng Vi. Vì thế, Vi chưa từng gọi chú là “bố” mà vẫn chỉ gọi là “chú” thôi.

Vi những tưởng mình đã quá đỗi hạnh phúc khi có một người cha dượng tốt không kém người cha ruột của mình, nhưng dường như hạnh phúc chẳng bao giờ mỉm cười với Vi. Hôm ấy ở quê có đám ma bà Mẫn - là cô ruột của mẹ Vi nên mẹ phải về gấp để kịp tham dự đám tang. Mẹ nhắn lại cho Vi là phải tới sáng hôm sau mới về được. Tối ấy, khi đã nấu cơm xong, Vi nhấc điện thoại và gọi cho chú Bảo, chú ấy nhấc máy, Vi thấy ồn ào lắm, bèn hỏi:

- Chú Bảo ơi, con nấu cơm rồi, chú về ăn đi.

- Hôm nay chú bận tới dự buổi họp lớp, con cứ ăn cơm đi, ăn xong thì học bài rồi đi ngủ. Chắc là chú sẽ về muộn.

- Vâng. - Vi cúp máy, vào ăn cơm rồi lên học bài. Lúc Vi học bài xong thì đã 10 giờ, Vi đành đóng cửa và đi ngủ. Đang nửa đêm, Vi bỗng sập thức, Vi thấy người mình nặng trĩu và bên mình nồng nặc mùi rượu. Vi cố rướn mình để vặn to ngọn đèn ngủ ở đầu gi.ường và nhận ra chú Bảo đang ôm chặt mình. Vi biết chú ấy đang say rượu và lo có chuyện chẳng lành xảy ra nên cố gắng hết sức để chú Bảo buông mình ra, nhưng chẳng có ích gì cả. Sức vóc đàn ông, lại có chút hơi men trong người, Bảo như một con thú dữ khiến Vi kinh hãi. Và chuyện gì đến cuối cùng cũng đến, Vi đã bị chính cha dượng của mình bức hại. Hôm sau, mẹ về và thấy Vi dường như không còn sức sống của một con người nữa. Thấy con gái như vậy, mẹ Vi gạn hỏi mãi nhưng Vi không nói gì cả và mặc nhiên không rơi một giọt nước mắt nào, điều đó càng khiến mẹ Vi lo sợ hơn. Cả buổi sáng hôm ấy, Vi không nói một lời, không ăn một thứ gì mà chỉ nằm rũ trên gi.ường như người sắp chết. Đến trưa hôm ấy, chú Bảo về đến nhà, bước vào bàn ăn đã dọn sẵn, nhìn chú Bảo như một phạm nhân đợi lời tuyên án tử hình. Chú Bảo ngồi vào bàn, nhưng không ăn, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn mẹ Vi. Mẹ Vi vội hỏi:

- Anh sao thế, cả con Vi nữa?

- Xin lỗi... - Chú bảo vừa nói vừa rơi nước mắt.

- Xin lỗi gì, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra? - Mẹ Vi bắt đầu lo lắng hơn.

Chú Bảo rời khỏi ghế ngồi, từ từ quỳ xuống trước mặt mẹ Vi, cúi mặt xuống và nói:

- Anh thực sự không còn mặt mũi nào để nhìn em nữa. Anh xin lỗi.

- Anh đứng dậy đi, có chuyện gì thì nói sau...

- Anh đã làm hại đến con gái của em, anh thực sự không thể nhìn mặt em được nữa.

Dường như nhận ra điều gì, mẹ Vi gào lên và hỏi dồn dập:

- Anh đã làm gì con tôi? Hả? Anh mau nói đi! Nhanh lên.

- Anh xin lỗi, tối qua anh uống say, nên đã…

Mẹ Vi lặng người đi, dường như không còn đủ sức để đứng, mẹ Vi ngồi sụp xuống ghế và khóc một cách cay đắng. Thấy vậy, chú Bảo day dứt, xin chịu mọi hình phạt. Mẹ Vi nói: "Mất bố đẻ, đó là tổn thương quá lớn với nó rồi, bây giờ lại thêm chuyện này, tôi sợ nó sẽ không chịu nổi." Mẹ Vi đưa ra quyết định ly hôn nhanh chóng. Chú Bảo không nói gì, lẳng lặng cầm tờ đơn ly hôn mà mẹ Vi đưa cho, rồi lại dắt xe ra ngoài. Chú Bảo đi khỏi, mẹ Vi hận lắm, vì đã không bảo vệ được con gái. Ngày hôm sau, với những lời động viên của mẹ, Vi vẫn đến trường như mọi khi, nhưng tuyệt nhiên không nói một câu gì. Mấy hôm nay, ngoài thời gian học, Vi giam mình trong phòng cùng với chiếc iPod màu hồng suốt cả ngày. Bữa đến, Mẹ phải bưng cơm lên tận phòng và ép mãi Vi mới chịu ăn và vẫn không nói không rằng khiến mẹ vô cùng lo lắng. Hôm nay Vi vẫn đi học như mọi hôm, vào tới cửa lớp, Vi đã thấy mấy người đứng ở hành lang chỉ trỏ mình: "Đúng rồi, là cậu ta đấy." Vi quay lại nhìn và nhận ra người đang nói là Hoa, bạn ở gần nơi mà Vi đang sống. Sao họ lại chỉ trỏ và nhìn Vi với ánh mắt như vậy, không lẽ họ biết chuyện của Vi? Vi cảm thấy lo sợ trong lòng. Chẳng lẽ, mọi người đều biết chuyện của Vi? Vi sợ lắm, nếu thế thì có lẽ Vi sẽ chết mất. Vi sẽ không thể chịu nổi sự nhục nhã khi mọi người biết chuyện, sự thật là vậy. Và có lẽ, Vi sẽ mãi không bao giờ có được một cuộc sống hạnh phúc. Thấy Vi, mọi tiếng xì xào lúc nãy bỗng nhiên nín bặt và Vi bước vào lớp với một tâm trạng nặng nề. Vi không ngừng suy nghĩ về chuyện đã xảy ra, Vi mong nó sớm kết thúc để Vi sẽ có cuộc sống khác, chứ không phải cuộc sống như bây giờ, tràn đầy sự nhục nhã và đau khổ.

Tối hôm đó, mẹ đã quyết định đưa Vi về Yên Bái. Ở lại, nhiều người xung quanh dù không biết rõ nhưng cũng đã đồn ầm lên về chuyện đó. Mẹ không muốn Vi phải chịu bất cứ sự giày vò nào nữa. Về tới Yên Bái, Vi vẫn vậy, vẫn không nói chuyện với ai. Thấy vậy, mẹ lo lắng và nhiều lần đưa Vi tới gặp bác sĩ tâm lý, nhưng vẫn không thấy Vi có biểu hiện gì cả, mẹ Vi càng lo lắng hơn. Mẹ con Vi về đây đã được gần 4 tháng mà Vi vẫn chưa thể nào quên chuyện xảy ra với mình. Bề ngoài Vi không khóc, cũng không nói hay cười cợt, nhưng cứ mỗi khi Vi đặt lưng xuống là cái cảnh khủng khiếp ấy lại ùa về. Và vứ mỗi lần như vậy, Vi lại như chết thêm lần nữa...

Hôm ấy, Vi đi học về thì nhìn thấy mẹ đang nằm trên nền nhà, chân tay run lên. Lúc này, Vi như thoát khỏi giấc mộng khủng khiếp và trở về hiện tại. Với Vi lúc này, mẹ là chỗ dựa duy nhất, nếu mẹ xảy ra chuyện gì thì Vi biết phải làm sao. Nghĩ đến đây, Vi thấy sợ, Vi vội chạy lại chỗ mẹ đang nằm, giữ chặt tay mẹ và kêu lên: "Mẹ ơi, mẹ làm sao thế?" Vi gọi ông bà, cậu Vĩnh vào nhà xem mẹ có chuyện gì. Cậu Vĩnh nhanh chóng bế mẹ Vi đặt lên chiếc gi.ường gần đó, thấy người mẹ Vi lạnh ngắt, cậu Vĩnh bảo: "Có lẽ mẹ cháu bị sốt rét." Lát sau, mẹ Vi đã ổn hơn, Vi mừng rỡ:

- Mẹ tỉnh rồi. Mẹ còn mệt lắm không?

Mẹ Vi nở nụ cười hạnh phúc:

Con chịu nói chuyện rồi.

Vi cười, những giọt nước mắt lăn dài trên má:

- Con xin lỗi.

- Không, tại mẹ đã làm khổ con.

- Mẹ đừng nói thế, mẹ luôn là người tốt nhất với con mà.

Hai mẹ con cùng rơi nước mắt và xiết chặt lấy tay nhau, thấy cảnh đó, cậu Vĩnh cảm động bảo:

- Quên hết chuyện cũ đi, hai mẹ con sẽ sống cuộc sống mới.

***

Từ cái hôm bị sốt ấy, mẹ Vi thường xuyên bị đau nhức các khớp xương và lên những cơn sốt rét. Đi khám tại bệnh viện địa phương, người ta bảo chỉ là vấn đề bình thường, chỉ cần uống thuốc là đỡ nhưng mẹ Vi vẫn thế, không thấy đỡ chút nào mà ngày càng xanh xao và ốm đi. Lo lắng có chuyện xảy ra, cậu Vĩnh và mợ Quỳnh đã cùng mẹ lên Hà Nội khám bệnh, kết quả kiểm tra cho thấy, mẹ Vi bị mắc ung thư máu giai đoạn cuối. Quá sốc trước cái tin ấy, cả nhà đều hết sức đau đớn. Trong lúc này, mẹ Vi không thể nào khỏi bệnh được, chỉ còn cách điều trị, sống được ngày nào hay ngày đó. Từ hôm mẹ nhập viện, mợ Quỳnh ở ngoài bệnh viện luôn để chăm sóc mẹ, còn Vi được ra thăm mẹ có hai lần. Nửa tháng sau, bác sĩ nói mẹ Vi không còn bao nhiêu thời gian nữa nên gia đình đưa mẹ về nhà, Vi đau lòng lắm, không một đêm nào là Vi không khóc. Tối ấy, mẹ gọi Vi đến bên cạnh, dặn rằng:

- Mẹ không sống được lâu nữa, bao giờ mẹ mất, con ở lại phải nghe lời cậu mợ và ông bà biết chưa?

- Không, mẹ ơi... - Vi vừa nói vừa trào nước mắt.

- Con đừng khóc, con ở lại phải sống thật vui vẻ, hứa với mẹ đi?

Nước mắt vẫn trào ra, Vi mếu máo:

- Vâng ạ.

- Còn nữa, con đã khổ quá nhiều rồi. Bây giờ mẹ không thể ở cạnh con được nữa, phải chịu khó học để sau này ấm cái thân, chứ cậu mợ còn có hai em, ông bà thì già yếu rồi, gia đình ta đều nghèo, không ai có thể lo cho con được đâu. Sau khi mẹ mất đi, có thể cậu mợ sẽ gửi con lên chùa ở cùng sư thầy hay gửi con vào trại trẻ địa phương. Nếu may mắn ra, con sẽ được một gia đình nào đó tử tế mà nhận nuôi, còn nếu không con đành chịu vậy, nhưng điều quan trọng là con luôn phải cố gắng để sống và vượt qua thử thách. Con là Tường Vi cơ mà, đã là Tường Vi thì luôn phải căng tràn nhựa sống dù ở đâu đi chăng nữa, phải không con?

Vi không nói được câu gì, ngồi khóc rưng rức trước mặt mẹ. Mẹ nở nụ cười yếu ớt, thương cho đứa con gái bé bỏng mà mình sắp không thể chăm sóc được nữa. Mẹ đưa tay lau nước mắt cho Vi, rồi giục Vi đi ngủ. Đêm hôm đó, mẹ Vi qua đời. Bàn tay mẹ lạnh dần đi, mắt nhắm vào, giọt nước mắt cuối cùng của mẹ lăn dài trên má. Mẹ đã đi rồi, đã đi thật rồi. Vậy là mãi mãi Vi không thể thấy mẹ được nữa. Ngoài trời đã đổ mưa, có vẻ như ông trời cũng cảm động trước hoàn cảnh của mẹ con Vi nên đã rơi những giọt nước mắt thương xót, nhưng dường như nó cũng chẳng thấm thía vào đâu. Vì những giọt nước mắt thực sự thì mặn chát và đượm sự cay đắng, nhưng nước mưa không vậy, vẫn rất trong, rất ngọt…

Lễ mai táng Mẹ Vi đã tổ chức xong được hơn một tháng nay rồi. Vi cũng đã chủ động nói với cậu mợ đưa Vi lên chùa cho sư thầy nuôi, vì gia đình cậu mợ đều nghèo lắm. Cậu mợ thương cô cháu gái nhỏ mà ngoan ngoãn, biết điều. Cả hai chuẩn bị đồ đạc cẩn thận giúp Vi và hứa sẽ thường xuyên tới thăm Vi.

Hạnh phúc, tình yêu và thử thách

Vi lên chùa đã được hai tháng nay, trong khoảng thời gian ấy, Vi thấy lòng mình như được bình yên trở lại. Ở nơi này tuy có đôi phần không hợp với tính cách sôi nổi của Vi, nhưng Vi thấy như vậy cũng hay. Đang ngẩn người ra nghĩ ngợi trước cổng, Vi giật mình khi thấy chiếc ô tô màu đen, biển 3258 đỗ lại trước cổng chùa. Đôi vợ chồng đó lại tới. Độ một tháng nay, đôi vợ chồng đó thường xuyên tới đây, bình thường cứ một tuần tới một lần. Và độ hai, ba lần nay, Vi thấy lần nào tới họ cũng vào trong nói chuyện với sư thầy rất lâu. Hôm nay họ lại đến, nhưng họ không đi một mình mà còn dẫn theo một thanh niên, có vẻ là con trai họ, lớn hơn Vi chừng hai ba tuổi gì đó. Cặp vợ chồng nọ vừa bước xuống xe, Vi đã tươi cười:

- Chào cô chú, cô chú lại tới ạ.

Người vợ mỉm cười phúc hậu với Vi:

- Chào con, dạo này nhìn con gầy đi trông thấy đó.

Tiếp đó, Vi quay sang mỉm cười với con trai họ, chàng thanh niên nọ nhìn Vi với ánh mắt như không muốn rời, khiến Vi hơi ngại, gò má ửng hồng lên càng tăng nét đáng yêu. Đôi vợ chồng cùng người con trai bước vào, đến nửa chừng, Vi nghe họ nhắc người con trai:

- Trí ở ngoài này để bố mẹ vào nói chuyện cùng sư thầy nhé.

- Dạ vâng.

Vi không mấy quan tâm, vẫn mải miết quét. Chàng trai kia hướng ánh nhìn về phía Vi và nhớ lại... Dạo đầu năm, vào một buổi chiều lúc tan học, Trí cùng bạn tới hiệu sách Đoàn Văn Cừ, khi đi qua cổng trường THCS Thăng Long thì gặp một cô gái đeo chiếc ba lô trắng đang đi trên chiếc xe đạp màu hồng. Ngay lần đầu tiên gặp mặt, Trí đã bị thu hút bởi cô gái đó. Kể từ hôm ấy trở đi, ngày nào Trí cũng đi qua cổng trường Thăng Long, rồi mới đi ngược lại để về nhà với một lí do vô cùng ngốc xít: vì Trí muốn gặp cô gái đó hàng ngày. Rồi một hôm, Trí không thấy cô gái đó cười như mọi khi mà rất ủ rũ. Rồi hai hôm sau đó, Trí không còn thấy cô gái đó xuất hiện. Từ hôm ấy, ngày nào Trí cũng đến chờ trước cổng trường nhưng vẫn không thấy cô gái đó xuất hiện, chẳng hiểu sao Trí thấy thất vọng trong lòng. 3 hôm, 4 hôm, rồi 5 hôm, cô gái ấy vẫn không xuất hiện, Trí đành hết hi vọng, nhưng cứ mỗi khi đi qua cổng trường Thăng Long là Trí không bao giờ quên nghĩ về cô gái ấy.

Và rồi hôm nay, cô gái ấy đang đứng trước mặt Trí, đó là Tường Vi. Trí lại gần Vi, khẽ đập vai Vi và nói:

- Bạn tên gì?

- Mình là Tường Vi. - Nói rồi, Vi đi vào trong, ngồi xuống sân và rửa rổ hoa quả, Trí bước theo và cũng ngồi xuống cạnh Vi:

- Để mình rửa cho.

- Thôi, không cần đâu.

Rửa xong rổ hoa quả, Vi vào trong khu thờ quét tước dọn dẹp, mặc Trí ở ngoài chơi và nghe nhạc. Chừng gần một tiếng sau, Vi mới trở ra. Vi nhác trông ra cửa thì thấy Trí vẫn còn đó, như vậy là cặp vợ chồng đó vẫn chưa về, không biết có chuyện gì mà lâu thế. Vi khẽ lại gần Trí, hỏi:

- Có biết bố mẹ cậu trong đó làm gì không?

Trí đổ dồn hết tâm trí về phía Vi rồi nói:

- À, mình cũng không biết.

Trí vừa nói vừa nở nụ cười với Vi. Thực sự, đó là nụ cười đẹp nhất mà Vi từng gặp, nhưng có vẻ như Vi không mấy quan tâm tới nó. Vi nhẹ nhàng lảng ra chỗ khác, để lại Trí cứ thẫn thờ nhìn theo.

***

Trong phòng, cặp vợ chồng đang thưa với sư thầy:

- Thưa thầy, việc hôm trước vợ chồng con nhờ thầy không biết thế nào rồi?

- À, anh chị không nhắc thì tôi cũng không quên được. Tôi đã hỏi gia đình nhà đó, họ cũng ưng vậy, nhưng việc ấy có thành không thì là bản thân con bé quyết định, tôi không có quyền gì mà sắp đặt cả.

- Không biết có được không, nhưng nếu được thì vợ chồng con cũng ơn thầy lắm. Vì nhà con hiếm hoi, đã nhận nuôi được một thằng con trai từ lúc nó mới lọt lòng nên cũng xem nó như con đẻ. Nay con thấy con bé xinh xắn mà cũng tốt nết, mà thầy cũng khen vậy nên con muốn nhận nuôi nó. Nếu được thì vợ chồng con hứa sẽ thương yêu nó không khác gì con đẻ.

- Tôi biết là anh chị sẽ làm được. Con bé mới có 15 mà cũng đã nếm đủ khổ nhục trên đời, còn khổ như thế nào thì tôi đã kể cho anh chị nghe rồi. Nhưng được cái tốt nết, lại cố gắng học hành, như nó thì ở đâu cũng sống tốt được. Nay nếu nó đồng ý để anh chị nhận nuôi thì xem ra đây mới là cái hạnh phúc thực sự mà nó nhận được.

- Vâng, vậy vợ chồng con nhờ thầy.

Bên ngoài này, Vi cứ đứng đâu là Trí lại theo tới đó. Lát sau, cặp vợ chồng bước ra từ phòng sư thầy, thấy vậy, Trí nói với Vi:

- Bạn nhớ nhé, tên mình là Minh Trí.

Nói rồi, Trí bước ra ngoài trước, cặp vợ chồng đó bước ra, Vi lễ phép chào:

- Cô chú về ạ.

Cặp vợ chồng đó cười với Vi rồi ra ngoài đi về. Họ vừa đi khỏi thì sư thầy gọi Vi vào, không biết là có chuyện gì, Vi thấy hơi lo. Sư thầy bảo Vi ngồi xuống rồi nói với Vi:

- Con lên đây ở với ta được bao lâu rồi?

- Dạ thưa thầy, được hai tháng ạ.

- Vậy con thấy ở đây thế nào? Thầy đối xử với con tốt và quan trọng là con thấy thoải mái, ít nhất là hơn cuộc sống của con trước kia.

- Ta hiểu, nhưng nếu bây giờ cho con chọn giữa cuộc sống ở đay và một cuộc sống khác đầy đủ hơn, con sẽ chọn cái nào?

Vi thoáng nhìn thầy, rồi nói cương quyết:

- Con sẽ chọn ở đây.

- Tại sao?

- Vì mỗi lần may mắn tự nhiên đến với con thì đều không bền vững.

- Trên đời này không có gì mà tự nhiên có được. Nhưng Tường Vi, con hãy nghe ta nói này. Con đã khổ đủ rồi, bây giờ tới lúc con cần có một cuộc sống mới, đầy đủ và hạnh phúc hơn.

- Nhưng, con vẫn chưa hiểu ý thầy?

- Con biết cặp vợ chồng lúc nãy chứ, con thấy họ thế nào?

- Con thấy họ rất tốt, rất phúc đức.

- Họ muốn nhận nuôi con. Vậy con có ưng không?

- Dĩ nhiên con muốn. - Vi ngập ngừng. - Nhưng con sợ, rất sợ.

- Đừng lo, ta chắc rằng con sẽ sống tốt hơn khi vào gia đình của họ. Nếu con không được hạnh phúc, ta luôn sẵn sàng chào đón con trở về.

- Nhưng tại sao họ lại muốn nhận nuôi con ạ?

Sư thầy hiểu Vi muốn hỏi rằng: tại sao họ lại muốn nhận nuôi Vi trong khi đã có một đứa con trai, nhưng vẫn cố tình trả lời không đúng cái mà Vi muốn biết:

- Vì họ quý con.

- Ý con không phải vậy...

- Ta chỉ đùa thôi. Thực ra là vì họ không có con. Đứa con trai đó họ cũng nhận nuôi từ khi nó mới được 8 tháng. Cậu mợ con cũng biết chuyện rồi, họ cũng ưng, con ạ.

Vi khẽ gật đầu, xin phép sư thầy ra ngoài và suy nghĩ về chuyện lúc nãy. Lần này may mắn lại đến, nhưng rồi liệu có bền vững không hay chỉ như cơn gió thoảng qua. Nhưng dù sao đi nữa, Vi vẫn muốn thử, dù biết có thể sẽ không được, bởi cuộc đời Vi cũng đã quen vậy rồi.

***

Hai hôm sau cặp vợ chồng đó lại tới.. Cặp vợ chồng bước vào, cùng với người con trai. Họ ngồi xuống ghế, sư thầy nói Vi mời "bố mẹ" uống nước. Mọi người đều vui vẻ và Trí là người cười tươi nhất. Trí thích lắm khi bố mẹ nhận Vi làm con nuôi, sau này Trí sẽ là anh của Vi, chỉ nghĩ đến đó thôi, Trí đã thấy thích rồi. Sau khi Vi rời khỏi chùa, cả gia đình họ cùng về để chào ông bà và cậu mợ Vi, sau đó lên đường về nhà. Từ thành phố Yên Bái đến Hà Nội cũng khá xa, 180 cây số nên khi về đến nhà đã là 7h tối, có vẻ như Vi hơi mệt. Mẹ nói với Vi:

- Để mẹ dẫn con lên trên xem phòng nhé?

Vi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi cầm túi đồ toan xách lên thì mẹ bảo:

- Trí xách lên hộ em đi.

Trí vui vẻ nghe lời. Lên tới nơi, Vi có vẻ hơi ngỡ ngàng trước căn phòng của mình, Vi ngước mắt nhìn xung quanh: có máy tính, điều hòa, ti vi, bàn học và cả phòng vệ sinh riêng, thực sự quá đầy đủ so với tưởng tượng của Vi. Thấy Vi như vậy, mẹ nhắc:

- Con vào trong tắm giặt đi rồi xuống nhà, cả nhà mình cùng đi ăn tối.

- Vâng ạ.

Mẹ và Trí bước ra ngoài, Vi chưa vào tắm vội mà còn ngồi xuống gi.ường suy nghĩ: từ bây giờ, đây sẽ là cuộc sống mới của mình sao? Liệu rằng mình có quá tham lam hay không? Liệu rằng có khi nào những thứ mà mình vừa có sẽ tự biến mất cũng giống như chúng tự đến với mình hay không? Chợt trong Vi lại hiện lên một cảm giác man mác lo sợ, nhưng rồi, Vi đã cố làm chủ cảm giác của mình và tự nhủ: “Đây sẽ là cuộc sống mới của mình, sư thầy đã nói vậy. Mình sẽ cố gắng phấn đấu để nó thực sự là của mình, chứ không phải là do người khác tặng cho và cũng có thể lấy đi dễ dàng được.”

Tắm xong, Vi đi xuống thì đã thấy mọi người ngồi chờ. Gia đình họ lên đường đến một quán ăn tương đối sang trọng. Dường như điều đó khá xa lạ với Vi nên Vi cứ hết nhìn chỗ nọ lại nhìn chỗ kia xem chúng có gì đặc biệt. Bữa ăn mặn đầu tiên sau hơn hai tháng ăn chay nên Vi ăn rất ngon miệng. Có thể nói đó là bữa ăn ngon nhất từ trước tới nay. Sau khi về nhà, Vi lên phòng và nghĩ ngợi, Vi thấy mình hạnh phúc quá, vì thế Vi đã quyết định từ giờ trở đi sẽ cố gắng coi bố mẹ nuôi cũng thực sự như bố mẹ ruột của mình, Vi tự hứa với lòng như vậy.

Những ngày đầu tiên ở căn nhà mới, mọi thứ đều khác: ngày trước Vi thường dậy lúc 5h sáng nhưng bây giờ đã đổi thành 6h30. Mọi bữa ăn trước kia, Vi thường tự nấu nướng, nhưng bây giờ đi học về là đã có người nấu cơm sẵn để Vi ăn, rồi còn nhiều việc khác nữa. Thường ngày Vi cùng Trí tới trường, có vẻ như Vi và Trí quen nhau rất nhanh và Trí rất vui, thậm chí có đôi lúc còn hãnh diện vì có một cô em gái vừa xinh xắn, vừa thông minh, lại dễ thương như Vi. Thời gian trôi đi khá nhanh, vậy là đã ba tháng rồi kể từ ngày Vi tới nơi đây, cuộc sống lúc này có vẻ như Vi đã khá quen rồi. Từ lúc đến đây, có thể nói quãng thời gian vừa qua là quãng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời Vi, mọi thứ đều tốt cả: bố mẹ, anh trai, bạn bè, trường lớp. Thỉnh thoảng, Vi vẫn về thăm cậu mợ, ông bà và cả sư thầy nữa.



Từ khi về đây, Vi có nhiều thói quen mới, ví dụ như đến nhà sách vào mỗi chiều chủ nhật. Hôm nay là chủ nhật và thói quen đó lại được thực hiện. Vi đứng dưới nhà và gọi Trí đèo đi. Mỗi lần đến nhà sách, Vi thường thích chìm đắm trong thế giới tiểu thuyết hay những cuốn sách tình cảm nhẹ nhàng lãng mạn. Và hai lần nay, Vi hay gặp một anh chàng, có vẻ như hắn ta cũng rất mê tiểu thuyết thì phải. Hôm nay Vi tới chủ định để mua cuốn tiểu thuyết "Tình như bọt biển" của Quỳnh Dao mà lần trước chị bán hàng bảo là đã hết nhưng chưa nhập được. Vừa tới nơi là Vi bước vào kệ sách truyện tình cảm Trung Quốc, thì thấy anh chàng mấy lần nay Vi gặp đang cầm cuốn sách trên tay. Vi đi qua và nhìn xung quanh xem có còn cuốn nào không. Chán thật, hết rồi, Vi thấy hơi tiếc vì đã chờ hai tuần nay mà lại không mua được. Chàng trai đó vẫn đang mải miết xem cuốn sách. Vi nghiêng người xuống phía dưới để nhìn bìa cuốn sách chàng trai đang cầm. Bất chợt chàng trai đó gấp cuốn sách vào và đưa ra bảo Vi:

- Bạn cũng muốn mua nó sao?

Bình thường ra với tính cách của Vi thì Vi sẽ ngay lập tức phủ nhận điều mà chàng trai kia vừa nói, nhưng vì quá thích và muốn mua bằng được nên Vi đã ngại ngùng bảo:

- Phải, bạn có thể nhường nó cho mình không.?

- Được thôi, nhưng hãy đồng ý với mình một việc.

- Sao?

- Hôm nay mình hơi buồn, bạn có thể đi chơi cùng mình được không?

Không phải chàng trai đó buồn nên mới nói với Vi như vậy, mà bởi vì chàng trai đó cũng giống Trí, đã mến Vi ngay lần đầu Tiên gặp mặt. Vi lưỡng lự, nhưng rồi cũng an tâm đi cùng, vì cậu bạn đó rất chững chạc và có thể tin tưởng. Họ cùng nhau tới công viên trò chơi gần hiệu sách. Cậu bạn đó tên là Tùng Lâm, học lớp chuyên Toán. Chiều hôm ấy Vi, đã có một buổi đi chơi cùng Lâm rất vui. Thời gian cứ trôi dần, Vi bên cạnh Lâm và một tình cảm đẹp chớm nở giữa họ, nó rất êm ái và hạnh phúc.

***

Hết buổi học chiều nay, Vi không về nhà luôn mà đến gặp Lâm ở quán cà phê sách quen thuộc. Gần đến nơi, Vi thấy Lâm đang đứng cùng ba chàng thanh niên khác. Lâm nói với Vi: "Cậu về đi, hôm nay tớ không đi được rồi." Con mắt của ba chàng thanh niên kia gườm gườm nhìn Lâm. Biết có chuyện với Lâm, Vi bảo: "Có chuyện gì thế, thôi về cùng tớ đi." Sáu con mắt kia vẫn nhìn Lâm chằm chặp. Rồi họ không nói gì mà cả ba xông vào đánh Lâm! Vi hoảng hốt dựng xe lại, chen vào chỗ Lâm. Vi ôm lấy Lâm, những cú đám kia vẫn giáng xuống, Vi cuống cuồng: "Mấy người làm gì thế?" Lâm lấy hết sức đẩy Vi ra, mấy tên đó càng đánh khỏe hơn. Một lát sau, họ buông ra và cảnh cáo: "Đây là lần đầu, nếu còn lần sau thì mày cứ liệu hồn đấy!" Rồi bọn họ leo lên chiếc xe máy dựng cạnh đó và phóng vụt đi. Lâm vẫn ngồi nguyên tại chỗ, Vi đến cạnh và hỏi:

- Cậu sao thế?

- Cậu về đi, tớ cần yên tĩnh.

Sợ Lâm cáu, Vi đứng dậy về luôn. Vừa đi Vi vừa nghĩ không biết đã có chuyện gì xảy ra với Lâm. Vi thì lo cho Lâm như vậy sao Lâm lại vô tâm như thế. Vi là con gái, lại vì Lâm mà bị mấy tên kia đánh như vậy, cũng đau lắm chứ, vậy mà Lâm không thèm hỏi Vi lấy một câu, vô tâm chết đi được.

Tối ấy về nhà, Vi mong một tin nhắn nói lời xin lỗi của Lâm nhưng cũng không thấy, Vi gọi điện mà Lâm cũng chẳng thèm nghe. Đang mải suy nghĩ, Vi sực nhớ ra còn bài tập tin học chưa làm, mà đây lại là môn Vi ghét nhất. Vi vào lấy sách và mang sang phòng Trí, năn nỉ nhờ anh làm hộ. Trí bắt đầu làm, chỉ 10 phút đã xong. Thấy Vi đang ngồi máy tính, Trí bảo:

- Thôi, về phòng em mà chơi.

- Chuột nó mới bị hỏng, cho em ngồi nhờ một tẹo.

Trí không nói gì, leo lên gi.ường nằm. Vi đọc xong mấy câu chuyện hôm trước đang đọc giở thì quay ra nhìn Trí, thấy chân Trí đen xì, Vi đến cạnh và kéo chiếc gối Trí đang nằm và nói:

- Anh Trí, anh chưa rửa chân phải không?

Trí giả vờ như ngái ngủ, nói với Vi:

- Đâu có, anh rửa rồi mà.

-Vậy sao, thế đã đánh răng chưa?

- Rồi, thôi yên cho anh ngủ. Muộn rồi.

Vi vừa cù Trí vừa nói:

- Rồi này, dậy đánh răng mau lên.

- Anh lên lịch rồi, năm tối gặp bạn gái một tối, nên năm tối mới đánh răng một lần.

- Eo, anh bẩn thế thì làm gì có cô nào thèm yêu. Anh mà không dậy là em mách mẹ đấy.

- Thôi được rồi, bó tay với em luôn đó.

Trí chán nản ngồi dậy và đi vào nhà tắm, Vi còn nói thêm:

- Biết thế là tốt. Từ ngày mai tối nào em cũng lên kiểm tra đấy.

***

Tính đến hôm nay là ba hôm rồi mà Vi vẫn không sao liên lạc được với Lâm. Chiều nay lại là một buổi chiều chủ nhật, một buổi chiều tháng hai có những cơn gió lạnh lùa qua gợi cho người ta những cảm giác man mác buồn, khá hợp với tâm trạng của Vi lúc này. Vi đang đi dạo trong công viên thì bất chợt nhìn thấy Lâm cũng đang đi dạo, một mình. Vi toan lại gần thì có một cô gái chạy tới chỗ Lâm. Lâm cười, nhẹ vuốt tóc cô gái đó. Vi thấy hơi hụt hẫng một chút. Vi quay đi, nhẹ bước ra về, Vi đã suy nghĩ nhiều về chuyện chiều nay mình bắt gặp, có lẽ đó không phải là sự thật, Vi tự nhủ như vậy. Bất chợt, chuông tin nhắn reo lên, là tin của Lâm: "Chiều mai mình gặp nhau nhé." - "Được. Hôm trước có chuyện gì thế?" - "Không." Cái cách Lâm đáp trả Vi sao mà lạnh lùng, không giống với mọi khi, cũng không một tin nhắn lại chúc Vi ngủ ngon.

Chiều nay Vi đến chỗ hẹn, Vi đứng đối diện chỗ hẹn Lâm, đang chờ xe để sang đường. Vi chợt nhận thấy cô gái hôm trước Vi gặp đi cùng Lâm trong công viên đang đứng bên phải Vi và cách Vi không xa. Xe ngớt dần, Vi và cô gái đó cùng bước sang. Bất chợt Lâm bước ra từ quán cà phê, vẻ mặt mong ngón như chờ ai đó. Vi vội vàng đi nhanh hơn, và trùng hợp, cô gái đó cũng vậy. Gần đến nơi, chợt chiếc xe máy từ bên trái Vi lao tới. Vi và cô gái kia đang đứng ngang nhau, đây là thời khắc để Lâm lựa chọn: Cô gái kia, hay Vi. Nhưng có lẽ Lâm không nghĩ nhiều như vậy. Lâm lao tới, kéo cô gái kia vào, trong khi Vi là người nguy hiểm hơn. Vi bị chiếc xe máy đâm phải, Lâm đang hốt hoảng chực tiến tới thì Vi được người lái xe đỡ đứng dậy, cũng may là không sao. Như vậy là đã rõ, Lâm đã chọn cô gái kia, chứ không phải Vi.

Tối ấy về nhà, Vi nằm xem phim nhưng vẫn không thôi nghĩ ngợi. Lâm là đồ tồi, Vi đã vì hắn thế nào mà hắn lại đối xử với Vi như vậy chứ. Chơt cái kí ức ấy lại ùa về trong Vi. Vi nghe như có ai đám một cái thật mạnh vào ngực khiến Vi không sao thở được. Phải rồi, Vi đã tạm quên cái chuyện đau khổ nhất đời mình để sống cuộc sống mới và hôm nay Lâm lại là người gián tiếp gợi lên nỗi đau ấy một lần nữa. Lâm thật đáng trách. Vi khóc, giọt nước mắt lăn dài, chợt Trí bước vào, thấy Vi khóc, Trí bèn hỏi:

- Em sao thế?

Vi vẫn khóc. Vi vốn giỏi giấu cảm xúc thật của mình, nhưng đây là lần đầu tiên Vi muốn có người biết được rằng: Vi đang đau, thật sự rất đau. Vi nói với Trí:

- Không ai dám yêu một người như em, đúng không?

Thật ra, Trí vẫn chưa biết hết về chuyện của Vi. Trí nhẹ đến cạnh Vi và nói:

- Sao lại không?

Nhận ra Trí không biết hết về mình, Vi nhẹ lau nước mắt và nói:

- Không có gì, anh lên đây có việc gì không?

- Cho anh mượn USB của em một chút.

- Anh lấy đi, em để như bàn ấy.

- Ừ, thôi ngủ đi.

Trí ra lấy chiếc USB ở bàn rồi tắt tivi và cả đèn, Trí bước ra ngoài và trở về phòng. Cắm USB của Vi vào máy, Trí thấy không có gì ngoài mấy file ảnh. Tự nhiên Trí tò mò muốn biết, Trí nhấp chuột vào file ảnh, nó hiện lên, toàn là ảnh của Lâm và Vi. Có kiểu chụp trong hiệu sách, có kiểu chụp ở quán trà sữa và kiểu nào Vi cũng cười rất tươi. Trí không biết anh chàng đứng cạnh Vi, nhưng Trí chợt nhớ lại lời Vi vừa nói. Trí nhận ra tất cả, có vẻ như anh chàng trong ảnh kia chính là nguyên nhân khiến Vi khóc. Lần đầu tiên trong đời Trí muốn đánh người khác vì một người con gái, và cũng lần đầu tiên, Trí khóc, cũng vì một người con gái.

Đã gần một tuần trôi qua, những ý nghĩ về Lâm trong Vi cũng dần nhạt, cuối cùng thì Vi đã nhận ra rằng: trong tình yêu đôi lúc cũng có những ranh giới nhất định, cái ranh giới ấy rất mỏng manh khiến con người ta nếu không để ý kĩ thì sẽ không tài nào nhận ra và vô tình lầm tưởng. Và cuối cùng, Vi cũng đã hiểu: mặc dù Vi yêu Lâm thật đấy nhưng Lâm không xứng để có được tình cảm chân thành của Vi. Nên để cho công bằng thì hãy cứ cho là Vi không yêu Lâm, mà chỉ thích Lâm một chút, một chút thôi. Ngày mai là sinh nhật mẹ, Vi rủ Trí cùng đến cửa hàng để mua quà, Vi kén quá, đi cả buổi chiều mới chọn được một cái áo khoác mỏng móc bằng len và một cái cặp tóc ưng ý. Khi về đến nhà thì đã 5h rưỡi , chợt Vi lại nhận được tin nhắn, là của Lâm:

- Cậu ra quán trà sữa ở đầu phố đi, tớ muốn gặp cậu.

Vi chợt nghe lòng mình ớn lạnh, ý trí nói Vi hãy lờ tin của Lâm đi, nhưng lòng Vi không muốn thế, Vi nhắn lại:

- Giữa chúng ta còn chuyện gì để nói?

- Tớ muốn giải thích chuyện hôm trước.

- Không cần đâu, tớ đã hiểu tất cả.

- Dù cậu không tin tớ cũng được, nhưng hãy ra gặp tớ, chỉ một lần thôi.

Vi quay ra , nói với Trí:

- Anh vào trước đi, cái Lan nó hẹn em ở quán trà sữa đầu phố.

- Sao không bảo nó vào nhà luôn?

- Nó ngại. Em chỉ đi một chút thôi. - Rồi Vi nhanh chân đi ra. Quán trà sữa đây rồi, Vi đang ngập ngừng xem có nên vào hay không thì nhìn thấy cái vẫy tay quen thuộc của Lâm. Vi bước vào, ngồi xuống và gọi một cốc sữa chua. Lâm lên tiếng:

- Chuyện hôm trước... Thực sự lúc đó tớ không nghĩ được nhiều nên…

- Cứ cho là thế, nhưng điều đó chứng tỏ trong lòng cậu, cô gái ấy quan trọng hơn tớ.

- Tớ và cô ấy chỉ là bạn.

Kìa, Lâm đang tự dối lòng mình và dối cả Vi nữa. Dung - cô gái đi cùng Lâm hôm trước ấy không đơn thuần là bạn. Trước khi quen Vi, Lâm và cô gái ấy đã có một quãng thời gian đẹp đẽ, nhưng khi Lâm hết tình cảm với Dung, Lâm đã đem lòng mến Vi. Và trong thời gian bên Vi, lúc Lâm chán nản nhưng không muốn Vi thấy Lâm như vậy, Lâm đã tìm đến cô gái kia. Dung là một cô gái tốt, rất dịu dàng và đằm thắm nên dường như Lâm lại một lần nữa động lòng trước Dung, nhưng khi Vi quay lưng, Lâm đã biết rằng Vi thực sự quan trọng. Dường như nhận ra Lâm đang nói dối, Vi lên tiếng:

- Cậu lầm rồi. Cậu đã mến cô gái đó, cũng giống cậu mến tớ. Điều đó không sai nên cậu không cần phủ nhận.

- Xin hãy tin tớ.

- Không, dù bây giờ cậu có nói là cậu yêu tớ và tớ có tin cậu đi nữa thì cũng không có ích gì cả.

- Sao lại không?

- Bởi vì trong lòng tớ đã có một vết sẹo, do cậu gây ra. - Nói rồi, Vi đứng lên và đi ra ngoài, Vi đi về nhà. Lâm vội thanh toán và chạy theo Vi. Lâm đã đuổi kịp, vội nắm lấy tay Vi:

- Xin cậu hãy cho tớ một cơ hội.

Vi suy nghĩ, nhưng lại một lần nữa, cái kí ức buồn nhất đời Vi lại quay trở lại. Vi nhắm mắt vào, nước mắt đã bắt đầu trào ra, Vi nói:

- Cậu không cần thế, tớ không xứng đáng đâu.

- Đừng đối xử với tớ như vậy.

- Có lẽ khi nói ra chuyện này, cậu sẽ hết ngay cái ý định muốn tớ trở lại với cậu.

- Dù có thế nào, tớ cũng vẫn xin cậu, hãy tin tớ.

- Không! - Vi gào lên và hất tay Lâm ra. Lâm giữ Vi chặt hơn và ôm lấy Vi. Chợt Trí bước đến, nhận ra Lâm trong bức ảnh mình xem hôm trước, Trí vội bước tới kéo Vi ra và nói với Lâm:

- Cậu làm trò gì thế?

Lâm không để ý đến lời nói của Trí, vẫn giữ chặt tay Vi và cầu xin:

- Hãy tin tớ, chỉ một lần thôi.

Vi không nói, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Thấy Vi như thế, Trí tức giận, chỉ muốn đám cho Lâm vài phát. Vi hất mạnh tay Lâm ra, Trí chạy tới, kéo và xô ngã Lâm xuống. Trí và Lâm giằng giật nhau, Lâm nói:

- Anh là ai?

- Cậu không cần biết. Tôi cảnh cáo, nếu cậu còn khiến Vi khóc một lần nữa thì không yên với tôi đâu.

Vi vội chạy tới kéo Trí ra và bảo:

- Anh Trí, về thôi.

Trí dần buông Lâm ra, Vi vội kéo Trí về nhà. Tới nơi, Trí hỏi Vi:

- Cậu ta là ai?

- Chỉ là bạn thôi.

- Em nói dối.

- Anh không tin thì thôi.

Vi nói và đi vào nhà. Ăn cơm xong, Vi lên phòng và nằm xuống gi.ường nghĩ ngợi chuyện chiều nay. Vi lại khóc, Vi biết Lâm đã làm tổn thương Vi nhưng Vi vẫn không thôi nghĩ về Lâm - người đã làm Vi đau đớn. Chợt Trí bước vào, với vẻ mặt hối lỗi, Trí nói:

- Anh xin lỗi.

- Không cần, anh có bao giờ nghe em đâu.

- Thôi mà... -Trí vừa nói vừa đặt tay vào vai Vi.

- Em đã nói rồi, hơi một tị là lại thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Lần trước đã vậy rồi.

- Đây là lần cuối. Vì anh sẽ không tha cho bất kì ai làm em khóc.

- Nhưng nếu, người ta không có lỗi...

- Em bênh hắn!

Thấy Trí nhắc đến Lâm, Vi vội nói lảng:

- Thôi, anh ra ngoài đi, em muốn đi ngủ.

Trí đứng dậy, nói với Vi:

- Anh không biết có chuyện gì, nhưng nếu người đó đã làm em tổn thương thì thực sự là không xứng đáng.

Kể từ chiều hôm ấy, Lâm vẫn liên lạc với Vi nhưng Vi cố tình lảng tránh. Vi nghĩ giữa Lâm và Vi hết rồi, thực sự là như vậy, bởi Vi đã dần quên Lâm đi. Vi tự nhủ, hãy cứ xem mối quan hệ giữa Vi và Lâm như một cơn gió thoảng qua trong cuộc đời Vi và nó sẽ là kỉ niệm khiến Vi mỉm cười khi nhớ đến.
 
Như đóa tường vi - Kì cuối

Vi cảm nhận được tình yêu Trí dành cho mình. Nhưng liệu khi anh biết câu chuyện trong quá khứ của Vi, anh có thể chấp nhận được cô?

Định mệnh

5 năm sau…

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, Vi giờ đây đã là sinh viên năm thứ ba trường Đại học Sư phạm Hà Nội, còn Trí đã đi làm được một năm nay, là tiếp viên ở Hãng hàng không quốc gia. Hiện tại cuộc sống của Vi thực sự quá đỗi êm đềm và hạnh phúc, đến nỗi có đôi khi Vi tự nhủ sẽ làm tất cả để bảo vệ cuộc sống êm đềm đó. Năm năm qua, Trí luôn yêu thương và hết lòng quan tâm đến Vi với tình cảm không đơn thuần chỉ là anh trai dành cho em gái. Nhưng với Vi, từ sau đổ vỡ với Lâm cùng với kí ức mà Vi cho rằng nó nhơ nhuốc đến độ không thể nào bôi xóa, thì Vi không tài nào có đủ can đảm để nhận lời yêu hay quen thêm bất cứ chàng trai nào khác. Vi sợ rằng mọi hạnh phúc sẽ tan vỡ hết khi chàng trai mà Vi quen biết được chuyện của Vi. Thực ra, nếu Vi không nói thì không ai có thể biết được, nhưng với Vi, tình yêu thực sự phải chân thành và chàng trai yêu thương Vi sẽ chấp nhận dù Vi thế nào đi nữa. Vi tin rồi sẽ có một chàng trai làm được điều đó, Vi sẽ chờ đến lúc gặp được anh ấy.

Hôm nay Vi được nghỉ nên dậy hơi muộn. Vừa thức dậy, Vi đã bước sang phòng Trí xem Trí đã dậy chưa thì thấy Trí vẫn ngủ. Bây giờ là 8h rồi, Vi bước vào, lay Trí và gọi:

- Anh Trí ơi, dậy đi.

- Anh mệt lắm. Đang sốt đây này.

Thấy Trí nói vậy, Vi đặt tay vào trán Trí. Ôi, Trí sốt thật. Vi bảo Trí:

- Để em làm cái gì cho anh ăn rồi uống thuốc nhé.

- Ừ.

Vi bước xuống nhà, bắc bếp lên, nấu cho Trí ít cháo. Cô giúp việc về quê, với cả Vi cũng muốn tự tay nấu cháo cho anh. Lát sau Vi mang lên, bảo Trí:

- Em nấu cháo xong rồi, anh dậy ăn đi.

Trí ngồi dậy, bưng bát cháo lên và nói:

- Cám ơn em.

- Bây giờ em đi mua thuốc cho anh nhé.

Vi đi mua thuốc về, mang lên phòng thì thấy Trí đã ngủ, trán toát mồ hôi. Vi đi lấy chiếc khăn mặt trong nhà tắm, lau mồ hôi cho Trí. Chợt Vi ngây người ra, nhìn Trí một cách âu yếm. Chuông điện thoại bất ngờ reo vang, cái Lan bạn Vi hẹn ra đầu phố nói chuyện. Vi rút mẩu giấy nhắn ra và viết cho Trí: "Anh dậy th.ì nhớ uống thuốc nhé", rồi dán vào chiếc bàn để ở đầu gi.ường. Vi lên phòng thay quần áo. Chợt Vi thấy ngực mình đau lên dữ dội, Vi ôm ngực và ngồi xuống gi.ường.

Lát sau thấy đỡ một chút, Vi cố gượng dậy và ra gặp Lan. Thấy Vi, Lan tươi cười, đưa cho Vi... tấm thiệp cưới. Vi tròn mắt ngạc nhiên, còn Lan cười ngượng nghịu. Chồng sắp cưới của Lan cũng là giáo viên. Vi ngồi suy nghĩ lung tung một lúc, Lan hỏi:

- Còn cậu thì sao?

- Cậu biết chuyện của mình mà.

- Ừ, nhưng lẽ nào lại chịu chào thua số phận như vậy? Dũng cảm lên, cậu phải thử mới biết được. Nhưng tớ hỏi thật nhé: bây giờ, cậu đã để ý đến ai chưa?

- Tớ là người chứ đâu phải thần tiên mà không biết rung động.

Lan nhìn Vi như dò hỏi:

- Là anh Trí?

- Sao Lan nghĩ vậy?

- Đừng nói với mình cậu không biết là anh Trí yêu cậu đấy.

- Mình biết, nhưng anh Trí không biết chuyện của mình.

- Thật không?

Vi khẽ gật đầu. Hai người nói chuyện một lúc, Lan vừa ra về, Vi cũng rời khỏi quán, vừa đi vừa nghĩ ngợi. Lan cũng bằng tuổi Vi, học hết lớp 12 đỗ Cao đẳng Sư phạm, bây giờ đã ra trường và nhanh chóng có được một tổ ấm hạnh phúc. Mọi thứ với Lan sao mà dễ dàng thế. Vi chỉ muốn có một hạnh phúc đơn giản như Lan thôi, không quá xa vời nhưng sao lại khó như vậy. Về đến nhà, Vi đã thấy Trí đang cắm cơm, Vi hỏi:

- Anh đỡ chưa?

- Khỏe như voi đây này.

Vi tiến lại, nhẹ đụng tay vào trán Trí và bảo:

- Anh vẫn hơi sốt mà, đã khỏi hẳn đâu. Để đấy em làm cho.

- Không, để anh làm.

Trí và Vi cứ đùa nhau mãi. Chợt, Trí xích lại gần Vi, rất gần, tay Trí nắm lấy tay Vi. Vi ngại ngùng buông xoong cơm ra và nói:

- Thôi, anh làm đi để em đi chợ.

Trí không nói gì, đến lúc Vi đi khỏi Trí thầm nghĩ ngợi. Một người tinh tế và nhạy cảm như Vi không thể không nhận ra tình cảm của Trí bấy lâu nay. Nhưng sao Vi không chịu chấp nhận. Tại Vi không thích Trí hay sao, hay Vi đã yêu ai khác? Nhưng không, nếu thật sự như vậy thì với cá tính của Vi, Vi sẽ thẳng thắn với Trí rằng Vi không yêu Trí. Vậy thì, rốt cục còn ẩn số nào mà Trí không biết? Trí lắc đầu. Hôm nay là sinh nhật Vi...

***

Chiều hôm đó, có người ở đài truyền hình gọi điện đến báo rằng Vi đã trúng tuyển vòng sơ khảo cuộc tuyển chọn MC. Họ nói 2 giờ chiều Vi đến đài để ghi hình thử. Vi cúp máy và nhảy cẫng lên vì vui sướng. Trí cũng mừng rỡ: "Chà chà, em gái tôi sắp thành người nổi tiếng rồi đây!" Hôm đó quả là một ngày may mắn với Vi, mọi việc đều suôn sẻ, Vi đã được chọn làm MC cho chương trình. Về đến nhà, Vi đã thấy mùi thức ăn thơm nức mũi, hương vị quen thuộc của món sườn xào chua ngọt mà Vi thích nhất. Vi bước vào, bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn: có bánh sinh nhật, nến, rượu vang đỏ và những món mà Vi thích. Vi thấy Trí đang đứng trong bếp, Vi bèn bước vào và hỏi:

- Anh làm tất đấy à?

Trí quay lại định trả lời thì mẹ đi từ ngoài vào và nói:

- Hôm nay sinh nhật con nên nó nhất định đòi tự làm cho bằng được.

Vi mỉm cười, đưa tay tát nhẹ vào má Trí:

- Anh trai em giỏi quá!

Rồi Vi chạy tót lên phòng thay quần áo. Đến lúc xuống thì bố cũng đã về. Cả nhà cùng ngồi vào ăn cơm trong không khí ấm áp và hạnh phúc, mọi người cười vang làm cái không khí gia đình lại thêm thấm đượm trong Vi, làm Vi thêm phần nào yêu cái tổ ấm gia đình hạnh phúc hiện giờ mình đang có. Ăn cơm xong, Vi lên phòng ngồi đan chiếc khăn len màu xám mà Vi định sẽ tặng nó cho Trí vào mùa đông năm nay. Kể cũng hơi sớm vì bây giờ mới là tháng 7. Vi nghe tiếng gõ cửa, vội cất nó vào ngăn kéo tủ. Trí bước vào và mang theo một hộp quà, đưa cho Vi và bảo:

- Tặng em đấy.

- Cái gì thế ạ?

- Em mở ra đi.

Vi nhẹ mở hộp quà ra: một chiếc váy màu trắng tinh khôi, có phần bèo nhún ở cổ, thực sự rất tinh tế và đẹp mắt. Vi nhẹ nâng chiếc váy lên và bảo Trí:

- Từ bé đến giờ có khi nào em mặc váy đâu.

- Thì hôm nay mặc, em vào thử đi.

- Thôi, cứ thế nào ấy.

- Đây là quà anh tặng, em không thích sao?

Nể Trí, Vi không muốn từ chối nên đành vào nhà tắm mặc thử. Thật sự rất đẹp, bản thân Vi cũng thấy vậy. Vi ngại ngùng bước ra, dưới ánh đèn, nhìn Vi như một nàng công chúa bước ra từ thế giới cổ tích: làn da trắng, đôi mắt nhung huyền, chiếc mũi thanh thoát, khuôn miệng nhỏ xinh và đôi môi đỏ thắm, thực sự nhìn Vi rất đẹp. Vi đứng trước gương, nở một nụ cười với Trí. Trí bảo: "Anh chọn khéo quá, phải không?" Vi đỏ mặt, cười. Trí từ từ đứng dậy và tiến đến đứng sát sau lưng Vi. Trí lấy tay nhẹ rút chiếc dây buộc tóc của Vi xuống, nhìn Vi càng thêm phần lộng lẫy. Trí nhẹ ôm lấy Vi từ đằng sau và hôn lên làn tóc mềm mại của Vi. Trong phút chốc, Vi quên hết mọi thứ, Vi nhẹ ngả người lại đằng sau. Lúc này, trái tim của Trí và Vi đã chung một nhịp đập, chung một suy nghĩ và tưởng chừng có thể hòa quyện vào nhau. Nhưng không, dường như cái kí ức của Vi cứ như một màng bọc bao lấy tất cả tình yêu xung quanh Vi và không cho Vi chạm vào chúng. Vi nhắm mắt lại, từ từ rời khỏi vòng tay của Trí, như người vừa thoát khỏi giấc mộng đẹp, Vi bảo Trí:

- Cảm ơn anh, em rất thích chiếc váy. Em sẽ mặc nó trong buổi ghi hình chính thức nhé.

Trí hơi hụt hẫng, gượng cười trả lời Vi:

- Thôi, anh về đi ngủ đây.

Trí đi khỏi, Vi bồi hồi nghĩ mãi, tại sao mình không thể vứt bỏ cái quá khứ tối tăm kia để có được tình yêu thật sự, điều đó sao mà khó thế? Còn Trí cứ băn khoăn tại sao Vi không thể chấp nhận tình cảm Trí dành cho Vi, rõ ràng Trí biết Vi yêu Trí và Trí cũng vậy. Chuyện gì đã làm Vi trở nên cứng nhắc như vậy? Thật sự Trí không thể nào hiểu được.

***

Chiều hôm ấy khi đi dạy về, Vi đang ở trong bếp nấu cơm thì lại lên cơn đau ngực. Dạo này Vi thường xuyên bị như thế, lần này, Vi không thể đủ sức chống trả để cơn đau đó qua đi, Vi đã ngất trong bếp. Trí ở trên nhà thấy mùi khét mà gọi mãi không thấy Vi trả lời nên chạy xuống xem sao, thì thấy Vi đang nằm giữa nhà. Trí nhanh chóng đưa Vi đến bệnh viện. Sau khi khám xét và làm các kiểm tra cần thiết, bác sĩ bước vào phòng bệnh, lúc này Vi vẫn ngủ. Trí hỏi bác sĩ:

- Em tôi không sao chứ?

- Qua kiểm tra ban đầu, cô ấy có khối u ác tính khá lớn ở gần vùng ngực và cả ung thư tế bào.

- Giai đoạn mấy rồi ạ? - Trí nói như rụng rời chân tay.

- Cuối giai đoạn hai.

- Vậy có cách nào chữa trị không bác sĩ?

- Với điều kiện trong nước thì điều đó rất khó.

Thực ra Vi đã tỉnh từ nãy nên nghe thấy tất cả. Trí không biết nên đã bước ra ngoài và gọi điện cho Đức - cậu bạn thân là bác sĩ mới chuyển công tác qua Singapore hồi đầu năm ngoái. Bệnh viện Đức đang làm là một trong những bệnh viện hàng đầu châu Á, sẽ có hi vọng cho Vi. Gọi điện xong cho Đức, Trí thấy Vi đang khóc. Tuy hơi buồn nhưng thấy Trí vào, Vi vội lau nước mắt. Đoán được rằng Vi đã biết mọi chuyện, Trí nói:

- Em đừng lo.Em còn nhớ anh Đức chứ? Đức nói nếu em sang đó sẽ có hi vọng chữa khỏi bệnh. Anh sẽ sắp xếp xin nghỉ phép để sang đó cùng em. Ngày kia có chuyến bay sang Singapore, chúng ta sẽ bay sớm.

***

Vi đang ngồi ở phòng chờ của sân bay, Trí bảo phải đi làm hết hôm nay mới nghỉ được nên sẽ đáp chuyến bay sớm nhất, còn công ty bố dạo này bận việc, mẹ còn công việc phải giải quyết nốt nên sẽ sang sau. Tiếng nói ở sân bay vang lên: "Xin mời quý khách trên chuyến bay VN-8318 đến Singapore của hãng hàng không quốc gia Việt Nam về cửa số 9 để soát vé và chuẩn bị khởi hành." Vi nhanh chóng đứng dậy và đi ra cửa số 9. Máy bay đã khởi hành 10 phút, Vi chợt nghe giọng nói ấm áp quen thuộc bên tai:

- Thưa cô, cô dùng gì?

Vi ngước lên, là Trí. Vi ngạc nhiên:

- Ơ, anh…

Trí cười, thực ra Trí đã biết Vi sẽ bay chuyến này nên mới đi làm nốt hôm nay. Không thì không đời nào Trí để Vi đi một mình. Vi nói tiếp:

- Không ngờ anh lại bay chuyến này.

- Thôi, cô ạ. Tôi đang làm việc đấy. Em dùng gì nào?

Vi nói vui:

- Cho tôi một suất mì xào.

Chuyến bay đáp xuống sân bay quốc tế Changi ở Singapore. Vi cùng Trí bước xuống. Một chàng thanh niên khá cao, đôi mắt sáng rực đã đứng chờ sẵn, đó là Đức. Vừa thấy Trí và Vi, Đức tười cười. Đức dành tặng Tường Vi một cái ôm thân mật khiến Vi hơi giật mình. Rồi thấy Trí vẫn mặc đồng phục, Đức hỏi:

- Hôm nay vẫn phải đi làm sao?

- Chuyến bay cuối cùng trước khi nghỉ phép.

- Nghĩa là cậu sẽ ở đây cùng Tường Vi?

- Tất nhiên rồi.

Đức rất chu đáo, cậu ấy đã sắp xếp lịch khám, và cho Trí cùng Vi ở nhà mình. Khi ba người về nhà Đức, cửa ra vào vừa mở ra, người ta có thể đoán được ngay đây là ngôi nhà của một người đàn ông độc thân và bận rộn. Mọi thứ đều không được ngăn nắp lắm, Đức cười xòa, ngại ngùng:

- Xin lỗi nhé, nhà bừa bộn quá.

Tường Vi lên tiếng:

- Không sao, chắc anh bận lắm nhỉ?

- Cũng hơi.

Trí nói chen vào:

- Hơi bận là thế nào. Một ngày anh ấy có tới 5 ca phẫu thuật, chưa kể thời gian để khám bệnh.

Đức nói:

- Công việc mà. Vi ở phòng đằng kia nhé, Trí ở cùng mình luôn, còn một phòng trên tầng, chừng nào hai bác sang sẽ ở đó. Mình đã làm thủ tục xong hết rồi, ngay ngày mai Vi có thể nhập viện để điều trị, cũng chính mình sẽ là bác sĩ điều trị trực tiếp cho Vi.

Tối hôm đó, Trí hơi suy nghĩ một chút. Trước đây, Đức từng thích Vi, mặc dù Đức không nói nhưng Trí cũng nhận ra điều đó. Bây giờ không biết có như hồi đó nữa không, Trí mong là không, vì Trí sợ một người như Đức sẽ dễ dàng đốn ngã trái tim của Vi. Trí cố gắng xua đuổi ý nghĩ đó, nhưng việc Đức nhận là bác sĩ điều trị trực tiếp cho Vi thực sự khiến Trí phải suy nghĩ. Trí mong đó chỉ là sự trùng hợp.

Ngày nhập viện của Vi. Vi được các bác sĩ kiểm tra để có thể tìm ra giải pháp phù hợp nhất. Mọi thứ đều rất thuận lợi nhờ có Đức. Theo như bàn bạc, ung thư tế bào sẽ điều trị trước. Để điều trị chỉ có một cách tốt nhất là làm xạ trị, chia ra làm ba đợt. Sau đó sẽ phẫu thuật cắt bỏ khối u. Nếu xạ trị thành công thì việc cắt bỏ khối u sẽ rất thuận lợi, tỉ lệ thành công là 80%. Đức báo tin khiến Trí rất mình. Trí nói ra ngoài mua vài thứ về để tối liên hoan. Trí vừa đi khỏi, Đức quay sang phía Tường Vi đang ngủ. Vi vẫn như hồi nào, khuôn mặt mỏng manh tựa cánh hoa tường vi đã thu hút Đức ngay lần đầu gặp mặt. Hồi Đức còn học cấp 3 cùng Trí, Đức đã tự hỏi không biết cô gái mang tên loài hoa tường vi kia có gì đặc biệt mà lại thu hút Trí tới vậy: Cái tên ư? Có lẽ không phải. Hay khuôn mặt xinh xắn? Có lẽ đó chỉ là một phần. Thực ra Đức có thể cảm nhận trong suy nghĩ của Vi có cái gì đó rất tinh tế, rất nhạy bén. Vả lại, Vi rất thạo những việc nội trợ: Đức thích những món Vi nấu mỗi khi tới nhà Trí ăn cơm, hay thêu thùa, đan lát, Vi đều rất khéo. Đức thích nói chuyện cùng Vi, và không bao giờ Đức cởi mở như khi nói chuyện với Vi, Đức thấy rất thoải mái. Và đó đích thị là người mà Đức cần trong cuộc đời. Khi chuyển công tác sang bên này, Đức thực sự không muốn. Vì thế, Đức đã ra một điều kiện với Vi: mỗi tuần phải Vi phải viết thư và gặp Đức trên webcame ít nhất một lần. Vi vui vẻ chấp nhận vì coi Đức là một người bạn thực thụ. Trong khoảng thời gian mới sang Singapore, Đức nhớ Vi nhiều lắm và Đức vô tình nhận ra rằng: trong suy nghĩ của mình, anh vô tình đã dành một khoảng cho Vi. Là yêu hay chỉ vô tình lầm tưởng, Đức đã tự hỏi mình như vậy. Nhưng rồi, thời gian đã chứng minh, Đức đã yêu Vi, thực sự là như vậy.

Hai ngày sau khi nhập viện, Vi được tiến hành làm xạ trị đợt 1, mọi chuyện diễn ra tương đối tốt đẹp và thuận lợi. Trong thời gian tiến hành điều trị, Đức không khi nào rời mắt khỏi Vi. Dù đang điều trị nhưng Vi vẫn muốn ra ngoài cho khuây khỏa nên nói với Trí muốn ra ngoài đi chơi. Trí gọi điện hỏi Đức xem như vậy có được không, Đức nói ok nhưng đợi buổi chiều để Đức dẫn cả hai đi chơi. Đức lái xe đưa Trí và Vi đến một khu chợ bán toàn là gấu bông, xem chừng Vi có vẻ thích thú lắm, cái gì cũng rất dễ thương. Vi khoác tay Trí đi trước, còn Đức bước theo sau. Chợt có một con chuột Mickey khá lạ lọt vào mắt Vi, Vi toan dẫn Trí vào trong cửa hàng để xem thì điện thoại của Trí đổ chuông, Trí quay ra nghe điện thoại nên Vi đành đứng chờ. Chợt Đức bước lên, rủ Vi vào cửa hàng xem. Đức mua tặng Vi con chuột Mickey mà Vi thích. Trí ở bên ngoài nghe điện thoại xong quay ra thì không thấy Vi và Đức đâu. Đang quay ngược quay xuôi để tìm thì gặp Đức đang khoác vai Vi bước ra từ cửa hàng, có vẻ Trí không thoải mái lắm:

- Hai người đi đâu thế ?

- Bọn mình vừa vào trong cửa hàng để xem vài thứ.

Đức vừa dứt lời, Vi lại ôm ngực và nhăn mặt vào. Lại một lần nữa, Vi ngất đi và không còn biết trời đất gì nữa. Trí vội bế Vi dậy, còn Đức nhanh chóng ra lấy xe và đưa Vi về bệnh viện. Về đến nơi, sau khi để Vi ổn định lại, Trí kéo Đức ra ngoài và hỏi:

- Đã làm xạ trị đợt 1 rồi sao Vi vẫn bị như vậy?

Sợ Trí lo, Đức cố gắng chấn an:

- Cậu yên tâm, đây chỉ là hiện tượng bình thường. Khi nào làm xong xạ trị đợt 2 thì cô ấy sẽ bình thường trở lại thôi.

Trí tạm tin lời Đức nói và bước vào phòng. Trí ngắm nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đầy mỏng manh nhưng cũng vô cùng mãnh liệt của Vi rồi nhẹ hôn vào trán Vi. Đức nhẹ mở cửa phòng và vô tình nhìn thấy. Không để cho Trí phát hiện, Đức bước ra ngoài và lau vội giọt nước mắt đã nhòa lên ở khóe mắt. Đức khóc vì lo cho Vi và vì yêu Vi nữa. Đức biết Trí cũng vậy và kể từ bây giờ, Đức đã quyết tâm không để tình cảm tuột khỏi tầm tay. Đức sẽ cạnh tranh công bằng với Trí, nhất định là như vậy.

Lần xạ trị cuối cùng cũng đã xong. Trí luôn đứng bên ngoài cửa phòng để canh chừng Vi. Anh ở bên Vi khi Vi buồn nôn vì làm hóa chất, khi Vi mệt mỏi, Trí cũng luôn là người quan tâm, hỏi han từng li từng tí. Trí chải tóc cho Vi, tóc Vi rụng nhiều quá, Trí hơi ngậm ngùi và tự nhiên trong lòng Trí dâng trào một cảm giác khó tả. Trí nhẹ gỡ những sợi tóc rụng của Vi và nhanh tay vứt ngay xuống để Vi không biết. Rồi Trí đứng dậy, lấy chiếc xe lăn ở chỗ cửa phòng và đưa Vi ra ngoài chơi. Chiều nay thời tiết đẹp, cái lạnh man mác của chiều thu gần tàn làm Vi cảm thấy dễ chịu. Ồ, trời mưa rồi, nhưng chỉ nhỏ thôi. Trí đẩy Vi vào chỗ có mái che. Bất chợt, một khúc nhạc vang lên, hình như là của người ngồi cách Trí và Vi không xa về phía phải, Vi lên tiếng:

- Anh còn nhớ bản nhạc này chứ?

Trí dừng lại, lắng tai nghe và nói với Vi:

- "The kiss of snow", bản nhạc mà em thích nhất.

- Cũng lâu rồi em không nghe bản nhạc này. Mà em đố anh trong phim nào?

- "Nữ hoàng tuyết."

Vi thoáng yên lặng, có vẻ như Trí biết rất rõ về Vi, mọi thứ Vi thích, Trí đều nhớ. Không hiểu sao dạo này Vi thấy bất an, Vi rất lo mình sẽ phải rời bỏ Trí để về một nơi khác lạnh lẽo và cô đơn. Vi ngước lên nhìn Trí và nói:

- Biết đâu em cũng sẽ như cô gái trong bộ phim ấy. Nhưng dù sao cô gái ấy cũng rất hạnh phúc, được ở trong vòng tay mà người mình yêu thương đến tận giây phút cuối của cuộc đời.

Trí hơi cau mày:

- Sống là để cảm nhận chứ đến lúc chết đi rồi thì còn biết đâu là hạnh phúc nữa. Với lại phim là phim, không giống thực tế được Biết đâu thực tế còn tàn khốc hơn phim ấy chứ.

Sợ Vi nghĩ vớ vẩn, Trí vội nói:

- Em đừng suy nghĩ lung tung. Nhất định em sẽ khỏi.

Trí thoáng yên lặng và nói tiếp:

- Em biết ý nghĩa của hoa tường vi chứ?... Hoa tường vi có những cánh hoa mỏng manh, tưởng chừng yếu ớt nhưng lại có một sức sống vô cùng mãnh liệt. Chữ “tường” trong tên của loài hoa có nghĩa là cát tường, nghĩa là tượng trưng cho sự tốt lành. Em nhất định sẽ giống như hoa tường vi, rất mãnh liệt.

Nói xong, Trí đưa tay, nắm chặt tay Vi. Mắt Vi long lanh nước. Cô có thể cảm nhận được xung quanh cô tràn ngập tình yêu của Trí.



Bố mẹ của Trí và Vi đã thu xếp công việc sang Singapore. Đức đón tiếp rất cẩn thận. Hai bác lo cho Vi lắm, cũng may mà hai người sang trước lúc Vi phẫu thuật. Có đông đủ người thân như vậy sẽ khiến Vi yên tâm hơn. Tối hôm đó, Trí vào phòng, nói chuyện riêng với mẹ:

- Con có chuyện này hỏi mẹ, xin mẹ hãy cho con biết.

- Được, con nói đi.

- Con nghĩ mẹ cũng biết chuyện này: con yêu Vi. Nhưng cứ mỗi lần con có ý muốn bày tỏ thì Vi lại lảng tránh. Con tin mẹ biết tại sao.

Mẹ Trí thở dài và nói:

- Mẹ biết điều đó từ lâu. Mẹ muốn như thế, nếu con và Vi thành đôi thì mẹ rất vui lòng. Nhưng có chuyện này, có lẽ cũng đã tới lúc con nên biết. Nếu tình yêu của con là thật lòng thì con sẽ phải vượt qua thử thách lần này. Và mẹ tin đến 99 phần trăm rằng con trai mẹ sẽ vượt qua được.

Rồi mẹ Trí xúc động khi nghĩ lại 6 năm trước, khi mẹ đến nhận nuôi Vi ở chùa từ tay sư thầy. Sư thầy đã kể cho mẹ nghe về hoàn cảnh của Vi. Và bây giờ, mẹ đang kể lại tất cả cho Trí. Nói xong, mẹ bảo Trí:

- Bây giờ con nghĩ thế nào?

- Thì ra đó là lí do Vi luôn tránh con. Nhưng với con, điều đó không quan trọng, con sẽ làm Vi trở thành người hạnh phúc nhất..

Trí mỉm cười. Anh đã biết lí do Vi luôn trốn tránh tình cảm của anh. Giờ thì anh đã biết tất cả, anh sẽ là người làm mọi thứ khiến cho Vi hạnh phúc. Cũng ngay trong giây phút đó, đột nhiên Đức có ý định muốn cho Vi biết tình cảm của mình. Đức bèn vào phòng Vi, ngồi xuống cạnh Vi, nói:

- Còn 8 hôm nữa là đến ngày phẫu thuật, em có dự định gì chưa?

- Thì tiếp tục với cuộc sống hiện tại đang có thôi anh.

- Không, ý anh là... - Đức nhìn Vi trìu mến và nói tiếp: Em có muốn có cho mình một gia đình chưa?

Vi ngạc nhiên:

- Sao anh lại hỏi vậy?

Đức đột nhiên nhẹ hôn vào má Vi và thì thào nói:

- Bởi vì anh yêu em.

Rồi Đức giơ chiếc nhẫn cầm sẵn trên tay. Vi giật mình thảng thốt:

- Anh Đức…

Đức vội đặt một ngón tay lên bờ môi mềm mại của Vi và nói:

- Bây giờ, xin em đừng nói gì cả.

Nói rồi, Đức đứng dậy thật nhanh và đi ra ngoài khiến Vi không thể nào gọi Đức lại để nói thêm điều gì. Đức ra đến cửa phòng thì gặp Trí đang đứng ngay đó, có vẻ như Trí đã chứng kiến tất cả. Trong lúc này, Trí không biết phải nói gì với Đức và Đức cũng vậy. Cả Đức và Trí cùng quay lưng lại và đi về phòng, mỗi người có những cảm xúc và suy nghĩ khác nhau. Sau khi Đức đã ra ngoài, Vi thực sự khó nghĩ. Vi biết tình cảm của Đức với mình, Vi không muốn Đức hiểu lầm và bị tổn thương nên cư xử hết sức khéo léo và tế nhị, nhưng tại sao Đức vẫn hiểu sai ý Vi. Bây giờ thì phải làm sao, Đức nghĩ Vi yêu Đức, Vi không thể làm tổn thương một người đã giúp đỡ mình vượt qua khó khăn như Đức được. Nhưng điều này không sớm thì muộn, Vi phải nói ra cho dù Đức có bị tổn thương đi chăng nữa, Vi chấp nhận là người có tội chứ không thể để Đức hiểu lầm được.

Trí trở về phòng, có vẻ như đã hối hận vì Đức nhanh hơn mình. Trí không muốn vì chuyện này mà tình cảm bạn bè bao năm qua giữa Đức và Trí bị tổn hại. Trong lòng Trí lúc này tự nhiên xuất hiện một ý định liều lĩnh và có thể nó sẽ làm Vi tổn thương cũng chưa biết chừng. Trí nghĩ, Đức đâu phải là người không tốt, Vi bên Đức thì chắc chắn sẽ hạnh phúc. Mình có thể làm tất cả, vì hạnh phúc của Vi. Và tự nhiên, Trí muốn buông xuôi tất cả tình yêu mà Trí dành cho Vi bấy lâu nay. Không hiểu tại sao lúc này, Trí lại mất lòng tin vào cái cảm nhận trước kia, rằng Vi đã yêu Trí nhưng vì cái lí do mà mẹ vừa nói với Trí ban nãy kia mới khiến Vi không thể nói ra. Nhưng bây giờ thì khác, Trí không nghĩ như vậy nữa. Nghĩ tới đây, Trí nhắn tin cho Đức: "Cậu ra ngoài đi, mình có chuyện cần nói." - "Được, gặp nhau ở quán đồ ăn đêm trước khu nhà nhé."

Đêm hôm đó, hai người ngồi nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Và đến khi hơi men của mấy chén rượu đã bắt đầu bốc lên và chuếnh choáng trong người, Trí mới nói:

- Hãy giúp mình, cho cô ấy hạnh phúc.

Lúc này, Đức cũng đã hơi say nhưng vẫn có thể nhận ra ý cái câu mà Trí vừa nói, Đức đáp lại:

- Cậu yên tâm, mình nhất định làm được.

Mặc dù Đức biết khi nói ra điều này sẽ làm Trí bị tổn thương, nhưng trong đầu Đức xuất hiện cái ý nghĩ ích kỉ cho riêng mình, Đức muốn Vi thuộc về mình ngay cả khi chưa nhận được lời đồng ý của Vi. Đức hơi hối hận vì hành động của mình nhưng không đủ lí trí để chống trả sự ích kỉ nảy sinh trong đầu, nên Đức chỉ còn biết nói một câu như thế này:

- Xin lỗi cậu.

Lúc nay Trí đã khá say khi uống thêm vài chén rượu nữa nên không nghe rõ lời Đức nói, Trí lè nhè hỏi lại:

- Cậu bảo sao?

Đức thoáng suy nghĩ và bảo Trí:

- Không, không có gì. Muộn rồi, mình về thôi.

***

Hôm nay là thứ 5, là ngày phẫu thuật của Vi. Mọi người đều lo lắng vì sau khi làm xạ trị Vi vẫn còn yếu, nhưng vì khối u ác tính kia không thể để thêm được nữa nên phải tiến hành phẫu thuật càng sớm càng tốt. 2h chiều, ca phẫu thuật bắt đầu, Mọi người lo lắng ngồi chờ đợi bên ngoài phòng mổ vì Đức đã nói do tình trạng của Vi không tốt lắm nên tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật sẽ không được cao như dự định, chỉ còn khoảng 60%.

Ca phẫu thuật đã bắt đầu được 3h đồng hồ, vẫn chưa thấy ai bước ra từ phòng mổ. Bên trong phòng, có tiếng người thảng thốt:

- Mau lên!

Rồi tiếng của ông bác sĩ trưởng khoa khẽ nói:

- Cứ bình tĩnh, sắp được rồi.

Chừng 10 phút sau, tiếng Đức vui mừng reo lên:

- Thành công rồi!

Đáp lại lời Đức, ông bác sĩ trưởng khoa nói:

- Lát nữa mới biết được, để tôi quan sát đã.

Đức chăm chú nhìn Vi, trán Vi toát mồ hôi, bỗng Vi cất tiếng gọi mê man:

- Anh Trí…

Chỉ một câu như vậy rồi không có bất kì lời nào nữa. Đức đã mong biết bao người mà Vi nghĩ đến ở trong giấc mơ ban nãy là Đức. Nhưng không, ngay cả khi nằm trên bàn mổ, đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết ,Vi vẫn nghĩ đến Trí ngay cả trong giấc mơ. Kể từ giây phút ấy, Đức biết mình không phải là người cho Vi hạnh phúc, mà là Trí.

Chợt tiếng ông bác sĩ trưởng khoa tuyên bố: "Ca mổ thành công." Đức vội mở cửa phòng mổ chạy ra ngoài để báo cho mọi người biết. Cả Trí và bố mẹ Vi đều chạy đến, nụ cười nhợt nhạt của Đức nở trên môi đã báo cho mọi người biết rằng ca mổ đã thành công tốt đẹp. Nhưng, cả Trí và Đức, sau cái niềm vui rằng ca mổ của Vi đã thành công thì cả hai lại cùng mang một tâm trạng nặng nề.

***

Ca phẫu thuật của Vi đã được hơn một tuần nay, Vi hồi phục nhanh và cho đền bây giờ, gần như là đã phục hồi hoàn toàn. Bố mẹ Vi sau hơn một tuần ở tại đây thăm thú nhiều nơi, ngày mai sẽ lên đường về Việt Nam. Tối hôm ấy, trong bữa cơm để chia tay bố mẹ Trí trở về, mẹ nói với Trí:

- Con có muốn ở lại đây chơi thêm không?

Trí nói, giọng buồn buồn:

- Thôi, con về cùng bố mẹ luôn. Tường Vi còn một đợt kiểm tra lại nên ở đây luôn, bao giờ thích về cũng được.

Vi nhận thấy một sự khác lạ trong câu nói của Trí, sao Trí lại nói như vậy. Vi cười gượng và bảo mọi người:

- Khi nào xong đợt kiểm tra lần cuối, con sẽ về luôn.

Trí bảo:

- Em cứ ở đây chơi một thời gian nhé.

Vi không hiểu có chuyện gì mà Trí lại ăn nói kì quặc như vậy, Vi toan nói thêm thì Đức lên tiếng:

- Mọi người ăn đi kẻo đồ ăn nguội hết ạ

Tối hôm ấy, về nhà Đức, Vi vào phòng và vô tình làm rơi cuốn nhật kí từ trong túi xách ra. Vi nhặt lên, vô tình đọc vài dòng trên cuốn nhật kí:

“Tường Vi - cô gái mà anh yêu. Anh đã biết cái lí do mà lâu nay em vẫn lảng tránh anh. Nhưng với anh nó không quan trọng. Anh mong em nhớ rằng: với anh, cuộc sống này chỉ là một mảnh đất hoang vu không tiếng cười nếu không có em. Bởi vì anh yêu em hơn tất cả mọi thứ, và anh sẽ chờ đến khi em nhận ra rằng anh yêu em một cách vô điều kiện.

Kí tên, người yêu em. Minh Trí."

Sau khi Vi đọc xong nhứng dòng chữ ấy, Vi khóc. Cô thử xem xét lại tình cảm của mình để khẳng định lại rằng người mà Vi yêu là Trí. Vi nhìn đồng hồ, đã 10h30 rồi, chắc lúc này mọi người đã ngủ. Vi đã đưa ra quyết định nhanh chóng. Ngày mai Vi sẽ về Việt Nam cùng gia đình, kể cả còn một cuộc kiểm tra sức khỏe nữa, còn chuyện với Đức Vi sẽ sang nói ngay bây giờ để Đức có thể hiểu. Vi nghĩ và nhanh chóng đi ra nhưng Đức cũng đã bước vào. Đức và Vi ngồi xuống bàn, Đức cất tiếng:

- Em nghĩ sao về việc anh nói hôm trước?

Vi ngập ngừng nhưng rồi cất tiếng quả quyết:

- Xin lỗi anh, nhưng người em yêu là Trí.

Đức nhẹ đưa tay gãi đầu và nói:

- Anh đã biết điều đó khi em gọi tên Trí trên bàn mổ.

Vi không nói, và như để thay đổi không khí giữa Vi và Đức, Đức cười:

- Nhà anh bây giờ không cho nhà em thuê nữa đâu, ngày mai em hãy về Việt Nam cùng gia đình, anh đã mua vé rồi .

Và rồi, như một người mắc lỗi, Đức đã kể mọi chuyện cho Vi nghe rằng Đức đã nói với Trí như thế nào. Đức những tưởng nghe xong Vi sẽ giận, nhưng không, thái độ của Vi hoàn toàn ngược lại, Vi nói:

- Cảm ơn anh về thời gian vừa qua. Còn chuyện đó, tình yêu không có lỗi. Nhưng hãy quên em đi, chắc chắn anh sẽ tìm được một cô gái thực sự dành cho anh, chứ không phải em, anh nhé.

***

Đồng hồ báo thức điểm 6h, Vi trở dậy. Vi nhanh chóng sắp xếp mọi thứ và xách chiếc va li đựng đồ dùng ra ngoài. Vi bước ra và cùng ngồi vào bàn ăn với mọi người, mẹ cất tiếng hỏi:

- Trí đâu rồi?

- Chắc là Trí chưa dậy, để cháu vào xem.

Trong lúc Đức trở vào gọi Trí, Vi nói với bố mẹ:

- Hôm nay con sẽ về cùng mọi người luôn.

- Chẳng phải con còn một cuộc kiểm tra nữa sao?

- Anh Đức bảo không có vấn đề gì.

Vi vừa dứt lời thì Đức bước ra, nói với mọi người:

- Trí đi rồi, cậu ấy bảo có việc gấp nên phải về trước.

Nghe Đức nói thế, Vi vội bảo với mọi người:

- Thôi, con cũng đi luôn, bố mẹ ở lại đây để lát nữa anh Đức đưa ra sân bay.

Nói rồi, Vi kéo chiếc va li và ra ngoài, bắt một chuyến taxi đến sân bay. Trên đường đi, Vi lo rằng Trí đã đi trước nên cứ chốc chốc lại giục tài xế lái xe nhanh hơn. Đến nơi, Vi bước vào, nhìn ngược nhìn xuôi để tìm Trí. Trong lòng Vi thấp thỏm, đây là cái khoảnh khắc quan trọng để Vi chứng minh cho Trí biết rằng: Vi đã nhận ra tất cả tình cảm mà Trí dành cho Vi và Vi hoàn toàn chấp nhận nó. Đâu rồi, Vi vẫn không nhìn thấy Trí. Vi đang thất vọng thì một chàng thanh niên lướt qua tầm mắt và đứng trước băng chuyền, đó là Trí. Vi vội chạy lại, nhẹ ôm lấy Trí từ đằng sau, trong cái khoảnh khắc ấy, Vi không kìm nước xúc động đến nỗi chưa kịp nói câu nào mà những giọt lệ lấp lánh ở hai khóe mắt đã trào ra, Vi nghẹn ngào nói với Trí:

- Em cứ tưởng anh đi rồi. Sao chưa biết rõ mọi chuyện mà anh đã làm thế?

Trong giây phút để định mệnh quyết định tình yêu ấy, Trí đã miễn cưỡng tin sẽ có một phép màu xảy ra, và không ngờ nó đã xảy ra thực sự. Trí nói:

- Vì anh đã quá dại dột khi không tin vào tình cảm giữa anh và em. Anh xin lỗi.

- Em đã nợ anh quá nhiều rồi, em không muốn anh phải chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào nữa.

Rồi Vi ngọt ngào thốt ra câu nói nhiệm màu:

- Em yêu anh.

Trí gỡ tay Vi ra và quay lại. Bàn tay mềm mại nhẹ nâng cằm Vi lên, khẽ đặt vào đôi môi mỏng manh một nụ hôn, không quá mãnh liệt nhưng đủ nồng nàn để chứng minh cho tình yêu của Trí. Vi đáp lại Trí cũng không khiên cưỡng, yêu thương lên đôi môi, thật ngọt, thật sâu...
nguồn kenh14.vn ! rất hay nên cho cả nhà cùng đọc
 
×
Quay lại
Top