- Tham gia
- 19/8/2013
- Bài viết
- 36
Một cái tofic oneshot nghĩ ra trong khi đang vui . Let me see.... Một oneshot happy nhé.
Author: ranshinichi0410
Disclaimer:nhân vật của bác Ao nhưng lần này mình sẽ nắm giữ số phận của mỗi người
Rating:ai cũng dk
Pairings : Shinran nhà ta
Warning: ko, nhưng nếu có thì thông cảm
Status: On-going( có oneshot thui)
Summary: 9 năm chờ đợi đã cho cô thấy cô ko thể sống mà thiếu anh. Nhưng cũng trong thời gian này đã mở ra nhiều bí mật lớ nhất. đau khổ khi biết về thân phận của cậu ấy. cậu ấy lừa dối cô, nhưng cô vẫn yêu. Cô chỉ mún một ngày nào đó sẽ về và nói với cô:" Anh yêu em, Ran."
Cô và cậu gặp nhau lần đầu tiên khi mới sinh ra
Cô và cậu chơi cùng nhau quanh năm suốt tháng
Cô và cậu cùng nhau đi học
Cô và cậu lun lun đi cùng với nhau
Cô và cậu đều giấu tình cảm của mình dành cho đối phương
Nhưng... giờ cô và cậu đã lớn và không còn như ngày xưa
Cậu đã bỏ rơi cô kể từ dạo ấy. Ngày định mệnh ở khu vui chơi. Cậu bám theo một người nào đó và biến mất. Nhưng đến 2 năm trước, khi cô 24 tuổi
-Ran, tớ mún nói với cậu tất cả những gì mà tớ giấu bao lâu nay. Tớ... tớ thật ra chính là Edogawa Conan. 7 năm trước, tớ gặp bọn người áo đen và bị chúng hạ sát. may thay, tớ không chết mà chỉ trở thành một cậu bé 7 tuổi. Thế là tớ đã thành thân phận khác và xin lỗi,Ran. Tớ đã lừa dối cậu bao lâu nay.-Shinichi/Conan thú nhận hết tất cả những bí mật mà cậu đã giấu Ran bao lâu nay
Còn Ran, cô đứng đó, nhưng một con người vô hồn. Cô sẽ làm gì với tình thế này đây. Thất vọng, hạnh phúc, tức giận, hoài nghi,... cảm xúc của cô hiện giờ đang rất rối bời. Cô không biết phải làm gì cả. ran run run hỏi:
-Vậy tại sao đến bây giờ, cậu mới nói với tôi. Tại sao cậu lại lừa dối tôi biết bao nhiêu lâu nay. TẠI SAO CHỨ?
-Tớ không muốn cậu phải gặp nguy hiểm với Tổ chức Áo đen ấy. Với lại, cũng tới lúc tớ phải đi rồi. Tớ không thể ở đây mãi được. Một người tên là Shiho Miyano từng là thành viên của tổ chức đã tìm ra thuốc giải và tớ hải đi tiêu diệt tụi áo đen đó. Xin lỗi, Ran...-Shinichi cúi đầu, cậu biết Ran sẽ không chấp nhận chuyện này. Nhưng đối với cậu, nói ra vẫn tốt hơn...
-Đươc rồi, Shinichi à. Cảm ơn cậu đã cho tớ biết sự thật. Cảm ơn cậu đã bảo vệ tớ bao nhiêu năm qua. Cảm ơn, nhưng tớ không thể tha thứ cho cậu. Cậu đã lừa dối tớ, rất nhiều. Giờ tớ nghĩ mình không nên cản cậu nữa. Cậu muốn đi đâu thì đi.-Ran khóc. Cô nói trong đau khổ. Đôi mắt tím long lanh chứa nước. Có lẽ, níu giữ cũng không có ích gì...
Shinichi/Conan lặng lẽ bước ra khỏi nhà Ran. Cậu cũng đau khổ lắm chứ. Bảo vệ người mình yêu, nhưng đồng thời phải lừa dối cô ấy. Cậu lưu luyến nhìn lại nới đó để tìm hình bóng người mình yêu, rồi lại bước đi. Cậu sẽ đối mặt với cuộc chiến có lẽ nên gọi là thảm khốc nhất.
Trở về thực tại...
Ran khẽ bước trên khu phố nhộn nhịp. Đã bao lâu rồi nhỉ? Ran đứng dưới thời tuyết lạnh buốt. Cô nhớ về ai đó đã lừa dối cô. Nhưng không hiểu sao, cô lại yêu cậu. Yêu rất nhiều. Cô không thể quên hình bóng người con trai năm nào. Tuy cậu ấy đã lừa dối cô, nhưng cô vẫn không thể quên, không bao giờ quên được. cô yêu cậu quá nhiều rồi. Ran lặng lẽ bước tới một căn biệt thự cổ kính. Trên bảng có ghi rõ chữ 'nhà Kudo'. Nhưng không có ai sinh sống cả. Màn không khí lạnh lẽo cứ bao lấy cô. không biết từ bao giờ, nước mắt cô đã rơi. Cô lại yếu đuối nữa rồi. Ran tự nhủ:"Mình không thể khóc. Phải mạnh mẽ lên, chắc chắn Shinichi sẽ không muốn nhìn mình như thế này đâu."
Em rất yêu anh
Nhưng em biết rằng
Em không nên nói
Tình cảm của mình
Anh có biết rằng
Em rất đau khổ
Trái tim tan nát
Lòng đau vô bờ
Nhưng em vẫn muốn
Nói với anh rằng:
"Em yêu anh, Shinichi"
Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua. ran không còn bít gì nữa. Cô chỉ biết rằng, cô đã đứng... đứng rất lâu dưới làn tuyết lạnh lẽo. cô ko muốn bỏ cuộc, cô muốn đợi ai đó đã làm con tim cô nhói đau. Cô có thể đợi suốt cả cuộc dời, nhưng liệu cô có đủ sức để đợi cậu quay trở về ko? Ran tiếp tục đứng dưới làn tuyết trắng buốt. Lạnh... run... giờ cô chỉ có thế. Cô ước gì có anh ở đây, cô sẽ ôm anh thật chặt. Không cho anh đi đâu cả, cô chỉ muốn... anh ở lại đây với cô mãi mãi thôi. Bỗng~
-Ran...
-....
-Này, em có nghe ko vậy?-Một người con trai tiến đến cô, lo lắng hỏi
-...-Một sự im lặng kéo dài.
-Này, Ran có nghe ko vậy-Nét mặt người đó bắt đầu hoảng
-Shi...Shinichi- Ran bắt đầu ngước lên
-Em ko sao chứ?-Shinichi lo lắng hỏi
-Shi...Shinichi, sao giờ anh mới đến. anh có biết anh là đồ xấu xa lắm không!-Ran ôm chầm lấy Shinichi. Cô dụi vào người anh mà khóc.
-Anh xin lỗi em... anh đã về rồi mà. Em đừng khóc nữa-Shinichi siết chặt Ran vào lòng
-Anh sẽ ko đi đâu nữa chứ-Ran hỏi, cô rúc đầu vào người Shinichi. Cảm nhận hơi ấm của anh lan toả khắp người. Cô cảm nhận đk nhịp đập của con tim anh.
-Anh sẽ không đi đâu. Trừ phi nơi nào có em, Ran à-Shinichi nói-Bởi vì, anh yêu em mãi mãi.
-Em cũng mãi yêu anh-Ran nói. Shinichi đặt ngón tay lên môi ran.
-Suỵt... đừng nói gì chứ...-Cậu nói, rồi áp môi mình lên môi Ran. Cảm giác diu ngọt lan toả. Cậu hôn cô dưới làn tuyết trắng tạo nên khung cảnh ngọt ngào. Ran ko nói gì, chỉ nhẹ hàng đáp lại. Nụ hôn vĩnh cửu, đã gắn kết hai người mãi mãi lại với nhau, cùng nhau đi đến suốt cuộc đời.
~~~~~THE END~~~~~
P/s:mong mọi người chém nặng tay vào. Bé lâu ngày ko vik nên cũng lụt nghề rồi, với lại bé chỉ là con nhox chuyên Lý ở lớp chuyên Anh
hình như có lỗi
Author: ranshinichi0410
Disclaimer:nhân vật của bác Ao nhưng lần này mình sẽ nắm giữ số phận của mỗi người
Rating:ai cũng dk
Pairings : Shinran nhà ta
Warning: ko, nhưng nếu có thì thông cảm
Status: On-going( có oneshot thui)
Summary: 9 năm chờ đợi đã cho cô thấy cô ko thể sống mà thiếu anh. Nhưng cũng trong thời gian này đã mở ra nhiều bí mật lớ nhất. đau khổ khi biết về thân phận của cậu ấy. cậu ấy lừa dối cô, nhưng cô vẫn yêu. Cô chỉ mún một ngày nào đó sẽ về và nói với cô:" Anh yêu em, Ran."
Cô và cậu gặp nhau lần đầu tiên khi mới sinh ra
Cô và cậu chơi cùng nhau quanh năm suốt tháng
Cô và cậu cùng nhau đi học
Cô và cậu lun lun đi cùng với nhau
Cô và cậu đều giấu tình cảm của mình dành cho đối phương
Nhưng... giờ cô và cậu đã lớn và không còn như ngày xưa
Cậu đã bỏ rơi cô kể từ dạo ấy. Ngày định mệnh ở khu vui chơi. Cậu bám theo một người nào đó và biến mất. Nhưng đến 2 năm trước, khi cô 24 tuổi
-Ran, tớ mún nói với cậu tất cả những gì mà tớ giấu bao lâu nay. Tớ... tớ thật ra chính là Edogawa Conan. 7 năm trước, tớ gặp bọn người áo đen và bị chúng hạ sát. may thay, tớ không chết mà chỉ trở thành một cậu bé 7 tuổi. Thế là tớ đã thành thân phận khác và xin lỗi,Ran. Tớ đã lừa dối cậu bao lâu nay.-Shinichi/Conan thú nhận hết tất cả những bí mật mà cậu đã giấu Ran bao lâu nay
Còn Ran, cô đứng đó, nhưng một con người vô hồn. Cô sẽ làm gì với tình thế này đây. Thất vọng, hạnh phúc, tức giận, hoài nghi,... cảm xúc của cô hiện giờ đang rất rối bời. Cô không biết phải làm gì cả. ran run run hỏi:
-Vậy tại sao đến bây giờ, cậu mới nói với tôi. Tại sao cậu lại lừa dối tôi biết bao nhiêu lâu nay. TẠI SAO CHỨ?
-Tớ không muốn cậu phải gặp nguy hiểm với Tổ chức Áo đen ấy. Với lại, cũng tới lúc tớ phải đi rồi. Tớ không thể ở đây mãi được. Một người tên là Shiho Miyano từng là thành viên của tổ chức đã tìm ra thuốc giải và tớ hải đi tiêu diệt tụi áo đen đó. Xin lỗi, Ran...-Shinichi cúi đầu, cậu biết Ran sẽ không chấp nhận chuyện này. Nhưng đối với cậu, nói ra vẫn tốt hơn...
-Đươc rồi, Shinichi à. Cảm ơn cậu đã cho tớ biết sự thật. Cảm ơn cậu đã bảo vệ tớ bao nhiêu năm qua. Cảm ơn, nhưng tớ không thể tha thứ cho cậu. Cậu đã lừa dối tớ, rất nhiều. Giờ tớ nghĩ mình không nên cản cậu nữa. Cậu muốn đi đâu thì đi.-Ran khóc. Cô nói trong đau khổ. Đôi mắt tím long lanh chứa nước. Có lẽ, níu giữ cũng không có ích gì...
Shinichi/Conan lặng lẽ bước ra khỏi nhà Ran. Cậu cũng đau khổ lắm chứ. Bảo vệ người mình yêu, nhưng đồng thời phải lừa dối cô ấy. Cậu lưu luyến nhìn lại nới đó để tìm hình bóng người mình yêu, rồi lại bước đi. Cậu sẽ đối mặt với cuộc chiến có lẽ nên gọi là thảm khốc nhất.
Trở về thực tại...
Ran khẽ bước trên khu phố nhộn nhịp. Đã bao lâu rồi nhỉ? Ran đứng dưới thời tuyết lạnh buốt. Cô nhớ về ai đó đã lừa dối cô. Nhưng không hiểu sao, cô lại yêu cậu. Yêu rất nhiều. Cô không thể quên hình bóng người con trai năm nào. Tuy cậu ấy đã lừa dối cô, nhưng cô vẫn không thể quên, không bao giờ quên được. cô yêu cậu quá nhiều rồi. Ran lặng lẽ bước tới một căn biệt thự cổ kính. Trên bảng có ghi rõ chữ 'nhà Kudo'. Nhưng không có ai sinh sống cả. Màn không khí lạnh lẽo cứ bao lấy cô. không biết từ bao giờ, nước mắt cô đã rơi. Cô lại yếu đuối nữa rồi. Ran tự nhủ:"Mình không thể khóc. Phải mạnh mẽ lên, chắc chắn Shinichi sẽ không muốn nhìn mình như thế này đâu."
Em rất yêu anh
Nhưng em biết rằng
Em không nên nói
Tình cảm của mình
Anh có biết rằng
Em rất đau khổ
Trái tim tan nát
Lòng đau vô bờ
Nhưng em vẫn muốn
Nói với anh rằng:
"Em yêu anh, Shinichi"
Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua. ran không còn bít gì nữa. Cô chỉ biết rằng, cô đã đứng... đứng rất lâu dưới làn tuyết lạnh lẽo. cô ko muốn bỏ cuộc, cô muốn đợi ai đó đã làm con tim cô nhói đau. Cô có thể đợi suốt cả cuộc dời, nhưng liệu cô có đủ sức để đợi cậu quay trở về ko? Ran tiếp tục đứng dưới làn tuyết trắng buốt. Lạnh... run... giờ cô chỉ có thế. Cô ước gì có anh ở đây, cô sẽ ôm anh thật chặt. Không cho anh đi đâu cả, cô chỉ muốn... anh ở lại đây với cô mãi mãi thôi. Bỗng~
-Ran...
-....
-Này, em có nghe ko vậy?-Một người con trai tiến đến cô, lo lắng hỏi
-...-Một sự im lặng kéo dài.
-Này, Ran có nghe ko vậy-Nét mặt người đó bắt đầu hoảng
-Shi...Shinichi- Ran bắt đầu ngước lên
-Em ko sao chứ?-Shinichi lo lắng hỏi
-Shi...Shinichi, sao giờ anh mới đến. anh có biết anh là đồ xấu xa lắm không!-Ran ôm chầm lấy Shinichi. Cô dụi vào người anh mà khóc.
-Anh xin lỗi em... anh đã về rồi mà. Em đừng khóc nữa-Shinichi siết chặt Ran vào lòng
-Anh sẽ ko đi đâu nữa chứ-Ran hỏi, cô rúc đầu vào người Shinichi. Cảm nhận hơi ấm của anh lan toả khắp người. Cô cảm nhận đk nhịp đập của con tim anh.
-Anh sẽ không đi đâu. Trừ phi nơi nào có em, Ran à-Shinichi nói-Bởi vì, anh yêu em mãi mãi.
-Em cũng mãi yêu anh-Ran nói. Shinichi đặt ngón tay lên môi ran.
-Suỵt... đừng nói gì chứ...-Cậu nói, rồi áp môi mình lên môi Ran. Cảm giác diu ngọt lan toả. Cậu hôn cô dưới làn tuyết trắng tạo nên khung cảnh ngọt ngào. Ran ko nói gì, chỉ nhẹ hàng đáp lại. Nụ hôn vĩnh cửu, đã gắn kết hai người mãi mãi lại với nhau, cùng nhau đi đến suốt cuộc đời.
~~~~~THE END~~~~~
P/s:mong mọi người chém nặng tay vào. Bé lâu ngày ko vik nên cũng lụt nghề rồi, với lại bé chỉ là con nhox chuyên Lý ở lớp chuyên Anh
hình như có lỗi