Đêm lặng, nằm im thì thào trong bóng tối.
Khúc nhạc lòng với tiếng nói chốn cô liêu.
Đêm lặng, sương còn in hằn trên mặt gió.
Em lặng, người còn có thoát nổi kiếp phù du?.
Shinichi ngồi trên ghế, quan sát cô gái đang nằm trên gi.ường. Đã lâu lắm rồi, vẫn không thấy đôi mắt kia cử động. Tiếng thở đều đều của gió, trời đã vào buổi xế chiều. Bức màn màu vàng ban phát ánh nắng cho nhân gian, nay được thay thế bằng một vài tia nắng nhỏ cùng sự chuyển động của quả cầu to về chốn Tây bên kia bầu trời.
Lặng lẽ cảm nhận, im lặng ngắm nhìn. Một chút lắng đọng trong anh. Hình ảnh chậu hoa lan, phảng phất tia sáng do nắng gây ra, một vài chiếc lá nhỏ bất lực nguội lạnh, chấp nhận sự tàn phá của tự nhiên, héo dần héo mòn đi. Shinichi trầm mặc, anh bước ra ngoài, một lát sau quay lại với li nước trắng trên tay. Shinichi bước đến đổ nước vào chậu hoa, sẵn tay anh mang chúng để lên bàn gần gi.ường bệnh, nơi đây sẽ bớt nắng hơn, anh nghĩ thế.
Khi chậu hoa đã yên vị trên bàn, anh quay lại ghế tiếp tục công việc đọc báo dỡ dang. Từ cánh cửa, Lula bước vào, theo sau đó là một người phụ nữa khá già. Shinichi bỏ tờ báo xuống, ra hiệu cả ba cùng ra ngoài, để cho Ran nghỉ ngơi. Anh khép nhẹ cửa, cất giọng nói:
- Lula, cảm ơn cô. Cô có thể về.
Lula phản đối trong lòng, cô muốn ở lại với anh, muốn xem xét vết thương của anh. Cô nói giọng dịu dàng có cánh:
- Bác sĩ, tôi sẽ ở lại chăm sóc cô Ran.
Shinichi khó chịu ra mặt, chăm sóc kiểu như cô ta. Thuốc cô ta tiêm cho Ran đã khiến cô ấy hôn mê sâu như thế, ngủ chẳng biết trời trăng mây gió. Vậy mà còn muốn chăm sóc. Shinichi điều chỉnh giọng, anh không muốn người thứ ba phải đợi:
- Cô về đi, Ran đang ngủ. Chiều cô hãy đến.
Lula nhìn ra trong ánh mắt của chàng trai trước mặt là sự kiên định khó mà cãi lại, nghĩ đến chuyện lúc trưa. Lula thở dài, cô tuyệt nhiên không thể làm trái, không thể chống đối vị bác sĩ này:
- Vâng. Tôi xin phép.
Lula gật đầu nhẹ, rồi đi khuất. Shinichi lắc đầu, quay lại bà Dury. Lúc nãy, Yumin báo với anh rằng cô ấy đã dọn dẹp phòng cho anh xong, chỉ chờ anh chuyển đồ tới nữa thôi. Nghĩ thế, anh nhẹ giọng ra vẻ cung kính với bậc lớn tuổi:
- Thưa bác, chúng ta sang phòng cháu để nói chuyện một chút về Ran, được không ?.
Bà Dury gật khẽ đầu, theo chân Shinichi vào phòng. Khi cả hai đã yên vị trên ghế ngồi. Shinichi cất giọng hỏi với âm vực rất đổi tôn trọng:
- Cháu nên xưng hô với bác thế nào?.
Bà Dury với gương mặt phúc hậu, trả lời nhẹ:
- Bà là Dury, quản gia của cô chủ Ran.
Shinichi cười cười, rồi tiếp tục hỏi:
- Chào Bác Dury, bác có thể nói cho cháu biết tình trạng của Ran trước lúc bệnh được không?.
Nhắc tới Ran bà Dury không kiềm được nước mắt, bà vừa nói vừa khóc kể toàn bộ sự việc cho Shinichi nghe:
- Cô chủ vốn là một người rất lạc quan và tốt bụng. Ông bà chủ là những người tốt, nhưng ông trời thường rất biết trêu ngươi. Họ không may qua đời sau một vụ tai nạn giao thông, cũng ngay sau đó, công ti ông chủ cũng tuyên bố phá sản. Sự tình thế nào thì lão đây không rõ lắm.
Bà nói xong vẫn không ngăn được hàng nước mắt chảy dài. Đối với bà, Ran như đứa con gái, ông bà chủ như người thân của bà. Nhưng sự việc đến quá bất ngờ, khiến bà rất sốc và cần một thời gian dài để bình tĩnh trở lại.
Shinichi nghe bà kể cũng không khỏi xót xa, anh với lấy chiếc khăn giấy đưa cho bà, ra hiệu bà hãy dùng. Bà Dury gật đầu cảm ơn. Shinichi chống cằm suy nghĩ mông lung: chỉ sự việc này đã khiến Ran trở nên như vậy sao? vô lí, theo trường lí thuyết mà anh đã được học: một khi con người rơi vào tình trạng tiêu cực như Ran, thì ắt hẳn đã phải trãi qua hai hoặc ba cú sốc tâm lý nặng nề và vô cùng kinh khủng. Chợt hai cái tên xuất hiện trong đầu, anh vội vàng hỏi:
- Thưa bác, bác có biết Kaito Mori và Shuchi Akai không?.
Bà Dury ngừng khóc. Bà bắt đầu suy nghĩ: kể từ sau sự việc đó, cậu chủ Kaito cũng dọn hẳn ra ngoài, không một lí do. Ngày hôm đó bà phải về quê để thăm gia đình, chỉ có cô chủ ở nhà. Bà cũng rất thắc mắc vì hành động của cậu chủ, nhưng rồi cô chủ trở bệnh, bà cũng đã bỏ quên chuyện này và tập trung lo cho Ran. Bà Dury nói giọng vẫn còn chút nghẹn ngào nơi cuống họng:
- Kaito Kuroba là anh trai của cô chủ, tức là cậu chủ của gia đình Mori. Còn Shuchi Akai, theo lão nhớ thì là bạn trai của cô chủ Ran trong thời điểm hai năm trước.
Shinichi nhíu mày, rơi vào trầm ngâm một lúc, rồi hỏi tiếp:
- Thế trong hai năm nay, hai cậu ta có thường đến thăm Ran không?.
Bà Dury trả lời:
- Vào cuối tuần lão đều dành chút thời gian đến thăm cô chủ, lúc đó thì lão không gặp. Còn những ngày kia thì lão không rõ.
Shinichi gật đầu, định nói gì tiếp, thì nghe được tiếng nói, tiếng nấc cùng tiếng khóc đầy thương tâm:
- Thưa cậu bác sĩ, xin cậu hãy giúp cô chủ. Cô ấy còn rất trẻ, không thể cả đời ở trong đây được. Cô chủ rất tội nghiệp, xin cậu hãy giúp cô ấy, cậu muốn lão đây làm gì, lão điều chấp nhận. Tôi xin cậu, tôi xin cậu đấy.
Bà Dury vừa nói, vừa quỳ xuống, chấp tay cầu khẩn Shinichi. Anh vội quỳ xuống cùng tầm với bà, nói giọng đầy gấp gáp:
- Bác à, bác đứng lên đi. Cháu nhận không nổi đâu, về việc của Ran, cháu sẽ cố gắng hết sức. Nhưng mà...
Shinichi ngập ngừng, không biết nói sau, nhận thấy sự hối thúc từ người trước mặt. Anh nhẹ giọng, khó khăn phát ra tiếng:
- Cháu chỉ là sinh viên thực tập. Với 4 tháng ngắn ngủi, cháu sợ mình sẽ không giúp được nhiều cho bệnh tình của Ran.
Bà Dury nhận thấy trong đáy mắt của chàng bác sĩ trẻ là một nỗi buồn, một niềm bày tỏ rất chân thật. Bà không bắt ép cậu nữa, bà đứng lên, lau khô nước mắt, nói giọng hiền từ:
- Cảm ơn cậu, chàng trai trẻ. Trong tương lai, cậu sẽ là một vị bác sĩ tốt. Chào cậu.
Cô chủ Ran là một người tốt, chắc chắn sẽ được ông trời bảo hộ. Còn chàng bác sĩ này, chắc có lẽ do ông bà chủ linh thiêng, mang cậu đến và giúp cô chủ. Lão đây tin là vậy. Bà Dury gật đầu chào Shinichi và bước ra khỏi cửa.
Bà sang phòng Ran, từ lớp kính mờ sương, bà có thể nhìn thấy Ran, gương mặt xanh xao đầy mệt nhọc. Cô chủ đã ớm đi nhiều, bà tự thoại. Bà tiến vào trong, từng bước từng bước cố không gây ra tiếng động, ngồi nhẹ vào chiếc ghế cạnh gi.ường bệnh. Đôi tay gầy nắm nhẹ bàn tay Ran, nước mắt chẳng kiềm được mà chảy ra nơi hốc mắt đã có vài nếp nhăn. Con người ai cũng có cái số, cái mệnh; cái bi ai, cái vui vẻ; nổi bất hạnh, niềm hạnh phúc. Cớ sao Ran lại phải chịu toàn bộ tất cả tấn bi kịch ấy vào trong một ngày. Đôi tay run run miết nhẹ trên gương mặt gầy gò của Ran, sự xót xa ngấm vào từng tế bào cơ thể. Phải chăng bà có thể nằm đây thay Ran, thay cô hứng chịu mọi thứ, cô còn quá trẻ, còn cả một tương lai ở phía trước. Bà vén nhẹ chăn đấp cho Ran, lau nhẹ hàng nước mắt, khép cửa và đi ra ngoài. Ông trời chắc chắn có mắt, bà nghĩ thế.
Shinichi nhìn theo bóng bà Dury, rồi vô thức ngã lưng ra ghế, dai dai vùng thái dương, đôi mắt nhắm hờ mệt mỏi. Có lẽ mọi chuyện không đơn giản như anh tưởng. Việc xem người bệnh là nạn nhân, là con chuột bạch để làm thí nghiệm, để thu về kết quả mà mình mong muốn. Và việc xem họ là con người, ra sức kéo họ về từ cõi âm lạnh lẽo vô tình. Hai việc hoàn toàn trái ngược nhau, cái tâm của người bác sĩ, sự đồng cảm giữa người và người. Shinichi mở mắt, đứng dậy và bước qua phòng Ran.
Gió ngoài trời đìu hiu treo như từng cơn sóng nhẹ, mang cho con người chút lạnh lẽo chốn chiều tàn lụi, mây thong thả cho gió lùa, mặt trời cũng thoai thoải mà uyển chuyển thân mình về nơi mà nó muốn đến.
Vừa bước vào phòng đã thấy bóng người quen thuộc ngồi trên ghế, tay cầm chiếc điện thoại hàng hiệu bấm liên hồi, trông vô cùng thích thú. Shinichi bước hẳn vào trong, Lula trông thấy anh thì vội nhét điện thoại vào túi, Shinichi đã nhìn thấy hết. Anh bước đến cô, nói giọng điềm đạm:
- Tôi có chuyện muốn nói với cô. Phiền cô sang phòng tôi.
Shinichi nói xong, quay lưng mà bước đi thẳng, Lula bậm môi, ấm ức mà bước theo anh.
Khi cả hai đã yên chỗ, Shinichi mở đầu câu chuyện. Anh nói rất nhanh, Shinichi muốn kết thúc cuộc nói chuyện này, càng nhanh càng tốt:
- Tôi sẽ nói chuyện với viện trưởng sau. Ngày mai cô có thể không cần đến đây.
Lula nghe vậy không khỏi ngạc nhiên: anh muốn đuổi cô sao? cô làm mọi thứ, tất cả cũng vì anh. Lula phản đối, cô không có lí do gì phải nghĩ việc cả, giọng cô vang lên đầy vẻ khó chịu:
- Thưa bác sĩ, tôi đã làm gì sai?
Shinichi đứng dậy, quay lưng lại với Lula mà nói:
- Cô không sai gì cả, chỉ là cô không phù hợp làm y tá cho bệnh nhân của tôi.
Lula bất mãn, cô thực sự tức giận. Ý anh là sao? cô không đủ tư cách?, Lula nghĩ thầm. Giọng nói nghẹn nghẹn vang lên:
- Nếu là vì việc đi trễ, tôi sẽ sửa.
Shinichi cho hai tay vào túi, nhíu mày chặt mà trả lời:
- Cô thừa biết không phải mỗi chuyện đó.
Lula chẳng kiềm được cảm xúc, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe, cô muốn ở lại bên cạnh Shinichi:
- Vậy là chuyện gì? nếu việc bác sĩ nói là về chuyện thuốc an thần, thì thật vô lý. Các y tá trong đây đều làm vậy với bệnh nhân của họ hết. Nói vậy, tất cả chúng tôi đều bị đuổi việc sao?.
Còn trả treo, Shinichi kiềm chế cơn giận trong lòng. Cô gái này còn dám nhắc lại chuyện lúc trưa trước mặt anh. Anh quay sang đối diện với Lula, cất giọng đầy lạnh lùng:
- Tôi là bác sĩ của Ran, có lẽ cách điều trị của tôi khác với những người ở đây. Và cô không thích hợp với tôi.
Shinichi buông câu nói đầy ẩn ý, nhưng cô gái trước mặt vẫn rất ngoan cố không chịu thua nắm lấy vạt áo anh, nói trong tiếng nấc:
- Nếu tôi đi, ai sẽ chăm sóc cô Ran?. Bác sĩ, xin anh suy nghĩ lại.
Shinichi cười, gạt nhanh bàn tay Lula ra, nói giọng bông đùa:
- Cô yên tâm, tôi sẽ mướn một y tá khác để trông chừng Ran.
Lula tức giận trong lòng. Cô thừa biết, dù anh không đuổi cô thì ngày mai Lula vẫn sẽ bị chuyển sang khu A để làm việc, nhưng bị đuổi thẳng thừng thế này, rất mất mặt. Cô tính phản biện tiếp thì nhìn thấy trong đôi mắt màu trời kia là sự quyết đoán đến vô cùng, cơ hồ cô nói một câu nữa thì anh chàng trước mắt sẽ xử cô rất đẹp. Lula khẽ nuốt nước bọt, lau vội nước mắt. Nổi uất ức này, tạm thời cô sẽ nhịn. Shinichi Kudo, chúng ta sẽ còn gặp lại, cô cười thầm trong bụng. Giọng nói vẫn mang sự bi đát giả tạo đến nao lòng:
- Vâng, rất mong một ngày không xa sẽ lại được làm việc việc với bác sĩ. Chưa tròn một ngày, cảm ơn anh vì tất cả. Tạm biệt.
Nói xong Lula quay người, bước đi thẳng ra cửa. Cô quẹt nhanh vài giọt nước mắt còn trên má, đọng lại trên làn môi đỏ là nụ cười nhếch đầy gian xảo.
Shinichi cười khẽ, lấy điện thoại nhắn tin với một ai đó. Một lúc sau điện thoại báo có tin nhắn mới, anh mở ra, câu trả lời chỉ vỏn vẹn một chữ:
vâng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~oooo~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trời đã trở tối, Shinichi phải về nhà chuẩn bị vài thứ cần thiết để dọn sang chỗ mới. Anh nhanh chống rời khỏi, lướt qua phòng Ran, cô vẫn đang ngủ, rất sâu. Shinichi nhanh chân rời khỏi bệnh viện, chiếc xe phóng nhanh trong chiều ngã màu tối, nhắm hướng ngôi biêt thự mang chữ Kudo mà đi.
Shinichi sống chung với bà nội, bà của anh rất giàu có và vui tính, bà sở hữu riêng một công ti. Ba mẹ Shinichi mất, để lại khối tài sản khổng lồ lại cho anh. Anh sống trong cuộc sống đầy đủ, không lo miếng ăn cái mặc, nhưng tình thương vẫn là một khái niệm thiếu hai từ trọn vẹn của một gia đình, đối với anh.
Chiếc xe dừng ngay trước cổng. Nhà anh có một cô bé quản gia rất xinh, cô được bà anh nhận làm con nuôi và cho vào ở chung. Cô nhóc tên Juli, 15 tuổi, với công việc của anh hiện giờ thì có rất ít thời gian dành cho bà, nên anh cũng vui vẻ chấp thuận cô bé.
Anh vào nhà khoảng 15 phút thì ra, bên tay phải là chiếc vali lớn được anh kéo để vào trong xe, rồi nhắm thẳng hướng bệnh viện mà chạy. Shinichi sắp xếp đồ đạc ổn thỏa thì cũng đã tối, anh tranh thủ tắm rửa, nhìn sang đồng hồ kim giờ đúng chỉ số 7.Anh hối hả sang phòng bên cạnh, Ran vẫn nằm trên gi.ường không động tĩnh. Shinichi thật sự lo lắng, thứ thuốc an thần mà Lula tiêm cho cô, ruốt cuộc là có tác dụng đến bao lâu?. Anh lắc đầu: đầu tiên phải lo cho cái bụng trước, anh nghĩ thầm. Rồi Shinichi ra ngoài mua đồ ăn tối.
Anh đứng ngồi không yên vì lượng khách của quán hôm nay bỗng tăng, anh phải nhanh chóng quay về bệnh viện. Nhỡ đâu Ran tĩnh dậy, mà có một mình thì. Shinichi bồn chồn nhìn đồng hồ, rồi nhìn về hàng người trước mặt, anh thở dài ngao ngán: chỉ là cháo thôi mà, có cần phải chen lấn thế không?.
Loay hoay một hồi Shinichi cũng đã mua được hai phần cháo đặc biệt, anh cười hài lòng, lên xe và quay trở về.
Đã 8h tối, dãy hành lang với những ánh đèn sáng. Nhìn vào mỗi phòng bệnh, người y tá đang tận tình mà chăm lo cho bệnh nhân của mình. Shinichi vội vã, bước chân dồn dập mà tiến tới căn phòng gần cuối. Từ xa, anh thấy được ánh sáng phát ra từ đó. Không thể nào, trước khi đi anh không hề bật đèn, chẳng lẽ là cô Yumin?, anh tự hỏi bản thân.
Từ chiếc kính trong suốt kia, phóng tầm mắt vào bên trong là mái tóc dài buông nhẹ, vẫn là chiếc áo xanh, nhưng hình như không phải bộ đồ lúc sáng. Ran đã tỉnh, nhưng ai đã thay đồ cho cô?, anh nghĩ thầm.
Vặn nhẹ cánh cửa, để hai phần cháo trên bàn. Anh tiến lại vỗ nhẹ vai cô gái trước mặt:
- Bé Ran, em ổn chứ? Anh có mang cháo đến, em ăn chút nhé?.
Ran quay lại, gương mặt thất thần không chút sự sống, đôi mắt trầm ngâm, khẽ nhíu mày nhìn chàng trai xa lạ:
- Anh là ai?. Còn nữa ai là bé Ran?. Tôi năm nay 25 tuổi rồi, anh bao nhiêu mà gọi tôi là bé?.
Shinichi với gương mặt trơ trơ ra, đôi mắt được dịp mở to. Theo như anh biết Ran chỉ mới 19 tuổi thôi, chuyện này rốt cuộc là sao?. Anh cố gắng bình tĩnh, phân tích từng lời mới vừa nghe. Có lẽ lại một triệu chứng nữa của căn bệnh này. Shinichi đăm chiêu suy nghĩ: một căn bệnh sáng có thể hồn nhiên như một đứa trẻ, trưa thì lên cơn, tối thì trở thành một con người khác. Vấn đề này anh nên ghi lại và nghiên cứu sau vậy.
Đang chăm chú vào chính suy nghĩ của mình, thì một thanh âm quen thuộc vang lên:
- Này, anh có nghe tôi nói gì không?.
Shinichi lúc này mới lờ mờ tỉnh ra, nhìn thấy đôi mắt tím long lanh nhìn mình, anh ho khan một tiếng vội vàng suy nghĩ. Anh nên giả vờ bằng tuổi cô, sẽ dễ dàng nói chuyện và tiếp xúc hơn. Nghĩ vậy anh cất giọng nói nhẹ:
- Tôi là Shinichi Kudo, năm nay cũng 25 tuổi. Tôi và cô là bạn, lúc nãy tôi chỉ muốn trêu cô chút thôi.
Ran gật đầu, quay lại vị trí ban đầu, phóng tầm nhìn ra bầu trời đêm đen tịch. Shinichi khó hiểu nhìn cô, tiếp tục nói:
- Cô ăn chút cháo đi, rồi uống thuốc.
Shinichi phải chạy về nhà tìm thuốc mang vào cho cô, lúc còn ở trường Đại học anh đã nghiên cứu về căn bệnh này, và cũng đã điều chế được loại thuốc khá ổn cho bệnh tình hiện giờ của cô. Nhưng với triệu chứng mới đây, anh cần có thời gian khá lâu điều chế thuốc mới. Chắc cần phải nhờ người đó thôi, anh nghĩ thầm.
Ran không quay lại, nói với anh:
- Tôi bị gì mà phải uống thuốc ?.
Shinichi chợt dừng động tác lấy phần cháo cho cô, anh quay sang, cất giọng:
- Đây chỉ là thuốc bổ.
Đã hơn 8h, Ran cũng thấy đói, cô lấy phần cháo trên tay anh, ăn từng muổng một. Sau một lúc cô đã ăn xong, cô uống nước và tiếp tục ngồi đó, nhìn trời.
Shinichi im lặng nhìn từng động tác của Ran. Anh ngồi xuống gi.ường chìa một viên thuốc về phía cô, bảo Ran uống. Cô vẫn vậy, dán chặt đôi con ngươi ra bên ngoài cửa sổ lạnh lẽo một màu tối. Shinichi định nói gì thì lại giọng nói ấy cất lên:
- Tôi đã từng có một cuộc sống sung sướng, đầy đủ.Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc: có cha, có mẹ, có anh trai thương yêu. Tôi đã từng có một tình yêu ngọt ngào, đẹp đẽ, một người con trai có thể làm tất cả chỉ để tôi vui. Nhưng tất cả chỉ là giả tạo, một sự lừa lọc đánh đổi tất cả mọi thứ của tôi.
Ran nghẹn ngào khóc, từng giọt nước mắt lấp lánh nối nhau theo sự vỡ vụn của trái tim, nỗi đau cứ ngỡ đã chai lì theo năm tháng, nay được dịp hoá lệ mà tuôn. Cô quá trẻ để phải đối diện với cái sự thật nghiệt ngã này.
Shinichi im lặng, vỡ lẽ ra tất cả, anh lặng lẽ tiến tới bên Ran, dùng khăn mà vụng về lau nước mắt trên mặt cô. Số phận cô gái này, có quá éo le, có quá tàn nhẫn. Anh quay người Ran lại phía mình, cô gái vẫn còn sụt sùi, vẫn nước mắt đầm đìa, trông giống chú mèo con bị bắt nạt, anh nhẹ giọng đầy cảm thông:
- Tôi hiểu, tôi biết tất cả. Cô phải mạnh mẽ lên, đừng dễ bị đánh gụt như thế.
Ran ngước đôi mắt đầy nước nhìn anh, không nói gì. Cô khóc to hơn, Shinichi hoảng hốt, anh nói gì sai sao, anh khẩng trương nói gấp:
- Đừng khóc nữa, nín đi, nín đi mà.
Ran rất nghe lời, cô ngừng khóc, gương mặt tèm nhem vì nước mắt. Shinichi buồn cười nhìn cô, định đưa khăn lau mặt cho cô, thì lại nghe giọng nói:
- Cảm ơn anh, anh ra ngoài đi. Tôi cần yên tĩnh.
Nói xong, Ran lấy khăn trên tay anh tự động lau nước mắt, quay ngoắc ra bên ngoài, tiếp tục nhìn ngoài trời.
Shinichi đứng hình chốc lát, khi đã tiêu hóa mọi hành động cùng lời nói của cô gái trẻ, anh vội thở dài. Để viên thuốc trên bàn, lấy phần cháo của mình và bước nhẹ ra ngoài. Với bộ dạng ở lứa tuổi 25, Ran sẽ không làm những hành động gây nguy hiểm cho mình, anh nghĩ thầm. Với lại cũng đã 9h tối, cô ấy cần nghĩ ngơi và anh cũng cần về nghiên cứu một số việc. Trước khi rời khỏi anh không quên nói lại:
- Thuốc tôi để trên bàn, lát cô nhớ uống nhé.
Nhận được cái gật đầu nhẹ, Shinichi mới yên tâm rời hẳn.
Quay lại với Ran, cô vẫn chung thủy dán mắt ra bầu trời đêm. Một màu tối cô quạnh, chẳng nghe thấy tiếng gì ngoài những tiếng kêu, gọi nhau của đám côn trùng nhỏ, tiếng gió đêm rêu hú buốt lạnh, một vài ngôi sao điểm tô trên khoảng không của bầu trời độc đơn một màu đen tuyền.
Níu giữ quá khứ, ghì chặt chúng trong chiếc lồng thời gian, thả trôi về với biển cả, về với những hư hao còn vướng bận của trần đời. Ran mệt mỏi trong chính thể xác mình đang mang, tiu ngĩu trong mớ cảm xúc không tên. Viễn cảnh cô đang đối mặt, con đường cô đang bước đi, chỉ toàn là bóng tối. Cô cười, mạnh mẻ ư?. Cô còn có thể sao? Cuộc đời này, còn có chỗ đứng cho cô.
Ran run rẫy sờ nơi ngực trái, trái tim vẫn đập từng nhịp bình ổn. Nơi hốc mắt, một hàng suối nước mang vị mặn của muối, tràn ra cả khuôn mặt. Rát, đau, cảm giác muốn buông xuôi tất cả. Ran bước đến, lấy viên thuốc của anh cho vào miệng, uống ngụm nước, leo lên gi.ường chìm sâu vào giấc ngủ. Cô không muốn suy nghĩ nữa, cô muốn gặp lại cha, mẹ trong cái thế giới ảo mà cô tự vẽ ra. Đó là giấc mơ.
Shinichi khi đã về phòng, anh lấy máy tính ra gõ gõ gì đó rồi gửi Mail cho một địa chỉ ngoại quốc. Anh đánh rất nhiều, đánh rất lâu mới nhấn nút enter mà gửi. Sau tầm 30 phút, anh nhận được Mail mới với dòng tin:
được, tuần sau em sẽ về Nhật.
Kế bên địa chỉ Mail là hình một cô gái, tóc ngắn với đôi mắt màu xanh lục vô cùng quý phái.
Đêm trôi dần theo tiếng gió, hai con người cùng chìm vào những giấc mộng riêng.
....To be cont...
p/s: Hai ngày liền, hai chap liền, mệt quá. Nên để nó đóng bụi tí, rồi hãy lên quét luôn. :3