ps: Chap này không nhiều nội dung anyway, cũng đã trả đúng hẹn. Chap mới sẽ có cảnh cha con gặp gỡ, còn cặp ShinRan thì ...
Chap 5 (cont)
Hạnh phúc tưởng rằng đã nắm trong tay
Thoáng vụt bay lúc nào ta chẳng hay
Và trong cuộc sống ồn ã ấy
Mình ta lặng đứng khóe mắt cay
Shinichi ‘Pov
Trận chiến kết thúc, tôi phải nằm viện 1 tháng trước sự giám sát chặt chẽ của FBI và mẹ. Dù bao lần muốn trốn, nhưng không thể, với đôi chân khập khiễng, và một dàn người bảo vệ cả trong lẫn ngoài, tôi bó tay. Chờ đợi và chờ đợi, tôi lo lắng và sốt ruột hơn bao giờ hết. Kết thúc 1 tháng tù tội, tôi được hưởng án treo, dù sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn nhưng cũng có thể nói là tạm ổn, đủ để đi 1 chặng đường dài mà không bị ngất xỉu giữa chừng. Tôi vội vàng bay sang Anh. Để làm gì? Nếu ai hỏi tôi câu ấy thì thật ngu ngốc, tất nhiên là để gặp người tôi yêu, người tôi ngày đêm mong nhớ. Còn gì hạnh phúc hơn được ôm cô ấy trong vòng tay, hôn lên từng đường nét trên khuôn mặt vẫn luôn khắc sâu trong tim. Tôi cứ tủm tỉm cười một mình như một thằng khùng như thế, đến khi…
Tôi nhìn đi nhìn lại căn nhà, rõ ràng tôi không nhầm, tại sao lại không mở được. Chìa khóa cầm trong tay như muốn bẻ cong. Cảm giác có gì đó bất an, tôi vội vàng bấm chuông. Một người đàn bà trung tuổi, dáng dấp to béo xuất hiện trước mặt không mấy thiện cảm
- Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Cậu tìm ai?
Bà ta nói như quát thẳng vào mặt tôi.
Tôi lúng túng, không biết trả lời làm sao, cứ ngẩn tò te như một tên bị bại liệt não vậy. Tiếng cửa đóng rầm một cái làm tôi choàng tỉnh với bao nhiêu thắc mắc. Lại một lần nữa bấm chuông. Tay tôi đang còn dơ lên không trung để ấn hồi chuông thứ 2 thì cửa mở và ăn ngay 1 chậu nước vào mặt. Lần này thì tỉnh hẳn rồi. Nhìn người phụ nữ đang tức giận trước mặt, tôi lí nhí
- Bà cho hỏi, có phải nhà cô Ran Mori không ạ?
- (Sự bực bội thấy rõ trên khuôn mặt nhăn nhúm và xồ xề) Tôi không biết Ran Mori nào hết. Cậu biến đi cho tôi nghỉ ngơi.
Rầm … Âm thanh ấy lại vang lên lần nữa. Tôi không thể bình tĩnh nổi nữa. Ran Mori, em ở đâu? Tại sao, tại sao lúc tôi nghĩ hạnh phúc đã thật gần tưởng như gần ngay trước mắt, lại vội xa ngoài tầm với. Tôi không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Ngồi xụp xuống, mặt đất có lạnh cũng không lạnh bằng trái tim tôi bây giờ, tại sao tất cả lại diễn ra như vậy? Bất giác ngẩng mặt lên nhìn trời, như thể trên đó có người có thể trả lời hàng ngàn câu hỏi vì sao đang âm ỉ trong tim. Chợt tôi nghĩ đến một vài địa điểm, một vài người, có lẽ họ sẽ biết, biết em ở đâu. Họ sẽ biết đúng không Ran?
Nhưng, tất cả những nơi tôi đến, những người tôi hỏi vẫn không cho tôi biết chút gì về em, dù chỉ là một chút thôi, sao lại khó khăn đến thế. Em, người tôi luôn mong nhớ, em đang trốn tôi có phải không? Em đang chơi trò chơi trốn tìm với tôi ư? Lần này thì em thắng rồi đó, tôi thua em rồi đó. Em mau xuất hiện đi, rồi tôi sẽ chịu phạt, em muốn ra điều kiện gì tôi cũng chấp nhận hết. Chỉ cần.. em xuất hiện, Ran Mori.
Hãy cho tôi gặp em một lần
Để được ôm em trong vòng tay
Để em sưởi ấm trái tim tôi giá lạnh
Cho tôi nghe giọng em thêm lần nữa
Đánh tan lớp băng giá trong tim
Tình yêu ơi em nơi đâu
Hãy quay về …
Giai điệu bài hát mou ichido (Một lần nữa) cứ ngân vang, vang mãi, tôi dựa đầu vào cây cột đèn bên đường để giúp mình trụ vững. Nắm chặt bàn tay, tôi không thể gục ngã như thế, em đang chờ tôi, … ở một nơi nào đó,… có đúng không Ran??… mắt tôi nhắm lại, …nhưng tôi thấy em, …đang nhìn tôi, …đôi mắt ướt sũng. Tôi đưa tay ra, muốn kéo em lại, ôm thật chặt nhưng em tan biến, …ngay trước mắt.
Mở mắt ra, gương mặt lo lắng của mẹ, xin lỗi mẹ nhưng tôi thực sự cảm thấy thất vọng, tại sao không phải là người con gái ấy?
- Shinichi, con tỉnh rồi hả. Con làm mẹ lo quá.
Tôi phải khó khăn lắm mới thoát khỏi cái ôm chặt cứng của mẹ.
- Mẹ, con lớn rồi, đừng ôm con như thế.
Tôi chợt thấy giọt nước mắt lăn vội trên má mẹ. Cầm bàn tay hao gầy, tôi khẽ nắm lấy, siết nhẹ, có lẽ, tôi đã làm mẹ buồn rồi.
- Sao con lại vội vã đến đây để xảy ra cơ sự này. May mà được đưa đến bệnh viện kịp thời không thì…
Những tiếng khóc nối đuôi nhau, làm không gian đã ảm đạm lại càng thêm não nề
- Mẹ, con cao số lắm, không chết được đâu.
…
Cuối cùng mẹ cũng để tôi yên. Một mình trong căn phòng trắng xóa, tôi lại nghĩ về em. Tôi gọi điện khắp nơi, nhờ cả cảnh sát, cả FBI, tất cả những ai tôi quen biết tôi đều nhờ cậy họ. Tôi không còn là tên thám tử chuyện gì cũng kín như bưng nữa. Chuyện liên quan đến em, tôi không còn là tôi nữa.
*End Shinichi’pov
…
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, dù con người có muốn hay không. Phải, anh, thám tử Shinichi Kudo vẫn sống, mà không có cô ở bên. “Keng, …keng…” đồng hồ điểm 11 tiếng chậm rãi đến thê lương. Đã 11h đêm rồi, anh vội pha cho mình ly cà phê. Nhìn những giọt cà phê nặng nề rơi, tiếng thở dài lặng lẽ. Nếu không phải nhìn thấy những gương mặt như muốn nói “Tôi sắp chết rồi” của đồng nghiệp có lẽ anh vẫn đang bu đầu vào đống hồ sơ vụ án. Về nhà thôi. Nhưng đây đâu phải là nhà, với anh nơi nào không có cô thì không phải là nhà. Ngồi phịch xuống chiếc ghế tựa, mọi mệt mỏi như chỉ mới bắt đầu. Ánh mắt xoáy sâu vào những giọt cà phê đen đặc, chúng có đên như ánh mắt anh?
Vậy mà đã 2 năm, không một tin tức, không một dầu vết. Cô như bốc hơi khỏi thế giới này. Không đúng hơn là khỏi thế giới của anh. Anh không biết đã làm gì khiến cô phải trốn tránh anh như thế, nhưng anh luôn tin cô vẫn đang bình an, vẫn đang dõi theo anh từ một nơi nào đó mà không để anh thấy được. Chính niềm tin đó đã giúp anh tồn tại trong ngần ấy thời gian, tồn tại thôi chứ không phải là sống vì cuộc sống của anh đã chấm dứt khi không có cô bên cạnh. Ngày ngày làm việc, không ngơi nghỉ, danh tiếng của anh đã có thể sánh ngang với Sherlock Homes rồi, không chỉ ở nước Nhật mà ở cả Mỹ, cả Anh, anh đều đã tham gia phá án, để ghi lại cái tên Shinichi Kudo ở khắp mọi nẻo đường, để ai đó sẽ nhìn thấy, sẽ quay về…
Shinichi’Pov
Tôi giật mình tỉnh giấc, lại giấc mơ ấy. Mục đích ngủ của tôi phải chăng để gặp lại người con gái với đôi mắt tím buồn man mác, gương mặt dịu dàng đang nở nụ cười như có như không ấy. Em có biết, tôi sắp kiệt sức? Sao em vẫn thích chơi trò chơi trẻ con ấy, và sao lâu đến thế. Buổi phỏng vấn là chiêu bài cuối cùng, tôi thở dải nhìn bầu trời đầy mây ảm đảm như chính tâm trạng tôi bây giờ.
Tôi đã vứt bỏ hết sự ngại ngùng, đã bày tỏ tình cảm của mình cho toàn thiên hạ, biết rằng, tôi, Shinichi Kudo, luôn yêu em, rằng em là vợ tôi, rằng con em là con tôi. Vậy đấy, tôi đã cố gắng lắm mà có vẻ như mọi người không hài lòng với màn bày tỏ của tôi, nhưng quan trọng hơn, tôi biết là em biết, em sẽ hiểu điều tôi muốn nói. Em sẽ hiểu vì em cũng đã từng chờ đợi, còn mỏi mòn hơn tôi bây giờ, còn đau đớn xót xa hơn tôi bây giờ. Em hiểu đúng không Ran? Nếu hiểu rồi thì em hãy quay về đi, thôi ngay cái trò trốn tìm chán ngắt này đi Ran.
------
Ngày hôm sau đi làm, thanh tra Megure nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn
- Cậu biết cậu đã gây ra việc tốt gì chưa hả Kudo? Cả đội điều tra đều bị gián đoạn công việc vì… phải trực điện thoại. Còn cái lý do gì củ chuối hơn thế nữa không hả Kudo?
Anh hơi ngẩn người, chẳng hiểu chuyện gì, việc trực điện thoài thì liên quan gì đến anh. Tội phạm nhiều thì liên quan gì đến anh nhỉ. Như hiểu được thắc mắc của anh, thanh tra Megure lại tiếp tục cau có
- Không phải liên quan đến vụ án, mà là điện thoại tìm cậu. Là tìm cậu, tìm bố Kudo cậu đã rõ chưa hả.
Anh chưa kịp phản ứng thì ngài thanh tra lại tiếp tục
- Ngày mai sở cảnh sát Tokyo sẽ mở cuộc họp báo và vấn đề chính là SỐ ĐIỆN THOẠI BÀN NHÀ KUDO và SỐ ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG của KUDO SHINICHI và …
Anh đứng hình
- Bác Megure ơi, bác mà làm thế là giết cháu. Cả ngày làm việc mệt lắm rồi, có vài tiếng nghỉ ngơi mà bác cũng không để cháu yên thì cháu đi chết còn hơn.
Bước chân vào sở cảnh sát, đúng là một không khí chưa từng có. Các thanh tra cảnh sát ngày ngày rong ruổi bắt tội phạm cũng đang nhàn nhã cười cười nói nói với cái điện thoại. Thấy cảnh tượng có một không hai này, anh vội nói với vào trong là có việc rồi chạy mất. Anh không nghĩ mình lại gây ra hành động ấu trĩ như vậy. Ai đó đã nói đúng, cứ có chuyện liên quan đến Ran Mori, thì Shinichi Kudo không còn là Shinichi Kudo nữa. Lắc đầu thở dài, anh lại thấy mình đến đây, công viên Tropical Land. Không còn giật mình như lần đầu nữa, lơ đãng đến chốn này như là thói quen không thể bỏ của anh.
1h chiều, thanh tra Takagi nhìn thấy anh thì mừng như bắt được vàng
- Shinichi, em lại nhận danh sách này. Từ sáng tới giờ đã có rất nhiều cuộc gọi cho em, đa phần là trẻ con. Ai cũng để lại lời nhắn hết. Em xem đi.
Anh nhận lại cuốn sổ dầy cộp từ thanh tra Takagi, bên trong là chi chít những mẩu tin nhắn rời rạc, không đầu không cuối, nhìn mà ngao ngán.
- Anh Takagi, có tin gì đặc biệt không, em không có thời gian xem hết cái đống này.
Shinichi đẩy quyển sổ lại cho Takagi, một tay với chồng hồ sơ tội phạm đang chất đống trên bàn.
- Có đấy, có một cậu bé ở Anh gọi đến. Cậu bé còn để lại địa chỉ nhờ anh nói với bố nó (là em đấy) rằng gửi cho nó 1 tấm hình.
Anh hơi khựng người lại với những thông tin vừa nghe được. Ở Anh ư? Một linh cảm rất đặc biệt về cậu bé này.
- Anh Takagi, cậu bé mấy tuổi?
Takagi gãi đầu gãi tai một lát rồi lắc đầu bó tay
- Anh quên không hỏi, nhưng nghe giọng thì chỉ khoảng 4,5 tuổi thôi.
- Anh điều tra cho em chủ nhân của địa chỉ này được không? Em cần gấp.
Ánh mắt nghiêm túc ấy khiến Takagi giật mình, anh vội vàng làm theo lời chàng trai trẻ mà không bao giờ thắc mắc vì sao. Đó như là sự ăn ý giữa 2 người suốt 2 năm nay hoặc lâu hơn nữa mà Takagi cũng không thể hiểu nổi.
6h tối
- Kudo, đã có thông tin cậu yêu cầu. Chủ nhân của căn hộ là gia đình Lohan. Gồm 3 người, một phụ nữ trung niên 50 tuổi bà Sarah Lohan, một phụ nữ trẻ 27 tuổi Rachel Lohan, một cậu bé gần 5 tuổi Daniel Lohan. 3 năm trước, gia đình Lohan gặp tai nạn chỉ còn mình bà Sarah Lohan, nhưng 1 năm sau, bà nhận nuôi Rachel Lohan và Daniel Lohan. (Đọc xong rồi, ngoảnh mặt lên thì chẳng còn thấy ai nữa, ôi cái cậu Kudo này…)
Người nào đó chưa kip nghe hết thông tin đã vội chạy ngay ra sân bay, bàn tay nắm chặt như sợ vuột mất cái gì đó.
Ran, đợi anh, …xin em…