- Tham gia
- 25/1/2011
- Bài viết
- 224
Hùng thấy Hương và Phong cãi nhau như hai đứa trẻ con. Ai cũng cho rằng mình hơn, mình đúng. Hùng bảo cả hai.
_Thế nào, đã chọn được cách gọi cho phù hợp chưa ?
Phong mau miệng.
_Anh làm ơn phân xử dùm em. Ai đời đã là bạn bè, cô ấy lại muốn em gọi cô ấy bằng chị.
Hùng thấy đúng là Phong và Hương là hai đứa trẻ. Có mỗi chuyện gọi và xưng hô thế nào cũng cãi nhau. Hùng đóng vai ông thầy phân giải cho cả hai.
_Anh nghĩ xưng hô thế nào đâu có gì là quan trọng, điều quan trọng là hai em có thực sự coi nhau là bạn không ? Nếu đã coi nhau là bạn rồi thì đâu còn vấn đề gì to tát nữa. Nếu Phong không thích gọi Hương là chị thì cứ xưng cậu tớ như bình thường, còn Hương nếu không muốn gọi Phong là cậu thì cứ xưng chị em.
Hương và Phong nhìn Hùng. Cả hai ngẫm nghĩ một lúc rồi đồng thanh nói.
_Như thế đâu có được. Bọn em không muốn thế.
Hùng tròn xoe mắt nhìn cả hai. Ôm lấy bụng, gập người xuống. Hùng cười thật to. Hùng cười nhiều đến nỗi, nước mắt cũng văng cả ra. Hương và Phong thấy mình tự nhiên bị biến thành trò hề, cả hai vừa tức vừa buồn cười. Cuối cùng tiếng cả của cả ba hòa lẫn vào nhau.
Hương thực sự đã tìm thấy hiềm vui và hạnh phúc cho riêng mình. Phong và Hùng thực sự là hai người bạn rất thú vị. Họ không để ý đến hình thức bề ngoài xấu xí và ngốc nghếc của Hương. Họ tôn trọng Hương và muốn được kết bạn với Hương.
Ý nghĩ từ nay mình sẽ có được một người bạn tốt khiến Hương vui sướng và hạnh phúc tràn đầy. Hương cảm tưởng dù bây giờ ai đó có cho Hương tất cả tiền trên thế gian, Hương cũng không cần. Thứ duy nhất mà Hương cần là có thể tìm được một người bạn tốt và chân thành. Khi đã tìm được rồi, Hương sẽ không đổi lấy bất cứ thứ gì.
Cầm túi sách, chỉnh lại kính đeo trên sống mũi. Hương cùng Phong rời phòng y tế. Tiếng chuông báo hiệu giờ học buổi sáng kết thúc vang lên. Hương giật thót, mặt Hương buồn rầu và lo lắng. Hương sợ ánh mắt của các bạn và thầy cô giáo trong trường.
Đi bên cạnh Phong, Hương thấy mình giống như một con cóc đang đi bên cạnh một con hạc, giống hệt như lúc sáng khi Vũ cõng Hương trên lưng. Đối với anh em họ, Hương không là gì cả. Điều Hương không ngờ được là, Hương có thể quen được cả hai anh em hắn. Tính cách, cách đối nhân xử thế và cách nhìn nhận vấn đề, hai anh em Phong khác hoàn toàn nhau.
Trong khi Vũ luôn nhìn cuộc đời bằng con mắt lạnh lùng, chán nản, giận dữ và khinh mạn thì Phong lại nhìn bằng còn mắt dễ chịu, lạc quan và yêu đời. Họ do cùng một bà mẹ và một ông bố sinh ra nhưng họ được giáo dục và được lớn lên trong hai hoàn cảnh khác nhau nên tính cách của họ khác nhau. Trong con mắt của mọi người, Vũ là một ác quỷ, là một thiên thần đen, còn Phong là một thiên thần trắng, là hiện thân của những gì tốt đẹp nhất.
Hương đi tụt lại phía sau. Hương không có dũng khí đi sánh đôi với Phong. Hương sợ ánh mắt dị nghị và dè bỉu của mọi người xung quanh.
Phong thấy Hương đi chậm lại. Phong đứng chờ. Nhìn Hương lúc nào cũng cúi mặt nhìn xuống đất. Phong không hài lòng.
_Cậu có thể ngẩng mặt lên nhìn mọi người được không ? Cậu đâu có làm điều gì sai mà cậu phải cố dấu mình như thế ?
Hương buồn rầu nói.
_Cậu không ở vào hoàn cảnh của tôi nên cậu không thể hiểu được.
Hai tay đút vào túi quần. Phong nhìn Hương. Phong thấy thương hại cho Hương. Phong từng ở vào hoàn cảnh như Hương nên Phong có thể hiểu được. Ai bảo là Phong không có nỗi đau và tủi hổ của riêng mình ? Phong là con của bà Nhung . Trong mắt mọi người, Phong là đứa con rơi, là đứa con đáng nguyền rủa. Họ luôn đổ tội cho mẹ con Phong về cái chết của bà Lam. Họ luôn cho rằng, vì mẹ Phong nên bà Lam mới chết. Họ chửu thầm mẹ Phong là một người đàn bà phản bội và phản trắc. Họ coi khinh mẹ Phong.
Phong đã chịu đựng ánh mắt giễu cợt và những câu nói đầy xúc xiểm của mọi người xung quanh. Một cậu bé như Phong luôn phải sống trong sự dè bỉu, lúc nào cũng bị bạn bè chêu trọc, Phong cũng đâu có sung sướng gì. Phong đã phải cố chịu đựng, cố cắn răng để chịu nhục và cố mỉm cười để cho bà Nhung vui lòng, để cho bà không phải rơi lệ và khóc vì mình.
Nhìn nụ cười lúc nào cũng trực sẵn trên môi Phong, ai cũng cho rằng Phong không lo lắng, không nghĩ gì, cũng không có gì đáng để bận tâm hay buồn phiền nhưng thực sự ra trong lòng Phong lúc nào cũng buồn phiền, lúc nào cũng cô đơn.
Phong sống thân ái và chan hòa với mọi người nên có nhiều bạn. Phong hiểu họ vì sao lại muốn làm bạn với mình. Họ kết bạn với Phong vì Phong dễ mến, đẹp trai, con nhà giàu, vì bố Phong là một người có tiền và có quyền lực. Phong thích có nhiều bạn và muốn được kết bạn với tất cả mọi người nhưng có một điều, không ai trong số họ có thể hiểu được Phong. Họ không hiểu được rằng ẩn sâu bên trong nụ cười của Phong là một nỗi đau lúc nào cũng đầy. Phong cần ai đó san sẻ và thấu hiểu cho mình.
Phong không biết kết bạn và làm quen với Hương có phải là một hành động sai lầm không ? Có phải là Phong đang làm sai ? Nhưng có một điều Phong có thể tin, Hương là một người bạn chân thành. Hương không giả tạo, hay là một người có khả năng lừa gạt bất cứ ai.
Phong thích tính cách này của Hương. Phong muốn xoa dịu nỗi đau của Hương. Phong cũng muốn Hương xoa dịu nỗi đau cho mình. Họ đều là hai kẻ bị người khác khinh rẻ. Một người bị coi là con của một kẻ phản bội và cướp chồng của người khác. Còn một người bị khinh ghét vì hình thức bề ngoài xấu xí và ngu ngốc. Họ là hai kẻ đáng thương.
Phong không muốn Hương sống chui rúc trong mai rùa và trong bóng tối của mình mãi. Phong muốn Hương ngẩng cao đầu nhìn mọi người và muốn Hương nói cho họ biết rằng Hương không phải là một cô gái không có gì, thứ mà Hương có nếu đem ra so sánh với họ thì dù họ có nằm mơ họ cũng không bao giờ đạt được.
Phong nghĩ đến những người mẫu đi trên sàn catwalk, nghĩ đến những cô gái xinh đẹp. Phong tự hỏi những thứ mà họ đang có, có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả dối. Bây giờ khoa học và xã hội phát triển, chỉ cần con người muốn, họ có thể dùng tiền để thay đổi hình thức bên ngoài của mình, nhưng còn lương tâm bên trong liệu có thể dùng tiền để thay đổi được không ?
Phong cũng tự hỏi bản thân, Phong muốn một người bạn chân thành hơn hay là một người bạn xinh đẹp nhưng lương tâm độc ác hơn ? Không cần phải nghĩ hay đem ra so sánh quá nhiều, Phong đã có câu trả lời cho riêng mình. Phong muốn giúp Hương, muốn Hương hoàn thiện mình, muốn kết bạn với Hương vì Hương là chính Hương.
Thấy mọi người vừa đi vừa quay lại nhình mình như đang nhìn một con hề. Hương ước giá mà Hương có thể vô hình thì tốt biết mấy, nếu Hương vô hình Hương sẽ không phải chịu đựng những ánh mắt khinh ghét của mọi người như thế này.
Nắm lấy tay Hương. Phong giục.
_Chẳng phải cậu muốn đi đón em trai là gì ? Nếu cậu còn lề mề như thế, thằng em trai của cậu sẽ trách cậu.
Hương rùng mình vì cử chỉ thân thiện của Phong. Mắt Hương đỏ hoe, Hương cảm động không thốt nên lời. Phong đã công bố cho mọi người xung quanh biết, Hương chính là bạn của Phong. Phong không những không ngại mà còn muốn Hương được tự hào vì là chính mình.
Bọn con gái mở to mắt nhìn Hương. Đầu tiên bọn họ cười cợt và chỉ trỏ, nói thì thầm với nhau nhưng sau đó bọn họ im bặt, họ kinh ngạc không tin được vào mắt của mình. Họ không thể ngờ được rằng Hương có quen thân vơi Phong. Nhìn hành động nắm tay và nụ cười mà Phong dành tặng cho Hương, bọn họ biết đây không phải là giả.
Họ ghen tị, họ tức tối. Họ không biết Hương làm cách nào mà có thể làm quen được với Phong. Họ không tin là một cô gái như Hương có thể quyến rũ được một chàng trai mà họ có nằm mơ cũng không bao giờ vói tới được như Phong. Càng nghĩ họ càng thắc mắc, càng cáu và càng ghen tị.
Hương run rẩy đi không vững. Hương luôn chịu đựng ánh mắt khinh ghét và dè bỉu của mọi người nên Hương cảm thấy không lạ gì. Hương chỉ cảm thấy lạ, xúc động và sợ hãi nếu như họ đối xử với Hương khác đi.
Theo thói quen, hắn lúc nào cũng là người rời khỏi lớp sau cùng. Thấy em trai đang nắm tay Hương. Cả hai đang làm cả trường chú ý đến. Trên khuôn mặt hắn đã lạnh rồi lại càng lạnh hơn.
Nếu ngày trước, hắn chỉ muốn hành hạ Hương một thì bây giờ hắn muốn hành hạ Hương gấp mười lần. Hắn căm ghét em trai mình, hắn luôn cho rằng vì mẹ con Phong, nên mẹ hắn mới chết. Hắn không thể tha thứ cho họ về điều đó. Đối với những người hắn khinh ghét, một là hắn dùng thái độ lạnh lùng để đối xử với họ, hai là hành sẽ dùng hành động để xả ra hết mọi giận dữ đang dồn nén trong người.
_Thế nào, đã chọn được cách gọi cho phù hợp chưa ?
Phong mau miệng.
_Anh làm ơn phân xử dùm em. Ai đời đã là bạn bè, cô ấy lại muốn em gọi cô ấy bằng chị.
Hùng thấy đúng là Phong và Hương là hai đứa trẻ. Có mỗi chuyện gọi và xưng hô thế nào cũng cãi nhau. Hùng đóng vai ông thầy phân giải cho cả hai.
_Anh nghĩ xưng hô thế nào đâu có gì là quan trọng, điều quan trọng là hai em có thực sự coi nhau là bạn không ? Nếu đã coi nhau là bạn rồi thì đâu còn vấn đề gì to tát nữa. Nếu Phong không thích gọi Hương là chị thì cứ xưng cậu tớ như bình thường, còn Hương nếu không muốn gọi Phong là cậu thì cứ xưng chị em.
Hương và Phong nhìn Hùng. Cả hai ngẫm nghĩ một lúc rồi đồng thanh nói.
_Như thế đâu có được. Bọn em không muốn thế.
Hùng tròn xoe mắt nhìn cả hai. Ôm lấy bụng, gập người xuống. Hùng cười thật to. Hùng cười nhiều đến nỗi, nước mắt cũng văng cả ra. Hương và Phong thấy mình tự nhiên bị biến thành trò hề, cả hai vừa tức vừa buồn cười. Cuối cùng tiếng cả của cả ba hòa lẫn vào nhau.
Hương thực sự đã tìm thấy hiềm vui và hạnh phúc cho riêng mình. Phong và Hùng thực sự là hai người bạn rất thú vị. Họ không để ý đến hình thức bề ngoài xấu xí và ngốc nghếc của Hương. Họ tôn trọng Hương và muốn được kết bạn với Hương.
Ý nghĩ từ nay mình sẽ có được một người bạn tốt khiến Hương vui sướng và hạnh phúc tràn đầy. Hương cảm tưởng dù bây giờ ai đó có cho Hương tất cả tiền trên thế gian, Hương cũng không cần. Thứ duy nhất mà Hương cần là có thể tìm được một người bạn tốt và chân thành. Khi đã tìm được rồi, Hương sẽ không đổi lấy bất cứ thứ gì.
Cầm túi sách, chỉnh lại kính đeo trên sống mũi. Hương cùng Phong rời phòng y tế. Tiếng chuông báo hiệu giờ học buổi sáng kết thúc vang lên. Hương giật thót, mặt Hương buồn rầu và lo lắng. Hương sợ ánh mắt của các bạn và thầy cô giáo trong trường.
Đi bên cạnh Phong, Hương thấy mình giống như một con cóc đang đi bên cạnh một con hạc, giống hệt như lúc sáng khi Vũ cõng Hương trên lưng. Đối với anh em họ, Hương không là gì cả. Điều Hương không ngờ được là, Hương có thể quen được cả hai anh em hắn. Tính cách, cách đối nhân xử thế và cách nhìn nhận vấn đề, hai anh em Phong khác hoàn toàn nhau.
Trong khi Vũ luôn nhìn cuộc đời bằng con mắt lạnh lùng, chán nản, giận dữ và khinh mạn thì Phong lại nhìn bằng còn mắt dễ chịu, lạc quan và yêu đời. Họ do cùng một bà mẹ và một ông bố sinh ra nhưng họ được giáo dục và được lớn lên trong hai hoàn cảnh khác nhau nên tính cách của họ khác nhau. Trong con mắt của mọi người, Vũ là một ác quỷ, là một thiên thần đen, còn Phong là một thiên thần trắng, là hiện thân của những gì tốt đẹp nhất.
Hương đi tụt lại phía sau. Hương không có dũng khí đi sánh đôi với Phong. Hương sợ ánh mắt dị nghị và dè bỉu của mọi người xung quanh.
Phong thấy Hương đi chậm lại. Phong đứng chờ. Nhìn Hương lúc nào cũng cúi mặt nhìn xuống đất. Phong không hài lòng.
_Cậu có thể ngẩng mặt lên nhìn mọi người được không ? Cậu đâu có làm điều gì sai mà cậu phải cố dấu mình như thế ?
Hương buồn rầu nói.
_Cậu không ở vào hoàn cảnh của tôi nên cậu không thể hiểu được.
Hai tay đút vào túi quần. Phong nhìn Hương. Phong thấy thương hại cho Hương. Phong từng ở vào hoàn cảnh như Hương nên Phong có thể hiểu được. Ai bảo là Phong không có nỗi đau và tủi hổ của riêng mình ? Phong là con của bà Nhung . Trong mắt mọi người, Phong là đứa con rơi, là đứa con đáng nguyền rủa. Họ luôn đổ tội cho mẹ con Phong về cái chết của bà Lam. Họ luôn cho rằng, vì mẹ Phong nên bà Lam mới chết. Họ chửu thầm mẹ Phong là một người đàn bà phản bội và phản trắc. Họ coi khinh mẹ Phong.
Phong đã chịu đựng ánh mắt giễu cợt và những câu nói đầy xúc xiểm của mọi người xung quanh. Một cậu bé như Phong luôn phải sống trong sự dè bỉu, lúc nào cũng bị bạn bè chêu trọc, Phong cũng đâu có sung sướng gì. Phong đã phải cố chịu đựng, cố cắn răng để chịu nhục và cố mỉm cười để cho bà Nhung vui lòng, để cho bà không phải rơi lệ và khóc vì mình.
Nhìn nụ cười lúc nào cũng trực sẵn trên môi Phong, ai cũng cho rằng Phong không lo lắng, không nghĩ gì, cũng không có gì đáng để bận tâm hay buồn phiền nhưng thực sự ra trong lòng Phong lúc nào cũng buồn phiền, lúc nào cũng cô đơn.
Phong sống thân ái và chan hòa với mọi người nên có nhiều bạn. Phong hiểu họ vì sao lại muốn làm bạn với mình. Họ kết bạn với Phong vì Phong dễ mến, đẹp trai, con nhà giàu, vì bố Phong là một người có tiền và có quyền lực. Phong thích có nhiều bạn và muốn được kết bạn với tất cả mọi người nhưng có một điều, không ai trong số họ có thể hiểu được Phong. Họ không hiểu được rằng ẩn sâu bên trong nụ cười của Phong là một nỗi đau lúc nào cũng đầy. Phong cần ai đó san sẻ và thấu hiểu cho mình.
Phong không biết kết bạn và làm quen với Hương có phải là một hành động sai lầm không ? Có phải là Phong đang làm sai ? Nhưng có một điều Phong có thể tin, Hương là một người bạn chân thành. Hương không giả tạo, hay là một người có khả năng lừa gạt bất cứ ai.
Phong thích tính cách này của Hương. Phong muốn xoa dịu nỗi đau của Hương. Phong cũng muốn Hương xoa dịu nỗi đau cho mình. Họ đều là hai kẻ bị người khác khinh rẻ. Một người bị coi là con của một kẻ phản bội và cướp chồng của người khác. Còn một người bị khinh ghét vì hình thức bề ngoài xấu xí và ngu ngốc. Họ là hai kẻ đáng thương.
Phong không muốn Hương sống chui rúc trong mai rùa và trong bóng tối của mình mãi. Phong muốn Hương ngẩng cao đầu nhìn mọi người và muốn Hương nói cho họ biết rằng Hương không phải là một cô gái không có gì, thứ mà Hương có nếu đem ra so sánh với họ thì dù họ có nằm mơ họ cũng không bao giờ đạt được.
Phong nghĩ đến những người mẫu đi trên sàn catwalk, nghĩ đến những cô gái xinh đẹp. Phong tự hỏi những thứ mà họ đang có, có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả dối. Bây giờ khoa học và xã hội phát triển, chỉ cần con người muốn, họ có thể dùng tiền để thay đổi hình thức bên ngoài của mình, nhưng còn lương tâm bên trong liệu có thể dùng tiền để thay đổi được không ?
Phong cũng tự hỏi bản thân, Phong muốn một người bạn chân thành hơn hay là một người bạn xinh đẹp nhưng lương tâm độc ác hơn ? Không cần phải nghĩ hay đem ra so sánh quá nhiều, Phong đã có câu trả lời cho riêng mình. Phong muốn giúp Hương, muốn Hương hoàn thiện mình, muốn kết bạn với Hương vì Hương là chính Hương.
Thấy mọi người vừa đi vừa quay lại nhình mình như đang nhìn một con hề. Hương ước giá mà Hương có thể vô hình thì tốt biết mấy, nếu Hương vô hình Hương sẽ không phải chịu đựng những ánh mắt khinh ghét của mọi người như thế này.
Nắm lấy tay Hương. Phong giục.
_Chẳng phải cậu muốn đi đón em trai là gì ? Nếu cậu còn lề mề như thế, thằng em trai của cậu sẽ trách cậu.
Hương rùng mình vì cử chỉ thân thiện của Phong. Mắt Hương đỏ hoe, Hương cảm động không thốt nên lời. Phong đã công bố cho mọi người xung quanh biết, Hương chính là bạn của Phong. Phong không những không ngại mà còn muốn Hương được tự hào vì là chính mình.
Bọn con gái mở to mắt nhìn Hương. Đầu tiên bọn họ cười cợt và chỉ trỏ, nói thì thầm với nhau nhưng sau đó bọn họ im bặt, họ kinh ngạc không tin được vào mắt của mình. Họ không thể ngờ được rằng Hương có quen thân vơi Phong. Nhìn hành động nắm tay và nụ cười mà Phong dành tặng cho Hương, bọn họ biết đây không phải là giả.
Họ ghen tị, họ tức tối. Họ không biết Hương làm cách nào mà có thể làm quen được với Phong. Họ không tin là một cô gái như Hương có thể quyến rũ được một chàng trai mà họ có nằm mơ cũng không bao giờ vói tới được như Phong. Càng nghĩ họ càng thắc mắc, càng cáu và càng ghen tị.
Hương run rẩy đi không vững. Hương luôn chịu đựng ánh mắt khinh ghét và dè bỉu của mọi người nên Hương cảm thấy không lạ gì. Hương chỉ cảm thấy lạ, xúc động và sợ hãi nếu như họ đối xử với Hương khác đi.
Theo thói quen, hắn lúc nào cũng là người rời khỏi lớp sau cùng. Thấy em trai đang nắm tay Hương. Cả hai đang làm cả trường chú ý đến. Trên khuôn mặt hắn đã lạnh rồi lại càng lạnh hơn.
Nếu ngày trước, hắn chỉ muốn hành hạ Hương một thì bây giờ hắn muốn hành hạ Hương gấp mười lần. Hắn căm ghét em trai mình, hắn luôn cho rằng vì mẹ con Phong, nên mẹ hắn mới chết. Hắn không thể tha thứ cho họ về điều đó. Đối với những người hắn khinh ghét, một là hắn dùng thái độ lạnh lùng để đối xử với họ, hai là hành sẽ dùng hành động để xả ra hết mọi giận dữ đang dồn nén trong người.