Chapter 6: Phút giây sinh tử
Sau cái ngày Ran được "kho đông lạnh di động" tỏ tình, cô như rơi vào một không gian không tự chủ. Như cô chủ động khoác vai anh khi đi dạo phố, rúc vào ngực anh khi trời se lạnh, hơn thế nữa là cảm thấy khó chịu, bực bội trong lòng (nói thẳng ra là ngứa mắt đấy) khi thấy anh đi cùng một cô gái khác dù cho anh đã giải thích khô cổ với cô rằng đó chỉ là đi làm ăn với đối tác. Cô đánh mất hình ảnh "tiểu thư ngoan hiền" của mình khi ở bên anh. Cứ tíu tít như đứa trẻ, đòi anh mua bất cứ đồ ăn vặt nào cô thấy trên đường. Cô hoàn toàn hồn nhiên (như con điên) bên anh, dù có bao lần anh thở dài ngao ngán trước tính trẻ con của cô. Hôm nay là hai tuần kể từ sau khi cô (miễn cưỡng) cho anh cơ hội đến với cô. Lòng cô cứ thấy rộn ràng mỗi khi gặp anh, lo lắng, bồn chồn đứng ngồi không yên khi anh không nhấc máy điện thoại. Ran hoàn toàn nhận ra; hình bóng anh đã ngự trị trong trái tim cô tự lúc nào. Một lát là cô phải đi mua sắm với bạn bè rồi. Đúng là từ khi quen anh, cô chăm chút sắc đẹp nhiều hơn, quan tâm đến những bộ cánh thời trang mà trước đó cô đã từng chê lên chê xuống mà giờ đây rất quý giá đối với cô. Ran vận trên mình một bộ đồ khá trẻ trung, quần jean ngắn màu trắng, áo khoe vai màu xanh lơ, mái tóc xõa dài có cài một cây kẹp màu tím do Shinichi tặng. Chân mang đôi giày cao gót cùng màu với màu áo thun, trông Ran hôm nay thật xinh. Cô nhanh chóng đến nhà Kazuha để đón cô bạn nhí nhảnh của mình. Nguyên một ngày hôm ấy, cả hội "chị em bạn dì" lật tung cả khu trung tâm mua sắm chỉ để tìm được những bộ cánh phù hợp với Ran trong buổi hẹn hò lần thứ en-nờ của cô nàng.
Cùng lúc ấy, tại một nơi vắng vẻ ít người qua lại:
- Tôi cần nhờ các người một chuyện, đó là hãy khử cô gái này, tốt nhất là không để lại dấu vết gì.
- Thế còn thù lao?
- Đây, nhận lấy.- Người nào đó quăng sấp tiền dày cộp xuống nền đất, kèm theo là một tấm hình
- Đây là...?
- Là người các ngươi cần xử lí đó. Giờ thì đi nhanh đi, nhớ là có bị bắt cũng không được khai tôi ra. Hiểu chứ?
- Biết rồi, cô em xinh đẹp ạ.
Đợi cho mấy tên côn đồ kia đi khỏi, "cô em xinh đẹp" ấy nở nụ cười gian tà bào hiệu một điều không lành
- Ran Mori, cô chết chắc rồi.
Thoát ra khỏi cái trung tâm mua sắm chết ngợp ấy, Ran như trút được gánh nặng. Điều hòa thì lạnh, xếp hàng tính tiền thì lâu, nói chung là cô hoàn toàn không thích hợp với những chỗ thế này. Đến chỗ ngã tư, cả nhóm tản ra mỗi người một ngả vì đường về nhà khác nhau. Ran và Kazuha chung đường về nên hai cô nàng cứ bám dính lấy nhau chẳng rời nửa bước.
Đâu đó một góc phố vắng vẻ, có hai tên du côn đang đứng dựa vào tường. Một tên tóc màu đỏ dựng đứng, tên còn lại tóc nâu vàng, khá gầy. Tên tóc đỏ châm điếu thuốc hút, nhả ra một làn khói trông rất ngầu. Trong giây phút huy hoàng ấy:
- Hai anh chưa thanh toán tiền trà đá ạ.
Đẹp mặt nhỉ?! Sau khi giây phút huy hoàng trôi qua nhanh chóng, hai tên du côn đã thấy đối tượng cần thanh toán đã đi qua từ lúc nào. Thấy hai người đẹp đã lướt qua hai tên này lên máu (máu gì chắc độc giả biết) đuổi theo người đẹp.
- Hai em gái đi đâu đó? Ghé qua đây chơi với bọn anh đi.- Tên tóc nâu vàng cười gian
- Biến.- Kazuha trán nổi đầy gân xanh tức giận quát
- Làm gì nóng thế cô em, bọn anh chỉ muốn mời hai cô em xinh đẹp này đi uống vài ly thôi mà.- Tên tóc đỏ nắm lấy tay Ran liền bị một cú tát vào mặt.
- Ái chà, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à? Xem ra bọn anh phải làm khó hai em đây rồi.
"Bốp", "binh",
Hàng loạt những âm thanh ghê rợn xen lẫn la hét vang lên, và kết quả là hai tên "đầu trâu mặt ngựa" này nằm đo ván dưới đất sau những đòn Karate của Ran và Akido của Kazuha.
- Hừ, đã bảo biến thì biến từ lúc đầu có phải hơn không? Bực cả mình.- Kazuha vừa đi vừa lầm bầm
- Thôi nào, nếu giận quà thì sẽ già sớm đấy. Mà già sớm thì...coi chừng Hattori bỏ cho xem.- Ran cười tinh nghịch
- Aaaaaaaaaaaaa, Ran, cậu được lắm.- Cô nàng Kazuha vờ mắng yêu
Hai cô gái của chúng ta cứ tíu tít chuyện trò rôm rả suốt đường về, thỉnh thoảng còn đùa nhau vài câu chí chóe, nhưng họ không hề biết, có một tai nạn khủng khiếp sắp xảy ra với một trong hai cô gái này.
Sáng hôm sau
- Shinichi,... Shinichi, anh đang làm gì vậy hả?- Ran gần như hét vào cái điện thoại mà Shinichi mua cho cô
- Anh xin lỗi, nhưng có chút việc ở công ty, anh xin lỗi mà. Thư kí vừa gọi cho anh, anh xin lỗi mà. Hẹn em ngày khác,..ê, này, Ran!
"Bíp", "bíp", "bíp"
- Thôi rồi, mình đã làm cô ấy giận rồi, phải làm sao đây?- Shinichi mặt mày tái mét nhìn vào màn hình.- Phải cố gắng hoàn thành công việc rồi đến tạ lỗi với nàng vậy
Anh lại chúi đầu vào mớ giấy tờ hỗn độn trên bàn, những đống giấy tờ, những buổi họp đột xuất khiến anh chẳng có thời gian nào dành cho cô bạn gái đáng yêu này nữa. Khẽ thở dài, Shinichi lại quay vào guồng quay công việc nhàm chán này. Trở lại với Ran, khi biết tin cô nàng đi hẹn hò, thế nào cũng có một nhóm theo bám đuôi. Vâng! Đó là những "thành viên thân thiết" trong nhóm bạn của Ran
- Cái tên Kudo tệ quá, có chuyện gì cũng phải báo cho bạn gái một tiếng chứ.- Trong đầu của "bà hoàng Suzuki" chợt nhớ đến hình ảnh của tên giám đốc "kho đông lạnh" kia liền bất giác nhăn mặt
- Tội Ran ghê.- Kazuha tội nghiệp giùm cho cô bạn của mình.
- Các người xong chưa, tôi xách đồ mệt gần chết đây này.- Một giọng nói uể oải gần đấy cất lên
- Kaito, cậu chịu khó một chút đi, một chút nữa chúng tớ dẫn cậu vào quán cafe bên kia đường nghỉ ngơi, giờ chịu khó đi, mà...nhaaaaa.- Aoko vừa nói vừa nói vừa trưng bộ mặt cún con ra khiến Kaito không cầm lòng được
- Được rồi mấy cô nương ạ, nhanh nhanh đi tôi mệt lắm rồi
Thì ra là anh chàng Kaito nhà ta bị Aoko dụ dỗ đi theo xách đồ, nếu không thì món chính của bữa tối sẽ là cá hấp. Vừa nghe từ "cá", Kaito đã nhảy dựng lên và gật đầu lia lịa nên giờ kết cục thế này đây
- Ran, cẩn thận.- Kazuha bất ngờ hét toán lên.
Bỗng có một chiếc xe từ đâu lao tới ngay đúng lúc Ran qua đường, Ran bị tiếng la thất thanh của Kazuha làm bất ngờ vội quay người lại. Chiếc xe vẫn không có dấu hiệu phanh lại, cứ thế tiếp tục phóng thẳng trên đường. Cứ như là muốn nuốt chửng người con gái bé bỏng đang đứng trước mũi xe vậy.
...
Shinichi vươn vai đứng dậy, cuối cùng công việc cũng xong, anh sực nhớ đến khuôn mặt bốc hỏa của Ran thì bất giác rùng mình:
- Chết rồi, mình quên mất Ran, nếu không nhanh thì phải hưởng đòn Karate mất.
Anh chạy nhanh đến chiếc xe của mình, phóng đến nhà Ran để đón cô, nhưng người ra mở cửa lại là Hakuba:
- Kudo?? Chẳng phải con bé bảo sẽ ra ngoài hẹn hò với cậu sao?- Hakuba ngạc nhiên
- Đúng là chúng tôi đã định như thế, nhưng tôi lại có việc đột xuất nên phải đến công ty. Tôi cứ nghĩ cô ấy về nhà rồi chứ?
- Cái đầu cậu ấy, tôi ở nhà suốt sáng nay mà có thấy nó về đâu!- Hakuba bắt đầu lo lắng.
- Chết tiệt. Vậy cô ấy đi đâu được chứ.
- Xin lỗi, tôi có điện thoại. Moshi...moshi
-...
- Sao cơ? Ran làm sao?
Shinichi bỗng giật mình khi nghe đến Ran, trực giác của anh mách bảo một điềm chẳng lành
- Bệnh viện nào? Ở đâu? Tôi sẽ đến ngay.
- Có chuyện gì với Ran thế?
- Con bé bị xe tông, đang được cấp cứu trong bệnh viện rồi
- Cái gì? Cô ấy đang nằm ở bệnh viện nào?
- Bệnh viện Trung ương Haido
- Mau lên xe tôi, chúng ta phải đến đó gấp.- Shinichi không giữ được bình tĩnh nữa, anh phóng như bay trên đường đến bệnh viện khiến Hakuba mặt mày tái mét. Cuối cùng họ cũng an toàn khi đến nơi.
- Cô cho tôi hỏi, bệnh nhân Ran Mori đang ở phòng nào ạ?
- Cô ấy đang được các bác sĩ phẫu thuật ạ, ở dãy B.
- Cảm ơn cô.- Hakuba nở nụ cười
- Ơ...Dạ...Không...không có gì.-- Cô gái ngồi ở bàn hướng dẫn ngơ người khi được chiêm ngưỡng hai mỹ nam cùng lúc
Hakuba là người lo lắng nhất, lo hơn cả Shinichi, hơn ai hết. Anh và cô em gái đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau xây đắp cho gia đình nhỏ bé này. Nếu như bán cả tài sản để cứu em gái anh, anh cũng cam lòng
- Ơ, Kaito. Cậu làm gì ở đây thế?
- Tớ bị các bà chị này bắt đi theo xách đồ.- Cậu chàng thở dài ngán ngẩm
- Bám đuôi Ran hả?
- Có thể gọi là như thế
Bây giờ Shinichi không còn tâm trạng để đôi co với anh bạn thân cuarminhf nữa. Cậu nhìn vào cánh cửa phòng phẫu thuật, nơi con người có thể đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào. Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở, một nữ y tá chạy ra
- Bác sĩ, bệnh nhân đang có chuyển biến xấu, sợ rằng sẽ không cầm cự nổi