[Oneshot] Chia tay, có phải là định mệnh

su_chibi

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
27/7/2015
Bài viết
69
Chào mọi người. Mình là mem mới. Vốn định viết một longfic đầu tay nhưng sợ khả năng có hạn (trước giờ có viết gì đâu, chỉ thích đọc cái người ta viết không hà) cho nên chưa dám dặt bút (dù cho đã có ý tưởng rổi nha). Vì vậy mình quyết định viết thử một oneshot trình làng trước. Mong mọi người bớt chút thời gian đọc và cho mình thêm nhiều góp ý để cái khả năng khiêm tốn của mình được năng trình lên tí xíu nha.
Sau đây mình muốn giớ thiệu sơ qua về bài viết của mình

Title: Quyết định khó khăn

Author: Su_chibi

Couple: ShinRan nha (ta kết cặp này)

Rating: tất cả mem (già trẻ gái trai đều được tất).

Summary:

Phải chăng cô bé đó là thiên thần? Cậu bất giác tự hỏi chính mình điều đó khi cô bé kia nở một nụ cười thật tươi và trao cho cậu tấm phù hiệu hoa anh đào do chính cô tự làm...

Chia tay... có chắc là do số phận...

Xa nhau rồi chúng ta có thể gặp lại phải không?

Nhưng tớ...

Tớ thật sự không muốn...

Có chút xúc tác của mưa và hoa anh đào, câu chuyện của họ sẽ ra sao?

Cô khóc đấy ư? Hay chỉ là mưa thôi thế.

-Cậu sẽ đi? – Tiếng nấc nghẹn ngào xoáy sâu vào tâm can của một ai đó.

- Tớ muốn nhìn thấy nụ cười của cậu cho nên đừng bao giờ khóc nhé, Ran!

011-2.jpg


Ngày mai mình sẽ đăng bài, mong mọi người góp ý cho mình nhé. Dù mới tập tành viết lách nhưng mình sẽ cố gắng hết sức mình.
Thân


 
Nóng hổi đây, mới ra lò nghen
À mà ban đầu ta định viết một oneshot nhưng chẳng ngờ lại dài quá cho nên ta sẽ đăng khoảng hai ba phần gì đó.
Sorry vì sơ sots này nha. Ta hứa sẽ khắc phục


PART A
Gió thổi nhẹ nhàng, lướt qua các tán cây, vờn nhẹ vào trong từng ngọn cỏ, mang theo hơi mát. Dịu dàng đưa hương thơm ngọt ngào của mùa xuân luồn lách vào từng con phố, ngôi nhà. Bình yên thật.

Lá cây xào xạc, khẽ rung rinh như kêu gọi sự chú ý của đất trời, của con người và cảnh vật xung quanh.

Dòng sông cứ trôi, lững lờ và êm ả. Xem có vẻ hờ hững thật nhưng chẳng phải cũng đang chăm chú ngắm nhìn từng dòng chảy chậm đều mà cũng không kém phần sôi nổi của thiên địa, của cuộc sống đó chăng.

Nắng. Cái nắng êm dịu. Không oi ả như những ngày hè nóng bức cũng chẳng lạnh lẽo như mùa đông khắc nghiệt, mùa xuân đưa con người ta lại gần hơn với thiên nhiên, khiến khoảng cách không gian và thời gian như hẹp lại – mùa của niềm tin và hi vọng.

Hơi giật mình vì có gì đó vương lại trên vai khi một làn gió nhẹ nhàng lướt qua mái tóc đen mượt, cậu bé liếc mắt sang nhìn – một cánh hoa anh đào, đẹp và tinh khôi.

Khẽ mỉm cười, cậu đưa tay với lấy cánh hoa. Màu hồng phớt nhẹ nhàng khiến tâm hồn người ta bình yên lạ. Không quá nổi bật, sôi nổi như màu đỏ tươi kia, cũng chẳng mờ nhạt hay lạnh lùng như màu xám đó, cánh hoa đào hồng phấn khiến người ta tự nhiên say mê vì vẻ đẹp dịu dàng nhưng cũng thật ngọt ngào và trong sáng.

Thẫn thờ ngắm nhìn cánh hoa nhỏ bé trong lòng bàn tay, bất giác dòng kí ức ùa về, mạnh mẽ như dòng chảy thời gian không cách nào ngăn lại.

Đôi mắt xanh dương sâu thẳm bất giác nhìn ra xa xăm như muốn nuốt trọn ánh hoàng hôn, xoáy sâu vào cảnh vật. Phải chăng cậu bé muốn ôm trọn tất cả, những cành cây những con phố, những bãi cỏ, dòng sông và cả con đường ngoằn ngoèo cậu vẫn luôn tới trường – cùng với cô.

Flash back

Bao lâu rồi nhỉ, lần đầu tiên cậu gặp cô? Làm sao cậu có thể quên cái ngày đó, cái ngày mà trái tim của một cậu nhóc 4 tuổi lần đầu tiên trong đời nếm trải một sự rung động nhẹ nhàng - nhẹ thôi nhưng cũng đủ để cậu nhóc đó phải thổn thức suốt đêm và không thể nào quên cho đến tận bây giờ.

Ngày cậu đi nhà trẻ, một cô nhóc ngốc nghếch vừa khóc vừa cắt hoa anh đào đã để lại trong cậu một ấn tượng thật khó quên. Không hề ngạc nhiên như những bạn khác trước suy luận tài tình của một tên nhóc 4 tuổi luôn tỏ vẻ thông minh và lạnh lùng, cô nhóc đáp trả lại cái biệt danh bị cậu gán cho thật mạnh mẽ và cứng cỏi:

-Tôi không phải là đồ mít ướt!

Thoáng ngạc nhiên, một nụ cười nửa miệng lờ mờ ẩn hiện trên gương mặt đang cố tỏ ra lạnh lùng của cậu bé. Đồ cố chấp! Chẳng phải bây giờ trên khóe mắt cô còn ngân ngấn nước hay sao. Chẳng hiểu sao, sự cố chấp của cô khiến cậu thấy thật dễ thương và cũng không kém phần ngốc nghếch.

Phải chăng cô bé đó là thiên thần? Cậu bất giác tự hỏi chính mình điều đó khi cô bé kia nở một nụ cười thật tươi và trao cho cậu tấm phù hiệu hoa anh đào do chính cô tự làm.

Nụ cười đó khiến tim cậu dâng lên một cảm giác thật lạ. Gương mặt cô bé thánh thiện đến vậy, nụ cười cô đẹp như ánh mặt trời buổi sớm mùa xuân – dịu dàng nhưng cũng tràn đầy sức sống và sự yêu thương.

Nếu cô không dễ thương, đáng yêu như thế thì làm sao lại dính vào vụ bắt cóc mà thủ phạm lại chính là ông thầy giáo mà cậu đã để ý ngay buổi đầu vào lớp kia chứ.

Có thể ngay lúc ấy cậu bé chưa hề nhận ra cô bé đó quan trọng với cậu thế nào nhưng cậu biết rằng mình phải bảo vệ cô, bằng mọi giá. Tại sao nhỉ? Chắc phải đợi cậu lớn thêm đã thì cậu mới có thể tìm thấy câu trả lời, nhóc thám tử ạ!

Đứng trước cửa phòng để bảo vệ cô khỏi tên bắt cóc, dù cảm thấy hồi hộp nhưng chẳng hiểu tại sao một cảm xúc vui vẻ và thích thú lại có thể từ từ len lỏi vào trong tâm hồn cậu.

Sự kích thích của việc phá án chăng? Không phải.

Hay sự hãnh diện khi mình đang hành động như một anh hùng? Cũng không.

Đó là vì cô. Đó là vì cậu biết được rằng mình có thể bảo vệ được cô. Ngay lúc này.

Dù bố cậu bảo có thể tên bắt cóc sẽ bị bắt trước khi kịp lẻn vào trong nhưng cậu bé chắc chắn rằng dù có phải đối mặt với hắn ta cậu cũng sẽ ở bên bảo vệ cho cô. Cậu không thể để cô bị bắt đi được.

Vì như thế làm sao cậu có thể gặp cô hằng ngày, làm sao cậu được nhìn thấy nụ cười của cô mỗi sáng?

Nhìn gương mặt thánh thiện kia đang chìm trong giấc ngủ êm đềm, không hề hay biết đến mối nguy hiểm mình đang phải đối mặt, cậu bất giác nở một nụ cười ấm áp. Nói cô ngốc cũng đâu có sai. Nhưng đó là vì cô quá ngây thơ và thánh thiện mà thôi.

End flash back

Cố bước thật nhanh trên con đường đã quá thân quen, cậu muốn trốn tránh cái hiện thực đó. Rằng tuần sau bố mẹ cậu sẽ sang LA định cư.


Mới chỉ là part đầu tiên thôi, mong mọi người cho mình những góp ý để có thể hoàn thành fic này nha.
Phần tiếp theo sẽ lên sàn sớm nhất có thể:KSV@20::KSV@20:
 
huhu sao chẳng ai vào bình loạn ủng hộ ta vậy? :KSV@16::KSV@16:
Ta viết không hay sao?:Conan13:
Dù sao đi nữa ta vẫn sẽ hoàn thành fic này nhanh nhất có thể.
Part mới đây. Hi vọng mọi người sẽ thích

PARK B

Cố bước thật nhanh trên con đường đã quá thân quen, cậu muốn trốn tránh cái hiện thực đó. Rằng tuần sau bố mẹ cậu sẽ sang LA định cư.

Rằng cậu đương nhiên cũng phải đi theo (làm sao dám để thằng nhóc mới vào cấp hai ở nhà một mình được chứ). Rằng cậu sẽ phải tạm biệt bạn bè, thầy cô cùng những con người và cảnh vật nơi đây mà cậu đã quá thân quen.

Và hơn hết, cậu cũng phải chia tay cô – cô bé ngốc nghếch lúc nào cũng bám theo sau cậu, lải nhải bên tai cậu, cười thật tươi với cậu, và nắm tay cậu lôi đi xềnh xệch khi muốn cậu đi cùng cô đến chỗ nào đấy mà cậu nhất quyết không nghe theo.

Lỡ như cậu sẽ phải quên? Khi bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi hoàn toàn xa lạ?

Quên cô nhóc nghịch ngợm nhưng cũng thật thánh thiện và đáng yêu.

Quên đôi mắt màu hoa violet đẹp dịu dàng khiến tâm hồn cậu bé bình yên lạ.

Quên nụ cười thiên sứ đã từng bao lần khiến cậu mềm lòng mà nghe theo những đề nghị kì quái của cô. Làm sao cậu có thể từ chối khi mỗi lần cô đều dùng nụ cười đó để rồi không biết trái tim ai kia đã bao lần phải lỗi nhịp và gật đầu cái rụp chịu thua.

Gió thổi nhẹ, hất mái tóc ai kia rối bù. Không thèm vuốt lại, cậu bé vẫn tiếp tục bước đi. Chiều nay sao cậu thấy cô đơn và hụt hẫng lạ thường.

_________________

-Shinichi không về sao? – Cô bé ngước đôi mắt tím biếc to tròn lên ngạc nhiên hỏi, không để ý đến hành động lạ lùng khi cậu không nhìn thẳng vào mắt cô mà chỉ mân mê quả bóng trên tay.

-Ừ, tớ có việc phải lên thư viện trường một tí. Thế nên Ran về trước đi nhé – cậu đáp lại, trong lòng không tránh khỏi cảm giác khó chịu.

Không phải cậu có việc, là nói dối thôi. Ngay lúc này đây, cậu chỉ muốn ở một mình. Cùng cô về nhà trên con đường đó, liệu cậu có thể vui vẻ trò chuyện, mỉm cười lắng nghe cô bé lắm điều này thao thao bất tuyệt như ngày thường được hay không khi mà sáng nay mẹ cậu đã báo cho cậu quyết định chuyển nhà?

- Vậy tạm biệt nhé – Cô bé cười chạy vụt đi. Nụ cười đó gieo vào lòng cậu một cảm giác khó chịu, lạ nhưng cũng thật quen. Cậu muốn mãi mãi được nhìn thấy nó, mãi mãi ở bên cạnh cô, bảo vệ cô để cô luôn luôn giữ được nụ cười đó.

Hình bóng nhỏ bé kia mờ dần rồi mất hẳn, để lại đó là một cậu bé thẫn thờ với quả bóng trên tay dõi mắt nhìn theo. Đôi đồng tử màu xanh biếc bao la mang đượm một nỗi buồn man mác.

Cậu vẫn chưa dám nói với cô. Một phần vì không biết phải mở lời làm sao, một phần là vì không nỡ.

________________________

Mải nghĩ vẩn vơ, cánh cổng màu xanh to lớn đã hiện ra trước mặt cậu từ lúc nào. Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cậu buồn bã bước lên phòng. Căn phòng rộng lớn ngày trước cậu cảm thấy thật thoải mái thì nay lại tạo cho cậu cảm giác lạc lõng lạ thường.

Thả mình xuống gi.ường, cậu nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Ngày hôm nay mệt quá rồi chăng?

Nụ cười của cô bé lại ẩn hiện trong đầu cậu. Đưa tay ra như muốn níu kéo khi cái hình dung ấy đang dần rời xa mình, cậu bất giác giật mình tỉnh dậy.

Khẽ nở một nụ cười buồn, cậu lắc đầu ngao ngán. Từ bao giờ? Từ bao giờ hả Mori Ran? Từ bao giờ mà nụ cười của cô lại quan trọng với cậu đến thế.

Sáng chủ nhật, mặt trời nhẹ nhàng chiếu rọi những tia nắng đầu tiên xuống mặt đường. Ấm áp thật. Một buổi sáng thật đẹp trời. Làn sương sớm mở ảo mát lạnh len lỏi khắp thành phố, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo hơi ẩm của buổi sáng mùa xuân khiến tâm hồn người ta có chút dao động. Vui chăng? Có thể lắm chứ. Vui kèm theo sự thoải mái và bình yên trong tâm hồn.

Thế nhưng có một cậu bé lại không thấy vậy. Sương làm cảnh vật quanh cậu thật không rõ ràng. Phải chăng khi cậu rời xa nơi này, thành phố con người cỏ cây và cả cô ấy cũng sẽ mờ dần đi trong cậu?

Không phải cậu muốn quên, chỉ là do nhiều lần quá cố gắng nhớ lại khiến nó dần dần biến mất đi trong cậu mà thôi.

Phía trong đôi mắt tuyệt đẹp đang lướt nhìn khung cảnh kia là một nỗi buồn sâu thẳm, sâu và lớn như chính màu mắt của cậu vậy – màu xanh đại dương.

-Cháu muốn đi thật sao? – Bác Agasa lên tiếng sau một hồi lâu quan sát.

-Không thì phải làm sao ạ? Bố mẹ cháu đều đi mà.

-Nhưng còn cháu…? – Bác tiến sĩ bỏ dở câu nói của mình, hướng mắt nhìn con đường phía xa. Con đường đó vẫn luôn rộn rã tiếng cười đùa của hai cô cậu bé mỗi lần chúng tan học hay tới trường. Liệu khi chỉ còn một người ông có còn được nghe thấy, nhìn thấy nụ cười hồn nhiên, ngây thơ và hạnh phúc đó nữa hay không?

Khẽ nhíu mày, ông cảm thấy thật khó chịu. Liếc mắt sang cậu bé bên cạnh, nó vẫn nhìn vào khoảng không trước mặt, chắc đang cố tìm lại bóng hình của hai đứa nhóc đang cãi nhau chí chóe vì một vấn đề rõ dở hơi hay chỉ là một khoảng im lặng đến khó chịu khi hai đứa giận nhau vì một lí do củ chuối nào đó.

-Nếu cháu không muốn thì đừng làm – Ông tiến sĩ lên tiếng sau một khoảng im lặng khá dài ngự trị căn phòng – Hãy tự quyết định theo cách mà cháu muốn.

________________

Tối hôm đó, tại nhà bà Eri

Cô bé mở to đôi mắt tím, miệng vẫn há ra hết cỡ mà không cách nào ngậm lại được:

-Mẹ nói sao, ngày mai Shinichi sẽ qua LA cùng bố mẹ cậu ấy ạ?

-Ừ! – Bà Eri gật đầu, thoáng ngạc nhiên trước thái độ của con gái mình, chẳng phải nó đã biết rồi sao – Thế Shinichi vẫn chưa nói gì với con hả?

Như không nghe mấy lời cuối của mẹ, cô bé chạy xộc ra đường, khóe mắt có gì đó cay cay trào ra nóng hổi trên gò má đã ửng đỏ. Gió thổi mạnh, một buổi tối mùa xuân đầy ẩm ướt. Từng giọt mưa xuân cứ thi nhau đổ xuống, đậu lại trên mái tóc đen nhánh, vương một ít lên hàng mi cong cong, rồi lăn nhẹ xuống dưới.

Cô khóc đấy ư? Hay chỉ là mưa thôi thế. Nhưng mưa thì phải lạnh chứ sao lại nóng hổi thế này?

Mưa vẫn chẳng có dấu hiệu sẽ ngừng lại. Ánh đèn neon trong khu đô thị rộng lớn vẫn nhấp nháy, dưới lòng đường nhịp sống của tokyo vẫn thật ồn ã và xô bồ. Đâu có ai kịp để ý đến bóng hình nhỏ bé vẫn chạy trong mưa. Đôi chân cô bé vẫn không dừng lại. Vội vàng như thể nếu không nhanh lên thì không bao giờ cô có thể gặp được cậu nữa.

Cánh cổng sắt màu xanh đã hiện lên trước mặt. Không kịp cho mình có chút thời gian để lấy lại nhịp thở, cô bé đưa tay bấm chuông liên hồi.

Trong căn phòng khách rộng lớn, bốn bề chất đầy những cuốn tiểu thuyết trinh thám lừng danh trên toàn thế giới, một giọng nói cất lên, buồn bã thất vọng và có chút trách móc:

-Cậu sẽ đi? – Tiếng nấc nghẹn ngào xoáy sâu vào tâm can của một ai đó.

Một thoáng im lặng dài ngự trị căn phòng rộng. Hai bậc phụ huynh chỉ biết đứng nhìn, ánh mắt không giấu được nỗi buồn sâu lắng.

Không gian im lặng xung quanh khiến con người ta như ngừng thở. Nước mắt tiếp tục lăn dài trên khuôn mặt bé nhỏ. Khẽ nấc lên từng tiếng cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào cậu:

-Sao cậu phải giấu tớ? Sao không cho tớ biết sớm hơn hả Shinichi? - Giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh.

Cậu bé vẫn đứng, đối diện cô nhưng khuôn mặt thì cúi gằm xuống. Cậu thấy có lỗi với cô ư? Đúng vậy. Giấu nhẹm đi chuyện quan trọng như thế với cô bạn thanh mai trúc mã của mình thì bảo sao cậu không tự trách bản thân mình cho được.

Cậu quá ích kỉ chăng? Vì muốn nhìn gương mặt vô ưu vô lo của cô lâu thêm nữa mà cậu đã không nói với cô, vì không muốn cô buồn hay lo lắng và phải khóc mà cậu đã giấu nhẹm đi chuyện này.

Liệu cậu làm thế có đúng không, có quá đáng với cô không? Cô sẽ tha thứ cho sự ích kỉ đó của cậu chứ? Hay là… Cậu bé lắc nhẹ đầu không muốn nghĩ tới.

-Tớ xin lỗi - Khó khăn nặn ra được một câu, cậu bé ngước mắt lên nhìn cô bạn đang khóc. Cậu không muốn thấy điều đó. Không muốn nhìn cô khóc. Cái cậu muốn thấy là nụ cười thiên thần của cô, nụ cười khiến cậu cảm nhận được sự ấm áp mỗi khi nhìn vào nó. Còn nước mắt, cậu ước rằng cô sẽ không bao giờ có. Hãy luôn cười nhé cô bạn thiên thần của tớ. Tớ hứa sẽ luôn làm cậu cười, mỗi ngày một nhiều hơn.

Trái với dự đoán ban đầu của cậu về những lời trách móc, dỗi hờn hay giận dữ, cô nhóc nhẹ nhàng tiến lại gần cậu, vòng tay qua đầu và ôm cậu thật chặt:

-Đừng bao giờ quên tớ. Và tớ cũng sẽ không quên cậu. Hứa với tớ, khi nào lớn sẽ trở về nhé, Shinichi!

Bên ngoài trời vẫn mưa, gió vẫn quất những hạt nước bé nhỏ đập vào khung cửa kính. Mưa xuân đôi khi cũng không hẳn là dịu dàng như người ta vẫn nói. Thế nhưng trong lòng ai kia đang dấy lên một cảm giác thật lạ lùng. Ngạc nhiên, bất ngờ, đỏ mặt và có chút vui. Cậu nhóc khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Đẩy cô bạn bé nhỏ của mình ra, cậu khẽ cốc đầu cô. Không phải giống như mọi khi để phạt cái tính bướng bỉnh hay sự ngốc nghếch của cô, lần này nó thật ấm áp và dịu dàng. Thật là như vậy hay chỉ là do cô tự tưởng tượng ra mà thôi, đến cô cũng không thể nào biết được. (Nhưng mà em biết đó Ran-neechan)

-Đồ ngốc. Nói cậu ngốc quả là chẳng sai.

-Cái gì? Tớ đã nói là tớ không ngốc - ai kia vội vàng phản bác lại. Cứng thật.

-Ngốc thật mà!

-Không có. Đừng nghĩ cậu sắp đi thì…

Nói đến đây cô bé đột nhiên ngừng lại. Nước mắt lại trào ra. Phải rồi, cậu sắp đi. Nơi đó xa lắm, và cô thì không thể tới đó được. Nghĩ đến đó thôi là cô lại thấy buồn.

Cậu đi rồi, ai sẽ đi cùng cô trên con đường về nhà sau mỗi buổi học? Ai sẽ lải nhải bên tai cô về một ông thám tử nào đấy mà cô chẳng hề quan tâm? Phiền thì phiền thật đấy nhưng cô vẫn thấy vui.

Rồi ai sẽ mua kem đền cho cô mỗi khi vô ý ( hay cố ý thì không biết nha) làm cô giận?...

Khẽ đặt tay lên vai cô bé, cậu nhóc lấy từ trong túi ra một thanh kẹo. Nhẹ nhàng dúi vào tay người đối diện, ai kia lại nở một nụ cười hiền:

- Cầm lấy và đừng khóc nữa. Xin lỗi nhưng thật lòng tớ không bao giờ muốn thấy cậu rơi nước mắt, nhất lại là vì tớ, Ran à!

Cúi mặt xuống nền nhà bằng gỗ bóng loáng, cô nhóc siết chặt vào thanh kẹo trên tay, phải gồng mình không để cho những giọt nước mắt trào ra ngoài. Khẽ gật đầu, cô lên tiếng:

-Tớ sẽ không khóc, cậu đừng lo. Nhưng bao giờ trở lại cậu phải mua cho tớ thật nhiều kẹo đấy nhé – Cố nặn ra một nụ cười để cậu nhóc yên tâm trong khi đôi mắt ai đó đã ầng ậng nước, giọng nói đó có chút gì thật nhí nhảnh, hờn dỗi nhưng cũng chất chứa thật nhiều yêu thương.


Còn một phần nữa thôi là hết fic rồi. Mọi người thấy sao?
Đến bây giờ mình vẫn còn đang đau đầu không biết viết đoạn kết như thế nào đây.:KSV@19::KSV@19:
Các mem muốn Shin sẽ ở lại hay ra đi (đương nhiên là ta sẽ cho nó trở về tìm Ran nhà ta sau một vài năm nữa, chứ ai lại nỡ để đôi trẻ xa nhau mãi như vậy)?:KSV@05::KSV@05:
Cho mình ý kiến nhé
Thân:KSV@20::KSV@20:
 
Fic của bạn hay lắm đó, cái sum cũng hấp dẫn nữa. Không fải là không có ai ủng hộ bạn đâu. Hóng chap mới:KSV@01::KSV@20::KSV@12:
 
@su_chibi , chào bạn. Đầu tiên, chào mừng bạn đến với gia đình kenhsinhvien nhé :D. Nói về one shot của bạn, mình cảm thấy rất hay, nhẹ nhàng nhưng cũng sâu lắng lắm. Những rung động đầu đời của 2 nhân vật của chúng ta thật đẹp và cũng rất đáng quý. Mình tin là họ chỉ là xa vắng tạm thời thôi. Xa nhau nhất thời sẽ làm cho họ càng gia tăng thêm tình cảm vốn có. Bạn mau ra part mới nhé. Đừng buồn vì chưa ai comment cho bạn, chỉ là các bạn đang bận đó thôi. Cố lên nhé. Chúc bạn viết tốt :D
 
không phải là không có ai ủng hộ bạn đâu,chỉ là mọi người chưa biết và đọc topic này của bạn thoai,cố lên nka,fic của bạn hay lắm đóa,cơ mờ đây là tác phẩm đầu tay của bạn hờ?
 
@bunnythao91 thanks vì đã ủng hộ mình nha:KSV@03:
bạn khen làm mình phồng mũi luôn rồi nà:KSV@12:
mà mình cũng chưa quyết định xem có nên để cho Shin ra đi hay là ở lại nữa.
Haiz mắc mỗi khúc này.
Thân

@Kiyoshi_love_shinran cám ơn bạn nhiều nghen.
:KSV@05:
mình sẽ cố gắng ra chap sớm nhất có thể.

@Angle ran mori mình cũng từng nghĩ đến điều đó.
Còn định viết cả hai xem cái nào hay hơn cơ:KSV@05:
Hiện tại mình đang cố hoàn thành fic.thanks bạn nha:KSV@12:

@Phương Karry_TF Boys ừ. :KSV@01:
Vốn trước đây cũng không hay ham hố viết lách chi đâu, nhưng khi vô nghía qua diễn đàn thì tự nhiên mình lại hứng lên cầm máy và gõ fic thôi.:KSV@05::KSV@05:
Vì là lần đầu nên cũng sẽ có nhiều sai sót.:KSV@09:
Mong bạn vẫn tiếp tục ủng hộ mình nha:KSV@12::KSV@12:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chào mọi người đây là park cuối cùng.
Sau một thời gian vò đầu bứt tai em đã hoàn thành xong fic đầu tay ạ

PARK C

-Tớ sẽ không khóc, cậu đừng lo. Nhưng bao giờ trở lại cậu phải mua cho tớ thật nhiều kẹo đấy nhé – Cố nặn ra một nụ cười để cậu nhóc yên tâm trong khi đôi mắt ai đó đã ầng ậng nước, giọng nói đó có chút gì thật nhí nhảnh, hờn dỗi nhưng cũng chất chứa thật nhiều yêu thương.

-Tớ sẽ không đi!

-Tớ biết – Như không kịp tiếp thu ý nghĩa của câu nó đó, cô nhóc khẽ gật đầu và cúi mặt xuống – Cố gắng giữ…

Dường như đã nhận thấy sự khác thường, cô bé bỏ lỡ câu nói của mình, mắt nhìn thẳng vào cậu, miệng há hốc đầy ngạc nhiên. Bố mẹ của cậu nhóc vừa lên tiếng cũng không thể hiểu được điều mà cậu con trai của mình muốn nói, cố lấy lại sự bình tĩnh cần thiết, bà Yukiko thắc mắc:

- Con nói thế có nghĩa là gì hả bé Shin. Sao lại không đi? Chẳng phải chiều ngày mai chúng ta sẽ chuyển nhà hay sao? Bố mẹ đã nói trước với con rồi mà.

Khẽ nở một nụ cười, đôi mắt sâu màu xanh đại dương bao la vẫn chăm chú nhìn vào cô nhóc đối diện mình – đôi mắt cô bé mở to, môi mấp máy, muốn nói gì đó mà không sao thốt nên lời. Bất ngờ quá rồi chăng, điều mà cậu vừa nói ra thật sự khiến cô khó hiểu.

Nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô, cậu quay sang ba mẹ mình (vẫn há hốc mồm đứng đó mà không biết phải nói gì thêm, mơ hồ, thắc mắc, ngạc nhiên và sững sờ), nói rõ từng tiếng như sợ rằng họ không thể nghe rõ hoặc cho rằng họ nghĩ mình đang đùa giỡn chăng(trẻ con mà, thường sợ người lớn chỉ xem mình là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch):

-Con sẽ ở lại đây. Con không muốn ra nước ngoài – Đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào bố mẹ. Cậu không hề lo sợ, không hề hối hận bởi quyết định của mình. Bởi vì cậu biết rằng nếu không làm vậy chắc chắn cậu sẽ bỏ lỡ những thứ quan trọng trong cuộc đời mà cậu không bao giờ muốn đánh mất.

-Tại sao? – Vẫn khuôn mặt điềm tĩnh, ông Yusaku lên tiếng hỏi vặn lại cậu con trai cứng đầu của mình, nhưng trong ánh mắt ông có xen lẫn những tia nhìn thích thú.

Cảm thấy có gì đó lành lạnh chạy dọc sống lưng, cậu nhóc khẽ rùng mình, lắp bắp trả lời, không dám nhìn thẳng vào vào ánh mắt sắc lạnh của ai kia. Cậu sẽ phải trả lời ra sao?

Có nhiều lí do thật đấy nhưng chẳng lẽ lại nói thẳng ra rằng chủ yếu là vì cô? Vì cô nhóc ngốc nghếch đang tròn xoe mắt bên cạnh mình. Sao có thể nói vậy chứ? Khuôn mặt có chút ửng hồng, cậu nhóc cố nặn ra được những lí do thỏa đáng nhất.

Rằng cậu không muốn rời đi vì cậu đã quen với cuộc sống ở đây

Rằng nơi này có rất nhiều bạn bè mà thật sự cậu không hề muốn xa họ

Rằng đến một nơi mới, làm quen với một môi trường mới cậu sợ rằng mình sẽ khó hòa nhập và bắt kịp với bạn bè

Rằng nơi này có rất nhiều kỉ niệm đối với cậu cho nên cậu muốn tiếp tục ở lại đây

Rằng nếu ở lại đây cậu có thể tự lo cho bản thân vì cậu tự thấy mình đã đủ lớn khôn rồi.

Và rằng bố mẹ cậu không cần phải lo lắng vì bác tiến sĩ đã hứa sẽ quan tâm đến cậu và thay họ chăm sóc cho cậu thật tốt…

Rằng vân vân và vân vân...

Cậu chẳng nhớ mình đã viện ra bao nhiêu lí do để thuyết phục hai bậc phụ huynh khó tính kia nữa. Chỉ biết rằng trong khoảnh khắc ấy tim cậu bỗng chốc đập liên hồi. Cậu sợ rằng bố mẹ cậu sẽ không đồng ý. Cậu sợ rằng ngay ngày mai thôi cậu sẽ không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa.

Vẫn nhìn cậu con trai khi nó đang cố gắng thuyết phục mình, ánh mắt ông có chút gì đó thích thú. Trầm ngâm hồi lâu, trên khuôn mặt nãy giờ vẫn tỏ ra nghiêm túc bỗng nở một nụ cười mỉm, cố kín đáo để không bị phát hiện.

Con trai ông đã lớn thật rồi nhỉ. Có một chút gì đó khá là bất ngờ đấy. Vả chăng mấy cái lí do trên kia chẳng phải vẫn còn thiếu một thứ quan trọng nhất hay sao? Đừng nghĩ rằng có thể qua mặt được ông chứ, dù gì óc phán đoán và suy luận của ông cũng hơn hẳn cậu nhóc một bậc mà.

-Nhưng… - Bà Yukiko lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng của căn phòng. Tấm lòng của người mẹ không cho phép bà có thể yên tâm để cậu nhóc lại một mình. Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của vợ mình ông Yusaku cắt ngang câu nói đang còn dở dang:

-Thôi nào em, con đã nói vậy rồi. Sao chúng ta không để nó tự quyết định chứ, việc này cũng liên quan đến nó mà. Đừng xem nó là trẻ con mãi như thế!

-Thì nó vẫn còn là trẻ con chứ sao nữa! - Liếc mắt sang lườm ông chồng, bà nhấn mạnh lại hai chữ “trẻ con”.

-Rồi rồi, anh biết mà. Nhưng chẳng phải ông tiến sĩ cũng nói sẽ chăm sóc cho nó hay sao? Yên tâm đi. Nếu chúng ta cứ bắt ép như vậy con nó sẽ không vui đâu.

Lại một khoảng im lặng hồi lâu, Yukiko không biết phải làm sao nữa. Bà hiểu thằng con trai mình, khi nó đã quyết định thì rất khó để có thể thay đổi. Nếu một mực bắt nó sang LA liệu nó có thể vui vẻ hay không.

Vả chăng quê hương bao giờ chẳng là nơi tốt nhất dành cho mọi đứa trẻ? Tiến sĩ là một người đáng tin cậy. Bà biết rằng một khi đã hứa chắc chắn ông sẽ quan tâm Shinichi thật nhiều. Đã từ lâu ông luôn xem nó như là một đứa cháu ruột của mình rồi.

Bà hiểu những điều đó chứ. Nhưng liệu hiểu và chấp nhận có đủ gần nhau hay không khi bà vẫn không an tâm để lại thằng con trai yêu quý.

Nhìn xuống cậu con trai đang đứng, bà bất giác giật mình. Chà nó cũng lớn quá rồi chứ nhỉ. Thời gian trôi nhanh thật. Mới ngày nào còn phải bồng bế dỗ dành thằng nhóc bướng bỉnh và mê khóc này đến mệt bở hơi tai, vậy mà giờ này nó đã vào cấp hai. Thời gian cứ vùn vụt trôi đi mà đâu để lại cho con người ta chút khoảng trống nhỏ nhoi để kịp nhìn lại. Mau thật đó.

Khẽ nở nụ cười, bà cuối cùng cũng nhận ra. Con trai bà thật sự đã lớn. Sẽ có chút lo lắng đấy nhưng để nó sớm học cách chăm sóc bản thân mình có lẽ cũng chẳng sao. Bà tin con mình, tin vào sự chững chạc của nó. Nó là con trai của ai chứ (hơi tự cao rồi đó nghe cô – Kệ ta)

Quay mặt đi giả vờ giận dỗi (trẻ con quá rồi đấy – thì ta còn trẻ mà), nhưng liệu mấy ai biết đó là niềm vui khi chứng kiến cậu con trai trưởng thành, bà gật đầu nói nhỏ:

-Được rồi, bé Shin có thể ở lại. Nhưng phải thường xuyên gọi điện cho mẹ đó – Nháy mắt với cậu con trai đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời của mẹ nó đồng thời bà cũng liếc mắt nhìn sang cô bé bên cạnh và nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Ngoài trời mưa vẫn rơi, bóng đêm hư vô như bao trùm cả con phố nhỏ. Có chút lạnh đấy, nhưng trên môi bất chợt nở một nụ cười. Ấm áp và bình yên, tâm hồn ai kia như một hồ nước mùa xuân, phẳng lặng và không gợn sóng.

______________

- Nếu cháu không muốn thì đừng làm.

Đôi mắt xanh mở to nhìn sang đầy ngạc nhiên. Cũng không để cái hình ảnh ấy kéo dài quá lâu, cậu nhóc khẽ cúi mặt xuống hỏi nhỏ:

-Nhưng còn bố mẹ cháu, liệu họ có đồng ý không bác?

Liếc nhìn cậu bé, khuôn mặt cậu có gì đó phơn phớt đỏ, khẽ nở một nụ cười hiền ông đặt tay lên vai cậu nhóc:

-Điều ấy còn túy thuộc vào cháu cả thôi, nhóc ạ!

Cậu nhóc lại tiếp tục nhìn ra cửa sổ. Đến bây giờ cậu mới nhận thấy khung cảnh này thật đáng để người ta phải trân trọng. Một chiếc lá khẽ lung lay rồi bỗng bị cơn gió kia thổi bay vào khung cửa sổ. Nhẹ nhàng đưa tay ra đón lấy, cậu bé bất giác nở một nụ cười.

_________________


Mùa xuân năm nay dễ chịu lạ thường. Từng đợt gió mơn man nhè nhẹ thổi tới khiến con người ta xao xuyến lạ. Khẽ vờn nhẹ vào mái tóc ai, làn gió kia dịu dàng đưa những cành hoa anh đào bình yên bay lơ lửng giữa không trung, rồi đậu lại trên mái tóc ai kia còn vương mùi thơm thoang thoảng và nhẹ nhàng.

Hoa đào vẫn nở, vẫn rụng như một quy luật tất yếu của thiên nhiên, nhưng chắc chắn nó sẽ không bao giờ bị lãng quên bởi vẻ đẹp tự nhiên dịu hiền và mạnh mẽ đó sẽ không bao giờ khiến người ta phải chán ghét.

Trên con đường quen thuộc tràn ngập những cánh hoa màu hồng phấn, hai hình dung vẫn bước vội về nhà. Nắng chiều rọi chiếu lên khuôn mặt ai kia sao rực rỡ lạ thường.

Trong khung cảnh yên tĩnh đó vẫn văng vẳng đâu đây tiếng cãi nhau của hai cô cậu nhóc bướng bỉnh. Ồn ào thật đó nhưng cũng thật đáng yêu khiến ta bất giác phải nở một nụ cười hạnh phúc.

THE END
 
×
Quay lại
Top