Ngoại truyện
Trong đám tang của Shiho, vào một ngày mưa buồn xám xịt cả bầu trời. Những người đưa tang đều mang những tâm trạng và biểu cảm khác nhau.
Có người khóc lên khóc xuống (hình như chỉ có mỗi mình Ayumi thôi hè), những người mạnh mẽ đứng lặng lẽ như sững sờ hóa đá nhưng cũng có kẻ không cười ra mặt vì sợ sẽ bị đập bể mặt...
Trong những người lặng lẽ u buồn đó có Ran *thật* .
Ran không khóc, Ran đứng yên để mưa tuông vào mặt và khi có người mang dù tới tính mời cô che chung thì cô lại cất bước.. ra chỗ khác. Cứ thế cứ thế người ta bỗng hiểu ra cô đang muốn ở một mình. Từ cái ngày ấy...
Từ cái ngày Shinichi phát hiện ra toàn bộ sự thật mà cũng không thể cứu nỗi Shiho, Shinichi trở nên trầm mặt hơn, anh cứ ở mãi trong phòng không chịu ra. Về phần Ran, cô chỉ mong anh chửi hay mắng cô đi... Có khi Ran ước mình không tồn tại trên đời này thì con quỷ đó đã không có chỗ trú ngụ mà lớn lên, để thoát ra và để gây ra bao tội lỗi và khiến bao người phải khổ sở thế này...
Từ đó trong lòng Ran bỗng tràn ngập ý nghĩ đó. Rằng mình và con quỷ đó ... sẽ chết cùng nhau. Chỉ có điều đó mới khiến trái tim và cả linh hồn của cô không còn bị nỗi đau nhai nuốt từng ngày.
Cuối cùng, trong những ngày bỏ ăn bỏ ngủ cô cũng truy ra con quỷ đó. Tới lúc cả hai đối mặt với sống chết thì..
Phặt!
Tiếng dao đâm, Ran*thât* giật mình nhận ra rằng không phải mình bị đâm mà là...
Shinichi nửa quỳ nửa ngồi bên sát chết của con quỷ đang tuông trào máu không ngừng đó. Và anh và anh...
Shinichi đứng dậy và cười, Ran *thật* thở phào. Nhưng Shinichi đã không còn như trước nữa. Điều này cô biết ngay lúc ấy chỉ là cô không ngờ...
Thật không dám ngờ...
Tới khi đám tang của Shiho được tổ chức, (vì trước đó Shinichi ngăn lại với lý do có liên quan tới vụ án cần để lại để điều tra) Ran mới biết là anh đã đi... tu.
Trong bức thư gửi cô ngày hôm đó có một đoạn khiến cô ghi nhớ mãi, cũng là lý do cô còn sống tới bây giờ.
Không phải do em cũng không phải do cô ấy. Chuyện tình này phải đau đớn chắc là do nghiệp của kiếp trước mà thành. Anh không biết kiếp trước như thế nào nhưng chắc anh tồi lắm...
Kết thúc bức thư là dòng chữ khiến cô phải nhòe nước mắt.
Em mãi là thiên thần. Đấy là lý do anh không cho em giết con quỷ đó. Anh đã nhúng máu nó vì đó là nghiệp, là định mệnh đã quyết. Chắc do anh mà nó tồn tại há. Anh sẽ trả nghiệp của mình còn em hãy sống thật tốt thay cho anh và cả cô ấy nữa.
End