Chương 12: Quá khứ… ( phần 2)
Nếu hỏi nơi nào dơ bẩn nhất trong xã hội hiện đại này, người ta chỉ có thể nghĩ đến khu ổ chuột mà thôi. Những kẻ thuộc tầng lớp thấp kém, nghèo hèn đều tập trung về nơi đây. Mọi tệ nạn, hoạt động bị người đời coi khinh được khu ổ chuột thể hiện rõ rệt nhất.
Giờ đây, đứng trước căn nhà xiêu vẹo trong cái nơi hạ đẳng này, Lăng Thần bất giác thấy ghê rợn. Người đàn ông quay lại nhìn, ra hiệu bảo cậu đi vào.
Lăng Thần miễn cưỡng “ chui” vào cái ổ tối tăm. Trong đó, cậu nhìn thấy những đứa trẻ ở những độ tuổi khác nhau ngồi chen chúc, xô đẩy. Đứa nào cũng ăn mặc rách rứa, cả người dơ bẩn, thậm chí, mùi chua cùng mùi hôi nặng nề xộc vào mũi khiến Lăng Thần buồn nôn. Những đứa trẻ nhìn vào cậu bé chừng 9~ 10 tuổi trước mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ căm ghét.
Người đàn ông không biết lấy đâu ra một cái roi, lên tiếng: “ Chúng mày hôm nay thu hoạch được gì? Nộp ra cho tao.”
Đám trẻ lần lượt đưa ra chiến lợi phẩm của chúng, trên khuôn mặt đầy nét sợ hãi. Một đứa bé gầy yếu run run đưa ra một chiếc ví, nước da vàng vọt trên khuôn mặt càng làm nó đáng thương hơn. Người đàn ông giật phăng cái ví rồi mở ra, ông ta tức giận lấy roi quất thẳng vào người thằng bé: “ Thằng vô dụng, 3 đô là sao hả? Một buổi sáng mà mày lấy được có 3 đô? Đồ ăn hại, ăn hại…”- Cứ mỗi lời nói, cái roi trên tay lại tàn nhẫn hạ xuống người nó.
Lăng Thần nhìn cảnh tượng đó liền ra tay ngăn cản: “ Nó đã làm gì để ông đánh như vậy chứ? Dừng tay lại.”
Người đàn ông hất mạnh Lăng Thần khiến người cậu đập thẳng vào tường. Ông ta bước đến, một chân dùng sức giẫm lên người cậu: “ Mày nghĩ mày còn là cậu chủ nhà Dominich sao? Cha mẹ mày vứt mày cho tao rồi, đồ yếu ớt vô dụng. Mày nên nhớ, ở đây, tao là chủ, đứa nào làm trái lời tao, tao cho đứa đó xuống mồ. Hiểu chưa?”
Cơn đau thấu xương khiến Lăng Thần choáng váng, máu ở trong cổ họng cứ chực trào ra, mùi tanh khiến cậu khó chịu nhăn mày. Hô hấp cũng trở nên khó khăn khi bị người đàn ông đó giẫm lên ngực. Dù vậy, Lăng Thần vẫn nghe rất rõ những gì mà người đàn ông kia nói. Ông ta nói, ba mẹ đã không cần cậu nữa, đã vứt bỏ cậu rồi…
Cảm nhận được bàn chân rời khỏi cơ thể mình, cậu ho khan, cố gắng hít lấy hít để thứ không khí mà lúc mới vào khiến cậu kinh tởm kia.
“ Ngày mai bắt đầu làm việc, làm cái việc mà mày khinh thường đó. Không có tiền thì không có cơm.”- nói rồi ông ta bỏ đi, để lại đám trẻ vẫn sợ hãi mà co rúm ở trong góc.
Đứa bé bị đánh lúc nãy rụt rè bước tới chỗ cậu, cất giọng: “ Cậu… vẫn ổn chứ?”
Lăng Thần khó khăn đứng dậy, khẽ mỉm cười: “ Không sao.”
Đứa bé rút một mảnh vải đen đúa ra, giơ trước mặt cậu: “ Lau… lau máu đi.”
Nhìn đứa bé trước mắt, Lăng Thần dở khóc dở cười. Bảo cậu lau máu bằng cái khăn đó sao? Đứa bé chăm chú nhìn Lăng Thần, ánh mắt mở to: “ Khăn bẩn sao?”
Lăng Thần lắc đầu, nhận chiếc khăn trong tay đứa bé, rồi đưa lên mặt, cậu khó khăn chùi vết máu dính trên miệng: “ Cảm ơn, tớ sẽ giặt sạch rồi trả.”
Đứa bé chợt đỏ bừng mặt, sau đó chui vào một góc ở trong phòng. Đôi mắt đen láy vẫn mở to nhìn cậu bạn đẹp trai giống thiên thần trước mặt…
( Cont)
Nếu hỏi nơi nào dơ bẩn nhất trong xã hội hiện đại này, người ta chỉ có thể nghĩ đến khu ổ chuột mà thôi. Những kẻ thuộc tầng lớp thấp kém, nghèo hèn đều tập trung về nơi đây. Mọi tệ nạn, hoạt động bị người đời coi khinh được khu ổ chuột thể hiện rõ rệt nhất.
Giờ đây, đứng trước căn nhà xiêu vẹo trong cái nơi hạ đẳng này, Lăng Thần bất giác thấy ghê rợn. Người đàn ông quay lại nhìn, ra hiệu bảo cậu đi vào.
Lăng Thần miễn cưỡng “ chui” vào cái ổ tối tăm. Trong đó, cậu nhìn thấy những đứa trẻ ở những độ tuổi khác nhau ngồi chen chúc, xô đẩy. Đứa nào cũng ăn mặc rách rứa, cả người dơ bẩn, thậm chí, mùi chua cùng mùi hôi nặng nề xộc vào mũi khiến Lăng Thần buồn nôn. Những đứa trẻ nhìn vào cậu bé chừng 9~ 10 tuổi trước mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ căm ghét.
Người đàn ông không biết lấy đâu ra một cái roi, lên tiếng: “ Chúng mày hôm nay thu hoạch được gì? Nộp ra cho tao.”
Đám trẻ lần lượt đưa ra chiến lợi phẩm của chúng, trên khuôn mặt đầy nét sợ hãi. Một đứa bé gầy yếu run run đưa ra một chiếc ví, nước da vàng vọt trên khuôn mặt càng làm nó đáng thương hơn. Người đàn ông giật phăng cái ví rồi mở ra, ông ta tức giận lấy roi quất thẳng vào người thằng bé: “ Thằng vô dụng, 3 đô là sao hả? Một buổi sáng mà mày lấy được có 3 đô? Đồ ăn hại, ăn hại…”- Cứ mỗi lời nói, cái roi trên tay lại tàn nhẫn hạ xuống người nó.
Lăng Thần nhìn cảnh tượng đó liền ra tay ngăn cản: “ Nó đã làm gì để ông đánh như vậy chứ? Dừng tay lại.”
Người đàn ông hất mạnh Lăng Thần khiến người cậu đập thẳng vào tường. Ông ta bước đến, một chân dùng sức giẫm lên người cậu: “ Mày nghĩ mày còn là cậu chủ nhà Dominich sao? Cha mẹ mày vứt mày cho tao rồi, đồ yếu ớt vô dụng. Mày nên nhớ, ở đây, tao là chủ, đứa nào làm trái lời tao, tao cho đứa đó xuống mồ. Hiểu chưa?”
Cơn đau thấu xương khiến Lăng Thần choáng váng, máu ở trong cổ họng cứ chực trào ra, mùi tanh khiến cậu khó chịu nhăn mày. Hô hấp cũng trở nên khó khăn khi bị người đàn ông đó giẫm lên ngực. Dù vậy, Lăng Thần vẫn nghe rất rõ những gì mà người đàn ông kia nói. Ông ta nói, ba mẹ đã không cần cậu nữa, đã vứt bỏ cậu rồi…
Cảm nhận được bàn chân rời khỏi cơ thể mình, cậu ho khan, cố gắng hít lấy hít để thứ không khí mà lúc mới vào khiến cậu kinh tởm kia.
“ Ngày mai bắt đầu làm việc, làm cái việc mà mày khinh thường đó. Không có tiền thì không có cơm.”- nói rồi ông ta bỏ đi, để lại đám trẻ vẫn sợ hãi mà co rúm ở trong góc.
Đứa bé bị đánh lúc nãy rụt rè bước tới chỗ cậu, cất giọng: “ Cậu… vẫn ổn chứ?”
Lăng Thần khó khăn đứng dậy, khẽ mỉm cười: “ Không sao.”
Đứa bé rút một mảnh vải đen đúa ra, giơ trước mặt cậu: “ Lau… lau máu đi.”
Nhìn đứa bé trước mắt, Lăng Thần dở khóc dở cười. Bảo cậu lau máu bằng cái khăn đó sao? Đứa bé chăm chú nhìn Lăng Thần, ánh mắt mở to: “ Khăn bẩn sao?”
Lăng Thần lắc đầu, nhận chiếc khăn trong tay đứa bé, rồi đưa lên mặt, cậu khó khăn chùi vết máu dính trên miệng: “ Cảm ơn, tớ sẽ giặt sạch rồi trả.”
Đứa bé chợt đỏ bừng mặt, sau đó chui vào một góc ở trong phòng. Đôi mắt đen láy vẫn mở to nhìn cậu bạn đẹp trai giống thiên thần trước mặt…
( Cont)